Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 52: Nửa đêm lạc đường
Người ta đường đường là ông chủ tập đoàn, người ta dựa vào cái gì nửa đêm sẽ ra ngoài đón cô chứ?
“Tại sao không phải Trần gấu xấu xa đó nợ mình 30 tỷ chứ chứ chứ chứ!” Tiêu Mộng đấm ngực.
Cầm điện thoại đi về phía trước một đoạn, Tiêu Mộng không chịu được nữa, cô nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ đi, chết thì chết, gọi điện thử cho Trần gấu xấu xa đó xem sao.
Vì thế, lúc hơn 12 giờ đêm Tiêu Mộng đã gọi điện cho Trần Tư Khải.
Thượng đế ơi, Thượng đế người thật tốt, may nhờ vào phước của người, tên tính khí xấu xa đó không tắt máy!
Nếu như Trần gấu xấu xa đó mà tắt máy, vậy thì cô có thể đi chết được rồi.
Điện thoại kêu một lúc mới có người nghe. truyện tiên hiệp hay
“Tiêu Mộng?” Giọng của Trần Tư Khải cực kỳ lạnh lùng, đương nhiên, còn mang theo một ít háo hức.
Háo hức cái gì, cô sắp bị ma ở nơi hoang vắng này ăn thịt mất rồi!
“Hu hu, là tôi...” Tiêu Mộng buồn bã nói.
“Em làm sao rồi? Em bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Mộng sụt sịt mũi: “Hu hu, Trần gấu xấu xa, ô không không không, Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần! Muộn như vậy gọi điện cho anh, có phải đã làm phiền anh không?”
Trần Tư Khải hung hăng hít một hơi thật sâu, sau đó gào lên: “Em nói vào vấn đề chính cho tôi! Em bây giờ đang ở đâu? Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
Nhìn đi, người ta quả nhiên đã tức giận rồi?
Muộn như vậy còn gọi điện cho anh, anh không tức giận mới lạ.
Haizzz, không lòng vòng nữa, chỉ hy vọng tên xấu xa đó có thể đến đón mình, cầu trời hiển linh!
“Tôi đang ở bên ngoài... Tôi lạc đường rồi... Tôi không tìm được nhà. Ở đây rất tối, tôi rất sợ... vừa rồi tôi còn đụng phải một tên...”
Không đợi Tiêu Mộng lảm nhảm xong, Trần Tư Khải đã gào lên: “Em nhìn tên đường cho tôi! Là đường gì! Bớt phí lời!”
“Ơ, ầu, ầu, để tôi xem... hu hu... Ở đây không có bảng ghi tên đường... Tôi chết chắc rồi...” Tiêu Mộng lại bắt đầu thút thít.
Giọng của Trần Tư Khải cũng sắp lạc đi: “Vậy em nhìn xem có kiến trúc gì rõ ràng tiêu biểu không, hoặc địa phương bắt mắt nào đó...”
“Ầu, để tôi xem thử...” Tiêu Mộng ngốc ngốc quan sát một vòng, cuối cùng nhìn thấy một nơi, vui mừng nói: “Có một nơi! Thật sự có một nơi! Bên trên viết... chuyên khoa nam... Biển hiệu chuyên chữa bệnh bất lực hoặc xuất tinh sớm...”
Trần Tư Khải đầu dây bên kia đã mau chóng cắt lời cô: “Em bây giờ nhìn điện thoại của mình xem còn mấy vạch pin!”
“Ừm, còn có hai vạch.”
“Vậy được, em để ý điện thoại, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho em, em phải nhanh chóng nghe máy.”
“Tại sao không phải Trần gấu xấu xa đó nợ mình 30 tỷ chứ chứ chứ chứ!” Tiêu Mộng đấm ngực.
Cầm điện thoại đi về phía trước một đoạn, Tiêu Mộng không chịu được nữa, cô nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ đi, chết thì chết, gọi điện thử cho Trần gấu xấu xa đó xem sao.
Vì thế, lúc hơn 12 giờ đêm Tiêu Mộng đã gọi điện cho Trần Tư Khải.
Thượng đế ơi, Thượng đế người thật tốt, may nhờ vào phước của người, tên tính khí xấu xa đó không tắt máy!
Nếu như Trần gấu xấu xa đó mà tắt máy, vậy thì cô có thể đi chết được rồi.
Điện thoại kêu một lúc mới có người nghe. truyện tiên hiệp hay
“Tiêu Mộng?” Giọng của Trần Tư Khải cực kỳ lạnh lùng, đương nhiên, còn mang theo một ít háo hức.
Háo hức cái gì, cô sắp bị ma ở nơi hoang vắng này ăn thịt mất rồi!
“Hu hu, là tôi...” Tiêu Mộng buồn bã nói.
“Em làm sao rồi? Em bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Mộng sụt sịt mũi: “Hu hu, Trần gấu xấu xa, ô không không không, Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần! Muộn như vậy gọi điện cho anh, có phải đã làm phiền anh không?”
Trần Tư Khải hung hăng hít một hơi thật sâu, sau đó gào lên: “Em nói vào vấn đề chính cho tôi! Em bây giờ đang ở đâu? Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
Nhìn đi, người ta quả nhiên đã tức giận rồi?
Muộn như vậy còn gọi điện cho anh, anh không tức giận mới lạ.
Haizzz, không lòng vòng nữa, chỉ hy vọng tên xấu xa đó có thể đến đón mình, cầu trời hiển linh!
“Tôi đang ở bên ngoài... Tôi lạc đường rồi... Tôi không tìm được nhà. Ở đây rất tối, tôi rất sợ... vừa rồi tôi còn đụng phải một tên...”
Không đợi Tiêu Mộng lảm nhảm xong, Trần Tư Khải đã gào lên: “Em nhìn tên đường cho tôi! Là đường gì! Bớt phí lời!”
“Ơ, ầu, ầu, để tôi xem... hu hu... Ở đây không có bảng ghi tên đường... Tôi chết chắc rồi...” Tiêu Mộng lại bắt đầu thút thít.
Giọng của Trần Tư Khải cũng sắp lạc đi: “Vậy em nhìn xem có kiến trúc gì rõ ràng tiêu biểu không, hoặc địa phương bắt mắt nào đó...”
“Ầu, để tôi xem thử...” Tiêu Mộng ngốc ngốc quan sát một vòng, cuối cùng nhìn thấy một nơi, vui mừng nói: “Có một nơi! Thật sự có một nơi! Bên trên viết... chuyên khoa nam... Biển hiệu chuyên chữa bệnh bất lực hoặc xuất tinh sớm...”
Trần Tư Khải đầu dây bên kia đã mau chóng cắt lời cô: “Em bây giờ nhìn điện thoại của mình xem còn mấy vạch pin!”
“Ừm, còn có hai vạch.”
“Vậy được, em để ý điện thoại, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho em, em phải nhanh chóng nghe máy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook