An Nhu không nghe được câu trả lời của Sở Hư Uyên cũng không quá để ý, ngược lại quay sang nói chuyện phiếm với Tô Hoàng. Mỗi lần chủ tịch Sở không muốn nhiều lời An Nhu cũng có thể đoán được đối phương đang ở mở họp hoặc là tâm trạng không được tốt, chờ thêm lát nữa lại nói sau.
Giải nhì tuyên bố ra tới, vẫn không có An Nhu.
Tuy An Nhu biết nhưng cũng không để trong lòng. Nhưng dù sao tròng lòng cô vẫn là có chút thất vọng, ban đầu cho rằng còn có thể đoạt được giải thưởng ưu tú, hiện tại ưu tú cũng không có, như vậy tiền cũng không có.
May mắn có Tô Hoàng hữu nghị chi viện tài chính, An Nhu mới không túng quẩn đến nỗi đi làm thêm kiếm tiền.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giải nhì tuyên bố xong, kế tiếp đến giải nhất.
An Nhu không để ở trong lòng, nhưng lại cảm thấy hai MC nam nữ đứng trên sân khấu thật là cảnh đẹp ý vui, trai đẹp nữ xinh, nhìn nhìn bổ mắt, lại chú ý tới sắc mặt hai MC không biết tại sao lại thay đổi từ bình thường sang đỏ hưng phấn.
“Làm sao vậy?” An Nhu hơi giật mình, thì nhìn thấy hai MC chụm đầu nói nhỏ ngay tại loại trường hợp này, sau đó biểu tình đều trên mặt trở nên rất vi diệu.
“Ha!!!”
Tô Hoàng chống cằm ngồi ở bên cạnh An Nhu, trong tay còn xách theo một ly trà sữa, cô cười như không cười nhìn hai MC ứng biến nói hai câu gì đó trên sân khấu rồi sau đó vội vàng đi xuống: “Đã xảy ra một vài chuyện rất thú vị thôi.”
Hai MC ngưng tuyên đọc danh sách đoạt giải lại chụm đầu ghé tai nói nhỏ với nhau trước rất nhiều ánh mắt học sinh, nhưng từ bộ dáng hai người vội vàng chạy chậm xuống sân khấu là nhìn ra được chuyện tình không đúng rồi, học sinh ngồi bên dưới còn đang chờ đợi tuyên bố giải nhất đều nhỏ giọng bàn tán ầm lên.
“Hình như là có chuyện gì đó đã xảy ra.”
Biểu tình hoảng hốt của hai MC quá rõ ràng, từng động tác biểu tình đều hiện rõ ở trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều thấy được, An Nhu cũng phân biệt được biểu tình của hai người đó gồm khiếp sợ và hạnh phúc: “Chắc là có chuyện gì đó rất kinh hỉ.”
“Đúng không.” Tô Hoàng liếc mắt nhìn An Nhu, cười vỗ vỗ đầu của cô.
“Nhưng mình luôn cảm thấy biến số xuất hiện đột ngột không phải lúc nào cũng tốt.”
An Nhu nghe ra được Tô Hoàng không có hứng thú, còn chưa nói ra miệng thì khóe mắt lại nhìn thấy có người bước lên trên sân khấu. Cô quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện người cầm mic không phải hai MC trước đó. Đổi thành đội trưởng CLB IT ~ Hạ Thanh Viễn ~ một trong Thập Tam Tịch của Hội Học Sinh.
An Nhu biết người này.
Tuy rằng lấy thân phận hiện tại của cô là không gặp được Hạ Thanh Viễn, nhưng sau này Tô Hoàng sẽ có chút quan hệ với Hạ Thanh Viễn, quan hệ giữa Hạ Thanh Viễn và Hạ Dương còn có chút phức tạp, làm rối thêm mối quan hệ giữa anh ta và Tô Hoàng.
Trọng điểm là, trừ phi có trường hợp trọng đại, nếu không Thập Tam Tịch của Hội Học Sinh sẽ không xuất hiện … Vậy tại sao lại xuất hiện tại lễ trao giải của một cuộc thi nhỏ bé như vầy? An Nhu cũng sẽ không cảm thấy đối phương có kế hoạch xuất hiện tại trường hợp này ngay từ đầu.
Hạ Thanh Viễn là trưởng CLB IT, không ít người đều gặp qua anh ta, nam sinh đẩy đẩy mắt kính khung vàng, nhìn xuống phía dưới khán mắt kính khung vàng đang ầm ĩ bàn tán một chút cũng không thèm để ý.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chào tất cả các bạn, tôi là trưởng câu lạc bộ IT, Hạ Thanh Viễn.”
Hạ Thanh Viễn mở miệng, giọng bình tĩnh: “Thật ra tối không cần phải xuất hiện ở chỗ này, nhưng là lần này trao giải này có chút nho nhỏ biến động, cho nên...”

“... Hình như anh ta rất kích động thì phải?” An Nhu nghe Hạ Thanh Viễn dùng giọng dõng dạt đứng trên cao nói xuống, biểu tình khá là bình tĩnh, nhưng An Nhu lại ngoài ý muốn nghe được âm thanh trong giọng nói của anh ta không giống bình thường, có chút hưng phấn.
“Có thể không kích động sao.”
Tô Hoàng cười nhạo một tiếng, nét mặt dịu dàng có rất chút tan vỡ, nhưng là cô cũng không có để An Nhu nhìn thấy: “Thật là muốn rời khỏi nơi này... Ngồi lại toàn nghe cái gì không đâu à.”
Giọng của cô rất lười biếng, mang theo chút oán giận. An Nhu chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tô Hoàng, nhưng cô biết khẳng định là Tô Hoàng biết cái gì.
Còn đang suy nghĩ có cần tìm chủ tịch Sở thương lượng một chút về tình huống này hay không, An Nhu cắn cắn ống hút, thì nghe thấy Hạ Thanh Viễn cố tình cường điệu một câu.
“Cho nên, giải nhất của cuộc thi lần này sẽ do hiệu trưởng Sở Hư Uyên tự mình trao giải, mọi người vỗ tay hoan nghênh!” Hạ Thanh Viễn ra vẻ trấn định nói xong một câu cuối cùng, đi đầu vỗ tay lên, cơ thể cũng né sang đứng một bên, nhường ra vị trí chính giữa sân khấu.
“Khụ khụ khụ khụ khụ!” An Nhu sặc trà sữa trong cổ họng, giây tiếp theo chính là điên cuồng ho khan.
Cho dù chật vật như vậy An Nhu cũng không nhịn được ngẩng đầu lên xem, sặc ra nước mắt nhìn lên sân khấu cao, người đàn ông mặc âu phục màu đen nhẹ nhàng bình tĩnh từ bên cạnh đi lên, đứng ở giữa sân khấu nhìn xuống phía dưới.
“Nhu Nhu, sao lại không cẩn thận như vậy.”
Tô Hoàng xoa nhẹ đầu tóc An Nhu, vội vàng giúp cô thuận khí, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Làm sao vậy? Không có việc gì đi? Lại uống thêm hai nước miếng, đúng rồi, từ từ chậm rãi thôi.”
An Nhu tiếp nhận chai nước khoáng từ tay Tô Hoàng, uống lên hai ngụm mới ngừng ho khan, dùng đầu ngón tay hủy diệt nước mắt bị sặc ra tới, lắc đầu: “Không có việc gì, mình hơi bất cẩn chút thôi...”
Sở Hư Uyên xuất hiện hiển nhiên là điều mà bọn học sinh ở đây cũng chưa từng nghĩ đến, nhìn thấy thần tượng của mình xuất hiện, phản ứng của phần lớn học sinh cũng không tốt hơn gì so với An Nhu, âm thanh kinh ngạc cùng âm thanh hút không khí vang lên hết đợt này đến đợt khác ở lễ đường, còn có không ít người phóng ra ánh mắt cuồng nhiệt thậm chí là tiếc nuối.
Ai sẽ nghĩ đến, từ trước đến nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, Sở Hư Uyên người mang danh nghĩa hiệu trưởng lại sẽ xuất hiện tại trường hợp nhỏ bé như vậy? Sớm biết rằng có cơ hội được tiếp xúc gần với chủ tịch Sở khẳng định sẽ cố gắng làm bài thi!
Liều chết cũng muốn đoạt được vị trí đứng đầu!
Trong lúc nhất thời, phía dưới khán đài tràn ngập kinh ngạc cùng tiếc nuối.
An Nhu đã thuận khí, cô vỗ vỗ ngực, nhanh chóng quét mắt nhìn người đàn ông có nhan sắc tuyệt thế đang đứng trên sân khấu cao kia, lại nhanh chóng di dời tầm mắt.
Quả thực là có độc mà, tại sao chủ tịch Sở không nói cho cô biết trước rằng anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này?!
Đổi thành bất kỳ người bình thường nào cũng đều sẽ cảm thấy Sở Hư Uyên xuất hiện ở chỗ này thật không thích hợp!!!
Chuyện này tương đương với việc nhà giàu số một thế giới ngồi ăn ở quán ăn ven đường đều không khoa học! Không đúng, so với việc này còn không khoa học!
Sở Hư Uyên không có hứng thú nhìn phản ứng của học sinh phía dưới sân khấu, người đàn ông cong môi, khí thế được mài giũa lâu dài ở thương trường rất dễ dàng khống chế toàn lễ đường, đĩnh đạc mà nói, bộ dáng lạnh nhạt trầm ổn.
Cho dù Thập Tam Tịch đứng bên cạnh cũng rất xuất sắc, nhưng đứng trước mặt Sở Hư Uyên cũng bị che đậy ảm đạm không còn chút ánh sáng.
“Cho nên, hôm nay tôi đến đây để trao giải cho người đoạt giải nhất.”

Sở Hư Uyên vẫn duy trì độ cong của khóe môi, giọng nhẹ nhàng, giơ lên tấm thiệp vàng trong tay: “Được rồi, để xem người đoạt giải nhất hôm nay là ai?!”
Thong thả ung dung mở ra tấm thiệp, rút ra một tờ giấy màu vàng từ bên trong, cho dù là được chế tạo gấp gáp bởi sự yêu cầu của Sở Hư Uyên nhưng cũng làm rất tinh tế xinh đẹp, rất phù hợp với ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông, rõ ràng từng khớp xương.
Sở Hư Uyên khép hờ đôi mắt, khóe môi hơi hơi cong lên, không có chút nào ngoài ý muốn đọc ra dòng chữ trên tờ giấy nhỏ: “Chúc mừng bạn An Nhu năm nhất lớp 56, đạt được giải nhất cuộc thi lần này.”
Giọng của anh lạnh lùng lại vững vàng, âm thanh pha lẫn trong đó người khác nghe không hiểu, nhưng An Nhu lại nghe hiểu, trải qua trăm ngàn lần nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên, cô quá rành!!!
An Nhu tỏ vẻ, tại một giây này, cô trở thành đối tượng vừa hâm mộ ghen tị lại vừa hận trong mắt mọi người nơi đây, nhưng thật ra tại giây phút này, cô chỉ muốn ngất xỉu chuồn khỏi nơi này ngay lập tức.
Không phải không muốn gặp chủ tịch Sở, nhưng tuyệt đối không phải ở trường hợp này nha, còn trước mắt nhiều người như vậy, cô có thể khống chế được bản thân không phát run sao?!
Vấn đề khó giải nhất thế kỷ.
Trong vài giây ngắn ngủn này, An Nhu chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Mẹ ơi, xấu hổ quá, hôm nay cô không có chú ý tới hình tượng, vì nghĩ thi xong rồi về, đi thi thì cần gì mặc đẹp, nên chỉ mặc rất đơn giản.
Áo hoodie màu xám cùng quần sọt ngắn màu đen, đầu còn chưa gội, cũng chỉ là cột cao thành đuôi ngựa, có phải hơi quê mùa hay không...
Khoan cái đã, Sở Hư Uyên là cố ý đi!
Lập tức bắt được bản chất vấn đề, An Nhu nghiến răng nghiến lợi, tên khốn! Đồ độc tài! Thiểu năng trí tuệ!
“Nhu Nhu, đi lên nhận giải kìa.”
Tô Hoàng cười đẩy An Nhu một chút, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, không cần sợ.”
Tuy rằng cô ấy nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu giật mình kinh ngạc, thậm chí còn không cảm thấy Sở Hư Uyên xuất hiện tại trường hợp này có gì không đúng.
Thấy An Nhu chậm chạp không đứng lên, xung quanh đã có người khe khẽ nói nhỏ, còn có đám người bu xung quanh Từ Văn Huyên biết hai người có chút quen biết, lúc này giả vờ không tồn tại là không có khả năng.
“Ê, ê, hình như là cô bạn kia của cậu kìa?”
Vẻ mặt nữ sinh ngồi ở cạnh Từ Văn Huyên vô cùng khiếp sợ, chọc nhẹ bả vai Từ Văn Huyên: “Đó không phải...”
Đó không phải là học sinh bình dân ngày đó chúng ta châm chọc qua lúc phỏng vấn sao? Nhìn thấy sắc mặt của Từ Văn Huyên càng thêm âm trầm. Người nữ sinh kia sáng suốt nuốt những lời này xuống bụng.
Từ Văn Huyên đoạt giải hai, nếu không có bị An Nhu chặn đầu trên thì giải nhất nhất định thuộc về cô ta.
An Nhu đã ổn định tinh thần, cũng chú ý tới hai người bên kia. Cơ thể cô cứng đờ một hồi lâu, chỉ cảm giác được Tô Hoàng đang xoa nhẹ bả vai của cô, mềm nhẹ lại kiên định đẩy cô rời khỏi ghế ngồi.

Người đàn ông đứng trên sân khấu không biết sao ánh mắt cũng tỏa định ở nơi này, cười như không cười nhìn chằm chằm vào mắt An Nhu.
Cặp mắt đen nhánh vẫn xinh đẹp như sao trời, đây là lần đầu tiên An Nhu mặt đối mặt với Sở Hư Uyên. Đối phương còn tỏ vẻ đã nhận ra cô.
Vừa mới rồi ở trong đầu còn chửi mắng chủ tịch Sở, dùng các loại câu thô tục lăn qua lộn lại mắng Sở Hư Uyên chục lần, giờ gặp được người thật, An Nhu nháy mắt túng quẩn. Cô mạnh mẽ chống đỡ tinh thần bước từng bước đi lên, ra vẻ bình tĩnh nhỏ giọng nhờ bạn học nhường đường, hai chân nhũn ra như đi trên mây.
Chuyện này qua thật lâu thật lâu lúc sau, An Nhu đều nhớ rõ từng có một màn như vậy trong đời mình, chỉ là khi đó cô đã có thể nhẹ nhàng mắng chửi Sở Hư Uyên ngay trước mặt anh, tỏ vẻ “Bổn cô nương nắm tay nhà người đi vào nấm mồ hôn nhân cũng không có khẩn trương bằng lúc đó”.
Sau đó bị Sở Hư Uyên cười lạnh một tiếng, bắt đầu công việc dỗi lẫn nhau hằng ngày, sau đó là một loạt âm thanh ái muội khiến người nghe đỏ mặt chảy máu mũi, phần thắng luôn luôn thuộc về chủ tịch Sở.
Hạ Thanh Viễn rốt cuộc cũng chú ý người đoạt giải nhất lần này là ai. Anh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chủ tịch Sở lại đây là vì quá rảnh, không có việc gì tìm việc làm. Rất có thể là muốn bồi dưỡng đối phương, nhận vào làm thuộc hạ của bản thân.
Những chuyện này Hạ Thanh Viễn cũng không rõ ràng lắm. Đừng nói giỡn, nếu anh có thể hiểu được tâm tư của chủ tịch Sở thì anh đã không chỉ là một học sinh bình thường. Nhưng là anh biết, mục tiêu của chủ tịch Sở chính là tập trung vào người giành giải nhất lần này.
Chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn, người đoạt giải nhất là một người không lệ thuộc vào bất kỳ gia tộc danh giá nào, mà chỉ là học sinh bình dân. Đổi mới lịch sử của học viện DICE.
Nhưng dù hiện tại có là bình dân nhưng tương lai thì không biết được? Rốt cuộc có một trong tứ đại gia tộc duy trì thì tương lai không thể là một người bình thường được.
Khi nhìn thấy người nữ sinh kia đi đường còn có chút khiếp đảm, cả người như đang bay đi lên tới, Hạ Thanh Viễn cười cười, chủ động bước lên chỉ dẫn học sinh mới tên “An Nhu” này: “Bạn học này, mời bạn đi sang phía bên này.”
Giọng của anh rất dịu dàng, khí chất cũng là nho nhã thân thiết.
Thật ra An Nhu không sợ trường hợp này, không bằng nói hiện tại đầu óc cô đã trống rỗng, cô căn bản không chú ý đến những việc khác. Được Hạ Thanh Viễn dẫn đường đứng cạnh Sở Hư Uyên, An Nhu còn trộm liếc nhìn Sở Hư Uyên một cái, người đang đứng cách cô chưa tới một mét.
An Nhu vóc dáng hơi nhỏ con, nói tóm lại chính là lùn, chủ tịch Sở cao hơn An Nhu mấy cái đầu, đừng bao giờ đi so sánh một người cao hơn 1m80 với một đứa còn chưa tới 1m60.
Tuy là trộm liếc nhưng cái gì cũng nhìn không tới, An Nhu chỉ có thể nhìn thấy cổ tay áo nạm đá quý màu xanh lục đậm chiết xạ ánh sáng chiếu chiếu làm mắt cô hơi lóa.
Đúng là sự thật rồi, cô có cái nhìn khác về trình độ khoe giàu của thế giới này, An Nhu có chút ngẩn người. Hiện tại cô muốn gửi hai ba câu nhắn cho chủ tịch Sở, nhưng rò ràng là đối phương không có khả năng lấy di động ra đọc, cũng càng khó giao lưu... Tráng sĩ, muốn giết muốn xẻo hãy nói một câu đi!
“Bạn học An Nhu, chúc mừng.”
An Nhu còn đang ngây người, Sở Hư Uyên đã mở miệng ra trước, biểu cảm của người đàn ông không có chút nào thay đổi, vẫn là nụ cười mười điểm kia, anh đưa giấy khen cho An Nhu, cúi đầu nhìn mèo con ngu ngốc của anh, thì ra mèo con của anh nhỏ nhắn đến như vậy, đầu còn chưa tới ngực của anh.
“Đây là phần thưởng, chúc mừng em trở thành người đứng nhất cuộc thi lần này.”
... Hình như còn rất bình thường.
Đừng nói là nhận ngay tại đây đó nha?
An Nhu dừng một chút, tận lực khống chế hành động của bản thân, làm như trấn định tự nhiên giơ hai tay tiếp nhận phần thưởng từ tay của Sở Hư Uyên, theo bản năng ấn một chút. Cứng cứng, là một tấm thẻ, hay là tiền thưởng.
Tô Hoàng đan chéo hai chân, sau khi An Nhu đi tự nhiên phát tán ra khí thế đại tỷ, cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu híp híp mắt, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Cô nhìn rất rõ ràng, thái độ Sở Hư Uyên dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, ánh mắt còn toát ra chút cưng chiều.
Ngày thường An Nhu tiếp xúc với Sở Hư Uyên trong trạng thái dịu dàng quá nhiều nên mới không nhận ra được, ngoại trừ An Nhu thì không có người nào trong lễ đường này không phát hiện ra thái độ bình dị gần gũi của hiệu trưởng Sở đối với cô, đây quả thực là kỳ tích.
Cho dù không phải người thuộc tứ đại gia độc, nhưng cũng là thái độ coi trọng. Tất cả mọi người rõ ràng đều nhận ra điều này.
“Cảm ơn hiệu trưởng Sở.”

An Nhu vẫn luôn không dám đối diện với Sở Hư Uyên, hơi co người lại như đang cúi người 90 độ, có chút trạng thái đề phòng, chỉ cần Sở Hư Uyên có hành động gì khác thường cô sẽ co giò bỏ chạy ngay: “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, không phụ lòng trường học bồi dưỡng.”
Tiêu chuẩn khách sáo, miệng đầy lý do thoái thác, có thể dưới tình huống như vậy mà còn nhớ tới nói lời khách sáo đã tính không tồi.
Sở Hư Uyên cười ra tiếng, âm thanh rất nhỏ. Hạ Thanh Viễn đứng còn có hơi xa, anh đè thấp âm lượng một chút, cũng chỉ có cô nhóc mèo con đứng trước mặt anh mới nghe thấy.
Con tim An Nhu vừa mới hạ xuống một chút, thì nghe được đối giọng nói lười biếng chứa đầy ý cười của người đàn ông đứng trước mắt này: “Sao vậy? Ngày thường không phải dỗi rất vui vẻ sao? Nhìn thấy người thật lại co rút người như vậy? Hửm! Mèo con ngu ngốc!!!”
Giọng điệu của anh không chút để ý, nhưng âm sắc trầm thấp, dù là đang mắng cô cũng rất có lực hấp dẫn, gợi tình muốn chết.
An Nhu: ...
An Nhu thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, bật nút rơi vào trạng thái người sống đừng lại gần, cắn chết không chịu trách nhiệm.
Cũng may Sở Hư Uyên không tính toán dọa hư cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu cho vui, người đàn ông nhẹ nhàng khống chế toàn trường, làm An Nhu đứng trên sân khấu cao cao hưởng ứng nhiệt liệt vỗ tay của mọi người phía dưới, choáng choáng váng váng trở lại vị trí chỗ ngồi.
Mọi chuyện kế tiếp diễn ra như thế nào An Nhu không biết, trên cơ bản trong óc của cô đều có chút trống rỗng.
Nhéo phần thưởng ở trong tay, cô không có tâm trạng nghe trên sân khấu nói tiếp cái gì. Trên thực tế trong đầu cô đang tập trung suy nghĩ, sau đó tổng kết một câu.
Quả nhiên chủ tịch Sở chính là tới hố cô!
Cô biết trước mà!!!
“Nhu Nhu, hoàn hồn.”
Tô Hoàng nhẹ nhàng lay nhẹ cơ thể An Nhu sau khi một bạn học cuối cùng đến nói câu chúc mừng, có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt An Nhu: “Hồi —— hồn, còn chưa tỉnh nữa hả?”
“Tỉnh tỉnh.”
Bị người dùng bàn tay lạnh lẽo nhéo mặt, An Nhu giật mình một cái, hoàn toàn bừng tỉnh, cười cười ngượng ngùng nhìn Tô Hoàng: “Xin lỗi, chúng ta về thôi!”
Nghi thức trao giải đã kết thúc, Sở Hư Uyên cũng chỉ là tới đi ngang sân khấu, một giây đồng hồ cũng không dừng lại lập tức rời đi. Bộ dáng này của anh càng chứng minh suy nghĩ của mọi người.
“Ờ, nhưng mà mình còn muốn đi ra ngoài xử lý chút chuyện, đến giao lộ phía trước tụi mình tách ra hen.”
Tô Hoàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hổ, sau đó nói ra lời xin lỗi: “Xin lỗi nha Nhu Nhu, không đi về chung với cậu được.”
“Không sao đâu, không có việc gì, mình tự về được mà.”
An Nhu vội vàng cự tuyệt, cô cũng không có bắt ép một hai Tô Hoàng phải đi chung với cô: “Mình có thể về nhà một mình mà, cậu đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, trở về sớm nha, đừng về khuya, trời tối nguy hiểm lắm.”
Góc của ad:
Chủ tịch Sở: Không ngờ mèo con ngu ngốc lại nhỏ nhắn đáng yêu đến như vậy, hừm, không biết ôm vào lòng cảm giác sẽ ra sao nhỉ?!
An Nhu: Tôi chỉ mới có 17 tuổi thôi à, cầm thú!!!
Hết chương 47

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương