Special Ability - Khả Năng Đặc Biệt
-
Chương 4: Tôi đã thay đổi
Cứ như thế, ngày ngày tôi tỉnh dậy, bên cạnh lại có thêm một người đàn ông. Anh chăm sóc tôi từng chút một khiến tôi cảm động muốn khóc. Trừ cha mẹ tôi thì chưa có ai chu đáo hơn anh cả. Nhờ anh mà sức khỏe của tôi hồi phục đáng kể. Tôi giờ này phút này đã có thể tự do đi lại được rồi. Tôi như vừa được tái sinh.
Tôi yêu thích nơi này vô cùng. Thứ nhất là nó quá đẹp, quá lộng lẫy, cao sang. Nhưng điều quan trọng nhất là nơi này không hề có bóng ma quỷ bay lượn lờ, hù dọa người. Vì thế mà tôi luôn có cảm giác được là người bình thường, tìm lại tôi ngày trước một thời hồn nhiên. Tôi biết tôi không bao giờ có thể trở lại là mình trước đây.
Bởi lẽ bóng ma, yêu quỉ, bệnh viện tâm thần sớm đã cắt hết đi những vui tươi ấy rồi.
Tôi không cười, không vui, không đùa giỡn. Tôi tĩnh lặng, trầm ngâm và dễ tổn thương, hay cảm động. Tôi giờ là vậy, có lẽ quãng đời còn lại là vậy. Nhưng tôi biết anh luôn quan tâm tôi.
Một tháng qua, tôi đã tìm hiểu về anh. Anh tên là Hàn, Vũ Hàn, còn lại tôi không thể tra ra tất cả nhưng thông tin khác về anh. Tôi cũng không quan tâm, vâng lời nghe Hàn dạy bảo. Anh đã nói với tôi thế này:
- Thảo Vy, cô còn cảm thấy trong người thế nào?
Tôi nhìn Hàn lãnh đạm trả lời cung kính y như một nàng hầu trong nhà anh:
- Tôi ổn rồi.
Hàn nhíu mày nhìn tôi nói:
- Cô muốn biết tai sao tôi bắt cô đến đây không?
Tôi lắc đầu. Tôi đâu phải thần thánh mà biết anh nghĩ gì. Tôi thực sự cũng muốn hỏi anh chuyện này. Giờ thì hay rồi, Hàn thẳng tanh nói với tôi:
- Tôi muốn cô tham gia vào nhóm chúng tôi. Cô biết đấy, có kẻ muốn thôn tính thế giới bằng yêu ma và chúng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Cô lại giống bọn tôi, có khả năng đặc biệt. Vì vậy với tư cách là trưởng nhóm, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác.
- Được.
Tôi còn có sự lựa chọn khác sao. Người ta đã mang tôi khỏi nơi địa ngục trần gian ấy, cứu tôi hai lần lại quan tâm chăm sóc vô cùng chu đáo đến vậy. Tôi không phải kẻ nhu nhược, hèn nhát. Hàn đã tốt với tôi như vậy thì hãy để tôi dùng mạng này trả cho anh. Tôi dứt khoát gật đầu.
Hàn ôm tôi vào lòng. Tôi đã sớm quá quen thuộc cái ôm này nên cứ mặc cho Hàn ôm. Lòng tôi chợt dịu dàng hơn rất nhiều.
Hàn bảo tôi rằng, tôi nên tập cách quen với yêu ma đến khi nào tôi có thể chân không run, tim không loạn, đầu óc vẫn đủ bình tĩnh ứng phó mọi tình huống. Tôi bị Hàn lôi đến một căn phòng nằm cao nhất của biệt thự. Tôi có chút hãi hùng, lắc đầu không muốn đi. Tôi sợ lắm, tôi không muốn đối mặt với yêu ma. Hàn lạnh lùng bế tôi đi lên rồi ném tôi vào căn phòng đáng sợ này và đóng cửa thật chặt.
Tôi hoàn hồn nhìn căn phòng. Có hơn trăm con ma đang chờ đợi tôi. Tôi run run, cứ cố lùi về sau, nhưng chỉ có cánh cửa gỗ cứng nhắc. Tôi không còn đường lùi nữa rồi. Tôi men theo bức tường tìm đến một góc, ngồi co ro, hai tay ôm chặt đầu gối, mặt cúi xuống hết cỡ.
Mái tóc lòa xòa của tôi rủ xuống che đi bao nỗi bàng hoàng của mình. Tôi chỉ không nhìn thấy, không nghe thấy, không nghĩ thấy thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi an ủi bản thân. Nhưng trong đầu tôi bây giờ hiện ra bao cảnh rùng rợn.
Những con ma bay lởn vởn quanh tôi dò xét, rồi chúng bất chợt thấy tôi vô dụng như vậy, chúng bắt đầu các chiêu trò hù dọa tôi. Chúng biến thành những bộ xương khô giơ giơ tay vẫy tôi, rồi chúng lại biến thành những người kinh dị, máu me khắp khuôn mặt chảy dài. Chúng cũng biến thành con quái vật với hàm răng sắc nhọn, nhìn tôi nước dãi chảy ròng ròng thèm thuồng.
Bao viễn cảnh đã từng xảy ra trong bệnh viện kia lại ùa đến, xoay nhanh trong tâm trí tôi. Tôi không dám mở mắt, cứ nhắm chặt lại. Tôi sợ lắm. Hàn muốn tôi thoát khỏi cơn ác mộng này có lẽ cần một thời gian dài lắm. Tôi đành phụ anh rồi.
Thời gian trôi qua, thật chậm. Trong phòng bắt đầu những âm thanh ma quái. Tôi biết cuộc chơi chính thức bắt đầu. Tôi rùng mình một cái.
Muốn mạnh mẽ, muốn thành công phải vượt qua nỗi sợ hãi trong chính bản thân mình.
Tôi rõ, tôi từng là sinh viên học ngành báo chí. Tôi hiểu tất cả mọi điều để thành công. Nói thì dễ, còn làm thì không ai không khó khăn. Nó còn đáng sợ hơn cả cái chết bởi nó là trở ngại tâm lý của mỗi người. Chính vì thế mà đã có ít người chiến tranh để thoát khỏi nó. Tôi nghĩ mình không nằm trong danh sách đó.
Bóng ma ám ảnh tôi, khiến tôi không yên chút nào.
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng cửa sổ va chạm vào nhau khiến tôi càng nép người hết cỡ vào góc tường.
Leng keng, leng keng tiếng chuông vang lên. Tiếng loảng xoảng rơi vỡ của cốc chén bát đĩa rơi xuống.
Tim tôi cũng rơi theo nó. Và lúc này đập mạnh hơn bao giờ hết.
Thình thịch, thình thịch có gì đang diễn ra. Không được mở mắt. Thảo Vy mày không được mở mắt ra. Rít, gió như gào thét bên tai tôi.
“Không, Thảo Vy, mày đang trong ác mộng thôi, bình tĩnh nào”.
Không sao đâu không sao đâu. Bàn tay tôi lẩy bẩy đan vào nhau trấn tĩnh. Rồi chợt, tôi cảm thấy mình cứ nâng nâng lên di chuyển, tôi cũng kông còn thấy cảm giác chật chội của xó góc nữa.
Tôi kinh hoàng mở mắt, nước mắt tuôn như mưa, ướt hết áo. Mọi thứ mờ mờ ảo ảo qua dòng nước mắt. Bọn yêu ma này xoay tôi như chong chóng trong không trung. Tôi trắng bệch mặt mũi. Chúng thấy tôi như vậy dường chưa thấy thỏa mãn cho lắm, chúng muốn tôi hét lên nên tôi bị hất bay từ chỗ này đến chỗ khác. Tôi không thét được bởi lẽ tôi vốn chẳng còn sức lực để gào lên nữa.
Cánh cửa một lần nữa mở ra. Tôi thấy Hàn đang hốt hoảng chạy đến chỗ tôi. Anh nhảy lên ôm tôi vào lòng. Tôi ôm cổ anh thật chặt, đầu vùi vào vai anh. Dù anh ở đây nhưng tôi vẫn không kiềm chế được hai bả vai rung rung liên hồi, còn nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Hàn ôm tôi, anh vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi dù cực điểm kinh sợ nhưng vẫn đưa mắt nhìn anh. Có lẽ anh không hài lòng cho lắm. Phải, tôi ngay cả việc đứng vững đối mặt yêu ma cũng chẳng xong thì còn nói gì đến việc đánh đuổi chúng. Hàn ôm tôi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng rầm một cái. Vừa đi anh vừa nói:
- Thảo Vy, không sao rồi, cô sẽ khắc chế nỗi sợ được. Hãy tin tưởng tôi.
Tôi gật đầu. Nhưng anh xoa đầu tôi nói tiếp:
- Cô không phải người câm, cô nói tôi nghe xem nào.
Tôi không muốn, tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp trai kia đang tĩnh lặng chờ tôi lên tiếng. Tôi nói nhẹ nhàng:
-Vũ Hàn. Sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Anh nói rằng:
- Tôi nói tôi muốn lợi dụng cô, cô có tin không?
Lợi dụng. Hóa ra tôi vẫn còn có giá trị với anh. Nhưng không hẳn là lợi dụng. Mạng này Hàn cho tôi, tôi sống chết là tùy anh. Tôi đã coi như mình là một người hầu thân cận của anh mất rồi.
Tôi không nói gì hết, mím môi mình thật chặt. Hàn cũng không hỏi han tôi nữa, đưa tôi đặt lên giường. Tôi nhắm mắt, nhưng khi cửa đóng lại, anh đã đi xa tôi tỉnh dậy lòng không biết nghĩ suy những gì.
Sau vụ này, Hàn không bao giờ cho tôi lên phòng đó một mình nữa, thay vào đó anh đích thân ra tay xóa bỏ cơn sợ của tôi. Hàn luôn luôn nói đi nói lại với tôi:
- Thảo Vy, cô muốn thoát khỏi nỗi sợ này thì phải nhìn thẳng vào nó.
Anh gọi một con ma đến trước mặt tôi. Tôi lùi ra sau mấy bước. Hàn lại đẩy tôi lên, tôi nhũn chân ngồi phục xuống đất. Anh nâng tôi dậy. Tôi nhắm chặt mắt. Anh giơ tay làm gì đó khiến mắt tôi không nhắm lại được, chân tôi bất động luôn. Hàn có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình. Tôi nhăn nhó:
- Hàn, tha cho tôi đi.
- Im lặng. Cô nhìn vào chúng cô thấy gì.
Hàn ra lệnh, anh giờ không khác gì mấy giáo sư nghiêm khắc ở trường đại học xưa. Tôi run run:
- Đáng sợ lắm.
Tôi thốt lên.
- Có gì đáng sợ.
Anh ôm tay nhìn tôi.
- Trống rỗng, vô ảnh, bay lững lờ. Lại dọa người. Lại hại người.
Tôi rặn từng câu một.
- Thảo Vy, cô thử chạm vào chúng.
Hàn nói mà tôi rợn hết cả người. Nhìn thấy chúng mong chờ, tôi ngoái đầu nhìn Hàn. Anh đẩy tôi lên, tôi loạng choạng chạm vào chúng. Không chính xác là tôi xuyên qua chúng ngã xuống đất. Tôi ngạc nhiên cực điểm. Hình như tôi đã đỡ sợ chúng hơn thì phải.
Vậy cứ thế, Hàn ngày ngày dạy tôi đối mặt với nỗi sợ, nay là yêu ma thì mai sẽ là yêu vật. Tôi tích cực luyện tập, dần dần cho đến một ngày, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi ấy. Tôi nhảy lên vì vui sướng, ôm chầm lấy Hàn.
Tôi giờ đã thay đổi. Thực sự đã thay đổi.
Tôi yêu thích nơi này vô cùng. Thứ nhất là nó quá đẹp, quá lộng lẫy, cao sang. Nhưng điều quan trọng nhất là nơi này không hề có bóng ma quỷ bay lượn lờ, hù dọa người. Vì thế mà tôi luôn có cảm giác được là người bình thường, tìm lại tôi ngày trước một thời hồn nhiên. Tôi biết tôi không bao giờ có thể trở lại là mình trước đây.
Bởi lẽ bóng ma, yêu quỉ, bệnh viện tâm thần sớm đã cắt hết đi những vui tươi ấy rồi.
Tôi không cười, không vui, không đùa giỡn. Tôi tĩnh lặng, trầm ngâm và dễ tổn thương, hay cảm động. Tôi giờ là vậy, có lẽ quãng đời còn lại là vậy. Nhưng tôi biết anh luôn quan tâm tôi.
Một tháng qua, tôi đã tìm hiểu về anh. Anh tên là Hàn, Vũ Hàn, còn lại tôi không thể tra ra tất cả nhưng thông tin khác về anh. Tôi cũng không quan tâm, vâng lời nghe Hàn dạy bảo. Anh đã nói với tôi thế này:
- Thảo Vy, cô còn cảm thấy trong người thế nào?
Tôi nhìn Hàn lãnh đạm trả lời cung kính y như một nàng hầu trong nhà anh:
- Tôi ổn rồi.
Hàn nhíu mày nhìn tôi nói:
- Cô muốn biết tai sao tôi bắt cô đến đây không?
Tôi lắc đầu. Tôi đâu phải thần thánh mà biết anh nghĩ gì. Tôi thực sự cũng muốn hỏi anh chuyện này. Giờ thì hay rồi, Hàn thẳng tanh nói với tôi:
- Tôi muốn cô tham gia vào nhóm chúng tôi. Cô biết đấy, có kẻ muốn thôn tính thế giới bằng yêu ma và chúng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Cô lại giống bọn tôi, có khả năng đặc biệt. Vì vậy với tư cách là trưởng nhóm, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác.
- Được.
Tôi còn có sự lựa chọn khác sao. Người ta đã mang tôi khỏi nơi địa ngục trần gian ấy, cứu tôi hai lần lại quan tâm chăm sóc vô cùng chu đáo đến vậy. Tôi không phải kẻ nhu nhược, hèn nhát. Hàn đã tốt với tôi như vậy thì hãy để tôi dùng mạng này trả cho anh. Tôi dứt khoát gật đầu.
Hàn ôm tôi vào lòng. Tôi đã sớm quá quen thuộc cái ôm này nên cứ mặc cho Hàn ôm. Lòng tôi chợt dịu dàng hơn rất nhiều.
Hàn bảo tôi rằng, tôi nên tập cách quen với yêu ma đến khi nào tôi có thể chân không run, tim không loạn, đầu óc vẫn đủ bình tĩnh ứng phó mọi tình huống. Tôi bị Hàn lôi đến một căn phòng nằm cao nhất của biệt thự. Tôi có chút hãi hùng, lắc đầu không muốn đi. Tôi sợ lắm, tôi không muốn đối mặt với yêu ma. Hàn lạnh lùng bế tôi đi lên rồi ném tôi vào căn phòng đáng sợ này và đóng cửa thật chặt.
Tôi hoàn hồn nhìn căn phòng. Có hơn trăm con ma đang chờ đợi tôi. Tôi run run, cứ cố lùi về sau, nhưng chỉ có cánh cửa gỗ cứng nhắc. Tôi không còn đường lùi nữa rồi. Tôi men theo bức tường tìm đến một góc, ngồi co ro, hai tay ôm chặt đầu gối, mặt cúi xuống hết cỡ.
Mái tóc lòa xòa của tôi rủ xuống che đi bao nỗi bàng hoàng của mình. Tôi chỉ không nhìn thấy, không nghe thấy, không nghĩ thấy thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi an ủi bản thân. Nhưng trong đầu tôi bây giờ hiện ra bao cảnh rùng rợn.
Những con ma bay lởn vởn quanh tôi dò xét, rồi chúng bất chợt thấy tôi vô dụng như vậy, chúng bắt đầu các chiêu trò hù dọa tôi. Chúng biến thành những bộ xương khô giơ giơ tay vẫy tôi, rồi chúng lại biến thành những người kinh dị, máu me khắp khuôn mặt chảy dài. Chúng cũng biến thành con quái vật với hàm răng sắc nhọn, nhìn tôi nước dãi chảy ròng ròng thèm thuồng.
Bao viễn cảnh đã từng xảy ra trong bệnh viện kia lại ùa đến, xoay nhanh trong tâm trí tôi. Tôi không dám mở mắt, cứ nhắm chặt lại. Tôi sợ lắm. Hàn muốn tôi thoát khỏi cơn ác mộng này có lẽ cần một thời gian dài lắm. Tôi đành phụ anh rồi.
Thời gian trôi qua, thật chậm. Trong phòng bắt đầu những âm thanh ma quái. Tôi biết cuộc chơi chính thức bắt đầu. Tôi rùng mình một cái.
Muốn mạnh mẽ, muốn thành công phải vượt qua nỗi sợ hãi trong chính bản thân mình.
Tôi rõ, tôi từng là sinh viên học ngành báo chí. Tôi hiểu tất cả mọi điều để thành công. Nói thì dễ, còn làm thì không ai không khó khăn. Nó còn đáng sợ hơn cả cái chết bởi nó là trở ngại tâm lý của mỗi người. Chính vì thế mà đã có ít người chiến tranh để thoát khỏi nó. Tôi nghĩ mình không nằm trong danh sách đó.
Bóng ma ám ảnh tôi, khiến tôi không yên chút nào.
Lạch cạch, lạch cạch, tiếng cửa sổ va chạm vào nhau khiến tôi càng nép người hết cỡ vào góc tường.
Leng keng, leng keng tiếng chuông vang lên. Tiếng loảng xoảng rơi vỡ của cốc chén bát đĩa rơi xuống.
Tim tôi cũng rơi theo nó. Và lúc này đập mạnh hơn bao giờ hết.
Thình thịch, thình thịch có gì đang diễn ra. Không được mở mắt. Thảo Vy mày không được mở mắt ra. Rít, gió như gào thét bên tai tôi.
“Không, Thảo Vy, mày đang trong ác mộng thôi, bình tĩnh nào”.
Không sao đâu không sao đâu. Bàn tay tôi lẩy bẩy đan vào nhau trấn tĩnh. Rồi chợt, tôi cảm thấy mình cứ nâng nâng lên di chuyển, tôi cũng kông còn thấy cảm giác chật chội của xó góc nữa.
Tôi kinh hoàng mở mắt, nước mắt tuôn như mưa, ướt hết áo. Mọi thứ mờ mờ ảo ảo qua dòng nước mắt. Bọn yêu ma này xoay tôi như chong chóng trong không trung. Tôi trắng bệch mặt mũi. Chúng thấy tôi như vậy dường chưa thấy thỏa mãn cho lắm, chúng muốn tôi hét lên nên tôi bị hất bay từ chỗ này đến chỗ khác. Tôi không thét được bởi lẽ tôi vốn chẳng còn sức lực để gào lên nữa.
Cánh cửa một lần nữa mở ra. Tôi thấy Hàn đang hốt hoảng chạy đến chỗ tôi. Anh nhảy lên ôm tôi vào lòng. Tôi ôm cổ anh thật chặt, đầu vùi vào vai anh. Dù anh ở đây nhưng tôi vẫn không kiềm chế được hai bả vai rung rung liên hồi, còn nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Hàn ôm tôi, anh vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi dù cực điểm kinh sợ nhưng vẫn đưa mắt nhìn anh. Có lẽ anh không hài lòng cho lắm. Phải, tôi ngay cả việc đứng vững đối mặt yêu ma cũng chẳng xong thì còn nói gì đến việc đánh đuổi chúng. Hàn ôm tôi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng rầm một cái. Vừa đi anh vừa nói:
- Thảo Vy, không sao rồi, cô sẽ khắc chế nỗi sợ được. Hãy tin tưởng tôi.
Tôi gật đầu. Nhưng anh xoa đầu tôi nói tiếp:
- Cô không phải người câm, cô nói tôi nghe xem nào.
Tôi không muốn, tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp trai kia đang tĩnh lặng chờ tôi lên tiếng. Tôi nói nhẹ nhàng:
-Vũ Hàn. Sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Anh nói rằng:
- Tôi nói tôi muốn lợi dụng cô, cô có tin không?
Lợi dụng. Hóa ra tôi vẫn còn có giá trị với anh. Nhưng không hẳn là lợi dụng. Mạng này Hàn cho tôi, tôi sống chết là tùy anh. Tôi đã coi như mình là một người hầu thân cận của anh mất rồi.
Tôi không nói gì hết, mím môi mình thật chặt. Hàn cũng không hỏi han tôi nữa, đưa tôi đặt lên giường. Tôi nhắm mắt, nhưng khi cửa đóng lại, anh đã đi xa tôi tỉnh dậy lòng không biết nghĩ suy những gì.
Sau vụ này, Hàn không bao giờ cho tôi lên phòng đó một mình nữa, thay vào đó anh đích thân ra tay xóa bỏ cơn sợ của tôi. Hàn luôn luôn nói đi nói lại với tôi:
- Thảo Vy, cô muốn thoát khỏi nỗi sợ này thì phải nhìn thẳng vào nó.
Anh gọi một con ma đến trước mặt tôi. Tôi lùi ra sau mấy bước. Hàn lại đẩy tôi lên, tôi nhũn chân ngồi phục xuống đất. Anh nâng tôi dậy. Tôi nhắm chặt mắt. Anh giơ tay làm gì đó khiến mắt tôi không nhắm lại được, chân tôi bất động luôn. Hàn có vẻ hài lòng với kiệt tác của mình. Tôi nhăn nhó:
- Hàn, tha cho tôi đi.
- Im lặng. Cô nhìn vào chúng cô thấy gì.
Hàn ra lệnh, anh giờ không khác gì mấy giáo sư nghiêm khắc ở trường đại học xưa. Tôi run run:
- Đáng sợ lắm.
Tôi thốt lên.
- Có gì đáng sợ.
Anh ôm tay nhìn tôi.
- Trống rỗng, vô ảnh, bay lững lờ. Lại dọa người. Lại hại người.
Tôi rặn từng câu một.
- Thảo Vy, cô thử chạm vào chúng.
Hàn nói mà tôi rợn hết cả người. Nhìn thấy chúng mong chờ, tôi ngoái đầu nhìn Hàn. Anh đẩy tôi lên, tôi loạng choạng chạm vào chúng. Không chính xác là tôi xuyên qua chúng ngã xuống đất. Tôi ngạc nhiên cực điểm. Hình như tôi đã đỡ sợ chúng hơn thì phải.
Vậy cứ thế, Hàn ngày ngày dạy tôi đối mặt với nỗi sợ, nay là yêu ma thì mai sẽ là yêu vật. Tôi tích cực luyện tập, dần dần cho đến một ngày, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi ấy. Tôi nhảy lên vì vui sướng, ôm chầm lấy Hàn.
Tôi giờ đã thay đổi. Thực sự đã thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook