Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 51: Tôi không cho phép cô đi
Tiêu Mộng lườm Kim Lân, quay đầu đi, tức giận nói: “Anh nói lời phải nghĩ lấy lời, không được phép truy cứu trách nghiệm của bạn tôi nữa!”
“Ha ha, được được được, nể tình em gắng sức hôn tôi như vậy, tôi thả cho bạn của em.”
“Là anh gắng sức, không phải tôi ra sức có được hay không? Tôi không thèm đồ quỷ háo sắc như anh!”
“Ồ, em cuối cùng cũng thừa nhận, vừa rồi rõ ràng là tôi hôn em, em còn chưa có hôn tôi, em bây giờ mau thực hiện nụ hôn mà chúng ta đã thỏa thuận đi.” Nụ cười của Kim Lân càng lúc càng rực rỡ.
“Á! Anh không phải đang giở trò vô lại sao? Tôi vừa rồi rõ ràng hôn anh rồi!”
“Ha ha ha...” Kim Lân không nhịn được mà bật cười.
Ở cùng cô nhóc này, đầu cũng không cảm thấy quá đau nữa, tâm trạng cũng tốt lên.
“Mộng, đến đây, đến bên cạnh tôi, đứng xa như vậy làm gì chứ.”
Tiêu Mộng hơi run: “Hừ, tôi không qua đó đây, anh là đồ trứng thối! Tôi phải đi đây, bạn của tôi còn đang đợi tôi nữa! Anh cố gắng dưỡng bệnh đi!”
“Không được đi!” Kim Lân vội vàng lật chặn ra, đi xuống giường.
Trên cổ tay anh ta còn cắm kim truyền nước, anh đột nhiên xuống giường, đầu lập tức bị choáng váng.
Vội vàng chống tay vào giường, mắt nhắm lại, miệng vẫn nói: “Tôi không cho phép em đi, em ở lại cùng tôi, nghe thấy không? Ở lại cùng tôi! Tôi muốn em ở lại cùng tôi!”
Tiêu Mộng cũng bị dọa giật mình, thật sự sợ anh ta ngã ra sàn, muốn chạy qua đỡ nhưng lại sợ.
“Tôi không ở đây với anh được, tôi còn phải về nhà ngủ nữa. Nếu tôi không về nhà, ba tôi sẽ đánh chết tôi! Ngày mai tôi lại đến thăm anh, tôi đi đây!”
Tiêu Mộng vội vàng nói xong, sau đó co chân chạy ra ngoài.
“Không được đi! Xin em đấy, Mộng, đừng đi! Mộng...”
Kim Lân nóng vội mở mắt ra đuổi theo, một cơn chóng mặt ập đến, cả người anh ta ngã ra sàn.
Kim truyền nước biển cũng bị giật ra, máu từ mu bàn tay chảy ra.
Kim Lân nằm sấp trên sàn, vẫn rên rỉ: “Mộng... Đừng đi... ở lại với tôi... Mộng...”
Tiêu Mộng chạy được mười mấy mét, nhìn thấy Lôi Bạc đang hút thuốc ở bên đó, thì vội vàng gọi: “Này! Anh gì ơi! Anh mau đi trông bạn của anh đi! Tôi phải đi đây! Bye bye!”
“Hửm? Lân?” Lôi Bạc không dần chần chừ, vội vàng chạy về phòng bệnh.
Vừa bước vào thì đã bị dọa sợ.
“Lân! Lân! Cậu sao lại chạy ra sàn nằm? Aiya, kim tiêm rơi ra rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây! Mau!”
Lôi Bạc đỡ Kim Lân lên giường, Kim Lân vẫn đang mê mang nói: “Đừng để cô ta ấy, đừng để Mộng đi... Tôi muốn cô ấy ở cùng tôi... Kêu cô ấy ở lại cùng tôi...”
“Ha ha, được được được, nể tình em gắng sức hôn tôi như vậy, tôi thả cho bạn của em.”
“Là anh gắng sức, không phải tôi ra sức có được hay không? Tôi không thèm đồ quỷ háo sắc như anh!”
“Ồ, em cuối cùng cũng thừa nhận, vừa rồi rõ ràng là tôi hôn em, em còn chưa có hôn tôi, em bây giờ mau thực hiện nụ hôn mà chúng ta đã thỏa thuận đi.” Nụ cười của Kim Lân càng lúc càng rực rỡ.
“Á! Anh không phải đang giở trò vô lại sao? Tôi vừa rồi rõ ràng hôn anh rồi!”
“Ha ha ha...” Kim Lân không nhịn được mà bật cười.
Ở cùng cô nhóc này, đầu cũng không cảm thấy quá đau nữa, tâm trạng cũng tốt lên.
“Mộng, đến đây, đến bên cạnh tôi, đứng xa như vậy làm gì chứ.”
Tiêu Mộng hơi run: “Hừ, tôi không qua đó đây, anh là đồ trứng thối! Tôi phải đi đây, bạn của tôi còn đang đợi tôi nữa! Anh cố gắng dưỡng bệnh đi!”
“Không được đi!” Kim Lân vội vàng lật chặn ra, đi xuống giường.
Trên cổ tay anh ta còn cắm kim truyền nước, anh đột nhiên xuống giường, đầu lập tức bị choáng váng.
Vội vàng chống tay vào giường, mắt nhắm lại, miệng vẫn nói: “Tôi không cho phép em đi, em ở lại cùng tôi, nghe thấy không? Ở lại cùng tôi! Tôi muốn em ở lại cùng tôi!”
Tiêu Mộng cũng bị dọa giật mình, thật sự sợ anh ta ngã ra sàn, muốn chạy qua đỡ nhưng lại sợ.
“Tôi không ở đây với anh được, tôi còn phải về nhà ngủ nữa. Nếu tôi không về nhà, ba tôi sẽ đánh chết tôi! Ngày mai tôi lại đến thăm anh, tôi đi đây!”
Tiêu Mộng vội vàng nói xong, sau đó co chân chạy ra ngoài.
“Không được đi! Xin em đấy, Mộng, đừng đi! Mộng...”
Kim Lân nóng vội mở mắt ra đuổi theo, một cơn chóng mặt ập đến, cả người anh ta ngã ra sàn.
Kim truyền nước biển cũng bị giật ra, máu từ mu bàn tay chảy ra.
Kim Lân nằm sấp trên sàn, vẫn rên rỉ: “Mộng... Đừng đi... ở lại với tôi... Mộng...”
Tiêu Mộng chạy được mười mấy mét, nhìn thấy Lôi Bạc đang hút thuốc ở bên đó, thì vội vàng gọi: “Này! Anh gì ơi! Anh mau đi trông bạn của anh đi! Tôi phải đi đây! Bye bye!”
“Hửm? Lân?” Lôi Bạc không dần chần chừ, vội vàng chạy về phòng bệnh.
Vừa bước vào thì đã bị dọa sợ.
“Lân! Lân! Cậu sao lại chạy ra sàn nằm? Aiya, kim tiêm rơi ra rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây! Mau!”
Lôi Bạc đỡ Kim Lân lên giường, Kim Lân vẫn đang mê mang nói: “Đừng để cô ta ấy, đừng để Mộng đi... Tôi muốn cô ấy ở cùng tôi... Kêu cô ấy ở lại cùng tôi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook