Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng
-
Quyển 1 - Chương 12
Trông thấy Tần Hoài đứng bên cạnh An Lương, bản mặt Trần Kỳ cấp tốc biến từ “gặp bạn ở quán bar vui quá” thành “mau ra xem đôi gian phu dâm phụ bị ta bắt quả tang nè”.
Gã chẳng cần giữ chỗ nữa, lách đến bên cạnh An Lương, nhìn hai người từ trên xuống dưới, “Sếp An được lắm nhé!”
An Lương thầm nhủ tôi van cậu tôi lạy cậu ngậm mồm hộ tôi đi cụ nội.
Hình như trời cao cảm thấy một cụ nội chưa đủ khiến An Lương nhức đầu, bèn lập tức phái tới cụ nội thứ hai: Chu Văn Dã đi mua thuốc lá về trông thấy bọn họ, thế là cũng nhanh nhảu lách đến chỗ ba người, học theo giọng điệu Trần Kỳ, “Sếp An được lắm nhé!”
An Lương đẩy đẩy hai tên nọ, “Vào xếp hàng vào xếp hàng, lắm lời thế nhỉ?”
Trần Kỳ không nhúc nhích, xáp lại gần Tần Hoài, “Bé đẹp trai với sếp An nhà bọn anh tiến triển đến đâu rồi? Anh đã bảo sếp An thích bé lắm mà, chắc đang theo đuổi bé cuồng nhiệt chứ gì? Rõ cái đồ đã nghiện còn ngại…”
Tần Hoài tươi cười dưới ánh đèn quán bar rực rỡ, “Không phải, bây giờ em đang theo đuổi anh ấy.”
Trần Kỳ và Chu Văn Dã đồng loạt trố mắt ra chiều không thể tin nổi, bộ dạng chết trân như bị người ta điểm huyệt.
An Lương tận dụng thời cơ đẩy hai tên nọ ra xếp hàng, “Cút cút cút, cút ra xếp hàng, đừng hóng gió ở đây nữa!”
Chu Văn Dã chào hỏi nhân viên quán bar trước, bốn người an vị xong xuôi, Tần Hoài và Chu Văn Dã đi gọi rượu. An Lương ngó thấy bản mặt hóng hớt của Trần Kỳ, lập tức tiên hạ thủ vi cường đẩy cái đầu gã ra xa ba trượng, “Mắc chứng gì thế hả? Sao tự nhiên trốn đơn vị, tụ tập với Chu Văn Dã ở chỗ vô đạo đức này?”
Cổ nhân có câu nói rất hay, chỉ cần ta không xấu hổ thì kẻ khác ắt sẽ tự xấu hổ.
An Lương thành công gắp lửa bỏ sang chỗ khác, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy Trần Kỳ đỏ mặt tưng bừng, ngọ ngoạy trên ghế như con giòi, mãi mới tha thiết nhìn An Lương mà rằng, “Tôi… tôi đang theo đuổi Chu Văn Dã…”
An Lương suýt sặc quả nho lên tận mũi.
Chu Văn Dã là người chững chạc đáng tin nhất trong đám bạn của anh, hoàn toàn khác hẳn tên giàu hai đời Trần Kỳ đụng đâu hỏng đó, Chu Văn Dã là viên chức nhà nước, là cảnh sát giao thông. Trần Kỳ suốt ngày chê anh ta cổ hủ không thú vị, chẳng ngờ hôm nay lại thốt ra những lời này.
Những lời này mang uy lực không khác gì có người tự nhiên ghé vào tai An Lương nói, “Nhìn kìa nhìn kìa, trên trời có Ultraman!”
An Lương khó khăn nuốt quả nho xuống, nhíu mày hỏi, “Thật hay giả vậy? Thế bên kia nói sao?”
“The other side.” Trần Kỳ rất bình tĩnh.
An Lương nghĩ mãi mới hiểu ý của thằng cháu này, trừng mắt nhìn gã, “Tin tôi cho cậu một búa không? Tôi hỏi nghiêm túc, Chu Văn Dã nói sao?”
“Cậu ấy chưa biết.” Trần Kỳ lúng túng nhét miếng cam vào miệng, nói với An Lương bằng hơi thở mát rượi mùi cam, “Cậu ấy tưởng tôi chỉ rủ đi chơi bình thường thôi, tạm thời tôi chưa dám thổ lộ với cậu ấy. Tôi sợ nói ra… thì muốn làm bạn cũng chẳng được nữa.”
Câu cuối của gã như chiếc nĩa nho nhỏ, đâm một cái vào lòng An Lương.
“Muốn làm bạn cũng chẳng được nữa” là nguyên nhân chủ yếu khiến anh đè nén rung động dành cho Tần Hoài. Cả Anh và Tần Hoài đều biết thời gian hoàn cảnh không phù hợp, cuộc đời hai người quá khác biệt, các nhân tố ngổn ngang chắn lối cũng quá nhiều.
Tất cả mọi thứ xoắn lại với nhau, đủ khiến một người trưởng thành sắp ba mươi tuổi như An Lương ý thức rất rõ, Tần Hoài không phù hợp làm người yêu của anh.
Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà chính bản thân An Lương cũng không hiểu rõ, anh cứ hết lần này tới lần khác dung túng Tần Hoài, mặc cho cậu từng bước từng bước xâm nhập cuộc đời anh, dần dần dẫn tới cục diện như ngày hôm nay.
Có lẽ điều này đúng như lời người ta thường nói, yêu vào thì mất não.
An Lương và Trần Kỳ còn đang mải đăm chiêu ủ dột vì tình yêu của mình, Tần Hoài và Chu Văn Dã đã mang rượu về. Chu Văn Dã oang oang nói từ xa, “Ngại quá đi thôi, Tần Hoài nhà sếp An khách sáo quá, ai dám để cậu ấy trả tiền chứ! Nhưng mà tôi không giành được với cậu ấy rồi!”
An Lương khẽ giật mình, thấp giọng hỏi Tần Hoài vừa ngồi xuống bên cạnh, “Em trả tiền rượu hả?”
Dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, đôi mắt Tần Hoài sáng đến lóa mát, cậu nhìn An Lương, trả lời rất khẽ, “Vâng, anh bảo em mời anh uống mà, mời bạn anh cũng là mời anh thôi.”
An Lương thầm nhủ em bị đần hả! Chu Văn Dã thì thôi chẳng nói, nhưng Trần Kỳ thiếu gì tiền, nào đến lượt thằng nhóc em móc ví!
Thực ra An Lương cũng không nắm rõ tình hình kinh tế của Tần Hoài, sự phẫn nộ này quá nửa đến từ cảm xúc phức tạp đan xen giữa “bao bọc người nhà” và “sao em ngốc thế”. Vì vậy anh tức giận nhìn Trần Kỳ, hận không thể dùng ánh mắt khắc ba chữ “trả tiền đây” thật to lên mặt gã.
Đổi lại, Trần Kỳ ngon ngọt bảo, “Cảm ơn Tần Hoài nhé! Chơi đẹp lắm! Ly này anh mời cậu! Chúc cậu sớm cưa đổ sếp An nhà anh!”
Tần Hoài tươi cười cụng ly với gã, uống một nửa rồi đưa cho An Lương. An Lương nhận nửa ly rượu, chọn đúng chỗ Tần Hoài vừa uống, kề miệng nốc cạn.
Whiskey mát lạnh từ cổ họng chạy xuống, dập tắt ngọn lửa nhỏ chẳng rõ từ đâu bùng phát trong bụng anh. Câu “Tần Hoài nhà sếp An” của Chu Văn Dã và câu “Chúc cậu sớm cưa đổ sếp An” của Trần Kỳ như lọ mật ong tưới vào lòng anh, hương vị ngọt ngào tinh tế ngấm vào từng khúc ruột.
An Lương liếc nhìn Tần Hoài đang nói chuyện với Chu Văn Dã, thầm nhủ, “Người này, cậu ấy thích mình.”
Còn mình… cũng thích cậu ấy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của An Lương, Tần Hoài ngoái lại cười với anh, nắm lấy bàn tay An Lương đặt bên cạnh.
Trần Kỳ chẳng làm được gì nên hồn, nhưng làm ồn thì chưa bao giờ thua ai. Thấy vậy, gã lập tức thò tay đẩy An Lương, “Sếp An! Hôn em trai tôi một cái nào!”
An Lương thầm nhủ tôi chả có thằng bạn lắm chuyện lắm mồm thọc gậy bánh xe vô duyên phá phách như ông đâu ạ, chả biết ai mới là em trai ông.
Trần Kỳ gào to quá, vài người bạn ở ghế bên cạnh vốn đã ngà ngà say, nghe thấy vậy cũng quây quần lại, “Hôn đi hôn đi!”
An Lương còn định phản đối một chút, tính dùng đức độ vô biên và khí phách chính nhân quân tử vững như kiềng ba chân để cảm hóa lũ phàm phu tục tử mang tư tưởng thấp kém hạ lưu này. Ai ngờ vừa quay lại đã thấy Tần Hoài mỉm cười nhìn anh, âm thanh rất dịu dàng, “Hay là hôn một cái trước đã.”
Câu này An Lương nói với cậu vào đêm hôm trước, giờ Tần Hoài trả lại nó nguyên vẹn cho anh. Trong không khí quán bar hầm hập, cậu nói vậy chẳng khác nào thắp một ngọn đuốc dưới đáy lòng anh.
Ma xui quỷ khiến, An Lương nhắm mắt lại.
Dù đã nhắm mắt, nhưng tất cả giác quan đều cho anh biết Tần Hoài đang tới gần. An Lương ngửi thấy mùi sữa thơm nhè nhẹ từ thân thể Tần Hoài, lơ đãng nghĩ, đây là mùi sữa tắm nhà mình.
Sau đó anh cảm thấy đôi môi lành lạnh, tiếp đến là hơi ấm nồng nàn.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng so với nụ hôn trước, nụ hôn lần này kích thích An Lương hơn nhiều. Bởi vì anh đã biết rất rõ, người đang hôn anh chính là người mà anh thích, hơn nữa người đó cũng đã nói thích anh.
Một khi đã có tình cảm xen vào, bất cứ chuyện gì cũng trở nên khó kiểm soát.
Tần Hoài hôn anh một lát rồi tách ra, cười hỏi Trần Kỳ, “Được chưa?”
Trần Kỳ ngớ hết cả người, cầm ly rượu gật đầu lia lịa, lẩm bẩm, “Đỉnh đó em ạ, đỉnh…”
Đám người ngồi ghế bên cạnh cũng hài lòng ra về. An Lương thật lòng ngờ vực đám này sống theo kiểu Lôi Phong, chằng màng công danh chẳng màng lợi lộc chẳng màng yêu đương, chỉ mong sao hai người có tình về bên nhau là được.
Đức độ cao thượng vô cùng, liêm minh nhiệt huyết vô cùng, mà cũng… ngu ngốc vô cùng luôn.
Uống tới hơn mười hai giờ, An Lương sực nhớ ngày mai còn phải đi làm, bèn chuẩn bị gọi Tần Hoài ra về. Ai ngờ chưa kịp chạm tới cánh tay Tần Hoài thì phía sau có người đột ngột vỗ vai anh, “Anh đẹp trai gì ơi?”
An Lương thắc mắc ngoái lại, bắt gặp một gương mặt xa lạ, gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa giơ ly rượu, bàn tay vẫn đặt trên vai An Lương chưa chịu buông, “Anh đẹp trai uống với em một ly nhé.”
An Lương gạt tay gã khỏi vai mình, “Cậu là ai?”
Chứng cuồng sạch của anh tái phát, chỉ muốn chạy vào WC cởi áo ra giặt.
Gã nọ bị anh gạt tay thì có vẻ bẽ bàng, ngượng ngùng nói, “Đừng căng thế mà, uống một ly thôi, em nhìn anh cả buổi tối rồi, thấy anh đẹp trai quá…”
An Lương thầm nhủ đm cậu nhìn tôi cả buổi tối mà không biết tôi và Tần Hoài đã hôn nhau à? Cậu nhìn cái gì thế? Cậu đến đây tiếp cận tôi làm gì?
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tần Hoài phía sau đã vươn tay thay anh chặn ly rượu của gã nọ, “Anh ấy không uống đâu.”
Gã nọ không ngờ tự nhiên lại có người xen ngang, lập tức nổi giận, “Đm mày là ai? Tao mời anh ấy uống liên quan gì đến mày?”
Dứt lời thì dí ly rượu vào mặt An Lương, “Có nể mặt hay không đây?”
An Lương thầm nhủ tao nể là nể mẹ mày thôi đấy! Đang định đứng dậy, Tần Hoài lại cản anh, tự cậu tự đứng lên nhìn gã tóc đuôi ngựa, “Tôi bảo rồi, anh ấy không uống.”
Chu Văn Dã và Trần Kỳ cũng đứng dậy, sầm mặt nói, “Say rồi thì cút về chỗ ngồi, đừng mè nheo ở đây!”
Có vẻ gã đã say khướt thật, vung tay đẩy Tần Hoài, “Mày tránh ra!”
An Lương còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe gã rú lên một tiếng thảm thiết. Anh ngước lên, lập tức trợn mắt sửng sốt, bởi vì Tần Hoài vừa bắt lấy hai cánh tay gã, vặn người gã thành góc độ kỳ quặc, đầu gối đè trên lưng gã. Gã nọ bị ép vào tư thế nằm sấp, khớp vai kêu răng rắc đầy nguy hiểm.
An Lương cảm giác tư thế này khá quen thuộc, nhưng đầu óc anh lúc này đã lâng lâng vì rượu, không đủ tỉnh táo để xử lý lượng thông tin lớn như vậy. Vì thế anh chỉ bắt lấy trọng điểm, vỗ vỗ lưng Tần Hoài, “Đừng mạnh tay quá, đuổi đi là được, đừng gây thương tích…”
Đám bạn của gã tóc đuôi ngựa nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy đến can ngăn, nửa đám xin tha, nửa đám lôi kéo Tần Hoài. Đột nhiên một cậu thanh niên trong đám hô lên, “Tần Hoài?”
Tần Hoài vẫn giữ tư thế cũ, lạnh lùng nhìn cậu ta, nhìn vẻ mặt cậu, An Lương biết cậu không nhận ra người kia. Cậu thanh niên cẩn thận quan sát Tần Hoài, hoảng sợ kêu lên, “Đúng là cậu thật rồi!”
Ngay sau đó, cậu ta cuống quýt đùn đẩy đám bạn mình, “Giải tán giải tán hết, Tần Hoài học trò của anh Chu đấy… Chúng mày định làm gì, đừng có chọc vào anh Chu…”
An Lương ngẫm nghĩ một lát, có lẽ anh Chu mà cậu ta nói chính là Chu Chi Tuấn, thầy của Tần Hoài. Quả nhiên nghe cậu ta nói xong, gã tóc đuôi ngựa cũng tỉnh rượu ngay tắp lự, rối rít xin lỗi Tần Hoài, “Xin lỗi, xin lỗi cậu em nhé, tại tôi say quá, không biết cậu là người của anh Chu… Cậu tha cho tôi đi, coi như làm việc thiện tích đức…”
Tần Hoài vẫn không nhúc nhích, An Lương lại lắc đầu với cậu, dịu dàng nói, “Không sao mà, thả ra đi, không có gì to tát.”
Không có gì to tát, em… đừng nổi giận vì tôi.
Tần Hoài nhìn An Lương hồi lâu, cuối cùng mới buông tay, lạnh lùng nói với tóc đuôi ngựa, “Cút.”
Sau khi đám người nọ chuồn mất, Tần Hoài mới ngồi xuống, xoa xoa sườn mặt An Lương, “Không sao chứ?”
Có sao đấy, An Lương thầm nhủ, rất nhiều sao là khác, em ngầu quá tôi mê tít mất rồi.
Tất nhiên anh không nói ra miệng những lời này, vì vậy chỉ khẽ lắc đầu, “Không sao, về thôi, mai tôi còn phải đi làm.”
Đúng lúc Chu Văn Dã và Trần Kỳ cũng thấy đã đến lúc ra về, bốn người cùng ra cổng Nhiên Thiêu gọi DiDi.
Từ nãy đến giờ Chu Văn Dã vẫn im lặng, nhưng lúc Trần Kỳ hào hứng hỏi anh Chu là ai, Chu Văn Dã chợt lên tiếng sau lưng họ, “Tần Hoài này, cậu xem, hôm nay cậu là bạn của An Lương. Có câu này tôi muốn hỏi cậu, cậu đừng để bụng nhé!”
Tần Hoài châm một điếu thuốc đưa cho An Lương, ngữ điệu rất bình tĩnh, “Không đâu, anh hỏi đi.”
Ánh mắt Chu Văn Dã sâu hun hút, không đoán được cảm xúc, “Vừa nãy tôi nghe An Lương nói, bây giờ cậu đang làm ở tiệm xăm… Vậy trước kia có phải cậu từng làm cảnh sát hoặc đặc nhiệm không?”
Câu hỏi này khiến An Lương và Trần Kỳ cùng kinh ngạc, không rõ tại sao Chu Văn Dã lại nói như vậy. Có điều An Lương biết Chu Văn Dã là người chín chắn, nếu không phát giác ra điểm kỳ lạ, anh cũng sẽ không hỏi vấn đề kỳ quặc này.
Tần Hoài vẫn rất hờ hững thản nhiên, “Không, sao thế?”
“Không phải à?” Chu Văn Dã nhíu mày, “Chiêu vừa rồi của cậu… là đòn khống chế chuyên nghiệp nhất trong kỹ thuật cận chiến của cảnh sát, sở dĩ chiêu này đặc biệt là bởi nó khóa chặt mọi hành vi phản kháng hoặc bỏ chạy của đối tượng. Võ quán hoặc trường thể thao bình thường không thể dạy nổi phương pháp khống chế chuyên nghiệp và đặc thù này. Liệu tôi có thể hỏi… cậu học nó ở đâu được không?”
Lúc này An Lương cũng thình lình ngộ ra, vì sao anh cảm thấy động tác của Tần Hoài quen thuộc như vậy.
Bà An mẹ anh cả đời làm tài vụ ở học viện cảnh sát Trùng Khánh, từ nhỏ An Lương đã dành rất nhiều thời gian ăn cơm trong căng-tin trường. Những lúc rảnh rỗi thì đi tham quan các sinh viên luyện tập cận chiến, anh đã từng trông thấy động tác này trước đây.
Chu Văn Dã là cảnh sát giao thông, coi như cũng là cảnh sát, hiển nhiên mắt quan sát trên phương diện này cực kỳ sâu sắc.
Tần Hoài tự châm điếu thuốc, hút một hơi rồi cười đáp, “Thầy em… ngày trước là đặc nhiệm, thầy em dạy cho em.”
An Lương chỉ thấy đầu óc mình nhảy qua nhảy lại giữa hai người, mãi không dứt ra được, “Chu Chi Tuấn? Chu Chi Tuấn mà bọn kia vừa nhắc đến ấy hả?”
Sau khi nghe thấy cái tên này, ấn đường Chu Văn Dã khẽ giật giật. Tần Hoài tươi cười với anh, “Múa rìu qua mắt thợ, để anh chê cười rồi.”
Chu Văn Dã lắc đầu, “Thì ra là vậy… Tại tôi cả nghĩ thôi… Nhưng chiêu vừa rồi của cậu thật sự rất chuyên nghiệp đấy!”
Chiếc Camry bên cạnh nhấn còi một cái, là xe An Lương gọi. Vì thế Tần Hoài bước xuống đường cái, thay An Lương mở cửa xe, “Cảm ơn.”
Trần Kỳ tuy chẳng hiểu nguyên nhân ý nghĩa của chuỗi đối thoại dài dòng vừa rồi, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện gã rục rịch âm mưu kết bạn với anh boss giang hồ, “Bé đẹp trai nè, lần sau mời cả thầy ra uống vài ly nhé!”
Chu Văn Dã kéo tay áo gã, ra hiệu câm mồm, nhưng Tần Hoài chỉ ngoái lại cười đáp, “Được thôi!”
“Em để ý nó làm gì, nó điên ấy mà…” Sau khi vào xe, An Lương bắt đầu oán trách Trần Kỳ, “Thầy em biết… biết em đến chỗ này chơi không?”
Câu hỏi này rất khéo, nhưng Tần Hoài hiểu được. Cậu nắm lấy tay An Lương, nhẹ vỗ về, “Chuyện của em, anh ấy không biết hết đâu. Anh ấy bảo lần trước định mời anh bữa cơm, lúc nào anh rảnh thì để em nhắn lại anh ấy nhé.”
An Lương ngồi bên cạnh Tần Hoài, quay sang nhìn sườn mặt cậu và hai bàn tay giao thoa của hai người, khẽ gật đầu, “Ừ.”
Mãi sau này nghĩ lại, An Lương mới muộn màng nhận ra, câu hỏi của Chu Văn Dã đã kéo lên sợi dây bí ẩn mà rất nhiều nhân quả tuần toàn đang che giấu, có điều vào giờ phút này, chẳng ai trong số họ ý thức được phía sau sợi dây ấy lại cất chứa cả một vùng tối cổ xưa.
Hết chương 12
Gã chẳng cần giữ chỗ nữa, lách đến bên cạnh An Lương, nhìn hai người từ trên xuống dưới, “Sếp An được lắm nhé!”
An Lương thầm nhủ tôi van cậu tôi lạy cậu ngậm mồm hộ tôi đi cụ nội.
Hình như trời cao cảm thấy một cụ nội chưa đủ khiến An Lương nhức đầu, bèn lập tức phái tới cụ nội thứ hai: Chu Văn Dã đi mua thuốc lá về trông thấy bọn họ, thế là cũng nhanh nhảu lách đến chỗ ba người, học theo giọng điệu Trần Kỳ, “Sếp An được lắm nhé!”
An Lương đẩy đẩy hai tên nọ, “Vào xếp hàng vào xếp hàng, lắm lời thế nhỉ?”
Trần Kỳ không nhúc nhích, xáp lại gần Tần Hoài, “Bé đẹp trai với sếp An nhà bọn anh tiến triển đến đâu rồi? Anh đã bảo sếp An thích bé lắm mà, chắc đang theo đuổi bé cuồng nhiệt chứ gì? Rõ cái đồ đã nghiện còn ngại…”
Tần Hoài tươi cười dưới ánh đèn quán bar rực rỡ, “Không phải, bây giờ em đang theo đuổi anh ấy.”
Trần Kỳ và Chu Văn Dã đồng loạt trố mắt ra chiều không thể tin nổi, bộ dạng chết trân như bị người ta điểm huyệt.
An Lương tận dụng thời cơ đẩy hai tên nọ ra xếp hàng, “Cút cút cút, cút ra xếp hàng, đừng hóng gió ở đây nữa!”
Chu Văn Dã chào hỏi nhân viên quán bar trước, bốn người an vị xong xuôi, Tần Hoài và Chu Văn Dã đi gọi rượu. An Lương ngó thấy bản mặt hóng hớt của Trần Kỳ, lập tức tiên hạ thủ vi cường đẩy cái đầu gã ra xa ba trượng, “Mắc chứng gì thế hả? Sao tự nhiên trốn đơn vị, tụ tập với Chu Văn Dã ở chỗ vô đạo đức này?”
Cổ nhân có câu nói rất hay, chỉ cần ta không xấu hổ thì kẻ khác ắt sẽ tự xấu hổ.
An Lương thành công gắp lửa bỏ sang chỗ khác, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy Trần Kỳ đỏ mặt tưng bừng, ngọ ngoạy trên ghế như con giòi, mãi mới tha thiết nhìn An Lương mà rằng, “Tôi… tôi đang theo đuổi Chu Văn Dã…”
An Lương suýt sặc quả nho lên tận mũi.
Chu Văn Dã là người chững chạc đáng tin nhất trong đám bạn của anh, hoàn toàn khác hẳn tên giàu hai đời Trần Kỳ đụng đâu hỏng đó, Chu Văn Dã là viên chức nhà nước, là cảnh sát giao thông. Trần Kỳ suốt ngày chê anh ta cổ hủ không thú vị, chẳng ngờ hôm nay lại thốt ra những lời này.
Những lời này mang uy lực không khác gì có người tự nhiên ghé vào tai An Lương nói, “Nhìn kìa nhìn kìa, trên trời có Ultraman!”
An Lương khó khăn nuốt quả nho xuống, nhíu mày hỏi, “Thật hay giả vậy? Thế bên kia nói sao?”
“The other side.” Trần Kỳ rất bình tĩnh.
An Lương nghĩ mãi mới hiểu ý của thằng cháu này, trừng mắt nhìn gã, “Tin tôi cho cậu một búa không? Tôi hỏi nghiêm túc, Chu Văn Dã nói sao?”
“Cậu ấy chưa biết.” Trần Kỳ lúng túng nhét miếng cam vào miệng, nói với An Lương bằng hơi thở mát rượi mùi cam, “Cậu ấy tưởng tôi chỉ rủ đi chơi bình thường thôi, tạm thời tôi chưa dám thổ lộ với cậu ấy. Tôi sợ nói ra… thì muốn làm bạn cũng chẳng được nữa.”
Câu cuối của gã như chiếc nĩa nho nhỏ, đâm một cái vào lòng An Lương.
“Muốn làm bạn cũng chẳng được nữa” là nguyên nhân chủ yếu khiến anh đè nén rung động dành cho Tần Hoài. Cả Anh và Tần Hoài đều biết thời gian hoàn cảnh không phù hợp, cuộc đời hai người quá khác biệt, các nhân tố ngổn ngang chắn lối cũng quá nhiều.
Tất cả mọi thứ xoắn lại với nhau, đủ khiến một người trưởng thành sắp ba mươi tuổi như An Lương ý thức rất rõ, Tần Hoài không phù hợp làm người yêu của anh.
Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà chính bản thân An Lương cũng không hiểu rõ, anh cứ hết lần này tới lần khác dung túng Tần Hoài, mặc cho cậu từng bước từng bước xâm nhập cuộc đời anh, dần dần dẫn tới cục diện như ngày hôm nay.
Có lẽ điều này đúng như lời người ta thường nói, yêu vào thì mất não.
An Lương và Trần Kỳ còn đang mải đăm chiêu ủ dột vì tình yêu của mình, Tần Hoài và Chu Văn Dã đã mang rượu về. Chu Văn Dã oang oang nói từ xa, “Ngại quá đi thôi, Tần Hoài nhà sếp An khách sáo quá, ai dám để cậu ấy trả tiền chứ! Nhưng mà tôi không giành được với cậu ấy rồi!”
An Lương khẽ giật mình, thấp giọng hỏi Tần Hoài vừa ngồi xuống bên cạnh, “Em trả tiền rượu hả?”
Dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, đôi mắt Tần Hoài sáng đến lóa mát, cậu nhìn An Lương, trả lời rất khẽ, “Vâng, anh bảo em mời anh uống mà, mời bạn anh cũng là mời anh thôi.”
An Lương thầm nhủ em bị đần hả! Chu Văn Dã thì thôi chẳng nói, nhưng Trần Kỳ thiếu gì tiền, nào đến lượt thằng nhóc em móc ví!
Thực ra An Lương cũng không nắm rõ tình hình kinh tế của Tần Hoài, sự phẫn nộ này quá nửa đến từ cảm xúc phức tạp đan xen giữa “bao bọc người nhà” và “sao em ngốc thế”. Vì vậy anh tức giận nhìn Trần Kỳ, hận không thể dùng ánh mắt khắc ba chữ “trả tiền đây” thật to lên mặt gã.
Đổi lại, Trần Kỳ ngon ngọt bảo, “Cảm ơn Tần Hoài nhé! Chơi đẹp lắm! Ly này anh mời cậu! Chúc cậu sớm cưa đổ sếp An nhà anh!”
Tần Hoài tươi cười cụng ly với gã, uống một nửa rồi đưa cho An Lương. An Lương nhận nửa ly rượu, chọn đúng chỗ Tần Hoài vừa uống, kề miệng nốc cạn.
Whiskey mát lạnh từ cổ họng chạy xuống, dập tắt ngọn lửa nhỏ chẳng rõ từ đâu bùng phát trong bụng anh. Câu “Tần Hoài nhà sếp An” của Chu Văn Dã và câu “Chúc cậu sớm cưa đổ sếp An” của Trần Kỳ như lọ mật ong tưới vào lòng anh, hương vị ngọt ngào tinh tế ngấm vào từng khúc ruột.
An Lương liếc nhìn Tần Hoài đang nói chuyện với Chu Văn Dã, thầm nhủ, “Người này, cậu ấy thích mình.”
Còn mình… cũng thích cậu ấy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của An Lương, Tần Hoài ngoái lại cười với anh, nắm lấy bàn tay An Lương đặt bên cạnh.
Trần Kỳ chẳng làm được gì nên hồn, nhưng làm ồn thì chưa bao giờ thua ai. Thấy vậy, gã lập tức thò tay đẩy An Lương, “Sếp An! Hôn em trai tôi một cái nào!”
An Lương thầm nhủ tôi chả có thằng bạn lắm chuyện lắm mồm thọc gậy bánh xe vô duyên phá phách như ông đâu ạ, chả biết ai mới là em trai ông.
Trần Kỳ gào to quá, vài người bạn ở ghế bên cạnh vốn đã ngà ngà say, nghe thấy vậy cũng quây quần lại, “Hôn đi hôn đi!”
An Lương còn định phản đối một chút, tính dùng đức độ vô biên và khí phách chính nhân quân tử vững như kiềng ba chân để cảm hóa lũ phàm phu tục tử mang tư tưởng thấp kém hạ lưu này. Ai ngờ vừa quay lại đã thấy Tần Hoài mỉm cười nhìn anh, âm thanh rất dịu dàng, “Hay là hôn một cái trước đã.”
Câu này An Lương nói với cậu vào đêm hôm trước, giờ Tần Hoài trả lại nó nguyên vẹn cho anh. Trong không khí quán bar hầm hập, cậu nói vậy chẳng khác nào thắp một ngọn đuốc dưới đáy lòng anh.
Ma xui quỷ khiến, An Lương nhắm mắt lại.
Dù đã nhắm mắt, nhưng tất cả giác quan đều cho anh biết Tần Hoài đang tới gần. An Lương ngửi thấy mùi sữa thơm nhè nhẹ từ thân thể Tần Hoài, lơ đãng nghĩ, đây là mùi sữa tắm nhà mình.
Sau đó anh cảm thấy đôi môi lành lạnh, tiếp đến là hơi ấm nồng nàn.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng so với nụ hôn trước, nụ hôn lần này kích thích An Lương hơn nhiều. Bởi vì anh đã biết rất rõ, người đang hôn anh chính là người mà anh thích, hơn nữa người đó cũng đã nói thích anh.
Một khi đã có tình cảm xen vào, bất cứ chuyện gì cũng trở nên khó kiểm soát.
Tần Hoài hôn anh một lát rồi tách ra, cười hỏi Trần Kỳ, “Được chưa?”
Trần Kỳ ngớ hết cả người, cầm ly rượu gật đầu lia lịa, lẩm bẩm, “Đỉnh đó em ạ, đỉnh…”
Đám người ngồi ghế bên cạnh cũng hài lòng ra về. An Lương thật lòng ngờ vực đám này sống theo kiểu Lôi Phong, chằng màng công danh chẳng màng lợi lộc chẳng màng yêu đương, chỉ mong sao hai người có tình về bên nhau là được.
Đức độ cao thượng vô cùng, liêm minh nhiệt huyết vô cùng, mà cũng… ngu ngốc vô cùng luôn.
Uống tới hơn mười hai giờ, An Lương sực nhớ ngày mai còn phải đi làm, bèn chuẩn bị gọi Tần Hoài ra về. Ai ngờ chưa kịp chạm tới cánh tay Tần Hoài thì phía sau có người đột ngột vỗ vai anh, “Anh đẹp trai gì ơi?”
An Lương thắc mắc ngoái lại, bắt gặp một gương mặt xa lạ, gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa giơ ly rượu, bàn tay vẫn đặt trên vai An Lương chưa chịu buông, “Anh đẹp trai uống với em một ly nhé.”
An Lương gạt tay gã khỏi vai mình, “Cậu là ai?”
Chứng cuồng sạch của anh tái phát, chỉ muốn chạy vào WC cởi áo ra giặt.
Gã nọ bị anh gạt tay thì có vẻ bẽ bàng, ngượng ngùng nói, “Đừng căng thế mà, uống một ly thôi, em nhìn anh cả buổi tối rồi, thấy anh đẹp trai quá…”
An Lương thầm nhủ đm cậu nhìn tôi cả buổi tối mà không biết tôi và Tần Hoài đã hôn nhau à? Cậu nhìn cái gì thế? Cậu đến đây tiếp cận tôi làm gì?
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tần Hoài phía sau đã vươn tay thay anh chặn ly rượu của gã nọ, “Anh ấy không uống đâu.”
Gã nọ không ngờ tự nhiên lại có người xen ngang, lập tức nổi giận, “Đm mày là ai? Tao mời anh ấy uống liên quan gì đến mày?”
Dứt lời thì dí ly rượu vào mặt An Lương, “Có nể mặt hay không đây?”
An Lương thầm nhủ tao nể là nể mẹ mày thôi đấy! Đang định đứng dậy, Tần Hoài lại cản anh, tự cậu tự đứng lên nhìn gã tóc đuôi ngựa, “Tôi bảo rồi, anh ấy không uống.”
Chu Văn Dã và Trần Kỳ cũng đứng dậy, sầm mặt nói, “Say rồi thì cút về chỗ ngồi, đừng mè nheo ở đây!”
Có vẻ gã đã say khướt thật, vung tay đẩy Tần Hoài, “Mày tránh ra!”
An Lương còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe gã rú lên một tiếng thảm thiết. Anh ngước lên, lập tức trợn mắt sửng sốt, bởi vì Tần Hoài vừa bắt lấy hai cánh tay gã, vặn người gã thành góc độ kỳ quặc, đầu gối đè trên lưng gã. Gã nọ bị ép vào tư thế nằm sấp, khớp vai kêu răng rắc đầy nguy hiểm.
An Lương cảm giác tư thế này khá quen thuộc, nhưng đầu óc anh lúc này đã lâng lâng vì rượu, không đủ tỉnh táo để xử lý lượng thông tin lớn như vậy. Vì thế anh chỉ bắt lấy trọng điểm, vỗ vỗ lưng Tần Hoài, “Đừng mạnh tay quá, đuổi đi là được, đừng gây thương tích…”
Đám bạn của gã tóc đuôi ngựa nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy đến can ngăn, nửa đám xin tha, nửa đám lôi kéo Tần Hoài. Đột nhiên một cậu thanh niên trong đám hô lên, “Tần Hoài?”
Tần Hoài vẫn giữ tư thế cũ, lạnh lùng nhìn cậu ta, nhìn vẻ mặt cậu, An Lương biết cậu không nhận ra người kia. Cậu thanh niên cẩn thận quan sát Tần Hoài, hoảng sợ kêu lên, “Đúng là cậu thật rồi!”
Ngay sau đó, cậu ta cuống quýt đùn đẩy đám bạn mình, “Giải tán giải tán hết, Tần Hoài học trò của anh Chu đấy… Chúng mày định làm gì, đừng có chọc vào anh Chu…”
An Lương ngẫm nghĩ một lát, có lẽ anh Chu mà cậu ta nói chính là Chu Chi Tuấn, thầy của Tần Hoài. Quả nhiên nghe cậu ta nói xong, gã tóc đuôi ngựa cũng tỉnh rượu ngay tắp lự, rối rít xin lỗi Tần Hoài, “Xin lỗi, xin lỗi cậu em nhé, tại tôi say quá, không biết cậu là người của anh Chu… Cậu tha cho tôi đi, coi như làm việc thiện tích đức…”
Tần Hoài vẫn không nhúc nhích, An Lương lại lắc đầu với cậu, dịu dàng nói, “Không sao mà, thả ra đi, không có gì to tát.”
Không có gì to tát, em… đừng nổi giận vì tôi.
Tần Hoài nhìn An Lương hồi lâu, cuối cùng mới buông tay, lạnh lùng nói với tóc đuôi ngựa, “Cút.”
Sau khi đám người nọ chuồn mất, Tần Hoài mới ngồi xuống, xoa xoa sườn mặt An Lương, “Không sao chứ?”
Có sao đấy, An Lương thầm nhủ, rất nhiều sao là khác, em ngầu quá tôi mê tít mất rồi.
Tất nhiên anh không nói ra miệng những lời này, vì vậy chỉ khẽ lắc đầu, “Không sao, về thôi, mai tôi còn phải đi làm.”
Đúng lúc Chu Văn Dã và Trần Kỳ cũng thấy đã đến lúc ra về, bốn người cùng ra cổng Nhiên Thiêu gọi DiDi.
Từ nãy đến giờ Chu Văn Dã vẫn im lặng, nhưng lúc Trần Kỳ hào hứng hỏi anh Chu là ai, Chu Văn Dã chợt lên tiếng sau lưng họ, “Tần Hoài này, cậu xem, hôm nay cậu là bạn của An Lương. Có câu này tôi muốn hỏi cậu, cậu đừng để bụng nhé!”
Tần Hoài châm một điếu thuốc đưa cho An Lương, ngữ điệu rất bình tĩnh, “Không đâu, anh hỏi đi.”
Ánh mắt Chu Văn Dã sâu hun hút, không đoán được cảm xúc, “Vừa nãy tôi nghe An Lương nói, bây giờ cậu đang làm ở tiệm xăm… Vậy trước kia có phải cậu từng làm cảnh sát hoặc đặc nhiệm không?”
Câu hỏi này khiến An Lương và Trần Kỳ cùng kinh ngạc, không rõ tại sao Chu Văn Dã lại nói như vậy. Có điều An Lương biết Chu Văn Dã là người chín chắn, nếu không phát giác ra điểm kỳ lạ, anh cũng sẽ không hỏi vấn đề kỳ quặc này.
Tần Hoài vẫn rất hờ hững thản nhiên, “Không, sao thế?”
“Không phải à?” Chu Văn Dã nhíu mày, “Chiêu vừa rồi của cậu… là đòn khống chế chuyên nghiệp nhất trong kỹ thuật cận chiến của cảnh sát, sở dĩ chiêu này đặc biệt là bởi nó khóa chặt mọi hành vi phản kháng hoặc bỏ chạy của đối tượng. Võ quán hoặc trường thể thao bình thường không thể dạy nổi phương pháp khống chế chuyên nghiệp và đặc thù này. Liệu tôi có thể hỏi… cậu học nó ở đâu được không?”
Lúc này An Lương cũng thình lình ngộ ra, vì sao anh cảm thấy động tác của Tần Hoài quen thuộc như vậy.
Bà An mẹ anh cả đời làm tài vụ ở học viện cảnh sát Trùng Khánh, từ nhỏ An Lương đã dành rất nhiều thời gian ăn cơm trong căng-tin trường. Những lúc rảnh rỗi thì đi tham quan các sinh viên luyện tập cận chiến, anh đã từng trông thấy động tác này trước đây.
Chu Văn Dã là cảnh sát giao thông, coi như cũng là cảnh sát, hiển nhiên mắt quan sát trên phương diện này cực kỳ sâu sắc.
Tần Hoài tự châm điếu thuốc, hút một hơi rồi cười đáp, “Thầy em… ngày trước là đặc nhiệm, thầy em dạy cho em.”
An Lương chỉ thấy đầu óc mình nhảy qua nhảy lại giữa hai người, mãi không dứt ra được, “Chu Chi Tuấn? Chu Chi Tuấn mà bọn kia vừa nhắc đến ấy hả?”
Sau khi nghe thấy cái tên này, ấn đường Chu Văn Dã khẽ giật giật. Tần Hoài tươi cười với anh, “Múa rìu qua mắt thợ, để anh chê cười rồi.”
Chu Văn Dã lắc đầu, “Thì ra là vậy… Tại tôi cả nghĩ thôi… Nhưng chiêu vừa rồi của cậu thật sự rất chuyên nghiệp đấy!”
Chiếc Camry bên cạnh nhấn còi một cái, là xe An Lương gọi. Vì thế Tần Hoài bước xuống đường cái, thay An Lương mở cửa xe, “Cảm ơn.”
Trần Kỳ tuy chẳng hiểu nguyên nhân ý nghĩa của chuỗi đối thoại dài dòng vừa rồi, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện gã rục rịch âm mưu kết bạn với anh boss giang hồ, “Bé đẹp trai nè, lần sau mời cả thầy ra uống vài ly nhé!”
Chu Văn Dã kéo tay áo gã, ra hiệu câm mồm, nhưng Tần Hoài chỉ ngoái lại cười đáp, “Được thôi!”
“Em để ý nó làm gì, nó điên ấy mà…” Sau khi vào xe, An Lương bắt đầu oán trách Trần Kỳ, “Thầy em biết… biết em đến chỗ này chơi không?”
Câu hỏi này rất khéo, nhưng Tần Hoài hiểu được. Cậu nắm lấy tay An Lương, nhẹ vỗ về, “Chuyện của em, anh ấy không biết hết đâu. Anh ấy bảo lần trước định mời anh bữa cơm, lúc nào anh rảnh thì để em nhắn lại anh ấy nhé.”
An Lương ngồi bên cạnh Tần Hoài, quay sang nhìn sườn mặt cậu và hai bàn tay giao thoa của hai người, khẽ gật đầu, “Ừ.”
Mãi sau này nghĩ lại, An Lương mới muộn màng nhận ra, câu hỏi của Chu Văn Dã đã kéo lên sợi dây bí ẩn mà rất nhiều nhân quả tuần toàn đang che giấu, có điều vào giờ phút này, chẳng ai trong số họ ý thức được phía sau sợi dây ấy lại cất chứa cả một vùng tối cổ xưa.
Hết chương 12
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook