Song Tính Câu Nhân (thô Tục)
-
C12: Vợ Bé (1)
Sankyu các chị em đã hiến cho tui những chiếc âm mưu thậc nà mlem hí hí =)) hàng sẽ lên từ từ dirty old man thầy trò bạn thân v...v... các thứ có hết nên chờ tui nha quý zị ơi (• ω •) ♡
Truyện xảy ra ở thế giới giả tưởng nên có gì kì cục thì du di cho tui nha 🤣
_____________________________________
Tình chị duyên em, bối cảnh (hơi) xưa, 36 x 18
Ngày xuân tiết trời ấm áp, người người nhà nhà trong thành nô nức kéo nhau ra đường để xem náo nhiệt. Họ đứng kín dọc theo hai bên đường, một vài người còn thủ sẵn thang để leo lên nhìn cho rõ.
Tại ngôi nhà lớn nhất thành, người ở tất bật làm việc của mình theo chỉ đạo của người phụ nữ nọ.
Nàng là Lâm Bạch Lan, con dâu nhà họ Dương, vợ của người thừa kế dãy hiệu buôn trà và gạo lớn nhất trên trấn.
Xuất thân từ một gia đình khá giả, nàng được gả vào nhà họ Dương vì đính ước của trưởng bối. Thiếu nữ 16 tuổi ngây ngô bị ép hôn năm nào giờ đây đã bước vào độ tam tuần, nắm trong tay một nửa sản nghiệp nhà họ Dương bởi tài năng và sự tháo vát của chính mình. Người đời ngưỡng mộ nàng thông minh tài sắc vẹn toàn, tiền tài địa vị tất cả nàng đều không thiếu.
Chỉ trừ thứ duy nhất là tình yêu của người chồng.
Nàng kết hôn cùng Dương Mẫn khi cả hai mới 16, dù chung sống hơn 20 năm, có với nhau hai mặt con và cùng quản lý sản nghiệp rất ăn ý nhưng suốt từng ấy năm chưa một lần cả hai nảy sinh tình cảm với đối phương. Suốt từng ấy năm cũng chỉ quan hệ đôi ba lần và về sau nàng luôn từ chối hắn.
Lâm Bạch Lan biết chồng nàng có đi đêm bên ngoài, nếu chỉ là chơi qua đường nàng còn có thể nhắm mắt làm ngơ vì nàng chẳng quan tâm nếu hắn cần giải tỏa sinh lý nhưng ả nhân tình lại không biết điều mà trêu chọc nàng, không ít lần giả bầu ăn vạ, còn tự đắc thắng cho rằng khi ả sinh, con của ả sẽ kế thừa hết của cải của Dương Mẫn.
Thế nên để bảo toàn sản nghiệp và tương lai của các con, cũng như để Dương Mẫn không phải tìm đến bên ngoài, nàng quyết định cưới cho hắn một người vợ thứ.
Kèn trống rộn rã, pháo hoa tưng bừng, hoa giấy bay ngợp trời, bên ngoài người đến xem náo nhiệt vây kín ngoài cổng.
Dâu mới được đưa vào nhà, lễ cưới diễn ra hoàn hảo như sắp xếp của vị phu nhân lớn trong nhà. Bạch Lan hài lòng mỉm cười, Dương Mẫn vẫn như trước sau một biểu cảm nhàn nhạt, lại là một hôn sự theo sắp đặt.
Tuy quyền lực của cả hai ngang nhau và hắn thậm chí còn có phần nhỉnh hơn do họ của mình nhưng là một ông chủ, là một người cha, hắn dĩ nhiên là không điên rồ mà vứt bỏ mọi thứ để chọn một ngọn cỏ ven đường.
Cho nên tất thảy vẫn nên nghe theo sắp xếp của Bạch Lan.
Dương Mẫn nhìn người vợ mới của mình, Bạch Lan từng nói qua rằng đây là em họ của nàng, là song tính nhân năm nay vừa tròn 18, cậu có gương mặt xinh đẹp hồng hào chẳng cần son phấn cùng dáng người phồng phao khiến gã đàn ông nào cũng phải nhìn theo say đắm, chỉ trừ hắn.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, người vợ trẻ ngượng ngùng cúi đầu. Còn Dương Mẫn cũng quay mặt đi, dường như trong một khắc đã có chút bối rối trong lòng.
.................................
Lâm Diệp được chính tay Bạch Lan đưa đến phòng tân hôn để tắm rửa nghỉ ngơi trong khi Dương Mẫn còn đang bận rộn tiếp khách.
"Hôm nay mệt mỏi nhiều rồi. Em tắm trước khi một chút nữa chồng sẽ về ngay thôi." Nàng cho người đi chuẩn bị nước nóng, tay giúp cậu tháo trang sức trên người.
"Chị cũng nghỉ ngơi sớm, vất vả cho chị nhiều rồi. Nếu không vì giúp em thì..." Lâm Diệu đỏ hoe mắt nhìn nàng.
"Không có gì không có gì. Thôi không nói về chuyện này, chị phải về nghỉ. Từ nay em đã là người của nhà họ Dương, việc gì cũng có thể đến tìm chị, đừng ngại." Bạch Lan xoa xoa tay an ủi cậu. Nói rồi nàng cho người ở lui ra ngoài, để Lâm Diệp ở một mình bình ổn lại sau một ngày dài.
Cậu tựa lưng vào thành bồn tắm thư giãn trong dòng nước ấm.
"Thật may là được gả cho nhà giàu." Lâm Diệp không khỏi cảm thán một câu trong đầu.
Cha mẹ cậu nợ nần chồng chất do làm ăn thất bại, chủ nợ năm lần bảy lượt kéo người đến nhà ép cậu vào kỹ viện để gạt nợ, may mà có người chị họ này ra tay giúp đỡ kịp thời.
Gọi là giúp đỡ họ hàng nhưng cậu thừa biết lý do chính của nàng là gì.
Cũng chính vì lý do đó mà lúc đến đây, cậu nghe được không ít lời xì xầm sau lưng mình.
"Lấy danh vợ hai cho sang, suy cho cùng cũng chỉ làm công cụ tiết dục."
"Giàu có thật thích, tùy ý vung tiền là mua được món đồ chơi xinh đẹp."
"Đẹp cỡ nào thì tới lúc chán rồi ông chủ lại đá đi ngay ấy mà."
Để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già trong sung túc, còn bản thân mình thì có thể trải qua một đời bình yên, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền thì cậu chẳng cần gì hơn nữa. Hơn nữa dù sao xét về lý, Bạch Lan vẫn là ân nhân của gia đình cậu, vậy nên cứ ngoan ngoãn làm theo ý nàng vẫn là khôn ngoan nhất.
Mà Bạch Lan trải đời từng ấy năm nên không khó để nàng nhìn được bản chất của cậu em họ này. Trùng hợp thay đây lại là điều mà nàng cần tới. Không những thế, Lâm Diệp thậm chí còn uống thuốc vô sinh trước mặt Bạch Lan để chứng minh rằng bản thân không có ý đồ tranh đoạt quyền lợi của các con nàng.
Lâm Diệp mặc quần áo vào, tay khéo léo thắt dây áo sao cho trông có vẻ chỉnh tề. Lại kiểm tra tất thảy mọi thứ thêm một lượt, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, cậu bình tĩnh ngồi xuống bên mép giường rồi hít một hơi sâu.
Dương Mẫn mở cửa bước vào, mang theo chút hương rượu trên người vào trong căn phòng.
Hắn vốn bị khách khứa họ hàng giữ lại ép uống rất nhiều. Định tiếp hết khách rồi sẽ đến phòng tân hôn ngay nhưng nhớ lại ban nãy Lâm Diệp hơi chun mũi khi nghe mùi rượu, đành đến phòng riêng tắm rửa, lại uống thêm một ly trà gừng để giảm hơi rượu rồi mới về phòng cùng vợ mới.
Dương Mẫn nhìn Lâm Diệp khép nép trên giường. Lúc này không có trang sức lấp lánh, không áo quần sặc sỡ, trên người cậu chỉ có bộ đồ ngủ lụa tơ sen đơn giản màu xanh nhạt. Chất vải mỏng nhẹ làm tôn lên đường nét cơ thể mới lớn, cùng màu sắc nhẹ nhàng làm bật lên làn da trắng hồng rạng rỡ của cậu.
Giống hệt như một đóa hoa sen trắng thuần khiết.
"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi." Dương Mẫn ngồi xuống giường cùng cậu.
"Không- không phải đâu ạ! Trong lúc ngài ở bên ngoài bận rộn thì em lại chẳng giúp được gì... vất vả cho ngài nhiều rồi." Diệp Lâm vội xua tay phân trần, cả gương mặt cũng đỏ lên hết mấy phần.
Dương Mẫn áp lòng bàn tay vào má cậu vuốt ve, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại kia dịu dàng nói.
"Đừng xưng hô xa cách như vậy nữa, bây giờ em là vợ của ta rồi mà."
Lâm Diệp bẽn lẽn cảm thụ hơi ấm từ bàn tay dày rộng của hắn, cậu khẽ nở nụ cười.
"Dạ. Ưm.... m-mình ơi..."
Dương Mẫn tiến đến, Lâm Diệp theo phản xạ lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào đầu giường mới nhận ra mình đã bị dồn vào một chỗ. Cậu đối mặt với ánh mắt của hắn nhất thời có chút xấu hổ, muốn tránh đi thì hai bàn tay dày rộng đã áp vào má mình, đôi môi từ tốn đặt lên môi cậu. Lâm Diệp khẽ run đôi mi, cậu cố gắng thả lỏng cơ thể.
"Đang lo lắng sao?" Dương Mẫn ôm lấy Lâm Diệp vào lòng. Biết đây là lần đầu của cậu, mà hai người lại không có trải qua giai đoạn yêu đương trước nên càng không tránh khỏi căng thẳng.
"Em-em xin lỗi... em... em..."
"Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng với em." Dương Mẫn nắm lấy đai áo của cậu, giật nhẹ một chút liền mở ra nút thắt, da thịt nõn nà thơm tho dần lộ ra dưới khe hở áo ngủ. Hắn chậm rãi đặt cậu nằm xuống giường rồi hôn nhẹ lên trán cậu một cái. "Ngoan, cứ làm theo lời ta là được."
Lâm Diệp đón nhận nụ hôn sâu của hắn, để hắn tùy ý ngậm lấy môi mình mà mút mát. Khi cậu hé môi, hắn liền đưa lưỡi vào trong miệng cậu tìm kiếm lưỡi của cậu để chơi cùng.
Xúc cảm nơi đầu lưỡi làm cậu có chút tê dại, chính bản thân cũng không ngờ lần đầu hôn môi lại có cảm giác tốt như vậy, càng hôn càng muốn nhiều hơn nữa. Ngay cả khi bàn tay rộng lớn của Dương Mẫn luồn vào sờ lấy eo nhỏ lúc nào cũng không biết.
"Ưm..."
Mãi đến khi hắn sờ tới hai vú mềm thì Lâm Diệp mới bừng tỉnh. Tuy nhiên hắn vẫn không ngừng lại, miệng vẫn đá lưỡi tay vẫn xoa vú khiến cậu phải thở gấp.
Tuy đã chuẩn bị kiến thức từ việc thắt dây áo sao cho dễ cởi đến phải phản ứng với đụng chạm gần gũi như thế nào nhưng hiện tại thực hành mới thấy khó khăn vô cùng.
Dương Mẫn cởi lớp áo ngủ của cậu để thân thể hoàn mĩ trần trụi trước mặt mình. Hắn hôn lên khắp nơi trên người cậu, hôn đến đôi vú to thì ngậm núm vú bú mút làm cậu không nhịn được mà rên lên. Khi hôn xuống hạ thân, nhìn cái lồn hồng hào thơm ngát thoắt ẩn thoắt hiện là hột le tròn xinh liền nhịn không nổi mà tách hai chân cậu ra rồi hôn liếm cái lồn đầy ngon lành.
"Ư... ha... m-mình đừng làm vậy... mà... bẩn... ưn... bẩn lắm...ah" Lâm Diệp cong người bởi thứ khoái cảm kỳ lạ. Cậu muốn đẩy Dương Mẫn ra nhưng cái lưỡi của hắn quá lợi hại, hàm râu còn cạ vào da thịt gây ngứa ngáy vô cùng, liếm đến đâu lại càng làm cậu suy yếu đến đó, cả người như vô lực chẳng thể làm gì.
Lồn xử nam mới lớn vừa múp thịt lại vừa hồng hào, bị kích thích lại ra dâm thủy ào ạt làm Dương Mẫn khẩu giao đến nghiện. Hết liếm láp rồi lại bú cái hột le tròn, còn không quên ngậm con cu bé xinh của cậu mà mút như kẹo.
Lâm Diệp ban đầu muốn đẩy ra nhưng với kĩ thuật điêu luyện của Dương Mẫn, cậu dần tiếp nhận cơn phê từ cái lồn bị liếm chảy nước ròng ròng, bàn tay còn luồn vào tóc hắn mà xoa lộng. Đến khi cậu gần tới đỉnh thì hắn lại ngừng liếm, cái lồn bị bỏ bơ vơ làm cậu ngứa ngáy cọ hai đùi ép môi lồn cạ lẫn nhau. Lâm Diệp đỏ mặt níu tay hắn thống khổ cầu xin.
"Ưm... nữa đi mà mình ơi... chỗ đó của em... khó chịu lắm..."
Nhìn vợ trẻ tuổi của mình vặn vẹo trong cơn nứng, Dương Mẫn nảy sinh ý càng muốn trêu chọc đùa bỡn với cậu nhiều hơn.
"Chỗ đó là chỗ nào? Bị khó chịu như thế nào? Em phải nói thì ta mới có thể giúp em được." Hắn kề mặt hôn lên má cậu trong khi tay bận rộn bóp lấy cái vú to.
Lâm Diệp bị cơn ngứa ngáy làm khó chịu, cậu nũng nịu dụi vào cổ Dương Mẫn mà nỉ non.
"... hưm... em... lồn của em nứng quá... thật ngứa... xin mình giúp em..."
Càng nói giọng lại càng lí nhí, cả gương mặt đều bị che lại, chỉ chừa lại vành tai đỏ lựng và bờ vai non mịn phớt hồng. Dương Mẫn nhếch mép, lại hôn lên vai vợ bé rồi nắm lấy cằm cậu, một tay cởi khố để lộ con cặc to đầy uy mãnh.
"Lồn em nứng thì phải để cặc của ta chữa trị. Nào, ôm lấy ta, thả lỏng người."
Lâm Diệp ngoan ngoãn ôm lấy hắn, để hắn tách hai chân mình dang rộng, hai mép lồn cũng vì vậy mà hé ra như một đóa hoa đang nở.
"Ưm...." Cậu khẽ nhíu mày, đôi môi hồng nhạt mím lại khi quy đầu to tướng kia tiến vào trong cửa mình.
Dương Mẫn se đầu vú để cậu tản đi cảm giác khó chịu, cặc vẫn kiên nhẫn ních vào từ từ sâu trong lồn non.
"A... đau..." Khi gốc cặc chạm đến tận miệng lồn, Lâm Diệp nhịn không được mà rơi nước mắt. Lần đầu bị phá thân mà lại còn là một thứ to khủng khiếp như vậy làm cậu chịu không nổi.
Lâm Diệp vừa rưng rức vừa nói.
"Có phải là em vừa chảy máu không? Người ta nói lần đầu máu sẽ chảy rất nhiều, em sợ lắm..."
"Không sao đâu, chỉ là vài giọt máu đánh dấu ngày em trở thành người của ta thôi, đừng nghe người ta nói bậy." Dương Mẫn nâng cằm Lâm Diệp hôn hôn lên môi cậu trấn an. "Chốc sau sẽ hết đau ngay thôi."
Hắn ôm lấy cậu vừa hôn vừa se hai núm vú hồng đến khi chúng cương cứng lên, cái lưỡi linh hoạt phá đảo khắp nơi trong vòm miệng cậu, khi cậu bắt đầu phản hồi những kích thích của hắn, khi đầu lưỡi cậu dần tìm kiếm đầu lưỡi hắn, khi bàn tay cậu níu kéo thân thể hắn, Dương Mẫn biết cậu đã sẵn sàng cho những xúc cảm dồn dập sắp tới.
"Không đau nữa rồi chứ?"
"Dạ.... ưm, có thể rồi..."
Dương Mẫn chậm rãi đưa đẩy hạ thân, đem khúc thịt to dài cứng ngắc thụt ra thụt vào cái lỗ thịt mềm mại, đôi mắt vẫn quan sát phản ứng của người dưới thân không giây nào lơ là. Những tiếng thút thít của Lâm Diệp dần trở thành những âm thanh êm tai, Dương Mẫn cũng theo đó mà tăng tốc dần thân dưới của mình.
"Thoải mái không?" Hắn vừa gia tăng lực nhấp vừa hỏi.
"R-rất... rất thoải mái... em thích quá..."
Lâm Diệp cảm thụ cảm giác ở dưới thân đàn ông, để dương vật của hắn đi vào trong cơ thể mình làm chuyện thân mật nhất của đôi lứa.
"Mình... mình có thích... ưm... đụ em k-không... ah ah..." Cậu chủ động đan tay với hắn, ánh mắt vừa ngây thơ lại vừa lả lơi làm đàn ông muốn phát điên lên.
"Thích chứ. Chơi lồn của em đã cặc vô cùng. Ta đã trót yêu cái lồn này rồi, em phải chịu trách nhiệm với ta thôi."
Dương Mẫn như vừa nốc bình thuốc trợ hứng, nghe âm thanh êm ái của cậu liền tiến lên đụ mạnh vào trong lồn hơn nữa. Tuy bên ngoài đâu đâu cũng có người sẵn sàng hiến dâng trinh tiết cho hắn nhưng cảm giác lên giường cùng bọn họ đều nhàm chán như nhau. Hắn đã luôn tự hỏi bản thân mình đang tìm kiếm điều gì, khát khao thật sự của mình là gì.
Giờ đây khi nắc con cặc vào cái lồn ngập nước của Lâm Diệp, hắn mới chợt nhận ra đây hẳn là thứ khoái cảm mà mình hằng mong muốn bấy lâu.
Bên trong lồn rất mềm, lại ẩm ướt vô cùng, cặc cắm vào một lần liền phê ngây ngất chẳng muốn rút ra. Dương Mẫn ôn nhu dịu dàng giờ đây không còn nữa mà thay vào đó là Dương Mẫn thô bạo đụ lồn một cách ác liệt. Mỗi lần nắc lồn cơ hồ như muốn chui vào cả tử cung cậu.
"Ah... ha~ mạnh quá đi... mình đụ em thật sướng... ôi~ cặc của mình... oh ah... cặc... ưm... to quáaa~ ah~ nát lồn của em... m-mấttt..."
Lâm Diệp bị tình dục chi phối trong đầu chỉ có thể nghĩ về con cặc to bự của Dương Mẫn, đôi bàn tay cậu vô thức cào nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của hắn, vô tình gây kích thích chạy dọc xuống nơi đang ra vào trong lồn.
Vốn dĩ cậu tìm hiểu mọi thứ trước khi bước vào căn nhà này, chuẩn bị tinh thần đương đầu với những chuyện sắp tới, cũng chẳng hy vọng chút yêu thương từ những người xa lạ, chỉ mong mỏi một chốn dung thân qua ngày.
Nhưng khi nằm dưới thân người đàn ông này, nhìn gương mặt đẫm mồ hôi vì ra sức cày cấy cái lồn của cậu, nhìn cách hắn hôn lấy bắp chân thon dài của cậu trong khi dưới háng nắc lồn điên cuồng, Lâm Diệp gác mu bàn tay che gương mặt mình, ngăn không cho bản thân nghĩ về hắn quá nhiều.
Sợ rằng mình sẽ rơi vào lưới tình với hắn mất thôi.
Nhìn thấy Lâm Diệp có vẻ cố tình tránh né, Dương Mẫn nâng cái eo để cậu ngồi dậy, bắt buộc cậu phải đối diện với mình. Hai người đụ theo tư thế tòa sen, ở khoảng cách thân mật núm vú cương cứng của Lâm Diệp cạ lên người như khiêu khích hắn, Dương Mẫn một tay vòng ra sau giữ eo cậu một tay bắt lấy cái vú bóp nhào không thương tiếc.
"Nhìn ta này. Em nghĩ về người khác khi đang ở cùng ta sao?"
Tâm hình của hắn không vui, cặc hậm hực giã mạnh vào lồn vang từng tiếng bạch bạch, ngay cả giọng điệu cũng ngập tràn ý ghen tuông.
Lâm Diệp bị nắc đến nhũn eo, cậu từ bỏ việc tránh né mà ngả vào lòng hắn cất giọng lí nhí.
"Không... ưm... không phải.. Vì mỗi lần nhìn mình tim của em lại... ưm... loạn nhịp hết cả......"
Những chữ cuối cùng còn xen lẫn giọng mũi. Dương Mẫn nhìn xuống chỉ thấy vành tai đỏ lưng của cậu. Lâm Diệp ở trong lòng hắn như một chú thỏ mềm mại đang ngượng ngùng.
"Ôm lấy ta."
"Hơ... AHH"
Dương Mẫn ôm siết lấy Lâm Diệp, cặc như bùng nổ đụ cậu thần tốc như một con chiến mã ngoài sa trường. Hai vú bự bị ép sát vào cơ thể cường tráng của hắn, lỗ lồn bị ép ngậm đến tận gốc cặc rậm rạp lông, cả hai cơ thể gắn kết sít sao như muốn hòa lại làm một.
"Ah~ to quá... cứng... mạnh quá... ah ah ah... cặc của... ưn... ah... thật lớn... em-em... ah... em không đ-được... ư~ cặc lớn... ah ah... đụ thật giỏi..." Lâm Diệp bị khoái cảm giằng xé mà thét lớn. Cậu ôm lấy hắn cọ xát hai núm vú đang ngứa ngáy của mình, đem bầu vú dâng đến tận cằm đầy râu của hắn.
Dương Mẫn cúi xuống bú vú đầy say mê. Hắn vừa bú vú vừa đụ lồn cậu, lúc đụ được nghe những lời khen ngợi càng làm hắn hừng hực tàn sát bừa bãi cái lồn non. Đỉnh đầu đâm loạn khắp nơi, đường gân dữ tợn mài lên vách lồn làm Lâm Diệp sướng đến trợn mắt.
Nhìn cái miệng nhỏ xinh đang cắn môi rên rỉ đầy gợi cảm, hắn nhịn không được mà rời bỏ cái vú để hôn môi cùng cậu. Lâm Diệp lần này lại vô cùng tự nhiên hé môi vươn lưỡi vô cùng hòa hợp, hai cái lưỡi cuốn quít ngay cả chảy nước bọt cũng chẳng ai buồn quan tâm. Được hôn lưỡi làm Lâm Diệp càng trở nên sa đọa, cậu nhấp mông hùa theo động tác đưa cặc địt vào lỗ lồn òng ọc nước. Dương Mẫn ban ngày vẫn là thương nhân nho nhã, ban đêm trên giường đụ ầm ầm như mãnh thú, chiếc giường cũng vì vậy mà rung lắc va đập vào tường liên tục. Hắn nhắm vào cái lỗ nhỏ bên trong mà nắc như giã chày, đầu cặc đỉnh tới câu thịt lồn lại ôm ấp chặt chẽ như muốn vẽ lại hình dáng cặc trong lồn.
"Chết tiệt! Cái môi nào của em ấy cũng thật tuyệt vời. Ra mất!"
Dương Mẫn nhíu mày ngăn bản thân khỏi cao trào khi cặc còn chưa đụ đã. Khi hành sự dường như hắn chẳng bao giờ hôn môi, việc chạm môi chẳng khiến hắn nứng thêm khi hắn chẳng có tình cảm với đối phương.
Nhưng bằng một cách nào đó hắn lại đang nhấm nháp đôi môi mềm mọng của song tính nhân xinh đẹp trước mặt. Môi mềm mọng nước, lại mang mùi sáp ong thơm ngọt ngào, nếm một chút lại càng muốn nhiều hơn nữa. Cái môi bên dưới cũng rất mềm, lại dồi dào nước thần thánh tanh ngọt làm con cặc của hắn quyến luyến mãi không rời được.
"Ưmmm sướng quá~ ở đó... ah... mình đụ chỗ đó... ah ah... lồn tê sướng..."
Đỉnh đầu đụ như mở cả tử cung, thân cặc cán qua điểm nhạy cảm làm Lâm Diệp như thoát ly khỏi thực tại, ngay cả nói năng cũng hỗn loạn.
"Em-em muốn... không được... ah... em sắp..."
Lâm Diệp ôm lấy Dương Mẫn như giao phó cả thân thể cho hắn. Toàn thân cậu căng cứng lên, hắn biết cậu sắp cao trào, con cặc đụ dồn dập như té toạc lồn làm hai, vách lồn không ngừng ép chặt cặc, quy đầu bị lỗ tử cung nghiền ép hút chặt làm Dương Mẫn tê dại cả người.
Hắn rùng mình một cái.
"Em-em.... EM RAAAAA Ư HAHH~" Lâm Diệp thét lớn bắn tinh đầy bụng hắn, nước lồn chảy xiết như muốn đánh ngộp con cặc vốn đang bị nghiền ép bên trong. Một giây sau cặc đỉnh mạnh lên lỗ nhỏ xả dòng tinh trùng nóng hôi hổi vào tử cung khiến Lâm Diệp co cả người lại vì cảm giác lấp đầy.
Khi Dương Mẫn rút cặc ra thì nước lồn bắn ào ào như con đập nhỏ tưới ướt người hắn. Lồn non hồng hào bị đụ đến biến màu chín rục đầy gợi tình đang co giật từng hồi vì cảm giác sướng khi lên đỉnh, cả hột le vẫn chưa hết cương.
Hai người mở mắt nhìn nhau cùng thở dốc, dường như chẳng cần phải lên tiếng cả hai đều biết ý của người kia là gì. Dương Mẫn tiến tới lại ôm cậu vào lòng hôn lên môi đầy dịu dàng.
"Có mệt không?" Dương Mẫn nằm trên giường lười biếng, tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của người trong lòng. Vốn dĩ sau khi đụ Lâm Diệp xong, hắn đã định bế cậu đi tắm rồi vào ngủ, tắm rửa được nửa chừng củi khô lửa bốc lại banh lồn vợ bé xinh đẹp ra địt tới tấp, mãi đến khi hắn bắn đã cặc thì trên mặt cậu cũng giàn giụa nước mắt vì không chịu nổi khoái cảm.
"Ưm, có." Lâm Diệp ở trong lồng ngực ấm áp lim dim đôi mắt. Hắn đụ cậu thật sự vô cùng ác liệt, lúc này một ngón tay cậu cũng không nhấc nổi.
"Vậy ngủ đi. Ngày mai sẽ đưa em đi ra ngoài chơi một chuyến, ăn đồ ngon ngắm cảnh đẹp." Ngón tay Dương Mẫn gạt lọn tóc cậu ra ngoài, hắn hôn lên trán cậu rồi tắt ngọn đèn trên bàn.
Hưởng thụ từng cái vuốt lưng ấm áp, cái hơi ấm bên người của hắn, Lâm Diệp mang hơi thở bình ổn dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ thứ bình yên mà cậu muốn thật ra cũng không quá xa vời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook