Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 64 Hang Động Thử Thách ( 4 )

“…Huh? Cái gì… hả?” Ảo ảnh của Skaya lắp bắp. Cô ấy không thể tin được những gì vừa xảy ra. Việc cô ấy đã phải hứng chịu một cú sốc tinh thần như thế này đúng là một cơ hội tốt cho Seo Jun-ho.

 

Thế là kết thúc rồi. Anh thở ra một hơi dài và dồn hết sức lực cuối cùng đi về phía trước. Đôi chân anh run rẩy, nhưng vẫn đứng vững vàng để có thể nâng đỡ cơ thể. Khi anh đang khập khiễng về phía Skaya, cô từ từ ngẩng đầu lên.

 

“…Tôi sẽ giết cậu.” Đôi mắt cô đỏ hoe, toàn bộ như xung huyết. “Tôi thề, tôi sẽ giết cậu.”

 

Một lượng lớn ma thuật tập trung vào tay cô. Đó là một lực lượng bùng phát làm người rùng mình, ngay cả khi ở trạng thái đỉnh cao, anh cũng không thể dễ dàng chặn được nó. Seo Jun-ho hoàn toàn biết rõ đó là gì.

 

Thế mà ảo ảnh cũng có thể sử dụng Tia hủy diệt.

 

Pháp thuật được nén lại và cô đặc, tạo thành một thứ có hình thù lạ lẫm nằm gọn trong tay cô. Nó lấp lánh rực rỡ, tựa như một vũ trụ thu nhỏ, thoạt nhìn trông rất đẹp, nhưng nó sẽ phá hủy hoàn toàn bất cứ thứ gì mà nó chạm vào.

 

“Ký chủ. Năng lượng đó… Có vẻ rất nguy hiểm.” Nữ hoàng băng giá có vẻ lo lắng. Seo Jun-ho yếu ớt gật đầu.

 

Mình đã cố gắng đến nước này rồi, thế mà vẫn phải sử dụng cái này. Nếu có thể, anh không hề muốn dùng nó. Nếu thi triển ngay bây giờ, anh sẽ phải nằm liệt giường trong ít nhất hai ngày.

 

“Hup!” Pháp thuật trong cơ thể anh bắt đầu tuôn trào. Không giống như trước đây, anh không để lại một chút dư thừa nào, tất cả sức mạnh nội tại đều điên cuồng mà bùng phát. Toàn thân anh bắt đầu đau nhức.

 

Chết tiệt. Vì sử dụng hết pháp thuật tồn đọng trong cơ thể, anh bắt đầu xuất hiện tình trạng kiệt sức. Nhưng anh không thể dừng lại, mà vẫn tiếp tục bòn rút pháp thuật của mình, tạo ra một khối năng lượng hắc ám rồi ngưng tụ lại. Một vũ khí làm từ Hắc ám từ từ hình thành trong tay.

 

“… Deathside.”

 

Nó được gọi là Lưỡi hái Thần chết, được tạo ra bằng cách nén năng lượng Hắc ám lại với nhau. Nói cách khác, nó rất kém hiệu quả. Nhưng nếu anh muốn phá vỡ tám lá chắn năng lượng của Skaya và Tia hủy diệt của cô ấy, anh cần có một nguồn một năng lượng đủ khả năng ‘phớt lờ’ và ‘khinh thường’ nó. Và Hắc ám là thứ duy nhất có thể làm được điều này.

 

Lúc này đây chỉ có nó mới là vũ khí tốt nhất mà mình có. Đây là một cú đánh mạnh hơn nhiều so với Sinh mệnh pháp tắc. Seo Jun-ho từ từ nâng lưỡi hái lên.

 

"Chết đi!" Skaya phóng ra Tia hủy diệt, cùng lúc đó Seo Jun-ho cũng vung lưỡi hái. Khi hai nguồn năng lượng va chạm, một tiếng động dữ dội xé toạc không khí, chấn động đến toàn bộ không gian xung quanh đều rung lên như động đất.

 

“… Haa, haa.” Sức lực cuối cùng của anh đã hết. Seo Jun-ho buông Deathside, lưỡi hái lập tức tan thành mây khói. “Tôi thực sự vui vì cậu chỉ là một ảo ảnh đấy.”

 

“……” Skaya lặng lẽ nhìn xuống ngực mình. Một vết cắt lớn chạy từ vai sang bên hông cô. Máu tươi bắt đầu đổ ra loang lổ.

 

Nếu đó là Skaya thật, mình sẽ không phải là người còn tồn tại đâu.

 

Deathside là hiện thân đỉnh cao của nguyên tố Bóng tối và là vũ khí hủy diệt, san bằng mọi thứ. Tia hủy diệt của ảo ảnh đã bị dập tắt vì nó yếu hơn kỹ thuật của Seo Jun-ho. Nhưng nếu Skaya thật là người tấn công anh, mọi thứ sẽ hoàn toàn khác.

 

“……” Skaya từ từ ngẩng đầu lên, cảm nhận được cái chết đang triệu hoán cơ thể mình. Cô cười nhẹ, máu từ mắt và miệng chảy ra. “… Jun-ho, chúng tôi còn đợi cậu.”

 

Vừa dứt lời, tất cả những ảo ảnh trong hang động đều biến mất. Máu và những bức tường vỡ lập tức tan biến, toàn cảnh trở lại như cũ.

 

“Những ảo ảnh kia đã bị vấy bẩn đến tận cùng. Thế mà lại nói như vậy.”

 

“… Họ rất thông minh, giống như bản gốc vậy. Họ biết phải nói gì để khiến ta rối loạn tâm lý.” Seo Jun-ho thẳng thừng lẩm bẩm. Anh biết rằng những lời nói của Skaya là nỗ lực cuối cùng của ảo ảnh để khiến anh tuyệt vọng khi đã giết bạn mình, nhưng nó không ngăn được nội tâm của anh thả lỏng lại sau một trận đấu gian nan. “Haa… Thật là khó.”

 

Thử nghiệm đã kết thúc, nhưng trạng thái hiện tại của anh vô cùng tồi tệ. Cánh tay và xương sườn bị gãy hồi nãy là một phần của ảo ảnh, vì vậy chúng sẽ lập tức trở lại bình thường; Tuy nhiên, pháp thuật và sức bền mà anh sử dụng lại là thực chất.

 

Seo Jun-ho bị vấp ngã, phải dựa vào tường để ngăn mình bất tỉnh.

 

“Ngươi có ổn không đấy? Đi vào phòng nghỉ ngay đi…! ”

 

“Chưa được… Thông báo vẫn còn chưa xuất hiện…”

 

Rất may mắn là, ngay sau khi anh nói xong, thanh thông báo đã lập lòe xuất hiện trên không trung.


 

[Bạn đã hoàn thành Thử nghiệm Bóng ma.]


 

[Nếu bạn muốn tiếp tục, vui lòng nói "Đi". Nếu bạn muốn dừng lại, vui lòng nói "Dừng lại".]


 

[Cấp độ tiếp theo là Thử nghiệm Mất ngủ.]


 

 Tất nhiên là chọn ‘Đi’. Seo Jun-ho nhanh chóng nói.

 

“Này, Nữ hoàng…”

 

"Nói."

 

“Ta sẽ… ngủ. Vì vậy… ”Anh xua tay, như thể đang nhờ vả cái gì đó, nhưng chưa nói hết đã ngã gục xuống ngay chỗ còn đang đứng. Nữ hoàng băng giá giận dữ nhìn anh, giọng nói bực bội.

 

“Hắn ta coi mình là người hầu hả?" Anh ta thật là một con người vô liêm sỉ. “Nhưng mình nghĩ là chăm sóc các chư hầu là nhiệm vụ của một quân vương đấy nhỉ.” Cô buông tiếng thở dài.

 

Nữ hoàng băng giá xắn tay áo kéo anh xuống giường, luôn miệng than thở.

 

* * *

 

“……” Seo Jun-ho từ từ mở mắt, như một bệnh nhân vừa tỉnh dậy sau một cơn bất tỉnh nhân sự. Bụng anh réo ầm ĩ. Mình đã ngủ bao lâu rồi thế?

 

Anh đói đến nỗi đau bụng, lập tức đi đến tủ lạnh và bắt đầu ăn.

 

“Phù, cuối cùng thì cũng cảm thấy mình còn sống." Anh ăn xong và kiểm tra Nữ hoàng băng giá đang ngủ, sau đó tự mình kiểm tra tình trạng hiện tại của mình.

 

Thực sự không bị thương. Trận chiến bạo lực kia xảy ra trong không gian của một ảo ảnh, nhưng may mắn cơ thể của anh vẫn còn đủ kiên cường để chống lại nó. Pháp thuật, sức bền và tinh thần lực của anh đều đã bị rút cạn đến không còn dư thừa chút nào.

 

"Thế thì hôm nay nghỉ ngơi vậy." Một điểm cộng về Hang động Thử thách là người chơi không cần phải lúc nào cũng như chạy đua với tử thần để vội vàng hoàn thành chinh phạt. Nếu bạn bị thương, bạn có thể ở thoải mái trong phòng nghỉ cho đến khi lành hẳn. Khi anh trở lại giường, Nữ hoàng băng giá từ từ ngồi dậy khỏi đống khăn giấy và lặng lẽ ngáp dài.

 

"Ngươi tỉnh rồi à."

 

“Đúng. Ta đã ra ngoài được bao lâu rồi? ”

 

"Khoảng hai mươi giờ."

 

"…Chết tiệt." Anh đã ngủ rất nhiều. “Nhưng xét về việc ta đã sử dụng Deathside, điều đó không tệ lắm.”

 

“Ý ngươi là cái lưỡi hái kia? Nó vẫn khốc liệt như thế nhỉ.”

 

Anh cũng đã sử dụng Deathside để chống lại Nữ hoàng băng giá, nhưng tất nhiên, cô ấy đã không dễ dàng gục ngã như ảo ảnh của Skaya.

 

“Ta còn nghĩ rằng mình sẽ tỉnh sau hai ngày cơ, vì vậy hai mươi giờ là khá tốt rồi. Cũng không cảm thấy toàn thân kiệt sức nữa.”

 

“……” Nữ hoàng băng giá lặng lẽ bay đến bên anh, dùng ngón tay chọc vào cánh tay và ngực anh.

 

"Này! Ê! Ngươi làm quái gì thế?" Anh hét toáng lên. Cô thở dài.

 

“Thế mà còn cố gân cổ nói mình ổn, trong khi cơ thể còn đang ở trong trạng thái này?”

 

“… Nếu ta nghỉ ngơi trong ngày hôm nay, tất cả sẽ tốt hơn nhiều.” Anh tự tin vì thể lực và năng lực hồi phục nhanh chóng của mình.

 

“Đừng cứng đầu. Dù sao đi nữa, Hang động Thử thách này cũng khá thú vị độc đáo đấy chứ.”  Nữ hoàng băng giá ngồi xuống mép giường. "Còn lại bao nhiêu Thử nghiệm nữa?"

 

“Ta cũng không biết chính xác là còn bao nhiêu. Nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng nó dừng lại ở cấp độ 10.”

 

“Cấp độ 10… Vậy vẫn còn bảy Thử nghiệm tồi tệ như ngày hôm qua sao?”

 

“Đúng thế.’’ Seo Jun-ho gật đầu.

 

Grey, Quản trị viên, cho biết anh ta sẽ nâng cao độ khó của các Thử nghiệm và thay đổi cách thức nội dung của chúng một chút… Nhưng ngoại trừ một vài điều nhỏ nhặt, cho đến bây giờ thì các Thử nghiệm không khác biệt lắm. Nó làm mình điên mất thôi. Mình thà rằng đối đầu sớm còn hơn muộn. Anh bắt đầu lo lắng vì Hang động Thử thách đang tiến triển dễ dàng hơn cả mong đợi.

 

“Ngươi cảm thấy thế nào? Dù gì thì lâu lắm rồi ngươi cũng không gặp lại đồng đội.”

 

“Không vấn đề gì. Họ chỉ là ảo ảnh mà thôi.” Anh chợt nhớ ra điều gì đó. “… Chà, ta cũng thấy hơi buồn chút vì không được gặp bố mẹ mình trong Thử nghiệm.” Anh lẩm bẩm. Họ đã xuất hiện lần đầu tiên khi anh thực hiện Thử nghiệm Bóng ma. Bởi vì cha mẹ đi sớm, đột nhiên gặp lại khiến anh phát khóc.

 

“Ba mẹ của ngươi? Tại sao họ lại xuất hiện trong Thử nghiệm Bóng ma?”

 

"Ngươi hỏi tại sao là sao? Cả hai đều đã chết chứ sao.” Nữ hoàng băng giá cảm thấy xấu hổ trước câu trả lời thẳng thừng của anh.

 

"Hử…? A, ta… ta lỡ mồm … ”

 

“Không vấn đề gì. Cũng đã lâu lắm rồi.”

 

“… Có vẻ đó là chuyện tốt đấy nhỉ.” Cô vỗ vai Seo Jun-ho bằng bàn tay nhỏ của mình. "Ta cũng mất cha mẹ khi còn nhỏ, vì vậy ta có thể thông cảm cho ngươi."

 

"Có thật không? Từ lúc bao nhiêu tuổi? ”

 

"Sáu."

 

"…Gì? Ngươi còn khổ hơn ta cơ à.” Anh ngạc nhiên, nhìn cô với vẻ mặt thương hại.

 

“Đừng có mà dùng cái ánh mắt đó nhìn ta. Chuyện của ta cũng đã lâu rồi.”

 

“…Đúng nhỉ. Chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền.” Anh dường như luôn tìm thấy điểm chung với Nữ hoàng băng giá ở những khía cạnh mà không thể ngờ tới được. Nó có lúc khiến anh bực bội, nhưng đôi khi nó cũng là niềm an ủi.

 

“Thử nghiệm tiếp theo là gì?”

 

"…Mất ngủ." Chỉ nghĩ về nó thôi anh đã thấy choáng váng cả đầu. “Người chơi phải thức mười ngày không ngủ.”

 

"Gì? Mười ngày?! Thật là một Thử thách khó khăn đấy.”

 

"Đó là Thử nghiệm khiến mọi người bỏ cuộc.” Thức một hoặc hai ngày khá là dễ dàng, ngay cả những người không phải là người chơi cũng có thể làm được điều đó. Nhưng mười ngày… Đó là một cấp độ khác.

 

Bạn sẽ phải thức suốt 240 giờ, từ bỏ điều quan trọng nhất trong ba nhu cầu cơ bản của con người.

 

“Kỷ lục Guiness Thế giới về việc không ngủ là mười một ngày liên tục.”

 

“À, hẳn phải là một người có ý chí đáng kinh ngạc đấy nhỉ.”

 

“Thực ra, đó là một người bình thường.” Tất nhiên, kết quả của thử thách liều lĩnh này không được khả quan cho lắm. Trong một cuộc phỏng vấn vào ngày hôm sau, người tham gia thử thách đã giảm đáng kể khả năng duy trì trí nhớ cùng khả năng chú ý, người đó thú nhận đã nghe thấy ảo ảnh thính giác.

 

Vì là một người chơi nên lần trước mình không gặp phải những thất bại như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là Thử nghiệm Mất ngủ dễ dàng. Đó là Thủ nghiệm mấu chốt đã khiến rất nhiều người chơi bỏ cuộc ra về.  

 

“Ta đi ngủ đây.”

 

"Đợi đã. Mới tỉnh chưa đầy một tiếng đồng hồ mà đã đâm đầu đi ngủ là sao?”

 

“Khi còn có cơ hội ta phải tranh thủ ngủ nhiều.” Anh phải chuẩn bị độ tỉnh táo nhất có thể trước khi phải chịu đựng không được ngủ nghỉ trong mười ngày.

 

Seo Jun-ho đã ngủ thêm mười ba giờ nữa. Đôi mắt anh mở ra vài lần, nhưng lại cố gắng ngủ tiếp.

 

"Chà, ta cảm thấy rất tuyệt." Đôi mắt của Seo Jun-ho sáng lấp lánh. Đã bao lâu rồi anh không được nghỉ ngơi và ngủ một giấc ngon lành như thế này? Anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kỳ dị. “Chờ đã… Thực sự, ta nghĩ đã vài năm rồi ta mới được nghỉ ngơi thoải mái như thế này đấy.”

 

Về mặt kỹ thuật, anh đã ngủ trong băng 25 năm, nhưng cơ thể anh đã bị bào mòn đến mức không cảm thấy sảng khoái.

 

“Đây là lần đầu tiên ta nghỉ ngơi tốt như thế này kể từ lần cuối cùng chinh phạt Hang động Thử thách. ” Theo cách nói của Gray, đã 28 năm 7 tháng. Kể từ đó, anh không nghỉ đi săn một ngày nào và ngủ tối đa sáu giờ một ngày.

 

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

 

“Sẵn sàng. Mọi thứ đều hoàn hảo cả rồi.” Seo Jun-ho gật đầu tự tin. "Đi thôi."

 

Anh bước ra khỏi cửa.

 

"Tôi muốn tiếp tục đến cấp độ thứ 4."


 

[Cảnh báo: Khi Thử nghiệm thứ 4 bắt đầu, bạn không thể ngủ trong 10 ngày.]


 

[Bạn có chắc muốn tiếp tục?]

 

Seo Jun-ho một lần nữa cảm thấy Cánh cổng đối xử quá tốt với các người chơi. “Nhưng nếu mày muốn mãi mãi tốt tính như thế này, ít nhất hãy giảm khó khăn xuống một chút đi.” Anh càu nhàu, rồi gật đầu nói.

 

"Tiếp tục."


 

[Cấp độ 4: Thử nghiệm Mất ngủ sẽ bắt đầu ngay bây giờ.]
 

 

Một bộ đếm thời gian ba chiều lớn xuất hiện trên bức tường của hang động.


 

[239: 59: 59]


 

Nó là công cụ tính toán thời gian còn lại mà Seo Jun-ho phải thức.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương