Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 66 Hang Động Thử Thách ( 6 )

Thử nghiệm Vị giác kéo dài một ngày, và Seo Jun-ho đã hoàn thành nó mà không uống một ngụm nước.

 

“Nhẹ nhõm rồi chứ. Bây giờ ngươi nên vào phòng nghỉ mà ăn gì đi.”

 

Anh lắc đầu. “Không. Ta phải tiếp tục ngay thử thách tiếp theo.”

 

"Gì…? Sao mà cố thế?”

 

“Thức ăn trong phòng nghỉ cũng sẽ có mùi như phân.” Anh cười yếu ớt, trông thật tội nghiệp với đôi mắt ngấn lệ. Anh quay lưng lại rồi ngay lập tức bắt đầu Thử nghiệm Mùi hôi.

 

“Ew! Ọe! ” Khi thử thách bắt đầu, Seo Jun-ho che miệng của mình. Cái hang động đầy mùi hôi thối quanh quẩn, mùi nặng như những xác chết đang thối rữa khiến hô hấp cũng là một việc khó khăn. Bất kể thứ đó có bẩn thỉu đến đâu, người ta sẽ quen với mùi hôi thối sau một thời gian tiếp xúc với nó, nhưng Hang động Thử thách không tuân theo lẽ thường như vậy. Cái mùi kinh khủng kia tiếp tục xuyên qua mũi anh.

 

“Haa, Haa…” Nước da của anh tái đi. Seo Jun-ho đã chịu đói cả một ngày trời, đến bây giờ thì thậm chí không thể thở bình thường. Cơ thể anh nhanh chóng xấu đi.

 

Nhưng… mình phải tiếp tục… Anh cắn mạnh vào môi.

 

Anh đã sống sót sau Thử nghiệm Mất ngủ, hơn hết anh cũng đã hoàn thành Thử nghiệm này một lần trong quá khứ. Không có lý do gì mà anh không thể làm điều đó lần thứ hai cả.

 

… Nhưng mà thế quái nào khó thế này?

 

Growwwlll. Seo Jun-ho đã vượt qua Thử thách Mùi hôi khi còn lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, nhưng cơ thể anh dường như không thể tự xử lý được cơn đau và xoa dịu nó. Đó là một kiểu đau hoàn toàn khác với Thử nghiệm Mất ngủ; hiện giờ anh đã có thể ăn và uống nếu quá đói.

 

“… Ngươi không định ăn gì à?” Nữ hoàng băng giá cẩn thận hỏi. Cô nhìn anh với vẻ mặt đầy thương hại.

 

Cô nói đúng. Cơ bắp anh nhiều hơn so với một người bình thường, điều đó đồng nghĩa với việc anh buộc phải ăn nhiều để có thể cung cấp đủ calo duy trì chúng. Mình chưa uống một giọt nước nào tận hai ngày rồi… Cảm giác như bản thân sắp phát điên vậy. 

 

Mũi anh vẫn còn ngửi được đầy mùi thối rữa kinh tởm, nhưng sự sống còn của anh là trên hết.

 

“Chỉ một chút thôi, sau đó…”

 

Seo Jun-ho bước vào phòng nghỉ và xé một mẩu bánh mì nhỏ. Anh cân nhắc hồi lâu, sau đó cẩn thận cho vào miệng, trực tiếp nuốt xuống mà không nhai.

 

"Bleeghhh!"

 

Nhưng ngay lập tức anh đã nôn mửa tất cả ngay khi miếng bánh mì đó vào bụng. Vì đã không ăn gì nên trong bụng hiện giờ chủ yếu là dịch dạ dày. Anh còn có thể cảm thấy được bên trong có cái gì đó không ngừng nghoe nguẩy, cảm giác kinh tởm khiến anh không ngừng nôn ọe. Nôn đến khi dừng lại, đôi mắt anh đã ứa nước mắt.

 

“Hừ, hừ… Cái này… Cái này còn tởm hơn cả shit.” Anh  thậm chí còn không biết mô tả nó như thế nào - thậm chí không tin rằng có một mùi vị khó chịu như vậy tồn tại trên đời này.

 

Nhưng nếu không ăn ... thì anh sẽ chết. Người chơi dù mạnh đến đâu đi chăng nữa, không ăn uống thì sẽ chết.

 

“Này, Nữ hoàng…”

 

“Ngươi cần gì?” Cô cẩn thận hỏi. Cô sợ hãi sẽ chọc tức anh trong tình trạng hiện tại.

 

"Nếu ngươi phải ăn món cà ri có vị shit hoặc món shit có vị cà ri, ngươi sẽ thích ăn món nào hơn?"

 

"Ta thà chết đói còn hơn."

 

“Chịu chết đói không phải là một lựa chọn. Ngươi phải chọn một trong hai.”

 

“……”

 

Nữ hoàng băng giá rơi vào tình thế khó xử. Cô không biết mình nên ưu tiên phẩm giá hay dinh dưỡng nữa.

 

“Vậy thì… Ngươi sẽ chọn gì?”

 

“Shit có vị cà ri. Phải thế thôi.” Anh nói với đôi mắt ngấn lệ, hai tay rưng rưng cầm bánh mì rồi cắn, cố nuốt nỗi đau và sự ghê tởm của mình.

 

Bánh mì thấm nước mắt có vị tanh nồng.

 

* * *

 

 Seo Jun-ho uống cạn một chai nước. Nữ hoàng băng giá nhìn nhìn rồi viết điều gì đó vào sổ ghi nhớ.

 

- Kí chủ… N-Ngươi có bình thường không đấy….?

 

- Tất nhiên. Trên cả tuyệt vời. Ngươi thì sao?

 

Anh không có năng lượng để đáp lại nữa. Tất cả cũng bởi anh lựa chọn tiến hành thử thách ngay lập tức và rồi lại phải tiếp tục chịu đựng chốn địa ngục trần gian này với một thử nghiệm khác. 

 

- Mùi hôi thối vẫn tởm như cũ… Nhưng ta cũng đã bắt đầu quen với thức ăn.

 

Đôi mắt anh sáng lên như một nhà hiền triết già thông thái.

 

- Miễn là ta có thể nuốt nó xuống, nó vẫn là thức ăn. Mùi vị không thực sự quan trọng.

 

- Ký chủ… Ngươi có vẻ như đã từ bỏ phẩm giá của mình mất rồi đấy.

 

- Không sao cả. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau khi Thử nghiệm kết thúc. Dù gì trước đây ta cũng đã trải qua một lần rồi.

 

Seo Jun-ho yếu ớt cầm bút và thở dài. Anh đang ở giữa Thử nghiệm Tĩnh lặng.

 

Các Thử nghiệm đã thay đổi. Trong quá khứ, Thử nghiệm Âm thanh và Im lặng là hai thử nghiệm sau Thử nghiệm Mùi hôi. Người chơi sẽ trở nên câm điếc hoàn toàn.

 

Nhưng lần này, họ đã kết hợp để trở thành Thử nghiệm Tĩnh lặng. Bởi vì không thể nghe hay nói bất kì điều gì, anh đã phải giao tiếp với Nữ hoàng băng giá bằng giấy ghi nhớ.

 

Hai Thử nghiệm kết hợp thành một… Đôi mắt anh tối tăm. Có nghĩa là cuối cùng sẽ có thêm một Thử thách nữa. Có vẻ như đó là 'sự thay đổi' mà Gray đã ám chỉ. Mỗi khi Seo Jun-ho bắt đầu một Thử nghiệm mới, anh lại cảm thấy bản thân mình đang héo mòn từng chút một. Trớ trêu thay, sau đó anh lại càng trở nên quyết tâm hơn sau khi anh chinh phạt hoàn toàn Hang động Thử thách.

 

Mình đã cố đến mức này rồi. Mình sẽ hoàn thành tất cả bằng bất cứ giá nào. Anh nghiến răng. Nếu anh bỏ cuộc, anh không xứng đáng được gọi là một người chơi bền bỉ.



 

[Bạn đã hoàn thành Thử nghiệm Tĩnh lặng.]


 

[Nếu bạn muốn tiếp tục, vui lòng nói "Đi". Nếu bạn muốn dừng lại, vui lòng nói "Dừng lại".]

 

[Cấp độ tiếp theo là Thử nghiệm Bóng tối.]

 

Thử nghiệm Bóng tối đã lấy đi thị giác của người chơi. Seo Jun-ho nhanh chóng viết vội trên bản ghi nhớ.

 

- Ngươi có biết mã Morse là gì không?

 

* * *

 

“……”

 

Anh không thể nhìn thấy.

 

Anh không thể nghe thấy.

 

Anh không thể nói.

 

Và đồng thời, một mùi hôi thối bốc lên đầy mũi anh.

 

Tap tap, ta-ta-tap, taptap?

 

Dạy mã Morse cho Nữ hoàng băng giá đúng là một hành động thông minh. Cô đã nhanh chóng hiểu được ý anh muốn truyền đạt, rồi hỏi lại anh: “Ngươi ăn sao?”  

 

Taptaptap. Seo Jun-ho trả lời. Thử nghiệm này sẽ kết thúc sau vài giờ nữa. Mình đã ngủ rất nhiều, vì vậy mình sẽ đi ngay vào thử nghiệm tiếp theo.

 

Nếu anh nhớ không lầm, lần tiếp theo là Thử nghiệm ‘Hư không’. Anh nuốt nước bọt.

 

Có một lý do tại sao tất cả người chơi đã rời khỏi Hang động Thử thách sau cấp độ thứ 9.

 

Đó là nỗi sợ hãi. Những người chơi bị mất đi thị giác, âm thanh, khứu giác, vị giác, cũng như khả năng nói chuyện khiến cho cơ thể và tâm trí đã hoàn toàn lâm vào mệt mỏi tột độ vào thời điểm đó.

 

Hư không. Một trạng thái hư vô trống rỗng. Nếu bạn nghĩ về nó, từ này không có nhiều ý nghĩa, nhưng bản thân anh trong quá khứ lại bị lung lay bởi ý tưởng này.

 

Mình cảm thấy như toàn bộ sự tồn tại của mình sẽ bị xóa sổ. Và đến lúc này, anh vẫn cảm thấy như vậy. Seo Jun-ho đột nhiên cảm thấy tay mình bắt đầu run lên.

 

Hư không… Con người đã trở nên đầy bất lực khi không có các giác quan. Nhưng nếu một người tiếp tục đến Thử nghiệm Hư không trong trạng thái đó… Những người chơi có tâm trí yếu ớt có thể sẽ bị thanh trừng sự tồn tại của mình.

 

Anh không phải hoang tưởng. Chính Hệ thống đã cảnh báo về điều này.

 

Thủ thách đó luôn như hổ rình mồi rồi lăm le đe dọa nỗi sợ hãi nguyên thủy mà con người chúng ta không thể thoát khỏi. Nhưng… đó chỉ là Thử nghiệm thứ 9 mà thôi sao?

 

Seo Jun-ho cảm thấy toàn bộ hang động đột ngột tối sầm lại — mặc dù anh không thể nhìn thấy. Quản trị viên, Grey, đã kết hợp Thử nghiệm Âm thanh và Im lặng thành một, có nghĩa là Thử nghiệm Hư không sẽ là thứ 9; một cái mới sẽ xuất hiện là cái thứ 10. Seo Jun-ho bắt đầu tự hỏi thử thách cuối cùng đó sẽ là gì.


 

[Bạn đã hoàn thành Thử nghiệm Bóng tối.]


 

[Nếu bạn muốn tiếp tục, vui lòng nói "Đi". Nếu bạn muốn dừng lại, vui lòng nói "Dừng lại".]


 

[Cấp độ thứ 9: Thử nghiệm Hư không và Cấp độ thứ 10: Thử nghiệm Thời gian sẽ diễn ra đồng thời.]


 

…Gì cơ? Seo Jun-ho sốc. Anh đã mong đợi Thử nghiệm Hư không, nhưng không đồng nghĩa với việc anh mong đợi thử thách lần thứ 10 sẽ xảy ra cùng một lúc.

 

Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra. Thử nghiệm Thời gian? Một cơn rùng mình thoán dọc sống lưng. Thử nghiệm Hư không đã nguy hiểm, đã thế còn có một thử nghiệm khác có cấp độ cao hơn nó đồng thời diễn ra? 

 

Nếu… Nếu mình làm rối tung chuyện này, đó sẽ là một rắc rối.

 

Hệ thống xuất hiện trở lại.


 

[Cảnh báo! Những người suy nhược cơ thể, người cao tuổi và phụ nữ đang mang thai không nên tham gia Thử nghiệm Hư không]


 

[Vui lòng hủy nếu bạn không nghĩ rằng mình có thể trải nghiệm Thử thách. Sự tồn tại của bạn có thể biến mất.]


 

Đúng là một thông điệp tàn bạo. Hầu hết những người chơi vào Hang động Thử thách đều dưới cấp độ 30, có nghĩa là họ có rất nhiều thứ để mất đi. Điều mà họ sợ nhất chính là cái chết. Nhưng Thử nghiệm không chỉ đơn giản kết thúc bằng cái chết; nó có thể xóa xổ toàn bộ dấu vết tồn tại của bạn.

 

Hồi còn non thì mình chắc chắn sẽ bỏ chạy vào lúc này. Seo Jun-ho cười toe toét. Anh nghĩ rằng bản thân trong quá khứ và tất cả những người khác đã từ bỏ sau Thử thách thứ 9, là những người ngây thơ đến đáng yêu.

 

Hang động Thử thách thưởng bạn với công sức tương ứng mà bạn đã bỏ ra để nỗ lực đấu tranh. Thử nghiệm Giác quan rất khó, nhưng chúng không đe dọa tính mạng của bạn. Nhưng Thử nghiệm hư không lại hoàn toàn khác.

 

Rủi ro cao, lợi nhuận cũng cao. Seo Jun-ho cảm nhận được rằng có thứ chỉ có thể đạt được khi anh chấp nhận liều mạng.

 

Và nếu nó diễn ra đồng thời với Thử nghiệm Thời gian… Anh đã phần nào mường tượng được điều gì sẽ xảy ra. Mình có lẽ sẽ phải ở một mình, không thể cảm nhận được gì cả.

 

Anh không biết sẽ mất bao lâu. Tất cả những gì anh biết là anh sẽ phải chịu đựng nó cho đến cùng.

 

“……” Anh suy nghĩ một lúc lâu trước khi gõ ngón tay xuống đất, gửi một tin nhắn cho Nữ hoàng băng giá.

 

- Ta sẽ quay lại.

 

Cô gõ vào vai anh.

 

- Đừng lo lắng gì cả. Ta sẽ tiếp tục chờ ngươi ở đây.

 

Ám hiệu đó đã khuyến khích anh. Seo Jun-ho tươi cười yếu ớt rồi đưa ra quyết định của mình.

 

Ta sẽ tiếp tục.


 

[Cấp 9: Thử nghiệm Hư không và Cấp 10: Thử nghiệm Thời gian sẽ bắt đầu ngay bây giờ.]


 

Khi nó bắt đầu, Seo Jun-ho bắt đầu cảm thấy dường như ý thức của mình đang trôi đi.

 

…Huh?

 

Anh không thể cảm nhận được những ngón tay của Nữ hoàng băng giá vốn đang đặt trên vai mình. Anh cố gắng đưa tay ra để tìm cô, nhưng anh lại bắt đầu quên làm thế nào để làm điều đó.

 

Đợi đã.

 

Không chỉ là tay của anh bị như vậy. Khi nhận ra rằng bản thân còn có thể suy nghĩ, tuy anh chắc chắn rằng đầu của mình gắn liền với cơ thể nhưng lại đột nhiên quên mất cách di chuyển nó. Không, thực ra, anh không chắc liệu các chi của mình có dính chặt vào cơ thể hay không.

 

… Mình không thể cảm thấy được bất cứ gì cả.

 

Nếu anh có thể mô tả nó bằng một cụm từ, tình trạng hiện giờ sẽ là "tâm trí lang thang". Anh không thể nhìn, nghe hay cảm nhận được pháp thuật bên trong cơ thể. Tuy nhiên ở một mặt nào đó, anh cảm thấy vui vì cuối cùng mùi hôi thối đã biến mất.

 

Mình phải cùng lúc vượt qua tất cả những thứ này.

 

Giờ anh đã hiểu tại sao Hệ thống lại đưa ra cảnh báo như vậy. Anh không thể cảm thấy bất cứ điều gì, và nỗi sợ hãi đã bắt đầu len lỏi trong tâm trí.

 

… Mình còn sống, phải không? Anh đẩy đi những suy nghĩ đó. Tâm trí anh bắt đầu trôi dạt, liên miên không có bất kỳ ý thức hay mục đích nào.

 

Mình là Seo Jun-ho.

 

Seo Jun-ho lặp lại điều này một cách chắc chắn.

 

Anh là Seo Jun-ho.

 

Anh là Bóng Ma.

 

Anh là bất khả chiến bại!

 

Anh cũng sẽ giành chiến thắng trong Thử nghiệm này.

 

“……”

 

Đã có lúc anh nghĩ như vậy.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương