Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 117 Sự trở lại của Hắc Hiệp Sĩ (3)

Chương 117: Sự trở lại của Hắc Hiệp Sĩ (3)


 

Tất cả mọi Người chơi đều có những phong cách chiến đấu khác nhau. Nếu ai đó gom lại được 1000 Người chơi trong 1 cuộc chiến, người đó sẽ được thấy cả ngàn phong cách chiến đấu riêng biệt. Nghĩ đi nghĩ lại thì điều đó cũng hoàn toàn hợp lý. Có vô số cách để sử dụng các loại vũ khí khác nhau, và việc phối hợp vũ khí với các Kỹ năng bổ sung thêm vào đó vô số cách nữa.

 

'Mặc dù vậy, không có nhiều kỹ thuật chiến đấu sử dụng dao găm bởi vì nó không hiệu quả lắm.'

 

Khi so sánh với các loại vũ khí khác, ưu điểm duy nhất của dao găm là tính cơ động của chúng. Chúng không sở hữu nhiều khả năng rút ngắn khoảng cách hay sức mạnh vượt trội. Do đó, dao găm thường được sử dụng bởi những Người chơi có các Kỹ năng liên quan đến việc ám sát, chẳng hạn như những Kỹ năng sử dụng ảo ảnh, ẩn nấp, phục kích, v.v. Sẽ chẳng ích lợi gì khi sử dụng dao găm nếu không có những loại Kỹ năng cụ thể đó.

 

Nhưng đó chính xác là lý do tại sao Seo Jun-Ho đã lựa chọn món vũ khí này…

 

'Người xem hẳn sẽ ấn tượng hơn nếu mình giết mấy con Lôi Hùng bằng thứ này.'

 

Đây là lý do duy nhất...

 

Một luồng ánh sáng bao phủ lưỡi của con dao găm, khiến nó rung lên. Nhưng cả Pompeii và đồng đội của anh ta đều không ngạc nhiên khi chứng kiến ​​điều đó. Bởi vì, hầu hết những Người chơi đã đạt cấp độ 70 đều có thể sử dụng Hào quang cụ.

 

"Grrrooo!" Con gấu đầu đàn lao về phía Seo Jun-Ho, dòng điện bọc lấy những móng vuốt của nó. Seo Jun-Ho giơ con dao găm của mình lên trước mặt và di chuyển nhanh gần gấp đôi so với trước đó, lướt qua những bàn chân to tướng của con Lôi Hùng trước khi đâm thẳng vào ngực của nó.

 

Vút!

 

Ngay sau đó, anh chém vào vùng cổ tay khổng lồ của nó, rồi kéo ngược con dao theo vết rạch lên phía trên.

 

Rắcccc!

 

Anh ta làm điều đó nhẹ nhàng như chỉ đang cắt chỉ ở một đường may vậy. Cánh tay của con gấu bắt đầu túa máu ra. Con dao găm đã xuyên qua lớp da dày của nó, sượt qua xương và để lại một vết cắt sâu đến tận mặt dưới vai của nó.

 

"Ah." Nữ hoàng băng có vẻ ấn tượng với đòn tấn công. Rốt cuộc thì, đó không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.

 

"Grrrrrrrrooo!" Con quái thú kêu lên một tiếng đau đớn vang vọng khắp cả khu rừng. Lôi Hùng vốn được biết đến là loài sẽ bám theo con mồi của chúng cho đến khi con mồi xấu số ấy bị giết, nhưng con gấu này đã thất bại và bắt đầu bỏ chạy theo bản năng sinh tồn của nó.

 

'Thật không may cho mày…'

 

Vút! Vút!

 

Anh ta tấn công con gấu không trượt phát nào. Con dao găm của anh gần như phát cuồng khi anh đâm và chém nát toàn bộ cơ thể nó. Ngoài ra, đích đến của mọi đòn tấn công của anh ta đều là một tử huyệt.

 

"Grrrraaaa!" Con Lôi Hùng cố gắng tấn công Seo Jun-Ho một cách tuyệt vọng trong khi máu của nó chảy ra thấm ướt đẫm cả bộ lông, nhưng anh ta thậm chí không để nó có cơ hội chạm đến bộ giáp của mình.

 

Rầm!

 

Cuối cùng, con Lôi Hùng trút những hơi thở sau chót, và cơ thể nó ngã ngửa ra mặt đất. Những con còn lại trong bầy bắt đầu tiếp cận với thái độ thù địch, nhưng chúng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Mặc dù chúng là quái vật, bản năng của chúng cho chúng biết rằng sẽ chỉ có cái chết chắc chắn dành cho chúng nếu dám khiêu khích hay tấn công Seo Jun-Ho.

 

"Ký chủ, mấy con gấu đó dường như đã nhận ra gì đó." Nữ hoàng băng lẩm bẩm.

 

"Chúng nó không lao lên thì để tôi lao lên…"

 

Seo Jun-Ho đạp mạnh xuống đất và ngay lập tức phi thân tới phía những con Lôi Hùng đang cố gắng bỏ chạy. Mỗi khi chúng vung chân, luồng điện lại phát ra tiếng nổ lách tách. Lần này, Seo Jun-Ho lật con dao găm của mình sang phía sống dao.

 

'Mình đã thể hiện tốc độ đủ rồi. Bây giờ, đã đến lúc đưa sức mạnh của mình lên sàn.'

 

Trước đó anh ta đã chiến đấu như một sát thủ, nhưng bây giờ anh quyết định sẽ chiến đấu như một chiến binh. Một video với đa dạng cách đánh sẽ thú vị hơn đối với người xem, anh nghĩ, và điều này hẳn sẽ mang lại cho anh ta nhiều Điểm Người chơi hơn.

 

Choang!

 

Anh ta vung dao găm chém xuống một cách dứt khoát, nó va chạm trực tiếp với những móng vuốt tích đầy điện của Lôi Hùng.

 

Lách tách!

 

Dòng điện chạy dọc cơ thể anh, dường như đang co cứng lấy các bó cơ của anh.

 

"Tôi có một người bạn là một lực sĩ. Anh ta dường như chẳng bao giờ quan tâm khi những chuyện như thế này xảy ra với cơ thể anh ta."

 

Rắc rắc!

 

Seo Jun-Ho đã kích hoạt phép thuật của mình, khiến cho các cơ của anh phải thả lỏng ra. Anh ta dồn lực mạnh hơn vào nhát chém, cắt rời móng vuốt của con Lôi Hùng.

 

"... Grro?" Nó bắt đầu ngạc nhiên nhìn bàn chân đã bị cắt rời của mình.

 

Rẹt. Rẹt.

 

Khi không có những móng vuốt, luồng điện nó phát ra đã trở nên yếu hơn nhiều. Đôi mắt nó mở lớn vì kinh ngạc.

 

'Đó là phát đầu tiên'

 

Seo Jun-Ho lại giơ dao găm lên, lần này anh nhắm vào cổ họng của con gấu. Lớp da ở khu vực đó có độ dày xấp xỉ bằng với bắp đùi của một người đàn ông trưởng thành, nhưng anh ta cắt qua nó chỉ bằng một nhát, đơn giản như cắt một lát dưa chuột vậy.

 

Rầm! Rầm!

 

Đầu của nó bay lên trong không khí và rơi xuống đất, sau đó cơ thể của nó cũng đổ sụp xuống.

 

"Ký chủ, mấy con ở bên đó cũng đang bỏ chạy kìa."

 

Anh quay lại, nhìn hai con Lôi Hùng còn lại cao chạy xa bay. "Hãy để chúng nó đi. Như vậy là đủ rồi." Anh ta bình thản quyết định. Dù sao đây cũng chỉ là một video thử nghiệm. Dựa trên số Điểm Người chơi mà video này kiếm được, anh ta sẽ quyết định xem lần sau có nên làm video dài hơn hay không.

 

"X-Xin lỗi…" một giọng nói ngập ngừng cất lên. Ngay sau khi trận chiến kết thúc, các thành viên trong nhóm tiếp cận Seo Jun-Ho, đỡ theo Pompeii ở giữa bọn họ. Cánh tay bị gãy của anh ta lủng lẳng bên cạnh, trong khi anh ta cúi gập đầu. "Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi đã không nghĩ rằng sẽ có ai đó thực sự xuất hiện và giúp đỡ chúng tôi sau khi tôi rời khỏi… Khoan đã?"

 

Anh ta nghiêng đầu quan sát áo giáp của Seo Jun-Ho. Nó trông rất quen thuộc.

 

"Bộ giáp toàn thân này..."

 

Mặc dù ánh trăng đã thắp sáng khu rừng, nhưng bộ giáp đen tuyền dường như khiến cả cơ thể anh ta chìm vào bóng tối. Nó dường như không được sản xuất hàng loạt, cũng không phải là vật phẩm tạo tác cấp thấp. Ít nhất phải là một bộ giáp hạng Hiếm. Những món vật phẩm như thế này không hề phổ biến và Pompeii chợt nhớ rằng mình đã thấy nó trên các tờ báo.

 

"...Hắc Hiệp Sĩ sao?" anh ta thì thầm.

 

Seo Jun-Ho bối rối khi nghe lời chàng trai trẻ nói. Anh ta trở nên bối rối bất cứ khi nào anh nghe thấy cái tên đó, hẳn là anh vẫn chưa thể quen được với nó.

 

"...Đúng là tôi."

 

"Ôi Chúa ơi!" Các thành viên còn lại tròn mắt kinh ngạc. Có khá nhiều người chơi đã nhận danh hiệu 'Hắc Hiệp Sĩ' trong suốt 30 năm qua, nhưng người duy nhất được gọi như vậy trong những năm gần đây là Seo Jun-Ho. Đó là Siêu tân binh, Người chơi đã đạt được những thành tích cực kì tuyệt vời ở Tầng 1 trước khi lên tới Tầng 2.

 

Đúng hơn là, sẽ thật không phải khi gọi anh ta là tân binh, bởi lẽ anh ta đã ở trên Tầng 2, đứng trước mặt họ, bằng xương bằng thịt.

 

'Hắc Hiệp Sĩ… Đó là Seo Jun-Ho, người đã phá đảo Lâu đài Mùa đông.'

 

'Chẳng phải giới hạn cấp độ của Cánh cổng là 80 sao?'

 

'Đó là Cánh cổng nơi hàng ngàn Người chơi xâm nhập và bỏ mạng sau khi nhận Nhiệm vụ từ Biên giới.'

 

Sau khi tự mình dọn dẹp Cánh cổng đó, tên tuổi của Seo Jun-Ho đã nổi đình nổi đám. Đêm nay, họ đã được cứu bởi một Người chơi tuyệt vời.

 

"Đ-Đây hẳn là một vinh dự to lớn. Tôi đã theo dõi không sót một bài báo nào. Tôi đã cổ vũ anh…"

 

"Ồ! Giờ có hơi muộn, nhưng xin chúc mừng anh đã đạt được Hạng 1 trong Hang Thử thách. Và xin chúc mừng vì đã phá đảo được Lâu đài Mùa đông."

 

"Trời ạ, tôi sẽ kể đi kể lại chuyện này trong vòng ít nhất 20 năm tới."

 

Pompeii im lặng, trái ngược với sự phấn khích của các đồng đội. Anh ta dường như đang chìm sâu trong dòng suy nghĩ. Cuối cùng, anh ta đã lên tiếng. "Anh lên Tầng 2 chưa được bao lâu, phải không?" anh ta hỏi.

 

"Đúng vậy." Seo Jun-Ho trả lời.

 

"Anh đã cứu mạng chúng tôi. Tôi không thể nhận sự giúp đỡ đó một cách miễn phí. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ về những gì chúng tôi có thể tặng lại cho anh…"Anh ta gật đầu dứt khoát. "Khi mới lên Tầng 2, thứ khó để kiếm nhất hẳn là Điểm Người chơi. Thật dễ dàng để tìm thức ăn và chỗ ở bằng cách làm Nhiệm vụ, nhưng Điểm Người chơi là một vấn đề hoàn toàn khác biệt."

 

"Ồ!"

 

"Anh nói phải. Chúng ta có thể tặng cho anh ấy Điểm Người chơi của chúng ta."

 

"Đúng, ý hay đấy."

 

Các thành viên trong đội của Pompeii lập tức mở cửa sổ Diễn đàn cộng đồng của họ. Seo Jun-Ho ngơ ngác nhìn họ trong vài giây, không đoán được họ đang định làm gì. Một lúc sau, những tin nhắn chợt hiện lên trước mặt anh.

 

[Ai đó đã tặng bạn 100 Điểm Người chơi.]

 

[Ai đó đã tặng bạn 100 Điểm Người chơi.]

 

….

 

Tổng cộng có bốn tin nhắn, tương đương với 400 Điểm Người chơi.

 

"Số điểm này sẽ giúp ích rất nhiều cho anh trong thời gian đầu."

 

"Chúng tôi cũng muốn tặng cho anh nhiều hơn, nhưng chúng tôi cũng không có nhiều…"

 

"Nếu anh đăng bài trên các Diễn đàn video, tôi đảm bảo sẽ xem và tương tác không sót bài nào. Tôi hứa đấy."

 

Anh ta thậm chí còn không nghĩ rằng anh sẽ nhận được Điểm Người chơi như một món quà cảm ơn.

 

'Tận 400 điểm…'

 

Anh không biết số đó là nhiều hay ít, nhưng dù sao thì anh cũng cúi đầu. "Tôi không giúp các bạn vì bất kì mong muốn được trả ơn nào, nhưng cảm ơn các bạn."

 

"Tôi đảm bảo… Nếu ai cũng tốt bụng như anh, chúng ta đã đạt được hòa bình thế giới từ lâu rồi."

 

"Chúng tôi đang ở trong một ngôi nhà nhỏ gần rìa vách đá của Gilleon. Nếu anh cần bất cứ sự giúp đỡ nào, đừng ngại việc đến tìm chúng tôi."

 

"Chúng tôi sẽ không quên món nợ này với anh, Hắc Hiệp Sĩ."

 

Khi Seo Jun-Ho hỏi liệu họ có muốn được hộ tống ra khỏi đây hay không, họ nói rằng họ có những người bạn khác đang đợi và nhanh chóng rời đi.

 

Nữ hoàng băng thì thầm trong khi cô ấy nhìn họ bỏ đi. "Họ là những người tốt đấy."

 

"Chà, họ cũng bình thường thôi… Tôi nghĩ rằng cô thấy họ có vẻ như vậy bởi vì có quá nhiều người xấu trên cái thế giới này." Seo Jun-Ho lẩm bẩm, ngồi trên cái xác khổng lồ của con Lôi Hùng. "Dừng ghi hình."


 

[Quá trình ghi hình đã dừng lại.]


 

Một cửa sổ ảnh ba chiều xuất hiện trước mặt anh. Đó là một trình phát video tương tự như video mà anh ấy đã thấy khi sử dụng Lời Thú Nhận của Cái Chết.

 

"Hãy cùng xem qua nào." anh nói với Nữ hoàng băng.

 

"Chắc rồi. Tôi cũng đang muốn xem."

 

Sau khi họ xem xong đoạn video ngắn 7 phút, Nữ hoàng băng lắc đầu. "Trông cách anh xử đẹp chúng thật là quá dễ dàng. Vớ vẩn thật. Những Người chơi khác không thể tái hiện những thao tác như anh đã làm được."

 

"Hừm. Nghĩ lại thì, tôi thực sự có vẻ đã hơi quá tay." Khi anh tự hỏi mình nên làm gì với video, một cái nút ghi [Chỉnh sửa] đập vào mắt anh. Anh ta ấn vào nó, ngay lập tức, hàng đống thông tin xuất hiện.


 

[Tính năng này cho phép bạn chỉnh sửa video của mình nhanh chóng và dễ dàng. Vui lòng nêu những điều bạn muốn thay đổi.]


 

"Ký chủ, bạn có nghĩ rằng tính năng chỉnh sửa này có thể loại bỏ hết tiếng của anh mỗi khi anh nói gì đó không?"

 

"Thôi nào, việc đó không dễ đâu. Cho dù Hệ thống có tiên tiến đến đâu chăng nữa…" Seo Jun-Ho nhìn vào cửa sổ nổi một cách nghi ngờ và nói miễn cưỡng "… Xóa giọng của tôi khỏi toàn bộ video."


 

[Đang xử lý…]

 

[Đã hoàn thành.]

 

Khi họ xem lại, Hệ thống đã thực sự loại bỏ giọng nói của anh ta. Bản chỉnh sửa khá gọn gàng và hoàn chỉnh.

 

"Ồ?!" Nữ hoàng băng bất ngờ thốt lên. Seo Jun-Ho đang nhìn cô với vẻ bực tức thì cô đột nhiên nhìn lên. "Ký chủ. Tôi có thể phụ trách chỉnh sửa video này không?"

 

"Cô đang lên kế hoạch gì thế?"

 

"Tôi chỉ muốn loại bỏ hết những phần tôi không thích mà thôi."

 

"Cứ làm những gì cô muốn." Anh quyết định giao nó cho cô. Hệ thống dường như đã nhận ra giọng nói của một Tinh linh đã lập giao ước với Người chơi, vì vậy mọi công việc diễn ra khá suôn sẻ đối với cô ấy.

 

Đôi mắt của Nữ hoàng băng lấp lánh trong khi cô ấy hào hứng liệt kê các mệnh lệnh của mình.

 

"Cắt bỏ phần này đi. Chúng ta sẽ không muốn mọi người thấy anh nhận được Điểm Người chơi từ đội của Pompeii."

 

"Tôi không thích phần này, bắt đầu từ đó, nên hãy dịch nó lên một chút… Phải rồi! Hệ thống này làm việc khá ngon lành đấy!"

 

"Chuyển động của Ký chủ ở khúc này quá nhanh… Thêm hiệu ứng tua chậm chuyển động đi."

 

Người ta có thể nghĩ rằng cô ấy là một đạo diễn thực sự. Sau khi đã chỉnh sửa video một lúc lâu, Nữ hoàng băng dường như nhận ra điều gì đó, và cô ấy quay về phía Seo Jun-Ho.

 

"...Ký chủ."

 

"Sao vậy?" anh ta hỏi.

 

"Tôi muốn chèn nhạc vào video, nhưng việc đó sẽ tốn một ít Điểm Người chơi…"

 

"Thế thì đừng làm." anh ta nói chắc nịch. Anh cảm thấy mình giống như một người mẹ ở một cửa hàng đồ chơi vậy. "Đây chỉ là một video thử nghiệm, vì vậy chúng ta không thể lãng phí số điểm đã kiếm được vào nó."

 

"Aw…"

 

"Nhưng nếu chúng ta có thể kiếm nhiều Điểm Người chơi sau khi video này phát sóng, tôi sẽ cho phép cô bắt đầu sử dụng một chút kể từ video tiếp theo." anh nói thêm khi thấy cô hơi xìu mặt xuống.

 

"Có thật không? Tôi có một trí nhớ rất tốt đấy nhé."

 

"Tôi cũng vậy, và quân tử thì nhất ngôn."

 

Khi anh xem lại thành phẩm, quả thật nó có chất lượng cao hơn rất nhiều so với bản gốc. Nó không chứa bất kỳ kỹ thuật chỉnh sửa phức tạp nào, nhưng điều đó khiến nó trở nên chân thực hơn. Toàn bộ những chỉnh sửa của Nữ hoàng băng chỉ đơn giản là để làm nổi bật những chuyển động mạnh mẽ, tao nhã của anh ấy.


 

[Đăng video?]


 

"Được."


 

[Vui lòng thêm tiêu đề cho video của bạn.]


 

"Ồ, tôi sẽ chọn cho anh." Nữ hoàng băng nói, giơ tay lên. "Trong hoàn cảnh bây giờ, có lẽ cái tên của nó nên là 'Sự trở lại của Hắc Hiệp Sĩ.'"

 

"Không đời nào. Tiêu đề sẽ là "Thử nghiệm."


 

[Video đã được đặt tên là 'Thử nghiệm'.]


 

"Ugh, tại sao anh lại chọn cái tên đó?" Nữ hoàng băng bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, nhưng cô ấy nhanh chóng quên đi nó ngay sau khi thấy bánh và trà.

 

Ngay bây giờ, Seo Jun-Ho cảm thấy như anh đang chăm sóc một cô cháu gái, chứ không phải một Nữ hoàng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương