Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng
-
Quyển 1 - Chương 14
Khi An Lương tới học viện cảnh sát thì đã thấy Tần Hoài đứng đó chờ anh. Cậu đứng trước biển hiệu tên trường được khắc bằng đá cẩm thạch ở cổng, ánh nhìn bất động dừng lại trước tám chữ “Học viện cảnh sát thành phố Trùng Khánh”.
An Lương chưa bao giờ cảm thấy năm trăm mét từ tòa hành chính tới cổng trường lại dài ngang đường lên trời như vậy, lúc đi vào thân nhẹ như yến, lúc đi ra thì đau chết đi sống lại.
“Thằng nhóc Tiểu Hoài này hồi bé là một đứa trẻ rất ngoan. Đời này của nó quá khổ, có rất nhiều chuyện hôm nay nhắc đến đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nó nói nó thích cậu… tôi nghe cũng thấy vui mừng. Bác sĩ An, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng tôi biết cậu không phải là kiểu người vô trách nhiệm, thế nên Tiểu Hoài thích cậu như vậy, tôi cũng an tâm.” Khi nói những câu này, Chu Chi Tuấn không nhìn An Lương, giống như hắn đang đắm chìm trong quá khứ thiếu thời của mình và Tần Hoài, “Nhưng thằng nhóc Tiểu Hoài này, đôi khi vì những chuyện trong quá khứ mà tính cách sẽ hơi… cố chấp, nói khó nghe thì chính là không phù hợp để yêu đương với cậu. Chuyện hai người các cậu tôi không thể nói trực tiếp, chỉ hi vọng nếu sau này Tiểu Hoài có gây ra lỗi lầm gì với cậu, nếu bác sĩ An muốn đánh, vậy tôi làm anh nó, cậu có thể đánh tôi. Nửa đầu cuộc đời của Tần Hoài thực sự rất chật vật, hi vọng bác sĩ An có thể bao dung cho nó một chút. Đôi khi nếu nó không hiểu chuyện hay khinh suất lỡ lầm, chắc chắn tôi sẽ giáo dục nó. Bác sĩ An, khó khăn lắm Tiểu Hoài mới thích được một người, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, có được không?”
Tà dương chiều hôm hắt lên tám chữ vàng kim lấp lánh kia tạo thành ánh sáng lấp loáng chói mắt, bình thường ai nhìn ánh sáng kiểu đó lâu cũng sẽ thấy hoa mắt. Nhưng Tần Hoài lại như chẳng mảy may cảm thấy gì, vẫn cứ nhìn lom lom vào tám chữ ấy.
Tần Hoài chần chừ do dự một cách khác thường, cậu nhìn An Lương không nhúc nhích. Giọng Chu Chi Tuấn lại chắc nịch: “Sao thế, giờ thầy không bảo được mày nữa à?”
Lúc này Tần Hoài trông… quạnh quẽ cô độc vô cùng. Trong khoảnh khắc thậm chí An Lương còn hốt hoảng cảm thấy cậu gần như sắp vươn tay ra sờ lên tám chữ ấy.
Tà dương chiều hôm hắt lên tám chữ vàng kim lấp lánh kia tạo thành ánh sáng lấp loáng chói mắt, bình thường ai nhìn ánh sáng kiểu đó lâu cũng sẽ thấy hoa mắt. Nhưng Tần Hoài lại như chẳng mảy may cảm thấy gì, vẫn cứ nhìn lom lom vào tám chữ ấy.
Mà vì hắn khựng lại hơi lâu nên Tần Hoài và An Lương đều chú ý. An Lương nhìn Chu Chi Tuấn, lại thấy hắn cau mày nhìn Tần Hoài nhưng vẫn lên tiếng hỏi mình: “Tài vụ ở học viện cảnh sát… người Đông Bắc… Có phải mẹ của bác sĩ An họ Hàn không?”
Cậu đứng đó, như một người lính về quê từ nơi chiến trường nhìn thấy mái nhà xưa bị chiến tranh phá hủy, như là đứa con đêm khuya về trễ nhìn thấy gió tuyết bao trùm lấy cố hương, như một người leo núi vất vả trèo đèo lội suối xong rồi chỉ nhìn thấy dòng sông băng đang dần tan chảy.
Tuy lúc này không có ai đứng ngoài cổng trường nhưng khi An Lương vươn tay luồn vào trong túi quần cậu móc điện thoại, đụng vào chân Tần Hoài thì vẫn thấy hơi lúng túng, cảm thấy mình như thằng ăn trộm móc túi trên phố đi bộ nhân đêm giao thừa nhốn nháo đông nghịt người, có thể bị một chú cảnh sát mặc thường phục xông ra bắt quả tang bất cứ lúc nào.
“Ừ.” An Lương gật đầu, “Đi thôi, đi tìm bà bô với tôi.”
An Lương đỗ motor lại ven đường, anh đi tới sau lưng Tần Hoài: “Sao em đến sớm thế?”
Mao huyết vượng:
Cả người Tần Hoài khẽ run lên, quay đầu nhìn thấy anh thì lập tức mỉm cười: “Thầy nói với em buổi tối hẹn ăn cơm với anh nên cho em về trước. Là… ở trong này ạ?”
“Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”
Trong xe Tần Hoài rất sạch, sạch như thể hàng mẫu bày trong đại lý 4S*. So với con xe Passat rách nát cà tàng trong khoa bọn họ, xe Tần Hoài không có bất cứ thứ gì dư thừa, ngay đến đệm cũng mới toanh, có thể thấy bình thường cậu thực sự rất ít khi lái.
Nhất thời phòng chỉ còn lại hai người An Lương và Chu Chi Tuấn. An Lương biết với tính cách của Chu Chi Tuấn thì tuyệt đối không thể có chuyện vô duyên vô cớ ép Tần Hoài ra ngoài chỉ vì thuê sạc dự phòng, chắc chắn hắn có chuyện muốn nói với anh. Sau khi ngẫm ra điều này, anh bình tĩnh lại hẳn, cả hai rơi vào tình trạng giằng co đọ sức, xem ai không nhịn được trước mà phá vỡ thế cân bằng đầy nguy cơ này.
“Ừ.” An Lương gật đầu, “Đi thôi, đi tìm bà bô với tôi.”
*4S (Automobile Sales Service Shop 4S) là các cửa hàng kinh doanh ô tô cung cấp trọn gói dịch vụ tích hợp gồm bán xe (Sale), cung cấp linh kiện thay thế (Sparepart), dịch vụ sau khi mua xe (Service) và tiếp nhận thông tin chăm sóc khách hàng (Survey).
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”
“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”
Mao huyết vượng:
Nơi Chu Chi Tuấn chọn là một nhà hàng kín* ở rìa Bắc Thành Thiên Nhai, Bắc Thành Thiên Nhai buổi tối quả thực giống như tàu hỏa ở Ấn Độ, ngoài người ra thì cũng chỉ có người. Khi An Lương chật vật mãi mới tìm được chỗ để xe thì Chu Chi Tuấn đã chờ bọn họ trong phòng riêng được nửa giờ.
Lời này của cậu làm An Lương tắc tịt, anh há miệng rồi lại ngậm miệng cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Anh vừa nói xong lời này, bàn tay rút giấy ăn của Chu Chi Tuấn đột nhiên khựng lại một lát.
“Bà bô tém lại coi, trong văn phòng bao nhiêu cô bác nhìn kia kìa! Chừa cho con tí mặt mũi cái!” An Lương gào lên nửa thật nửa giả, mấy bà cô trong văn phòng biết con trai của chủ nhiệm An từ hồi còn bé tí, giờ nhìn ai cũng đều bật cười.
An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”
Anh chưa từng công khai xu hướng tính dục với người nhà… mà cũng không có ý định come out với gia đình. Cha mẹ anh đều lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, An Lương không định tiễn bước bọn họ đi trước bằng cái thông tin đại nghịch bất đạo này.
An Lương cười đầy vui vẻ: “Anh Chu, chúng tôi vẫn chưa bên nhau đâu. Về lý thuyết thì giờ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ thôi.”
Tuần nào An Lương cũng tới phòng gym để duy trì vóc dáng, sau khi bê hai thùng cam lên mới cảm thấy xương cánh tay mình đang bên bờ nguy cơ, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tần Hoài nhìn phản ứng của anh thì nở nụ cười, giọng cậu rất ôn hòa: “Anh đi đi, em chờ anh ở cửa.”
Xe Tần Hoài lái là một chiếc Mercedes SUV bốn chỗ, trước đây khi định mua xe An Lương đã từng tìm hiểu, dù có là loại giá rẻ thì cũng phải hơn sáu trăm ngàn (hơn hai tỷ VNĐ). Anh thật sự không rõ Tần Hoài còn trẻ như thế tại sao đã mua xe đắt như vậy rồi.
Điện thoại của An Lương lại đổ chuông, hẳn là bà bô An gọi thúc giục. An Lương đành vỗ lên vai Tần Hoài: “Vậy em chờ tôi chút, tôi ra ngay.”
Tuy rằng Chu Chi Tuấn mỉm cười khi nói câu này, nhưng chẳng hiểu sao An Lương lại cảm thấy thực ra vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì. Dường như Chu Chi Tuấn luôn muốn bảo vệ Tần Hoài một cách khó nói nên lời, giống như đối xử với con cái trong chính gia tộc nhà mình vậy, lúc nào cũng phải kiểm tra đánh giá những người bên cạnh cậu. Nhưng đồng thời An Lương cũng cảm nhận thấy kiểu đánh giá này không có bất cứ ác ý nào, như thể Chu Chi Tuấn chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cậu trai này mà thôi.
Đến tận khi sắp chạy tới cổng tòa nhà hành chính, lúc An Lương quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Tần Hoài cúi đầu nhìn tấm bảng hiệu học viện cảnh sát kia.
Bà bô An thừa hưởng toàn bộ những tố chất tốt đẹp của những người bà Đông Bắc, xởi lởi để cho An Lương hai thùng cam lớn, mỗi thùng khoảng bảy ký rưỡi, áng chừng được mười lăm quả cam.
Chu Chi Tuấn từ từ nhìn xuống đôi đũa trong tay mình: “Tôi đã quen Tiểu Hoài nhiều năm lắm rồi, từ hồi nó mười tuổi đã ở cạnh nó… Đối với tôi, Tiểu Hoài giống như một đứa em trai vậy, đôi khi khó tránh việc không kiềm chế mà nhiều lời, mong bác sĩ An không phiền.”
Tuần nào An Lương cũng tới phòng gym để duy trì vóc dáng, sau khi bê hai thùng cam lên mới cảm thấy xương cánh tay mình đang bên bờ nguy cơ, có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Anh một thùng, bạn anh một thùng, thanh niên trai tráng ăn nhiều một chút, hoa quả bổ sung vitamin, anh nhìn con mắt anh đi là thấy nóng bừng bừng, ăn đồ nướng ít đi một tí không chết đói được đâu!” Bà bô An ghét bỏ ấn lên trán An Lương một cái.
Thấy Tần Hoài và An Lương cùng tiến vào, hắn mỉm cười đưa thực đơn cho An Lương: “Tôi không biết khẩu vị của bác sĩ An thế nào, cậu cứ xem rồi gọi đi.”
“Bà bô tém lại coi, trong văn phòng bao nhiêu cô bác nhìn kia kìa! Chừa cho con tí mặt mũi cái!” An Lương gào lên nửa thật nửa giả, mấy bà cô trong văn phòng biết con trai của chủ nhiệm An từ hồi còn bé tí, giờ nhìn ai cũng đều bật cười.
An Lương hơi ngỡ ngàng: “Đúng rồi, sao anh Chu biết…”
“Đi đi, đi ăn cơm với bạn đi!” Bà bô An không nhận ra cánh tay An Lương đang run bần bật, đẩy anh ra ngoài cửa.
Tần Hoài đứng ngoài cửa thấy bóng anh loạng choạng thì lập tức chạy tới đón, đỡ lấy hai thùng cam từ tay An Lương: “Cái gì vậy?”
An Lương chưa bao giờ cảm thấy năm trăm mét từ tòa hành chính tới cổng trường lại dài ngang đường lên trời như vậy, lúc đi vào thân nhẹ như yến, lúc đi ra thì đau chết đi sống lại.
Thế là Tần Hoài lập tức đứng dậy, cậu không nói không rằng, mở cửa bước ra ngoài.
Tần Hoài đứng ngoài cửa thấy bóng anh loạng choạng thì lập tức chạy tới đón, đỡ lấy hai thùng cam từ tay An Lương: “Cái gì vậy?”
*Xe của Tần Hoài:
Lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài đôi câu về chuyện trong tiệm xăm xong thì quay đầu hỏi An Lương: “Vừa rồi hai người đi dọn đồ à? Tôi thấy quần áo Tiểu Hoài toàn bụi là bụi.”
“Tình yêu sâu đậm của bà bô đấy.” An Lương uể oải đáp, “Có một thùng cam của em, giờ hai ta đi đâu cũng phải vác theo hai thùng cam này, chào mừng gia nhập cuộc thi ba môn phối hợp của thành phố Trùng Khánh.”
Chu Chi Tuấn nghe xong thì mấp máy môi, dường như hắn có lời gì muốn nói, cuối cùng lại vẫn chỉ thở dài: “Đúng là Tiểu Hoài cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tần Hoài đang bê rất vững, nghe An Lương thao thao bất tuyệt kêu ca oán thán xong thì lập tức bật cười: “Không sao, cũng không nặng lắm. Chờ lát nữa cơm nước xong thì mang về nhà…”
An Lương thầm nghĩ trong lòng người Trùng Khánh thì còn có thể thích gì nữa, lựa qua lựa lại chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó món hay sao? Thế là anh quay đầu gọi nhanh tên mấy món ăn với phục vụ, lúc chuẩn bị khép thực đơn lại thì nghe thấy Tần Hoài vốn đang nói chuyện với Chu Chi Tuấn lại đột nhiên quay qua nhân viên phục vụ: “Đừng cho ruột vịt vào Mao huyết vượng.”
Lời này của cậu làm An Lương tắc tịt, anh há miệng rồi lại ngậm miệng cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Hai tay Tần Hoài đều đang bê cam nên không chừa ra lấy điện thoại được, cậu bèn ra hiệu cho An Lương bằng ánh mắt nhờ anh móc điện thoại trong túi ra giúp mình.
Cậu đứng đó, như một người lính về quê từ nơi chiến trường nhìn thấy mái nhà xưa bị chiến tranh phá hủy, như là đứa con đêm khuya về trễ nhìn thấy gió tuyết bao trùm lấy cố hương, như một người leo núi vất vả trèo đèo lội suối xong rồi chỉ nhìn thấy dòng sông băng đang dần tan chảy.
Tuy lúc này không có ai đứng ngoài cổng trường nhưng khi An Lương vươn tay luồn vào trong túi quần cậu móc điện thoại, đụng vào chân Tần Hoài thì vẫn thấy hơi lúng túng, cảm thấy mình như thằng ăn trộm móc túi trên phố đi bộ nhân đêm giao thừa nhốn nháo đông nghịt người, có thể bị một chú cảnh sát mặc thường phục xông ra bắt quả tang bất cứ lúc nào.
Mãi mới móc được điện thoại của Tần Hoài ra, chữ “Thầy” hiện ngay trên màn hình: “À, của anh Chu, có nhận không?”
Mãi mới móc được điện thoại của Tần Hoài ra, chữ “Thầy” hiện ngay trên màn hình: “À, của anh Chu, có nhận không?”
Tần Hoài và anh sóng vai đi về phía chiếc xe anh lái tới: “Bật hands free đi ạ, anh đỡ phải giơ tay liên tục.”
Chu Chi Tuấn hơi bất ngờ: “Tiểu Hoài bật hands free à?”
Giọng Chu Chi Tuấn trong điện thoại vẫn trầm như trước: “Tiểu Hoài? Chú mày đang ở đâu đấy? Đã gặp bác sĩ An chưa?”
“Gặp rồi, cũng xong việc rồi ạ, bọn em chuẩn bị đi ăn một bữa.” Giọng Tần Hoài lớn hơn bình thường một chút, “Bên thầy thế nào rồi, hình kín lưng đó xong chưa ạ?”
Dường như Chu Chi Tuấn ở bên kia khựng lại trong chốc lát: “Xong rồi. Mày hỏi xem bác sĩ An có tiện không, nếu cậu ấy rảnh thì giờ anh muốn mời cậu ấy một bữa cơm.”
Tần Hoài nhìn phản ứng của anh thì nở nụ cười, giọng cậu rất ôn hòa: “Anh đi đi, em chờ anh ở cửa.”
An Lương dự thính từ nãy đến giờ quay sang nhìn Tần Hoài một cái, kế đó anh ghé sát vào điện thoại: “Anh Chu, là tôi đây, tiện chứ tiện chứ, anh chọn chỗ đi, tôi với Tần Hoài sẽ tới ngay.”
Không ai biết chuyện An Lương không ăn nội tạng vịt, anh cũng hiểu chẳng việc gì phải bô bô chuyện này với người khác. Nhưng chỉ sau vài lần ăn chung với Tần Hoài, vậy mà người này đã nhạy bén nhận ra anh không ăn.
Chu Chi Tuấn hơi bất ngờ: “Tiểu Hoài bật hands free à?”
Tần Hoài rót một cốc nước ấm cho An Lương, cậu cũng nói với Chu Chi Tuấn: “Chỗ bác gái làm không ở Giang Bắc, lúc tới nơi thì tắc đường nên để anh phải chờ lâu.”
An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”
“Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”
Thế là Chu Chi Tuấn không nói gì thêm nữa, hẹn bọn họ một tiếng nữa ở Bắc Thành Thiên Nhai.
Chu Chi Tuấn là người thẳng tính, cách nói chuyện cũng thế: “Bác sĩ An, cậu ở bên Tiểu Hoài bao lâu rồi?”
Chờ đến khi Tần Hoài đi tới cạnh xe, An Lương mới kịp nhận ra cái cảm giác sai sai láng máng này từ đâu ra: “Đây là xe của em à? Mua hồi nào vậy?”
Đến tận khi sắp chạy tới cổng tòa nhà hành chính, lúc An Lương quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Tần Hoài cúi đầu nhìn tấm bảng hiệu học viện cảnh sát kia.
Xe Tần Hoài lái là một chiếc Mercedes SUV bốn chỗ, trước đây khi định mua xe An Lương đã từng tìm hiểu, dù có là loại giá rẻ thì cũng phải hơn sáu trăm ngàn “Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”(hơn hai tỷ VNĐ). Anh thật sự không rõ Tần Hoài còn trẻ như thế tại sao đã mua xe đắt như vậy rồi.
“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”
Tần Hoài mở cốp xe cho hai thùng cam vào rồi lại mở cửa bên ghế phó lái cho An Lương: “Người nhà mua từ lâu lắm rồi, bình thường không lái làm gì cả. Hôm nay nghe anh nói muốn đi lấy đồ nên em mới về lấy xe, lên xe đi ạ.”
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
Trong xe Tần Hoài rất sạch, sạch như thể hàng mẫu bày trong đại lý 4S*. So với con xe Passat rách nát cà tàng trong khoa bọn họ, xe Tần Hoài không có bất cứ thứ gì dư thừa, ngay đến đệm cũng mới toanh, có thể thấy bình thường cậu thực sự rất ít khi lái.
Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Hai tay Tần Hoài đều đang bê cam nên không chừa ra lấy điện thoại được, cậu bèn ra hiệu cho An Lương bằng ánh mắt nhờ anh móc điện thoại trong túi ra giúp mình.
Tần Hoài lái xe cũng vững như khi cậu lái motor, cậu nghiêng đầu cười với An Lương: “Anh có muốn kết nối bluetooth với điện thoại để bật nhạc không?”
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”*4S (Automobile Sales Service Shop 4S) là các cửa hàng kinh doanh ô tô cung cấp trọn gói dịch vụ tích hợp gồm bán xe (Sale), cung cấp linh kiện thay thế (Sparepart), dịch vụ sau khi mua xe (Service) và tiếp nhận thông tin chăm sóc khách hàng (Survey).
Khi An Lương tới học viện cảnh sát thì đã thấy Tần Hoài đứng đó chờ anh. Cậu đứng trước biển hiệu tên trường được khắc bằng đá cẩm thạch ở cổng, ánh nhìn bất động dừng lại trước tám chữ “Học viện cảnh sát thành phố Trùng Khánh”.
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
An Lương ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn, anh nghe được câu “người nhà mua” xong thì không định tiếp tục hỏi thêm nữa. Người trong gia đình Tần Hoài chẳng có ai là làm người ta bớt lo, anh chỉ mong Tần Hoài có thể không nghĩ đến bọn họ trong phút chốc.
Tần Hoài lái xe cũng vững như khi cậu lái motor, cậu nghiêng đầu cười với An Lương: “Anh có muốn kết nối bluetooth với điện thoại để bật nhạc không?”
Tần Hoài đang bê rất vững, nghe An Lương thao thao bất tuyệt kêu ca oán thán xong thì lập tức bật cười: “Không sao, cũng không nặng lắm. Chờ lát nữa cơm nước xong thì mang về nhà…”
An Lương dự thính từ nãy đến giờ quay sang nhìn Tần Hoài một cái, kế đó anh ghé sát vào điện thoại: “Anh Chu, là tôi đây, tiện chứ tiện chứ, anh chọn chỗ đi, tôi với Tần Hoài sẽ tới ngay.”
Anh chưa từng công khai xu hướng tính dục với người nhà… mà cũng không có ý định come out với gia đình. Cha mẹ anh đều lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, An Lương không định tiễn bước bọn họ đi trước bằng cái thông tin đại nghịch bất đạo này.
An Lương ngơ ngác lấy điện thoại của mình ra, lúc kết nối bluetooth lòng anh có chút mừng rỡ không nói rõ thành lời. Như thể chỉ mỗi chuyện kết nối bluetooth với xe của Tần Hoài thôi cũng giúp anh bước vào lãnh địa của Tần Hoài, sâu thêm từng bước, tiến gần hơn tới gốc rễ của cậu.
Khi ấy An Lương nào đã biết, thứ chờ anh nơi cuối con đường là cạm bẫy giăng sẵn từ lâu. Anh cứ thế cười đến khờ khạo, gánh vác lấy nhân quả chính mình còn chẳng mảy may hay biết, tự thân bước từng bước xuống vực sâu thăm thẳm.
Nơi Chu Chi Tuấn chọn là một nhà hàng kín* ở rìa Bắc Thành Thiên Nhai, Bắc Thành Thiên Nhai buổi tối quả thực giống như tàu hỏa ở Ấn Độ, ngoài người ra thì cũng chỉ có người. Khi An Lương chật vật mãi mới tìm được chỗ để xe thì Chu Chi Tuấn đã chờ bọn họ trong phòng riêng được nửa giờ.
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
Thấy Tần Hoài và An Lương cùng tiến vào, hắn mỉm cười đưa thực đơn cho An Lương: “Tôi không biết khẩu vị của bác sĩ An thế nào, cậu cứ xem rồi gọi đi.”
An Lương ngơ ngác lấy điện thoại của mình ra, lúc kết nối bluetooth lòng anh có chút mừng rỡ không nói rõ thành lời. Như thể chỉ mỗi chuyện kết nối bluetooth với xe của Tần Hoài thôi cũng giúp anh bước vào lãnh địa của Tần Hoài, sâu thêm từng bước, tiến gần hơn tới gốc rễ của cậu.
An Lương thầm nghĩ trong lòng người Trùng Khánh thì còn có thể thích gì nữa, lựa qua lựa lại chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó món hay sao? Thế là anh quay đầu gọi nhanh tên mấy món ăn với phục vụ, lúc chuẩn bị khép thực đơn lại thì nghe thấy Tần Hoài vốn đang nói chuyện với Chu Chi Tuấn lại đột nhiên quay qua nhân viên phục vụ: “Đừng cho ruột vịt vào Mao huyết vượng.”
Khi ấy An Lương nào đã biết, thứ chờ anh nơi cuối con đường là cạm bẫy giăng sẵn từ lâu. Anh cứ thế cười đến khờ khạo, gánh vác lấy nhân quả chính mình còn chẳng mảy may hay biết, tự thân bước từng bước xuống vực sâu thăm thẳm.
Tay An Lương khẽ run lên, anh quay sang nhìn Tần Hoài: “Sao em biết…”
Không ai biết chuyện An Lương không ăn nội tạng vịt, anh cũng hiểu chẳng việc gì phải bô bô chuyện này với người khác. Nhưng chỉ sau vài lần ăn chung với Tần Hoài, vậy mà người này đã nhạy bén nhận ra anh không ăn.
“Tiểu Hoài vẫn luôn kỹ tính thế đấy, sau này bác sĩ An sẽ biết thôi.” Người lên tiếng là Chu Chi Tuấn, hắn nhấp một ngụm trà lúa mạch trong cốc, lẳng lặng mỉm cười.
Tuy rằng Chu Chi Tuấn mỉm cười khi nói câu này, nhưng chẳng hiểu sao An Lương lại cảm thấy thực ra vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì. Dường như Chu Chi Tuấn luôn muốn bảo vệ Tần Hoài một cách khó nói nên lời, giống như đối xử với con cái trong chính gia tộc nhà mình vậy, lúc nào cũng phải kiểm tra đánh giá những người bên cạnh cậu. Nhưng đồng thời An Lương cũng cảm nhận thấy kiểu đánh giá này không có bất cứ ác ý nào, như thể Chu Chi Tuấn chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cậu trai này mà thôi.
Trong lòng An Lương biết, quan hệ giữa Chu Chi Tuấn và Tần Hoài hẳn không dừng lại ở thầy trò ở tiệm xăm. Anh cũng biết đại khái về mối quan hệ giữa thầy trò dạy dỗ ngón nghề kiểu này, nếu không phải học trò tự tay nuôi từ bé thì bình thường tình cảm giữa thầy và trò cũng chỉ có nhiêu đó, không thể nào sâu nặng như Chu Chi Tuấn đối xử với Tần hoài.
Hẳn là ngọt lắm, nếu không ngọt thì anh cũng đừng trách tôi, vừa khéo đỡ giúp tôi với Tần Hoài tẩu tán đi một chút.
Lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài đôi câu về chuyện trong tiệm xăm xong thì quay đầu hỏi An Lương: “Vừa rồi hai người đi dọn đồ à? Tôi thấy quần áo Tiểu Hoài toàn bụi là bụi.”
Trong lòng An Lương biết, quan hệ giữa Chu Chi Tuấn và Tần Hoài hẳn không dừng lại ở thầy trò ở tiệm xăm. Anh cũng biết đại khái về mối quan hệ giữa thầy trò dạy dỗ ngón nghề kiểu này, nếu không phải học trò tự tay nuôi từ bé thì bình thường tình cảm giữa thầy và trò cũng chỉ có nhiêu đó, không thể nào sâu nặng như Chu Chi Tuấn đối xử với Tần hoài.
An Lương hơi ngạc nhiên trước sức quan sát của Chu Chi Tuấn, nhưng anh chợt nhớ ra Chu Chi Tuấn cũng từng là một cảnh sát. “Chúng tôi tới chỗ mẹ tôi làm khuân hai thùng cam về, lát nữa anh Chu cũng mang một túi về tiệm chia cho mọi người nhé. Mẹ tôi nói là cam đường ở Đông Bắc quê bà, hẳn là ngọt lắm.”
“Tình yêu sâu đậm của bà bô đấy.” An Lương uể oải đáp, “Có một thùng cam của em, giờ hai ta đi đâu cũng phải vác theo hai thùng cam này, chào mừng gia nhập cuộc thi ba môn phối hợp của thành phố Trùng Khánh.”
Hẳn là ngọt lắm, nếu không ngọt thì anh cũng đừng trách tôi, vừa khéo đỡ giúp tôi với Tần Hoài tẩu tán đi một chút.
Tần Hoài rót một cốc nước ấm cho An Lương, cậu cũng nói với Chu Chi Tuấn: “Chỗ bác gái làm không ở Giang Bắc, lúc tới nơi thì tắc đường nên để anh phải chờ lâu.”
“Mẹ cậu còn chưa về hưu à?” Chu Chi Tuấn cười nói.
Giọng Chu Chi Tuấn trong điện thoại vẫn trầm như trước: “Tiểu Hoài? Chú mày đang ở đâu đấy? Đã gặp bác sĩ An chưa?”
An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”
Còn chưa dứt lời anh đã chợt nhận ra, trước đây Chu Chi Tuấn là đặc công của sở cảnh sát thành phố này, hẳn là kiểu gì cũng có giao thiệp qua lại với học viện cảnh sát. Bà bô An làm tài vụ nhiều năm vậy rồi, chuyện to chuyện nhỏ gì chẳng qua tay bà, Chu Chi Tuấn biết có một chủ nhiệm Hàn trong học viện cảnh sát cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Chờ đến khi Tần Hoài đi tới cạnh xe, An Lương mới kịp nhận ra cái cảm giác sai sai láng máng này từ đâu ra: “Đây là xe của em à? Mua hồi nào vậy?”
Anh vừa nói xong lời này, bàn tay rút giấy ăn của Chu Chi Tuấn đột nhiên khựng lại một lát.
Mà vì hắn khựng lại hơi lâu nên Tần Hoài và An Lương đều chú ý. An Lương nhìn Chu Chi Tuấn, lại thấy hắn cau mày nhìn Tần Hoài nhưng vẫn lên tiếng hỏi mình: “Tài vụ ở học viện cảnh sát… người Đông Bắc… Có phải mẹ của bác sĩ An họ Hàn không?”
An Lương hơi ngỡ ngàng: “Đúng rồi, sao anh Chu biết…”
Còn chưa dứt lời anh đã chợt nhận ra, trước đây Chu Chi Tuấn là đặc công của sở cảnh sát thành phố này, hẳn là kiểu gì cũng có giao thiệp qua lại với học viện cảnh sát. Bà bô An làm tài vụ nhiều năm vậy rồi, chuyện to chuyện nhỏ gì chẳng qua tay bà, Chu Chi Tuấn biết có một chủ nhiệm Hàn trong học viện cảnh sát cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
“Anh một thùng, bạn anh một thùng, thanh niên trai tráng ăn nhiều một chút, hoa quả bổ sung vitamin, anh nhìn con mắt anh đi là thấy nóng bừng bừng, ăn đồ nướng ít đi một tí không chết đói được đâu!” Bà bô An ghét bỏ ấn lên trán An Lương một cái.
Chu Chi Tuấn lại đột nhiên nhìn sang Tần Hoài, thậm chí ánh mắt hắn còn trở nên sắc lẻm: “Tiểu Hoài.”
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”
Không khí lúc này trong phòng riêng làm An Lương thấy hơi không thoải mái, anh chậm rãi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn… Nếu em đói thì…”
Anh còn chưa cảm khái xong thì Chu Chi Tuấn lại nặng nề hỏi: “Vậy cậu biết… bao nhiêu về Tiểu Hoài? Nếu hai người muốn thành đôi thì đương nhiên phải có hiểu biết cơ bản về đối phương chứ… Ví dụ như gia đình, hoặc là cha mẹ.”
“Mẹ cậu còn chưa về hưu à?” Chu Chi Tuấn cười nói.
Còn chưa dứt lời Chu Chi Tuấn đã cắt ngang: “Tiểu Hoài, điện thoại anh mày hết pin rồi. Lúc tới thấy đằng trước có chỗ cho thuê sạc dự phòng, mày đi thuê cho anh một cái đi.”
Về sau này An Lương mới biết, chuyện xảy ra với Tần Hoài vốn không thể dùng ba chữ “chẳng dễ dàng” đơn giản để hình dung. Đó là hành động tàn khốc nhất mà con người gây ra cho đồng loại, là sự sụp đổ hoàn toàn của chốn về tránh gió tránh mưa, là tuyệt đường xây dựng tương lai cuộc sống, là tội ác nhớp nhơ trần trụi. Nửa đầu cuộc đời Tần Hoài vẫn luôn ra sức vùng vẫy giãy giụa trong vũng bùn không lối thoát, không một ai có thể cứu cậu, mãi cho đến khi ngày phán xét cuối cùng gõ cửa.
Tần Hoài chần chừ do dự một cách khác thường, cậu nhìn An Lương không nhúc nhích. Giọng Chu Chi Tuấn lại chắc nịch: “Sao thế, giờ thầy không bảo được mày nữa à?”
Thế là Tần Hoài lập tức đứng dậy, cậu không nói không rằng, mở cửa bước ra ngoài.
Nhất thời phòng chỉ còn lại hai người An Lương và Chu Chi Tuấn. An Lương biết với tính cách của Chu Chi Tuấn thì tuyệt đối không thể có chuyện vô duyên vô cớ ép Tần Hoài ra ngoài chỉ vì thuê sạc dự phòng, chắc chắn hắn có chuyện muốn nói với anh. Sau khi ngẫm ra điều này, anh bình tĩnh lại hẳn, cả hai rơi vào tình trạng giằng co đọ sức, xem ai không nhịn được trước mà phá vỡ thế cân bằng đầy nguy cơ này.
“Tiểu Hoài vẫn luôn kỹ tính thế đấy, sau này bác sĩ An sẽ biết thôi.” Người lên tiếng là Chu Chi Tuấn, hắn nhấp một ngụm trà lúa mạch trong cốc, lẳng lặng mỉm cười.
Chu Chi Tuấn là người thẳng tính, cách nói chuyện cũng thế: “Bác sĩ An, cậu ở bên Tiểu Hoài bao lâu rồi?”
Hết chương 14.
An Lương cười đầy vui vẻ: “Anh Chu, chúng tôi vẫn chưa bên nhau đâu. Về lý thuyết thì giờ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ thôi.”
Không khí lúc này trong phòng riêng làm An Lương thấy hơi không thoải mái, anh chậm rãi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn… Nếu em đói thì…”
Ôi, mập mờ, là đoạn tình cảm đẹp nhất trên đời. Quá đỗi ngây thơ, vô cùng chất phác, khiến lòng người rung động biết bao nhiêu.
Về sau An Lương mới biết anh khờ dại và nực cười biết bao nhiêu khi nói ra những lời này. Ánh mắt Chu Chi Tuấn nhìn anh rõ ràng là ngấm ngầm chịu đựng và thương hại đồng tình. Trong khi An Lương đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình lại không hề hay biết.
Anh còn chưa cảm khái xong thì Chu Chi Tuấn lại nặng nề hỏi: “Vậy cậu biết… bao nhiêu về Tiểu Hoài? Nếu hai người muốn thành đôi thì đương nhiên phải có hiểu biết cơ bản về đối phương chứ… Ví dụ như gia đình, hoặc là cha mẹ.”
Chu Chi Tuấn vốn là người lãnh đạm, giờ nói xong mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Lòng An Lương ngập trong ấm áp, anh em ruột cùng mẹ sinh ra cũng chỉ đến thế này thôi, Chu Chi Tuấn thực sự đối đãi với Tần Hoài như em trai ruột. Vậy nên anh cũng không dài dòng nói nhảm, sảng khoái gật đầu: “Được. Với lại tôi cảm thấy Tần Hoài rất tốt, cũng rất trưởng thành. Từng này tuổi đã trưởng thành như thế cũng chẳng dễ dàng gì.”
An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”
(hơn hai tỷ VNĐ)
Chu Chi Tuấn không bất ngờ trước câu trả lời của anh, ánh mắt hắn dừng trên mặt An Lương, rất lâu không dời đi chỗ khác.
Về sau An Lương mới biết anh khờ dại và nực cười biết bao nhiêu khi nói ra những lời này. Ánh mắt Chu Chi Tuấn nhìn anh rõ ràng là ngấm ngầm chịu đựng và thương hại đồng tình. Trong khi An Lương đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình lại không hề hay biết.
Tần Hoài mở cốp xe cho hai thùng cam vào rồi lại mở cửa bên ghế phó lái cho An Lương: “Người nhà mua từ lâu lắm rồi, bình thường không lái làm gì cả. Hôm nay nghe anh nói muốn đi lấy đồ nên em mới về lấy xe, lên xe đi ạ.”
Chu Chi Tuấn từ từ nhìn xuống đôi đũa trong tay mình: “Tôi đã quen Tiểu Hoài nhiều năm lắm rồi, từ hồi nó mười tuổi đã ở cạnh nó… Đối với tôi, Tiểu Hoài giống như một đứa em trai vậy, đôi khi khó tránh việc không kiềm chế mà nhiều lời, mong bác sĩ An không phiền.”
“Không sao cả.” An Lương chân thành nói, “Anh Chu có việc gì cứ nói đi.”
“Thằng nhóc Tiểu Hoài này hồi bé là một đứa trẻ rất ngoan. Đời này của nó quá khổ, có rất nhiều chuyện hôm nay nhắc đến đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nó nói nó thích cậu… tôi nghe cũng thấy vui mừng. Bác sĩ An, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng tôi biết cậu không phải là kiểu người vô trách nhiệm, thế nên Tiểu Hoài thích cậu như vậy, tôi cũng an tâm.” Khi nói những câu này, Chu Chi Tuấn không nhìn An Lương, giống như hắn đang đắm chìm trong quá khứ thiếu thời của mình và Tần Hoài, “Nhưng thằng nhóc Tiểu Hoài này, đôi khi vì những chuyện trong quá khứ mà tính cách sẽ hơi… cố chấp, nói khó nghe thì chính là không phù hợp để yêu đương với cậu. Chuyện hai người các cậu tôi không thể nói trực tiếp, chỉ hi vọng nếu sau này Tiểu Hoài có gây ra lỗi lầm gì với cậu, nếu bác sĩ An muốn đánh, vậy tôi làm anh nó, cậu có thể đánh tôi. Nửa đầu cuộc đời của Tần Hoài thực sự rất chật vật, hi vọng bác sĩ An có thể bao dung cho nó một chút. Đôi khi nếu nó không hiểu chuyện hay khinh suất lỡ lầm, chắc chắn tôi sẽ giáo dục nó. Bác sĩ An, khó khăn lắm Tiểu Hoài mới thích được một người, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, có được không?”
Chu Chi Tuấn không bất ngờ trước câu trả lời của anh, ánh mắt hắn dừng trên mặt An Lương, rất lâu không dời đi chỗ khác.
Dường như Chu Chi Tuấn ở bên kia khựng lại trong chốc lát: “Xong rồi. Mày hỏi xem bác sĩ An có tiện không, nếu cậu ấy rảnh thì giờ anh muốn mời cậu ấy một bữa cơm.”
Chu Chi Tuấn vốn là người lãnh đạm, giờ nói xong mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Lòng An Lương ngập trong ấm áp, anh em ruột cùng mẹ sinh ra cũng chỉ đến thế này thôi, Chu Chi Tuấn thực sự đối đãi với Tần Hoài như em trai ruột. Vậy nên anh cũng không dài dòng nói nhảm, sảng khoái gật đầu: “Được. Với lại tôi cảm thấy Tần Hoài rất tốt, cũng rất trưởng thành. Từng này tuổi đã trưởng thành như thế cũng chẳng dễ dàng gì.”
Lúc này Tần Hoài trông… quạnh quẽ cô độc vô cùng. Trong khoảnh khắc thậm chí An Lương còn hốt hoảng cảm thấy cậu gần như sắp vươn tay ra sờ lên tám chữ ấy.
Chu Chi Tuấn nghe xong thì mấp máy môi, dường như hắn có lời gì muốn nói, cuối cùng lại vẫn chỉ thở dài: “Đúng là Tiểu Hoài cũng chẳng dễ dàng gì.”
Về sau này An Lương mới biết, chuyện xảy ra với Tần Hoài vốn không thể dùng ba chữ “chẳng dễ dàng” đơn giản để hình dung. Đó là hành động tàn khốc nhất mà con người gây ra cho đồng loại, là sự sụp đổ hoàn toàn của chốn về tránh gió tránh mưa, là tuyệt đường xây dựng tương lai cuộc sống, là tội ác nhớp nhơ trần trụi. Nửa đầu cuộc đời Tần Hoài vẫn luôn ra sức vùng vẫy giãy giụa trong vũng bùn không lối thoát, không một ai có thể cứu cậu, mãi cho đến khi ngày phán xét cuối cùng gõ cửa.
Hết chương 14.
An Lương chưa bao giờ cảm thấy năm trăm mét từ tòa hành chính tới cổng trường lại dài ngang đường lên trời như vậy, lúc đi vào thân nhẹ như yến, lúc đi ra thì đau chết đi sống lại.
“Thằng nhóc Tiểu Hoài này hồi bé là một đứa trẻ rất ngoan. Đời này của nó quá khổ, có rất nhiều chuyện hôm nay nhắc đến đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nó nói nó thích cậu… tôi nghe cũng thấy vui mừng. Bác sĩ An, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng tôi biết cậu không phải là kiểu người vô trách nhiệm, thế nên Tiểu Hoài thích cậu như vậy, tôi cũng an tâm.” Khi nói những câu này, Chu Chi Tuấn không nhìn An Lương, giống như hắn đang đắm chìm trong quá khứ thiếu thời của mình và Tần Hoài, “Nhưng thằng nhóc Tiểu Hoài này, đôi khi vì những chuyện trong quá khứ mà tính cách sẽ hơi… cố chấp, nói khó nghe thì chính là không phù hợp để yêu đương với cậu. Chuyện hai người các cậu tôi không thể nói trực tiếp, chỉ hi vọng nếu sau này Tiểu Hoài có gây ra lỗi lầm gì với cậu, nếu bác sĩ An muốn đánh, vậy tôi làm anh nó, cậu có thể đánh tôi. Nửa đầu cuộc đời của Tần Hoài thực sự rất chật vật, hi vọng bác sĩ An có thể bao dung cho nó một chút. Đôi khi nếu nó không hiểu chuyện hay khinh suất lỡ lầm, chắc chắn tôi sẽ giáo dục nó. Bác sĩ An, khó khăn lắm Tiểu Hoài mới thích được một người, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, có được không?”
Tà dương chiều hôm hắt lên tám chữ vàng kim lấp lánh kia tạo thành ánh sáng lấp loáng chói mắt, bình thường ai nhìn ánh sáng kiểu đó lâu cũng sẽ thấy hoa mắt. Nhưng Tần Hoài lại như chẳng mảy may cảm thấy gì, vẫn cứ nhìn lom lom vào tám chữ ấy.
Tần Hoài chần chừ do dự một cách khác thường, cậu nhìn An Lương không nhúc nhích. Giọng Chu Chi Tuấn lại chắc nịch: “Sao thế, giờ thầy không bảo được mày nữa à?”
Lúc này Tần Hoài trông… quạnh quẽ cô độc vô cùng. Trong khoảnh khắc thậm chí An Lương còn hốt hoảng cảm thấy cậu gần như sắp vươn tay ra sờ lên tám chữ ấy.
Tà dương chiều hôm hắt lên tám chữ vàng kim lấp lánh kia tạo thành ánh sáng lấp loáng chói mắt, bình thường ai nhìn ánh sáng kiểu đó lâu cũng sẽ thấy hoa mắt. Nhưng Tần Hoài lại như chẳng mảy may cảm thấy gì, vẫn cứ nhìn lom lom vào tám chữ ấy.
Mà vì hắn khựng lại hơi lâu nên Tần Hoài và An Lương đều chú ý. An Lương nhìn Chu Chi Tuấn, lại thấy hắn cau mày nhìn Tần Hoài nhưng vẫn lên tiếng hỏi mình: “Tài vụ ở học viện cảnh sát… người Đông Bắc… Có phải mẹ của bác sĩ An họ Hàn không?”
Cậu đứng đó, như một người lính về quê từ nơi chiến trường nhìn thấy mái nhà xưa bị chiến tranh phá hủy, như là đứa con đêm khuya về trễ nhìn thấy gió tuyết bao trùm lấy cố hương, như một người leo núi vất vả trèo đèo lội suối xong rồi chỉ nhìn thấy dòng sông băng đang dần tan chảy.
Tuy lúc này không có ai đứng ngoài cổng trường nhưng khi An Lương vươn tay luồn vào trong túi quần cậu móc điện thoại, đụng vào chân Tần Hoài thì vẫn thấy hơi lúng túng, cảm thấy mình như thằng ăn trộm móc túi trên phố đi bộ nhân đêm giao thừa nhốn nháo đông nghịt người, có thể bị một chú cảnh sát mặc thường phục xông ra bắt quả tang bất cứ lúc nào.
“Ừ.” An Lương gật đầu, “Đi thôi, đi tìm bà bô với tôi.”
An Lương đỗ motor lại ven đường, anh đi tới sau lưng Tần Hoài: “Sao em đến sớm thế?”
Mao huyết vượng:
Cả người Tần Hoài khẽ run lên, quay đầu nhìn thấy anh thì lập tức mỉm cười: “Thầy nói với em buổi tối hẹn ăn cơm với anh nên cho em về trước. Là… ở trong này ạ?”
“Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”
Trong xe Tần Hoài rất sạch, sạch như thể hàng mẫu bày trong đại lý 4S*. So với con xe Passat rách nát cà tàng trong khoa bọn họ, xe Tần Hoài không có bất cứ thứ gì dư thừa, ngay đến đệm cũng mới toanh, có thể thấy bình thường cậu thực sự rất ít khi lái.
Nhất thời phòng chỉ còn lại hai người An Lương và Chu Chi Tuấn. An Lương biết với tính cách của Chu Chi Tuấn thì tuyệt đối không thể có chuyện vô duyên vô cớ ép Tần Hoài ra ngoài chỉ vì thuê sạc dự phòng, chắc chắn hắn có chuyện muốn nói với anh. Sau khi ngẫm ra điều này, anh bình tĩnh lại hẳn, cả hai rơi vào tình trạng giằng co đọ sức, xem ai không nhịn được trước mà phá vỡ thế cân bằng đầy nguy cơ này.
“Ừ.” An Lương gật đầu, “Đi thôi, đi tìm bà bô với tôi.”
*4S (Automobile Sales Service Shop 4S) là các cửa hàng kinh doanh ô tô cung cấp trọn gói dịch vụ tích hợp gồm bán xe (Sale), cung cấp linh kiện thay thế (Sparepart), dịch vụ sau khi mua xe (Service) và tiếp nhận thông tin chăm sóc khách hàng (Survey).
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”
“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”
Mao huyết vượng:
Nơi Chu Chi Tuấn chọn là một nhà hàng kín* ở rìa Bắc Thành Thiên Nhai, Bắc Thành Thiên Nhai buổi tối quả thực giống như tàu hỏa ở Ấn Độ, ngoài người ra thì cũng chỉ có người. Khi An Lương chật vật mãi mới tìm được chỗ để xe thì Chu Chi Tuấn đã chờ bọn họ trong phòng riêng được nửa giờ.
Lời này của cậu làm An Lương tắc tịt, anh há miệng rồi lại ngậm miệng cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Anh vừa nói xong lời này, bàn tay rút giấy ăn của Chu Chi Tuấn đột nhiên khựng lại một lát.
“Bà bô tém lại coi, trong văn phòng bao nhiêu cô bác nhìn kia kìa! Chừa cho con tí mặt mũi cái!” An Lương gào lên nửa thật nửa giả, mấy bà cô trong văn phòng biết con trai của chủ nhiệm An từ hồi còn bé tí, giờ nhìn ai cũng đều bật cười.
An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”
Anh chưa từng công khai xu hướng tính dục với người nhà… mà cũng không có ý định come out với gia đình. Cha mẹ anh đều lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, An Lương không định tiễn bước bọn họ đi trước bằng cái thông tin đại nghịch bất đạo này.
An Lương cười đầy vui vẻ: “Anh Chu, chúng tôi vẫn chưa bên nhau đâu. Về lý thuyết thì giờ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ thôi.”
Tuần nào An Lương cũng tới phòng gym để duy trì vóc dáng, sau khi bê hai thùng cam lên mới cảm thấy xương cánh tay mình đang bên bờ nguy cơ, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tần Hoài nhìn phản ứng của anh thì nở nụ cười, giọng cậu rất ôn hòa: “Anh đi đi, em chờ anh ở cửa.”
Xe Tần Hoài lái là một chiếc Mercedes SUV bốn chỗ, trước đây khi định mua xe An Lương đã từng tìm hiểu, dù có là loại giá rẻ thì cũng phải hơn sáu trăm ngàn (hơn hai tỷ VNĐ). Anh thật sự không rõ Tần Hoài còn trẻ như thế tại sao đã mua xe đắt như vậy rồi.
Điện thoại của An Lương lại đổ chuông, hẳn là bà bô An gọi thúc giục. An Lương đành vỗ lên vai Tần Hoài: “Vậy em chờ tôi chút, tôi ra ngay.”
Tuy rằng Chu Chi Tuấn mỉm cười khi nói câu này, nhưng chẳng hiểu sao An Lương lại cảm thấy thực ra vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì. Dường như Chu Chi Tuấn luôn muốn bảo vệ Tần Hoài một cách khó nói nên lời, giống như đối xử với con cái trong chính gia tộc nhà mình vậy, lúc nào cũng phải kiểm tra đánh giá những người bên cạnh cậu. Nhưng đồng thời An Lương cũng cảm nhận thấy kiểu đánh giá này không có bất cứ ác ý nào, như thể Chu Chi Tuấn chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cậu trai này mà thôi.
Đến tận khi sắp chạy tới cổng tòa nhà hành chính, lúc An Lương quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Tần Hoài cúi đầu nhìn tấm bảng hiệu học viện cảnh sát kia.
Bà bô An thừa hưởng toàn bộ những tố chất tốt đẹp của những người bà Đông Bắc, xởi lởi để cho An Lương hai thùng cam lớn, mỗi thùng khoảng bảy ký rưỡi, áng chừng được mười lăm quả cam.
Chu Chi Tuấn từ từ nhìn xuống đôi đũa trong tay mình: “Tôi đã quen Tiểu Hoài nhiều năm lắm rồi, từ hồi nó mười tuổi đã ở cạnh nó… Đối với tôi, Tiểu Hoài giống như một đứa em trai vậy, đôi khi khó tránh việc không kiềm chế mà nhiều lời, mong bác sĩ An không phiền.”
Tuần nào An Lương cũng tới phòng gym để duy trì vóc dáng, sau khi bê hai thùng cam lên mới cảm thấy xương cánh tay mình đang bên bờ nguy cơ, có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Anh một thùng, bạn anh một thùng, thanh niên trai tráng ăn nhiều một chút, hoa quả bổ sung vitamin, anh nhìn con mắt anh đi là thấy nóng bừng bừng, ăn đồ nướng ít đi một tí không chết đói được đâu!” Bà bô An ghét bỏ ấn lên trán An Lương một cái.
Thấy Tần Hoài và An Lương cùng tiến vào, hắn mỉm cười đưa thực đơn cho An Lương: “Tôi không biết khẩu vị của bác sĩ An thế nào, cậu cứ xem rồi gọi đi.”
“Bà bô tém lại coi, trong văn phòng bao nhiêu cô bác nhìn kia kìa! Chừa cho con tí mặt mũi cái!” An Lương gào lên nửa thật nửa giả, mấy bà cô trong văn phòng biết con trai của chủ nhiệm An từ hồi còn bé tí, giờ nhìn ai cũng đều bật cười.
An Lương hơi ngỡ ngàng: “Đúng rồi, sao anh Chu biết…”
“Đi đi, đi ăn cơm với bạn đi!” Bà bô An không nhận ra cánh tay An Lương đang run bần bật, đẩy anh ra ngoài cửa.
Tần Hoài đứng ngoài cửa thấy bóng anh loạng choạng thì lập tức chạy tới đón, đỡ lấy hai thùng cam từ tay An Lương: “Cái gì vậy?”
An Lương chưa bao giờ cảm thấy năm trăm mét từ tòa hành chính tới cổng trường lại dài ngang đường lên trời như vậy, lúc đi vào thân nhẹ như yến, lúc đi ra thì đau chết đi sống lại.
Thế là Tần Hoài lập tức đứng dậy, cậu không nói không rằng, mở cửa bước ra ngoài.
Tần Hoài đứng ngoài cửa thấy bóng anh loạng choạng thì lập tức chạy tới đón, đỡ lấy hai thùng cam từ tay An Lương: “Cái gì vậy?”
*Xe của Tần Hoài:
Lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài đôi câu về chuyện trong tiệm xăm xong thì quay đầu hỏi An Lương: “Vừa rồi hai người đi dọn đồ à? Tôi thấy quần áo Tiểu Hoài toàn bụi là bụi.”
“Tình yêu sâu đậm của bà bô đấy.” An Lương uể oải đáp, “Có một thùng cam của em, giờ hai ta đi đâu cũng phải vác theo hai thùng cam này, chào mừng gia nhập cuộc thi ba môn phối hợp của thành phố Trùng Khánh.”
Chu Chi Tuấn nghe xong thì mấp máy môi, dường như hắn có lời gì muốn nói, cuối cùng lại vẫn chỉ thở dài: “Đúng là Tiểu Hoài cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tần Hoài đang bê rất vững, nghe An Lương thao thao bất tuyệt kêu ca oán thán xong thì lập tức bật cười: “Không sao, cũng không nặng lắm. Chờ lát nữa cơm nước xong thì mang về nhà…”
An Lương thầm nghĩ trong lòng người Trùng Khánh thì còn có thể thích gì nữa, lựa qua lựa lại chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó món hay sao? Thế là anh quay đầu gọi nhanh tên mấy món ăn với phục vụ, lúc chuẩn bị khép thực đơn lại thì nghe thấy Tần Hoài vốn đang nói chuyện với Chu Chi Tuấn lại đột nhiên quay qua nhân viên phục vụ: “Đừng cho ruột vịt vào Mao huyết vượng.”
Lời này của cậu làm An Lương tắc tịt, anh há miệng rồi lại ngậm miệng cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Hai tay Tần Hoài đều đang bê cam nên không chừa ra lấy điện thoại được, cậu bèn ra hiệu cho An Lương bằng ánh mắt nhờ anh móc điện thoại trong túi ra giúp mình.
Cậu đứng đó, như một người lính về quê từ nơi chiến trường nhìn thấy mái nhà xưa bị chiến tranh phá hủy, như là đứa con đêm khuya về trễ nhìn thấy gió tuyết bao trùm lấy cố hương, như một người leo núi vất vả trèo đèo lội suối xong rồi chỉ nhìn thấy dòng sông băng đang dần tan chảy.
Tuy lúc này không có ai đứng ngoài cổng trường nhưng khi An Lương vươn tay luồn vào trong túi quần cậu móc điện thoại, đụng vào chân Tần Hoài thì vẫn thấy hơi lúng túng, cảm thấy mình như thằng ăn trộm móc túi trên phố đi bộ nhân đêm giao thừa nhốn nháo đông nghịt người, có thể bị một chú cảnh sát mặc thường phục xông ra bắt quả tang bất cứ lúc nào.
Mãi mới móc được điện thoại của Tần Hoài ra, chữ “Thầy” hiện ngay trên màn hình: “À, của anh Chu, có nhận không?”
Mãi mới móc được điện thoại của Tần Hoài ra, chữ “Thầy” hiện ngay trên màn hình: “À, của anh Chu, có nhận không?”
Tần Hoài và anh sóng vai đi về phía chiếc xe anh lái tới: “Bật hands free đi ạ, anh đỡ phải giơ tay liên tục.”
Chu Chi Tuấn hơi bất ngờ: “Tiểu Hoài bật hands free à?”
Giọng Chu Chi Tuấn trong điện thoại vẫn trầm như trước: “Tiểu Hoài? Chú mày đang ở đâu đấy? Đã gặp bác sĩ An chưa?”
“Gặp rồi, cũng xong việc rồi ạ, bọn em chuẩn bị đi ăn một bữa.” Giọng Tần Hoài lớn hơn bình thường một chút, “Bên thầy thế nào rồi, hình kín lưng đó xong chưa ạ?”
Dường như Chu Chi Tuấn ở bên kia khựng lại trong chốc lát: “Xong rồi. Mày hỏi xem bác sĩ An có tiện không, nếu cậu ấy rảnh thì giờ anh muốn mời cậu ấy một bữa cơm.”
Tần Hoài nhìn phản ứng của anh thì nở nụ cười, giọng cậu rất ôn hòa: “Anh đi đi, em chờ anh ở cửa.”
An Lương dự thính từ nãy đến giờ quay sang nhìn Tần Hoài một cái, kế đó anh ghé sát vào điện thoại: “Anh Chu, là tôi đây, tiện chứ tiện chứ, anh chọn chỗ đi, tôi với Tần Hoài sẽ tới ngay.”
Không ai biết chuyện An Lương không ăn nội tạng vịt, anh cũng hiểu chẳng việc gì phải bô bô chuyện này với người khác. Nhưng chỉ sau vài lần ăn chung với Tần Hoài, vậy mà người này đã nhạy bén nhận ra anh không ăn.
Chu Chi Tuấn hơi bất ngờ: “Tiểu Hoài bật hands free à?”
Tần Hoài rót một cốc nước ấm cho An Lương, cậu cũng nói với Chu Chi Tuấn: “Chỗ bác gái làm không ở Giang Bắc, lúc tới nơi thì tắc đường nên để anh phải chờ lâu.”
An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”
“Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”
Thế là Chu Chi Tuấn không nói gì thêm nữa, hẹn bọn họ một tiếng nữa ở Bắc Thành Thiên Nhai.
Chu Chi Tuấn là người thẳng tính, cách nói chuyện cũng thế: “Bác sĩ An, cậu ở bên Tiểu Hoài bao lâu rồi?”
Chờ đến khi Tần Hoài đi tới cạnh xe, An Lương mới kịp nhận ra cái cảm giác sai sai láng máng này từ đâu ra: “Đây là xe của em à? Mua hồi nào vậy?”
Đến tận khi sắp chạy tới cổng tòa nhà hành chính, lúc An Lương quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Tần Hoài cúi đầu nhìn tấm bảng hiệu học viện cảnh sát kia.
Xe Tần Hoài lái là một chiếc Mercedes SUV bốn chỗ, trước đây khi định mua xe An Lương đã từng tìm hiểu, dù có là loại giá rẻ thì cũng phải hơn sáu trăm ngàn “Vâng.” An Lương ngây thơ bật cười, “Tay cậu ấy đang bận làm cửu vạn vác hai thùng cam rồi nên không nghe máy được.”“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”(hơn hai tỷ VNĐ). Anh thật sự không rõ Tần Hoài còn trẻ như thế tại sao đã mua xe đắt như vậy rồi.
“Em đứng ngoài cửa chờ anh cũng được.” Tần Hoài đột nhiên lùi về sau, “Nếu không mà thấy mẹ anh, anh định giới thiệu em thế nào?”
Tần Hoài mở cốp xe cho hai thùng cam vào rồi lại mở cửa bên ghế phó lái cho An Lương: “Người nhà mua từ lâu lắm rồi, bình thường không lái làm gì cả. Hôm nay nghe anh nói muốn đi lấy đồ nên em mới về lấy xe, lên xe đi ạ.”
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
Trong xe Tần Hoài rất sạch, sạch như thể hàng mẫu bày trong đại lý 4S*. So với con xe Passat rách nát cà tàng trong khoa bọn họ, xe Tần Hoài không có bất cứ thứ gì dư thừa, ngay đến đệm cũng mới toanh, có thể thấy bình thường cậu thực sự rất ít khi lái.
Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Hai tay Tần Hoài đều đang bê cam nên không chừa ra lấy điện thoại được, cậu bèn ra hiệu cho An Lương bằng ánh mắt nhờ anh móc điện thoại trong túi ra giúp mình.
Tần Hoài lái xe cũng vững như khi cậu lái motor, cậu nghiêng đầu cười với An Lương: “Anh có muốn kết nối bluetooth với điện thoại để bật nhạc không?”
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”*4S (Automobile Sales Service Shop 4S) là các cửa hàng kinh doanh ô tô cung cấp trọn gói dịch vụ tích hợp gồm bán xe (Sale), cung cấp linh kiện thay thế (Sparepart), dịch vụ sau khi mua xe (Service) và tiếp nhận thông tin chăm sóc khách hàng (Survey).
Khi An Lương tới học viện cảnh sát thì đã thấy Tần Hoài đứng đó chờ anh. Cậu đứng trước biển hiệu tên trường được khắc bằng đá cẩm thạch ở cổng, ánh nhìn bất động dừng lại trước tám chữ “Học viện cảnh sát thành phố Trùng Khánh”.
*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
An Lương ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn, anh nghe được câu “người nhà mua” xong thì không định tiếp tục hỏi thêm nữa. Người trong gia đình Tần Hoài chẳng có ai là làm người ta bớt lo, anh chỉ mong Tần Hoài có thể không nghĩ đến bọn họ trong phút chốc.
Tần Hoài lái xe cũng vững như khi cậu lái motor, cậu nghiêng đầu cười với An Lương: “Anh có muốn kết nối bluetooth với điện thoại để bật nhạc không?”
Tần Hoài đang bê rất vững, nghe An Lương thao thao bất tuyệt kêu ca oán thán xong thì lập tức bật cười: “Không sao, cũng không nặng lắm. Chờ lát nữa cơm nước xong thì mang về nhà…”
An Lương dự thính từ nãy đến giờ quay sang nhìn Tần Hoài một cái, kế đó anh ghé sát vào điện thoại: “Anh Chu, là tôi đây, tiện chứ tiện chứ, anh chọn chỗ đi, tôi với Tần Hoài sẽ tới ngay.”
Anh chưa từng công khai xu hướng tính dục với người nhà… mà cũng không có ý định come out với gia đình. Cha mẹ anh đều lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, An Lương không định tiễn bước bọn họ đi trước bằng cái thông tin đại nghịch bất đạo này.
An Lương ngơ ngác lấy điện thoại của mình ra, lúc kết nối bluetooth lòng anh có chút mừng rỡ không nói rõ thành lời. Như thể chỉ mỗi chuyện kết nối bluetooth với xe của Tần Hoài thôi cũng giúp anh bước vào lãnh địa của Tần Hoài, sâu thêm từng bước, tiến gần hơn tới gốc rễ của cậu.
Khi ấy An Lương nào đã biết, thứ chờ anh nơi cuối con đường là cạm bẫy giăng sẵn từ lâu. Anh cứ thế cười đến khờ khạo, gánh vác lấy nhân quả chính mình còn chẳng mảy may hay biết, tự thân bước từng bước xuống vực sâu thăm thẳm.
Nơi Chu Chi Tuấn chọn là một nhà hàng kín* ở rìa Bắc Thành Thiên Nhai, Bắc Thành Thiên Nhai buổi tối quả thực giống như tàu hỏa ở Ấn Độ, ngoài người ra thì cũng chỉ có người. Khi An Lương chật vật mãi mới tìm được chỗ để xe thì Chu Chi Tuấn đã chờ bọn họ trong phòng riêng được nửa giờ.
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”*Một nhà hàng kín (underground restaurant), có thể gọi là supper club hoặc closed door restaurant, là một nhà hàng ăn uống được kinh doanh tại nhà của một người nào đó, thường được quảng cáo bằng cách truyền miệng hoặc quảng cáo bị động.
Thấy Tần Hoài và An Lương cùng tiến vào, hắn mỉm cười đưa thực đơn cho An Lương: “Tôi không biết khẩu vị của bác sĩ An thế nào, cậu cứ xem rồi gọi đi.”
An Lương ngơ ngác lấy điện thoại của mình ra, lúc kết nối bluetooth lòng anh có chút mừng rỡ không nói rõ thành lời. Như thể chỉ mỗi chuyện kết nối bluetooth với xe của Tần Hoài thôi cũng giúp anh bước vào lãnh địa của Tần Hoài, sâu thêm từng bước, tiến gần hơn tới gốc rễ của cậu.
An Lương thầm nghĩ trong lòng người Trùng Khánh thì còn có thể thích gì nữa, lựa qua lựa lại chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó món hay sao? Thế là anh quay đầu gọi nhanh tên mấy món ăn với phục vụ, lúc chuẩn bị khép thực đơn lại thì nghe thấy Tần Hoài vốn đang nói chuyện với Chu Chi Tuấn lại đột nhiên quay qua nhân viên phục vụ: “Đừng cho ruột vịt vào Mao huyết vượng.”
Khi ấy An Lương nào đã biết, thứ chờ anh nơi cuối con đường là cạm bẫy giăng sẵn từ lâu. Anh cứ thế cười đến khờ khạo, gánh vác lấy nhân quả chính mình còn chẳng mảy may hay biết, tự thân bước từng bước xuống vực sâu thăm thẳm.
Tay An Lương khẽ run lên, anh quay sang nhìn Tần Hoài: “Sao em biết…”
Không ai biết chuyện An Lương không ăn nội tạng vịt, anh cũng hiểu chẳng việc gì phải bô bô chuyện này với người khác. Nhưng chỉ sau vài lần ăn chung với Tần Hoài, vậy mà người này đã nhạy bén nhận ra anh không ăn.
“Tiểu Hoài vẫn luôn kỹ tính thế đấy, sau này bác sĩ An sẽ biết thôi.” Người lên tiếng là Chu Chi Tuấn, hắn nhấp một ngụm trà lúa mạch trong cốc, lẳng lặng mỉm cười.
Tuy rằng Chu Chi Tuấn mỉm cười khi nói câu này, nhưng chẳng hiểu sao An Lương lại cảm thấy thực ra vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì. Dường như Chu Chi Tuấn luôn muốn bảo vệ Tần Hoài một cách khó nói nên lời, giống như đối xử với con cái trong chính gia tộc nhà mình vậy, lúc nào cũng phải kiểm tra đánh giá những người bên cạnh cậu. Nhưng đồng thời An Lương cũng cảm nhận thấy kiểu đánh giá này không có bất cứ ác ý nào, như thể Chu Chi Tuấn chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ cậu trai này mà thôi.
Trong lòng An Lương biết, quan hệ giữa Chu Chi Tuấn và Tần Hoài hẳn không dừng lại ở thầy trò ở tiệm xăm. Anh cũng biết đại khái về mối quan hệ giữa thầy trò dạy dỗ ngón nghề kiểu này, nếu không phải học trò tự tay nuôi từ bé thì bình thường tình cảm giữa thầy và trò cũng chỉ có nhiêu đó, không thể nào sâu nặng như Chu Chi Tuấn đối xử với Tần hoài.
Hẳn là ngọt lắm, nếu không ngọt thì anh cũng đừng trách tôi, vừa khéo đỡ giúp tôi với Tần Hoài tẩu tán đi một chút.
Lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Chu Chi Tuấn nói với Tần Hoài đôi câu về chuyện trong tiệm xăm xong thì quay đầu hỏi An Lương: “Vừa rồi hai người đi dọn đồ à? Tôi thấy quần áo Tiểu Hoài toàn bụi là bụi.”
Trong lòng An Lương biết, quan hệ giữa Chu Chi Tuấn và Tần Hoài hẳn không dừng lại ở thầy trò ở tiệm xăm. Anh cũng biết đại khái về mối quan hệ giữa thầy trò dạy dỗ ngón nghề kiểu này, nếu không phải học trò tự tay nuôi từ bé thì bình thường tình cảm giữa thầy và trò cũng chỉ có nhiêu đó, không thể nào sâu nặng như Chu Chi Tuấn đối xử với Tần hoài.
An Lương hơi ngạc nhiên trước sức quan sát của Chu Chi Tuấn, nhưng anh chợt nhớ ra Chu Chi Tuấn cũng từng là một cảnh sát. “Chúng tôi tới chỗ mẹ tôi làm khuân hai thùng cam về, lát nữa anh Chu cũng mang một túi về tiệm chia cho mọi người nhé. Mẹ tôi nói là cam đường ở Đông Bắc quê bà, hẳn là ngọt lắm.”
“Tình yêu sâu đậm của bà bô đấy.” An Lương uể oải đáp, “Có một thùng cam của em, giờ hai ta đi đâu cũng phải vác theo hai thùng cam này, chào mừng gia nhập cuộc thi ba môn phối hợp của thành phố Trùng Khánh.”
Hẳn là ngọt lắm, nếu không ngọt thì anh cũng đừng trách tôi, vừa khéo đỡ giúp tôi với Tần Hoài tẩu tán đi một chút.
Tần Hoài rót một cốc nước ấm cho An Lương, cậu cũng nói với Chu Chi Tuấn: “Chỗ bác gái làm không ở Giang Bắc, lúc tới nơi thì tắc đường nên để anh phải chờ lâu.”
“Mẹ cậu còn chưa về hưu à?” Chu Chi Tuấn cười nói.
Giọng Chu Chi Tuấn trong điện thoại vẫn trầm như trước: “Tiểu Hoài? Chú mày đang ở đâu đấy? Đã gặp bác sĩ An chưa?”
An Lương không cảm thấy câu hỏi này có gì kỳ lạ, anh thoải mái trả lời Chu Chi Tuấn: “Mẹ tôi trước làm tài vụ ở học viện cảnh sát, năm ngoái bà bô về hưu xong thì không chịu ngồi yên, lại được mời về làm tài vụ tiếp.”
Còn chưa dứt lời anh đã chợt nhận ra, trước đây Chu Chi Tuấn là đặc công của sở cảnh sát thành phố này, hẳn là kiểu gì cũng có giao thiệp qua lại với học viện cảnh sát. Bà bô An làm tài vụ nhiều năm vậy rồi, chuyện to chuyện nhỏ gì chẳng qua tay bà, Chu Chi Tuấn biết có một chủ nhiệm Hàn trong học viện cảnh sát cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Chờ đến khi Tần Hoài đi tới cạnh xe, An Lương mới kịp nhận ra cái cảm giác sai sai láng máng này từ đâu ra: “Đây là xe của em à? Mua hồi nào vậy?”
Anh vừa nói xong lời này, bàn tay rút giấy ăn của Chu Chi Tuấn đột nhiên khựng lại một lát.
Mà vì hắn khựng lại hơi lâu nên Tần Hoài và An Lương đều chú ý. An Lương nhìn Chu Chi Tuấn, lại thấy hắn cau mày nhìn Tần Hoài nhưng vẫn lên tiếng hỏi mình: “Tài vụ ở học viện cảnh sát… người Đông Bắc… Có phải mẹ của bác sĩ An họ Hàn không?”
An Lương hơi ngỡ ngàng: “Đúng rồi, sao anh Chu biết…”
Còn chưa dứt lời anh đã chợt nhận ra, trước đây Chu Chi Tuấn là đặc công của sở cảnh sát thành phố này, hẳn là kiểu gì cũng có giao thiệp qua lại với học viện cảnh sát. Bà bô An làm tài vụ nhiều năm vậy rồi, chuyện to chuyện nhỏ gì chẳng qua tay bà, Chu Chi Tuấn biết có một chủ nhiệm Hàn trong học viện cảnh sát cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
“Anh một thùng, bạn anh một thùng, thanh niên trai tráng ăn nhiều một chút, hoa quả bổ sung vitamin, anh nhìn con mắt anh đi là thấy nóng bừng bừng, ăn đồ nướng ít đi một tí không chết đói được đâu!” Bà bô An ghét bỏ ấn lên trán An Lương một cái.
Chu Chi Tuấn lại đột nhiên nhìn sang Tần Hoài, thậm chí ánh mắt hắn còn trở nên sắc lẻm: “Tiểu Hoài.”
Tần Hoài né tránh ánh nhìn của Chu Chi Tuấn, cậu cười với An Lương, nụ cười ấm áp lại bình tĩnh: “Anh đói chưa? Hay là em lấy cho anh một bát bánh trôi lạnh trước?”
Không khí lúc này trong phòng riêng làm An Lương thấy hơi không thoải mái, anh chậm rãi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn… Nếu em đói thì…”
Anh còn chưa cảm khái xong thì Chu Chi Tuấn lại nặng nề hỏi: “Vậy cậu biết… bao nhiêu về Tiểu Hoài? Nếu hai người muốn thành đôi thì đương nhiên phải có hiểu biết cơ bản về đối phương chứ… Ví dụ như gia đình, hoặc là cha mẹ.”
“Mẹ cậu còn chưa về hưu à?” Chu Chi Tuấn cười nói.
Còn chưa dứt lời Chu Chi Tuấn đã cắt ngang: “Tiểu Hoài, điện thoại anh mày hết pin rồi. Lúc tới thấy đằng trước có chỗ cho thuê sạc dự phòng, mày đi thuê cho anh một cái đi.”
Về sau này An Lương mới biết, chuyện xảy ra với Tần Hoài vốn không thể dùng ba chữ “chẳng dễ dàng” đơn giản để hình dung. Đó là hành động tàn khốc nhất mà con người gây ra cho đồng loại, là sự sụp đổ hoàn toàn của chốn về tránh gió tránh mưa, là tuyệt đường xây dựng tương lai cuộc sống, là tội ác nhớp nhơ trần trụi. Nửa đầu cuộc đời Tần Hoài vẫn luôn ra sức vùng vẫy giãy giụa trong vũng bùn không lối thoát, không một ai có thể cứu cậu, mãi cho đến khi ngày phán xét cuối cùng gõ cửa.
Tần Hoài chần chừ do dự một cách khác thường, cậu nhìn An Lương không nhúc nhích. Giọng Chu Chi Tuấn lại chắc nịch: “Sao thế, giờ thầy không bảo được mày nữa à?”
Thế là Tần Hoài lập tức đứng dậy, cậu không nói không rằng, mở cửa bước ra ngoài.
Nhất thời phòng chỉ còn lại hai người An Lương và Chu Chi Tuấn. An Lương biết với tính cách của Chu Chi Tuấn thì tuyệt đối không thể có chuyện vô duyên vô cớ ép Tần Hoài ra ngoài chỉ vì thuê sạc dự phòng, chắc chắn hắn có chuyện muốn nói với anh. Sau khi ngẫm ra điều này, anh bình tĩnh lại hẳn, cả hai rơi vào tình trạng giằng co đọ sức, xem ai không nhịn được trước mà phá vỡ thế cân bằng đầy nguy cơ này.
“Tiểu Hoài vẫn luôn kỹ tính thế đấy, sau này bác sĩ An sẽ biết thôi.” Người lên tiếng là Chu Chi Tuấn, hắn nhấp một ngụm trà lúa mạch trong cốc, lẳng lặng mỉm cười.
Chu Chi Tuấn là người thẳng tính, cách nói chuyện cũng thế: “Bác sĩ An, cậu ở bên Tiểu Hoài bao lâu rồi?”
Hết chương 14.
An Lương cười đầy vui vẻ: “Anh Chu, chúng tôi vẫn chưa bên nhau đâu. Về lý thuyết thì giờ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ thôi.”
Không khí lúc này trong phòng riêng làm An Lương thấy hơi không thoải mái, anh chậm rãi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn… Nếu em đói thì…”
Ôi, mập mờ, là đoạn tình cảm đẹp nhất trên đời. Quá đỗi ngây thơ, vô cùng chất phác, khiến lòng người rung động biết bao nhiêu.
Về sau An Lương mới biết anh khờ dại và nực cười biết bao nhiêu khi nói ra những lời này. Ánh mắt Chu Chi Tuấn nhìn anh rõ ràng là ngấm ngầm chịu đựng và thương hại đồng tình. Trong khi An Lương đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình lại không hề hay biết.
Anh còn chưa cảm khái xong thì Chu Chi Tuấn lại nặng nề hỏi: “Vậy cậu biết… bao nhiêu về Tiểu Hoài? Nếu hai người muốn thành đôi thì đương nhiên phải có hiểu biết cơ bản về đối phương chứ… Ví dụ như gia đình, hoặc là cha mẹ.”
Chu Chi Tuấn vốn là người lãnh đạm, giờ nói xong mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Lòng An Lương ngập trong ấm áp, anh em ruột cùng mẹ sinh ra cũng chỉ đến thế này thôi, Chu Chi Tuấn thực sự đối đãi với Tần Hoài như em trai ruột. Vậy nên anh cũng không dài dòng nói nhảm, sảng khoái gật đầu: “Được. Với lại tôi cảm thấy Tần Hoài rất tốt, cũng rất trưởng thành. Từng này tuổi đã trưởng thành như thế cũng chẳng dễ dàng gì.”
An Lương nghe vậy cũng nghiêm mặt nói: “Anh Chu, hình như có chuyện Tiểu Hoài không kể cho anh. Có lẽ anh không biết tại sao tôi quen em ấy… chúng tôi gặp nhau ở trong phòng tiếp đón của trại giam. Vậy nên tôi cũng đã biết hết chuyện về cha mẹ cậu ấy. Tôi hay đùa rằng Tiểu Hoài đang theo đuổi tôi, thực ra tôi cũng rất thích em ấy, việc kia hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc tôi đánh giá em ấy thế nào, anh đừng lo lắng chuyện đó.”
(hơn hai tỷ VNĐ)
Chu Chi Tuấn không bất ngờ trước câu trả lời của anh, ánh mắt hắn dừng trên mặt An Lương, rất lâu không dời đi chỗ khác.
Về sau An Lương mới biết anh khờ dại và nực cười biết bao nhiêu khi nói ra những lời này. Ánh mắt Chu Chi Tuấn nhìn anh rõ ràng là ngấm ngầm chịu đựng và thương hại đồng tình. Trong khi An Lương đang đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình lại không hề hay biết.
Tần Hoài mở cốp xe cho hai thùng cam vào rồi lại mở cửa bên ghế phó lái cho An Lương: “Người nhà mua từ lâu lắm rồi, bình thường không lái làm gì cả. Hôm nay nghe anh nói muốn đi lấy đồ nên em mới về lấy xe, lên xe đi ạ.”
Chu Chi Tuấn từ từ nhìn xuống đôi đũa trong tay mình: “Tôi đã quen Tiểu Hoài nhiều năm lắm rồi, từ hồi nó mười tuổi đã ở cạnh nó… Đối với tôi, Tiểu Hoài giống như một đứa em trai vậy, đôi khi khó tránh việc không kiềm chế mà nhiều lời, mong bác sĩ An không phiền.”
“Không sao cả.” An Lương chân thành nói, “Anh Chu có việc gì cứ nói đi.”
“Thằng nhóc Tiểu Hoài này hồi bé là một đứa trẻ rất ngoan. Đời này của nó quá khổ, có rất nhiều chuyện hôm nay nhắc đến đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nó nói nó thích cậu… tôi nghe cũng thấy vui mừng. Bác sĩ An, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng tôi biết cậu không phải là kiểu người vô trách nhiệm, thế nên Tiểu Hoài thích cậu như vậy, tôi cũng an tâm.” Khi nói những câu này, Chu Chi Tuấn không nhìn An Lương, giống như hắn đang đắm chìm trong quá khứ thiếu thời của mình và Tần Hoài, “Nhưng thằng nhóc Tiểu Hoài này, đôi khi vì những chuyện trong quá khứ mà tính cách sẽ hơi… cố chấp, nói khó nghe thì chính là không phù hợp để yêu đương với cậu. Chuyện hai người các cậu tôi không thể nói trực tiếp, chỉ hi vọng nếu sau này Tiểu Hoài có gây ra lỗi lầm gì với cậu, nếu bác sĩ An muốn đánh, vậy tôi làm anh nó, cậu có thể đánh tôi. Nửa đầu cuộc đời của Tần Hoài thực sự rất chật vật, hi vọng bác sĩ An có thể bao dung cho nó một chút. Đôi khi nếu nó không hiểu chuyện hay khinh suất lỡ lầm, chắc chắn tôi sẽ giáo dục nó. Bác sĩ An, khó khăn lắm Tiểu Hoài mới thích được một người, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, có được không?”
Chu Chi Tuấn không bất ngờ trước câu trả lời của anh, ánh mắt hắn dừng trên mặt An Lương, rất lâu không dời đi chỗ khác.
Dường như Chu Chi Tuấn ở bên kia khựng lại trong chốc lát: “Xong rồi. Mày hỏi xem bác sĩ An có tiện không, nếu cậu ấy rảnh thì giờ anh muốn mời cậu ấy một bữa cơm.”
Chu Chi Tuấn vốn là người lãnh đạm, giờ nói xong mà hốc mắt cũng đỏ hoe. Lòng An Lương ngập trong ấm áp, anh em ruột cùng mẹ sinh ra cũng chỉ đến thế này thôi, Chu Chi Tuấn thực sự đối đãi với Tần Hoài như em trai ruột. Vậy nên anh cũng không dài dòng nói nhảm, sảng khoái gật đầu: “Được. Với lại tôi cảm thấy Tần Hoài rất tốt, cũng rất trưởng thành. Từng này tuổi đã trưởng thành như thế cũng chẳng dễ dàng gì.”
Lúc này Tần Hoài trông… quạnh quẽ cô độc vô cùng. Trong khoảnh khắc thậm chí An Lương còn hốt hoảng cảm thấy cậu gần như sắp vươn tay ra sờ lên tám chữ ấy.
Chu Chi Tuấn nghe xong thì mấp máy môi, dường như hắn có lời gì muốn nói, cuối cùng lại vẫn chỉ thở dài: “Đúng là Tiểu Hoài cũng chẳng dễ dàng gì.”
Về sau này An Lương mới biết, chuyện xảy ra với Tần Hoài vốn không thể dùng ba chữ “chẳng dễ dàng” đơn giản để hình dung. Đó là hành động tàn khốc nhất mà con người gây ra cho đồng loại, là sự sụp đổ hoàn toàn của chốn về tránh gió tránh mưa, là tuyệt đường xây dựng tương lai cuộc sống, là tội ác nhớp nhơ trần trụi. Nửa đầu cuộc đời Tần Hoài vẫn luôn ra sức vùng vẫy giãy giụa trong vũng bùn không lối thoát, không một ai có thể cứu cậu, mãi cho đến khi ngày phán xét cuối cùng gõ cửa.
Hết chương 14.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook