Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 50: Thật sự là em sao?
Không bằng...
Lôi Bạc đứng dậy, bước vài bước đến bên cạnh Kim Lân, giơ tay véo mạnh vào mặt của Kim Lân.
“Hừm a...” Kim Lân trong mơ rên lên một tiếng, lông mày nhíu lại, lông mi hơi run, dần dần mở mắt ra.
Tiêu Mộng bị dọa đến mức hai chân phát run...
Hu hu hu, bạn của tên điên này cũng bị điên rồi, vậy mà lại đi đánh thức Kim Lân dậy? Mau chạy đi Tiêu Mộng, mày còn ngây ra đó làm gì? Mày mau chạy đi! Tên điên đó sắp tỉnh lại rồi!
Kim Lân tỉnh lại, dường như giống một con sư hổ bị đánh thức, rất đáng sợ.
“mẹ nó! Cái tên nào nhéo má tôi hả? Muốn chết à? Hừ...” Kim Lân vừa mở mắt ra đã mắng.
Nhéo thật đau... mấu chốt là! Anh ta đang mơ một giấc mơ đẹp! Trong mơ... Anh ta đã sắp có được cô nhóc Tiêu Mộng đó...
Rắc rắc, tay của anh ta vừa chạm vào chốt áo ngực của cô thì bị nhéo đến tỉnh lại!
Hừ, thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà bị đánh thức, anh ta muốn giết người!
Lôi Bạc cười xấu xa nói: “Yo, Lân à, có phải cậu mơ thấy mộng xuân không? Sao chăn lại nhô lên một mảng lớn như vậy?”
Kim Lân vậy mà bên dưới cũng có phản ứng rồi...
“Tôi thật sự muốn giết cậu, Bạc chết tiệt! Cậu phá chuyện tốt của tôi! Cút ra!”
“Aiya, Lân của chúng ta sao lại hung dữ như vậy, ha ha, bạn gái nhỏ của cậu đến rồi, xem cậu còn hung dữ được không?”
“Nói linh tinh, cút!”
Kim Lân nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Lôi Bạc quay mắt thở dài nói với Tiêu Mộng: “Nếu cậu chủ Kim của nhà chúng tôi không muốn gặp cô, vậy cô đi đi. Tạm biệt.”
Tiêu Mộng nghe thế, đôi mắt phát sáng, lập tức gật đầu, không nhịn được trả lời: “Tạm biệt. Chúc ngủ ngon!”
“Đứng lại!!!” Một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên khiến cả phòng cũng bị lung lay.
Tiếng của Kim Lân gần như làm Tiêu Mộng say sẩm mặt mày.
Kim Lân vội vàng ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Mộng đang đứng dán vào cánh cửa, lúc này...
Trái tim đập thình thịch, khóe miệng kéo rộng đến tận mang tai, điều chỉnh giọng, nhẹ nhàng nói: “Mộng... Mộng... Thật sự là em sao? Mộng của tôi...”
Lôi Bạc đứng đó không nhịn được mà bật cười ha hả, trêu chọc: “Sao hả? Không phải kêu chúng tôi cút đi sao? Lần này tỉnh cũng thật nhanh ha, một chút cũng không giống dáng vẻ đầu bị đập đến nở hoa.”
Anh ta nghe Kim Lân mở miệng là một câu Mộng hai câu cũng là Mộng, anh ta lại nghe thấy “Cá đỏ, cá đỏ, cá đỏ của tôi”, anh ta không cười mới lạ.
Lôi Bạc đứng dậy, bước vài bước đến bên cạnh Kim Lân, giơ tay véo mạnh vào mặt của Kim Lân.
“Hừm a...” Kim Lân trong mơ rên lên một tiếng, lông mày nhíu lại, lông mi hơi run, dần dần mở mắt ra.
Tiêu Mộng bị dọa đến mức hai chân phát run...
Hu hu hu, bạn của tên điên này cũng bị điên rồi, vậy mà lại đi đánh thức Kim Lân dậy? Mau chạy đi Tiêu Mộng, mày còn ngây ra đó làm gì? Mày mau chạy đi! Tên điên đó sắp tỉnh lại rồi!
Kim Lân tỉnh lại, dường như giống một con sư hổ bị đánh thức, rất đáng sợ.
“mẹ nó! Cái tên nào nhéo má tôi hả? Muốn chết à? Hừ...” Kim Lân vừa mở mắt ra đã mắng.
Nhéo thật đau... mấu chốt là! Anh ta đang mơ một giấc mơ đẹp! Trong mơ... Anh ta đã sắp có được cô nhóc Tiêu Mộng đó...
Rắc rắc, tay của anh ta vừa chạm vào chốt áo ngực của cô thì bị nhéo đến tỉnh lại!
Hừ, thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà bị đánh thức, anh ta muốn giết người!
Lôi Bạc cười xấu xa nói: “Yo, Lân à, có phải cậu mơ thấy mộng xuân không? Sao chăn lại nhô lên một mảng lớn như vậy?”
Kim Lân vậy mà bên dưới cũng có phản ứng rồi...
“Tôi thật sự muốn giết cậu, Bạc chết tiệt! Cậu phá chuyện tốt của tôi! Cút ra!”
“Aiya, Lân của chúng ta sao lại hung dữ như vậy, ha ha, bạn gái nhỏ của cậu đến rồi, xem cậu còn hung dữ được không?”
“Nói linh tinh, cút!”
Kim Lân nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Lôi Bạc quay mắt thở dài nói với Tiêu Mộng: “Nếu cậu chủ Kim của nhà chúng tôi không muốn gặp cô, vậy cô đi đi. Tạm biệt.”
Tiêu Mộng nghe thế, đôi mắt phát sáng, lập tức gật đầu, không nhịn được trả lời: “Tạm biệt. Chúc ngủ ngon!”
“Đứng lại!!!” Một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên khiến cả phòng cũng bị lung lay.
Tiếng của Kim Lân gần như làm Tiêu Mộng say sẩm mặt mày.
Kim Lân vội vàng ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Mộng đang đứng dán vào cánh cửa, lúc này...
Trái tim đập thình thịch, khóe miệng kéo rộng đến tận mang tai, điều chỉnh giọng, nhẹ nhàng nói: “Mộng... Mộng... Thật sự là em sao? Mộng của tôi...”
Lôi Bạc đứng đó không nhịn được mà bật cười ha hả, trêu chọc: “Sao hả? Không phải kêu chúng tôi cút đi sao? Lần này tỉnh cũng thật nhanh ha, một chút cũng không giống dáng vẻ đầu bị đập đến nở hoa.”
Anh ta nghe Kim Lân mở miệng là một câu Mộng hai câu cũng là Mộng, anh ta lại nghe thấy “Cá đỏ, cá đỏ, cá đỏ của tôi”, anh ta không cười mới lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook