Sư Huynh, Rất Vô Lương
-
Quyển 4 - Chương 30: Nửa đêm lẻn vào
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y xấu hổ, lại cảm thấy buồn cười. Mặc nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến khi đó Hiên Viên Kình nhớ lại ký ức...Chỉ là khi đó nhớ tới, hắn quả thật không có thời gian nói cho nàng, đầu tiên là Sở Dật Phong bọn họ trở về, sau đó là Kim Thụy Hoàng xuất hiện.
Từng kiện sự tình nối tiếp nhau. Đã biết chân tướng, cây châm bị chôn ở chỗ sâu nhất đáy lòng, cho dù nàng không thừa nhận, kỳ thật cây châm vẫn luôn tồn tại bị rút ra hoàn toàn.
Mím môi đỏ mọng, nàng cười liếc mắt nhìn Hiên Viên Kình một cái. Lúc này một đầu đen nhánh búi xinh đẹp sau người, ánh lên da thịt nhẵn nhụi nõn nà như ngọc, bộ diêu tinh xảo phức tạp ở trong gió nhẹ nhàng lay động theo động tác nàng, mâu quang liễm diễm, quả nhiên phong tình vô hạn, quyến rũ động lòng người.
Ý cười trên mặt Hiên Viên Kình như trước. Tuấn nhan ôn nhuận bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là thanh u như ngọc kia, vốn lây dính một tầng dục sắc, lại bị mạnh mẽ áp chế trong con ngươi ám khởi gợn sóng, hắn cúi đầu hướng Tần Lạc Y đi qua.
Tần Lạc Y nhận thức hắn không phải một ngày hai ngày, huống chi hai người làm phu thê lâu như vậy, làm sao còn không biết hắn muốn làm gì?Ở thời điểm hắn tới gần, nàng nhấc chân hướng một bên đi qua. Đáy mắt hiện lên giảo hoạt. Hiên Viên Kình bật cười.
Có tiếng người từ một góc truyền đến. Người tới không ít, chừng vài người. Vừa đi một bên lớn tiếng cười nói, địa phương nguyên bản yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Hơn nữa vị trí Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình đứng, chỉ hẻo lánh hơn mà thôi, cũng không bí ẩn. Lấy tu vi hai người bọn họ, nếu muốn thiết trí một kết giới, không cho người phát hiện quấy rầy bọn họ là hoàn toàn có khả năng.
Chỉ là thật vất vả gặp lại, hiểu lầm được hoá giải, Tần Lạc Y có rất nhiều lời muốn nói với Hiên Viên Kình, nên không muốn đứng ở địa phương nhiều người.
"Chúng ta qua bên kia." Nàng còn không mở miệng, Hiên Viên Kình mở miệng trước, ngón tay hướng chỗ sâu trong đường mòn. Rõ ràng không muốn hiện tại để người ta quấy rầy hai người bọn họ bên nhau.
Tần Lạc Y gật đầu.
Một trận gió nhẹ phất qua, hai đạo bóng dáng đột nhiên biến mất tại chỗ, vô thanh vô tức, đã rời khỏi địa phương cách gần đám người nhưng không có một người nhận thấy được khác thường.
Mấy người kia chỉ đi ngang qua mà thôi, liền nhanh chóng rời khỏi, sau khi bọn họ rời khỏi, một đạo bóng dáng huyền sắc đột nhiên xuất hiện, đứng địa phương Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình đứng thẳng vừa rồi, sau một lát mới như khi tới đột ngột biến mất.
Sau tiệc tối, Ma Kiêu vì Hiên Viên Kình an bài một chỗ trong U Minh cung, là cung điện trong U Minh cung dùng để chiêu đãi khách quý, Hiên Viên Kình không nói thêm gì, trực tiếp đi vào.
Tần Lạc Y ở cách cung điện Hiên Viên Kình có chút xa, đồng dạng cách chỗ Ma Kiêu rất xa, đương nhiên, mỗi một cung điện trong U Minh cung đều tu kiến cực kỳ xa hoa rộng lớn.
Thời điểm yến hội tán đi đã gần đến nửa đêm.
Hôm nay Tần Lạc Y tấn giai độ lôi kiếp, lại cùng Ma Thần một phen đại chiến, thật sự có chút mệt mỏi, lại có chút cảm giác say, trong lòng cao hưng, ngã vào trên giường, nhanh chóng ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, nàng đột nhiên nhận thấy phòng trong có hơi thở khác thường, hơn nữa cỗ hơi thở kia nàng không xa lạ. Yên tâm, nhưng không mở mắt ra, chỉ tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ. Người tới đứng trước giường nàng thật lâu, sau đó đi tới, ngồi xuống trên giường nàng.
Tần Lạc Y có thể cảm giác được hai đạo ánh mắt cực nóng dừng trên mặt nàng...Tim đập dần dần mất tần suất. Nhưng nàng vẫn không mở mắt ra. Tiếp tục giả bộ ngủ.
Một bàn tay ôn nhuận xoa mặt nàng, cuối cùng dừng trên môi nàng đỏ mọng, chậm rãi vuốt ve, sau đó đôi môi mềm mại cực nóng thay thế.
Tim Tần Lạc Y đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy thân mình dần dần trở nên nóng rực, lúc này thật sự có chút hối hận, sớm biết như thế, thời điểm vừa rồi nàng tỉnh lại nên mở mắt ra, giả bộ ngủ cái gì a.
Cũng may trên môi cực nóng hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền tách ra. Tần Lạc Y không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, người ngồi trên mép giường nàng đứng lên, nhấc chân rời đi. Là muốn đi rồi sao?
Tần Lạc Y đột nhiên có chút mất mát lưu luyến, thời điểm đang suy nghĩ nên mở mắt ra hay không, tiếng bước chân cực nhẹ ngừng lại, liền đứng đối diện nàng, Tần Lạc Y biết đối diện có một nhuyễn tháp, không buông thần thức ra, biết chính mình buông thần thức ra nhất định sẽ bị người phát hiện, chỉ dựng thẳng lỗ tai nghe.
Người đối diện ngồi xuống nhuyễn tháp, thậm chí Tần Lạc Y có thể cảm giác được ánh mắt hắn lại dừng trên người nàng, hơn nữa luôn không rời đi.
Tần Lạc Y bị người nhìn chằm chằm như vậy làm sao có thể bảo trì bộ dáng ngủ, thậm chí sợ bị người phát hiện nàng giả bộ ngủ, nàng đều tận lực điều hoà hô hấp, chỉ là...Tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không chịu khống chế.
Chính mình cũng buồn cười, vì sao nàng muốn giả bộ ngủ a. Đột nhiên mở mắt ra. Cong môi cười liễm diễm."Chàng còn muốn nhìn ta bao lâu?" Ngồi đối diện nàng đúng là Hiên Viên Kình.
Hiên Viên Kình nhìn nàng mở mắt, trong mắt sáng ngời, khóe môi gợi lên tươi cười sủng nịch, đứng dậy hướng nàng đi tới: "Ta đánh thức nàng?"
Tần Lạc Y ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cười nhạt. "Chàng nói xem?"
Hiên Viên Kình đứng thẳng trước mặt nàng, mâu quang như nước, như một đầm thâm tình lẳng lặng nhìn nàng:"Xem ra thật sự do ta đánh thức nàng, nàng tiếp tục ngủ đi, ta không phát ra tiếng, nàng có thể coi như ta không tồn tại."
Tần Lạc Y vừa tức giận vừa buồn cười. Một người lớn như vậy đứng trước mặt nàng, nàng có thể coi như không tồn tại? Thần kinh thô bao nhiêu mới ngủ được a. Hơn nữa nàng đã ngủ một giấc, tinh thần sớm dưỡng tốt, vốn người tu hành muốn khôi phục nguyên khí, vận công đả toạ vài chu thiên là được, nàng từ Hạ giới dưỡng thành thói quen, mệt mỏi liền muốn ngủ một giấc, đây chỉ là thói quen mà thôi.
Bởi vì nàng có thói quen này, thậm chí vài phu quân của nàng, ngay cả Bạch Y tu vi cao nhất cũng dưỡng thành thói quen ngủ, sau mỗi lần hoan ái, đều không tu luyện đả toạ, mà ôm nàng thân mật cùng nàng ngủ một giấc.
"Chàng tới nơi này, chính là đến xem ta ngủ?" Tần Lạc Y nhíu mi cười nhìn hắn, bất quá lời vừa ra khỏi miệng, liền có chút hối hận, nàng nói lời này...Dường như nàng thập phần bất mãn hắn chỉ nhìn nàng ngủ, rõ ràng tràn ngập ám chỉ.
Hiên Viên Kình tựa hồ không phát hiện lời nàng nói nghĩa khác, cười sờ mái tóc nàng đen nhánh, ngón tay xoa mặt nàng, rất mềm nhẹ: "Đúng vậy, chính là muốn luôn nhìn nàng, đã hơn ba năm ta không nhìn thấy nàng, lại không tìm thấy nàng...Lạc Y, ta thực sợ chính mình đã đánh mất nàng." Trên tuấn nhan khó được xuất hiện một tia buồn bã.
Trong lòng Tần Lạc Y nháy mắt tràn ngập một cỗ ấm áp khác thường, trong lòng rung động không thôi, cầm tay hắn phủ trên mặt chính mình, thấp giọng nói: "Làm chàng lo lắng, hiện tại chàng cứ yên tâm, không phải ta không có việc gì sao."
"Hiện tại ta có thể yên tâm." Hiên Viên Kình mặc nàng nắm tay chính mình, ánh mắt tối đen trở nên sáng quắc: "Không chỉ không có việc gì, hơn nữa vài năm liền tu luyện đến đại ma vương, còn nắm giữ tốc độ chảy thời gian...Lạc Y, ta lấy nàng vì ngạo!"
Bị phu quân chính mình khích lệ như thế, cho dù Tần Lạc Y cố gắng muốn làm ra một bộ dáng bình tĩnh, tỏ vẻ kỳ thật chuyện này không có gì, nhưng bởi vì trong lòng cao hứng, vẫn phá công, cười mở nhan.
Mâu quang Hiên Viên Kình càng thêm ôn nhuận sủng nịch. Mỗi lần nhìn Tần Lạc Y tươi cười, đều làm trong lòng hắn vui thích không thôi, thời điểm trước kia mất trí nhớ là như thế, hiện tại cũng vậy, hắn nhịn không được kéo thân mình Tần Lạc Y lại đây, Tần Lạc Y thuận theo tựa đầu trước ngực hắn, hai người thân mật ôm nhau.
"Về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa." Hiên Viên Kình thở dài một tiếng, cúi đầu hôn trán nàng.
"Được." Tần Lạc Y cười xán lạn, hai tay vòng quang thắt lưng hắn, lại di chuyển thân mình, ở trên người hắn tìm vị trí dựa càng thoải mái.
Mâu quang Hiên Viên Kình tối sầm lại, đáy mắt có chút ánh lửa toát ra. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dục vọng thân thể đột nhiên thức tỉnh lại, mãnh liệt mênh mông, nguyên bản chỉ đơn thuần muốn ôm nàng, không nghĩ tới hắn vẫn đánh giá cao tự chủ chính mình.
Tần Lạc Y phát hiện thân thể hắn khác thường. Đầu tiên là đắc ý lực ảnh hưởng chính mình đối với Hiên Viên Kình vẫn rất lớn, lập tức nghĩ đến Ma Kiêu, khoé môi còn chưa kịp nhếch lên lại hạ xuống. Nàng không quên lời Ma Kiêu nói. Ma Kiêu đối với Hiên Viên Kình cực không tín nhiệm.
Hiên Viên Kình nhìn nàng, bởi vì nàng híp mắt lại dựa trên người hắn, hắn không phát hiện cái gì khác thường, một bàn tay xoa trên mặt nàng, nguyên bản đầu ngón tay ôn nhuận phảng phất mang theo ngọn lửa, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng lưu luyến, lại di chuyển đến cổ, sau đó hắn mặt chậm rãi tới gần, hắn dùng mũi chạm vào mũi Tần Lạc Y, nhẹ nhàng chạm hai cái.
Tần Lạc Y mở mắt ra.
Khoé môi Hiên Viên Kình cười yếu ớt, lại vô cùng thân thiết xoa tiếu nhan nàng. Sau đó trực tiếp đem môi hắn nóng rực phủ lên môi Tần Lạc Y, cạy môi răng nàng ra, trằn trọc mút vào.
Thân mình Tần Lạc Y nhẹ nhàng run rẩy. Chỉ cảm thấy một cỗ tinh khí cường đại từ trong môi hắn tràn ra, khoái cảm cực hạn đánh sâu vào đại não nàng, toàn thân mềm yếu, đối với Hiên Viên Kình hôn, cho dù tu vi nàng đã đủ cao, nàng vẫn có chút không thể kháng cự. Ở trước nụ hôn, nàng dùng thủ đoạn cả người, lúc này mới không hoàn toàn mềm mại ngã xuống trong lòng hắn.
"Hiên Viên Kình..." Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt, lẩm bẩm tên hắn.
Tay Hiên Viên Kình đã chui vào vạt áo nàng, đẩy ra, cởi y phục ra, cái yếm màu đỏ bên trong như ẩn như hiện, hô hấp Hiên Viên Kình bắt đầu trở nên nóng rực hỗn loạn, hắn mãnh liệt hôn rời khỏi môi Tần Lạc Y, từ dưới cằm, vành tai, đi xuống cổ.
Tần Lạc Y chỉ cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân đều cảm giác được đôi tay Hiên Viên Kình không ngừng chạy trên người nàng, thân mình càng mềm, muốn cự tuyệt lại có chút do dự. Kỳ thật, từ đáy lòng, nàng không muốn cự tuyệt.
Nàng cảm giác được lúc này dục vọng Hiên Viên Kình đối với nàng thực mãnh liệt, sở dĩ bây giờ còn ôn nhu đối đãi nàng như thế, rõ ràng là cực lực khắc chế, bọn họ đã thành thân, nàng cự tuyệt hắn thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng là. Nếu không cự tuyệt, khẳng định Ma Kiêu sẽ sinh khí.
"Hiên Viên Kình đã không phải Bạch Y trước kia, tu vi hắn đã hoàn toàn khôi phục, ngày xưa ta dùng bí thuật ẩn quan hệ khế ước giữa hai người chúng ta, nàng cùng hắn thân mật cũng không bị hắn phát hiện, nhưng hiện tại bất đồng, lấy tu vi hắn, chỉ cần nàng cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật, hắn lập tức có thể phát giác khác thường!" Đây là lời nói của Ma Kiêu.
Tần Lạc Y không phải không tin Hiên Viên Kình, Hiên Viên Kình không thay đổi, ở chung vài canh giờ, nàng tin tưởng cảm giác chính mình, chỉ là nàng không muốn bởi vì nguyên nhân chính mình, làm cho Ma Kiêu cùng Hiên Viên Kình hoàn toàn đối địch.
"Tần Lạc Y, nàng đang làm cái gì?"
Đang nghĩ tới Ma Kiêu, đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lẽo vang lên dưới đáy lòng nàng, Tần Lạc Y mạnh mẽ cả kinh, thân thể tính phản xạ liền cứng lại.
"Lời nói của ta, nàng không để trong lòng có phải hay không?"
Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút. Ma Kiêu chết tiệt! Hắn như thế nào lại biết chính mình cùng Hiên Viên Kình...Chẳng lẽ hắn luôn giám thị nàng sao? Ý niệm này hiện lên trong đầu, đầu óc nháy mắt thanh minh, mê mang trong mắt rút đi, mạnh mẽ ngồi thẳng thân mình. Nàng không có đam mê biểu diễn xuân cung trước mặt người khác!
Một bàn tay Hiên Viên Kình nguyên bản đặt trên đùi nàng, động tác Tần Lạc Y đột nhiên ngồi thẳng làm trên tay hắn dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn hướng Tần Lạc Y, tựa hồ không dự đoán được Tần Lạc Y sẽ kháng cự hắn đụng vào.
"Hiên Viên..." Tần Lạc Y há miệng thở dốc, trong lúc vội vàng lại không biết nên giải thích với hắn như thế nào.
Trong mắt Hiên Viên Kình mang theo tình triều chưa rút, chăm chú nhìn nàng, lập tức lộ ra tươi cười yếu ớt, ôm nàng cùng nhau nằm xuống giường, ngược lại an ủi nàng nói: "Là ta quá nóng nảy."
Là thật sự quá nóng nảy. Nguyên bản thời điểm hắn đến, cũng không chuẩn bị cùng nàng phát sinh cái gì. Lau súng cướp cò tất cả đều là ngoài ý muốn. Bởi vì hắn khôi phục trí nhớ, Tần Lạc Y đối với hắn có điều giữ lại, không thân mật như trước kia, hắn sớm có cảm giác, cũng không trách nàng...Hắn biết chính mình tới quá muộn.
Tần Lạc Y nghe vậy trong lòng lại áy náy.
Hiên Viên Kình ở trên trán nàng ấn xuống nụ hôn, nghiêng thân sửa sang lại mái tóc nàng hỗn độn, nhanh chóng mặc lại y phục bị cởi bỏ cho nàng, động tác mềm nhẹ như che chở bảo bối âu yếm nhất, sau đó một tay hắn ôm người vào lòng, đem đầu Tần Lạc Y mềm nhẹ đặt trước ngực chính mình, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Lạc Y, để cho ta ôm nàng...Ta bồi nàng ngủ được không?"
Tần Lạc Y phóng mềm thân mình dựa trong lòng hắn. Gật gật đầu nhắm mắt lại. Vòng tay trên lưng hắn, ôm hắn thật chặt...Tần Lạc Y nguyên bản nghĩ đến chính mình sẽ không ngủ, nghe hơi thở quen thuộc trên người hắn, cư nhiên ngủ say.
Chờ nàng tỉnh lại đã bình minh. Nhiệt độ cơ thể cực nóng bên cạnh người, làm cho nàng biết Hiên Viên Kình không rời đi, nàng mở mắt ra, đối diện hai tròng mắt Hiên Viên Kình đưa tình ẩn tình, nhìn nàng tỉnh lại, cong môi hướng nàng cười.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn. Cũng cười. Nàng chống người, nhanh chóng cúi người qua cho hắn một nụ hôn: "Chào buổi sáng." Lại không dám hôn sâu, chạm vào liền thôi. Hôn xong nàng liền nhảy xuống giường.
Hiên Viên Kình mỉm cười nhìn nàng đem y phục mặc lên người, lúc này mới đứng dậy, ở thời điểm Tần Lạc Y chải đầu, hắn tiếp nhận lược ngọc, cẩn thận chải đầu cho nàng.
Chải đầu xong còn có hưng trí kẻ mi họa môi cho nàng...Tại Hạ giới, Hiên Viên Kình thích làm những chuyện này cho nàng. Đợi đem mọi thứ làm xong, hao gần nửa canh giờ, hai người ở chung bởi vậy trở nên càng thêm tự nhiên thân mật.
Ma Kiêu phái người đến tìm nàng. Nghĩ đến chuyện đêm qua, Tần Lạc Y âm thầm cắn chặt răng, nhanh chóng đi gặp Ma Kiêu...
Tần Lạc Y xấu hổ, lại cảm thấy buồn cười. Mặc nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến khi đó Hiên Viên Kình nhớ lại ký ức...Chỉ là khi đó nhớ tới, hắn quả thật không có thời gian nói cho nàng, đầu tiên là Sở Dật Phong bọn họ trở về, sau đó là Kim Thụy Hoàng xuất hiện.
Từng kiện sự tình nối tiếp nhau. Đã biết chân tướng, cây châm bị chôn ở chỗ sâu nhất đáy lòng, cho dù nàng không thừa nhận, kỳ thật cây châm vẫn luôn tồn tại bị rút ra hoàn toàn.
Mím môi đỏ mọng, nàng cười liếc mắt nhìn Hiên Viên Kình một cái. Lúc này một đầu đen nhánh búi xinh đẹp sau người, ánh lên da thịt nhẵn nhụi nõn nà như ngọc, bộ diêu tinh xảo phức tạp ở trong gió nhẹ nhàng lay động theo động tác nàng, mâu quang liễm diễm, quả nhiên phong tình vô hạn, quyến rũ động lòng người.
Ý cười trên mặt Hiên Viên Kình như trước. Tuấn nhan ôn nhuận bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là thanh u như ngọc kia, vốn lây dính một tầng dục sắc, lại bị mạnh mẽ áp chế trong con ngươi ám khởi gợn sóng, hắn cúi đầu hướng Tần Lạc Y đi qua.
Tần Lạc Y nhận thức hắn không phải một ngày hai ngày, huống chi hai người làm phu thê lâu như vậy, làm sao còn không biết hắn muốn làm gì?Ở thời điểm hắn tới gần, nàng nhấc chân hướng một bên đi qua. Đáy mắt hiện lên giảo hoạt. Hiên Viên Kình bật cười.
Có tiếng người từ một góc truyền đến. Người tới không ít, chừng vài người. Vừa đi một bên lớn tiếng cười nói, địa phương nguyên bản yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Hơn nữa vị trí Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình đứng, chỉ hẻo lánh hơn mà thôi, cũng không bí ẩn. Lấy tu vi hai người bọn họ, nếu muốn thiết trí một kết giới, không cho người phát hiện quấy rầy bọn họ là hoàn toàn có khả năng.
Chỉ là thật vất vả gặp lại, hiểu lầm được hoá giải, Tần Lạc Y có rất nhiều lời muốn nói với Hiên Viên Kình, nên không muốn đứng ở địa phương nhiều người.
"Chúng ta qua bên kia." Nàng còn không mở miệng, Hiên Viên Kình mở miệng trước, ngón tay hướng chỗ sâu trong đường mòn. Rõ ràng không muốn hiện tại để người ta quấy rầy hai người bọn họ bên nhau.
Tần Lạc Y gật đầu.
Một trận gió nhẹ phất qua, hai đạo bóng dáng đột nhiên biến mất tại chỗ, vô thanh vô tức, đã rời khỏi địa phương cách gần đám người nhưng không có một người nhận thấy được khác thường.
Mấy người kia chỉ đi ngang qua mà thôi, liền nhanh chóng rời khỏi, sau khi bọn họ rời khỏi, một đạo bóng dáng huyền sắc đột nhiên xuất hiện, đứng địa phương Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình đứng thẳng vừa rồi, sau một lát mới như khi tới đột ngột biến mất.
Sau tiệc tối, Ma Kiêu vì Hiên Viên Kình an bài một chỗ trong U Minh cung, là cung điện trong U Minh cung dùng để chiêu đãi khách quý, Hiên Viên Kình không nói thêm gì, trực tiếp đi vào.
Tần Lạc Y ở cách cung điện Hiên Viên Kình có chút xa, đồng dạng cách chỗ Ma Kiêu rất xa, đương nhiên, mỗi một cung điện trong U Minh cung đều tu kiến cực kỳ xa hoa rộng lớn.
Thời điểm yến hội tán đi đã gần đến nửa đêm.
Hôm nay Tần Lạc Y tấn giai độ lôi kiếp, lại cùng Ma Thần một phen đại chiến, thật sự có chút mệt mỏi, lại có chút cảm giác say, trong lòng cao hưng, ngã vào trên giường, nhanh chóng ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, nàng đột nhiên nhận thấy phòng trong có hơi thở khác thường, hơn nữa cỗ hơi thở kia nàng không xa lạ. Yên tâm, nhưng không mở mắt ra, chỉ tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ. Người tới đứng trước giường nàng thật lâu, sau đó đi tới, ngồi xuống trên giường nàng.
Tần Lạc Y có thể cảm giác được hai đạo ánh mắt cực nóng dừng trên mặt nàng...Tim đập dần dần mất tần suất. Nhưng nàng vẫn không mở mắt ra. Tiếp tục giả bộ ngủ.
Một bàn tay ôn nhuận xoa mặt nàng, cuối cùng dừng trên môi nàng đỏ mọng, chậm rãi vuốt ve, sau đó đôi môi mềm mại cực nóng thay thế.
Tim Tần Lạc Y đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy thân mình dần dần trở nên nóng rực, lúc này thật sự có chút hối hận, sớm biết như thế, thời điểm vừa rồi nàng tỉnh lại nên mở mắt ra, giả bộ ngủ cái gì a.
Cũng may trên môi cực nóng hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền tách ra. Tần Lạc Y không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, người ngồi trên mép giường nàng đứng lên, nhấc chân rời đi. Là muốn đi rồi sao?
Tần Lạc Y đột nhiên có chút mất mát lưu luyến, thời điểm đang suy nghĩ nên mở mắt ra hay không, tiếng bước chân cực nhẹ ngừng lại, liền đứng đối diện nàng, Tần Lạc Y biết đối diện có một nhuyễn tháp, không buông thần thức ra, biết chính mình buông thần thức ra nhất định sẽ bị người phát hiện, chỉ dựng thẳng lỗ tai nghe.
Người đối diện ngồi xuống nhuyễn tháp, thậm chí Tần Lạc Y có thể cảm giác được ánh mắt hắn lại dừng trên người nàng, hơn nữa luôn không rời đi.
Tần Lạc Y bị người nhìn chằm chằm như vậy làm sao có thể bảo trì bộ dáng ngủ, thậm chí sợ bị người phát hiện nàng giả bộ ngủ, nàng đều tận lực điều hoà hô hấp, chỉ là...Tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không chịu khống chế.
Chính mình cũng buồn cười, vì sao nàng muốn giả bộ ngủ a. Đột nhiên mở mắt ra. Cong môi cười liễm diễm."Chàng còn muốn nhìn ta bao lâu?" Ngồi đối diện nàng đúng là Hiên Viên Kình.
Hiên Viên Kình nhìn nàng mở mắt, trong mắt sáng ngời, khóe môi gợi lên tươi cười sủng nịch, đứng dậy hướng nàng đi tới: "Ta đánh thức nàng?"
Tần Lạc Y ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cười nhạt. "Chàng nói xem?"
Hiên Viên Kình đứng thẳng trước mặt nàng, mâu quang như nước, như một đầm thâm tình lẳng lặng nhìn nàng:"Xem ra thật sự do ta đánh thức nàng, nàng tiếp tục ngủ đi, ta không phát ra tiếng, nàng có thể coi như ta không tồn tại."
Tần Lạc Y vừa tức giận vừa buồn cười. Một người lớn như vậy đứng trước mặt nàng, nàng có thể coi như không tồn tại? Thần kinh thô bao nhiêu mới ngủ được a. Hơn nữa nàng đã ngủ một giấc, tinh thần sớm dưỡng tốt, vốn người tu hành muốn khôi phục nguyên khí, vận công đả toạ vài chu thiên là được, nàng từ Hạ giới dưỡng thành thói quen, mệt mỏi liền muốn ngủ một giấc, đây chỉ là thói quen mà thôi.
Bởi vì nàng có thói quen này, thậm chí vài phu quân của nàng, ngay cả Bạch Y tu vi cao nhất cũng dưỡng thành thói quen ngủ, sau mỗi lần hoan ái, đều không tu luyện đả toạ, mà ôm nàng thân mật cùng nàng ngủ một giấc.
"Chàng tới nơi này, chính là đến xem ta ngủ?" Tần Lạc Y nhíu mi cười nhìn hắn, bất quá lời vừa ra khỏi miệng, liền có chút hối hận, nàng nói lời này...Dường như nàng thập phần bất mãn hắn chỉ nhìn nàng ngủ, rõ ràng tràn ngập ám chỉ.
Hiên Viên Kình tựa hồ không phát hiện lời nàng nói nghĩa khác, cười sờ mái tóc nàng đen nhánh, ngón tay xoa mặt nàng, rất mềm nhẹ: "Đúng vậy, chính là muốn luôn nhìn nàng, đã hơn ba năm ta không nhìn thấy nàng, lại không tìm thấy nàng...Lạc Y, ta thực sợ chính mình đã đánh mất nàng." Trên tuấn nhan khó được xuất hiện một tia buồn bã.
Trong lòng Tần Lạc Y nháy mắt tràn ngập một cỗ ấm áp khác thường, trong lòng rung động không thôi, cầm tay hắn phủ trên mặt chính mình, thấp giọng nói: "Làm chàng lo lắng, hiện tại chàng cứ yên tâm, không phải ta không có việc gì sao."
"Hiện tại ta có thể yên tâm." Hiên Viên Kình mặc nàng nắm tay chính mình, ánh mắt tối đen trở nên sáng quắc: "Không chỉ không có việc gì, hơn nữa vài năm liền tu luyện đến đại ma vương, còn nắm giữ tốc độ chảy thời gian...Lạc Y, ta lấy nàng vì ngạo!"
Bị phu quân chính mình khích lệ như thế, cho dù Tần Lạc Y cố gắng muốn làm ra một bộ dáng bình tĩnh, tỏ vẻ kỳ thật chuyện này không có gì, nhưng bởi vì trong lòng cao hứng, vẫn phá công, cười mở nhan.
Mâu quang Hiên Viên Kình càng thêm ôn nhuận sủng nịch. Mỗi lần nhìn Tần Lạc Y tươi cười, đều làm trong lòng hắn vui thích không thôi, thời điểm trước kia mất trí nhớ là như thế, hiện tại cũng vậy, hắn nhịn không được kéo thân mình Tần Lạc Y lại đây, Tần Lạc Y thuận theo tựa đầu trước ngực hắn, hai người thân mật ôm nhau.
"Về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa." Hiên Viên Kình thở dài một tiếng, cúi đầu hôn trán nàng.
"Được." Tần Lạc Y cười xán lạn, hai tay vòng quang thắt lưng hắn, lại di chuyển thân mình, ở trên người hắn tìm vị trí dựa càng thoải mái.
Mâu quang Hiên Viên Kình tối sầm lại, đáy mắt có chút ánh lửa toát ra. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dục vọng thân thể đột nhiên thức tỉnh lại, mãnh liệt mênh mông, nguyên bản chỉ đơn thuần muốn ôm nàng, không nghĩ tới hắn vẫn đánh giá cao tự chủ chính mình.
Tần Lạc Y phát hiện thân thể hắn khác thường. Đầu tiên là đắc ý lực ảnh hưởng chính mình đối với Hiên Viên Kình vẫn rất lớn, lập tức nghĩ đến Ma Kiêu, khoé môi còn chưa kịp nhếch lên lại hạ xuống. Nàng không quên lời Ma Kiêu nói. Ma Kiêu đối với Hiên Viên Kình cực không tín nhiệm.
Hiên Viên Kình nhìn nàng, bởi vì nàng híp mắt lại dựa trên người hắn, hắn không phát hiện cái gì khác thường, một bàn tay xoa trên mặt nàng, nguyên bản đầu ngón tay ôn nhuận phảng phất mang theo ngọn lửa, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng lưu luyến, lại di chuyển đến cổ, sau đó hắn mặt chậm rãi tới gần, hắn dùng mũi chạm vào mũi Tần Lạc Y, nhẹ nhàng chạm hai cái.
Tần Lạc Y mở mắt ra.
Khoé môi Hiên Viên Kình cười yếu ớt, lại vô cùng thân thiết xoa tiếu nhan nàng. Sau đó trực tiếp đem môi hắn nóng rực phủ lên môi Tần Lạc Y, cạy môi răng nàng ra, trằn trọc mút vào.
Thân mình Tần Lạc Y nhẹ nhàng run rẩy. Chỉ cảm thấy một cỗ tinh khí cường đại từ trong môi hắn tràn ra, khoái cảm cực hạn đánh sâu vào đại não nàng, toàn thân mềm yếu, đối với Hiên Viên Kình hôn, cho dù tu vi nàng đã đủ cao, nàng vẫn có chút không thể kháng cự. Ở trước nụ hôn, nàng dùng thủ đoạn cả người, lúc này mới không hoàn toàn mềm mại ngã xuống trong lòng hắn.
"Hiên Viên Kình..." Ngực Tần Lạc Y phập phồng kịch liệt, lẩm bẩm tên hắn.
Tay Hiên Viên Kình đã chui vào vạt áo nàng, đẩy ra, cởi y phục ra, cái yếm màu đỏ bên trong như ẩn như hiện, hô hấp Hiên Viên Kình bắt đầu trở nên nóng rực hỗn loạn, hắn mãnh liệt hôn rời khỏi môi Tần Lạc Y, từ dưới cằm, vành tai, đi xuống cổ.
Tần Lạc Y chỉ cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân đều cảm giác được đôi tay Hiên Viên Kình không ngừng chạy trên người nàng, thân mình càng mềm, muốn cự tuyệt lại có chút do dự. Kỳ thật, từ đáy lòng, nàng không muốn cự tuyệt.
Nàng cảm giác được lúc này dục vọng Hiên Viên Kình đối với nàng thực mãnh liệt, sở dĩ bây giờ còn ôn nhu đối đãi nàng như thế, rõ ràng là cực lực khắc chế, bọn họ đã thành thân, nàng cự tuyệt hắn thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng là. Nếu không cự tuyệt, khẳng định Ma Kiêu sẽ sinh khí.
"Hiên Viên Kình đã không phải Bạch Y trước kia, tu vi hắn đã hoàn toàn khôi phục, ngày xưa ta dùng bí thuật ẩn quan hệ khế ước giữa hai người chúng ta, nàng cùng hắn thân mật cũng không bị hắn phát hiện, nhưng hiện tại bất đồng, lấy tu vi hắn, chỉ cần nàng cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật, hắn lập tức có thể phát giác khác thường!" Đây là lời nói của Ma Kiêu.
Tần Lạc Y không phải không tin Hiên Viên Kình, Hiên Viên Kình không thay đổi, ở chung vài canh giờ, nàng tin tưởng cảm giác chính mình, chỉ là nàng không muốn bởi vì nguyên nhân chính mình, làm cho Ma Kiêu cùng Hiên Viên Kình hoàn toàn đối địch.
"Tần Lạc Y, nàng đang làm cái gì?"
Đang nghĩ tới Ma Kiêu, đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lẽo vang lên dưới đáy lòng nàng, Tần Lạc Y mạnh mẽ cả kinh, thân thể tính phản xạ liền cứng lại.
"Lời nói của ta, nàng không để trong lòng có phải hay không?"
Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút. Ma Kiêu chết tiệt! Hắn như thế nào lại biết chính mình cùng Hiên Viên Kình...Chẳng lẽ hắn luôn giám thị nàng sao? Ý niệm này hiện lên trong đầu, đầu óc nháy mắt thanh minh, mê mang trong mắt rút đi, mạnh mẽ ngồi thẳng thân mình. Nàng không có đam mê biểu diễn xuân cung trước mặt người khác!
Một bàn tay Hiên Viên Kình nguyên bản đặt trên đùi nàng, động tác Tần Lạc Y đột nhiên ngồi thẳng làm trên tay hắn dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn hướng Tần Lạc Y, tựa hồ không dự đoán được Tần Lạc Y sẽ kháng cự hắn đụng vào.
"Hiên Viên..." Tần Lạc Y há miệng thở dốc, trong lúc vội vàng lại không biết nên giải thích với hắn như thế nào.
Trong mắt Hiên Viên Kình mang theo tình triều chưa rút, chăm chú nhìn nàng, lập tức lộ ra tươi cười yếu ớt, ôm nàng cùng nhau nằm xuống giường, ngược lại an ủi nàng nói: "Là ta quá nóng nảy."
Là thật sự quá nóng nảy. Nguyên bản thời điểm hắn đến, cũng không chuẩn bị cùng nàng phát sinh cái gì. Lau súng cướp cò tất cả đều là ngoài ý muốn. Bởi vì hắn khôi phục trí nhớ, Tần Lạc Y đối với hắn có điều giữ lại, không thân mật như trước kia, hắn sớm có cảm giác, cũng không trách nàng...Hắn biết chính mình tới quá muộn.
Tần Lạc Y nghe vậy trong lòng lại áy náy.
Hiên Viên Kình ở trên trán nàng ấn xuống nụ hôn, nghiêng thân sửa sang lại mái tóc nàng hỗn độn, nhanh chóng mặc lại y phục bị cởi bỏ cho nàng, động tác mềm nhẹ như che chở bảo bối âu yếm nhất, sau đó một tay hắn ôm người vào lòng, đem đầu Tần Lạc Y mềm nhẹ đặt trước ngực chính mình, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Lạc Y, để cho ta ôm nàng...Ta bồi nàng ngủ được không?"
Tần Lạc Y phóng mềm thân mình dựa trong lòng hắn. Gật gật đầu nhắm mắt lại. Vòng tay trên lưng hắn, ôm hắn thật chặt...Tần Lạc Y nguyên bản nghĩ đến chính mình sẽ không ngủ, nghe hơi thở quen thuộc trên người hắn, cư nhiên ngủ say.
Chờ nàng tỉnh lại đã bình minh. Nhiệt độ cơ thể cực nóng bên cạnh người, làm cho nàng biết Hiên Viên Kình không rời đi, nàng mở mắt ra, đối diện hai tròng mắt Hiên Viên Kình đưa tình ẩn tình, nhìn nàng tỉnh lại, cong môi hướng nàng cười.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn. Cũng cười. Nàng chống người, nhanh chóng cúi người qua cho hắn một nụ hôn: "Chào buổi sáng." Lại không dám hôn sâu, chạm vào liền thôi. Hôn xong nàng liền nhảy xuống giường.
Hiên Viên Kình mỉm cười nhìn nàng đem y phục mặc lên người, lúc này mới đứng dậy, ở thời điểm Tần Lạc Y chải đầu, hắn tiếp nhận lược ngọc, cẩn thận chải đầu cho nàng.
Chải đầu xong còn có hưng trí kẻ mi họa môi cho nàng...Tại Hạ giới, Hiên Viên Kình thích làm những chuyện này cho nàng. Đợi đem mọi thứ làm xong, hao gần nửa canh giờ, hai người ở chung bởi vậy trở nên càng thêm tự nhiên thân mật.
Ma Kiêu phái người đến tìm nàng. Nghĩ đến chuyện đêm qua, Tần Lạc Y âm thầm cắn chặt răng, nhanh chóng đi gặp Ma Kiêu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook