Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 59 Lớp Học Của Nữ Hoàng ( 2 )

[Không thể tin được! Người chơi Seo Jun-ho tiết lộ mục tiêu tiếp theo của anh ấy chính là ‘Cánh cổng 1 sao’.]

 

[Seo Jun-ho đã tạo ra một con đường chinh chiến huy hoàng nhất mà nhân loại từng thấy trong mười năm qua. Là tham lam hay là tự tin?]

 

[Các chuyên gia về Cánh cổng nói rằng điều đó là “bất khả thi” sau khi nghe thông báo của Seo Jun-ho về việc chinh phạt ⟪Lâu đài Mùa đông⟫.]

 

[Seo Jun-ho chuẩn bị tiến công ⟪Hang động Thử Thách⟫! Liệu anh ấy có thể đánh bại kỷ lục 9 cấp của Kim Woo-joong hay không đây?]

 

Seo Jun-ho bắt đầu buổi sáng của mình với một tách trà Agarit thanh đạm sảng khoái.

 

"Mm, thơm quá."

 

“……” Nữ hoàng băng giá nhìn chằm chằm vào tách trà của anh. Dường như đã quyết định điều gì đó một cách kỹ lưỡng, cô ngập ngừng mà nói. “… Trà đó thơm ghê nhỉ. Nếu ngươi muốn, ta có thể nhấp một ngụm không… ”

 

“Không thể được. Nếu ngươi khát thì đi lấy nước lọc mà uống đi.”  Anh xua tay đuổi cô như thể đang đuổi ruồi.

 

“… Ngươi dám mạo phạm ta. Ta còn lâu mới tha thứ cho ngươi.” Cô lạnh lùng nói rồi biến mất khỏi phòng làm việc. Seo Jun-ho cũng phớt lờ lời cảnh cáo đó rồi thong thả ung dung đọc các bình luận dưới bài báo.

 

 

- Anh ấy làm gì mà hấp tấp thế, việc tiến công đến Hang động Thử thách lúc này còn quá sớm không phải sao? Seo Jun-ho hiện đang ở cấp độ nào?

 

┕ Không phải anh ta đang ở cấp 25 sao? Chỉ số sức mạnh của anh ta không được công khai.

 

- Vậy thì hơi mơ hồ quá nhỉ. Không phải người chơi ở cấp độ 30 là hoàn hảo nhất để chuẩn bị đi đến Hang động Thử thách sao?

 

┕ Ai mà biết được. Người trong cuộc thì phải biết nhiều hơn người ngoài cuộc chứ.


 

“Thế là mọi người vẫn nghĩ như vậy.” Seo Jun-ho gật đầu.

 

Có hai yêu cầu để tiến tới Hang động Thử thách. Đầu tiên, cấp độ bạn đang có phải di dịch dao động giữa 25 và 30. Thứ hai là bạn không được phép tiết lộ bất cứ điều gì xảy ra bên trong hang động một khi bạn đã rời khỏi nơi đó.

 

“Quy tắc thứ hai thực sự nghiêm ngặt đấy.”

 

Tất nhiên, dù có quyền năng thế nào đi nữa thì Hệ thống cũng không thể kiểm soát người chơi hoàn toàn. Thay vào đó, nó không cho phép người chơi ghi lại hoặc chia sẻ bất kỳ thông tin nào mà họ biết được về Hang động — cho dù đó là thông qua nói, viết hay thần giao cách cảm đi chăng nữa. Đó là một tính năng có cấp độ quá mức cao mà ngay cả Skaya cũng không thể phá bỏ nó được. Những nỗ lực muốn phá vỡ quy tắc hay chỉ đơn giản là lách luật cũng là điều bất khả thi.

 

Ngay cả khi thế giới này hoàn toàn kết thúc, có khi chỉ có mình  là người duy nhất biết bí mật của Hang động Thử thách mà thôi.

 

Trước đó Seo Jun-ho từng đến chinh chiến tại Hang động Thử thách. Khi còn sống với thân phận là Bóng Ma, anh đã bước vào cấp độ 30, giống như hầu hết những người khác.

 

Thật vô nghĩa khi cứ chần chờ mãi như thế. Tham gia ngay có phải tốt hơn không, vẽ chuyện.

 

Hang động Thử thách sẽ có những mức thưởng phong phú hơn hoặc kém hơn hoàn toàn dựa trên mức độ người chơi nỗ lực ra sao. Những độ khó cùng yêu cầu cần thiết cũng được điều chỉnh để phù hợp hơn với người chơi. Vì vậy, nếu tham gia thử thách ở đây khi cấp độ thấp hơn yêu cầu, người chơi cũng vẫn sẽ trải nghiệm những điều tương tự nhưng lại nhận được phần thưởng cao hơn nhiều.

 

Anh chính là người duy nhất trên thế giới biết được điều này. Seo Jun-ho nhấp một ngụm trà.

 

Vấn đề nan giải duy nhất lúc này là không biết liệu mình có thể vào đó lần nữa hay không đây… Anh không thể chắc chắn. Chưa một ai có thể vào Hang động Thử Thách những hai lần cả

 

Nơi đó đòi hỏi những điều kiện nhất định. Những người đã từng sở hữu phần thưởng từ Hang động Thử thách không thể tiến công vào đó lần nữa. Nhưng chỉ vì hấp thụ tâm đan của Nữ hoàng băng giá, những chỉ số kinh nghiệm mà mình lăn lộn để đạt được tại Hang động Thử thách đã mất toàn bộ.

 

Nếu hang động đó vận hành theo cách anh từng nghĩ, thì việc được cho phép vào cũng không phải không thể xảy ra. Tuy nhiên, đó cũng không phải là vấn đề lớn nếu hang động này không cho phép anh tiến vào.

 

Mình sẽ lấy lại các chỉ số vốn có nếu cứ tiếp tục theo đà này mà tăng cấp.

 

Nhưng nếu có thể đi vào Hang động một lần nữa, anh còn có thể lấy toàn bộ những phần thưởng tại nơi đó. Không thể lời hơn.

 

“Huh? Cô ta đi đâu rồi?” Seo Jun-ho đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy tìm Nữ hoàng băng giá. Vừa mới dứt lời thì bên kia cánh cửa đã ló ra một thân hình bé nhỏ lập lòe.

 

“… Ngươi gọi ta làm cái gì?”

 

“Ra ngoài huấn luyện thôi.”

 

“Huấn luyện?” Nhìn thấy được khuôn mặt anh đầy nghiêm túc, cô nhếch mép cười mỉa.

 

“Hừm, vậy là ký chủ muốn ta dạy dỗ ngươi sao?”

 

“Ngươi biết cách sử dụng kỹ năng Băng giá tốt hơn ta còn gì. Dù sao thì việc nhờ người dạy những gì mình không biết cũng chẳng mất mặt gì cả.”

 

“Nếu để ta dạy cho ngươi ... Thế có nghĩa từ giờ trở đi ta chính là sư phụ của ngươi rồi.” Cô nở một nụ cười dương dương tự đắc rồi ngồi vắt vẻo xuống vai anh. Cô cao quý gật đầu. “Dẫn ta đi cùng ngươi đi. Với bổn phận của một đấng tối cao như ta, thì đảm bảo ngươi sẽ được chỉ dạy kỹ lưỡng.”

 

“Ta đây không phải là thuộc hạ của ngươi hay gì đâu đấy hiểu chưa... Nhưng dù gì đi nữa thì ta cũng rất biết ơn nếu ngươi có thể tận tình dạy ta."

 

Seo Jun-ho bước ra khỏi cửa, trên người mặc một bộ quần áo thích hợp để tập thể dục. Trước khi đến phòng huấn luyện, anh ghé qua văn phòng thư ký và gọi cho Cha Si-eun. Khi nghe được anh gọi, Cha Si-eun đặt các tài liệu còn đang sắp xếp dang dở xuống.

 

“Anh gọi cho tôi sao?”

 

“Tôi sẽ đến phòng huấn luyện đặc biệt. Làm phiền cô để ý mấy chuyện khác phát sinh khi tôi đang còn ở đó nhé.”

 

“Sao cơ? Thế anh định ở đó bao lâu?”

 

“Khoảng hai tuần gì đó.”

 

“…Đợi đã. Ý là anh sẽ không ra khỏi phòng tập trong hai tuần liền?”

 

“Chỗ đó có trang bị chỗ tắm rửa và túi ngủ, tôi có thể ngủ ở đó luôn, không có vấn đề gì đâu.”

 

“Còn lương thực nữa chứ? Để tôi mang cho anh nhé?”

 

“Không. Từng này là ổn rồi. Không cần đâu.” Seo Jun-ho lắc một chiếc hộp gỗ nhỏ. Đó là những viên thuốc làm từ ngũ cốc, lá thông, mận khô, hạt dẻ, khoai lang và các thành phần tương tự khác dựa trên chế độ ăn của các nhà sư Thiếu Lâm. Chúng được nghiền và ép thành những viên thuốc hình hạt và là đây chính là cách thuận tiện nhất để có thể cung cấp tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

 

Vì là hàng từ Chợ đen nên đắt đỏ đến cắt cổ, nhưng bù lại đó trong những viên thuốc này cũng ẩn chứa một lượng nhỏ ma pháp. Đó là cách tốt nhất để giữ cho cơ thể anh hoạt động năng suất nhất.

 

Cha Si-eun thở phào nhẹ nhõm một hơi và gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Hiện tại, tôi sẽ từ chối tất cả các yêu cầu hoa hồng cá nhân cũng như tạm dừng các đề nghị thương mại, đề nghị quảng cáo và tài trợ lại đến khi anh ra ngoài vậy.”

 

“Cảm ơn cô.”

 

“Hy vọng anh sẽ huấn luyện thật hiệu quả.” 

 

Cha Si-eun cúi chào Seo Jun-ho rồi anh đi đến phòng tập.

 

“Ký chủ, hiện tại ngươi có thể sử dụng hai yếu tố khác nhau rồi đấy nhỉ.” Nữ hoàng băng giá vừa chắp hai tay sau lưng vừa đi đi lại lại trước mặt anh, luôn miệng nói. “Đầu tiên là Hắc Ảnh, thứ hai là Băng giá, giống như của ta. Đúng không?"

 

(TN: Kỹ năng ‘Băng giá’ tách biệt với nguyên tố. Ngoài ra, từ bây giờ trở đi thuộc tính → nguyên tố.)

 

“Đúng vậy. Nhưng đột nhiên ngươi nói thế làm gì? ”

 

“Để sử dụng các nguyên tố, trước tiên ngươi phải hiểu chính xác năng lượng đó là gì. Để ta kiểm tra ngươi xem thế nào nào. Ngươi nghĩ Hắc Ảnh là nguyên tố như thế nào? ”

 

“Đó là bạo lực và kiêu ngạo, coi thường nhân thế và bản chất khinh miệt."

 

“Chà, một câu trả lời đạt tiêu chuẩn đấy. Vậy thì đối với ngươi, nguyên tố Băng giá là một nguyên tố như thế nào? ”

 

“…Lạnh?”

 

“Haa.’’ Cô thở dài, giọng điệu đầy khinh thường. “Chà, cũng thật vô dụng quá đi. Nhưng mà dù gì ngươi bắt đầu sử dụng nguyên tố Băng giá cũng mới chỉ ba tháng thôi… ” Cô tự lẩm bẩm.

 

“Có thể nói rằng nguyên tố Băng giá là một nguyên tố toàn diện. Nó xa cách, kiêu kỳ và tao nhã hơn tất cả những nguồn năng lượng khác ”.

 

“Có lý.” Seo Jun-ho gật đầu hiểu ý. “Ta nghĩ ta cũng hiểu được ý của ngươi đang nói. Ta phải cố để cân bằng hai phía đối lập khi ở chiến trường.”

 

“Ah! Tốt thật, thật may là đầu của ngươi cũng không phải chỉ để trang trí.” Cô vỗ tay, nói một cách vui vẻ. “Ngươi nói chuẩn rồi đấy. Bóng tối, Lửa và Gió đều phù hợp để tấn công nhưng lại tuyệt nhiên không thể chiếm thượng phong trong việc phòng thủ. Ngược lại, các nguyên tố như Nước và Đất lại sẽ đạt hiệu quả tốt nhất trong những đòn phòng thủ và sẽ bị lãng phí khi dùng chúng trong các cuộc tấn công.”

 

Như cô ấy nói, những người chơi chỉ có thể sử dụng duy nhất một nguyên tố hoặc là tấn công hoặc là phòng thủ trong trận chiến. Mặt khác, những người chơi có thể sử dụng hai nguyên tố hoặc thậm chí nhiều hơn thì chính là những người chơi toàn năng.

 

“Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng nguyên tố Băng giá. Nhưng trước đó… ” Nữ hoàng băng giá chỉ tay. Theo mệnh lệnh của cô, một số vũ khí, áo giáp và khiên đột ngột xuất hiện lơ lửng trên không trung.

 

“Tạo bản sao của từng cái đi. Rồi sau đó ta mới dạy ngươi.”

 

“Hả? Đợi đã. Ta không muốn tập trung vào việc chế tạo thiết bị.” Anh cố gắng từ chối, nhưng Nữ hoàng băng giá vẫn cứng đầu.

 

“Những người sử dụng nguyên tố Băng Giá luôn được những người khác tôn trọng và được tụng xưng là một người có sức chiến đấu của một đội quân. Ngươi có biết tại sao lại nói như vậy không?”

 

“… Bởi vì họ có thể tạo ra tất cả các loại vũ khí cần thiết bất cứ khi nào họ cần.” Seo Jun-ho biết điều đó quá rõ ràng. “Trước đây ta đã từng chiến đấu với họ. Thật khó chịu khi phải chiến đấu với những kẻ thù lúc nào cũng thay đổi vũ khí.”

 

Nữ hoàng băng giá cũng đã làm điều đó. Cô mỉm cười và gật đầu.

 

“Ta vẫn còn nhớ rõ trận chiến năm đó đấy.”

 

“Không phải ta.”

 

Lúc đó anh chỉ muốn nhanh chóng đánh bại cô ta rồi giải cứu bạn bè của mình. Nhưng chiếc khiên của cô ta quá mức mạnh mẽ, và những thanh gươm và giáo cũng vô cùng sắc lạnh khiến anh phải chật vật lắm mới có thể đối đầu được.

 

“Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng bắt đầu đi.” Cô bắt chéo chân, ngạo mạn mà hếch cằm. “Tạo ra chúng.”

 

 

 

* * *

 

 

 

Đôi mắt của Seo Jun-ho nhắm nghiền và khuôn mặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Căn phòng luôn trong tình trạng lạnh thấu xương vì liên tục sử dụng kỹ năng Băng giá, thấy rõ được anh đã luyện tập ở cường độ cao rồi đổ nhiều mồ hôi đến mức nào.

 

Đây là tay cầm… Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, anh từ từ di chuyển bàn tay của mình. Trong đầu Seo Jun-ho hình dung ra hình dáng thanh kiếm của Nữ hoàng băng giá rồi tạo ra một thanh tương tự.

 

Nứt. Mỗi khi anh di chuyển bàn tay của mình một chút thôi, từng đợt hơi ẩm trong không khí sẽ lập tức đóng băng thành hình dạng của một thanh kiếm.

 

“Phù!” Anh đã hoàn thành thanh kiếm, lo lắng ngước mắt nhìn lên Nữ hoàng băng giá. Cô ấy cười vui vẻ rồi chìa tay ra.

 

“Đưa ta xem xem thế nào nào.”

 

Thanh kiếm lơ lửng trên không trung rồi hướng về phía cô. Bất cứ khi nào cô di chuyển ngón tay của mình, thanh kiếm kia sẽ tự động quay vòng để có thể kiểm tra toàn bộ chi tiết. Chỉ sau mười giây, Nữ hoàng băng giá đưa ra nhận xét.

 

“Không đạt chuẩn.” Cô mạnh mẽ nói rồi giơ tay bắn gãy thanh kiếm mà anh đã dày công tạo nên.

 

“Ugh, sao lại thế được?” Seo Jun-ho kêu lên. Anh nỗ lực hết mình, dồn toàn sức để tạo nên nó. Anh đã liên tục tạo ra cả trăm thanh kiếm, nhưng chưa một thanh kiếm nào thành công cả. Nửa ngày đã trôi qua.

 

“Lưỡi dao không đủ sắc, cần phải nghiêng cao hơn khoảng năm độ. Trọng tâm thanh kiếm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng khác gì một mớ hỗn độn cả.”

 

“Chết tiệt.” Anh cảm thấy Nữ hoàng băng giá đã quá mức nghiêm khắc. Dù gì đi nữa thì anh cũng đâu có ý định huấn luyện bản thân đi lên con đường thợ rèn hay gì đâu. Tuy nhiên, lòng kiêu ngạo của anh không cho phép bản thân yêu cầu cô phải nới lỏng yêu cầu.

 

Mình có cảm giác như cô ta đang nhân cơ hội trả thù mình vì sáng nay mình đã không cho cô ta uống trà.

 

Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng có lý do chính đáng để từ chối anh. Như cô ấy nói, thanh kiếm của anh không đủ tốt để trở thành một vũ khí vô khổng bất nhập trong việc đánh bại kẻ thù.

 

Mình chắc chắn sẽ phải dập tắt cái nụ cười toe toét không biết trời cao đất dày kia của cô ta lại.

 

Với ngọn lửa nhiệt huyết mới mẻ bắt đầu bùng cháy trong người, Seo Jun-ho bắt đầu suy nghĩ về cách để sửa chữa những sai lầm nãy giờ.

 

Trong khi đó, Nữ hoàng băng giá nhìn anh, rơi vào trầm tư.

 

Anh ta… đúng là một con người khá ghê gớm đấy.

 

Vũ khí cô tạo ra chính là vũ khí cấp quốc gia được cất giữ trong kho tàng vũ khí hoàng gia của Niflheim. Thanh kiếm đó bắt nguồn từ những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết. Con người không thể ngay lập tức tạo ra được nó chỉ với việc nhìn ngó có vài lần như vậy được.

 

Nhưng anh ta đã có thể tái tạo lại dáng hình chung nhất của Fragarach với tỷ lệ 62% chỉ với 34 lần thử…

 

(TN: Trong thần thoại Ailen, Fragarach là thanh kiếm của Nuada, vị vua tối cao đầu tiên.)

 

Lúc đầu, cô định trêu chọc anh một chút rồi bắt đầu quay ra dạy dỗ đúng cách, nhưng bây giờ cô lại không chắc nữa. Cô rất tò mò muốn xem điều gì sẽ xảy ra trước: anh ấy sẽ tạo ra thanh kiếm hoàn chỉnh trước hay lựa chọn từ bỏ trước.

 

Nhìn nhân loại từng bước phát triển cũng rất thú vị đấy chứ. 25 năm trước, Seo Jun-ho mạnh mẽ đến mức cô không tin đó là sức mạnh của một con người đến từ cái hành tinh gọi là Trái Đất này.

 

Việc bị hư cấu hóa nguồn sức mạnh vốn có đã gần như khiến cô suy sụp. Nhưng nếu ai đó có thể kế thừa bản chất năng lượng của cô thì sao nhỉ?

 

Mình… Mình hình như đang nuôi một con quái vật mất rồi.

 

Cô cười. Nếu điều đó là sự thật, mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.

[Không thể tin được! Người chơi Seo Jun-ho tiết lộ mục tiêu tiếp theo của anh ấy chính là ‘Cánh cổng 1 sao’.]

 

[Seo Jun-ho đã tạo ra một con đường chinh chiến huy hoàng nhất mà nhân loại từng thấy trong mười năm qua. Là tham lam hay là tự tin?]

 

[Các chuyên gia về Cánh cổng nói rằng điều đó là “bất khả thi” sau khi nghe thông báo của Seo Jun-ho về việc chinh phạt ⟪Lâu đài Mùa đông⟫.]

 

[Seo Jun-ho chuẩn bị tiến công ⟪Hang động Thử Thách⟫! Liệu anh ấy có thể đánh bại kỷ lục 9 cấp của Kim Woo-joong hay không đây?]

 

Seo Jun-ho bắt đầu buổi sáng của mình với một tách trà Agarit thanh đạm sảng khoái.

 

"Mm, thơm quá."

 

“……” Nữ hoàng băng giá nhìn chằm chằm vào tách trà của anh. Dường như đã quyết định điều gì đó một cách kỹ lưỡng, cô ngập ngừng mà nói. “… Trà đó thơm ghê nhỉ. Nếu ngươi muốn, ta có thể nhấp một ngụm không… ”

 

“Không thể được. Nếu ngươi khát thì đi lấy nước lọc mà uống đi.”  Anh xua tay đuổi cô như thể đang đuổi ruồi.

 

“… Ngươi dám mạo phạm ta. Ta còn lâu mới tha thứ cho ngươi.” Cô lạnh lùng nói rồi biến mất khỏi phòng làm việc. Seo Jun-ho cũng phớt lờ lời cảnh cáo đó rồi thong thả ung dung đọc các bình luận dưới bài báo.

 

 

- Anh ấy làm gì mà hấp tấp thế, việc tiến công đến Hang động Thử thách lúc này còn quá sớm không phải sao? Seo Jun-ho hiện đang ở cấp độ nào?

 

┕ Không phải anh ta đang ở cấp 25 sao? Chỉ số sức mạnh của anh ta không được công khai.

 

- Vậy thì hơi mơ hồ quá nhỉ. Không phải người chơi ở cấp độ 30 là hoàn hảo nhất để chuẩn bị đi đến Hang động Thử thách sao?

 

┕ Ai mà biết được. Người trong cuộc thì phải biết nhiều hơn người ngoài cuộc chứ.


 

“Thế là mọi người vẫn nghĩ như vậy.” Seo Jun-ho gật đầu.

 

Có hai yêu cầu để tiến tới Hang động Thử thách. Đầu tiên, cấp độ bạn đang có phải di dịch dao động giữa 25 và 30. Thứ hai là bạn không được phép tiết lộ bất cứ điều gì xảy ra bên trong hang động một khi bạn đã rời khỏi nơi đó.

 

“Quy tắc thứ hai thực sự nghiêm ngặt đấy.”

 

Tất nhiên, dù có quyền năng thế nào đi nữa thì Hệ thống cũng không thể kiểm soát người chơi hoàn toàn. Thay vào đó, nó không cho phép người chơi ghi lại hoặc chia sẻ bất kỳ thông tin nào mà họ biết được về Hang động — cho dù đó là thông qua nói, viết hay thần giao cách cảm đi chăng nữa. Đó là một tính năng có cấp độ quá mức cao mà ngay cả Skaya cũng không thể phá bỏ nó được. Những nỗ lực muốn phá vỡ quy tắc hay chỉ đơn giản là lách luật cũng là điều bất khả thi.

 

Ngay cả khi thế giới này hoàn toàn kết thúc, có khi chỉ có mình  là người duy nhất biết bí mật của Hang động Thử thách mà thôi.

 

Trước đó Seo Jun-ho từng đến chinh chiến tại Hang động Thử thách. Khi còn sống với thân phận là Bóng Ma, anh đã bước vào cấp độ 30, giống như hầu hết những người khác.

 

Thật vô nghĩa khi cứ chần chờ mãi như thế. Tham gia ngay có phải tốt hơn không, vẽ chuyện.

 

Hang động Thử thách sẽ có những mức thưởng phong phú hơn hoặc kém hơn hoàn toàn dựa trên mức độ người chơi nỗ lực ra sao. Những độ khó cùng yêu cầu cần thiết cũng được điều chỉnh để phù hợp hơn với người chơi. Vì vậy, nếu tham gia thử thách ở đây khi cấp độ thấp hơn yêu cầu, người chơi cũng vẫn sẽ trải nghiệm những điều tương tự nhưng lại nhận được phần thưởng cao hơn nhiều.

 

Anh chính là người duy nhất trên thế giới biết được điều này. Seo Jun-ho nhấp một ngụm trà.

 

Vấn đề nan giải duy nhất lúc này là không biết liệu mình có thể vào đó lần nữa hay không đây… Anh không thể chắc chắn. Chưa một ai có thể vào Hang động Thử Thách những hai lần cả

 

Nơi đó đòi hỏi những điều kiện nhất định. Những người đã từng sở hữu phần thưởng từ Hang động Thử thách không thể tiến công vào đó lần nữa. Nhưng chỉ vì hấp thụ tâm đan của Nữ hoàng băng giá, những chỉ số kinh nghiệm mà mình lăn lộn để đạt được tại Hang động Thử thách đã mất toàn bộ.

 

Nếu hang động đó vận hành theo cách anh từng nghĩ, thì việc được cho phép vào cũng không phải không thể xảy ra. Tuy nhiên, đó cũng không phải là vấn đề lớn nếu hang động này không cho phép anh tiến vào.

 

Mình sẽ lấy lại các chỉ số vốn có nếu cứ tiếp tục theo đà này mà tăng cấp.

 

Nhưng nếu có thể đi vào Hang động một lần nữa, anh còn có thể lấy toàn bộ những phần thưởng tại nơi đó. Không thể lời hơn.

 

“Huh? Cô ta đi đâu rồi?” Seo Jun-ho đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy tìm Nữ hoàng băng giá. Vừa mới dứt lời thì bên kia cánh cửa đã ló ra một thân hình bé nhỏ lập lòe.

 

“… Ngươi gọi ta làm cái gì?”

 

“Ra ngoài huấn luyện thôi.”

 

“Huấn luyện?” Nhìn thấy được khuôn mặt anh đầy nghiêm túc, cô nhếch mép cười mỉa.

 

“Hừm, vậy là ký chủ muốn ta dạy dỗ ngươi sao?”

 

“Ngươi biết cách sử dụng kỹ năng Băng giá tốt hơn ta còn gì. Dù sao thì việc nhờ người dạy những gì mình không biết cũng chẳng mất mặt gì cả.”

 

“Nếu để ta dạy cho ngươi ... Thế có nghĩa từ giờ trở đi ta chính là sư phụ của ngươi rồi.” Cô nở một nụ cười dương dương tự đắc rồi ngồi vắt vẻo xuống vai anh. Cô cao quý gật đầu. “Dẫn ta đi cùng ngươi đi. Với bổn phận của một đấng tối cao như ta, thì đảm bảo ngươi sẽ được chỉ dạy kỹ lưỡng.”

 

“Ta đây không phải là thuộc hạ của ngươi hay gì đâu đấy hiểu chưa... Nhưng dù gì đi nữa thì ta cũng rất biết ơn nếu ngươi có thể tận tình dạy ta."

 

Seo Jun-ho bước ra khỏi cửa, trên người mặc một bộ quần áo thích hợp để tập thể dục. Trước khi đến phòng huấn luyện, anh ghé qua văn phòng thư ký và gọi cho Cha Si-eun. Khi nghe được anh gọi, Cha Si-eun đặt các tài liệu còn đang sắp xếp dang dở xuống.

 

“Anh gọi cho tôi sao?”

 

“Tôi sẽ đến phòng huấn luyện đặc biệt. Làm phiền cô để ý mấy chuyện khác phát sinh khi tôi đang còn ở đó nhé.”

 

“Sao cơ? Thế anh định ở đó bao lâu?”

 

“Khoảng hai tuần gì đó.”

 

“…Đợi đã. Ý là anh sẽ không ra khỏi phòng tập trong hai tuần liền?”

 

“Chỗ đó có trang bị chỗ tắm rửa và túi ngủ, tôi có thể ngủ ở đó luôn, không có vấn đề gì đâu.”

 

“Còn lương thực nữa chứ? Để tôi mang cho anh nhé?”

 

“Không. Từng này là ổn rồi. Không cần đâu.” Seo Jun-ho lắc một chiếc hộp gỗ nhỏ. Đó là những viên thuốc làm từ ngũ cốc, lá thông, mận khô, hạt dẻ, khoai lang và các thành phần tương tự khác dựa trên chế độ ăn của các nhà sư Thiếu Lâm. Chúng được nghiền và ép thành những viên thuốc hình hạt và là đây chính là cách thuận tiện nhất để có thể cung cấp tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

 

Vì là hàng từ Chợ đen nên đắt đỏ đến cắt cổ, nhưng bù lại đó trong những viên thuốc này cũng ẩn chứa một lượng nhỏ ma pháp. Đó là cách tốt nhất để giữ cho cơ thể anh hoạt động năng suất nhất.

 

Cha Si-eun thở phào nhẹ nhõm một hơi và gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Hiện tại, tôi sẽ từ chối tất cả các yêu cầu hoa hồng cá nhân cũng như tạm dừng các đề nghị thương mại, đề nghị quảng cáo và tài trợ lại đến khi anh ra ngoài vậy.”

 

“Cảm ơn cô.”

 

“Hy vọng anh sẽ huấn luyện thật hiệu quả.” 

 

Cha Si-eun cúi chào Seo Jun-ho rồi anh đi đến phòng tập.

 

“Ký chủ, hiện tại ngươi có thể sử dụng hai yếu tố khác nhau rồi đấy nhỉ.” Nữ hoàng băng giá vừa chắp hai tay sau lưng vừa đi đi lại lại trước mặt anh, luôn miệng nói. “Đầu tiên là Hắc Ảnh, thứ hai là Băng giá, giống như của ta. Đúng không?"

 

(TN: Kỹ năng ‘Băng giá’ tách biệt với nguyên tố. Ngoài ra, từ bây giờ trở đi thuộc tính → nguyên tố.)

 

“Đúng vậy. Nhưng đột nhiên ngươi nói thế làm gì? ”

 

“Để sử dụng các nguyên tố, trước tiên ngươi phải hiểu chính xác năng lượng đó là gì. Để ta kiểm tra ngươi xem thế nào nào. Ngươi nghĩ Hắc Ảnh là nguyên tố như thế nào? ”

 

“Đó là bạo lực và kiêu ngạo, coi thường nhân thế và bản chất khinh miệt."

 

“Chà, một câu trả lời đạt tiêu chuẩn đấy. Vậy thì đối với ngươi, nguyên tố Băng giá là một nguyên tố như thế nào? ”

 

“…Lạnh?”

 

“Haa.’’ Cô thở dài, giọng điệu đầy khinh thường. “Chà, cũng thật vô dụng quá đi. Nhưng mà dù gì ngươi bắt đầu sử dụng nguyên tố Băng giá cũng mới chỉ ba tháng thôi… ” Cô tự lẩm bẩm.

 

“Có thể nói rằng nguyên tố Băng giá là một nguyên tố toàn diện. Nó xa cách, kiêu kỳ và tao nhã hơn tất cả những nguồn năng lượng khác ”.

 

“Có lý.” Seo Jun-ho gật đầu hiểu ý. “Ta nghĩ ta cũng hiểu được ý của ngươi đang nói. Ta phải cố để cân bằng hai phía đối lập khi ở chiến trường.”

 

“Ah! Tốt thật, thật may là đầu của ngươi cũng không phải chỉ để trang trí.” Cô vỗ tay, nói một cách vui vẻ. “Ngươi nói chuẩn rồi đấy. Bóng tối, Lửa và Gió đều phù hợp để tấn công nhưng lại tuyệt nhiên không thể chiếm thượng phong trong việc phòng thủ. Ngược lại, các nguyên tố như Nước và Đất lại sẽ đạt hiệu quả tốt nhất trong những đòn phòng thủ và sẽ bị lãng phí khi dùng chúng trong các cuộc tấn công.”

 

Như cô ấy nói, những người chơi chỉ có thể sử dụng duy nhất một nguyên tố hoặc là tấn công hoặc là phòng thủ trong trận chiến. Mặt khác, những người chơi có thể sử dụng hai nguyên tố hoặc thậm chí nhiều hơn thì chính là những người chơi toàn năng.

 

“Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng nguyên tố Băng giá. Nhưng trước đó… ” Nữ hoàng băng giá chỉ tay. Theo mệnh lệnh của cô, một số vũ khí, áo giáp và khiên đột ngột xuất hiện lơ lửng trên không trung.

 

“Tạo bản sao của từng cái đi. Rồi sau đó ta mới dạy ngươi.”

 

“Hả? Đợi đã. Ta không muốn tập trung vào việc chế tạo thiết bị.” Anh cố gắng từ chối, nhưng Nữ hoàng băng giá vẫn cứng đầu.

 

“Những người sử dụng nguyên tố Băng Giá luôn được những người khác tôn trọng và được tụng xưng là một người có sức chiến đấu của một đội quân. Ngươi có biết tại sao lại nói như vậy không?”

 

“… Bởi vì họ có thể tạo ra tất cả các loại vũ khí cần thiết bất cứ khi nào họ cần.” Seo Jun-ho biết điều đó quá rõ ràng. “Trước đây ta đã từng chiến đấu với họ. Thật khó chịu khi phải chiến đấu với những kẻ thù lúc nào cũng thay đổi vũ khí.”

 

Nữ hoàng băng giá cũng đã làm điều đó. Cô mỉm cười và gật đầu.

 

“Ta vẫn còn nhớ rõ trận chiến năm đó đấy.”

 

“Không phải ta.”

 

Lúc đó anh chỉ muốn nhanh chóng đánh bại cô ta rồi giải cứu bạn bè của mình. Nhưng chiếc khiên của cô ta quá mức mạnh mẽ, và những thanh gươm và giáo cũng vô cùng sắc lạnh khiến anh phải chật vật lắm mới có thể đối đầu được.

 

“Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng bắt đầu đi.” Cô bắt chéo chân, ngạo mạn mà hếch cằm. “Tạo ra chúng.”

 

 

 

* * *

 

 

 

Đôi mắt của Seo Jun-ho nhắm nghiền và khuôn mặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Căn phòng luôn trong tình trạng lạnh thấu xương vì liên tục sử dụng kỹ năng Băng giá, thấy rõ được anh đã luyện tập ở cường độ cao rồi đổ nhiều mồ hôi đến mức nào.

 

Đây là tay cầm… Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, anh từ từ di chuyển bàn tay của mình. Trong đầu Seo Jun-ho hình dung ra hình dáng thanh kiếm của Nữ hoàng băng giá rồi tạo ra một thanh tương tự.

 

Nứt. Mỗi khi anh di chuyển bàn tay của mình một chút thôi, từng đợt hơi ẩm trong không khí sẽ lập tức đóng băng thành hình dạng của một thanh kiếm.

 

“Phù!” Anh đã hoàn thành thanh kiếm, lo lắng ngước mắt nhìn lên Nữ hoàng băng giá. Cô ấy cười vui vẻ rồi chìa tay ra.

 

“Đưa ta xem xem thế nào nào.”

 

Thanh kiếm lơ lửng trên không trung rồi hướng về phía cô. Bất cứ khi nào cô di chuyển ngón tay của mình, thanh kiếm kia sẽ tự động quay vòng để có thể kiểm tra toàn bộ chi tiết. Chỉ sau mười giây, Nữ hoàng băng giá đưa ra nhận xét.

 

“Không đạt chuẩn.” Cô mạnh mẽ nói rồi giơ tay bắn gãy thanh kiếm mà anh đã dày công tạo nên.

 

“Ugh, sao lại thế được?” Seo Jun-ho kêu lên. Anh nỗ lực hết mình, dồn toàn sức để tạo nên nó. Anh đã liên tục tạo ra cả trăm thanh kiếm, nhưng chưa một thanh kiếm nào thành công cả. Nửa ngày đã trôi qua.

 

“Lưỡi dao không đủ sắc, cần phải nghiêng cao hơn khoảng năm độ. Trọng tâm thanh kiếm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng khác gì một mớ hỗn độn cả.”

 

“Chết tiệt.” Anh cảm thấy Nữ hoàng băng giá đã quá mức nghiêm khắc. Dù gì đi nữa thì anh cũng đâu có ý định huấn luyện bản thân đi lên con đường thợ rèn hay gì đâu. Tuy nhiên, lòng kiêu ngạo của anh không cho phép bản thân yêu cầu cô phải nới lỏng yêu cầu.

 

Mình có cảm giác như cô ta đang nhân cơ hội trả thù mình vì sáng nay mình đã không cho cô ta uống trà.

 

Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng có lý do chính đáng để từ chối anh. Như cô ấy nói, thanh kiếm của anh không đủ tốt để trở thành một vũ khí vô khổng bất nhập trong việc đánh bại kẻ thù.

 

Mình chắc chắn sẽ phải dập tắt cái nụ cười toe toét không biết trời cao đất dày kia của cô ta lại.

 

Với ngọn lửa nhiệt huyết mới mẻ bắt đầu bùng cháy trong người, Seo Jun-ho bắt đầu suy nghĩ về cách để sửa chữa những sai lầm nãy giờ.

 

Trong khi đó, Nữ hoàng băng giá nhìn anh, rơi vào trầm tư.

 

Anh ta… đúng là một con người khá ghê gớm đấy.

 

Vũ khí cô tạo ra chính là vũ khí cấp quốc gia được cất giữ trong kho tàng vũ khí hoàng gia của Niflheim. Thanh kiếm đó bắt nguồn từ những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết. Con người không thể ngay lập tức tạo ra được nó chỉ với việc nhìn ngó có vài lần như vậy được.

 

Nhưng anh ta đã có thể tái tạo lại dáng hình chung nhất của Fragarach với tỷ lệ 62% chỉ với 34 lần thử…

 

(TN: Trong thần thoại Ailen, Fragarach là thanh kiếm của Nuada, vị vua tối cao đầu tiên.)

 

Lúc đầu, cô định trêu chọc anh một chút rồi bắt đầu quay ra dạy dỗ đúng cách, nhưng bây giờ cô lại không chắc nữa. Cô rất tò mò muốn xem điều gì sẽ xảy ra trước: anh ấy sẽ tạo ra thanh kiếm hoàn chỉnh trước hay lựa chọn từ bỏ trước.

 

Nhìn nhân loại từng bước phát triển cũng rất thú vị đấy chứ. 25 năm trước, Seo Jun-ho mạnh mẽ đến mức cô không tin đó là sức mạnh của một con người đến từ cái hành tinh gọi là Trái Đất này.

 

Việc bị hư cấu hóa nguồn sức mạnh vốn có đã gần như khiến cô suy sụp. Nhưng nếu ai đó có thể kế thừa bản chất năng lượng của cô thì sao nhỉ?

 

Mình… Mình hình như đang nuôi một con quái vật mất rồi.

 

Cô cười. Nếu điều đó là sự thật, mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương