Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 291: Người theo đuổi Hạ Chi Dao
“Dao Dao, đã lâu không gặp, dạo này em vẫn
khỏe chứ?”
Bộ dạng Hạ Chỉ Dao lơ đãng, còn người đàn ông
trẻ phía sau lại cứ nói không ngừng. Cô đang buồn
bực thì bỗng nghe được giọng nói cô đã nhớ nhung
bấy lâu nay.
“Anh!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn Nhạc
Huy ở đằng xa đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh, gần đây anh đi đâu vậy? Chủ tịch Đoàn nói
anh không ð thành phố Thiên Hải, em còn tưởng anh
đã đi khỏi nơi này rồi!”
Hạ Chi Dao cũng không quan tâm đây là công ty,
kích động chạy đến chỗ Nhạc Huy.
Thậm chí cô còn quên bây giờ Nhạc Huy là người
đã có bạn gái.
Giang Trì Mặc và Lý Tuyết ð bên cạnh cũng khá
sửng sốt, sắc mặt thanh niên phía sau lại hơi lúng
túng, thấy Hạ Chi Dao nhào vào lòng người đàn ông
khác nên hắn thầm cảm thấy không vui.
“Sao anh có thể rời khỏi thành phố Thiên Hải
được? Chẳng lẽ anh không cần công ty nữa sao?”,
Nhạc Huy bật cười, nói với Hạ Chi Dao: “Anh đi Giang
Châu với chị dâu của em, thuận tiện giải quyết một ít
công chuyện nên mới kéo dài thời gian như vậy”.
“Hôm nay anh vừa về lại công ty, còn rất nhiều
chuyện đang đợi anh xử lý, anh đợi bận xong hai ngày
nữa sẽ đến tìm em, không ngờ lại gặp em ở đây”.
Nghe Nhạc Huy nói anh đi Giang Châu với Trần
Ngọc Đình, trong lòng Hạ Chi Dao thầm cảm thấy
chua xót.
“Vậy à, hóa ra là vậy… cô thờ ơ đáp.
Nhạc Huy để ý đến người thanh niên đang đi theo
phía sau Hạ Chi Dao, cười hỏi:
“Dao Dao, em không giới thiệu một chút à? Cậu
này là…”
“Chào chủ tịch Nhạc!”, không đợi Hạ Chi Dao giới
thiệu, người thanh niên chủ động đi đến cung kính
giơ tay ra với Nhạc Huy: “Tôi là nhân viên mới của
công ty, tên là Đường Truy. Tôi… tôi đang theo đuổi
Dao Dao nhưng Dao Dao mãi mà vẫn chưa cho tôi cơ
hội”.
Dứt lời hắn ngượng ngùng cười.
Hạ Chi Dao đứng đó cũng rất xấu hổ, cúi đầu
xuống, mái tóc che đi khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô.
Nghe hắn nói vậy, Nhạc Huy bỗng chốc ngộ ra,
cười bắt tay với Đường Truy:
“Chào cậu, Đường Truy. Cậu rất có nghị lực đấy
nhưng theo đuổi con gái phải tốn chút tâm tư, hơn
nữa Dao Dao nhà chúng tôi rất giỏi. Bây giờ cô ấy là
trưởng phòng bộ phận, nếu cậu muốn theo đuổi cô
ấy, trước tiên phải cố gắng làm việc, trở thành cấp
trên của cô ấy, ha ha”.
Đường Truy bị nói đến mức mặt đỏ bừng, ngượng
ngùng đáp:
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Thật
ra tôi đã nghe danh chủ tịch Nhạc lâu rồi nên mới xin
vào làm việc ð tập đoàn Cửu Đỉnh, hi vọng có thể học
được nhiều thứ từ chủ tịch Nhạc. Bây giờ ai cũng biết
chủ tịch Nhạc là doanh nhân trẻ tuổi, có triển vọng
nhất thành phố Thiên Hải”.
Nói chuyện một lúc, Nhạc Huy kéo Hạ Chi Dao
sang một bên, nghiêm túc nói:
“Dao Dao, anh thấy cậu thanh niên này được đấy.
Vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện, lễ phép, còn không
cho người ta một cơ hội đi”.
Nhạc Huy vẫn luôn xem Hạ Chỉ Dao là em gái của
mình, anh cũng xuất phát từ sự quan tâm.
Nghe vậy, Hạ Chi Dao đỏ mặt nói:
“Nhưng em chưa muốn yêu đương, em chỉ muốn…
ở bên người mình thích”.
Nhạc Huy nào nghe ra ý ẩn sâu trong đó của cô:
“Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, em không cho người
ta cơ hội, sao biết được cậu ta có thích hợp hay
không?”
“Nhưng… Hạ Chi Dao cảm thấy ấm ức, cô thích ai
bản thân cô rõ nhất, nhưng Nhạc Huy đã có bạn gái
rồi.
“Anh à, em nghe chủ tịch Đoàn nói, anh… đã đăng
ký kết hôn với chị dâu rồi à?” cô bỗng hỏi.
Nhạc Huy sửng sốt, hơi nhíu mày:
“Cái tên Đoàn Thiên Hành này sao mà lắm mồm
vậy chứ”.
Anh cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, anh đã đăng
ký kết hôn với chị dâu em rồi, trước ngày đi Giang
Châu đấy”.
Nghe câu trả lời xác nhận của Nhạc Huy, trong
lòng Hạ Chi Dao như bị đâm một nhát. Lúc trước mặc
dù đã biết Nhạc Huy có Trần Ngọc Đình rồi nhưng hai
người họ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa Trần Ngọc Đình
còn không thể sinh con.
Dù là vậy Hạ Chỉ Dao cũng tự an ủi mình, có lẽ
ngày nào đó Nhạc Huy nghĩ thông suốt, không ở bên
người phụ nữ không thể sinh con Trần Ngọc Đình này
nữa. Nhưng không ngờ Nhạc Huy lại kiên quyết như
vậy, đã sớm lấy giấy kết hôn với Trần Ngọc Đình rồi.
Chuyện này đã là gạo nấu thành cơm, cũng không
thể đảo ngược lại được.
“Dao Dao, em sao vậy?” thấy Hạ Chi Dao ngây
người, Nhạc Huy hỏi.
“Hả? Không… không có gì” Hạ Chi Dao hoàn hồn,
gượng cười đáp: “Anh chị đi đăng ký kết hôn mà sao
không nói với em một tiếng, lúc nào các anh làm lễ
cưới vậy? Đến lúc đó, em nhất định sẽ làm phù dâu
cho anh”.
Nhạc Huy cười nói: “Tạm thời vẫn chưa có ý định
tổ chức lễ cưới, nhưng em yên tâm, đến lúc đó anh
nhất định sẽ mời em làm phù dâu cho vợ chồng anh”.
Hạ Chi Dao khẽ run, cố gắng kìm nén nỗi chua xót
gật đầu:
“Được, em sẽ suy nghĩ những lời anh nói lúc nãy,
dù sao… em cũng không còn nhỏ tuổi nữa, có lẽ nên
tìm bạn trai rồi”.
“Anh à, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, đã lâu rồi
em chưa đến nhà hàng đó ăn cơm với anh đâu”
“À, chuyện này… Nhạc Huy cười nói: “Xin lỗi nhé
Dao Dao, anh đã hẹn với giám đốc Lý rồi, lần sau nhé.
Đường Truy cũng đợi em khá lâu rồi đấy, em có thể đi
ăn với cậu ta. Anh đi trước đây, không thể để giám
đốc Lý đợi lâu được”.
Nhạc Huy dặn dò thêm vài câu mới rời đi.
Hạ Chi Dao ngây người đứng đó, lòng đau như
cắt, cô cứ thấy Nhạc Huy đang cố ý đẩy cô ra xa.
“Anh không có chút tình cảm nào với em sao? Em
chăm sóc anh lâu như vậy…”
Khẽ thỡ dài, mắt Hạ Chi Dao đỏ hoe, ánh mắt vẫn
nhìn theo bóng lưng của Nhạc Huy.
Thấy Lý Phong Hoa đích thân xuống xe mỡ cửa
cho Nhạc Huy, Đường Truy sửng sốt. Ánh mắt hắn có
vẻ hơi phức tạp…
“Dao Dao, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé”. hắn thu
lại ánh mắt, đi đến chỗ Hạ Chi Dao nở nụ cười nói:
“Dao Dao, cho anh cơ hội đi mà, ngay cả chủ tịch
Nhạc cũng tác hợp cho chúng ta rồi đấy”.
Hạ Chỉ Dao không nói gì, cũng không để ý đến
Đường Truy, thất thần đi đến nhà hàng.
Thấy vậy, Đường Truy thầm vui mừng. Trước đây
Hạ Chi Dao vẫn có ý từ chối hắn, nhưng bây giờ mặc
dù Hạ Chi Dao không đồng ý nhưng cũng không từ
chối.
“Hi hi, Dao Dao, em thích ăn gì, anh biết hương vị
của mấy món ở nhà hàng này khá ngon…”
Thấy Đường Truy đuổi theo Hạ Chi Dao, Giang Trì
Mặc và Lý Tuyết không khỏi thở dài.
“Không biết Hạ Chi Dao nghĩ gì nữa, trước đây cơ
hội tốt như vậy mà cô ấy lại không theo đuổi được
chủ tịch Nhạc. Mặc dù Đường Truy cũng khá đẹp
nhưng sao có thể so với người đàn ông như chủ tịch
Nhạc được”, hai tay Giang Trì Mặc khoanh lại trước
ngực, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đúng vậy, tôi thấy có lẽ chẳng mấy ngày nữa
Đường Truy sẽ theo đuổi được Dao Dao. Thật là,
trước đây cô ấy ð nhà chăm sóc cho chủ tịch Nhạc
lâu như vậy, lễ nào không xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Tuyết cũng tỏ vẻ khó hiểu, thở dài.
Hai người là bạn thân nhất của Hạ Chi Dao nên
đương nhiên hi vọng Hạ Chỉ Dao ở bên Nhạc Huy.
Nhạc Huy là chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh, nếu Hạ Chỉ
Dao ở bên Nhạc Huy thì hai người họ cũng có thể
hưởng được chút lợi ích.
Nhưng bây giờ Hạ Chi Dao hẹn Nhạc Huy đi ăn
cơm mà cũng không được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của
cô dường như cũng không từ chối Đường Truy.
khỏe chứ?”
Bộ dạng Hạ Chỉ Dao lơ đãng, còn người đàn ông
trẻ phía sau lại cứ nói không ngừng. Cô đang buồn
bực thì bỗng nghe được giọng nói cô đã nhớ nhung
bấy lâu nay.
“Anh!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn Nhạc
Huy ở đằng xa đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh, gần đây anh đi đâu vậy? Chủ tịch Đoàn nói
anh không ð thành phố Thiên Hải, em còn tưởng anh
đã đi khỏi nơi này rồi!”
Hạ Chi Dao cũng không quan tâm đây là công ty,
kích động chạy đến chỗ Nhạc Huy.
Thậm chí cô còn quên bây giờ Nhạc Huy là người
đã có bạn gái.
Giang Trì Mặc và Lý Tuyết ð bên cạnh cũng khá
sửng sốt, sắc mặt thanh niên phía sau lại hơi lúng
túng, thấy Hạ Chi Dao nhào vào lòng người đàn ông
khác nên hắn thầm cảm thấy không vui.
“Sao anh có thể rời khỏi thành phố Thiên Hải
được? Chẳng lẽ anh không cần công ty nữa sao?”,
Nhạc Huy bật cười, nói với Hạ Chi Dao: “Anh đi Giang
Châu với chị dâu của em, thuận tiện giải quyết một ít
công chuyện nên mới kéo dài thời gian như vậy”.
“Hôm nay anh vừa về lại công ty, còn rất nhiều
chuyện đang đợi anh xử lý, anh đợi bận xong hai ngày
nữa sẽ đến tìm em, không ngờ lại gặp em ở đây”.
Nghe Nhạc Huy nói anh đi Giang Châu với Trần
Ngọc Đình, trong lòng Hạ Chi Dao thầm cảm thấy
chua xót.
“Vậy à, hóa ra là vậy… cô thờ ơ đáp.
Nhạc Huy để ý đến người thanh niên đang đi theo
phía sau Hạ Chi Dao, cười hỏi:
“Dao Dao, em không giới thiệu một chút à? Cậu
này là…”
“Chào chủ tịch Nhạc!”, không đợi Hạ Chi Dao giới
thiệu, người thanh niên chủ động đi đến cung kính
giơ tay ra với Nhạc Huy: “Tôi là nhân viên mới của
công ty, tên là Đường Truy. Tôi… tôi đang theo đuổi
Dao Dao nhưng Dao Dao mãi mà vẫn chưa cho tôi cơ
hội”.
Dứt lời hắn ngượng ngùng cười.
Hạ Chi Dao đứng đó cũng rất xấu hổ, cúi đầu
xuống, mái tóc che đi khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô.
Nghe hắn nói vậy, Nhạc Huy bỗng chốc ngộ ra,
cười bắt tay với Đường Truy:
“Chào cậu, Đường Truy. Cậu rất có nghị lực đấy
nhưng theo đuổi con gái phải tốn chút tâm tư, hơn
nữa Dao Dao nhà chúng tôi rất giỏi. Bây giờ cô ấy là
trưởng phòng bộ phận, nếu cậu muốn theo đuổi cô
ấy, trước tiên phải cố gắng làm việc, trở thành cấp
trên của cô ấy, ha ha”.
Đường Truy bị nói đến mức mặt đỏ bừng, ngượng
ngùng đáp:
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Thật
ra tôi đã nghe danh chủ tịch Nhạc lâu rồi nên mới xin
vào làm việc ð tập đoàn Cửu Đỉnh, hi vọng có thể học
được nhiều thứ từ chủ tịch Nhạc. Bây giờ ai cũng biết
chủ tịch Nhạc là doanh nhân trẻ tuổi, có triển vọng
nhất thành phố Thiên Hải”.
Nói chuyện một lúc, Nhạc Huy kéo Hạ Chi Dao
sang một bên, nghiêm túc nói:
“Dao Dao, anh thấy cậu thanh niên này được đấy.
Vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện, lễ phép, còn không
cho người ta một cơ hội đi”.
Nhạc Huy vẫn luôn xem Hạ Chỉ Dao là em gái của
mình, anh cũng xuất phát từ sự quan tâm.
Nghe vậy, Hạ Chi Dao đỏ mặt nói:
“Nhưng em chưa muốn yêu đương, em chỉ muốn…
ở bên người mình thích”.
Nhạc Huy nào nghe ra ý ẩn sâu trong đó của cô:
“Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, em không cho người
ta cơ hội, sao biết được cậu ta có thích hợp hay
không?”
“Nhưng… Hạ Chi Dao cảm thấy ấm ức, cô thích ai
bản thân cô rõ nhất, nhưng Nhạc Huy đã có bạn gái
rồi.
“Anh à, em nghe chủ tịch Đoàn nói, anh… đã đăng
ký kết hôn với chị dâu rồi à?” cô bỗng hỏi.
Nhạc Huy sửng sốt, hơi nhíu mày:
“Cái tên Đoàn Thiên Hành này sao mà lắm mồm
vậy chứ”.
Anh cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, anh đã đăng
ký kết hôn với chị dâu em rồi, trước ngày đi Giang
Châu đấy”.
Nghe câu trả lời xác nhận của Nhạc Huy, trong
lòng Hạ Chi Dao như bị đâm một nhát. Lúc trước mặc
dù đã biết Nhạc Huy có Trần Ngọc Đình rồi nhưng hai
người họ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa Trần Ngọc Đình
còn không thể sinh con.
Dù là vậy Hạ Chỉ Dao cũng tự an ủi mình, có lẽ
ngày nào đó Nhạc Huy nghĩ thông suốt, không ở bên
người phụ nữ không thể sinh con Trần Ngọc Đình này
nữa. Nhưng không ngờ Nhạc Huy lại kiên quyết như
vậy, đã sớm lấy giấy kết hôn với Trần Ngọc Đình rồi.
Chuyện này đã là gạo nấu thành cơm, cũng không
thể đảo ngược lại được.
“Dao Dao, em sao vậy?” thấy Hạ Chi Dao ngây
người, Nhạc Huy hỏi.
“Hả? Không… không có gì” Hạ Chi Dao hoàn hồn,
gượng cười đáp: “Anh chị đi đăng ký kết hôn mà sao
không nói với em một tiếng, lúc nào các anh làm lễ
cưới vậy? Đến lúc đó, em nhất định sẽ làm phù dâu
cho anh”.
Nhạc Huy cười nói: “Tạm thời vẫn chưa có ý định
tổ chức lễ cưới, nhưng em yên tâm, đến lúc đó anh
nhất định sẽ mời em làm phù dâu cho vợ chồng anh”.
Hạ Chi Dao khẽ run, cố gắng kìm nén nỗi chua xót
gật đầu:
“Được, em sẽ suy nghĩ những lời anh nói lúc nãy,
dù sao… em cũng không còn nhỏ tuổi nữa, có lẽ nên
tìm bạn trai rồi”.
“Anh à, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, đã lâu rồi
em chưa đến nhà hàng đó ăn cơm với anh đâu”
“À, chuyện này… Nhạc Huy cười nói: “Xin lỗi nhé
Dao Dao, anh đã hẹn với giám đốc Lý rồi, lần sau nhé.
Đường Truy cũng đợi em khá lâu rồi đấy, em có thể đi
ăn với cậu ta. Anh đi trước đây, không thể để giám
đốc Lý đợi lâu được”.
Nhạc Huy dặn dò thêm vài câu mới rời đi.
Hạ Chi Dao ngây người đứng đó, lòng đau như
cắt, cô cứ thấy Nhạc Huy đang cố ý đẩy cô ra xa.
“Anh không có chút tình cảm nào với em sao? Em
chăm sóc anh lâu như vậy…”
Khẽ thỡ dài, mắt Hạ Chi Dao đỏ hoe, ánh mắt vẫn
nhìn theo bóng lưng của Nhạc Huy.
Thấy Lý Phong Hoa đích thân xuống xe mỡ cửa
cho Nhạc Huy, Đường Truy sửng sốt. Ánh mắt hắn có
vẻ hơi phức tạp…
“Dao Dao, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé”. hắn thu
lại ánh mắt, đi đến chỗ Hạ Chi Dao nở nụ cười nói:
“Dao Dao, cho anh cơ hội đi mà, ngay cả chủ tịch
Nhạc cũng tác hợp cho chúng ta rồi đấy”.
Hạ Chỉ Dao không nói gì, cũng không để ý đến
Đường Truy, thất thần đi đến nhà hàng.
Thấy vậy, Đường Truy thầm vui mừng. Trước đây
Hạ Chi Dao vẫn có ý từ chối hắn, nhưng bây giờ mặc
dù Hạ Chi Dao không đồng ý nhưng cũng không từ
chối.
“Hi hi, Dao Dao, em thích ăn gì, anh biết hương vị
của mấy món ở nhà hàng này khá ngon…”
Thấy Đường Truy đuổi theo Hạ Chi Dao, Giang Trì
Mặc và Lý Tuyết không khỏi thở dài.
“Không biết Hạ Chi Dao nghĩ gì nữa, trước đây cơ
hội tốt như vậy mà cô ấy lại không theo đuổi được
chủ tịch Nhạc. Mặc dù Đường Truy cũng khá đẹp
nhưng sao có thể so với người đàn ông như chủ tịch
Nhạc được”, hai tay Giang Trì Mặc khoanh lại trước
ngực, tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đúng vậy, tôi thấy có lẽ chẳng mấy ngày nữa
Đường Truy sẽ theo đuổi được Dao Dao. Thật là,
trước đây cô ấy ð nhà chăm sóc cho chủ tịch Nhạc
lâu như vậy, lễ nào không xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Tuyết cũng tỏ vẻ khó hiểu, thở dài.
Hai người là bạn thân nhất của Hạ Chi Dao nên
đương nhiên hi vọng Hạ Chỉ Dao ở bên Nhạc Huy.
Nhạc Huy là chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh, nếu Hạ Chỉ
Dao ở bên Nhạc Huy thì hai người họ cũng có thể
hưởng được chút lợi ích.
Nhưng bây giờ Hạ Chi Dao hẹn Nhạc Huy đi ăn
cơm mà cũng không được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của
cô dường như cũng không từ chối Đường Truy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook