Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 65 Hang Động Thử Thách ( 5 )

“……” Seo Jun-ho phải thức trong mười ngày.

 

Lúc đầu, anh cũng không thấy quá áp lực bởi chiếc đồng hồ tích tắc treo trên tường, và mười hai giờ đầu tiên trôi qua một cách rất bình thản và suôn sẻ. Nếu cảm thấy buồn chán, anh sẽ quay sang nói chuyện với Nữ hoàng băng giá. Ngoài ra, anh còn dành thời gian nghiên cứu năng lực của mình.

 

Tất nhiên, anh không cho phép mình di chuyển quá nhiều. Đốt cháy calo sẽ khiến bản thân mệt mỏi nhanh hơn và cơn buồn ngủ sẽ bắt đầu ập đến.

 

"Có vẻ ổn đấy.” Seo Jun-ho đột nhiên đứng dậy, Nữ hoàng băng giá ngước nhìn anh. Anh giơ tay tạo ra một cột băng ở giữa hang động.

 

"Cái đó để làm gì?”

 

"Ta sẽ ngồi trên nó." Anh xoay cổ chân rồi chạy đến bên cạnh cây cột, nâng người ngồi lên. "Hây."

 

Sau khi ngồi xuống, cây cột vẫn còn một khoảng trống, nhưng bề mặt quá nhỏ để có thể tựa hay nằm xuống.

 

Cây cột này cao khoảng 22 mét.

 

Con người bắt đầu sợ độ cao hơn 11 mét trở lên vì từ độ cao đó có thể kích thích trí tưởng tượng của họ.

 

Ở độ cao 11 mét trở xuống, hầu hết mọi người có thể nhìn thấy chi tiết những gì bên dưới. Họ có thể ước tính mức độ tổn thương và phán đoán được nơi nào sẽ bị tổn thương nhiều nhất khi nhảy xuống.

 

Nhưng thị giác của mình nhạy bén hơn hầu hết mọi người. Ngay cả khi không được tăng cường, anh vẫn có thể nhìn rõ từ khoảng cách 50 mét. Nhưng nếu mình ngã xuống khi đang ngủ gật… Từ trên 22 mét trở lên mà rơi xuống thì đều rất nguy hiểm. Dù anh có thể sống sót khi rơi từ độ cao đó.

 

“Nơi này khá cao, mặc dù tầm nhìn từ đây hơi bị cản xíu.” Nữ hoàng băng giá đã đi theo anh lên cây cột, nhưng cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt khi nhìn xuống đất. “Hay đấy, cách này khá hiệu quả trong việc giữ cho ngươi tỉnh táo.” Cô lẩm bẩm. Nếu ngã, anh sẽ bị thương nặng. Khi đó nỗi e ngại bị ngã sẽ giúp anh tinh thần tỉnh táo, đòi hỏi không ngừng cảnh giác.

 

“Ngươi đói không?"

 

“Hiện tại thì vẫn ổn.” Khi nói câu này khỏi miệng, bụng lại trực tiếp phản bội, réo lên một tiếng, nhưng anh vẫn không chịu ăn. Đói là một cách tốt để giữ cho bản thân tỉnh táo.

 

Hai mươi giờ trôi qua, bụng anh bắt đầu kêu to hơn, sự đói khát chỉ giúp Seo Jun-ho tập trung tốt hơn. Nữ hoàng băng giá không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

“Ăn một tí không được à?” Cô cẩn thận hỏi.

 

“… Vậy thì chỉ một chút thôi.” Seo Jun-ho với tay vào túi đồ của mình, ăn một viên thuốc Thiếu Lâm, cùng với một ngụm nước.

 

“Ăn có tí thế mà đủ lấp đầy bụng à?”

 

“Ta không thể ăn quá no.” Ăn no sẽ khiến anh trở nên uể oải. Seo Jun-ho sẽ tuân thủ tất cả các quy tắc nghiêm ngặt mà anh đặt ra cho bản thân mình.

 

Bắt đầu từ bây giờ.

 

* * *

 

“……”

 

Đã 72 giờ trôi qua kể từ khi Seo Junho bắt đầu không ngủ, anh hầu như không mở miệng nói chuyện. Thời gian trước anh còn thỉnh thoảng trò chuyện với Nữ hoàng băng giá, nhưng vào ngày thứ tư thì ngay cả nói vài ba câu linh tinh cũng không nói. Cô cũng không cố nói chuyện với anh nhiều vì cô hiểu cuộc chiến khó khăn mà anh đang phải chiến đấu.

 

“… Nếu mệt thì ngươi có thể ngủ đi.” Seo Jun-ho nói nhỏ. Nữ hoàng băng giá lắc đầu.

 

“Ta là một linh hồn. Ta không có những mong muốn hay nhu cầu giống như con người bình thường.”

 

“Tốt nhỉ.” Tuy vừa mỉm cười vừa nói câu này, nhưng giọng nói của anh có vẻ ghen tị.

 

Tích, tích, tích. Đồng hồ ba chiều trên tường đếm ngược từng giây. Seo Jun-ho nhắm chặt mắt khi nhìn thấy thời gian hiển thị còn có 188 giờ còn lại.

 

Lần này khó hơn lần trước nhiều. Rốt cuộc, theo tuổi tác già đi, cơ thể con người từ từ trở nên tồi hơn. Ngay cả những người chơi luôn duy trì cơ thể của họ theo những cách thức khác cũng không thể ngăn cản quá trình lão hóa. Mọi thứ đã khác khi anh 22 tuổi.

 

Seo Jun-ho ngáp. “Đánh thức ta."

 

"Nhìn qua đây." Nữ hoàng băng giá chỉ tay.

 

Bộp! Một quả cầu tuyết mềm và lạnh đập thẳng vào mặt Seo Jun-ho, cái cảm giác lạnh lẽo đột ngột làm anh tỉnh giấc ngay lập tức. Anh giơ ngón tay cái lên với cô.

 

* * *

 

Bả vai của Seo Jun-ho co rúm lại, bụng cứ kêu đói ùng ục, và nước da đầy nhợt nhạt ốm yếu. Đôi mắt anh trũng sâu, bên dưới là những quầng thâm. Anh gần giống như một cái xác.

 

Chóng mặt quá. Seo Jun-ho dụi mắt một cách khó khăn. Nếu anh bị phân tâm dù chỉ một chút mà thôi, anh sẽ ngay lập tức gục ngã. 125 giờ đã trôi qua và còn lại 115 giờ, nhưng đây mới chính là thời khắc quan trọng nhất

 

…Nặng thế nhỉ. Anh cảm thấy dường như một tảng đá to lớn đang đè xuống đầu mình. Mình chỉ muốn ngủ trong mười phút. Không hơn không kém. Anh cảm thấy chỉ cần anh nhắm mắt trong ba giây thì sẽ ngủ một mạch như hôn mê bất tỉnh.

 

“Không thể làm thế được.” Anh nỗ lực đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhảy ra khỏi cây cột, đáp xuống đất và loạng choạng chạy vào phòng nghỉ.

 

“……”

 

Chiếc giường sang trọng và tủ lạnh đầy ắp đã hấp dẫn anh rất nhiều, nhưng thay vào đó anh nuốt nước bọt và đi vào phòng tắm. Anh vừa giải quyết vệ sinh vừa nhìn lên buồng tắm.

 

Nếu mình tắm nước nóng và nằm xuống giường… Anh chắc hẳn sẽ mơ những giấc mơ ngọt ngào nhất từ ​​trước đến nay. Khi anh giơ tay về phía vòi sen, Nữ hoàng băng giá đang điên cuồng đập cửa thùng thùng và rít gào.

 

“Ký chủ! Ngươi đang ngủ gật trong đó đấy hả?”

 

“…Tất nhiên là không." Anh chợt nhận ra mình đang làm gì, liền ngay lập tức rửa tay và tạt nước lạnh vào mặt. Chỉ là một chút thôi, nhưng bây giờ anh đã cảm thấy tỉnh táo hơn.

 

[215: 59: 59]

 

Seo Jun-ho nhìn chằm chằm vào đồng hồ, đôi mắt vô thần, không tập trung.

 

“Chờ thêm một chút nữa. Chỉ còn 24 giờ nữa thôi.”

 

Anh gật đầu vì không còn sức để trả lời, nhưng thời gian trôi qua, anh bắt đầu tỉnh táo hơn.

 

Mình đã trải nghiệm nó một lần rồi.

 

Nó thường được gọi là 'trạng thái niết bàn'. Ngoài cơ thể nặng nề và thị lực mờ nhạt, anh không cảm thấy mệt mỏi lắm. Bụng anh cũng đã yên lặng không sôi ùng ục từ lúc nào, và có cảm giác như toàn bộ thế giới đã chìm vào giấc ngủ sâu. Trong sự im lặng nặng nề, Seo Jun-ho tiếp tục trận chiến của mình.

 

… Cạnh tranh phết đấy chứ. Anh mỉm cười. Trong khi những người đàn ông Hàn Quốc cam kết sẽ sống một cuộc sống khác sau khi trở về từ nghĩa vụ quân sự, những người chơi lại cam kết sẽ sống một cuộc sống khác sau khi họ trở về từ Hang động Thử thách. Những người đã chinh phạt Hang động, đặc biệt là những người đã hoàn thành được Thử nghiệm Mất ngủ, trở lại với một suy nghĩ khác.

 

Không có gì là không thể ... là những gì chúng ta luôn nói. Seo Jun-ho cũng tương tự như vậy. Anh nghĩ về lần đầu tiên mình phá được Hang động Thử thách lên đến cấp độ thứ 9. Sau đó mình chẳng sợ cái gì nữa cả.

 

Anh cảm thấy bản thân càng thêm kiệt ngạo không thể ngăn cản — không chỉ vì sự kiêu ngạo. Anh luôn tận lực siêng năng ngay cả trước khi bước vào Hang động Thử thách, nhưng sau khi trở về từ hang động anh thậm chí còn huấn luyện với cường độ cao hơn.

 

Lần này cũng vậy. Hang động Thử thách đã gây áp lực buộc người chơi phải đấu tranh tâm lí, buông bỏ từng bước nhưng nó luôn ban thưởng hậu hĩnh cho những ai kiên trì.

 

Phần thưởng mình nhận được khi vượt qua cấp độ 9 là gì ấy nhỉ…? Bởi vì lâu lắm chưa ngủ, tâm trí của anh đã chậm lại. Anh luôn đột nhiên quên những gì anh muốn nhớ lại.

 

À đúng rồi. Mình nhận được kỹ năng ‘Tâm trí anh hùng’…

 

Đó là một kỹ năng hạng A, nhưng đó không phải là tất cả; các chỉ số của anh đều đồng loạt tăng lên 10.

 

Mình sẽ đạt ít nhất là cấp độ 9 một lần nữa. Phần thưởng sẽ là một trợ thủ vô giá nếu anh muốn cứu bạn bè của mình càng nhanh càng tốt.

 

“Tôi chắc chắn sẽ… cứu các cậu… Sẽ không lâu nữa đâu…” Anh tựa như bị ma nhập. Một giọng nói nhỏ nhặt cứ văng vẳng bên tai.

 

“… chủ, Ký… Ký chủ!”

 

Mắt anh đột ngột mở trừng trừng như thể bị sét đánh. Seo Jun-ho nhanh chóng nhìn xung quanh, lo lắng. "T-Ta ngủ quên mất à?" Nữ hoàng băng giá thở dài thườn thượt.

 

"Không. Nhìn qua đó khác biết.” Anh nhìn về nơi cô đang chỉ.

 

[00:00:00]

 

Tuy đã không ngủ trong mười ngày, nhưng anh đã mơ về những con số đó không biết bao nhiêu lần. Một lúc lâu anh mới nhận ra rằng bản thân đã hoàn thành Thử nghiệm.

 

"…Ồ." Giọng nói khàn khàn đó nghe có vẻ không quen, nhưng anh lại tươi cười. "Ta đã thắng."

 

“Đúng thế, ngươi thắng rồi.”

 

“Thật ra thử nghiệm cũng không khó lắm đấy nhỉ.”

 

"Vâng, vâng, ngươi nói đúng." Nữ hoàng băng giá nói chuyện với anh như thể cô đang trêu ghẹo một đứa trẻ. "Xuống ngay đi."

 

“Đúng nhỉ.” Seo Jun-ho nhảy xuống từ cột băng. Thông thường, anh có thể làm điều đó một cách dễ dàng, nhưng bởi đã quá mệt mỏi nên toàn thân loạng choạng không vững khi tiếp đất. "Phù."

 

Một thông báo đến từ Hệ thống xuất hiện trong không gian.

 

[Bạn đã hoàn thành Thử nghiệm Mất ngủ.]

 

[Nếu bạn muốn tiếp tục, vui lòng nói "Đi". Nếu bạn muốn dừng lại, vui lòng nói

"Dừng lại".]

 

[Cấp độ tiếp theo là Thử nghiệm Vị giác.]

 

Seo Jun-ho nhắm nghiền mắt khi đọc nó. Mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn kể từ đây trở đi.

 

“Mình còn chưa có gì bỏ bụng mà.”

 

* * *

 

Sau Thử nghiệm Mất ngủ, Seo Jun-ho đã ngủ liền mạch trong suốt bốn ngày như một con gấu ngủ đông, cuối cùng anh đã hồi phục.

 

“Ta đã quyết định. Ngay cả khi ta có thoái lui hay tái sinh đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ đặt chân đến Hang động Thử thách một lần nào nữa. "

 

“… Chắc khó lắm nên ngươi mới nói thế.”

 

“Nơi này khiến mọi người phát điên. Ngươi cố gắng thức cho… Chà, ngươi là một linh hồn thì hiểu được cái gì.” Anh nhún vai rồi phết mứt dâu tây và bơ lên ​​bánh mì ấm.

 

“Vậy, Thử nghiệm tiếp theo là gì?”

 

“… Khỉ thật, ngươi nhắc đến cái đó khi ta đang ăn làm gì?” Mặt của Seo Jun-ho tối sầm lại khi nghe cô hỏi. Anh nhai bánh mì của mình, chộp lấy một tập giấy nhớ trên bàn và viết ra một thứ gì đó. Nữ hoàng băng giá lướt qua nó và nghiêng đầu.

 

“… Hương vị, mùi hương, âm thanh, im lặng, bóng tối, hư không?”

 

“Các Thử nghiệm Giác quan còn chưa hoàn thành. Đây là tên của chúng.’’

 

Năm giác quan của con người là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác. Nhưng Hang động Thử thách không có Thử nghiệm cho cảm giác xúc giác.

 

Đó là bởi vì nó sẽ không phải là một Thử nghiệm. Phần còn lại của chúng giống như một hình thức tra tấn thì đúng hơn.

 

“Mấy cái Thử nghiệm Cảm giác còn xếp chồng chất lên nhau cơ. Đấy mới là phần khó nhất."

 

“Chồng chất? Ý là ngươi sẽ phải trải qua tất cả các Thử nghiệm này cùng một lúc trong thử nghiệm cuối cùng chứ gì?”

 

"Đúng thế. Ta sẽ bị điếc, mù và không thể ngửi hay nếm… Điều đó đủ để hủy hoại một con người.”

 

“Hm…” Cô chống cằm. “Nhưng mà mấy thông tin này mà cũng được phép nói với ta à?” 

 

“Không vấn đề gì cả. Chúng ta có thể nói về các Thử nghiệm bên trong Hang động, nhưng tuyệt đối không được nói khi đã ra bên ngoài.” Họ vẫn đang tiến hành các Thử nghiệm. Nếu chỉ có một người thì sẽ chẳng thể nói chuyện nếu không có một hợp đồng tinh thần.

 

“Hẳn là khó lắm. Nhưng Thử nghiệm Vị giác là gì? Nó chỉ đơn giản là ngăn cản người chơi nếm thử mùi vị thôi sao?”

 

“… Nếu nó chỉ đơn giản như vậy thì ta đã không lo lắng đến mức này.” Seo Jun-ho rơm rớm nước mắt khi cắn miếng bánh mì nướng cuối cùng như thể đây là bữa ăn cuối cùng của mình. "Phù, thật là ngon quá đi."

 

Seo Jun-ho đã hoàn thành bữa ăn của mình, ấn hai tay vào nhau trên đĩa trống của mình làm thành một động tác cầu nguyện. Anh đang cầu mong sự no căng trong bụng sẽ tồn tại lâu dài.

 

“Sau khi Thử nghiệm Vị giác bắt đầu, ta không thể ăn bất cứ thứ gì. Nếu làm vậy, món ăn sẽ có vị như shit.” Thật sự thì "shit"  mới chỉ là cách nói giảm nói tránh mà thôi. Bạn sẽ nếm trải tất cả những thứ ghê tởm trong vũ trụ cùng một lúc - ... những mùi vị tởm đến mức có thể làm tổn thương phẩm giá con người của bạn.

 

"Vậy thì ngươi phải chịu chết đói à?”

 

“… Ta đã nói rồi. Tất cả các Thử nghiệm từ bây giờ sẽ xếp chồng lên nhau.” Anh nhăn mũi và đột nhiên nhìn lên như thể vừa nhận ra điều gì đó. “Thấy ta biểu hiện kinh tởm chưa?”

 

“Có gì mà kinh?”

 

“Ngươi sẽ sớm được tận mắt nhìn thấy thôi.”

 

Nữ Hoàng Băng Giá cảm thấy rất tiếc cho anh.


 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương