Sống trong di động của tổng tài quý tộc
-
Chương 46:
An Nhu nhìn chằm chằm vào emoji hệ thống tự thêm vào, không để ở trong lòng. Cô cũng biết ý nghĩa của hình emoji này là gì … Nói giỡn, dù cô có muốn gả gấp cho chủ tịch Sở, thì cũng phải được chủ tịch Sở gật đầu nguyện ý cưới mới được nha.
Hiện tại nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên khá nhiều, An Nhu cũng đã có thói quen hệ thống thường cho thêm vào icon emoji vào để hố cô, cũng sẽ không còn giật mình như lúc đầu. Ờ đó, đúng là cô có thứ tình cảm kia với chủ tịch Sở, nhưng chuyện này cũng không nhất định phải nói ra.
Đầu bên kia, Sở Hư Uyên lại như bị mắc kẹt, không trả lời An Nhu.
An Nhu đợi trong chốc lát thấy Sở Hư Uyên cũng không nói chuyện, cô ngáp một cái, ngủ lúc nào không hay.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở khoảng cách rất xa An Nhu, ngoại thành thành phố A, khu biệt thự cao cấp, nhà họ Sở.
Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc im lặng nặng nề nhìn màn hình di động chậm rãi chuyển tối, cho đến khi màn hình hoàn toàn đen hẳn, anh cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào khác.
Trên thực tế, Sở Hư Uyên đã nhận ra được có chỗ nào đó không đúng. Anh cũng không phải là một người không cẩn thận khi mở miệng nói chuyện, sự thật cũng không cho phép anh làm như vậy, nhưng là vừa rồi ...
Anh lại trực tiếp nói ra lời mà không hề trải qua suy xét nghĩ ngợi, anh cũng không phải là một người có tính cách thích nói giỡn.
Anh ngồi suy nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, cảm thấy rất vi diệu. Ngón tay nhẹ nhàng đan xen thành hình tháp, Sở Hư Uyên hơi híp mắt. Hình như chuyện còn thú vị hơn so với tưởng tượng của anh.
Đầu óc An Nhu cứ mơ mơ hồ hồ trải qua mấy ngày cuối tuần này. Tô Hoàng không nhắc lại chuyện tối ngày đó, vẫn hành động thân mật với An Nhu.
An Nhu cũng ngượng ngùng nhắc lại, lúc trước như thế nào giờ vẫn giữ như vậy. May mắn Tô Hoàng cũng không có gì khác thường, cho nên An Nhu cũng không tiện tránh né.
An Nhu vẫn không quen được bạn nào trong lớp, cô không rên một tiếng vùi đầu học tập, không bị cô lập, cũng không có người đến kiếm chuyện.
Từ sau ngày đó, thái độ Từ Văn Huyên đối với An Nhu vẫn là rất không tồi, còn chủ động tìm An Nhu nói chuyện vài lần, nhưng An Nhu không thích dính dáng gì với cô ta, cũng miễn miễn cưỡng cưỡng ứng phó cho qua.
【 thật ra có nhiều lúc tôi không biết bọn họ đang nói cái gì. 】
An Nhu thở dài, oán giận nói cho Sở Hư Uyên nghe.
【mối quan hệ của bọn họ nhìn rất tốt, nhưng trên thực tế lại không phải như thế. ( mặt ngoài anh em thân thiết, sau lưng lại cất giấu một con dao.jpg ) 】
【 cô có thể hiểu ra đạo lý này đã giỏi lắm rồi.】
Thái độ Sở Hư Uyên còn túy ý hơn so với An Nhu, theo thói quen ký tên lên giấy tờ, anh trực tiếp nói ra tiếng với An Nhu.
【 chậm rãi học, xem hiểu để biết đề phòng tránh né. 】
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay từ đầu, Sở Hư Uyên không yêu cầu cao đối với An Nhu. Trên thực tế, không có ai hiểu biết tính cách của cô nhóc này hơn anh.
Trước kia có lẽ không phải có ý tưởng này, nhưng hiện tại, thành thật mà nói, anh cũng không muốn An Nhu luyện ra tính tình giống anh.
Thái độ Sở Hư Uyên quá dịu dàng ngoài dự đoán, An Nhu cũng càng thêm làm càn, tâm tư của cô cũng không có đặt quá nhiều vào việc kết bạn trong lớp, ngay cả việc thi đấu vào ngày thứ bảy này An Nhu cũng chưa có chuẩn bị gì.
Hiện tại tràn ngập trong đầu óc của cô đều là sự kiện gặp mặt kia.
Ngày gặp chủ tịch Sở phải mặc cái gì, màu nào tươi sáng một chút … Áo khoác màu xanh đậm hình như cũng không tồi … Tóc cột cao hay là xõa xuống? Bản thân cô không biết cách trang điểm nên chắc sẽ có chút phiền toái, tại sao còn chưa đến khóa dạy lễ nghi, có mới quỷ biết tư thế lễ nghi của bản thân có đạt hay không...
Mọi việc như thế diễn ra, trong đầu toàn những ý tưởng lung tung rối loạn, đã hoàn toàn chiếm cứ tư duy của An Nhu trong suốt mấy này nay.
Thật ra cô cũng không có khẩn trương về chương trình học và cuộc thi IT kia cho lắm. Rốt cuộc chương trình học đã bổ túc xong, còn đuổi kịp tiến độ, chuyện này không thành vấn đề, còn về cuộc thi IT, An Nhu cũng không muốn đoạt giải nhất nhì, chỉ muốn thi thử xem trình độ của bản thân tới đâu.
Tuần lễ khai giảng đầu tiên, tất cả các câu lạc bộ đều còn chưa có bắt đầu hoạt động, chờ đến tuần thứ hao mới có thể triển khai. An Nhu theo quán tính, mỗi ngày vùi đầu ở phòng học đến 9 giờ tối mới trở về biệt thự.
Mấy buổi tối gần đây Tô Hoàng cũng rất ít tới tìm An Nhu, hình như cô ấy cũng có rất nhiều chuyện cần làm, còn bận hơn cả An Nhu.
Tuần đầu tiên không sóng không gió cứ vậy trôi qua, ngày thứ bảy, An Nhu đúng giờ tới CLB IT.
“Nhu Nhu, cố lên.” Tô Hoàng cười vỗ nhẹ bả vai An Nhu.
Cô không có báo danh tham gia cuộc thi lần này, Tô Hoàng nói với An Nhu một lý do rất thuyết phục, rằng cô ấy phải tham gia CLB âm nhạc, không thể nghỉ được, An Nhu cũng sẽ không hỏi nhiều những việc này.
Tô Hoàng là đến cổ vũ cho An Nhu. Tuy rằng An Nhu cự tuyệt, nhưng Tô Hoàng lại cố chấp hơn so với tưởng tượng của cô, nhất định phải đến cổ vũ cho An Nhu bằng được, An Nhu nghĩ nghĩ cũng tùy cô ấy.
An Nhu đứng với Tô Hoàng đợi ở khu chờ, cô thấy Từ Văn Huyên, nhưng so với An Nhu chỉ có mình Tô Hoàng, thì Từ Văn Huyên có không ít người vây xung quanh. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất được hoan nghênh trong CLB IT.
“Cậu quen sao?” Tô Hoàng chú ý tới tầm mắt của An Nhu, cười hỏi.
“Không tính quen... Chỉ là bạn học cùng lớp.” An Nhu dời tầm mắt, không có nói cho Tô Hoàng biết chuyện giữa cô và Từ Văn Huyên. Tuy rằng Từ Văn Huyên có ý muốn làm quen với cô, nhưng An Nhu không thích tính cách của cô ta, nên cũng không để ý tới.
“An Nhu.”
Thấy An Nhu không chào hỏi mình, Từ Văn Huyên thiếu kiên nhẫn chủ động đi tới, nhìn An Nhu cười nói: “Bạn cũng tới rồi sao, vậy người đứng nhất lần này không ai khác ngoài bạn rồi, còn mình thì chắc chắn đứng thứ ba đó, không biết ai đoạt giải hai nữa .”
An Nhu giật mình một chút, còn không có ý thức được ý nghĩa sâu xa của những lời này thì Tô Hoàng đứng bên cạnh đã cười thay cô tiếp lời.
“Lúc này nói ra kết quả cũng quá sớm, bản thân Nhu Nhu cũng còn chưa biết, nhưng bạn học này hình như rất nắm chắc, khẳng định sẽ đoạt được giải ba … Chúc mừng trước nha.”
Cô chưa nói tới trình độ của An Nhu tốt hay không tốt, cô thay An Nhu cự tuyệt lời nói xỉa xối của Từ Văn Huyên, ngược lại còn giẫm lên Từ Văn Huyên một chân. Nếu An Nhu lỡ lời thừa nhận hay từ chối, chứng tỏ bản thân An Nhu quá mức kiêu ngạo hoặc là quá mức khiêm tốn.
Từ Văn Huyên biết tính cách của An Nhu, hay sợ sệt thoái nhượng lời nói, lần này cô không nghĩ tới người bên cạnh sẽ mở miệng nói thay cô ta, biểu tình có chút thay đổi: “Bạn học, bạn là bạn của An Nhu...?”
“Tôi là bạn của cậu ấy, tới cổ vũ tinh thần.”
Tô Hoàng tươi cười dịu dàng, cho dù là tướng mạo vô cùng bình thường, nhìn qua cũng dễ dàng làm người có cảm tình: “Bạn cũng là bạn của Nhu Nhu? Lần thi đấu này cũng phải cố lên nha.”
Không duyên không cớ bị dán nhãn “bạn của An Nhu”, Từ Văn Huyên cắn răng, nhưng cô lại không thể cãi lại Tô Hoàng, chỉ có thể cười cười, quay đầu nhìn An Nhu: “An Nhu, cố lên nha, khẳng định bạn sẽ giành giải thôi, không sao đâu.”
“Không đâu, trình độ của mình không bằng bạn.”
Lần này An Nhu phản ứng thực mau, vẻ mặt chân thành: “Trước tiên chúc mừng Văn Huyên đoạt được giải ba nha, còn mình thì đến cuối ngày mới biết kết quả.”
Lời này của An Nhu đầy ẩn ý, nhưng cố tình biểu tình quá chân thành, nhìn không ra chút nào đang làm bộ làm tịch.
Bị hai người bốp bốp vả mặt lại không làm được gì, Từ Văn Huyên rốt cuộc chịu ngừng nghỉ, miễn cưỡng cười một chút xoay người đi.
“Nhìn dáng vẻ, cô bạn mới này của cậu thật không thân thiện đâu nha.”
Tô Hoàng cười lắc đầu, giọng điệu lại rất bình thường, cô liếc mắt nhìn An Nhu đang mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra, cười gõ cái trán của cô: “Vừa rồi bị dọa choáng váng?”
“À, hả? Không có.”
An Nhu lắc đầu, cô chỉ là không nghĩ tới Tô Hoàng sẽ trực tiếp thay cô chặn lại: “Cảm ơn cậu nhiều nha.”
Cho tới bây giờ, An Nhu mới có chút cảm giác hoảng hốt vì được quan tâm che chở, Tô Hoàng khi nào đối xử với cô tốt như vậy? Không phải Tô Hoàng cũng là một nhân vật tàn nhẫn độc ác lòng dạ hiểm độc trái tim màu đen sao? Chuyện này thật không khoa học!
“Chuyện nhỏ thôi.”
Tô Hoàng lại nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, hai mắt sáng lên nhìn vào cửa phòng thi, đẩy An Nhu một phen: “Nhanh chân vào phòng thi đi, cố lên.”
Nhìn An Nhu rời khỏi tầm mắt của mình, nụ cười trên mặt Tô Hoàng mới dần phai nhạt xuống, ngón tay khẽ vuốt khóe môi. Cô cũng không phải một người tốt, chuyện này cũng không đại biểu cô không phân biệt rõ thiệt tình giả ý.
Sự thật là cô rất thích kết bạn với loại người đơn giản như An Nhu.
An Nhu còn đang đắm chìm trong lời cỗ vũ của nữ chủ Tô Hoàng, sau đó phát triển thành hạnh phúc nhưng lại rất khó dùng lời nói để miêu tả tâm trạng phức tạp hiện tại của bản thân. Cho đến khi ngồi vào trong phòng thi mới nhớ đến bản thân phải bắt đầu làm bài, thời gian đã chạy từ lúc cô bước vào phòng thi.
【 chuẩn bị thi? Đã bắt đầu rồi? 】
An Nhu còn đang trong quá trình nhập thông tin cá nhân vào máy tính thì trong đầu truyền đến giọng của chủ tịch Sở.
【 ừ, đã bắt đầu rồi. 】
An Nhu giật mình vì được anh quan tâm.
【 không có việc gì không có việc gì, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, không quan trọng gì. 】
Thu hoạch lớn nhất vào ngày hôm nay không phải là kết quả cuộc thi, mà là đạt được sự giữ gìn bảo vệ từ nữ chủ Tô Hoàng.
Điều này rất khó nha, vì nữ chủ thích làm việc một mình, trong nguyên tác cô không có bạn bè gì hết, chỉ có lợi dụng được và kè thù. Rất đáng giá đốt pháo chúc mừng bản thân trở thành người bạn đầu tiên của nữ chủ.
【 ừm. 】
Sở Hư Uyên cũng không có ý trách cứ An Nhu, trên thực tế anh cũng không cảm thấy việc An Nhu quá mức thả lỏng tâm trạng có cái gì không tốt, dừng một chút, nói thêm.
【 cô đi thi một mình hay đi chung với Tô Hoàng? 】
Sao giống phụ huynh điều tra xem con mình ra ngoài chơi với ai, bạn tốt hay bạn xấu quá vậy?!
An Nhu ở trong lòng yên lặng chửi nhẹ một chút, rốt cuộc không có dũng khí nói ra, đặc biệt là sau khi bị cở áo choàng.
【 Tô Hoàng không thi, nhưng đi theo cổ vũ. 】
An Nhu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm.
【 cô ấy đối xử với tôi khá tốt. 】
Cho nên chủ tịch Sở hãy ngưng thuyết âm mưu của anh lại giùm tôi cái được không?!
Dựa theo những hiểu biết của An Nhu đối với Tô Hoàng, tính cách cô ấy nhìn dịu dàng nhưng thật ra lại rất lạnh lùng cao ngạo, nguyện ý ra tay giữ gìn cô đã chứng minh Tô Hoàng xác thật có ý tốt với cô.
【 cô ta làm cái gì? 】
Sở Hư Uyên gọn gàng dứt khoát nắm giữ từ ngữ trung tâm, nhạy bén nhận ra được trong lời nói của An Nhu tràn đầy tín nhiệm đối với Tô Hoàng.
Bực mình xoay bút máy trong tay, sắc mặt Sở Hư Uyên lạnh nhạt ký tên lên hợp đồng, lại xác định các mục thu mua hiệp ước.
Chuyện này cũng không phải không thể nói ra, hơn nữa nếu chủ tịch Sở muốn tra tùy tiện một lời nói cũng sẽ đều tra ra tới. An Nhu nghĩ nghĩ, nói hết rất cả mọi chuyện cho chủ tịch Sở nghe Tô Hoàng đã giữ gìn bảo vệ cô ra sao, trong lòng lại hy vọng chủ tịch Sở đừng phản cảm với Tô Hoàng nữa.
Hiện tại cốt truyện đã chạy không thấy bóng dáng đâu, An Nhu cũng phát hiện tình huống thực tế của nam nữ chủ đang vô cùng ác liệt... Không không không, chắc là cô vẫn có thể cứu giúp được một chút!
Nếu cấp bậc big boss như hai người nhìn không thuận mắt nhau, thì nhân dân toàn thế giới đều sẽ bị tai ương. An Nhu không hề dùng từ ngữ khoa trương, bởi vì nó sẽ xảy ra như vậy.
【... Thích. 】
Sau khi nghe An Nhu nói xong, Sở Hư Uyên im lặng nặng nề trong một lát, muốn nói cái gì lại chưa nói ra tới, chỉ gửi một từ đơn, tạm dừng trong chốc lát, rồi nói tiếp.
【 lo làm bài thi đi, sau khi thi xong lại nói. 】
Phản ứng gì vậy?
An Nhu muốn hỏi Sở Hư Uyên cũng không tìm được cơ hội để hỏi, vì đúng thật là bên này đã bắt đầu làm bài thi rồi, cũng đành tạm thời gác lại chuyện àny, chuyên tâm mở ra thư mục làm bài thi.
Sở Hư Uyên ngồi trong văn phòng chốc lát, đột nhiên ngừng hành động trong tay, khép một chồng báo cáo lại. Anh không thích Tô Hoàng, đây là điều đương nhiên, ai cũng sẽ không thích một người quá giống bản thân mình, cho dù quá khứ của Tô Hoàng cực kỳ tương tự với anh.
Kết quả một người như vậy, lại thiệt tình che chở An Nhu … Sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, Sở Hư Uyên im lặng suy nghĩ một lát, gọi Hứa Thái Thiên tới, ra lệnh cho anh đình chỉ kế hoạch nhắm vào công ty Hoang Quyền, đó là công ty dưới danh nghĩa của Tô Hoàng.
Có lẽ có thể đổi sang một phương thức nhẹ nhàng khác.
Nhưng trước đó, anh còn có chuyện khác cần làm.
Sở Hư Uyên đứng lên tiếp nhận áo khoác vest từ trong tay Hứa Nghiên, biểu tình lạnh nhạt: “Cô có thể tan làm về trước.”
Lại nhìn sang Hứa Thái Thiên: “Đi thôi, tôi muốn đi ra ngoài.”
Hứa Nghiên cắn cắn môi, gương mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo lúc này có thêm vài phần yếu ớt đáng thương. Nhưng cô biết tính cách của Sở Hư Uyên, đối phương đích xác càng tín nhiệm phái nam một chút... Đây cũng là chuyện cô không thể thay đổi.
An Nhu là người cuối cùng rời khỏi phòng thi. Cô học được rất nhiều kiến thức, cho nên đối mặt với loại đề thi này càng không biết xuống tay từ đâu, suy xét vài loại số liệu, cuối cùng mới lựa chọn một cái An Nhu cho rằng thích hợp nhất.
Đến nỗi thi viết lập trình càng không thể làm khó dễ An Nhu, cho dù cô chưa đọc hết quyển lập trình IT cấp 2, nhưng cũng có thể viết rạch ròi, bảo đảm giống y như trong sách tham khảo, một chữ cũng không kém.
Bấm nút nộp bài thi trên máy tính, An Nhu đẩy cửa rời khỏi phòng thi đi đến khu chờ kết quả, cũng chính là lễ đường phía trước, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được Tô Hoàng. Đây là một lễ đường không tính là nhỏ của học viện DICE, trong chốc lát kết quả ra tới sẽ trực tiếp phát giải thưởng ngay tại đây.
An Nhu chạy đến bên cạnh Tô Hoàng, tâm trạng đang rất tốt, ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô ấy, Tô Hoàng cũng không hỏi An Nhu làm bài thi như thế nào, còn có nhiều thí sinh ở ở bên cạnh nên phải thu lại tính tình, sắc mặt bọn họ nhìn không giống nhau.
Có người sầu lo, có người rạng rỡ, còn có người chẳng quan tâm đến kết quả.
Bài thi được thầy cô của khối IT trực tiếp chấm điểm, sau đó các đàn anh trong CLB mới tiến hành phát giải, An Nhu và Tô Hoàng cùng đi ăn cơm chiều, chờ đến lúc trở về thì đã thấy lễ đường đầy ấp, nhìn đâu đâu cũng đều là người, trên sân khấu cũng có người đang chuẩn bị.
“Không phải nói 8 giờ mới bắt đầu sao? Tại sao hiện tại đã chuẩn bị trao giải rồi.” An Nhu lôi kéo Tô Hoàng chạy đến vị trí trống ngồi xuống, trong tay còn xách theo trà sữa. Ổn định chỗ ngồi xong, An Nhu liếc mắt sang người bên cạnh, có chút xấu hổ muốn giấu trà sữa đi.
Ậy, thật là mất mặt, đây là cuộc thi giữa những thành viên mới, tại sao xung quanh không có một ai cầm đồ ăn uống hết vạt, ngay cả một chai nước suối cũng không có...
“Không sao, cậu cứ uống tiếp đi.” Tô Hoàng liếc nhìn thấy động tác nhỏ đáng yêu của An Nhu, cắn ống hút nhìn cô cười cười, không bỏ trà sữa ly trong tay xuống.
Tại vì An Nhu không biết cuộc thi lần này quan trọng ra sao. Tâm trạng của cô luôn rất ổn, nhưng tâm trạng hiện tại của những học sinh có mặt tại đây không phải như thế.
Cuộc thi này được xem như là cuộc tuyển chọn đầu vào của rất nhiều tập đoàn nổi tiếng, cũng có ý nghĩa rõ ràng rằng CLB IT rất được coi trọng, những học sinh đoạt được giải sẽ được học viện bồi dưỡng riêng, sau khi tốt nghiệp sẽ được tuyển thẳng vào những tập đoàn lớn.
Ngoại trừ những người thuộc con cháu trực hệ của tứ đại gia tộc là không thèm để ý đến mấy việc này, còn lại những người khác thì đều vô cùng coi trọng.
An Nhu nhìn thấy Tô Hoàng không có bỏ ly trà sữa xuống, nghĩ một mình Tô Hoàng làm như vậy cũng không tốt, hơn nữa cũng không thể làm cô bạn của mình bị chỉ trích, dứt khoát cầm ly trà sữa lên, ôm trọn trong tay lòng bàn tay, chút chút lại cắn ống hút uống một miệng đầy trà sữa.
Đã tớt tám giờ, chính thức bắt đầu đoc kết quả và trao giải. MC mặc lễ phục trang trọng đứng trên sân khấu mỉm cười tuyên bố bắt đầu.
Hai MC đều là thành viên đạo cội trong CLB IT, bọn họ cũng rất xuất sắc ở phương diện làm MC, nói mấy câu đã làm không khí sôi nổi hẳn lên. Bọn họ cũng không thừa nước đục thả câu, nói nhảm hai ba câu thì tiến vào chủ đề ngay, bắt đầu tuyên đọc danh sách đoạt giải cuộc thi lần này.
Giải thưởng ưu tú rất nhiều, nhưng không có An Nhu.
Giải ba, ít người hơn một chút, cũng không An Nhu, giải nhì... An Nhu đã không có tâm trạng để nghe tiếp, quá dong dài, nếu không có trà sữa chắc cô đã ngáp lên ngáp xuống. Cô lén lút soạn tin nhắn trong đầu gửi cho chủ tịch Sở.
【 Chủ tịch Sở, ngày mai chúng ta gặp mặt như thế nào đây? Văn phòng hiệu trưởng sẽ có người canh gác, tôi không thể ngang nhiên bước vào trong được đâu. 】
An Nhu có chút lo lắng.
【 hơn nữa tôi không có lý do gì đến tìm anh nha. 】
Phía trước chỉ rối rắm vụ gặp mặt quên mất vụ địa điểm, hiện tại An Nhu mới nhớ tới, cô chưa từng bước đến khu văn phòng hiệu trưởng, cũng không biết đường đi … Hơn nữa loại học sinh bình thường như cô cũng không có đủ tư cách đi vào văn phòng hiệu trưởng!
Sở Hư Uyên một lát sau mới trả lời An Nhu.
【 nói sau đi, cô chỉ cần lo tập trung tham gia trao giải là được. 】
Còn khuyên mình tập trung tham gia trao giải?! Không giống tác phong của chủ tịch Sở chút nào hết nha!!
Đứng ở trong phòng chờ, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai ung dung cài nút tay áo làm bằng đá quý, nút áo đá quý màu xanh lục đậm rất hợp với bộ tây trang trên người anh, hoàn mỹ phụ trợ ra thân hình cao lớn thẳng tấp.
Tùy tay tiếp nhận một tấm thiệp vàng từ người bên cạnh đưa qua với tư thế rất cẩn thận, khóe môi Sở Hư Uyên nhẹ nhàng cong lên: “Phiền toái dẫn đường.”
Hết chương 46
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook