Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 58 Lớp Học Của Nữ Hoàng ( 1 )
Sau khi cùng Deok-gu thảo luận về lịch trình chi tiết của cuộc họp báo ngày mai, Seo Jun-ho trở về căn hộ trên tầng 77 của mình. Anh lấy một lon bia trong tủ lạnh và vài gói snack rồi nằm ườn xuống ghế sofa.
“Ngươi không cần ăn uống gì à?” Anh liếc nhìn Nữ hoàng băng giá, mở miệng hỏi.
“Ta chính là một sinh hồn. Không giống như nhân loại các ngươi, chúng ta là những sinh vật cao cấp hơn mà không cần dựa vào thực phẩm để sinh sống.” Cô mở miệng khoe khoang.
“Thật không? Thế thì ta đoán ngươi cũng chẳng cần phải chi tiền cho những thứ đó đâu nhỉ.’’ Anh uống một ngụm bia rồi bắt đầu hỏi về những điều còn đang băn khoăn.
“Ngươi biết gì về Thang máy không gian thì nói đi.” Seo Jun-ho muốn lấy được mọi thông tin có thể về nguyên nhân của cái trò chơi khủng khiếp này từ cái người được coi là kẻ thù cũ của mình.
“Ta không biết gì cả.” Cô lắc đầu, nói một câu cộc lốc.
“Này, đừng có mà…”
“Ta thật sự không hề biết gì hết. Ta có thể lấy cả sinh mệnh của mình để thề.”
Lời thề tồn tại.…
Seo Jun-ho nhíu mày lại. “Ngươi đang đùa ta à? Ngươi đường đường là một “Floor Master” mà lại mở mồm nói là không biết cái gì cả? ”
“Khi ta bị tước mất thân phận Floor Master, thì ta đã mất tất cả những ký ức về nó."
“Ký ức của ngươi bị xóa toàn bộ rồi?”
“Ta vẫn còn nhớ mang máng mình đã biết một số điều, nhưng tâm trí lại lập tức trở nên trống rỗng khi cố gắng nhớ lại những ký ức đó."
“Hừm. Thật tiếc. ” Mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều nếu mà cô ấy có thể nhớ được toàn bộ căn nguyên ngọn nguồn khiến cho toàn thế giới biến đổi cũng như những thông tin về những tầng khác.
Hệ thống diệt triệt để hơn mình nghĩ đấy. Ai mà biết được rằng nó sẽ ra tay mạnh mẽ đến mức xóa sạch ký ức của cô ấy. Tất nhiên, nó đã làm được một điều không tưởng bằng cách kết nối Trái Đất với các chiều không gian riêng biệt khác. Việc xóa kí ức của một Floor Master cũng chỉ đơn giản như trở bàn tay mà thôi.
Seo Jun-ho uống cạn cốc bia cuối cùng, cố gắng xoa dịu nỗi thất vọng.
“Đừng thất vọng quá. Mặc dù những ký ức mà ngươi muốn biết đã biến mất, nhưng dựa vào trí thông minh tuyệt vời nổi danh đến cả những vùng đất khác của ta này thì chắc chắn sẽ dư sức giúp ích cho ngươi trong tương lai. ”
“Cứ hy vọng như vậy đi. Ồ, còn nữa, ta nghe nói rằng các linh hồn không sử dụng ma pháp của người kí kết khế ước với họ. Có đúng như vậy không? ”
“Điều hiển nhiên như vậy mà cũng nói cho được.”
“Vậy thì làm thế quái nào mà ngươi lại sử dụng được sức mạnh của mình được kia chứ? Thậm chí ta còn không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu của ma pháp nào từ ngươi cả.”
“Ngươi thực sự không biết sao?" Nữ hoàng băng giá nhìn anh như thể đang nhìn một người ngớ ngẩn vô tri. “Kí chủ, nói thật, ngươi thực sự không cảm thấy gì khi ta sử dụng sức mạnh của ta sao?"
“Không hẳn?”
“Haa, ngươi thực sự khá là thiếu nhạy cảm đấy…” Cô lắc đầu. “Khi một tinh linh cần triệu hoán sức mạnh từ kí chủ của họ, thì họ sẽ lấy sức mạnh tinh thần của ký chủ.”
“Vậy nếu ta kiệt sức thì sao?”
“Vậy thì ta sẽ không thể sử dụng lượng sức mạnh như bình thường được nữa. Nếu trạng thái tinh thần của ngươi cực kỳ suy yếu, đến mức không thể vận dụng được thì khế ước giữa đôi bên còn có thể bị giải thể.”
“Ta hiểu rồi… Rốt cuộc thì cái gì cũng có giá cả của nó.” Hóa ra các linh hồn cũng không phải toàn năng như anh từng nghĩ.
Chà, nếu mà bọn họ có thể sử dụng nhiều sức mạnh như vậy mà lại không hề tiêu phí một chút sức lực gì thì không khác gì thần cả.
Hầu hết các câu hỏi của anh đều được giải đáp, nhưng Seo Jun-ho lại cảm thấy dường như số lượng nhiệm vụ còn chờ hoàn thành kia lại tăng lên theo cấp số nhân.
“Vậy thì những thứ mà ngươi cho ta xem trước đó đã sử dụng hết sức mạnh tinh thần của ta rồi sao?"
“Tất nhiên rồi. Ngươi sẽ phải luyện tập rất nhiều rồi mới có đủ khả năng vận dụng nó trong thực chiến.”
“Huấn luyện sao ... Nghe có vẻ vui đấy.” Anh rất mong chờ được thực hiện một số khóa huấn luyện đặc biệt với các kỹ năng mới của mình. Thật mong đợi đấy. Ngươi sẽ hiểu tại sao mọi người lại đặt biệt danh cho ta là “bánh quy cứng”.”
“Vội vội vàng vàng làm cái gì. Dù ngươi phi thường ưu tú đến đâu chăng nữa thì cũng phải mất ít nhất một tháng.”
Một tháng? Nữ hoàng băng giá đã đánh giá thấp anh rồi đấy. Anh cười toe toét.
Hai tuần.
Anh sẽ thay đổi suy nghĩ đó của cô ấy chỉ trong khoảng thời gian đó.
* * *
Tiếng lách cách vang vọng khắp đại sảnh trên tầng 77 của trụ sở Hiệp hội người chơi. Cha Si-eun đi ngang qua tác phẩm đang được trưng bày, giơ tay gõ cửa.
“Cửa đang mở đấy.”
Cha Si-eun bước vào và nhìn quanh phòng.
Bất cứ khi nào mình đến chỗ này đều cảm thấy sống ở đây thật là một chuyện đáng xấu hổ. Không chỉ khó dọn dẹp mà còn ở không quá thoải mái, có quá nhiều phòng không cần thiết. Cô cố nén suy nghĩ của mình và đi đến phòng ngủ của Seo Jun-ho.
“Cô đang ở đây sao?”
Seo Jun-ho đang đứng trước một tấm gương soi to lớn, đủ để nhìn được toàn thân. Cha Si-eun đã bị sốc khi nhìn thấy việc anh đang làm. “…Đúng.”
Lần trước anh ấy còn ngang nhiên mặc bộ đồ ngủ của mình đến đó. Cô đã mang theo một bộ suit lịch sự vì lý do này, nhưng bây giờ có vẻ nó cũng không còn quan trọng nữa.
“Thế mà hôm nay anh không mặc đồ ngủ nữa cơ đấy.”
“Làm lại lần hai thì còn gì vui nữa”.
Seo Jun-ho trông y chang như một người mẫu hoặc diễn viên thực thụ trong bộ vest màu xanh nhạt ấy. Mái tóc được vuốt lệch sang một bên khiến anh trông có sức sống hơn rất nhiều.
Cơ thể anh ấy trở nên tốt như vậy từ khi nào vậy? Cô chớp chớp mắt. Lần đầu tiên khi cô gặp anh là lúc cơ thể anh ấy gầy gò đến đáng báo động, nhưng bây giờ, các cơ của anh đã thành hình và nổi rõ hơn nhiều.
“Tôi đã chuẩn bị xong. Cô thấy thế nào?”
“Hừm.” Cô nhìn quanh người anh, rồi giơ hai ngón tay cái lên. “Hoàn hảo.”
* * *
Đây là lần thứ hai Seo Jun-ho mở một cuộc họp báo tại Hàn Quốc. Lần trước đây chỉ dừng lại ở quy mô nhỏ hẹp và gần như cả hội trường không có đến một trăm người, nhưng lần này thì hoàn toàn khác; đây là một hội nghị quy mô lớn hơn nhiều với sự tham gia của năm trăm người.
Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.
“Chà, nhìn ngần ấy người đi.”
“Ở đây cũng từng tổ chức một số giải đấu lớn nữa.”
“Rốt cuộc thì đó là Seo Jun-ho kia mà. Anh đâu thể so sánh mù quáng anh ấy với những tân binh khác. Anh ấy ở một tầng cao khác rồi. "
“Chết tiệt. Tổng biên tập của tạp chí Người chơi cũng đang ở đây nữa này.”
“Kia còn có BBC kìa… Hai ngày trước họ đã nhận được tin tức sốt dẻo từ anh ấy thế mà bây giờ họ lại ở đây.”
Cuộc họp báo thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng căn phòng đã lấp đầy ánh sáng nhấp nháy của máy ảnh và tiếng gõ bàn phím vang lên lạch cạch. Với mức độ đưa tin thần tốc thì họ thậm chí có thể viết lên một bài báo chỉ nói về những người và nhóm khác nhau đang tham dự buổi họp báo lần này.
“Ha, anh ấy thực sự đá lột xác rất nhiều. Cái cuộc họp báo ba tháng trước chẳng đến mức phô trương thanh thế như thế này đâu.”
“Sao cơ?! Anh đã tham dự buổi họp báo đầu tiên của Seo Jun-ho á?”
“Trưởng bộ phận của tôi đã cử tôi viết một bài báo nào đó… Nhưng khi tôi nhìn thấy Seo Jun-ho, tôi đã ngay lập tức cảm nhận được điều đó.”
“Cảm thấy gì?”
Ngay lúc này, các phóng viên khác đã bắt đầu tập trung xung quanh họ để nghe ngóng. Anh phóng viên kia nhận thấy điều này, hắng giọng trước khi nói.
“Anh ấy mặc đồ ngủ, đi dép lê, tóc thì rối tung như tổ quạ. Ban đầu, tôi còn nghĩ anh ấy chỉ là một kẻ khùng khùng mất trí, nhưng tôi đã nhầm.” Anh chỉ hai ngón tay vào mắt mình. “Ánh mắt của anh ấy. Lúc nào anh ấy cũng chỉ ngáp tới ngáp lui, nhưng điều mấu chốt là ánh mắt tựa như xuyên thấu vạn vật mà anh ấy có thì không thể nào quên được.”
“Có thật không đấy? Tôi thì lại thấy anh ấy lúc nào trông cũng uể oải trong mấy bức hình đó.”
"Không. Đó là một nguồn sức sống mà anh chỉ có thể cảm nhận được bên trong họ mà thôi. Giống như Kim Woo-joong hoặc Shin Sung-hyun ấy.”
“Ahh.” Họ đã hiểu. Lấy đơn cử như hai người họ, ngay cả khi Shin Sung-hyun hoặc Kim Woo-joong chỉ ngồi xung quanh nhưng không ai có thể làm lơ được khí tràng mạnh mẽ của họ cả.
“Vì vậy, cá nhân tôi luôn mong chờ điều này rất nhiều.” Anh phóng viên chỉnh lại gọng kính của mình. “Tôi chắc chắn sẽ không ngạc nhiên nếu Seo Jun-ho thông báo rằng anh ấy sẽ đến “Cánh cổng 1 sao”.”
“Cái gì? Không, thế thì khoa trương quá rồi.” Ai đó xua tay phản bác lời anh ấy nói. “Ngay cả khi anh ấy là một tân binh siêu hạng đi chăng nữa thì anh ấy vẫn chỉ là một tân binh — là một người mới mà thôi.”
“Anh ấy mới chỉ ra mắt cách đây ba tháng. Nếu anh ấy mà cả gan đi chinh phạt một mình thì chẳng khác gì đi tự sát.”
“Tôi chỉ là nói vậy thôi.” Anh phóng viên cười, có vẻ xấu hổ.
“Tôi biết anh đang nói gì, nhưng nếu mà anh ấy biết phải trái nặng nhẹ một chút thì sẽ không đời nào anh ấy nói ra câu đó đâu.”
* * *
“Này, sắp đến giờ rồi.” Seo Jun-ho lẩm bẩm. Anh đang ngồi trong phòng chờ, ăn bánh quy giòn. Deok-gu kinh ngạc nhìn anh.
“Cậu thực sự ... Cậu không lo lắng gì à?”
“Cần gì phải thế? Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên tôi tham dự họp báo.” Seo Jun-ho vẫn luôn miệng ăn. “Hôm nay chúng ta cần thông báo hai việc, phải không?”
“Đúng thế. Chúng ta sẽ tiến hành như đã thảo luận đêm qua.” Shim Deok-gu nuốt nước bọt và chỉnh lại cà vạt. “Đi nào.”
Cha Si-eun hộ tống hai người họ ra ngoài. Khi bước vào phòng họp, từng đợt ánh đèn nhấp nháy lóa mắt lập tức bao phủ bọn họ. Seo Jun-ho thản nhiên ngồi vào chỗ.
“Cuộc họp báo bây giờ sẽ bắt đầu và kéo dài trong bốn mươi phút.”
Không giống như lần trước, anh không nhận câu hỏi từ các phóng viên giơ tay. Các phóng viên đăng ký trên cơ sở ai đến trước sẽ được quyền ra câu hỏi trước. Hầu hết trong số họ là những người mà Hiệp hội đã luôn mong đợi vào lần họp báo này. Cuối cùng câu hỏi mà Seo Jun-ho chờ đợi đã xuất hiện.
“Anh sẽ đi đến Hang động Thử thách sao?”
Seo Jun-ho nhanh chóng giật lấy mic rồi trả lời.
“Tất nhiên rồi. Tôi đang cố gắng sắp xếp lịch trình sớm nhất có thể.”
“Ồ…!”
“Vâng. Dù gì đó cũng là một nghi thức dành cho tất cả những người chơi mới từ trước đến nay mà.”
“Anh chỉ có thể đến đó một lần trong đời. Sẽ thật đáng tiếc nếu anh bỏ lỡ nó.”
Các phóng viên gật đầu hiểu và nhanh tay gõ bàn phím của họ. Một tin giật gân cứ vậy mà tìm được.
Hang động Thử thách là một Cánh cổng không gian ở vùng núi cao Tây Tạng. Quy tắc của nó khác với những Gates khác.
Đó là một Cánh cổng không thể bị chinh phạt, và bạn có thể rời khỏi nó ngay cả khi bạn không hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào cả.
Nó xuất hiện lần đầu tiên khi thế giới còn đang vận hành giống như một trò chơi sinh tồn và đã tồn tại được gần ba mươi năm.
“Tôi rất mong chờ người chơi Seo Jun-ho anh đây sẽ tiến bộ đến mức nào sau khi đến Hang động Thử thách.”
“Anh có nghĩ rằng bản thân mình sẽ ít nhất đạt đến cấp độ thứ 5 không?”
“Tôi cũng không biết. Phải đợi đến khi nào tôi đến đó mới biết được.”
Hang động Thử thách cho phép người chơi lựa chọn giữa ‘đi’ hoặc ‘dừng lại’ bất cứ khi nào họ vượt qua một cấp độ. Họ có thể rời khỏi Cánh cổng nếu đã hài lòng với phần thưởng mà mình đã đạt được, hoặc họ có thể tiếp tục tiến hành cấp độ tiếp theo để có cơ hội nhận được phần thưởng phong phú hơn nhưng lại luôn đứng giữa ranh giới giữa được và mất. Họ có thể bị mất toàn bộ nếu thua trận ở cấp độ đó.
Lần trước mình đã lên đến cấp độ thứ 9. Vào thời điểm đó, anh đã ở cấp 30 và tưởng như không thể sống sót qua được cái cánh cổng đó. Tuy nhiên, những gì anh giành được đã giúp ích rất nhiều cho cuộc hành trình tung hoành ngang dọc với tư cách là một người chơi.
“Vậy, liệu anh đã nghĩ về Cánh cổng nào sẽ tiếp tục đến chinh phạt sau Hang động Thử thách chưa?”
“Tất nhiên là rồi.” Seo Jun-ho gật đầu mà không hề mảy may do dự.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào anh. Các phóng viên đặt tay lên bàn phím ảnh ba chiều để chuẩn bị sẵn sàng ghi chép những gì anh định nói.
“Tôi sẽ đến Lâu đài Mùa đông,” Anh ăn ngay nói thật.
Chỉ với bốn chữ đó, cả phòng họp báo vốn đang náo nhiệt lại đột nhiên im bặt.
“……”
“……”
Các phóng viên thậm chí không thể gõ chữ. Họ không chắc liệu mình có nghe chính xác những gì anh vừa nói hay không, mặc dù trên thế giới này chỉ có một Cánh cổng duy nhất được gọi là Lâu đài Mùa đông. Đó là một trong ba Cánh cổng chưa được chinh phạt trên thế giới có Độ khó được dán nhãn là 'Tàn bạo'.
“… Cánh cổng Nam Cực.”
25 năm sau khi Nữ hoàng băng giá bị đánh bại, mọi người lại một lần nữa trải qua nỗi kinh hoàng của Nam Cực qua Cánh cổng 1 sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook