Từ ngày về nhà họ Dương, Lâm Diệp phải nghe không ít lời bình phẩm sau lưng từ trong nhà ra đến ngoài chợ. Ban đầu người làm trong nhà còn lấy cậu ra cười cợt với nhau nhưng dần dà thấy cậu khéo léo chăm chỉ lại hiền lành nên cuối cùng lại chuyển sang yêu quý.

Lâm Diệp biết rõ, người ngoài thì có thể chơi tất tay nhưng đối với họ hàng và những người gần gũi thì nên mềm mỏng, dù có thể chịu thiệt thòi ban đầu nhưng về sau chắc chắn sẽ là thành trì vô cùng tốt.

Hôm nay Dương Mẫn đưa cậu đến dự tiệc tân gia của một người bác. Khách dự đa phần là những người lớn tuổi trong họ hàng, lúc trước thường là Bạch Lan đi cùng chồng nhưng nàng có cá tính mạnh mẽ sắc bén của một nhà kinh doanh khiến các bô lão không thích mấy. Nay thấy cháu dâu mới hiền lành dễ bảo nên mọi người khá ưng thuận.

Trong buổi tiệc, Dương Mẫn muốn mang cậu theo bên mình nhưng giữa chừng lại bị các vị trưởng bối lôi kéo sang uống rượu nên đành để cậu sang chỗ các bà các cô.

Không khí trong bàn khá hòa thuận, mọi người nói chuyện vui vẻ, chỉ trừ một bà thím lớn tuổi, người luôn giữ thành kiến với Lâm Diệp cho rằng cậu quá thấp kém so với Dương Mẫn.

Bà thím vốn dĩ chỉ đáp vài câu nhát gừng, dần dà khi chủ đề chuyển sang con cái lại cao giọng bình luận.

"Phải phải, đông con đông cháu thì càng nhiều lộc. Tội cho đứa cháu của ta, phải mà nên duyên với Nhã Hân thì thì hẳn giờ đã có thêm cục cưng để bồng bế. Ai đời lại đi nghe lời chị vợ già đi cưới về một người không biết đẻ làm gì không biết."

Mọi người có chút sượng, ai cũng lén nhìn Lâm Diệp. Chỉ thấy cậu từ đầu đến cuối vẫn lễ phép tươi cười mặc cho bà thím có đâm chọt cậu thế nào đi nữa.

Tưởng rằng mình sẽ chỉ đối phó với bà thím, nào ngờ chốc sau một nữ nhân bước vào làm Lâm Diệp suýt thì sững người.

Hoàng Nhã Hân, ca nương nổi tiếng nhất thành, đồng thời là người tình cũ của Dương Mẫn cũng có mặt trong buổi tiệc. Ả được mời đến hát và ở lại vì quen biết với bà thím. Hai người gặp nhau liền xúm vào trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Lâm Diệp ra vườn để tránh va chạm hai nhân vật phiền phức này. Mà cả hai để ý thấy cậu ở một mình nên cũng đi theo dự định bày trò trêu chọc cậu.

"Nô tì cấp thấp cùng kỹ nữ hết thời đi cùng nhau. Quả là một tình bạn đẹp." Nhã Hân vừa bước tới thì Lâm Diệp bỗng cất lời làm ả sững người vì độ lật mặt của cậu.

"Mày nói cái gì?" Bà thím đánh một cái lên chiếc bàn đá, mặt mũi đỏ lên vì giận.

Trong quá khứ bà từng là người hầu, trong một lần tranh thủ ông chủ ngủ say rồi bò lên giường liền một nấc thành vợ lẽ nhà giàu. Nhiều năm trôi qua tưởng như không ai còn nhớ, vậy mà hôm nay lại bị nhóc ranh đào bới quá khứ làm bà vô cùng tức giận.

Lâm Diệp thấy một bóng người quen thuộc ở đằng xa, cậu nhẹ nhàng bước tới trước mặt hai người nói.

"Cứ bắt nạt tôi công khai đi nào, đằng nào trong mắt thiên hạ thì hai người cũng chỉ là hai mụ già xập xệ đang cay cú thôi."

"Mày!!!" Nhã Hân tức đến đỏ mặt, ả chực muốn đánh cậu nhưng bị bà thím giữ lại. Lâm Diệp nhìn bà thím lại càng đắc ý nói tiếp.

"Thím à, dĩ vãng dơ dáy vẫn còn ở đó không dễ gì tẩy trắng đâu ạ nên đừng mạnh mồm, còn đụng tới chồng tôi nữa thì tôi cho người nhổ răng thím đấy." Rồi cậu nhìn sang Nhã Hân cười khinh khỉnh. "Còn cô ả này nữa, phường đĩ điếm thì nên tự biết thân biết phận may ra sau này còn có người chịu lấy."

"ĐỒ KHỐN!!!"


Nhã Hân tức giận lao đến xô Lâm Diệp xuống đất. Tiếng hét của ả làm tất cả mọi người phải chú ý, ả vung tay định đánh cậu thì một giọng nói vang lên.

"NÀY!"

Dương Mẫn nhanh chóng lao đến ôm lấy vợ mình rồi ngước nhìn Nhã Hân quát lớn.

"DÁM ĐÁNH VỢ TÔI CÔ MUỐN CHẾT À?!"

Nhã Hân bị mắng sợ đến xanh mặt, ả chỉ biết lắp bắp không nói nên lời. Dương Mẫn chợt nhìn sang bàn tay của bà thím, lại thấy trên tay vợ mình có chút sưng đỏ lên khiến hắn càng điên tiết.

"Lại thêm thím nữa! Các người ban ngày ban mặt ngang nhiên hành hung người khác-"

"Không có gì đâu mình à..." Lâm Diệp níu áo hắn cắt ngang lời, trên mặt rõ nét khó xử. "Em chỉ định hỏi thăm, nhưng có lẽ là do em ăn nói không tốt làm họ hiểu lầm.... Là em vô ý tứ... Mình đừng trách họ mà..."

Lúc này tất cả mọi người đều đứng vây quanh xem chuyện. Ai cũng im lặng chờ người trong cuộc giải quyết, một đứa cháu gái vốn bất mãn với bà thím có cơ hội liền nói.

"Bà bắt nạt cậu Lâm ấy. Lúc nãy bà còn mắng cậu không biết sinh em bé." Nói xong liền bị người chị lớn bên cạnh che miệng lại vì sợ gây rắc rối.

Bà thím và Nhã Hân khóc không thành lời, cũng không dám lên tiếng biện hộ vì sợ Dương Mẫn sẽ trực tiếp bằm nát mình.

Mọi người xung quanh nghe xong chỉ biết âm thầm cảm khái, ai cũng tự hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Dương Mẫn cáu giận đến cực độ nhưng phải nén lại vì không thể đánh hai người kia, mà người trong lòng lại liên tục năn nỉ hắn bỏ qua. Hắn nhìn ánh mắt tha thiết của vợ, cuối cùng cũng mủi lòng.

"Có thật là không sao chứ?" Đến khi về đến nhà, hắn vẫn không an tâm mà cởi quần áo của Lâm Diệp để kiểm tra.

"Thật sự là không sao mà. Chỉ có một vết trầy bé tẹo, ngày mai sẽ lành thôi." Lâm Diệp chủ động xoay eo cho hắn xem cơ thể mình.

Vốn dĩ Nhã Hân cũng không có xô cậu quá mạnh, là cậu tự phối hợp ngã theo động tác của ả. Dù sao cậu cũng không mất trí để mình bị thương vì những kẻ như vậy.

Điều quan trọng với cậu là cuối cùng cũng giải quyết xong hai con người phiền phức này. Tuy nhiên ngay cả cậu cũng không ngờ rằng Dương Mẫn lúc nóng giận sẽ đáng sợ như vậy.

Lâm Diệp giúp Dương Mẫn cởi quần áo rồi cùng bước vào bồn tắm, thấy hắn vẫn chưa hạ hỏa hoàn toàn nên cậu pha thêm một ít tinh dầu mùi dịu nhẹ. Tuy vẫn còn giận cậu vì để bản thân chịu thiệt nhưng thương thì vẫn thương, hắn để cậu tựa vào người mình, bàn tay vuốt ve cánh tay thon gọn, cảm nhận mùi thơm dễ chịu của nước tắm và người trong lòng làm hắn thư giãn không ít.

"Từ giờ trở đi có ai dám bắt nạt em thì phải nói cho ta biết ngay, không cần phải nói đỡ cho họ." Hắn nâng cằm cậu mặt đối mặt với mình. "Cứ như thế này thì làm sao ta yên tâm để em một mình được chứ."

Đối mặt ở cự li gần, nghe hắn nói những câu như vậy làm cậu đỏ mặt. Lâm Diệp ôm lấy hắn vùi mặt trong hõm cổ lí nhí.

"Em xin lỗi đã làm mình lo lắng... sẽ không có lần sau đâu mà."


"Hơn nữa... Cảm ơn mình đã chấp nhận và yêu thương em. Em rất hạnh phúc khi được làm vợ mình, em còn nghĩ nếu như có kiếp sau, cho dù no đủ hay khó khăn em vẫn muốn được ở bên mình."

Lâm Diệp chủ động hôn lên môi hắn. Khi hai cánh môi thơm mềm áp lên đôi môi khô ráo, Dương Mẫn theo tự nhiên vòng tay ôm lấy cậu, kéo cặp vú to áp lên bờ ngực vững chãi của hắn. Từ hôn môi lại chuyển sang hôn lưỡi, Lâm Diệp không biết từ lúc nào mình đã bị cướp mất quyền chủ động. Cả khoang miệng đều bị khuấy đảo, cái lưỡi cũng bị cuốn lấy làm cậu chìm vào đê mê. Lúc tách ra còn để lại dải nước bọt quanh cái miệng nhỏ của cậu.

"Hôm nay chơi lỗ nhị nhé, được không?" Dương Mẫn lần mò xuống rãnh mông của cậu từ từ đưa ngón tay vào.

"Dạ...."

Lâm Diệp ngoan ngoãn xoay người quỳ xuống đưa cái mông tròn về phía hắn. Tay tự giác tách hai cánh mông ra để lộ lỗ thịt đang co rút đầy dâm đãng.

"Mau tiến vào trong em..." Cậu nỉ non mời gọi.

Dương Mẫn cẩm con cặc to bự tra vào lỗ đít, ở cùng nhau bấy lâu hai cái lỗ của Lâm Diệp đều bị chơi đến thuần thục, chỉ cần nứng liền cắm cặc vào đụ ngay, không cần tốn nhiều thời gian vào việc nới rộng nữa.

"Ah~ lớn quá đi~" Lâm Diệp nhắm mắt xuýt xoa khi lỗ đít đã nuốt trọn hết cây gậy thịt vào trong. Cặc bự bị vách thịt bao bọc lấy sít sao không kém lỗ lồn, thậm chí cái lỗ ngoài còn bú gốc cặc mạnh hơn làm Dương Mẫn suýt bắn vào trong mấy lần.

Hắn giữ lấy eo cậu nắc hùng hục từ đằng sau không ngừng nghỉ dù chỉ một giây. Cái mông cong cớn bị háng đàn ông đập lên vang từng tiếng bồm bộp liên hồi. Lâm Diệp yếu ớt chống tay lên thành bồn tắm, cậu bị đụ đến kêu rên mê loạn, mỗi nhịp đụ là mỗi lần cậu rên ra tiếng.

Sau khi chuyển Lâm Diệp từ phòng riêng đến phòng ngủ của mình, việc đầu tiên Dương Mẫn làm là sửa lại căn phòng, đổi giường và tủ sang cỡ lớn hơn và tăng độ cách âm cho tường để vợ bé nhỏ của hắn cảm thấy thoải mái, đặc biệt là trong lúc làm tình không phải kìm nén lại tiếng rên la.

"Lỗ đít dâm ra nhiều nước chưa này... ah... ta mà không lấy em thì ai sẽ có diễm phúc... ừm... được chơi cái lỗ tuyệt vời này chứ.." Dương Mẫn áp lên tấm lưng trắng nõn của Lâm Diệp liếm một đường trên da non mịn làm cậu khẽ rùng mình.

Lâm Diệp xoay mặt hôn lên môi hắn, thẹn thùng nói. "Không.. ư... không phải đâu... là-là vì mình.. e...em... mới ah... sướng... ư hưmm~"

Dương Mẫn gần đây nhận ra rằng vợ mình rất thích hôn, đặc biệt là trong lúc quan hệ. Bản thân hắn cũng thích vì mỗi lần hai cái lưỡi quấn lấy nhau cái lỗ thịt của cậu sẽ tự động kẹp lại, đem con cặc bự chôn sâu bên trong hang động ẩm ướt.

Cái mông của Lâm Diệp bị va chạm đến đỏ ửng lên, thịt mông bị háng đàn ông nắc dồn dập mà tâng lên từng hồi như sóng vỗ. Dương Mẫn nhìn cặp mông đào láng mịn không nhịn được mà đánh lên mấy cái, đánh xong lại bóp, bóp rồi lại đánh. Lâm Diệp vốn bài xích những tác động vật lý nhưng lúc này bị chồng đánh mông lại thấy sướng một cách kỳ lạ, còn ra sức nâng cái mông cho hắn đánh thoải mái. Càng đánh cậu càng rên to hơn, cuối cùng thét lên khi bàn tay hạ một tiếng bộp trên mông còn thân cặc nghiến qua điểm dâm rồi bắn tinh dịch loãng hòa vào dòng nước ấm.

"Lỗ đít chơi phê cặc quá.... ư... ta cũng ra đây.." Dương Mẫn chạy nước rút dùng háng dập nát lỗ đít người dưới thân. Hắn ôm lấy vú cậu hai cánh tay hiện rõ đường gân đầy nam tính. Vú bị tấn công bất ngờ nên Lâm Diệp theo phản xạ co rụt lỗ dâm lại, vách tường thịt bên trong bỗng chống bị thu nhỏ lại làm cặc bự như đang vẫy vùng trong cơ quan bẫy. Cuối cùng nắc một cú vào điểm sâu nhất rồi rút ra bắn đầy trên mông cậu.

Lâm Diệp vịn vào thành bồn thở dốc mặc cho chồng cậu còn đang bôi loạn tinh trùng trên mông mình.

"M-mình... ưm.." Cậu vừa hé môi thì Dương Mẫn đã đút một ngón tay vào miệng. Đầu ngón tay còn mang theo chút tinh dịch mằn mặn, cậu vừa nếm liền tự động mút mát ngon lành.


"Mình ơi~ cái miệng bên dưới cũng muốn ăn nữa." Lâm Diệp trở người ôm lấy Dương Mẫn nũng nịu dụi dụi lên cổ, để vú bự và lồn cạ vào người hắn tỏ vẻ đầy cơ khát.

Hắn nhìn vẻ mặt khát tình của vợ mình, ở cùng cậu lâu ngày hắn nhận ra lúc cậu chưa nứng thì vô cùng đứng đắn đàng hoàng, mà một khi đã nứng rồi thì nhất định sẽ ép khô hắn.

"Ngoan nào, rồi ta sẽ bón cho em. Nhưng mà là ở trên giường của chúng ta." Sợ ngâm nước lâu sẽ bệnh nên hắn lau người cho cậu rồi bế lên giường.

Lâm Diệp lưng vừa chạm lên tấm nệm quen thuộc liền nôn nóng dạng háng nâng cao cái lồn, ngón tay vội vã tách hai mép lồn thẫm màu trước mặt hắn.

"Em nứng lồn lắm rồi... ư... mình dùng cặc chữa nứng giúp em với... Lồn dâm này thèm khát con cặc bự mạnh mẽ của mình lắm rồi..."

Dương Mẫn nào chống cự được sự hấp dẫn của lồn vợ nhỏ xinh đẹp. Hắn vục mặt liếm lồn vài cái rồi nhét cặc vào lỗ nhỏ đang mấp máy kia. Động thịt trống rỗng thấy vật thô lớn nóng rực đi vào liền phấn khởi co chặt không cho nó rút ra ngoài.

"Ôi... chặt quá." Dương Mẫn nhíu mày vỗ nhẹ lên mu lồn cậu.

Lâm Diệp hiểu ý từ từ thả lỏng cơ thể dần. Cả cơ thể cậu dán chặt vào người hắn, cái lưỡi nhỏ liếm lên sườn mặt đàn ông như một chú mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân của mình.

"Em không chịu được nữa. Mau đụ em... đụ nát lồn em đi...HưAhhhhh~"

Dương Mẫn dập mạnh cặc như búa tảng khiến cậu sướng đến trợn mắt. Mười đầu ngón chân cũng theo phản xạ cho quắp lại.

"Đụ em này... đứa trẻ ngoan hiền của nhà họ Lâm đây sao? Còn dâm hơn cả gái làng chơi... ôi lồn siết chặt thế arghhh... đụ sướng thật..." Hắn đụ sâu trong cái lồn cậu. Lại nhớ lúc đầu gặp mặt chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi ngây thơ, không ngờ giờ lại trở nên dâm đãng say mê cặc đàn ông như vậy.

Lâm Diệp trong cơn mê loạn bóp lấy hai cái vú của mình ép chúng vào nhau phụng phịu.

"Ah hah... là v-vì... ưm... mình ngày... a... đêm dạy-dạy dỗ em... không được đâu chỗ đó... aaahh~"

Dương Mẫn đột kích vùng kích thích tình dục trong lồn làm Lâm Diệp rỉ nước vì bị đánh úp. Nước nhờn càng ra nhiều cặc lại càng trượt vào lồn dễ dàng hơn.

Lâm Diệp có cái lỗ đít luôn siết chặt còn lỗ lồn của cậu thì lại nhiều nước vô cùng, chơi lỗ nào cũng làm hắn phê ngất trời, đã thế trên người cậu lại tỏa ra mùi thơm dễ chịu, nhất là hai cái vú bự thơm mùi sữa ngọt ngào, núm vú lại to tròn như quả nho chín tươi mọng nước ngậm vào rồi liền không muốn nhả ra.

Dương Mẫn ở trên giường đè lên người vợ nhỏ đụ vào cái lồn điên cuồng. Lỗ lồn bị cặc nong căng ra đến cực hạn, hai mép thịt cũng ngả ra hai bên háng bởi cường độ nhấp kinh hồn của hắn. Vách thịt mềm mại liên tục bị vật to cứng ma sát, hột le bên ngoài cũng phình ra nhô lên khỏi khe lồn. Lâm Diệp loạn hồn, trong đầu chỉ có thể nghĩ tới con cặc thô cứng to dài của Dương Mẫn, con cặc bự đụ cậu sướng tê lồn mỗi ngày.

"Ch-chồng em thật... ah... thật dũng mãnh... cặc đụ giỏi quá... ưm... s-sướngggg quá đi~ cặc chồng em là nhất ưm... em là bồn chứa tinh của... ah oh.... của.... mình..."

Dương Mẫn biết cậu không hề buông lời gió thoảng mây bay trong lúc làm tình. Trước đây ai cũng chỉ đến với hắn chủ yếu vì tiền tài danh vọng, duy chỉ có Lâm Diệp lại chẳng mấy quan tâm vật chất mà lại thành thật phục tùng dưới háng hắn. Với cậu chỉ cần đói có cơm ăn mệt có chỗ ngủ là đủ, thứ duy nhất mà cậu tham lam muốn có nhiều thật nhiều là bạch dịch của hắn.

"Ngoan lắm. Tinh của ta cũng chỉ có thể trữ bên trong em, con cặc này chỉ có thể cương khi ở trong cái lồn dâm dật của em thôi."

"AaaaAhHhh nhanh quá... nhanh quá rồi... lồn chịu không nổi.... ah hahhhh tê quá em chết mấtttt~"

Dương Mẫn tăng tốc đụ lồn. Cặc đâm sâu vào lồn như cả cơ thể hắn đang dần hòa thành một cùng cậu. Âm thanh phạch phạch phạch vang dội khắp phòng xen lẫn cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào của hai người. Người hầu ở bên ngoài chờ thay nước nhưng nghe những đoạn giường chiếu kịch liệt liền đỏ mặt quyết định lui về chờ thêm... một canh giờ nữa.

"E-em... ah... không... không được~ em muốn... em muốn... r-ra.... ah sướng quá~" Cơ thể Lâm Diệp như đang bị cuốn vào lốc xoáy khoái cảm. Cậu nhắm mắt mơ màng rên rỉ, lồn dâm nước chảy ròng ròng, cả người cũng co rúm lại.


Bị thịt lồn ướt át chèn ép bên trong, cặc Dương Mẫn càng trướng ra to gân nổi hằn rõ trong vách lồn. Hắn dùng bản năng giống đực nắc lồn cậu không chút thương tình, hai vú to bị bóp tưởng như muốn xịt cả sữa. Lâm Diệp ở dưới thân chồng bị cặc đụ thành nghiện, bộ dạng chân thành muốn làm bao dương vật của hắn, muốn bị hắn giày vò đến khi nào tùy thích.

"Cùng ra nào." Hắn chà hột le cậu, một tay se núm vú còn dưới thân thì đụ lồn đến trào bọt nước.

"Ôi lồn thật nóng... chơi sướng cặc quá... ta sắp..."

Đầu cặc đỉnh vào cái lỗ nhỏ xíu trong lồn, đường gân cạ lên điểm dâm làm vách lồn co rút lại.

"E-em... em.... AaaaHhhhhahhhh~~~~"

Cặc bự trong lồn tê đại trong phút chốc.

"Arghhh"

Hai người cùng đạt cao trào bắn tinh phun nước lồn như lễ hội nước. Tinh trùng nóng hổi bơm thẳng vào tử cung Lâm Diệp làm cậu nhíu mày rên nhẹ vì cảm giác nóng bỏng bên trong, cả người cũng run lên vì khoái cảm khi lên đỉnh vẫn chưa hạ nhiệt.

Dương Mẫn bắn ra xong lại nằm xuống ôm hôn vuốt ve người trong lòng. Vốn dĩ định gọi người vào dọn nhưng nhìn vợ nhỏ trần truồng vú dính nước bọt của mình lồn chảy tinh mình lại nhịn không được banh hai chân cậu ra đụ tiếp. Mãi đến khi Lâm Diệp bắn ra nước tiểu hai mắt đỏ hoe thì hắn mới chơi đã con cặc của mình.

Đêm đã khuya và vì Lâm Diệp ngại người khác thấy bãi ô uế của mình nên Dương Mẫn lau người cho cậu xong là tự tay lau dọn tất cả rồi ôm lấy vợ nhỏ âu yếm trong lòng.

"Nhắc lại một lần nữa, sau này ai bắt nạt em thì phải nói cho ta biết ngay, có biết chưa?"

"Có đấy ạ."

"Là ai to gan???" Dương Mẫn nổi đóa.

"Là mình đấy. Ức hiếp lồn em đến ra nông nỗi này này hì hì." Lâm Diệp tinh nghịch chọt chọt vào má hắn.

Dương Mẫn phì cười chụp lấy bàn tay mềm hôn lên.

"Đừng nghịch. Em là vợ của ta, ta muốn cho em những thứ tốt đẹp nhất trên đời, ta muốn em luôn sống vui vẻ hạnh phúc không lúc nào phải chịu thiệt thòi cả. Cho nên ưm--" Hắn còn chưa nói hết thì Lâm Diệp đã chiếm lấy môi hôn dịu dàng.

"Em biết. Em sẽ luôn nghe lời mình. Em yêu mình nhiều lắm."

Dương Mẫn nhìn vào mắt cậu, không ai lên tiếng lời nào, mười ngón tay đan chặt hai bờ môi mềm lại tìm tới bên nhau.

Chiếc chăn bông được kéo lên che phủ hai thân thể, từng lớp áo lại rơi xuống đất.

Đêm vẫn còn dài.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương