Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 290: Con bé là cháu gái của ngoại của Vương Côn
“Bố, đây là tài liệu về Trần Ngọc Đình”.
Nhạc Thiên Hùng vừa cúp máy với Nhạc Huy thì
An Nhã đi vào phòng làm việc, trong tay cầm một ít
tài liệu.
Đây là chỗ tài liệu ông nhờ An Nhã thăm dò, tất cả
mọi chuyện liên quan đến con trai ông thì ông luôn
rất coi trọng.
Nhất là chuyện của Nhạc Huy với Trần Ngọc Đình,
ngày nào ông cũng canh cánh trong lòng.
Không phải ông xem thường gia thế của Trần
Ngọc Đình hay không nhận cô vào nhà họ Nhạc. Lúc
Nhạc Huy tìm Trần Ngọc Đình, Nhạc Thiên Hùng còn
hỗ trợ hết mình. Dù sao Trần Ngọc Đình mang thai
đứa con của Nhạc Huy, dù không muốn nhưng ông
cũng phải tiếp nhận cô.
Nhưng sau đó, Trần Ngọc Đình sinh non, không
giữ được đứa trẻ. Dù cô vô tội, nhưng ông không thể
tiếp nhận cô vào nhà họ Nhạc được nữa.
Thử hỏi một bậc phụ huynh, liệu có chịu thu nhận
một cô con dâu không sinh cháu được hay không?
Một gia tộc nhỏ còn chẳng làm được, nói gì đến gia
tộc lớn như nhà họ Nhạc.
“Để bố xem nào”.
Nhạc Thiên Hùng nhíu mày, thở dài, nhận lấy tập
tài liệu.
Ông nhìn một lần, sắc mặt hơi biến sắc.
“Con bé là người nhà họ Vương?”
Nhạc Huy nhìn An Nhã với vẻ không tưởng tượng
nổi.
An Nhã gật đầu: “Vâng, nhà họ Vương ở Giang
Châu. Con bé là cháu gái ngoại của ông cụ Vương.
Nhưng cũng không có địa vị gì ở nhà họ Vương, vì
Trần Ngọc Đình không mang họ Vương, mà lúc
trường thành rồi mới quay về nhà họ Vương”.
Nhạc Thiên Hùng hơi ngạc nhiên, gật đầu một cái.
Ông cau mày nói:
“Lần này bố để Nhạc Huy đi Giang Châu, cũng là
để nó đi mừng thọ ông cụ Vương, chắc nó không
biết…”
“Bố, bố lo lắng gì thế ạ?”, An Nhã thấy thế liền
hỏi.
“Sao mà không lo chứ…”, Nhạc Thiên Hùng đứng
dậy, chắp tay, bước chân thong thả, sau đó ông nói:
“Lần này mừng thọ ông cụ Vương, Trần Ngọc Đình là
cháu ngoại nên dù không có địa vị gì, kiểu gì con bé
cùng sẽ quay về mừng thọ ông ngoại”.
“Bố bảo Nhạc Huy đại diện nhà họ Nhạc đi, nên
ông cụ sẽ biết Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc.
Nếu ông ta biết Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình sống
với nhau, chẳng nhẽ lại không để hai đứa nó ‘gạo nấu
thành cơm;, từ đó nịnh hót nhà họ Nhạc sao?”
An Nhã nghe vậy cũng hơi hốt hoảng:
“Ý bố là… nhà họ Vương sẽ giục Tiểu Huy kết hôn
với Trần Ngọc Đình?”
Nhạc Thiên Hùng lắc đầu:
“Không hẳn là kết hôn, vì kết hôn thì hai nhà cần
gặp mặt nhau. Điều bố lo lắng là nhà họ Vương có
giục Nhạc Huy đi làm giấy chứng nhận kết hôn, kiểu
làm trước rồi nói sau”.
“Nhạc Huy rất mềm lòng, nó cũng thích Trần
Ngọc Đình. Bố sợ thằng bé lại làm điều dại dột, nếu
vậy thì họ Nhạc sao tha thứ cho nó được?”
Nhạc Thiên Hùng thờ dài nặng nề, chân mày sắp
dính chặt vào nhau.
“Chuyện này…”, An Nhã nghe vậy cũng hiểu sự
nghiêm trọng của vấn đề.
Dù cô không hi vọng Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình
sẽ sống cùng nhau, nhưng cô lo lắng, Nhạc Huy sẽ bị
trục xuất khỏi nhà họ Nhạc.
“Tiểu Nhã, còn đi điều tra xem, cục dân chính ð
thành phố Thiên Hải, Giang Châu, Sở Châu xem hai
đứa nó đã làm giấy chứng nhận kết hôn chưa”.
Nhạc Thiên Hùng trầm tư một hồi, quay đầu nhìn
An Nhã, nghiêm túc nói.
“Vâng, giờ con sẽ cho người đi tìm hiểu ngay!”, An
Nhã gật đầu.
“Sẽ mất khoảng bao lâu?”, Nhạc Thiên Hùng hỏi.
“Ba địa điểm, chắc sẽ mất khoảng một tuần”, An
Nhã cằn môi nói.
“Haiz, nhanh lên nhé”, Nhạc Thiên Hùng thở dài:
“Dù chúng nó có đăng ký kết hôn chưa thì bố cũng
muốn đích thân đến thành phố Thiên Hải một chuyến
để chia rẽ hai đứa nó. Theo tính cách của Nhạc Huy,
bố e nó lại làm chuyện điên rồ nào đó, sợ lúc đó thì
trễ rồi”.
Lòng An Nhã chùng xuống, run giọng nói:
“Bố, nếu đúng là hai đứa đã làm giấy chứng nhận
kết hôn, thì phải làm sao ạ…”
“Bố… bố bảo vệ được em chứ?”
Nhạc Thiên Hùng nhíu mày, hạ giọng nói:
“Bố không biết, dù bố là gia chủ nhà họ Nhạc,
nhưng gia quy đã lưu truyền bao đời, phải tuân theo
gia quy. Nhà họ Nhạc cũng không dễ tính, nếu Nhạc
Huy làm chuyện như vậy, thì đến bố cũng rất khó bảo
vệ nó.”
Nếu Nhạc Huy bị trục xuất, thì sẽ bị mất hết địa vị
trong gia tộc. Theo gia quy nhà họ Nhạc, nếu con
cháu nhà họ Nhạc bị trục xuất, thì người nhà họ Nhạc
không được phép qua lại với người đó nữa, nếu
không thì sẽ bị đuổi cùng luôn.
“Con biết rồi, giờ con sẽ cho người đi tìm hiểu
ngay, sớm trả lời lại cho bố”.
Nói xong, An Nhã nhanh chóng rời khỏi phòng làm
việc.
Nhạc Thiên Hùng đi đến bên cửa số, chắp tay
nhìn khung cảnh bên ngoài, lầm bẩm:
“Thằng bé ngốc, con đừng làm bậy, nếu không kẻ
làm bố này sẽ không đỡ nổi cho con…”
Tấm kính trong suốt bên cửa sổ phản chiếu thân
hình cao lớn của Nhạc Thiên Hùng, cũng phản chiếu
vài sợi tóc bạc trắng cũng như khuôn mặt có chút
mệt mỏi của ông.
Có câu nói, ‘Muốn đội vương miện thì phải chịu
được sức nặng của nó’, chức vụ gia chủ nhà họ Nhạc
đúng là không dễ gì. Trước mặt mọi người thì là ông
lớn đáng kính, nhưng sau lưng, lại là vô số áp lực
đắng cay.
Nhạc Thiên Hùng nhìn vào tấm kính trong suốt và
phản chiếu chính mình, trên cánh tay ông đeo một
vòng tròn băng gạc đen, đó là một chiếc băng gạc
đen mà chỉ khi nào trong gia đình có người qua đời
mới đeo.
Và để đeo trong bảy ngày để thể hiện sự tôn
trọng đối với người đã mất.
“Haizz…”
Nhạc Thiên Hùng thở dài, xoay người vào bàn làm
việc, tiếp tục công việc dang dỡ.
Bên kia, Nhạc Huy đã bình tĩnh lại, chuẩn bị xuống
tầng ăn cơm.
Vừa xuống tầng, anh đã nhìn thấy một chiếc xe
sang dừng trước cửa công ty, một người đàn ông
trung niên bước xuống xe.
“Giám đốc Lý?”, Nhạc Huy sững sờ, người đó là Lý
Phong Hoa.
“Nhạc Huy, lâu không gặp, gần đây cậu đi đâu
vậy?”, Lý Phong Hoa sải bước tới, liên tục mỉm cười,
ra vẻ rất gần gũi với Nhạc Huy, tới ôm anh một cái
giống như bạn cũ lâu ngày không gặp.
Nhạc Huy bị ông ta ôm nổi cả da gà, gượng gạo
cười:
“Tôi đi Giang Châu mừng thọ ông cụ Vương, giám
đốc Lý tìm tôi có chuyện gì không?”
“Không có chuyện thì không tìm cậu được sao?”,
Lý Phong Hoa cười ha ha: “Đương nhiên là nhớ cậu
quá, đến công ty mấy lần nhưng không thấy cậu ở
đó. Sao, có rảnh đi uống trà chiều với tôi không?”
Lý Phong Hoa biết thân phận Nhạc Huy hơn
người. Dù ở Thiên Hải, nhưng ông ta kinh doanh còn
lớn hơn cả Tiêu Vân Long. Nhưng nếu ông ta muốn
phát triển kinh doanh ra thủ đô thì sẽ là bế tắc, vì thủ
đô khắp nơi đều là người giàu.
Nếu có thể kết thân với cậu chủ nhà họ Nhạc thì
tuyệt, đúng là cơ hội quá tốt. Nên thời gian Nhạc Huy
không Thiên Hải, ông ta có thể tới tập đoàn Cửu Đỉnh
hỏi xem Nhạc Huy đi đâu.
“Giám đốc Lý mời đi uống trà thì tôi phải nể mặt
thôi, không có thời gian thì cũng phải cố mà sắp xếp
chứ”, Nhạc Huy cười nói.
Hàn huyền một hồi, hai người họ chuẩn bị lên xe
rời đi, đột nhiên Nhạc Huy nhìn thấy Hạ Chỉ Dao từ
trong công ty bước ra. Bên cạnh cô còn có Lý Tuyết
và Giang Trì Mặc và một người đàn ông trẻ tuổi, trông
rất ân cần chu đáo với cô.
“Là bạn trai của Hạ Chỉ Dao sao…”, Nhạc Huy
ngạc nhiên.
Nhắc mới nhớ, lâu lắm anh chưa gặp Hạ Chi Dao,
không biết dạo gần đây cô như nào.
Lúc anh bị thương, Hạ Chi Dao chăm sóc anh, sau
đó Trần Ngọc Đình quay về, anh liền bảo Hạ Chi Dao
rời đi, giờ trong lòng anh vẫn áy náy.
“Giám đốc Lý, chờ tôi đi chào hỏi bạn tôi một
chút”.
Nhạc Huy nói với Lý Phong Hoa xong thì chạy ra
phía nhóm Hạ Chi Dao.
Nhạc Thiên Hùng vừa cúp máy với Nhạc Huy thì
An Nhã đi vào phòng làm việc, trong tay cầm một ít
tài liệu.
Đây là chỗ tài liệu ông nhờ An Nhã thăm dò, tất cả
mọi chuyện liên quan đến con trai ông thì ông luôn
rất coi trọng.
Nhất là chuyện của Nhạc Huy với Trần Ngọc Đình,
ngày nào ông cũng canh cánh trong lòng.
Không phải ông xem thường gia thế của Trần
Ngọc Đình hay không nhận cô vào nhà họ Nhạc. Lúc
Nhạc Huy tìm Trần Ngọc Đình, Nhạc Thiên Hùng còn
hỗ trợ hết mình. Dù sao Trần Ngọc Đình mang thai
đứa con của Nhạc Huy, dù không muốn nhưng ông
cũng phải tiếp nhận cô.
Nhưng sau đó, Trần Ngọc Đình sinh non, không
giữ được đứa trẻ. Dù cô vô tội, nhưng ông không thể
tiếp nhận cô vào nhà họ Nhạc được nữa.
Thử hỏi một bậc phụ huynh, liệu có chịu thu nhận
một cô con dâu không sinh cháu được hay không?
Một gia tộc nhỏ còn chẳng làm được, nói gì đến gia
tộc lớn như nhà họ Nhạc.
“Để bố xem nào”.
Nhạc Thiên Hùng nhíu mày, thở dài, nhận lấy tập
tài liệu.
Ông nhìn một lần, sắc mặt hơi biến sắc.
“Con bé là người nhà họ Vương?”
Nhạc Huy nhìn An Nhã với vẻ không tưởng tượng
nổi.
An Nhã gật đầu: “Vâng, nhà họ Vương ở Giang
Châu. Con bé là cháu gái ngoại của ông cụ Vương.
Nhưng cũng không có địa vị gì ở nhà họ Vương, vì
Trần Ngọc Đình không mang họ Vương, mà lúc
trường thành rồi mới quay về nhà họ Vương”.
Nhạc Thiên Hùng hơi ngạc nhiên, gật đầu một cái.
Ông cau mày nói:
“Lần này bố để Nhạc Huy đi Giang Châu, cũng là
để nó đi mừng thọ ông cụ Vương, chắc nó không
biết…”
“Bố, bố lo lắng gì thế ạ?”, An Nhã thấy thế liền
hỏi.
“Sao mà không lo chứ…”, Nhạc Thiên Hùng đứng
dậy, chắp tay, bước chân thong thả, sau đó ông nói:
“Lần này mừng thọ ông cụ Vương, Trần Ngọc Đình là
cháu ngoại nên dù không có địa vị gì, kiểu gì con bé
cùng sẽ quay về mừng thọ ông ngoại”.
“Bố bảo Nhạc Huy đại diện nhà họ Nhạc đi, nên
ông cụ sẽ biết Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc.
Nếu ông ta biết Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình sống
với nhau, chẳng nhẽ lại không để hai đứa nó ‘gạo nấu
thành cơm;, từ đó nịnh hót nhà họ Nhạc sao?”
An Nhã nghe vậy cũng hơi hốt hoảng:
“Ý bố là… nhà họ Vương sẽ giục Tiểu Huy kết hôn
với Trần Ngọc Đình?”
Nhạc Thiên Hùng lắc đầu:
“Không hẳn là kết hôn, vì kết hôn thì hai nhà cần
gặp mặt nhau. Điều bố lo lắng là nhà họ Vương có
giục Nhạc Huy đi làm giấy chứng nhận kết hôn, kiểu
làm trước rồi nói sau”.
“Nhạc Huy rất mềm lòng, nó cũng thích Trần
Ngọc Đình. Bố sợ thằng bé lại làm điều dại dột, nếu
vậy thì họ Nhạc sao tha thứ cho nó được?”
Nhạc Thiên Hùng thờ dài nặng nề, chân mày sắp
dính chặt vào nhau.
“Chuyện này…”, An Nhã nghe vậy cũng hiểu sự
nghiêm trọng của vấn đề.
Dù cô không hi vọng Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình
sẽ sống cùng nhau, nhưng cô lo lắng, Nhạc Huy sẽ bị
trục xuất khỏi nhà họ Nhạc.
“Tiểu Nhã, còn đi điều tra xem, cục dân chính ð
thành phố Thiên Hải, Giang Châu, Sở Châu xem hai
đứa nó đã làm giấy chứng nhận kết hôn chưa”.
Nhạc Thiên Hùng trầm tư một hồi, quay đầu nhìn
An Nhã, nghiêm túc nói.
“Vâng, giờ con sẽ cho người đi tìm hiểu ngay!”, An
Nhã gật đầu.
“Sẽ mất khoảng bao lâu?”, Nhạc Thiên Hùng hỏi.
“Ba địa điểm, chắc sẽ mất khoảng một tuần”, An
Nhã cằn môi nói.
“Haiz, nhanh lên nhé”, Nhạc Thiên Hùng thở dài:
“Dù chúng nó có đăng ký kết hôn chưa thì bố cũng
muốn đích thân đến thành phố Thiên Hải một chuyến
để chia rẽ hai đứa nó. Theo tính cách của Nhạc Huy,
bố e nó lại làm chuyện điên rồ nào đó, sợ lúc đó thì
trễ rồi”.
Lòng An Nhã chùng xuống, run giọng nói:
“Bố, nếu đúng là hai đứa đã làm giấy chứng nhận
kết hôn, thì phải làm sao ạ…”
“Bố… bố bảo vệ được em chứ?”
Nhạc Thiên Hùng nhíu mày, hạ giọng nói:
“Bố không biết, dù bố là gia chủ nhà họ Nhạc,
nhưng gia quy đã lưu truyền bao đời, phải tuân theo
gia quy. Nhà họ Nhạc cũng không dễ tính, nếu Nhạc
Huy làm chuyện như vậy, thì đến bố cũng rất khó bảo
vệ nó.”
Nếu Nhạc Huy bị trục xuất, thì sẽ bị mất hết địa vị
trong gia tộc. Theo gia quy nhà họ Nhạc, nếu con
cháu nhà họ Nhạc bị trục xuất, thì người nhà họ Nhạc
không được phép qua lại với người đó nữa, nếu
không thì sẽ bị đuổi cùng luôn.
“Con biết rồi, giờ con sẽ cho người đi tìm hiểu
ngay, sớm trả lời lại cho bố”.
Nói xong, An Nhã nhanh chóng rời khỏi phòng làm
việc.
Nhạc Thiên Hùng đi đến bên cửa số, chắp tay
nhìn khung cảnh bên ngoài, lầm bẩm:
“Thằng bé ngốc, con đừng làm bậy, nếu không kẻ
làm bố này sẽ không đỡ nổi cho con…”
Tấm kính trong suốt bên cửa sổ phản chiếu thân
hình cao lớn của Nhạc Thiên Hùng, cũng phản chiếu
vài sợi tóc bạc trắng cũng như khuôn mặt có chút
mệt mỏi của ông.
Có câu nói, ‘Muốn đội vương miện thì phải chịu
được sức nặng của nó’, chức vụ gia chủ nhà họ Nhạc
đúng là không dễ gì. Trước mặt mọi người thì là ông
lớn đáng kính, nhưng sau lưng, lại là vô số áp lực
đắng cay.
Nhạc Thiên Hùng nhìn vào tấm kính trong suốt và
phản chiếu chính mình, trên cánh tay ông đeo một
vòng tròn băng gạc đen, đó là một chiếc băng gạc
đen mà chỉ khi nào trong gia đình có người qua đời
mới đeo.
Và để đeo trong bảy ngày để thể hiện sự tôn
trọng đối với người đã mất.
“Haizz…”
Nhạc Thiên Hùng thở dài, xoay người vào bàn làm
việc, tiếp tục công việc dang dỡ.
Bên kia, Nhạc Huy đã bình tĩnh lại, chuẩn bị xuống
tầng ăn cơm.
Vừa xuống tầng, anh đã nhìn thấy một chiếc xe
sang dừng trước cửa công ty, một người đàn ông
trung niên bước xuống xe.
“Giám đốc Lý?”, Nhạc Huy sững sờ, người đó là Lý
Phong Hoa.
“Nhạc Huy, lâu không gặp, gần đây cậu đi đâu
vậy?”, Lý Phong Hoa sải bước tới, liên tục mỉm cười,
ra vẻ rất gần gũi với Nhạc Huy, tới ôm anh một cái
giống như bạn cũ lâu ngày không gặp.
Nhạc Huy bị ông ta ôm nổi cả da gà, gượng gạo
cười:
“Tôi đi Giang Châu mừng thọ ông cụ Vương, giám
đốc Lý tìm tôi có chuyện gì không?”
“Không có chuyện thì không tìm cậu được sao?”,
Lý Phong Hoa cười ha ha: “Đương nhiên là nhớ cậu
quá, đến công ty mấy lần nhưng không thấy cậu ở
đó. Sao, có rảnh đi uống trà chiều với tôi không?”
Lý Phong Hoa biết thân phận Nhạc Huy hơn
người. Dù ở Thiên Hải, nhưng ông ta kinh doanh còn
lớn hơn cả Tiêu Vân Long. Nhưng nếu ông ta muốn
phát triển kinh doanh ra thủ đô thì sẽ là bế tắc, vì thủ
đô khắp nơi đều là người giàu.
Nếu có thể kết thân với cậu chủ nhà họ Nhạc thì
tuyệt, đúng là cơ hội quá tốt. Nên thời gian Nhạc Huy
không Thiên Hải, ông ta có thể tới tập đoàn Cửu Đỉnh
hỏi xem Nhạc Huy đi đâu.
“Giám đốc Lý mời đi uống trà thì tôi phải nể mặt
thôi, không có thời gian thì cũng phải cố mà sắp xếp
chứ”, Nhạc Huy cười nói.
Hàn huyền một hồi, hai người họ chuẩn bị lên xe
rời đi, đột nhiên Nhạc Huy nhìn thấy Hạ Chỉ Dao từ
trong công ty bước ra. Bên cạnh cô còn có Lý Tuyết
và Giang Trì Mặc và một người đàn ông trẻ tuổi, trông
rất ân cần chu đáo với cô.
“Là bạn trai của Hạ Chỉ Dao sao…”, Nhạc Huy
ngạc nhiên.
Nhắc mới nhớ, lâu lắm anh chưa gặp Hạ Chi Dao,
không biết dạo gần đây cô như nào.
Lúc anh bị thương, Hạ Chi Dao chăm sóc anh, sau
đó Trần Ngọc Đình quay về, anh liền bảo Hạ Chi Dao
rời đi, giờ trong lòng anh vẫn áy náy.
“Giám đốc Lý, chờ tôi đi chào hỏi bạn tôi một
chút”.
Nhạc Huy nói với Lý Phong Hoa xong thì chạy ra
phía nhóm Hạ Chi Dao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook