Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng
-
Quyển 1 - Chương 13
An Lương và Tần Hoài về tới nhà thì đã gần hai giờ, lúc xuống xe trước cổng khu dân cư, gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua khiến An Lương phải kéo kín áo khoác trên người: “Mẹ nó chứ lạnh quá, gió máy lạnh kinh lên được.”
Bình thường vẫn là Tần Hoài lái xe đèo An Lương, lúc tới tiệm xăm thì vừa khéo lướt qua Chu Chi Tuấn đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
Kể từ sau khi biết Chu Chi Tuấn từng là đặc công, khi gặp hắn An Lương đều cảm nhận được thứ khí chất chính trực tỏa ra từ người này, quang minh lẫm liệt. Chu Chi Tuấn hôm nay mặc áo cộc tay màu xám và quần đen, cúi đầu rít thuốc, nghe thấy tiếng động cơ Ducati gầm thét thì nhíu mày ngẩng đầu lên, đến khi thấy người xuống xe là học trò mình mới nở nụ cười: “Mày tới sớm thế?”
Tần Hoài cười cười, cởi chiếc jacket trên người mình ra khoác cho An Lương: “Sắp về tới nhà rồi.”
Hôm qua An Lương không đi làm, người nhớ mong anh nhất hẳn chính là Hoàng Vĩ Nhân. Tiểu Hoàng đang cầm một ly Americano Starbucks dỏng tai lên nghe ngóng ngoài cửa phòng, thấy An Lương xoay chìa khóa bước tới hành lang thì lập tức chạy lại nghênh đón như các vị hương thân chào đón lính hồng quân công nông: “Bác sĩ An!”
An Lương lọt thỏm trong áo khoác của Tần Hoài, khẽ cười nhạo đầy vô tình: “Em đang khinh tôi đó hả! Thanh niên trai tráng chúng ta sao có thể co vòi vì tí gió lạnh… Khí phách và nhiệt huyết cách mạng của anh em ta phải chiến thắng rét buốt cực độ, mang lại hơi ấm như mùa xuân cho các đồng chí…”
Sau đó lại nhìn thấy An Lương vẫn còn đang ngồi sau Tần Hoài, đôi lông mày mới giãn ra của Chu Chi Tuấn lại lập tức nhíu vào: “Bác sĩ An?”
Anh cứ đứng đó huyên thiên, Tần Hoài thì dỗ anh như dỗ con nít: “Được rồi được rồi, biết rồi biết rồi, sắp tới rồi sắp tới rồi, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
“Không có ý nghĩa gì nữa, dù nhìn thì tôi cũng không thể tồn tại cùng với nó.” Ánh mắt Lan Minh Quyên rất bình thản, “Ngôi sao ở trên trời, chúng ta ở dưới đất. Con người sao có thể nhìn về nơi cả đời không thể chạm tới chứ?”
Về tới nhà, An Lương buồn ngủ đến mức mắt không nhấc nổi, ngay cả cái bệnh sạch sẽ cũng không thể cản anh rửa mặt qua loa xong là rã rời ngã phịch xuống giường, đôi mắt khép hờ nhìn Tần Hoài đánh răng rửa mặt trong nhà tắm của anh.
Về tới nhà, An Lương buồn ngủ đến mức mắt không nhấc nổi, ngay cả cái bệnh sạch sẽ cũng không thể cản anh rửa mặt qua loa xong là rã rời ngã phịch xuống giường, đôi mắt khép hờ nhìn Tần Hoài đánh răng rửa mặt trong nhà tắm của anh.
Anh đang định nhắn lại cho Tần Hoài thì cuộc gọi Wechat từ bà An đã chen ngang. Hình đại diện của mẹ anh là một đóa mẫu đơn khổng lồ, lúc này đang bung xòe khoe sắc trên màn hình: “Con trai!”
Ngay đến chính An Lương cũng không nhận ra, khi nhìn Tần Hoài, anh luôn nhoẻn cười.
An Lương chợt nhận ra mình còn chưa gửi định vị cho Tần Hoài: “Là cơ sở mới của trường cảnh sát, em chờ chút tôi gửi định vị cho.”
Tần Hoài cười cười, cởi chiếc jacket trên người mình ra khoác cho An Lương: “Sắp về tới nhà rồi.”
Lúc quay về phòng ngủ, Tần Hoài thấy An Lương nhìn mình chằm chằm như một con cái điên tình, cậu mỉm cười quỳ trên giường vuốt ve mái tóc An Lương: “Anh nhìn gì vậy?”
“Thế thì không phải…” An Lương thở dài, khép bệnh án lại rồi nói, “Bỏ đi, tôi vào xem trước đã.”
Nhưng chưa chờ anh mở bản đồ Wechat, Tần Hoài đã nhắn lại: “Không sao, em biết đường.”
“Nhìn em đẹp.” An Lương rượu vào thì thẳng thắn thật thà đến mức chính anh cũng thấy hãi, như thể những lời này là buột miệng nói ra không cần đầu óc vận hành.
“Không đẹp bằng anh đâu bác sĩ An.” Tần Hoài vẫn giữ tư thế quỳ một nửa gối trên giường, lời nói dừng lại trên gương mặt An Lương, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy trên đời này không gì còn ai đẹp bằng anh nữa.”
Vẻ mặt Tần Hoài không chút thay đổi trước lời trêu chọc của anh, cậu khẽ cười: “Được rồi, vậy lần sau em sẽ cho anh nhìn kỹ… ở trên giường.”
Hết chương 13.
Bà nhìn An Lương như nhìn đứa cháu của mình, ánh mắt hiền lành bình thản: “Cậu đi đi bác sĩ An, cảm ơn đã tới thăm tôi.”
An Lương nghe câu nịnh nọt của cậu mà thỏa mãn vô cùng. Anh uể oải lật ngửa người ra giường, vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh: “Lại đây.”
Khi anh ra ngoài, thực ra lòng anh biết rõ, anh không nắm bắt được Lan Minh Quyên. Rồi sẽ có một ngày, bà ấy sẽ đi trên con đường do chính mình lựa chọn.
Tần Hoài cởi áo sơ mi trên người rồi nằm xuống cạnh An Lương. Cậu dựa nửa người lên đầu giường, một tay ôm An Lương đang mềm nhũn, tay kia thì cất điện thoại lên tủ đầu giường rồi tiện thể tắt đèn ngủ màu vàng ấm.
Chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã nhắn lại, một chữ “Vâng” lãnh đạm cụt lủn.
Giữa bóng tối thình lình ập tới, những giác quan khác của An Lương được khuếch đại hơn, trở nên nhạy bén kỳ lạ. Mùi hương sữa trên người Tần Hoài nồng đậm, nương theo ráng chiều mong manh rót từ ngoài cửa sổ, còn có thể thấy hình xăm phức tạp như du long trên cánh tay đang ôm lấy cả người anh.
Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.
An Lương cảm thấy hơi kỳ lạ: Năm ngoái học viện cảnh sát mới dời sang khu mới, vị trí cũ trên bản đồ còn chưa kịp sửa, rất nhiều người già ở Trùng Khánh còn chưa chắc biết giờ trường cảnh sát ở đâu, sao Tần Hoài lại cập nhật nhanh thế được?”
An Lương nhìn hình xăm ấy, bỗng nhiên lên tiếng: “Khi nãy em nói với Chu Văn Dã thầy em trước làm đặc công à?”
An Lương thấy hơi ngượng nghịu, anh đổi lên ngồi phía trước rồi cười với Chu Chi Tuấn: “Đưa Tần Hoài đi làm thôi, tôi đi đây.”
Giữa bóng tối thình lình ập tới, những giác quan khác của An Lương được khuếch đại hơn, trở nên nhạy bén kỳ lạ. Mùi hương sữa trên người Tần Hoài nồng đậm, nương theo ráng chiều mong manh rót từ ngoài cửa sổ, còn có thể thấy hình xăm phức tạp như du long trên cánh tay đang ôm lấy cả người anh.
Tần Hoài hẳn là dạng trời sinh đã không bộc lộ tình cảm ra ngoài, có khi trời long đất lở trước mắt cũng chỉ đổi được một hai chữ hồi đáp của người này mà thôi.
“Vâng.” Giọng nói của Tần Hoài trong bóng đêm tựa như một chương nhạc chảy tràn từ phím dương cầm, “Trước đây anh ấy nhập ngũ ở Bắc Kinh, xuất ngũ rồi thì được đặc cách tuyển vào đội đặc công tỉnh năm năm. Về sau bị thương nên xin rút khỏi đội rồi mở tiệm xăm.”
“Mấy người hôm nay… sao cứ có cảm thấy ai cũng sợ anh Chu nhỉ?” An Lương khẽ hỏi.
Cao thủ so chiêu, chiều nào cũng chí mạng, câu này chỉ bọn họ không sai đi đâu được.
“Vâng.” Giọng nói của Tần Hoài trong bóng đêm tựa như một chương nhạc chảy tràn từ phím dương cầm, “Trước đây anh ấy nhập ngũ ở Bắc Kinh, xuất ngũ rồi thì được đặc cách tuyển vào đội đặc công tỉnh năm năm. Về sau bị thương nên xin rút khỏi đội rồi mở tiệm xăm.”
“Nghiệp chướng!” An Lương uống cạn cốc cà phê trong tay, “Có phải người ở phòng khám mười một giờ mới tới không? Tôi qua xem bà ấy thế nào.”
Anh cũng không mặt mũi nào mà nói toẹt ra, anh từng gặp Chu Chi Tuấn một lần, người nó thực sự là dạng mang tới cảm giác áp lực nặng nề cho người khác. Giờ xem ra cảm giác áp bức ngột ngạt ấy hơn nửa là tới từ nghề nghiệp của hắn.
Phòng ngủ rơi vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Tần Hoài đôi lúc vẫn lóe lên ánh sáng.
Lan Minh Quyên nhìn theo ánh mắt anh, biểu cảm hờ hững như đang nhìn vết thương của người khác: “Đúng vậy, không phá đi thì không xây được, không còn ranh giới phân biệt an toàn và nguy hiểm thì chúng ta mới có thể đạt được sự an toàn tuyệt đối.”
“Em cũng không biết.” Tần Hoài cúi xuống hôn lên trán An Lương, “Có lẽ anh Chu còn làm nghề khác nữa… Em cũng không rõ lắm.”
Anh còn chưa kịp nhấn chân ga, Chu Chi Tuấn đã thấp giọng gọi: “Nếu Tiểu Hoài thích cậu, đang theo đuổi cậu thì sau này cậu cũng là bạn tôi. Bác sĩ An, thứ bảy này có rảnh cùng ăn bữa cơm không?”
Sợi mì đầu tiên vào miệng. An Lương cảm thấy dù giờ Tần Hoài muốn cưới anh thì anh cũng đồng ý luôn được: “Ôi trời ạ, em làm thợ xăm làm gì, đi làm đầu bếp có phải hơn không?”
Phòng bệnh của bà cụ nằm cuối cùng trong dãy phòng, không biết là đứa con trai con gái hiểu thảo nào của bà bố trí cho mẹ mình căn phòng này. Khi An Lương đi vào, bà cụ đang tỉnh táo, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy An Lương say chuếnh choáng rồi nhưng lúc này đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, anh biết hẳn là Chu Chi Tuấn cũng thuộc dạng có máu mặt trong ngành này. Nhưng giờ Tần Hoài không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi. Anh vươn tay kéo Tần Hoài đang nửa ngồi nửa nằm xuống: “Mau ngủ đi, mai tôi đưa em tới tiệm xăm rồi đi làm.”
Kiểu trò chuyện trước cửa nhà này mang lại cho An Lương ảo giác như thể bọn họ như một cặp đôi đã ở chung với nhau lâu lắm rồi. Anh gượng gạo xoa mũi: “Không tăng ca thì bảy giờ hết ca sớm, buổi tối ăn cơm với nhau không?”
“Ai đưa ai cơ?” Tiếng cười của Tần Hoài thoải mái lạ thường, “Phải là em đang theo đuổi anh, phải để em đưa anh đi làm chứ.”
An Lương lật người lại kéo Tần Hoài vào trong ngực mình, buồn ngủ đến mức lời nói cũng lùng bùng mơ hồ: “Được thôi… Mau ngủ đi… Tôi buồn ngủ lắm rồi, em ngủ ngon nhé.”
“Chúc ngủ ngon.”
“Ai đưa ai cơ?” Tiếng cười của Tần Hoài thoải mái lạ thường, “Phải là em đang theo đuổi anh, phải để em đưa anh đi làm chứ.”
Phòng ngủ rơi vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Tần Hoài đôi lúc vẫn lóe lên ánh sáng.
Hôm sau thức dậy, An Lương vẫn dậy muộn hơn Tần Hoài theo thường lệ. Khi anh mở mắt thì Tần Hoài đã bưng bữa sáng từ trong bếp ra, thấy anh dụi mắt đi ra ngoài thì cười nói: “Sáng sớm không kịp làm cái gì cầu kỳ, ăn bát mì cay đi.”
Lan Minh Quyên dựa nửa người vào giường bệnh, nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn anh, bà cụ chợt nở nụ cười: “Bác sĩ An tới thăm tôi à?”
Sợi mì đầu tiên vào miệng. An Lương cảm thấy dù giờ Tần Hoài muốn cưới anh thì anh cũng đồng ý luôn được: “Ôi trời ạ, em làm thợ xăm làm gì, đi làm đầu bếp có phải hơn không?”
“Mấy ngày không gặp thì tới ngắm người đẹp không được hả?” An Lương chẳng để ý, lật cuốn bệnh án cô y tá đưa mình, “Cho bệnh nhân dùng chlorpromazine*? Ai kê đấy?”
Cô y tá nhìn lướt qua hệ thống trên máy tính: “Bên em ghi là sáng nay chủ nhiệm Từ bên khoa các anh kê sau khi nhận được kết quả hội chẩn của khoa tâm thần. Sao thế ạ? Liều lượng sai sót ạ?”
Tần Hoài cười cười, đưa cốc nước quýt cho An Lương: “Làm thợ xăm cũng tốt mà, anh không thích xăm hình à?”
Tiểu Hoàng còn chưa kịp chấn chỉnh hành vi tồi tệ nhận mình làm con của anh đã liến thoắng: “Anh uống hết cà phê thì qua khu nằm viện xem thế nào đi, bà cụ lần trước tự sát không thành, giờ đang ở trong khu nội trú khoa ngoại đó!”
“Không phải không thích.” An Lương nuốt thêm một miếng, tự nhiên đáp, “Tôi còn thích cái hình trên người em là đằng khác.”
Tần Hoài đứng cạnh thầy mình, vẻ mặt và động tác của hai người rất thống nhất. Cậu nhìn An Lương, giọng nói thản nhiên hờ hững: “Em đang theo đuổi bác sĩ An mà.”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”
Vẻ mặt Tần Hoài không chút thay đổi trước lời trêu chọc của anh, cậu khẽ cười: “Được rồi, vậy lần sau em sẽ cho anh nhìn kỹ… ở trên giường.”
Cao thủ so chiêu, chiều nào cũng chí mạng, câu này chỉ bọn họ không sai đi đâu được.
An Lương nghe câu nịnh nọt của cậu mà thỏa mãn vô cùng. Anh uể oải lật ngửa người ra giường, vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh: “Lại đây.”
An Lương và Tần Hoài về tới nhà thì đã gần hai giờ, lúc xuống xe trước cổng khu dân cư, gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua khiến An Lương phải kéo kín áo khoác trên người: “Mẹ nó chứ lạnh quá, gió máy lạnh kinh lên được.”
An Lương đỏ bừng mặt, cắn rốp cái vào một viên tiêu đen, cảm giác ê ẩm tê dại lập tức lấp đầy khoang miệng.
“Biết rồi biết rồi! Lăn nhanh tới đây đi! Vừa khéo cho bạn anh mấy quả cam mang về luôn!”
Ăn xong bữa sáng, An Lương cầm hai cái mũ bảo hiểm đưa cho Tần Hoài một cái: “Đưa em tới tiệm xăm trước đã rồi tôi tới bệnh viện.”
Trước khi tan làm An Lương nhận được tin nhắn Wechat của Tần Hoài: “Bao lâu nữa anh tan làm?”
Tần Hoài nhận mũ mở cửa: “Tối mấy giờ tan làm? Em đi đón anh?”
Kiểu trò chuyện trước cửa nhà này mang lại cho An Lương ảo giác như thể bọn họ như một cặp đôi đã ở chung với nhau lâu lắm rồi. Anh gượng gạo xoa mũi: “Không tăng ca thì bảy giờ hết ca sớm, buổi tối ăn cơm với nhau không?”
“Vâng.” Tần Hoài cẩn thận khóa cửa sau khi anh đi ra, “Ban ngày anh cứ nghĩ xem muốn ăn gì nhé.”
Để lại một mình Chu Chi Tuấn đứng ở bên ngoài, hút xong điếu thuốc mới chậm rãi trở vào.
Bình thường vẫn là Tần Hoài lái xe đèo An Lương, lúc tới tiệm xăm thì vừa khéo lướt qua Chu Chi Tuấn đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
“Sao thế?” An Lương nhận cà phê từ tay cu cậm, thậm chí còn chẳng thèm hỏi có phải Tiểu Hoàng mua cho mình hay không: “Một ngày không gặp người cha đáng kính này, có phải nhớ lắm rồi đúng không?”
Kể từ sau khi biết Chu Chi Tuấn từng là đặc công, khi gặp hắn An Lương đều cảm nhận được thứ khí chất chính trực tỏa ra từ người này, quang minh lẫm liệt. Chu Chi Tuấn hôm nay mặc áo cộc tay màu xám và quần đen, cúi đầu rít thuốc, nghe thấy tiếng động cơ Ducati gầm thét thì nhíu mày ngẩng đầu lên, đến khi thấy người xuống xe là học trò mình mới nở nụ cười: “Mày tới sớm thế?”
Sinh tử không cưỡng cầu, vận mệnh do trời định. Mới nghe thì thấy chẳng thể đả động được người theo chủ nghĩa duy vật như anh, nhưng An Lương biết đây là cách giải thích tốt nhất.
Sau đó lại nhìn thấy An Lương vẫn còn đang ngồi sau Tần Hoài, đôi lông mày mới giãn ra của Chu Chi Tuấn lại lập tức nhíu vào: “Bác sĩ An?”
Anh muốn nói gì đây? An Lương hé miệng cả buổi, lại cảm thấy mình chẳng thể nói được lời nào, nói gì cũng đều thấy yếu đuối và bất lực. Lan Minh Quyên nhìn anh rồi cười: “Bác sĩ An, cậu còn trẻ, tới cái tuổi của tôi rồi, cậu sẽ gặp những chuyện phải suy nghĩ trăn trở nhiều hơn. Yêu hận tiền tài hay danh lợi, đến tuổi tôi cậu sẽ nhận ra, chẳng có cái gì đáng giá.”
“Người nhà ở quê cô Lý gửi cam cho cô ấy, mẹ ăn hai quả rồi thấy ngọt lắm luôn! Các anh tan làm xong thì qua văn phòng mẹ lấy một thùng về đi! Biết chưa hả! Văn phòng ở tòa hành chính trường cảnh sát đó!” Bà bô An sức khỏe dồi dào, nói một tràng dài sang sảng vậy mà không vấp chút nào.
An Lương thấy hơi ngượng nghịu, anh đổi lên ngồi phía trước rồi cười với Chu Chi Tuấn: “Đưa Tần Hoài đi làm thôi, tôi đi đây.”
Chu Chi Tuấn không ngờ Tần Hoài lại nói thẳng ra đột ngột như thế, hắn quay đầu nhìn học trò mình: “Tiểu Hoài…”
Tần Hoài đứng cạnh thầy mình, vẻ mặt và động tác của hai người rất thống nhất. Cậu nhìn An Lương, giọng nói thản nhiên hờ hững: “Em đang theo đuổi bác sĩ An mà.”
Chu Chi Tuấn không ngờ Tần Hoài lại nói thẳng ra đột ngột như thế, hắn quay đầu nhìn học trò mình: “Tiểu Hoài…”
Tuy An Lương say chuếnh choáng rồi nhưng lúc này đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, anh biết hẳn là Chu Chi Tuấn cũng thuộc dạng có máu mặt trong ngành này. Nhưng giờ Tần Hoài không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi. Anh vươn tay kéo Tần Hoài đang nửa ngồi nửa nằm xuống: “Mau ngủ đi, mai tôi đưa em tới tiệm xăm rồi đi làm.”
Bà An làm gì cũng mau lẹ cương quyết, nói xong những gì cần nói là cúp máy luôn.
Nhưng dường như Tần Hoài không định nhiều lời thêm với hắn, ít nhất là không định nói trước mặt An Lương: “Anh đi làm nhanh lên kẻo muộn, tối em đón anh.”
“Nhìn em đẹp.” An Lương rượu vào thì thẳng thắn thật thà đến mức chính anh cũng thấy hãi, như thể những lời này là buột miệng nói ra không cần đầu óc vận hành.
Thế là An Lương bèn gật đầu với Chu Chi Tuấn: “Vậy tôi đi trước nhé anh Chu.”
Anh còn chưa kịp nhấn chân ga, Chu Chi Tuấn đã thấp giọng gọi: “Nếu Tiểu Hoài thích cậu, đang theo đuổi cậu thì sau này cậu cũng là bạn tôi. Bác sĩ An, thứ bảy này có rảnh cùng ăn bữa cơm không?”
“Đúng, chính bả luôn. Cắt cổ tay… nhưng mà không chết… Hầy…” Tiểu Hoàng nói câu nào thở dài câu đó, cậu trai hai mươi sáu mà nghe như ông cụ sáu bảy chục tuổi trải hết bể dâu, “Người nhà tới nộp viện phí xong thì kêu phải đi làm, giờ chắc bà ấy nằm viện có một mình thôi.”
An Lương kéo ghế tới trước giường bà ngồi xuống, cố gắng hết sức để không nhìn tới cổ tay quấn băng trắng của bà: “Dạo này giáo sư Lan thế nào?”
Tần Hoài nhíu mày: “Thầy…”
Tần Hoài nhận mũ mở cửa: “Tối mấy giờ tan làm? Em đi đón anh?”
An Lương lắc đầu trấn an cậu, anh cười nói: “Được thôi, anh Chu cứ bảo Tiểu Hoài báo trước cho tôi một tiếng, thứ bảy gặp nhé.”
Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.
Để lại một mình Chu Chi Tuấn đứng ở bên ngoài, hút xong điếu thuốc mới chậm rãi trở vào.
An Lương dời mắt khỏi nơi đó, một mặt anh cảm thấy thái độ của Chu Chi Tuấn đối với mình rất kỳ quái, mặt khác lại cảm thấy Tần Hoài nóng nảy với thầy mình nhìn rất đáng yêu.
Thế là An Lương bèn gật đầu với Chu Chi Tuấn: “Vậy tôi đi trước nhé anh Chu.”
Hôm qua An Lương không đi làm, người nhớ mong anh nhất hẳn chính là Hoàng Vĩ Nhân. Tiểu Hoàng đang cầm một ly Americano Starbucks dỏng tai lên nghe ngóng ngoài cửa phòng, thấy An Lương xoay chìa khóa bước tới hành lang thì lập tức chạy lại nghênh đón như các vị hương thân chào đón lính hồng quân công nông: “Bác sĩ An!”
*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
“Sao thế?” An Lương nhận cà phê từ tay cu cậm, thậm chí còn chẳng thèm hỏi có phải Tiểu Hoàng mua cho mình hay không: “Một ngày không gặp người cha đáng kính này, có phải nhớ lắm rồi đúng không?”
An Lương căng thẳng trong lòng, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không phải không thích.” An Lương nuốt thêm một miếng, tự nhiên đáp, “Tôi còn thích cái hình trên người em là đằng khác.”
Tiểu Hoàng còn chưa kịp chấn chỉnh hành vi tồi tệ nhận mình làm con của anh đã liến thoắng: “Anh uống hết cà phê thì qua khu nằm viện xem thế nào đi, bà cụ lần trước tự sát không thành, giờ đang ở trong khu nội trú khoa ngoại đó!”
An Lương nhìn hình xăm ấy, bỗng nhiên lên tiếng: “Khi nãy em nói với Chu Văn Dã thầy em trước làm đặc công à?”
An Lương dời mắt khỏi nơi đó, một mặt anh cảm thấy thái độ của Chu Chi Tuấn đối với mình rất kỳ quái, mặt khác lại cảm thấy Tần Hoài nóng nảy với thầy mình nhìn rất đáng yêu.
An Lương dừng bước: “Bà cụ giáo sư Vật Lý về hưu đó hả?”
An Lương không còn gì để nói thêm nữa, anh chỉ có thể đứng dậy nhìn Lan Minh Quyên: “Vậy bà cố gắng nghỉ ngơi… Mai con sẽ lại tới.”
“Đúng, chính bả luôn. Cắt cổ tay… nhưng mà không chết… Hầy…” Tiểu Hoàng nói câu nào thở dài câu đó, cậu trai hai mươi sáu mà nghe như ông cụ sáu bảy chục tuổi trải hết bể dâu, “Người nhà tới nộp viện phí xong thì kêu phải đi làm, giờ chắc bà ấy nằm viện có một mình thôi.”
“Nghiệp chướng!” An Lương uống cạn cốc cà phê trong tay, “Có phải người ở phòng khám mười một giờ mới tới không? Tôi qua xem bà ấy thế nào.”
“Sinh tử không thể cưỡng cầu.” An Lương vỗ lên một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Lan Minh Quyên, “Bà là giáo sư, hiểu biết nhiều hơn con. Nhưng con vẫn muốn nói…”
Sau khi tới khu nằm viện, An Lương bắt chuyện với y tá trực quầy xong thì bèn hỏi giường bệnh của bà cụ kia. Cô bé y tá xinh đẹp cười nhìn anh: “Sao hôm nay bác sĩ An lại có thời gian tới thăm khu nội trú chúng em thế này?”
Anh nhìn bảng tên đầu giường bà cụ, trên đó viết ba chữ “Lan Minh Quyên”, thế là An Lương khẽ gọi: “Giáo sư Lan, sao lại quay về rồi? Không uống thuốc à?”
Giọng bà chợt hạ thấp xuống, dò xét vẻ mặt An Lương như sợ anh sẽ nói gì với mình: “Tôi cảm thấy tôi có đủ tư cách quyết định sống chết của bản thân. Cậu nói có đúng không, bác sĩ An?”
“Mấy ngày không gặp thì tới ngắm người đẹp không được hả?” An Lương chẳng để ý, lật cuốn bệnh án cô y tá đưa mình, “Cho bệnh nhân dùng chlorpromazine*? Ai kê đấy?”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
“Không đẹp bằng anh đâu bác sĩ An.” Tần Hoài vẫn giữ tư thế quỳ một nửa gối trên giường, lời nói dừng lại trên gương mặt An Lương, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy trên đời này không gì còn ai đẹp bằng anh nữa.”
Cô y tá nhìn lướt qua hệ thống trên máy tính: “Bên em ghi là sáng nay chủ nhiệm Từ bên khoa các anh kê sau khi nhận được kết quả hội chẩn của khoa tâm thần. Sao thế ạ? Liều lượng sai sót ạ?”
*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
Hôm sau thức dậy, An Lương vẫn dậy muộn hơn Tần Hoài theo thường lệ. Khi anh mở mắt thì Tần Hoài đã bưng bữa sáng từ trong bếp ra, thấy anh dụi mắt đi ra ngoài thì cười nói: “Sáng sớm không kịp làm cái gì cầu kỳ, ăn bát mì cay đi.”
“Thế thì không phải…” An Lương thở dài, khép bệnh án lại rồi nói, “Bỏ đi, tôi vào xem trước đã.”
Phòng bệnh của bà cụ nằm cuối cùng trong dãy phòng, không biết là đứa con trai con gái hiểu thảo nào của bà bố trí cho mẹ mình căn phòng này. Khi An Lương đi vào, bà cụ đang tỉnh táo, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mấy người hôm nay… sao cứ có cảm thấy ai cũng sợ anh Chu nhỉ?” An Lương khẽ hỏi.
Anh nhìn bảng tên đầu giường bà cụ, trên đó viết ba chữ “Lan Minh Quyên”, thế là An Lương khẽ gọi: “Giáo sư Lan, sao lại quay về rồi? Không uống thuốc à?”
“Chúc ngủ ngon.”
Lan Minh Quyên dựa nửa người vào giường bệnh, nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn anh, bà cụ chợt nở nụ cười: “Bác sĩ An tới thăm tôi à?”
An Lương kéo ghế tới trước giường bà ngồi xuống, cố gắng hết sức để không nhìn tới cổ tay quấn băng trắng của bà: “Dạo này giáo sư Lan thế nào?”
“Em cũng không biết.” Tần Hoài cúi xuống hôn lên trán An Lương, “Có lẽ anh Chu còn làm nghề khác nữa… Em cũng không rõ lắm.”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”
An Lương nghe bà hỏi vậy, bao nhiêu lời giải thích đã trữ sẵn trong túi thường ngày lúc này lại chẳng thể phát huy tác dụng. Anh nhìn vào mắt Lan Minh Quyên, trong khoảnh khắc anh thật sự nhìn thấy vũ trụ trong đôi mắt xám đục của bà cụ già.
An Lương căng thẳng trong lòng, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không có ý nghĩa gì nữa, dù nhìn thì tôi cũng không thể tồn tại cùng với nó.” Ánh mắt Lan Minh Quyên rất bình thản, “Ngôi sao ở trên trời, chúng ta ở dưới đất. Con người sao có thể nhìn về nơi cả đời không thể chạm tới chứ?”
Anh cứ đứng đó huyên thiên, Tần Hoài thì dỗ anh như dỗ con nít: “Được rồi được rồi, biết rồi biết rồi, sắp tới rồi sắp tới rồi, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Cuối cùng An Lương vẫn cúi đầu nhìn đống băng gạc trên cổ tay Lan Minh Quyên: “Vậy nên… đây là lựa chọn của bà à?”
Lan Minh Quyên nhìn theo ánh mắt anh, biểu cảm hờ hững như đang nhìn vết thương của người khác: “Đúng vậy, không phá đi thì không xây được, không còn ranh giới phân biệt an toàn và nguy hiểm thì chúng ta mới có thể đạt được sự an toàn tuyệt đối.”
Giọng bà chợt hạ thấp xuống, dò xét vẻ mặt An Lương như sợ anh sẽ nói gì với mình: “Tôi cảm thấy tôi có đủ tư cách quyết định sống chết của bản thân. Cậu nói có đúng không, bác sĩ An?”
An Lương nghe bà hỏi vậy, bao nhiêu lời giải thích đã trữ sẵn trong túi thường ngày lúc này lại chẳng thể phát huy tác dụng. Anh nhìn vào mắt Lan Minh Quyên, trong khoảnh khắc anh thật sự nhìn thấy vũ trụ trong đôi mắt xám đục của bà cụ già.
“Sinh tử không thể cưỡng cầu.” An Lương vỗ lên một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Lan Minh Quyên, “Bà là giáo sư, hiểu biết nhiều hơn con. Nhưng con vẫn muốn nói…”
Anh muốn nói gì đây? An Lương hé miệng cả buổi, lại cảm thấy mình chẳng thể nói được lời nào, nói gì cũng đều thấy yếu đuối và bất lực. Lan Minh Quyên nhìn anh rồi cười: “Bác sĩ An, cậu còn trẻ, tới cái tuổi của tôi rồi, cậu sẽ gặp những chuyện phải suy nghĩ trăn trở nhiều hơn. Yêu hận tiền tài hay danh lợi, đến tuổi tôi cậu sẽ nhận ra, chẳng có cái gì đáng giá.”
Sau khi tới khu nằm viện, An Lương bắt chuyện với y tá trực quầy xong thì bèn hỏi giường bệnh của bà cụ kia. Cô bé y tá xinh đẹp cười nhìn anh: “Sao hôm nay bác sĩ An lại có thời gian tới thăm khu nội trú chúng em thế này?”
Tần Hoài nhíu mày: “Thầy…”
Bà nhìn An Lương như nhìn đứa cháu của mình, ánh mắt hiền lành bình thản: “Cậu đi đi bác sĩ An, cảm ơn đã tới thăm tôi.”
An Lương không còn gì để nói thêm nữa, anh chỉ có thể đứng dậy nhìn Lan Minh Quyên: “Vậy bà cố gắng nghỉ ngơi… Mai con sẽ lại tới.”
Ăn xong bữa sáng, An Lương cầm hai cái mũ bảo hiểm đưa cho Tần Hoài một cái: “Đưa em tới tiệm xăm trước đã rồi tôi tới bệnh viện.”
Khi anh ra ngoài, thực ra lòng anh biết rõ, anh không nắm bắt được Lan Minh Quyên. Rồi sẽ có một ngày, bà ấy sẽ đi trên con đường do chính mình lựa chọn.
An Lương dừng bước: “Bà cụ giáo sư Vật Lý về hưu đó hả?”
Sinh tử không cưỡng cầu, vận mệnh do trời định. Mới nghe thì thấy chẳng thể đả động được người theo chủ nghĩa duy vật như anh, nhưng An Lương biết đây là cách giải thích tốt nhất.
Trước khi tan làm An Lương nhận được tin nhắn Wechat của Tần Hoài: “Bao lâu nữa anh tan làm?”
Anh đang định nhắn lại cho Tần Hoài thì cuộc gọi Wechat từ bà An đã chen ngang. Hình đại diện của mẹ anh là một đóa mẫu đơn khổng lồ, lúc này đang bung xòe khoe sắc trên màn hình: “Con trai!”
An Lương thật sự nghi ngờ có khi hồi mẹ anh còn ở Đông Bắc đã từng ở trong đội trống Tượng Nha Sơn, giọng hát rung chuyển núi đồi lần nào cũng hét cho anh bay hồn ra ngoài: “Chuyện gì hả mẹ?”
“Người nhà ở quê cô Lý gửi cam cho cô ấy, mẹ ăn hai quả rồi thấy ngọt lắm luôn! Các anh tan làm xong thì qua văn phòng mẹ lấy một thùng về đi! Biết chưa hả! Văn phòng ở tòa hành chính trường cảnh sát đó!” Bà bô An sức khỏe dồi dào, nói một tràng dài sang sảng vậy mà không vấp chút nào.
An Lương giơ tay nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới bảy giờ, anh tính toán thời gian rồi đáp: “Được rồi, bảy giờ con tới. Xong con đi luôn đấy, đừng có lôi kéo con ở lại tiếp chuyện mấy cô, tối con còn có hẹn đi ăn.”
“Biết rồi biết rồi! Lăn nhanh tới đây đi! Vừa khéo cho bạn anh mấy quả cam mang về luôn!”
Bà An làm gì cũng mau lẹ cương quyết, nói xong những gì cần nói là cúp máy luôn.
Anh cũng không mặt mũi nào mà nói toẹt ra, anh từng gặp Chu Chi Tuấn một lần, người nó thực sự là dạng mang tới cảm giác áp lực nặng nề cho người khác. Giờ xem ra cảm giác áp bức ngột ngạt ấy hơn nửa là tới từ nghề nghiệp của hắn.
An Lương thở dài gửi voice chat cho Tần Hoài: “Mẹ tôi bảo tới chỗ bà lấy đồ, không thì hẹn gặp ở chỗ bà ấy luôn đi. Bên trường cảnh sát có một quán lẩu xiên ăn cũng được, tôi đưa em đi ăn nhé?”
Chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã nhắn lại, một chữ “Vâng” lãnh đạm cụt lủn.
Tần Hoài hẳn là dạng trời sinh đã không bộc lộ tình cảm ra ngoài, có khi trời long đất lở trước mắt cũng chỉ đổi được một hai chữ hồi đáp của người này mà thôi.
An Lương chợt nhận ra mình còn chưa gửi định vị cho Tần Hoài: “Là cơ sở mới của trường cảnh sát, em chờ chút tôi gửi định vị cho.”
Nhưng chưa chờ anh mở bản đồ Wechat, Tần Hoài đã nhắn lại: “Không sao, em biết đường.”
An Lương cảm thấy hơi kỳ lạ: Năm ngoái học viện cảnh sát mới dời sang khu mới, vị trí cũ trên bản đồ còn chưa kịp sửa, rất nhiều người già ở Trùng Khánh còn chưa chắc biết giờ trường cảnh sát ở đâu, sao Tần Hoài lại cập nhật nhanh thế được?”
Nhưng anh không còn thời gian nghĩ ngợi nữa, vì Tiểu Hoàng đã ló đầu vào phòng làm việc của anh, dặn anh đi xem các phòng bệnh một lượt trước khi tan ca.
Hết chương 13.
Bình thường vẫn là Tần Hoài lái xe đèo An Lương, lúc tới tiệm xăm thì vừa khéo lướt qua Chu Chi Tuấn đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
Kể từ sau khi biết Chu Chi Tuấn từng là đặc công, khi gặp hắn An Lương đều cảm nhận được thứ khí chất chính trực tỏa ra từ người này, quang minh lẫm liệt. Chu Chi Tuấn hôm nay mặc áo cộc tay màu xám và quần đen, cúi đầu rít thuốc, nghe thấy tiếng động cơ Ducati gầm thét thì nhíu mày ngẩng đầu lên, đến khi thấy người xuống xe là học trò mình mới nở nụ cười: “Mày tới sớm thế?”
Tần Hoài cười cười, cởi chiếc jacket trên người mình ra khoác cho An Lương: “Sắp về tới nhà rồi.”
Hôm qua An Lương không đi làm, người nhớ mong anh nhất hẳn chính là Hoàng Vĩ Nhân. Tiểu Hoàng đang cầm một ly Americano Starbucks dỏng tai lên nghe ngóng ngoài cửa phòng, thấy An Lương xoay chìa khóa bước tới hành lang thì lập tức chạy lại nghênh đón như các vị hương thân chào đón lính hồng quân công nông: “Bác sĩ An!”
An Lương lọt thỏm trong áo khoác của Tần Hoài, khẽ cười nhạo đầy vô tình: “Em đang khinh tôi đó hả! Thanh niên trai tráng chúng ta sao có thể co vòi vì tí gió lạnh… Khí phách và nhiệt huyết cách mạng của anh em ta phải chiến thắng rét buốt cực độ, mang lại hơi ấm như mùa xuân cho các đồng chí…”
Sau đó lại nhìn thấy An Lương vẫn còn đang ngồi sau Tần Hoài, đôi lông mày mới giãn ra của Chu Chi Tuấn lại lập tức nhíu vào: “Bác sĩ An?”
Anh cứ đứng đó huyên thiên, Tần Hoài thì dỗ anh như dỗ con nít: “Được rồi được rồi, biết rồi biết rồi, sắp tới rồi sắp tới rồi, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
“Không có ý nghĩa gì nữa, dù nhìn thì tôi cũng không thể tồn tại cùng với nó.” Ánh mắt Lan Minh Quyên rất bình thản, “Ngôi sao ở trên trời, chúng ta ở dưới đất. Con người sao có thể nhìn về nơi cả đời không thể chạm tới chứ?”
Về tới nhà, An Lương buồn ngủ đến mức mắt không nhấc nổi, ngay cả cái bệnh sạch sẽ cũng không thể cản anh rửa mặt qua loa xong là rã rời ngã phịch xuống giường, đôi mắt khép hờ nhìn Tần Hoài đánh răng rửa mặt trong nhà tắm của anh.
Về tới nhà, An Lương buồn ngủ đến mức mắt không nhấc nổi, ngay cả cái bệnh sạch sẽ cũng không thể cản anh rửa mặt qua loa xong là rã rời ngã phịch xuống giường, đôi mắt khép hờ nhìn Tần Hoài đánh răng rửa mặt trong nhà tắm của anh.
Anh đang định nhắn lại cho Tần Hoài thì cuộc gọi Wechat từ bà An đã chen ngang. Hình đại diện của mẹ anh là một đóa mẫu đơn khổng lồ, lúc này đang bung xòe khoe sắc trên màn hình: “Con trai!”
Ngay đến chính An Lương cũng không nhận ra, khi nhìn Tần Hoài, anh luôn nhoẻn cười.
An Lương chợt nhận ra mình còn chưa gửi định vị cho Tần Hoài: “Là cơ sở mới của trường cảnh sát, em chờ chút tôi gửi định vị cho.”
Tần Hoài cười cười, cởi chiếc jacket trên người mình ra khoác cho An Lương: “Sắp về tới nhà rồi.”
Lúc quay về phòng ngủ, Tần Hoài thấy An Lương nhìn mình chằm chằm như một con cái điên tình, cậu mỉm cười quỳ trên giường vuốt ve mái tóc An Lương: “Anh nhìn gì vậy?”
“Thế thì không phải…” An Lương thở dài, khép bệnh án lại rồi nói, “Bỏ đi, tôi vào xem trước đã.”
Nhưng chưa chờ anh mở bản đồ Wechat, Tần Hoài đã nhắn lại: “Không sao, em biết đường.”
“Nhìn em đẹp.” An Lương rượu vào thì thẳng thắn thật thà đến mức chính anh cũng thấy hãi, như thể những lời này là buột miệng nói ra không cần đầu óc vận hành.
“Không đẹp bằng anh đâu bác sĩ An.” Tần Hoài vẫn giữ tư thế quỳ một nửa gối trên giường, lời nói dừng lại trên gương mặt An Lương, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy trên đời này không gì còn ai đẹp bằng anh nữa.”
Vẻ mặt Tần Hoài không chút thay đổi trước lời trêu chọc của anh, cậu khẽ cười: “Được rồi, vậy lần sau em sẽ cho anh nhìn kỹ… ở trên giường.”
Hết chương 13.
Bà nhìn An Lương như nhìn đứa cháu của mình, ánh mắt hiền lành bình thản: “Cậu đi đi bác sĩ An, cảm ơn đã tới thăm tôi.”
An Lương nghe câu nịnh nọt của cậu mà thỏa mãn vô cùng. Anh uể oải lật ngửa người ra giường, vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh: “Lại đây.”
Khi anh ra ngoài, thực ra lòng anh biết rõ, anh không nắm bắt được Lan Minh Quyên. Rồi sẽ có một ngày, bà ấy sẽ đi trên con đường do chính mình lựa chọn.
Tần Hoài cởi áo sơ mi trên người rồi nằm xuống cạnh An Lương. Cậu dựa nửa người lên đầu giường, một tay ôm An Lương đang mềm nhũn, tay kia thì cất điện thoại lên tủ đầu giường rồi tiện thể tắt đèn ngủ màu vàng ấm.
Chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã nhắn lại, một chữ “Vâng” lãnh đạm cụt lủn.
Giữa bóng tối thình lình ập tới, những giác quan khác của An Lương được khuếch đại hơn, trở nên nhạy bén kỳ lạ. Mùi hương sữa trên người Tần Hoài nồng đậm, nương theo ráng chiều mong manh rót từ ngoài cửa sổ, còn có thể thấy hình xăm phức tạp như du long trên cánh tay đang ôm lấy cả người anh.
Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.
An Lương cảm thấy hơi kỳ lạ: Năm ngoái học viện cảnh sát mới dời sang khu mới, vị trí cũ trên bản đồ còn chưa kịp sửa, rất nhiều người già ở Trùng Khánh còn chưa chắc biết giờ trường cảnh sát ở đâu, sao Tần Hoài lại cập nhật nhanh thế được?”
An Lương nhìn hình xăm ấy, bỗng nhiên lên tiếng: “Khi nãy em nói với Chu Văn Dã thầy em trước làm đặc công à?”
An Lương thấy hơi ngượng nghịu, anh đổi lên ngồi phía trước rồi cười với Chu Chi Tuấn: “Đưa Tần Hoài đi làm thôi, tôi đi đây.”
Giữa bóng tối thình lình ập tới, những giác quan khác của An Lương được khuếch đại hơn, trở nên nhạy bén kỳ lạ. Mùi hương sữa trên người Tần Hoài nồng đậm, nương theo ráng chiều mong manh rót từ ngoài cửa sổ, còn có thể thấy hình xăm phức tạp như du long trên cánh tay đang ôm lấy cả người anh.
Tần Hoài hẳn là dạng trời sinh đã không bộc lộ tình cảm ra ngoài, có khi trời long đất lở trước mắt cũng chỉ đổi được một hai chữ hồi đáp của người này mà thôi.
“Vâng.” Giọng nói của Tần Hoài trong bóng đêm tựa như một chương nhạc chảy tràn từ phím dương cầm, “Trước đây anh ấy nhập ngũ ở Bắc Kinh, xuất ngũ rồi thì được đặc cách tuyển vào đội đặc công tỉnh năm năm. Về sau bị thương nên xin rút khỏi đội rồi mở tiệm xăm.”
“Mấy người hôm nay… sao cứ có cảm thấy ai cũng sợ anh Chu nhỉ?” An Lương khẽ hỏi.
Cao thủ so chiêu, chiều nào cũng chí mạng, câu này chỉ bọn họ không sai đi đâu được.
“Vâng.” Giọng nói của Tần Hoài trong bóng đêm tựa như một chương nhạc chảy tràn từ phím dương cầm, “Trước đây anh ấy nhập ngũ ở Bắc Kinh, xuất ngũ rồi thì được đặc cách tuyển vào đội đặc công tỉnh năm năm. Về sau bị thương nên xin rút khỏi đội rồi mở tiệm xăm.”
“Nghiệp chướng!” An Lương uống cạn cốc cà phê trong tay, “Có phải người ở phòng khám mười một giờ mới tới không? Tôi qua xem bà ấy thế nào.”
Anh cũng không mặt mũi nào mà nói toẹt ra, anh từng gặp Chu Chi Tuấn một lần, người nó thực sự là dạng mang tới cảm giác áp lực nặng nề cho người khác. Giờ xem ra cảm giác áp bức ngột ngạt ấy hơn nửa là tới từ nghề nghiệp của hắn.
Phòng ngủ rơi vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Tần Hoài đôi lúc vẫn lóe lên ánh sáng.
Lan Minh Quyên nhìn theo ánh mắt anh, biểu cảm hờ hững như đang nhìn vết thương của người khác: “Đúng vậy, không phá đi thì không xây được, không còn ranh giới phân biệt an toàn và nguy hiểm thì chúng ta mới có thể đạt được sự an toàn tuyệt đối.”
“Em cũng không biết.” Tần Hoài cúi xuống hôn lên trán An Lương, “Có lẽ anh Chu còn làm nghề khác nữa… Em cũng không rõ lắm.”
Anh còn chưa kịp nhấn chân ga, Chu Chi Tuấn đã thấp giọng gọi: “Nếu Tiểu Hoài thích cậu, đang theo đuổi cậu thì sau này cậu cũng là bạn tôi. Bác sĩ An, thứ bảy này có rảnh cùng ăn bữa cơm không?”
Sợi mì đầu tiên vào miệng. An Lương cảm thấy dù giờ Tần Hoài muốn cưới anh thì anh cũng đồng ý luôn được: “Ôi trời ạ, em làm thợ xăm làm gì, đi làm đầu bếp có phải hơn không?”
Phòng bệnh của bà cụ nằm cuối cùng trong dãy phòng, không biết là đứa con trai con gái hiểu thảo nào của bà bố trí cho mẹ mình căn phòng này. Khi An Lương đi vào, bà cụ đang tỉnh táo, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy An Lương say chuếnh choáng rồi nhưng lúc này đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, anh biết hẳn là Chu Chi Tuấn cũng thuộc dạng có máu mặt trong ngành này. Nhưng giờ Tần Hoài không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi. Anh vươn tay kéo Tần Hoài đang nửa ngồi nửa nằm xuống: “Mau ngủ đi, mai tôi đưa em tới tiệm xăm rồi đi làm.”
Kiểu trò chuyện trước cửa nhà này mang lại cho An Lương ảo giác như thể bọn họ như một cặp đôi đã ở chung với nhau lâu lắm rồi. Anh gượng gạo xoa mũi: “Không tăng ca thì bảy giờ hết ca sớm, buổi tối ăn cơm với nhau không?”
“Ai đưa ai cơ?” Tiếng cười của Tần Hoài thoải mái lạ thường, “Phải là em đang theo đuổi anh, phải để em đưa anh đi làm chứ.”
An Lương lật người lại kéo Tần Hoài vào trong ngực mình, buồn ngủ đến mức lời nói cũng lùng bùng mơ hồ: “Được thôi… Mau ngủ đi… Tôi buồn ngủ lắm rồi, em ngủ ngon nhé.”
“Chúc ngủ ngon.”
“Ai đưa ai cơ?” Tiếng cười của Tần Hoài thoải mái lạ thường, “Phải là em đang theo đuổi anh, phải để em đưa anh đi làm chứ.”
Phòng ngủ rơi vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Tần Hoài đôi lúc vẫn lóe lên ánh sáng.
Hôm sau thức dậy, An Lương vẫn dậy muộn hơn Tần Hoài theo thường lệ. Khi anh mở mắt thì Tần Hoài đã bưng bữa sáng từ trong bếp ra, thấy anh dụi mắt đi ra ngoài thì cười nói: “Sáng sớm không kịp làm cái gì cầu kỳ, ăn bát mì cay đi.”
Lan Minh Quyên dựa nửa người vào giường bệnh, nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn anh, bà cụ chợt nở nụ cười: “Bác sĩ An tới thăm tôi à?”
Sợi mì đầu tiên vào miệng. An Lương cảm thấy dù giờ Tần Hoài muốn cưới anh thì anh cũng đồng ý luôn được: “Ôi trời ạ, em làm thợ xăm làm gì, đi làm đầu bếp có phải hơn không?”
“Mấy ngày không gặp thì tới ngắm người đẹp không được hả?” An Lương chẳng để ý, lật cuốn bệnh án cô y tá đưa mình, “Cho bệnh nhân dùng chlorpromazine*? Ai kê đấy?”
Cô y tá nhìn lướt qua hệ thống trên máy tính: “Bên em ghi là sáng nay chủ nhiệm Từ bên khoa các anh kê sau khi nhận được kết quả hội chẩn của khoa tâm thần. Sao thế ạ? Liều lượng sai sót ạ?”
Tần Hoài cười cười, đưa cốc nước quýt cho An Lương: “Làm thợ xăm cũng tốt mà, anh không thích xăm hình à?”
Tiểu Hoàng còn chưa kịp chấn chỉnh hành vi tồi tệ nhận mình làm con của anh đã liến thoắng: “Anh uống hết cà phê thì qua khu nằm viện xem thế nào đi, bà cụ lần trước tự sát không thành, giờ đang ở trong khu nội trú khoa ngoại đó!”
“Không phải không thích.” An Lương nuốt thêm một miếng, tự nhiên đáp, “Tôi còn thích cái hình trên người em là đằng khác.”
Tần Hoài đứng cạnh thầy mình, vẻ mặt và động tác của hai người rất thống nhất. Cậu nhìn An Lương, giọng nói thản nhiên hờ hững: “Em đang theo đuổi bác sĩ An mà.”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”
Vẻ mặt Tần Hoài không chút thay đổi trước lời trêu chọc của anh, cậu khẽ cười: “Được rồi, vậy lần sau em sẽ cho anh nhìn kỹ… ở trên giường.”
Cao thủ so chiêu, chiều nào cũng chí mạng, câu này chỉ bọn họ không sai đi đâu được.
An Lương nghe câu nịnh nọt của cậu mà thỏa mãn vô cùng. Anh uể oải lật ngửa người ra giường, vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh: “Lại đây.”
An Lương và Tần Hoài về tới nhà thì đã gần hai giờ, lúc xuống xe trước cổng khu dân cư, gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua khiến An Lương phải kéo kín áo khoác trên người: “Mẹ nó chứ lạnh quá, gió máy lạnh kinh lên được.”
An Lương đỏ bừng mặt, cắn rốp cái vào một viên tiêu đen, cảm giác ê ẩm tê dại lập tức lấp đầy khoang miệng.
“Biết rồi biết rồi! Lăn nhanh tới đây đi! Vừa khéo cho bạn anh mấy quả cam mang về luôn!”
Ăn xong bữa sáng, An Lương cầm hai cái mũ bảo hiểm đưa cho Tần Hoài một cái: “Đưa em tới tiệm xăm trước đã rồi tôi tới bệnh viện.”
Trước khi tan làm An Lương nhận được tin nhắn Wechat của Tần Hoài: “Bao lâu nữa anh tan làm?”
Tần Hoài nhận mũ mở cửa: “Tối mấy giờ tan làm? Em đi đón anh?”
Kiểu trò chuyện trước cửa nhà này mang lại cho An Lương ảo giác như thể bọn họ như một cặp đôi đã ở chung với nhau lâu lắm rồi. Anh gượng gạo xoa mũi: “Không tăng ca thì bảy giờ hết ca sớm, buổi tối ăn cơm với nhau không?”
“Vâng.” Tần Hoài cẩn thận khóa cửa sau khi anh đi ra, “Ban ngày anh cứ nghĩ xem muốn ăn gì nhé.”
Để lại một mình Chu Chi Tuấn đứng ở bên ngoài, hút xong điếu thuốc mới chậm rãi trở vào.
Bình thường vẫn là Tần Hoài lái xe đèo An Lương, lúc tới tiệm xăm thì vừa khéo lướt qua Chu Chi Tuấn đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
“Sao thế?” An Lương nhận cà phê từ tay cu cậm, thậm chí còn chẳng thèm hỏi có phải Tiểu Hoàng mua cho mình hay không: “Một ngày không gặp người cha đáng kính này, có phải nhớ lắm rồi đúng không?”
Kể từ sau khi biết Chu Chi Tuấn từng là đặc công, khi gặp hắn An Lương đều cảm nhận được thứ khí chất chính trực tỏa ra từ người này, quang minh lẫm liệt. Chu Chi Tuấn hôm nay mặc áo cộc tay màu xám và quần đen, cúi đầu rít thuốc, nghe thấy tiếng động cơ Ducati gầm thét thì nhíu mày ngẩng đầu lên, đến khi thấy người xuống xe là học trò mình mới nở nụ cười: “Mày tới sớm thế?”
Sinh tử không cưỡng cầu, vận mệnh do trời định. Mới nghe thì thấy chẳng thể đả động được người theo chủ nghĩa duy vật như anh, nhưng An Lương biết đây là cách giải thích tốt nhất.
Sau đó lại nhìn thấy An Lương vẫn còn đang ngồi sau Tần Hoài, đôi lông mày mới giãn ra của Chu Chi Tuấn lại lập tức nhíu vào: “Bác sĩ An?”
Anh muốn nói gì đây? An Lương hé miệng cả buổi, lại cảm thấy mình chẳng thể nói được lời nào, nói gì cũng đều thấy yếu đuối và bất lực. Lan Minh Quyên nhìn anh rồi cười: “Bác sĩ An, cậu còn trẻ, tới cái tuổi của tôi rồi, cậu sẽ gặp những chuyện phải suy nghĩ trăn trở nhiều hơn. Yêu hận tiền tài hay danh lợi, đến tuổi tôi cậu sẽ nhận ra, chẳng có cái gì đáng giá.”
“Người nhà ở quê cô Lý gửi cam cho cô ấy, mẹ ăn hai quả rồi thấy ngọt lắm luôn! Các anh tan làm xong thì qua văn phòng mẹ lấy một thùng về đi! Biết chưa hả! Văn phòng ở tòa hành chính trường cảnh sát đó!” Bà bô An sức khỏe dồi dào, nói một tràng dài sang sảng vậy mà không vấp chút nào.
An Lương thấy hơi ngượng nghịu, anh đổi lên ngồi phía trước rồi cười với Chu Chi Tuấn: “Đưa Tần Hoài đi làm thôi, tôi đi đây.”
Chu Chi Tuấn không ngờ Tần Hoài lại nói thẳng ra đột ngột như thế, hắn quay đầu nhìn học trò mình: “Tiểu Hoài…”
Tần Hoài đứng cạnh thầy mình, vẻ mặt và động tác của hai người rất thống nhất. Cậu nhìn An Lương, giọng nói thản nhiên hờ hững: “Em đang theo đuổi bác sĩ An mà.”
Chu Chi Tuấn không ngờ Tần Hoài lại nói thẳng ra đột ngột như thế, hắn quay đầu nhìn học trò mình: “Tiểu Hoài…”
Tuy An Lương say chuếnh choáng rồi nhưng lúc này đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, anh biết hẳn là Chu Chi Tuấn cũng thuộc dạng có máu mặt trong ngành này. Nhưng giờ Tần Hoài không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi. Anh vươn tay kéo Tần Hoài đang nửa ngồi nửa nằm xuống: “Mau ngủ đi, mai tôi đưa em tới tiệm xăm rồi đi làm.”
Bà An làm gì cũng mau lẹ cương quyết, nói xong những gì cần nói là cúp máy luôn.
Nhưng dường như Tần Hoài không định nhiều lời thêm với hắn, ít nhất là không định nói trước mặt An Lương: “Anh đi làm nhanh lên kẻo muộn, tối em đón anh.”
“Nhìn em đẹp.” An Lương rượu vào thì thẳng thắn thật thà đến mức chính anh cũng thấy hãi, như thể những lời này là buột miệng nói ra không cần đầu óc vận hành.
Thế là An Lương bèn gật đầu với Chu Chi Tuấn: “Vậy tôi đi trước nhé anh Chu.”
Anh còn chưa kịp nhấn chân ga, Chu Chi Tuấn đã thấp giọng gọi: “Nếu Tiểu Hoài thích cậu, đang theo đuổi cậu thì sau này cậu cũng là bạn tôi. Bác sĩ An, thứ bảy này có rảnh cùng ăn bữa cơm không?”
“Đúng, chính bả luôn. Cắt cổ tay… nhưng mà không chết… Hầy…” Tiểu Hoàng nói câu nào thở dài câu đó, cậu trai hai mươi sáu mà nghe như ông cụ sáu bảy chục tuổi trải hết bể dâu, “Người nhà tới nộp viện phí xong thì kêu phải đi làm, giờ chắc bà ấy nằm viện có một mình thôi.”
An Lương kéo ghế tới trước giường bà ngồi xuống, cố gắng hết sức để không nhìn tới cổ tay quấn băng trắng của bà: “Dạo này giáo sư Lan thế nào?”
Tần Hoài nhíu mày: “Thầy…”
Tần Hoài nhận mũ mở cửa: “Tối mấy giờ tan làm? Em đi đón anh?”
An Lương lắc đầu trấn an cậu, anh cười nói: “Được thôi, anh Chu cứ bảo Tiểu Hoài báo trước cho tôi một tiếng, thứ bảy gặp nhé.”
Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.
Để lại một mình Chu Chi Tuấn đứng ở bên ngoài, hút xong điếu thuốc mới chậm rãi trở vào.
An Lương dời mắt khỏi nơi đó, một mặt anh cảm thấy thái độ của Chu Chi Tuấn đối với mình rất kỳ quái, mặt khác lại cảm thấy Tần Hoài nóng nảy với thầy mình nhìn rất đáng yêu.
Thế là An Lương bèn gật đầu với Chu Chi Tuấn: “Vậy tôi đi trước nhé anh Chu.”
Hôm qua An Lương không đi làm, người nhớ mong anh nhất hẳn chính là Hoàng Vĩ Nhân. Tiểu Hoàng đang cầm một ly Americano Starbucks dỏng tai lên nghe ngóng ngoài cửa phòng, thấy An Lương xoay chìa khóa bước tới hành lang thì lập tức chạy lại nghênh đón như các vị hương thân chào đón lính hồng quân công nông: “Bác sĩ An!”
*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
“Sao thế?” An Lương nhận cà phê từ tay cu cậm, thậm chí còn chẳng thèm hỏi có phải Tiểu Hoàng mua cho mình hay không: “Một ngày không gặp người cha đáng kính này, có phải nhớ lắm rồi đúng không?”
An Lương căng thẳng trong lòng, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không phải không thích.” An Lương nuốt thêm một miếng, tự nhiên đáp, “Tôi còn thích cái hình trên người em là đằng khác.”
Tiểu Hoàng còn chưa kịp chấn chỉnh hành vi tồi tệ nhận mình làm con của anh đã liến thoắng: “Anh uống hết cà phê thì qua khu nằm viện xem thế nào đi, bà cụ lần trước tự sát không thành, giờ đang ở trong khu nội trú khoa ngoại đó!”
An Lương nhìn hình xăm ấy, bỗng nhiên lên tiếng: “Khi nãy em nói với Chu Văn Dã thầy em trước làm đặc công à?”
An Lương dời mắt khỏi nơi đó, một mặt anh cảm thấy thái độ của Chu Chi Tuấn đối với mình rất kỳ quái, mặt khác lại cảm thấy Tần Hoài nóng nảy với thầy mình nhìn rất đáng yêu.
An Lương dừng bước: “Bà cụ giáo sư Vật Lý về hưu đó hả?”
An Lương không còn gì để nói thêm nữa, anh chỉ có thể đứng dậy nhìn Lan Minh Quyên: “Vậy bà cố gắng nghỉ ngơi… Mai con sẽ lại tới.”
“Đúng, chính bả luôn. Cắt cổ tay… nhưng mà không chết… Hầy…” Tiểu Hoàng nói câu nào thở dài câu đó, cậu trai hai mươi sáu mà nghe như ông cụ sáu bảy chục tuổi trải hết bể dâu, “Người nhà tới nộp viện phí xong thì kêu phải đi làm, giờ chắc bà ấy nằm viện có một mình thôi.”
“Nghiệp chướng!” An Lương uống cạn cốc cà phê trong tay, “Có phải người ở phòng khám mười một giờ mới tới không? Tôi qua xem bà ấy thế nào.”
“Sinh tử không thể cưỡng cầu.” An Lương vỗ lên một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Lan Minh Quyên, “Bà là giáo sư, hiểu biết nhiều hơn con. Nhưng con vẫn muốn nói…”
Sau khi tới khu nằm viện, An Lương bắt chuyện với y tá trực quầy xong thì bèn hỏi giường bệnh của bà cụ kia. Cô bé y tá xinh đẹp cười nhìn anh: “Sao hôm nay bác sĩ An lại có thời gian tới thăm khu nội trú chúng em thế này?”
Anh nhìn bảng tên đầu giường bà cụ, trên đó viết ba chữ “Lan Minh Quyên”, thế là An Lương khẽ gọi: “Giáo sư Lan, sao lại quay về rồi? Không uống thuốc à?”
Giọng bà chợt hạ thấp xuống, dò xét vẻ mặt An Lương như sợ anh sẽ nói gì với mình: “Tôi cảm thấy tôi có đủ tư cách quyết định sống chết của bản thân. Cậu nói có đúng không, bác sĩ An?”
“Mấy ngày không gặp thì tới ngắm người đẹp không được hả?” An Lương chẳng để ý, lật cuốn bệnh án cô y tá đưa mình, “Cho bệnh nhân dùng chlorpromazine*? Ai kê đấy?”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”Cho tới khi chiếc xe của anh đi xa, An Lương vẫn còn thấy hai người Chu Chi Tuấn và Tần Hoài đứng ngoài tiệm nói gì đó với nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, vì chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã bỏ lại Chu Chi Tuấn, tự mình vào trong tiệm.*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
“Không đẹp bằng anh đâu bác sĩ An.” Tần Hoài vẫn giữ tư thế quỳ một nửa gối trên giường, lời nói dừng lại trên gương mặt An Lương, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy trên đời này không gì còn ai đẹp bằng anh nữa.”
Cô y tá nhìn lướt qua hệ thống trên máy tính: “Bên em ghi là sáng nay chủ nhiệm Từ bên khoa các anh kê sau khi nhận được kết quả hội chẩn của khoa tâm thần. Sao thế ạ? Liều lượng sai sót ạ?”
*Clorpromazine, được bán trên thị trường dưới các tên thương mại Thorazine và Largeactil và các tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần, chủ yếu được sử dụng để điều trị rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt.
Hôm sau thức dậy, An Lương vẫn dậy muộn hơn Tần Hoài theo thường lệ. Khi anh mở mắt thì Tần Hoài đã bưng bữa sáng từ trong bếp ra, thấy anh dụi mắt đi ra ngoài thì cười nói: “Sáng sớm không kịp làm cái gì cầu kỳ, ăn bát mì cay đi.”
“Thế thì không phải…” An Lương thở dài, khép bệnh án lại rồi nói, “Bỏ đi, tôi vào xem trước đã.”
Phòng bệnh của bà cụ nằm cuối cùng trong dãy phòng, không biết là đứa con trai con gái hiểu thảo nào của bà bố trí cho mẹ mình căn phòng này. Khi An Lương đi vào, bà cụ đang tỉnh táo, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mấy người hôm nay… sao cứ có cảm thấy ai cũng sợ anh Chu nhỉ?” An Lương khẽ hỏi.
Anh nhìn bảng tên đầu giường bà cụ, trên đó viết ba chữ “Lan Minh Quyên”, thế là An Lương khẽ gọi: “Giáo sư Lan, sao lại quay về rồi? Không uống thuốc à?”
“Chúc ngủ ngon.”
Lan Minh Quyên dựa nửa người vào giường bệnh, nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn anh, bà cụ chợt nở nụ cười: “Bác sĩ An tới thăm tôi à?”
An Lương kéo ghế tới trước giường bà ngồi xuống, cố gắng hết sức để không nhìn tới cổ tay quấn băng trắng của bà: “Dạo này giáo sư Lan thế nào?”
“Em cũng không biết.” Tần Hoài cúi xuống hôn lên trán An Lương, “Có lẽ anh Chu còn làm nghề khác nữa… Em cũng không rõ lắm.”
Hồi trẻ hẳn là Lan Minh Quyên rất đẹp, giờ già rồi vẫn còn có thể láng máng nhận ra hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Bà cười với An Lương: “Tôi đã không nhìn vũ trụ nữa rồi.”
An Lương nghe bà hỏi vậy, bao nhiêu lời giải thích đã trữ sẵn trong túi thường ngày lúc này lại chẳng thể phát huy tác dụng. Anh nhìn vào mắt Lan Minh Quyên, trong khoảnh khắc anh thật sự nhìn thấy vũ trụ trong đôi mắt xám đục của bà cụ già.
An Lương căng thẳng trong lòng, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không có ý nghĩa gì nữa, dù nhìn thì tôi cũng không thể tồn tại cùng với nó.” Ánh mắt Lan Minh Quyên rất bình thản, “Ngôi sao ở trên trời, chúng ta ở dưới đất. Con người sao có thể nhìn về nơi cả đời không thể chạm tới chứ?”
Anh cứ đứng đó huyên thiên, Tần Hoài thì dỗ anh như dỗ con nít: “Được rồi được rồi, biết rồi biết rồi, sắp tới rồi sắp tới rồi, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Cuối cùng An Lương vẫn cúi đầu nhìn đống băng gạc trên cổ tay Lan Minh Quyên: “Vậy nên… đây là lựa chọn của bà à?”
Lan Minh Quyên nhìn theo ánh mắt anh, biểu cảm hờ hững như đang nhìn vết thương của người khác: “Đúng vậy, không phá đi thì không xây được, không còn ranh giới phân biệt an toàn và nguy hiểm thì chúng ta mới có thể đạt được sự an toàn tuyệt đối.”
Giọng bà chợt hạ thấp xuống, dò xét vẻ mặt An Lương như sợ anh sẽ nói gì với mình: “Tôi cảm thấy tôi có đủ tư cách quyết định sống chết của bản thân. Cậu nói có đúng không, bác sĩ An?”
An Lương nghe bà hỏi vậy, bao nhiêu lời giải thích đã trữ sẵn trong túi thường ngày lúc này lại chẳng thể phát huy tác dụng. Anh nhìn vào mắt Lan Minh Quyên, trong khoảnh khắc anh thật sự nhìn thấy vũ trụ trong đôi mắt xám đục của bà cụ già.
“Sinh tử không thể cưỡng cầu.” An Lương vỗ lên một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài của Lan Minh Quyên, “Bà là giáo sư, hiểu biết nhiều hơn con. Nhưng con vẫn muốn nói…”
Anh muốn nói gì đây? An Lương hé miệng cả buổi, lại cảm thấy mình chẳng thể nói được lời nào, nói gì cũng đều thấy yếu đuối và bất lực. Lan Minh Quyên nhìn anh rồi cười: “Bác sĩ An, cậu còn trẻ, tới cái tuổi của tôi rồi, cậu sẽ gặp những chuyện phải suy nghĩ trăn trở nhiều hơn. Yêu hận tiền tài hay danh lợi, đến tuổi tôi cậu sẽ nhận ra, chẳng có cái gì đáng giá.”
Sau khi tới khu nằm viện, An Lương bắt chuyện với y tá trực quầy xong thì bèn hỏi giường bệnh của bà cụ kia. Cô bé y tá xinh đẹp cười nhìn anh: “Sao hôm nay bác sĩ An lại có thời gian tới thăm khu nội trú chúng em thế này?”
Tần Hoài nhíu mày: “Thầy…”
Bà nhìn An Lương như nhìn đứa cháu của mình, ánh mắt hiền lành bình thản: “Cậu đi đi bác sĩ An, cảm ơn đã tới thăm tôi.”
An Lương không còn gì để nói thêm nữa, anh chỉ có thể đứng dậy nhìn Lan Minh Quyên: “Vậy bà cố gắng nghỉ ngơi… Mai con sẽ lại tới.”
Ăn xong bữa sáng, An Lương cầm hai cái mũ bảo hiểm đưa cho Tần Hoài một cái: “Đưa em tới tiệm xăm trước đã rồi tôi tới bệnh viện.”
Khi anh ra ngoài, thực ra lòng anh biết rõ, anh không nắm bắt được Lan Minh Quyên. Rồi sẽ có một ngày, bà ấy sẽ đi trên con đường do chính mình lựa chọn.
An Lương dừng bước: “Bà cụ giáo sư Vật Lý về hưu đó hả?”
Sinh tử không cưỡng cầu, vận mệnh do trời định. Mới nghe thì thấy chẳng thể đả động được người theo chủ nghĩa duy vật như anh, nhưng An Lương biết đây là cách giải thích tốt nhất.
Trước khi tan làm An Lương nhận được tin nhắn Wechat của Tần Hoài: “Bao lâu nữa anh tan làm?”
Anh đang định nhắn lại cho Tần Hoài thì cuộc gọi Wechat từ bà An đã chen ngang. Hình đại diện của mẹ anh là một đóa mẫu đơn khổng lồ, lúc này đang bung xòe khoe sắc trên màn hình: “Con trai!”
An Lương thật sự nghi ngờ có khi hồi mẹ anh còn ở Đông Bắc đã từng ở trong đội trống Tượng Nha Sơn, giọng hát rung chuyển núi đồi lần nào cũng hét cho anh bay hồn ra ngoài: “Chuyện gì hả mẹ?”
“Người nhà ở quê cô Lý gửi cam cho cô ấy, mẹ ăn hai quả rồi thấy ngọt lắm luôn! Các anh tan làm xong thì qua văn phòng mẹ lấy một thùng về đi! Biết chưa hả! Văn phòng ở tòa hành chính trường cảnh sát đó!” Bà bô An sức khỏe dồi dào, nói một tràng dài sang sảng vậy mà không vấp chút nào.
An Lương giơ tay nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới bảy giờ, anh tính toán thời gian rồi đáp: “Được rồi, bảy giờ con tới. Xong con đi luôn đấy, đừng có lôi kéo con ở lại tiếp chuyện mấy cô, tối con còn có hẹn đi ăn.”
“Biết rồi biết rồi! Lăn nhanh tới đây đi! Vừa khéo cho bạn anh mấy quả cam mang về luôn!”
Bà An làm gì cũng mau lẹ cương quyết, nói xong những gì cần nói là cúp máy luôn.
Anh cũng không mặt mũi nào mà nói toẹt ra, anh từng gặp Chu Chi Tuấn một lần, người nó thực sự là dạng mang tới cảm giác áp lực nặng nề cho người khác. Giờ xem ra cảm giác áp bức ngột ngạt ấy hơn nửa là tới từ nghề nghiệp của hắn.
An Lương thở dài gửi voice chat cho Tần Hoài: “Mẹ tôi bảo tới chỗ bà lấy đồ, không thì hẹn gặp ở chỗ bà ấy luôn đi. Bên trường cảnh sát có một quán lẩu xiên ăn cũng được, tôi đưa em đi ăn nhé?”
Chẳng bao lâu sau Tần Hoài đã nhắn lại, một chữ “Vâng” lãnh đạm cụt lủn.
Tần Hoài hẳn là dạng trời sinh đã không bộc lộ tình cảm ra ngoài, có khi trời long đất lở trước mắt cũng chỉ đổi được một hai chữ hồi đáp của người này mà thôi.
An Lương chợt nhận ra mình còn chưa gửi định vị cho Tần Hoài: “Là cơ sở mới của trường cảnh sát, em chờ chút tôi gửi định vị cho.”
Nhưng chưa chờ anh mở bản đồ Wechat, Tần Hoài đã nhắn lại: “Không sao, em biết đường.”
An Lương cảm thấy hơi kỳ lạ: Năm ngoái học viện cảnh sát mới dời sang khu mới, vị trí cũ trên bản đồ còn chưa kịp sửa, rất nhiều người già ở Trùng Khánh còn chưa chắc biết giờ trường cảnh sát ở đâu, sao Tần Hoài lại cập nhật nhanh thế được?”
Nhưng anh không còn thời gian nghĩ ngợi nữa, vì Tiểu Hoàng đã ló đầu vào phòng làm việc của anh, dặn anh đi xem các phòng bệnh một lượt trước khi tan ca.
Hết chương 13.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook