Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 116 Sự trở lại của Hắc Hiệp Sĩ (2)

Chương 116: Sự trở lại của Hắc Hiệp Sĩ (2)


 

Seo Jun-Ho lao vút qua khu rừng tối. Mặc dù không gian gần như hoàn toàn đen kịt, anh ta không vấp phải bất cứ hòn đá hoặc va vào bất kì cành cây nào.

 

[Lạp Hộ Chi Dạ (A) đã được kích hoạt.]

 

[Tất cả các chỉ số đều tăng 10%.]

 

[Mọi giác quan của bạn đã được cường hoá.]


 

Đây là lý do chính khiến anh ta đi săn vào ban đêm. Khi mặt trời chưa lặn, những Người chơi khác sẽ có mặt ở khắp mọi nơi, và trở thành mối phiền toái của anh ta. Bởi vậy, đi săn vào ban đêm yên tĩnh và hiệu quả hơn nhiều.

 

"Ký chủ. Anh nên bắt đầu ghi hình sớm đi." Nữ hoàng băng nói. Chắc hẳn phải có một lý do gì đó mới khiến cô ấy dặn dò anh như vậy.

 

'Tôi có thể cảm nhận được chúng.'

 

Anh cảm thấy sự hiện diện của nhiều con Lôi Hùng trước mặt mình, và chúng tụ lại thành một nhóm lớn khoảng 5 con. Anh nhìn lên quả pháo hiệu đang bắt đầu lụi tàn dần.

 

"Ghi hình đi." anh thì thầm.

 

[Đã bắt đầu ghi.]

 

Ngoài một dòng thông báo ngắn ngủn, chẳng có thứ gì khác xảy ra. Điều này khiến anh ta băn khoăn tự hỏi liệu chức năng ghi hình đã hoạt động đúng cách hay chưa.

 

Nữ hoàng băng nói. "Ký chủ, trước hết anh hãy cố gắng giải thích tình huống cho người xem hiểu đã. Anh hiểu chứ?"

 

"Một lời giải thích hả…" Seo Jun-Ho gật đầu ngụ ý rằng anh đã hiểu. "Có quả pháo hiệu được bắn lên ở phía đó. Tôi sẽ đi qua xem xét tình hình xem sao."anh ta thản nhiên nói.

 

***

 

Bốn người điên cuồng chạy thục mạng xuyên qua khu rừng tối tăm. Pompeii thậm chí còn có thể nếm được hơi sương thoảng vị cây cối của khu rừng già trong cổ họng mình. Anh ta dừng lại, thở hồng hộc.

 

"Hmm… haa…" Anh ta nắm chặt lấy hai đầu gối trong khi dùng mọi bó cơ để lấy không khí vào phổi. Pompeii cố gắng điều khiển lại nhịp thở và lấy tay quệt đi vầng trán ướt đẫm mồ hôi. "Mấy con Lôi Hùng đâu rồi?"

 

Đồng đội của anh ta, một nữ trinh sát, trả lời với vẻ hoảng sợ có thể nghe rõ trong giọng nói của cô ấy. "Tôi có thể cảm thấy chúng đang tiến lại gần đây. Chúng quả thật quá lì lợm!"

 

"..."

 

Họ hiện tại đang bị truy đuổi bởi 5 con Lôi Hùng. Gần như chưa bao giờ có ai thấy chúng đi lại trong rừng theo một bầy tới 5 con, vậy nên nhóm của Pompeii thậm chí đã không lường trước đến khả năng điều đó có thể xảy ra.

 

"Trước tiên hãy thắp sáng pháo hiệu lên đã. Chúng ta cần kêu gọi sự giúp đỡ."

 

Thật may mắn rằng, người đội trưởng, Pompeii, đã nhanh chóng thu mình lại và đốt lên một quả pháo sáng.

 

Vút!

 

Một ngọn lửa màu tím xuất hiện thắp sáng bầu trời đêm. Người Trinh sát nhìn lên cột ánh sáng với vẻ mặt cực kì căng thẳng.

 

"... Liệu rằng có ai đến giúp chúng ta hay không?"

 

"Chắc chắn sẽ có người tới… Đội của Dave nói rằng họ sẽ đi săn cả đêm để kiếm thêm chút tiền nữa." Pompeii an ủi người bạn đồng hành.

 

Những con Lôi Hùng khá phổ biến trong số những người chơi. Chúng không chỉ cung cấp một lượng lớn điểm Kinh nghiệm mà bàn chân, da và thậm chí cả mật của chúng cũng có rất nhiều công dụng khác. Nói cách khác, mấy con Lôi Hùng về cơ bản là một đống tiền biết đi.

 

'Phải rồi, tiền bạc. Chúng ta có lẽ đã quá tham lam rồi.'

 

Mọi chuyện bắt đầu khi họ quyết định tiến sâu hơn một chút so với thường lệ vào khu rừng. Họ đã phải trả giá bằng cách chạy ngang qua một bầy Lôi Hùng, và từ lúc đó đến giờ họ vẫn đang bị chúng săn đuổi.

 

Theo như những gì anh chàng đội trưởng trẻ tuổi biết, chẳng có cách nào để cắt đuôi cuộc rượt đuổi. Lôi Hùng được biết đến là loài quái vật cực kỳ lì lợm, chúng sẽ bám đuổi theo con mồi bằng được, cho đến khi làm thịt được mục tiêu.

 

"Dave biết pháo hiệu của chúng ta có màu gì. Tôi cũng đã đưa ra yêu cầu trợ giúp trên các diễn đàn cộng đồng. Mọi người có lẽ sẽ chạy đến chỗ chúng ta ngay khi họ nhìn thấy nó."

 

Những Người chơi có cùng cấp độ thường trao đổi thông tin cho nhau và trở thành bạn bè. Các thành viên trong đội của Pompeii và Dave có quan hệ khá tốt với nhau. Họ cũng biết màu sắc của pháo hiệu của nhau để có thể ngay lập tức có mặt nếu người kia gặp sự cố.

 

Anh ta cố gắng trấn tĩnh người Trinh sát, người có vẻ sợ hãi nhất trong số họ. "Đừng lo lắng về điều đó. Họ sẽ đến sau ít lâu nữa mà thôi. Nghĩ mà xem, ta đã đãi họ bữa tối bao nhiêu lần rồi."

 

"Nếu chúng ta phải chiến đấu với năm con Lôi Hùng này cùng với nhóm của Dave… Mmmm, có lẽ vẫn sẽ rất khó, nhưng chúng ta có thể làm được."

 

Khi săn Lôi Hùng, Người chơi thường đi theo nhóm ba người với cấp độ trung bình là khoảng cấp 70. Chỉ cần hai người là đủ để xử lý một con, nên người thứ ba sẽ làm nhiệm vụ cảnh giới đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra. Đội của Dave có năm người, vì vậy tổng số người họ có sẽ là chín người. Họ có thể sẽ hạ được năm con Lôi Hùng kia.

 

"..." Đôi mắt của Pompeii dán chặt vào tia sáng tín hiệu đang dần mờ đi. Anh ta không nói một lời nào, nhưng anh ta cũng đang rất lo lắng. Anh bặm môi lại.

 

Tai anh ta lập tức vểnh lên khi nghe thấy một giọng nói từ Kênh khu vực.

 

- Ah-ah, Pompeii? Anh có nghe thấy tôi nói gì không?

 

"Dave!" Mặt anh rạng rỡ hẳn lên.

 

- Tôi đã kiểm tra kênh thoại ngay khi nhìn thấy ngọn lửa của anh. Nhưng… Chúng ta cách nhau khá xa. Tôi sẽ mất ít nhất là 15 phút để tới được chỗ anh.

 

"Gì cơ? Tận 15 phút?" Mặt của Pompeii trùng xuống. "Anh không thể đến nhanh hơn một chút được sao? Chúng đang dần áp sát lại gần bọn tôi hơn trong khi chúng ta nói chuyện đấy."

 

- Không. Chúng tôi không thể chỉ băng một cách mù quáng qua một khu rừng tối tăm, anh biết mà phải không? Và nếu chúng tôi chạm mặt thêm vài con Lôi Hùng nữa trên đường đến, thì vấn đề sẽ càng thêm phần rắc rối đó!

 

"..." Pompeii hiển nhiên cũng sẽ nói điều tương tự nếu anh ta ở vị trí của Dave, nên anh không thể tìm thấy từ nào để đáp lại. Anh ta bắt đầu run lên khi nhìn sang phía những đồng đội của mình. Họ cũng đang rất sợ hãi. Những cảm xúc đó hiện rõ qua ánh mắt và nét mặt của bọn họ.

 

'15 phút… Quá lâu! Ở cấp độ của chúng ta, chúng ta thậm chí sẽ không cầm cự nổi quá 5 phút mất!'

 

Không chỉ vậy, thể lực của họ gần như đã bị rút sạch khi họ chạy quanh khu rừng. Họ hầu như không còn chút năng lượng nào để chiến đấu với lũ Lôi Hùng, ngay cả khi có sự giúp đỡ của nhóm Dave.

 

'Khỉ thật.'

 

Anh nhắm nghiền mắt và nói, "Chúng tôi sẽ đi về phía các anh. Như vậy, ta sẽ mất ít thời gian hơn để tụ hội với nhau. "

 

- Anh có nhớ chúng ta đã gặp nhau ở đâu để đánh dấu không?

 

"Tất nhiên. Chúng ta sẽ nhập bọn với nhau ở đó phải không?"

 

- Nếu chúng ta gặp nhau ở khu vực giữa cánh rừng đấy, sẽ chỉ mất khoảng 7 phút mà thôi. Chúng tôi sẽ cố gắng đến đó nhanh nhất có thể.

 

Sau khi anh ta nói điều đó, một thông báo hiện lên cho biết Dave đã rời khỏi kênh khu vực.

 

"Pompeii," người Trinh sát nói một cách run rẩy. "...Chúng đang tới đây rồi."

 

'Chết tiệt!'

 

Suy nghĩ của anh ta bây giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn. Với tốc độ này, ngay cả khi họ tìm cách gặp gỡ nhóm của Dave, anh ta thậm chí cũng không thể chắc chắn rằng họ có khả năng hạ gục những con Lôi Hùng này.

 

'Mình đã đặt cả đội vào tình huống nguy hiểm dù không cần thiết sao?'

 

Sự muộn màng trong nhận thức đó đè nặng lên vai anh. Anh cảm thấy tuyệt vọng xen lẫn với sự hối hận. Không còn biết làm gì hơn, anh ta giơ giáo và khiên của mình lên. "Nhóm của Dave sẽ tới trong vòng bảy phút nữa ở khu vực phía Tây." Chỉ có một con Lôi Hùng chặn đường. "Hãy xử lý nhanh con này và chạy ngay tới đó. Mọi người còn có thể làm được không?"

 

"Tất nhiên…"

 

"Điều này dễ dàng hơn anh nghĩ đó. Đây là nghề của chúng ta mà."

 

Ngay khi nghe thấy câu trả lời của họ, Pompeii lấy khiên che cơ thể và lao về phía trước. Đồng đội của anh ta đi theo sau anh ta.

 

'Chúng ta có thể làm được.'

 

Họ đã luôn luôn làm như vậy. Một lần nọ, họ thậm chí còn giết được một con chỉ trong vòng năm giây, khi sự phối hợp của họ thực sự là hoàn hảo.

 

"Grrrrrrr!" Con Lôi Hùng lao tới và gầm lên.

 

Vút!

 

Những móng vuốt của nó lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của Pompeii.

 

'Nhưng mà…!'

 

Pompeii và toàn bộ đội của anh ta đều đã có kinh nghiệm. Là Người chơi trên cấp 70, có nghĩa là họ đã trải qua vô số những thử thách.

 

"Ugh! Tôi làm chậm nó lại rồi đó!" Một trong những thành viên trong nhóm đã sử dụng Ngoại Cảm để ngăn cản những chuyển động của các bàn chân con quái.

 

Bùm!

 

Pompeii tận dụng cơ hội đó để đánh nó bằng chiếc khiên của mình. Anh tránh những móng vuốt tích điện của nó và đập mạnh vào cẳng tay của nó để khiến nó vung lên. Ngay lúc đó, lồng ngực của nó đã mở ra.

 

Vút!

 

Pompeii đâm nó bằng ngọn giáo trên tay phải. Nhát đâm trúng đích ngay lập tức, nhưng khuôn mặt của anh ta bỗng trùng xuống.

 

'Đòn đánh quá nông ...!'

 

Anh ta chưa có hiểu biết đủ cao về phép thuật để sử dụng Hào quang cụ. Tất cả những gì anh ta có thể làm là bao phủ mũi giáo của mình bằng một lượng nhỏ ma thuật. Nếu anh ta muốn xuyên thủng lớp da dày và đầy cơ bắp của Lôi Hùng chỉ với lượng sức mạnh đó, anh ta phải nhắm thẳng vào điểm yếu của nó. Nhưng sau khi chạy quá lâu, sự tập trung của anh ấy đã giảm sút, và anh ta đã đâm chệch hướng chỉ vài inch.

 

Anh sớm cảm nhận được hậu quả của sai lầm của mình.

 

"Grrrrraaaahhh!" Tức giận, con gấu dùng chân còn lại của nó cào vào người anh ta. Pompeii nhanh chóng nâng khiên lên để bảo vệ vùng đầu.

 

Choang! Bzzzzt!

 

"Ahhh!" Dòng điện từ móng của Lôi Hùng chạy qua cơ thể anh ta, khóa chặt các bó cơ của anh ta tại chỗ.

 

"Pompeii!" Người Trinh sát hét lên.

 

Anh ta không thể đáp lại tiếng thét của cô.

 

Keng! Keng!

 

Con gấu liên tục đánh vào chiếc khiên của anh ta. Mỗi lần như vậy, đầu gối của anh ta lại khuỵu xuống và lưng của anh ta lại oằn đi một chút. Tai anh ta dần ù đi. Anh có thể nghe thấy đồng đội của mình la hét trong khi tấn công con quái vật bằng ma thuật.

 

'Ch... Chạy đi.... Đồ ngốc!'

 

Đúng ra là họ nên chạy trốn trong khi Lôi Hùng đang tập trung vào anh ta.

 

'Mấy đứa ủy mị chết tiệt này!'

 

Bang!

 

Cánh tay anh ta bị đập gãy rời, và chiếc khiên rơi xuống đất. Anh nhìn lên với đôi mắt mệt mỏi của mình, chỉ để thấy bàn chân khổng lồ với những cái vuốt nhọn hoắt của nó đang tiến lại gần.

 

"Đây hẳn là nơi mà tia sáng tín hiệu đã xuất hiện. Đúng là có những Người chơi ở đây, nhưng tình hình của họ có vẻ không ổn lắm."

 

Anh nghe thấy một giọng nói lạ.

 

***

 

Seo Jun-Ho đã bắt đầu xem xét tình hình ngay lúc anh ta bước vào trận chiến.

 

'Năm con. Giống như những hiện diện mà tôi đã cảm nhận được. "

 

Nhìn thấy những Người chơi và con Lôi Hùng, anh nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

 

'Một trong số họ đã cố gắng giết nó, nhưng anh ta đã thất bại. Vết thương trên ngực của nó… Thật là đáng tiếc. Nó chỉ trượt mất một vài inch nữa mà thôi.'

 

Như vậy, công tác chuẩn bị đã xong xuôi. Bây giờ, đã đến lúc xuất hiện để kiếm một ít Điểm Người chơi.

 

"Đây hẳn là nơi mà tia sáng tín hiệu đã xuất hiện. Đúng là có những Người chơi ở đây, nhưng tình hình của họ có vẻ không ổn lắm."

 

Tất nhiên, không ai trong số họ để ý đến anh ta khi anh xuất hiện giữa lúc cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra. Con gấu vẫn đang giơ chân, cố gắng đánh vào đầu Pompeii. Ba người khác đang tấn công nó không ngừng, cố gắng chặn lại đòn tấn công của nó.

 

"Hãy tới giúp họ nào."

 

Toàn bộ cơ thể của Seo Jun-Ho bắt đầu nóng lên khi anh ta kích hoạt Tăng cường gần như ngay lập tức. Anh ta lao về phía trước, tung một cước vào cổ tay con Lôi Hùng đó.

 

Rắc rắc!

 

Con gấu giận dữ vì đòn tấn công của nó đã bị chặn lại.

 

"Grrrrooooo!" Nó gầm lên một tiếng, phả ra cái mùi hôi thối đặc trưng của loài thú ăn thịt.

 

Vút!

 

Hắc Long Trảo nhanh chóng bung ra chém vào vòm miệng của nó.

 

"Những con Lôi Hùng có làn da rất dày, và cơ bắp của chúng thậm chí còn dày hơn. Vì vậy, nếu bạn tấn công vào miệng của chúng khi nó đang mở ra, bạn có thể hạ gục chúng một cách khá dễ dàng." Anh liếc qua Nữ hoàng băng để tìm kiếm một lời tán thành, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu.

 

"Theo ý kiến ​​của tôi, tôi nghĩ anh sẽ nhận được nhiều lượt xem nhất có thể nếu anh chỉ im lặng mà làm." cô nói.

 

Cô ấy nên nói điều đó sớm hơn mới phải… Seo Jun-Ho lập tức thấy thoải mái hơn và quay lại.

 

'Mình không thể tiết lộ quá nhiều thứ trong video được.'

 

Suy cho cùng, đây vẫn là video đầu tiên của anh ta. Anh ta thậm chí còn không biết liệu nó có khiến anh có thêm tí Điểm Người chơi nào hay không. Anh không có ý định phô diễn toàn bộ sức mạnh của mình. Nhưng mặt khác, anh ta cũng không muốn tỏ ra quá yếu đuối để rồi bị người khác coi thường.

 

'Phức tạp thật đấy. Mình cần tìm ra một sự cân bằng thật hoàn hảo giữa hai tiêu chí đó.'

 

Anh ta cân nhắc trong một thoáng và rồi quyết định rút ra một con dao găm. Nó gần như trông khá vô hại so với con Lôi Hùng khổng lồ trước mặt anh ta.

 

"Hmmm, tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi anh sử dụng một con dao găm bé tí để chiến đấu với mấy con quái vật to lớn như thế kia…" Nữ hoàng băng thì thầm thích thú. "Việc này sẽ rất vui đấy. Tiếp tục đi."

 

"Vâng, vâng, thưa ngài Giám đốc."

 

Seo Jun-Ho đứng dậy và bước đi về phía trước, chậm rãi và nhẹ nhàng. Anh ta rảo bước như thể đang đi dạo thay vì đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến đấu với bốn con Lôi Hùng vậy.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương