Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
-
Chương 155: Chương 120: Đừng tiến vào
Sáng mồng bảy, Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên bàn cơm thấy chị hai Chu không tỏ ra đáng ghét, thầm nghĩ, chị ta cũng coi như là còn có chút lòng tốt, hôm nay cô đi rồi lên không làm khó làm dễ nữa.
Bởi vì chuyến bay khởi hành lúc mười giờ, cho nên ăn điểm tâm xong, hai người không có nán lại thêm ở nhà họ Chu nữa, kéo rương hành lý từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra sân bay.
"Kỳ Kỳ à, sau này có thời gian nhớ về đây, ông nội chờ cháu!" Ông cụ Chu nhìn thấy cháu nội và cháu dâu sắp phải đi, lưu luyến không nỡ, nhưng con cháu lớn rồi, luôn muốn ra ngoài ở riêng.
"Dạ, ông nội, có thời gian cháu sẽ quay lại, ông nhớ kể chuyện bà nội cho cháu nghe nha!" Vương Tĩnh Kỳ rất biết cách dỗ dành người già, mới qua có mấy ngày, vậy mà ông cụ Chu đã hoàn toàn bị cháu dâu thu phục rồi, lại còn công bố với Chu Cẩn Du, ông rất thừa nhận đứa cháu dâu này, nếu Chu Cẩn Du dám khi dễ cô, ông sẽ không nhận đứa cháu nội này nữa.
Mấy lời này tuy Vương Tình Kỳ không tin, nhưng nghe vào cũng rất ấm lòng, rốt cuộc cũng không phí công hai cái lỗ tai mình, vẫn có chút thu hoạch rồi.
"Không cần cố ý tìm thời gian, không phải giáo viên được nghỉ đông và nghỉ hè sao, vừa lúc Cẩn Du bận rộn làm việc không có thời gian để về nhà, chờ đến khi cháu nghỉ đông hay nghỉ hè thì cứ đến đây thăm ông nội!" Ông cụ Chu trực tiếp hẹn sẵn thời gian về nhà của lần tiếp theo.
Vương Tĩnh Kỳ không ngờ ông sẽ hẹn ngày trước như vậy, định phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của ông cụ, lời vừa tới miệng lại thay đổi.
"Dạ được, ông nội, chỉ cần đến lúc đó có thể, cháu khẳng định sẽ về đây thăm ông!"
Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy, nhìn cô một cái, cô gái này thật đúng là làm giáo viên có khác, nói dối cũng không thèm viết nháp, anh dám lấy tất cả tài sản của mình ra để đánh cược, cô gái này mà trở về nhà thì anh sẽ thua sạch hết, cho dù cần cũng sẽ không lấy lại! Lấy cuộc sống hiện tại của cô, lịch nghỉ đông và nghỉ hè của cô đều đã dâng hiến hết cho mấy lớp học thêm rồi.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Chu Cẩn Du, mỉm cười quay qua nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Anh muốn về đây cùng em sao?" Tuy nói chuyện rất dịu dàng, nhưng sát khí trong ánh mắt thì không hề che dấu. Hơn nữa cô cũng thầm ra quyết định trong lòng rồi, sau này nếu mình đến đây với ông cụ Chu, phải đòi tiền công của Chu Cẩn Du mới được, mà phải tính theo giờ nữa kìa, cô trò chuyện giúp cho ông nội của anh vui, anh là cháu nội đích tôn thì trả tiền cũng là điều nên làm.
Chu Cẩn Du nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, nhất thời rung động nên quên mất mình đang ở đâu, trước mặt mọi người đưa tay nhéo một cái trên gương mặt tròn tròn của cô.
Sau đó anh liền nhận được ánh mắt giết người của người bị hại, cộng với những ánh mắt không thể tin được của người nhà họ Chu.
Chu Cẩn Du có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, mình nhéo mặt bạn gái mình, chuyện này rất quái dị sao, sao bọn họ lại nhìn mình như vậy.
"E hèm, cũng tới giờ rồi, em muốn nói cái gì với ông nội thì mai mốt rồi gọi điện thoại nói!"
Chu Cẩn Du mặc kệ mọi người nghĩ cái gì, dứt khoác kéo cái rương hành lý nằm bên cạnh, tay còn lại kéo cô gái của mình đi, cất bước ra ngoài cửa.
Cứ như vậy, Vương Tĩnh Kỳ chỉ kịp đưa tay vẫy vẫy với mọi người, liền bị Chu Cẩn Du kéo lên xe rời khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Đến khi hai người mệt mỏi về đến thành phố D, đã là hơn ba giờ chiều.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà, Vương Tĩnh Kỳ vừa về đến đã lo thay quần áo rồi dọn dẹp nhà cửa. Còn Chu Cẩn Du thì giống như một vị đại gia, tắm rửa thoải mái xong, liền ngồi trên ghế salon, bật cái ti vi mà trước đây anh chưa từng xem lên, ngồi xem.
"Vợ à, rót cho chồng một ly nước nào!" Anh có chút vô lại kêu lên.
Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cây lau nhà lau sàn trong phòng ngủ, thói quen này là có từ đời trước rồi, cô không thể nào chịu được cảnh nhà cửa dơ dáy bẩn thỉu. Vốn là Chu Cẩn Du mướn người giúp việc theo giờ, nhưng từ khi cô đến đã không mướn nữa, cho nên cô chủ động gánh vác trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh.
Mấy ngày không có người, trong phòng cũng không dơ lắm, chủ yếu là bụi từ trên trần nhà. Ngày nào cũng có bụi rơi xuống, đã mấy ngày rồi, trên sàn giống như được tích góp thành một lớp bụi mỏng.
Cô đang lau nhà, lại nghe Chu Cẩn Du tỏ vẻ ông chủ lớn sai bảo cô, cô cũng không thèm để ý, tiếp tục công việc đang làm.
Chu Cẩn Du ngồi trên salon kêu vài lần, nhưng không có ai trả lời. Anh có chút sốt ruột đứng lên mang dép đi vào phòng ngủ, anh muốn xem cô gái này đang làm cái gì mà anh kêu cô cũng không thèm lên tiếng.
"Này, anh kêu em đấy, sao em không lên tiếng!" Chu Cẩn Du đứng trước cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ mặc quần áo ở nhà, đang khom người tỉ mỉ lau bụi trên sàn. Thích ở sạch nhưng lại tiếc tiền mướn người làm thì phải tự mình làm mọi thứ thôi.
Vương Tĩnh Kỳ không thèm quay đầu lại nói: "Anh kêu hồi nào, em không có nghe."
Em nghe anh kêu là vợ, em không phải vợ anh, vậy chắc người anh kêu không phải là em rồi, chắc là anh kêu người khác, em không có nghe.
Chu Cẩn Du thấy cô như vậy, biết ngay là cô đang giả bộ. Kể từ mấy ngày trước hai người bày tỏ với nhau ở nhà họ Chu, anh đã hoàn toàn nhận ra trong lòng mình không còn một chút lưỡng lự gì về cô nữa rồi, anh đã nhìn trúng cô, vậy thì cô phải an tâm chung sống bên cạnh anh. Nhưng cô gái này vẫn luôn không tỏ thái độ gì, thậm chí mơ hồ còn có chút kháng cự, chứng cớ là mấy ngày nay cô để cho anh sống như người ăn chay vậy, làm anh không cách nào nhịn được. Nếu mà anh còn chưa thổ lộ thì không tính, nhưng anh đã nói rõ lập trường của mình rồi, anh không cho phép cô không phối hợp với anh.
Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt thấy Chu Cẩn Du đang định bước vào trong phòng ngủ, khẩn trương ngăn lại.
"A, anh đừng tiến vào, em mới vừa lau sạch, còn ướt, anh bước vào sẽ để lại dấu chân đó!" Cái người này có biết quý trọng thành quả lao động của người khác hay không vậy.
Chu Cẩn Du nghe vậy nhưng không trả lời, dứt khoát bước ra sau lưng cô, đến chỗ cô chưa lau qua, cởi dép, bước một bước dài, phóng lên giường.
"Vậy là được rồi chứ gì." Chu Cẩn Du để chân trần nằm nghiêng trên giường, chống một tay nhìn cô gái đang làm việc dưới đất.
Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nhìn anh, đá đá đôi dép anh cởi ra qua một bên, sau đó không thèm nhìn tới anh, tiếp tục làm việc.
Chu Cẩn Du không thích người khác làm lơ anh như vậy, đặc biệt là người làm lơ anh lại chính là cô gái của anh, cho nên anh không nói tiếng nào đột nhiên vươn hai tay ra, ôm eo Vương Tĩnh Kỳ đang đứng bên cạnh giường, khẽ dùng sức kéo một cái, liền kéo cô lên giường, đè cô phía dưới người.
"A..." Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cái giẻ lau trong tay, liền như vậy mà cả người và cái giẻ đều bị ném lên giường: "Đồ đáng ghét! Em đang làm việc, anh không thấy sao! Mau buông em ra!"
Chu Cẩn Du cũng thấy cái giẻ lau dưới người mình thật là cấn, hơi nâng người lên, túm cái giẻ cô đang cầm ném đi, sau đó lại lần nữa đè lên.
"Em nói đi, anh quan trọng, hay là lau nhà quan trọng!" Chu Cẩn Du thấy cô còn vùng vẫy muốn tiếp tục lau nhà, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong xém chút nữa mà phụt cười. Người đàn ông này có thể buồn cười đến như vậy sao, tự so sánh mình với cái giẻ lau, anh cũng không ngại hạ giá nhỉ.
"Cái này cũng phải coi theo trường hợp, nếu bây giờ em lau nhà, quả thật so với anh hữu dụng hơn nhiều." Vương Tĩnh Kỳ cố ý chọc giận anh.
Mấy ngày nay cô cũng phát hiện, lúc Chu Cẩn Du ở nhà cực kỳ tùy ý, nổi giận chơi xấu cái gì cũng có, nhưng khi anh về nhà họ Chu hay ở bên ngoài, anh lại lập tức biến thành người đàn ông chững chạc, trên mặt không bao giờ biểu lộ ra cảm xúc, làm việc ổn trọng, không nóng không vội, chỉ đi bộ thôi cũng có cảm giác trầm ổn hơn khi ở nhà.
"Ừm, phải không, vậy em nói xem, anh hữu dụng lúc nào?" Chu Cẩn Du không tức giận, ngược lại hưng phấn.
Vương Tĩnh Kỳ đã cảm giác được cây gậy cứng rắn ở phía dưới đang chống lên người mình, đỏ mặt, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn cố tình vờn quanh hạt đậu đỏ trên ngực anh.
Chu Cẩn Du đã phải cấm dục mấy ngày nay rồi, bây giờ bị cô khiêu khích như vậy, lập tức hóa thành con sói, bắt lấy cái môi đỏ au kia.
Đầu lưỡi hai người quấn quít trong khoang miệng truy đuổi chơi đùa lẫn nhau, bàn tay Chu Cẩn Du mất khống chế lần mò vào trong quần áo cô, sờ soạng da thịt nhẵn mịn, phát hiện cô gái phía dưới ưỡn người lên, Chu Cẩn Du cười ha ha, bàn tay dời xuống phía dưới, đưa ngón tay tìm kiếm nhụy hoa của Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được bàn tay to dưới thân, trong miệng ngâm lên tiếng rên khe khẽ, nhưng hai chân vẫn khép chặt, bày ra tư thế kháng cự.
"Anh từ từ, chờ đã, em còn chưa tắm!" Vương Tĩnh Kỳ cũng nổi lên ham muốn, nhưng lúc cô vừa về tới đã lo quét tước dọn dẹp, còn chưa tắm, bây giờ người cô rất dơ.
Không dễ gì mới được ăn thịt một lần, làm sao Chu Cẩn Du có thể buông tha cho cô được, cho dù anh có nhiều chuyện muốn nói, anh cũng kiên quyết phải ăn xong rồi mới nói sau.
Anh nhanh tay cởi sạch quần áo của cô gái nằm phía dưới, sau đó cúi đầu vào bộ ngực non mềm của cô, dùng sức hít hít, vẫn rất thơm tho: "Không sao hết, anh không ghét bỏ em!"
Không đợi Vương Tĩnh Kỳ hít một hơi để phản bác, Chu Cẩn Du đã động thân tiến vào trong.
Được cái miệng nhỏ phía dưới của cô gắt gao bao lấy, anh cảm thấy như mình được sống lại rồi. Sau đó anh không thèm quan tâm đến cái gì nữa mà tập trung hết sức lực hung hăng va chạm bên dưới.
Giờ phút này anh không muốn cái gì nữa, chỉ muốn cảm nhận sự ấm áp thoải mái này.
Trong phòng ngủ chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Một trận mây mưa trôi qua, Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ đồng thời lên cao triều.
Chu Cẩn Du vẫn nằm bất động bên trong không chịu ra ngoài, đè ép Vương Tĩnh Kỳ phía dưới, không cho cô nhúc nhích.
"Em còn chưa nói cho anh biết, lúc nãy anh kêu em, sao em không trả lời anh!" Chu Cẩn Du ăn uống no say xong, lại bắt đầu nhớ tới chuyện tính sổ.
"Cái gì, hồi nào đâu!" Vương Tĩnh Kỳ bị anh ép nên hơi khó thở, đầu óc cũng vì cuộc hoan ái vừa rồi mà chưa ổn định lại được.
"Làm sao, muốn quỵt nợ phải không?" Chu Cẩn Du thấy cô không thừa nhận, hơi nâng người lên, phía dưới lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hàm ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
"À, em nhớ rồi, nhớ rồi!" Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được sự nguy hiểm một cách sâu sắc, kịp thời thừa nhận sai lầm, đúng là anh có nói, cô phải biết lỗi của mình.
"Lúc nãy anh ở phòng khách kêu em chứ gì!" Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng nghĩ tới, hẳn là anh gọi "vợ" mà mình không thèm để ý đến anh, cho nên anh bị tổn thương.
"Ừm, anh kêu em rót cho anh ly nước, em không để ý đến anh." Chu Cẩn Du hợp tình hợp lý nói, vẻ mặt "em có lỗi với anh".
Bởi vì chuyến bay khởi hành lúc mười giờ, cho nên ăn điểm tâm xong, hai người không có nán lại thêm ở nhà họ Chu nữa, kéo rương hành lý từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra sân bay.
"Kỳ Kỳ à, sau này có thời gian nhớ về đây, ông nội chờ cháu!" Ông cụ Chu nhìn thấy cháu nội và cháu dâu sắp phải đi, lưu luyến không nỡ, nhưng con cháu lớn rồi, luôn muốn ra ngoài ở riêng.
"Dạ, ông nội, có thời gian cháu sẽ quay lại, ông nhớ kể chuyện bà nội cho cháu nghe nha!" Vương Tĩnh Kỳ rất biết cách dỗ dành người già, mới qua có mấy ngày, vậy mà ông cụ Chu đã hoàn toàn bị cháu dâu thu phục rồi, lại còn công bố với Chu Cẩn Du, ông rất thừa nhận đứa cháu dâu này, nếu Chu Cẩn Du dám khi dễ cô, ông sẽ không nhận đứa cháu nội này nữa.
Mấy lời này tuy Vương Tình Kỳ không tin, nhưng nghe vào cũng rất ấm lòng, rốt cuộc cũng không phí công hai cái lỗ tai mình, vẫn có chút thu hoạch rồi.
"Không cần cố ý tìm thời gian, không phải giáo viên được nghỉ đông và nghỉ hè sao, vừa lúc Cẩn Du bận rộn làm việc không có thời gian để về nhà, chờ đến khi cháu nghỉ đông hay nghỉ hè thì cứ đến đây thăm ông nội!" Ông cụ Chu trực tiếp hẹn sẵn thời gian về nhà của lần tiếp theo.
Vương Tĩnh Kỳ không ngờ ông sẽ hẹn ngày trước như vậy, định phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của ông cụ, lời vừa tới miệng lại thay đổi.
"Dạ được, ông nội, chỉ cần đến lúc đó có thể, cháu khẳng định sẽ về đây thăm ông!"
Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy, nhìn cô một cái, cô gái này thật đúng là làm giáo viên có khác, nói dối cũng không thèm viết nháp, anh dám lấy tất cả tài sản của mình ra để đánh cược, cô gái này mà trở về nhà thì anh sẽ thua sạch hết, cho dù cần cũng sẽ không lấy lại! Lấy cuộc sống hiện tại của cô, lịch nghỉ đông và nghỉ hè của cô đều đã dâng hiến hết cho mấy lớp học thêm rồi.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Chu Cẩn Du, mỉm cười quay qua nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Anh muốn về đây cùng em sao?" Tuy nói chuyện rất dịu dàng, nhưng sát khí trong ánh mắt thì không hề che dấu. Hơn nữa cô cũng thầm ra quyết định trong lòng rồi, sau này nếu mình đến đây với ông cụ Chu, phải đòi tiền công của Chu Cẩn Du mới được, mà phải tính theo giờ nữa kìa, cô trò chuyện giúp cho ông nội của anh vui, anh là cháu nội đích tôn thì trả tiền cũng là điều nên làm.
Chu Cẩn Du nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, nhất thời rung động nên quên mất mình đang ở đâu, trước mặt mọi người đưa tay nhéo một cái trên gương mặt tròn tròn của cô.
Sau đó anh liền nhận được ánh mắt giết người của người bị hại, cộng với những ánh mắt không thể tin được của người nhà họ Chu.
Chu Cẩn Du có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, mình nhéo mặt bạn gái mình, chuyện này rất quái dị sao, sao bọn họ lại nhìn mình như vậy.
"E hèm, cũng tới giờ rồi, em muốn nói cái gì với ông nội thì mai mốt rồi gọi điện thoại nói!"
Chu Cẩn Du mặc kệ mọi người nghĩ cái gì, dứt khoác kéo cái rương hành lý nằm bên cạnh, tay còn lại kéo cô gái của mình đi, cất bước ra ngoài cửa.
Cứ như vậy, Vương Tĩnh Kỳ chỉ kịp đưa tay vẫy vẫy với mọi người, liền bị Chu Cẩn Du kéo lên xe rời khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Đến khi hai người mệt mỏi về đến thành phố D, đã là hơn ba giờ chiều.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà, Vương Tĩnh Kỳ vừa về đến đã lo thay quần áo rồi dọn dẹp nhà cửa. Còn Chu Cẩn Du thì giống như một vị đại gia, tắm rửa thoải mái xong, liền ngồi trên ghế salon, bật cái ti vi mà trước đây anh chưa từng xem lên, ngồi xem.
"Vợ à, rót cho chồng một ly nước nào!" Anh có chút vô lại kêu lên.
Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cây lau nhà lau sàn trong phòng ngủ, thói quen này là có từ đời trước rồi, cô không thể nào chịu được cảnh nhà cửa dơ dáy bẩn thỉu. Vốn là Chu Cẩn Du mướn người giúp việc theo giờ, nhưng từ khi cô đến đã không mướn nữa, cho nên cô chủ động gánh vác trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh.
Mấy ngày không có người, trong phòng cũng không dơ lắm, chủ yếu là bụi từ trên trần nhà. Ngày nào cũng có bụi rơi xuống, đã mấy ngày rồi, trên sàn giống như được tích góp thành một lớp bụi mỏng.
Cô đang lau nhà, lại nghe Chu Cẩn Du tỏ vẻ ông chủ lớn sai bảo cô, cô cũng không thèm để ý, tiếp tục công việc đang làm.
Chu Cẩn Du ngồi trên salon kêu vài lần, nhưng không có ai trả lời. Anh có chút sốt ruột đứng lên mang dép đi vào phòng ngủ, anh muốn xem cô gái này đang làm cái gì mà anh kêu cô cũng không thèm lên tiếng.
"Này, anh kêu em đấy, sao em không lên tiếng!" Chu Cẩn Du đứng trước cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ mặc quần áo ở nhà, đang khom người tỉ mỉ lau bụi trên sàn. Thích ở sạch nhưng lại tiếc tiền mướn người làm thì phải tự mình làm mọi thứ thôi.
Vương Tĩnh Kỳ không thèm quay đầu lại nói: "Anh kêu hồi nào, em không có nghe."
Em nghe anh kêu là vợ, em không phải vợ anh, vậy chắc người anh kêu không phải là em rồi, chắc là anh kêu người khác, em không có nghe.
Chu Cẩn Du thấy cô như vậy, biết ngay là cô đang giả bộ. Kể từ mấy ngày trước hai người bày tỏ với nhau ở nhà họ Chu, anh đã hoàn toàn nhận ra trong lòng mình không còn một chút lưỡng lự gì về cô nữa rồi, anh đã nhìn trúng cô, vậy thì cô phải an tâm chung sống bên cạnh anh. Nhưng cô gái này vẫn luôn không tỏ thái độ gì, thậm chí mơ hồ còn có chút kháng cự, chứng cớ là mấy ngày nay cô để cho anh sống như người ăn chay vậy, làm anh không cách nào nhịn được. Nếu mà anh còn chưa thổ lộ thì không tính, nhưng anh đã nói rõ lập trường của mình rồi, anh không cho phép cô không phối hợp với anh.
Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt thấy Chu Cẩn Du đang định bước vào trong phòng ngủ, khẩn trương ngăn lại.
"A, anh đừng tiến vào, em mới vừa lau sạch, còn ướt, anh bước vào sẽ để lại dấu chân đó!" Cái người này có biết quý trọng thành quả lao động của người khác hay không vậy.
Chu Cẩn Du nghe vậy nhưng không trả lời, dứt khoát bước ra sau lưng cô, đến chỗ cô chưa lau qua, cởi dép, bước một bước dài, phóng lên giường.
"Vậy là được rồi chứ gì." Chu Cẩn Du để chân trần nằm nghiêng trên giường, chống một tay nhìn cô gái đang làm việc dưới đất.
Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nhìn anh, đá đá đôi dép anh cởi ra qua một bên, sau đó không thèm nhìn tới anh, tiếp tục làm việc.
Chu Cẩn Du không thích người khác làm lơ anh như vậy, đặc biệt là người làm lơ anh lại chính là cô gái của anh, cho nên anh không nói tiếng nào đột nhiên vươn hai tay ra, ôm eo Vương Tĩnh Kỳ đang đứng bên cạnh giường, khẽ dùng sức kéo một cái, liền kéo cô lên giường, đè cô phía dưới người.
"A..." Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cái giẻ lau trong tay, liền như vậy mà cả người và cái giẻ đều bị ném lên giường: "Đồ đáng ghét! Em đang làm việc, anh không thấy sao! Mau buông em ra!"
Chu Cẩn Du cũng thấy cái giẻ lau dưới người mình thật là cấn, hơi nâng người lên, túm cái giẻ cô đang cầm ném đi, sau đó lại lần nữa đè lên.
"Em nói đi, anh quan trọng, hay là lau nhà quan trọng!" Chu Cẩn Du thấy cô còn vùng vẫy muốn tiếp tục lau nhà, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong xém chút nữa mà phụt cười. Người đàn ông này có thể buồn cười đến như vậy sao, tự so sánh mình với cái giẻ lau, anh cũng không ngại hạ giá nhỉ.
"Cái này cũng phải coi theo trường hợp, nếu bây giờ em lau nhà, quả thật so với anh hữu dụng hơn nhiều." Vương Tĩnh Kỳ cố ý chọc giận anh.
Mấy ngày nay cô cũng phát hiện, lúc Chu Cẩn Du ở nhà cực kỳ tùy ý, nổi giận chơi xấu cái gì cũng có, nhưng khi anh về nhà họ Chu hay ở bên ngoài, anh lại lập tức biến thành người đàn ông chững chạc, trên mặt không bao giờ biểu lộ ra cảm xúc, làm việc ổn trọng, không nóng không vội, chỉ đi bộ thôi cũng có cảm giác trầm ổn hơn khi ở nhà.
"Ừm, phải không, vậy em nói xem, anh hữu dụng lúc nào?" Chu Cẩn Du không tức giận, ngược lại hưng phấn.
Vương Tĩnh Kỳ đã cảm giác được cây gậy cứng rắn ở phía dưới đang chống lên người mình, đỏ mặt, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn cố tình vờn quanh hạt đậu đỏ trên ngực anh.
Chu Cẩn Du đã phải cấm dục mấy ngày nay rồi, bây giờ bị cô khiêu khích như vậy, lập tức hóa thành con sói, bắt lấy cái môi đỏ au kia.
Đầu lưỡi hai người quấn quít trong khoang miệng truy đuổi chơi đùa lẫn nhau, bàn tay Chu Cẩn Du mất khống chế lần mò vào trong quần áo cô, sờ soạng da thịt nhẵn mịn, phát hiện cô gái phía dưới ưỡn người lên, Chu Cẩn Du cười ha ha, bàn tay dời xuống phía dưới, đưa ngón tay tìm kiếm nhụy hoa của Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được bàn tay to dưới thân, trong miệng ngâm lên tiếng rên khe khẽ, nhưng hai chân vẫn khép chặt, bày ra tư thế kháng cự.
"Anh từ từ, chờ đã, em còn chưa tắm!" Vương Tĩnh Kỳ cũng nổi lên ham muốn, nhưng lúc cô vừa về tới đã lo quét tước dọn dẹp, còn chưa tắm, bây giờ người cô rất dơ.
Không dễ gì mới được ăn thịt một lần, làm sao Chu Cẩn Du có thể buông tha cho cô được, cho dù anh có nhiều chuyện muốn nói, anh cũng kiên quyết phải ăn xong rồi mới nói sau.
Anh nhanh tay cởi sạch quần áo của cô gái nằm phía dưới, sau đó cúi đầu vào bộ ngực non mềm của cô, dùng sức hít hít, vẫn rất thơm tho: "Không sao hết, anh không ghét bỏ em!"
Không đợi Vương Tĩnh Kỳ hít một hơi để phản bác, Chu Cẩn Du đã động thân tiến vào trong.
Được cái miệng nhỏ phía dưới của cô gắt gao bao lấy, anh cảm thấy như mình được sống lại rồi. Sau đó anh không thèm quan tâm đến cái gì nữa mà tập trung hết sức lực hung hăng va chạm bên dưới.
Giờ phút này anh không muốn cái gì nữa, chỉ muốn cảm nhận sự ấm áp thoải mái này.
Trong phòng ngủ chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Một trận mây mưa trôi qua, Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ đồng thời lên cao triều.
Chu Cẩn Du vẫn nằm bất động bên trong không chịu ra ngoài, đè ép Vương Tĩnh Kỳ phía dưới, không cho cô nhúc nhích.
"Em còn chưa nói cho anh biết, lúc nãy anh kêu em, sao em không trả lời anh!" Chu Cẩn Du ăn uống no say xong, lại bắt đầu nhớ tới chuyện tính sổ.
"Cái gì, hồi nào đâu!" Vương Tĩnh Kỳ bị anh ép nên hơi khó thở, đầu óc cũng vì cuộc hoan ái vừa rồi mà chưa ổn định lại được.
"Làm sao, muốn quỵt nợ phải không?" Chu Cẩn Du thấy cô không thừa nhận, hơi nâng người lên, phía dưới lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hàm ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
"À, em nhớ rồi, nhớ rồi!" Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được sự nguy hiểm một cách sâu sắc, kịp thời thừa nhận sai lầm, đúng là anh có nói, cô phải biết lỗi của mình.
"Lúc nãy anh ở phòng khách kêu em chứ gì!" Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng nghĩ tới, hẳn là anh gọi "vợ" mà mình không thèm để ý đến anh, cho nên anh bị tổn thương.
"Ừm, anh kêu em rót cho anh ly nước, em không để ý đến anh." Chu Cẩn Du hợp tình hợp lý nói, vẻ mặt "em có lỗi với anh".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook