Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
-
Chương 154: Chương 119: Làm cái gì cũng phải lường trước hậu quả
Vương Tĩnh Kỳ ở nhà họ Chu bốn ngày, trừ ngày đầu tiên lúc mới tới có xảy ra chút chuyện, mấy ngày còn lại cô ở đây rất vui vẻ.
Ông cụ Chu thì khỏi phải nói, chỉ cần có cơ hội sẽ kể chuyện xưa cho cô nghe, người lớn tuổi thường thích kể mấy chuyện hồi còn trẻ với con cháu, mà Vương Tĩnh Kỳ cũng rất thích nghe ông kể chuyện, cho nên bình thường đến buổi tối là cô lại trò chuyện với ông cụ Chu.
Ngày nào Chu Cẩn Du cũng dẫn Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài chơi, không đi mua sắm, thì đi dạo ngắm cảnh, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi, tối nào về đến nhà họ Chu cũng xách theo túi lớn túi nhỏ.
Đương nhiên cô cũng là một người hiểu chuyện, nếu đã đi mua sắm, thì cũng sẽ mua cho người nhà ít đồ dùng, dù sao Chu Cẩn Du là người trả tiền, cô không đau lòng.
Bởi vì Vương Tĩnh Kỳ mới đến nhà họ Chu trong thời gian ngắn, cho nên cảm nhận của người nhà họ Chu đối với cô vẫn còn lễ phép, dịu dàng, hào phóng (vì cô thường tặng quà cho họ), chỉ có một mình Chu Bảo Cầm vẫn giữ nguyên không thay đổi, không vừa mắt cô em dâu tương lai này, cũng không hy vọng người trong nhà, đặc biệt là em trai mình không bị người phụ nữ này lừa bịp, cho nên mấy ngày nay chị ta không thèm về nhà chồng, có cơ hội là lại chạy về nhà mẹ đẻ, tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Vương Tĩnh Kỳ.
Kể từ khi Vương Tĩnh Kỳ xác nhận được tâm tư của Chu Cẩn Du, cô cũng hòa nhã chung sống với người nhà họ Chu, nếu không, với tính tình của cô, cô sẽ không làm mấy chuyện như mua quà lấy lòng người khác.
Nghĩ lại mà bực mình, nhà họ Chu nhiều người như vậy, chỉ có mình Chu Bảo Cầm là Vương Tĩnh Kỳ không thể ở gần được. Cô cũng đã thử lấy lòng chị ta rồi, nhưng nói được vài câu, cô liền không nhịn nổi nữa. Không thích thì bỏ luôn, cô cũng không luyến tiếc gì.
Nhưng mà cô không lấy lòng, cũng không chịu nổi Chu Bảo Cầm chủ động gây sự.
Tối mồng sáu, sau khi ăn tối xong, ông cụ Chu kéo Vương Tĩnh Kỳ qua nói chuyện phiếm.
Chu Cẩn Du vô cùng không vui về hành động cướp người của ông cụ Chu, bốn ngày nay ở nhà, trừ lần anh dẫn cô ra ngoài ăn cơm tối với mấy người bạn của anh, ba buổi tối còn lại đều bị ông cụ Chu đoạt cô đi mất.
Làm cho người bạn trai chân chính của cô buổi tối không có gì để làm phải ngồi xem ti vi, thật không hợp lý.
Cho nên tối nay lúc ông cụ Chu lại định cướp người, Chu Cẩn Du liền ngăn lại.
"Ông nội, ngày mai chúng cháu phải đi rồi, cô ấy còn phải về phòng dọn dẹp hành lý, sau khi thu dọn xong nếu còn thời gian, cháu sẽ để cô ấy xuống đây nói chuyện phiếm với ông tiếp." Chu Cẩn Du nói xong, kéo tay Vương Tĩnh Kỳ định đi lên lầu.
"Cái thằng nhóc đáng ghét này, cháu không có tay hay là không có đầu óc vậy? Lúc trước không phải một mình cháu cũng có thể tự thu dọn hành lý sao? Sao bây giờ lại muốn Tĩnh Kỳ làm cho cháu!" Ông cụ Chu nhìn bộ dạng cháu nội mình lúc này mà tức giận trừng mắt, nhưng ý cười trong ánh mắt thì không che giấu được.
"Lúc đó cháu chưa có bạn gái, bây giờ có rồi mà vẫn còn tự mình thu dọn hành lý, có còn là đàn ông nữa hay không chứ!" Chu Cẩn Du cực kỳ vô lại.
Ông nội chỉ thích mình cư xử như vậy, nếu mình quá nghiêm túc ông sẽ không vui.
Vương Tĩnh Kỳ đã quen với cách nói chuyện của hai người họ rồi, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mọi người mỉm cười để rời đi.
Chu Cẩn Du là con trai út bảo bối của cả gia đình, anh muốn làm cái gì là làm cái đó, nói đi là đi ngay. Nhưng cô là người có khả năng trở thành con dâu tương lai của gia đình họ, cô không dám làm như vậy. Sau này có thể bọn họ sẽ trở thành người nhà của mình, đương nhiên là cô muốn có một khởi đầu tốt.
"Cô ta có hành lý gì để thu dọn đâu chứ, cháu nhớ lúc cô ta tới đây hai tay trống trơn, đúng là có năng lực mà, mới tới có vài ngày đã có được một đống đồ tốt!"
Lại là cái giọng nói mà Vương Tĩnh Kỳ ghét nhất, cô vô thức nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, trong tình huống này, nếu cô cần phải tự mở miệng bảo vệ mình, mà Chu Cẩn Du không làm được gì, vậy thì cô cũng nên đá anh rồi.
Không biết tại sao, kể từ buổi sáng hôm đó hai người tâm sự với nhau, sau khi Vương Tĩnh Kỳ biết rõ tâm ý của Chu Cẩn Du, lúc ở trước mặt anh cô càng lúc càng yếu ớt, cũng không chịu nổi ủy khuất. Chắc là bây giờ cô được cưng chiều quá nên nhõng nhẽo, cũng có thể coi như cô có chỗ dựa rồi.
Quả nhiên, Chu Bảo Cầm vừa mới thốt lên, Chu Cẩn Du đã trừng mắt nhìn qua.
"Chị hai, sau này Kỳ Kỳ sẽ là con dâu của nhà họ Chu, cô ấy có xài hết tiền của em, em cũng cam tâm tình nguyện, bất kỳ ai cũng không có quyền được chất vấn! Chị đã gả cho người ta rồi, vẫn là nên chú ý đến chồng con của mình nhiều hơn.
Hơn nữa, mấy ngày nay em thấy cả ngày chị đều ở nhà mẹ đẻ, hình như không được hay lắm, nếu để người ngoài biết, chắc người ta lại tưởng rằng nhà họ Trịnh không nuôi nổi con dâu, để chị phải về nhà mẹ đẻ ăn nhờ uống nhờ! Bây giờ cũng trễ rồi, chị nên về nhà sớm một chút đi, nếu không anh rể lại lo lắng!" Giọng nói của Chu Cẩn Du không nhanh không chậm, nhưng lực sát thương quá mạnh mẽ khiến toàn thân Chu Bảo Cầm chảy máu.
Hết lần này đến lần khác anh nhẫn nhịn chị hai của anh quá nhiều rồi, nhưng hiển nhiên Chu Bảo Cầm cũng không phải là người tự giác, bởi vì chị ta thường hay kiếm chuyện, khiến cô gái của anh vô cùng bất mãn với anh, làm mấy ngày nay buổi tối ở trên giường anh không làm được cái gì, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của anh, chuyện này anh không thể nào tha thứ được.
Thật ra Vương Tĩnh Kỳ chỉ là mượn cớ, cố tình không để Chu Cẩn Du thực hiện được mục đích. Bởi vì ở đây là nhà họ Chu, cô cảm thấy không an toàn, mặc dù Chu Cẩn Du đã chứng minh hệ thống cách âm ở nhà họ Chu vô cùng tốt, nhưng cô cũng không tin, phải nói là không yên lòng. Cho nên mấy ngày nay lúc ở trên giường cô phải đấu trí đấu sức với Chu Cẩn Du, hơn nữa còn giành được thắng lợi.
"Cẩn Du, con nói cái gì vậy, đó là chị hai của con đó!" Giang Văn Ngọc nhìn thấy con trai mình lại vì một người phụ nữ không nhất định sẽ trở thành con dâu mình mà nói con gái của mình như vậy, cảm tình đối với Vương Tĩnh Kỳ vừa tốt hơn được chút xíu lại một lần nữa tan thành mây khói.
Con dâu không bằng con gái ruột.
Thấy con trai mình mới bây giờ đã vì người ngoài mà đối xử với chị ruột của nó như vậy, sau này nếu bọn họ kết hôn rồi, không phải đứa con trai thân yêu của mình sẽ bị người ta cướp đi luôn sao.
Thật ra mấy ngày nay Giang Văn Ngọc nghe theo lời khuyên của Chu Hoằng Nghị, trên cơ bản cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý tiếp nhận cô con dâu tương lai này, sau đó thấy cô mỗi lần ra ngoài mua sắm cái gì, cũng sẽ mua về ít đồ cho bà, mặc dù bà không nói, nhưng trong bụng cảm thấy rất hài lòng. Một người mẹ chồng bị con dâu năm lần bảy lượt khéo léo lấy lòng, có thể không hài lòng sao, chỉ có điều bây giờ không còn nữa rồi.
Chu Bảo Cầm thật không ngờ, em trai mình lại mở miệng đuổi mình đi. Mấy bữa nay chị ta cũng thường hay gây sự, mặc dù không có làm được cái gì, nhưng chị ta vẫn có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của em trai mình. Chị ta hiểu thằng em mình, cho nên cũng không dám trực tiếp đối đầu với người phụ nữ kia, chỉ có thể nói mấy lời khó nghe, mà lần nào cũng phải chịu báo ứng.
"Chu Cẩn Du, em có ý gì? Em bị người phụ nữ này mê hoặc đến nỗi không biết mình là ai luôn rồi có phải không? Chị là chị ruột của em, còn cô ta em mới quen biết được có mấy ngày, vậy mà lại vì cô ta đuổi chị đi hả! Lương tâm của em bị chó tha rồi phải không!" Chị ta thấy có mẹ đứng về phía mình, có được chỗ dựa vững chắc rồi, chị ta liền trực tiếp công kích Vương Tĩnh Kỳ.
“Người ta thường nói làm người phải biết giữ thể diện, cô Vương, cô nhìn xem, bởi vì cô mà gia đình chúng tôi gà chó không yên. Có phải cô nên biết tự giác một chút rồi hay không!
Kể từ khi quen nhau đến bây giờ cô cũng đào được không ít của cải từ thằng em của tôi rồi, chắc cũng được một khoảng không tệ, nếu như cô quá tham lam, về sau mất nhiều hơn được cũng không chừng!"
Mấy ngày nay Chu Bảo Cầm để ý Chu Cẩn Du dẫn cô đi mua rất nhiều quần áo đẹp, toàn là mấy món hàng hiệu của nước ngoài vô cùng đắt tiền, có nhiều món chị ta còn không nở bỏ tiền mua. Mặc dù biết gia đình nhà chồng mình hiển hách, nhưng cũng không phải là cực kỳ giàu có, tuy không phải lo về vấn đề ăn uống tiêu xài, nhưng không phải muốn mua cái gì là mua cái đó.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sự ghen tỵ trong ánh mắt Chu Bảo Cầm, làm cô cảm thấy khó hiểu, chị ta là con gái gia đình giàu có, muốn cái gì mà không được, lại chỉ vì nhìn thấy mấy bộ quần áo của cô mà thèm thuồng như vậy.
"Chị hai, chị nói như vậy làm em không hiểu, bạn trai em mua cho em mấy bộ quần áo là em đào mỏ, vậy chắc mấy năm nay chị cũng đào được không ít rồi phải không! Dựa theo tiêu chuẩn của chị, em cảm thấy lòng tham của mình còn chưa có sánh bằng đâu!" Vương Tĩnh Kỳ không hề tỏ ra tức giận, cười châm biếm nói với Chu Bảo Cầm.
Cô lại nhìn sắc mặt Chu Cẩn Du, ổn định tâm tình, nói tiếp: "Còn nữa, chị hai nói cái gì mà từ ngày em đến đây, trong nhà liền gà chó không yên, em còn không hiểu nổi nữa chứ! Ông nội, bác gái và chị dâu cả đối xử với em đều rất tốt, em cảm thấy mọi người rất thích em, ngược lại chị hai hình như có hơi cáu kỉnh. Cẩn Du, không thì lần sau chúng ta quay lại đây dành thời gian ra đi với chị hai đến bệnh viện một chuyến đi, cứ kéo dài mãi như vậy cũng không tốt đâu!"
Gương mặt Chu Cẩn Du không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ, không nói chuyện, nhưng mà gật đầu.
Chu Bảo Cầm tức giận vì bị em trai đuổi, bây giờ lại bị người ngoài châm chọc, trái tim bé nhỏ của chị ta có chút không chịu nổi, gương mặt đông cứng vì xấu hổ, chị ta nhìn xung quanh, muốn tìm một người làm đồng minh, cuối cùng chỉ có thể gục đầu nhào vào trong lòng mẹ Chu để tìm kiếm sự an ủi.
"Mẹ, mẹ xem cô ta nói cái gì kìa, cô ta châm chọc con đó! Người như vậy mà mẹ có thể để cho em trai cưới về sao, con nhất định không đồng ý, người phụ nữ này, có cô ta thì không có con, mà có con thì sẽ không có cô ta! Nếu như cô ta được gả vào cửa nhà họ Chu, thì về sau con cũng không về nhà mẹ đẻ nữa!"
Dù sao Giang Văn Ngọc cũng là một người đàn bà 70 tuổi rồi, bị chị ta bổ nhào vào như vậy, không kịp chuẩn bị liền đứng không vững ngã ra phía sau, may là có chị dâu cả Lý Kim Hồng đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, lúc này mới giữ được thăng bằng.
"Bảo Cầm, em làm cái gì vậy, lỡ như mẹ sơ suất ngã xuống thì làm sao bây giờ!" Chu Quân Kỳ cũng phản ứng kịp, ở bên cạnh giúp vợ đỡ mẹ mình, nhìn chằm chằm Chu Bảo Cầm, tỏ ý trách cứ.
Đứa em gái này càng lớn tính tình càng trẻ con, càng lúc càng không biết điều.
Giang Văn Ngọc cũng bị chuyện này dọa sợ, đứng vững lại đưa tay ôm ngực, bà có thể cảm nhận lúc này tim mình đang đập dồn dập.
"Con, con không phải cố ý! Mẹ không sao chứ?" Chu Bảo Cầm cũng biết bản thân mình xém chút nữa là gặp rắc rối, lách người một cái chen vào bên cạnh mẹ Chu, đẩy chị dâu cả qua một bên, đồng thời nắm cánh tay mẹ Chu.
"Mẹ không sao, không sao rồi!" Giang Văn Ngọc còn ý thức được Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn đang đứng đây, cho nên bây giờ phải cố gắng đứng vững vàng, làm chỗ dựa cho con gái mình, nếu không sau này cô thật sự được gả về đây, thì con gái mình sẽ càng ngày càng không có địa vị trong gia đình.
"Cái gì mà nôn nôn nóng nóng!" Chu Hoằng Nghị nghiêm khắc nói: "Cẩn Du, lúc nhỏ con được dạy dỗ như vậy sao? Có biết anh em hòa thuận là cái gì không hả!" Ông vừa nói vừa quay qua liếc Vương Tĩnh Kỳ một cái.
Mặc dù bên ngoài Chu Hoằng Nghị rất lợi hại, nhưng thật ra không có tiếng nói trong gia đình, thông qua mấy ngày nay quan sát, ông cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ là một cô gái tốt, không khoa trương, không kiêu căng, cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, tuy thân phận có hơi thấp, nhưng nếu sau này Cẩn Du cưới được một người con dâu như vậy, ông cũng rất hài lòng. Đối với ông, nếu như chuyện này không có gì làm ảnh hưởng đến cả gia tộc, thì con cái có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc ông cũng rất cao hứng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không để cho mấy anh chị em nhà họ Chu trở mặt thành thù.
Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy trong lời nói của ông còn có ý khác, định mở miệng nói mấy câu, đã bị Chu Cẩn Du kéo lại. Vương Tĩnh Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Thôi, ngày mai cũng đi rồi, sau này mình đừng tới đây nữa là được.
"Đủ rồi, lớn không nên thân, nhỏ không nên nết, mới đầu năm đầu tháng đã chọc lão già này tức giận rồi, muốn làm cái gì thì làm đi!" Ông cụ Chu nhìn một hồi cũng quyết định kết thúc chuyện này, trừng mắt nhìn cháu nội và con trai mấy lần, bỏ lại một câu cuối cùng, sau đó thẳng thừng chống gậy bỏ đi.
Cái này gọi là làm cái gì cũng phải lường trước hậu quả, ha ha!
Ông cụ Chu thì khỏi phải nói, chỉ cần có cơ hội sẽ kể chuyện xưa cho cô nghe, người lớn tuổi thường thích kể mấy chuyện hồi còn trẻ với con cháu, mà Vương Tĩnh Kỳ cũng rất thích nghe ông kể chuyện, cho nên bình thường đến buổi tối là cô lại trò chuyện với ông cụ Chu.
Ngày nào Chu Cẩn Du cũng dẫn Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài chơi, không đi mua sắm, thì đi dạo ngắm cảnh, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi, tối nào về đến nhà họ Chu cũng xách theo túi lớn túi nhỏ.
Đương nhiên cô cũng là một người hiểu chuyện, nếu đã đi mua sắm, thì cũng sẽ mua cho người nhà ít đồ dùng, dù sao Chu Cẩn Du là người trả tiền, cô không đau lòng.
Bởi vì Vương Tĩnh Kỳ mới đến nhà họ Chu trong thời gian ngắn, cho nên cảm nhận của người nhà họ Chu đối với cô vẫn còn lễ phép, dịu dàng, hào phóng (vì cô thường tặng quà cho họ), chỉ có một mình Chu Bảo Cầm vẫn giữ nguyên không thay đổi, không vừa mắt cô em dâu tương lai này, cũng không hy vọng người trong nhà, đặc biệt là em trai mình không bị người phụ nữ này lừa bịp, cho nên mấy ngày nay chị ta không thèm về nhà chồng, có cơ hội là lại chạy về nhà mẹ đẻ, tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Vương Tĩnh Kỳ.
Kể từ khi Vương Tĩnh Kỳ xác nhận được tâm tư của Chu Cẩn Du, cô cũng hòa nhã chung sống với người nhà họ Chu, nếu không, với tính tình của cô, cô sẽ không làm mấy chuyện như mua quà lấy lòng người khác.
Nghĩ lại mà bực mình, nhà họ Chu nhiều người như vậy, chỉ có mình Chu Bảo Cầm là Vương Tĩnh Kỳ không thể ở gần được. Cô cũng đã thử lấy lòng chị ta rồi, nhưng nói được vài câu, cô liền không nhịn nổi nữa. Không thích thì bỏ luôn, cô cũng không luyến tiếc gì.
Nhưng mà cô không lấy lòng, cũng không chịu nổi Chu Bảo Cầm chủ động gây sự.
Tối mồng sáu, sau khi ăn tối xong, ông cụ Chu kéo Vương Tĩnh Kỳ qua nói chuyện phiếm.
Chu Cẩn Du vô cùng không vui về hành động cướp người của ông cụ Chu, bốn ngày nay ở nhà, trừ lần anh dẫn cô ra ngoài ăn cơm tối với mấy người bạn của anh, ba buổi tối còn lại đều bị ông cụ Chu đoạt cô đi mất.
Làm cho người bạn trai chân chính của cô buổi tối không có gì để làm phải ngồi xem ti vi, thật không hợp lý.
Cho nên tối nay lúc ông cụ Chu lại định cướp người, Chu Cẩn Du liền ngăn lại.
"Ông nội, ngày mai chúng cháu phải đi rồi, cô ấy còn phải về phòng dọn dẹp hành lý, sau khi thu dọn xong nếu còn thời gian, cháu sẽ để cô ấy xuống đây nói chuyện phiếm với ông tiếp." Chu Cẩn Du nói xong, kéo tay Vương Tĩnh Kỳ định đi lên lầu.
"Cái thằng nhóc đáng ghét này, cháu không có tay hay là không có đầu óc vậy? Lúc trước không phải một mình cháu cũng có thể tự thu dọn hành lý sao? Sao bây giờ lại muốn Tĩnh Kỳ làm cho cháu!" Ông cụ Chu nhìn bộ dạng cháu nội mình lúc này mà tức giận trừng mắt, nhưng ý cười trong ánh mắt thì không che giấu được.
"Lúc đó cháu chưa có bạn gái, bây giờ có rồi mà vẫn còn tự mình thu dọn hành lý, có còn là đàn ông nữa hay không chứ!" Chu Cẩn Du cực kỳ vô lại.
Ông nội chỉ thích mình cư xử như vậy, nếu mình quá nghiêm túc ông sẽ không vui.
Vương Tĩnh Kỳ đã quen với cách nói chuyện của hai người họ rồi, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mọi người mỉm cười để rời đi.
Chu Cẩn Du là con trai út bảo bối của cả gia đình, anh muốn làm cái gì là làm cái đó, nói đi là đi ngay. Nhưng cô là người có khả năng trở thành con dâu tương lai của gia đình họ, cô không dám làm như vậy. Sau này có thể bọn họ sẽ trở thành người nhà của mình, đương nhiên là cô muốn có một khởi đầu tốt.
"Cô ta có hành lý gì để thu dọn đâu chứ, cháu nhớ lúc cô ta tới đây hai tay trống trơn, đúng là có năng lực mà, mới tới có vài ngày đã có được một đống đồ tốt!"
Lại là cái giọng nói mà Vương Tĩnh Kỳ ghét nhất, cô vô thức nhíu mày. Nhưng cô không nói gì, trong tình huống này, nếu cô cần phải tự mở miệng bảo vệ mình, mà Chu Cẩn Du không làm được gì, vậy thì cô cũng nên đá anh rồi.
Không biết tại sao, kể từ buổi sáng hôm đó hai người tâm sự với nhau, sau khi Vương Tĩnh Kỳ biết rõ tâm ý của Chu Cẩn Du, lúc ở trước mặt anh cô càng lúc càng yếu ớt, cũng không chịu nổi ủy khuất. Chắc là bây giờ cô được cưng chiều quá nên nhõng nhẽo, cũng có thể coi như cô có chỗ dựa rồi.
Quả nhiên, Chu Bảo Cầm vừa mới thốt lên, Chu Cẩn Du đã trừng mắt nhìn qua.
"Chị hai, sau này Kỳ Kỳ sẽ là con dâu của nhà họ Chu, cô ấy có xài hết tiền của em, em cũng cam tâm tình nguyện, bất kỳ ai cũng không có quyền được chất vấn! Chị đã gả cho người ta rồi, vẫn là nên chú ý đến chồng con của mình nhiều hơn.
Hơn nữa, mấy ngày nay em thấy cả ngày chị đều ở nhà mẹ đẻ, hình như không được hay lắm, nếu để người ngoài biết, chắc người ta lại tưởng rằng nhà họ Trịnh không nuôi nổi con dâu, để chị phải về nhà mẹ đẻ ăn nhờ uống nhờ! Bây giờ cũng trễ rồi, chị nên về nhà sớm một chút đi, nếu không anh rể lại lo lắng!" Giọng nói của Chu Cẩn Du không nhanh không chậm, nhưng lực sát thương quá mạnh mẽ khiến toàn thân Chu Bảo Cầm chảy máu.
Hết lần này đến lần khác anh nhẫn nhịn chị hai của anh quá nhiều rồi, nhưng hiển nhiên Chu Bảo Cầm cũng không phải là người tự giác, bởi vì chị ta thường hay kiếm chuyện, khiến cô gái của anh vô cùng bất mãn với anh, làm mấy ngày nay buổi tối ở trên giường anh không làm được cái gì, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của anh, chuyện này anh không thể nào tha thứ được.
Thật ra Vương Tĩnh Kỳ chỉ là mượn cớ, cố tình không để Chu Cẩn Du thực hiện được mục đích. Bởi vì ở đây là nhà họ Chu, cô cảm thấy không an toàn, mặc dù Chu Cẩn Du đã chứng minh hệ thống cách âm ở nhà họ Chu vô cùng tốt, nhưng cô cũng không tin, phải nói là không yên lòng. Cho nên mấy ngày nay lúc ở trên giường cô phải đấu trí đấu sức với Chu Cẩn Du, hơn nữa còn giành được thắng lợi.
"Cẩn Du, con nói cái gì vậy, đó là chị hai của con đó!" Giang Văn Ngọc nhìn thấy con trai mình lại vì một người phụ nữ không nhất định sẽ trở thành con dâu mình mà nói con gái của mình như vậy, cảm tình đối với Vương Tĩnh Kỳ vừa tốt hơn được chút xíu lại một lần nữa tan thành mây khói.
Con dâu không bằng con gái ruột.
Thấy con trai mình mới bây giờ đã vì người ngoài mà đối xử với chị ruột của nó như vậy, sau này nếu bọn họ kết hôn rồi, không phải đứa con trai thân yêu của mình sẽ bị người ta cướp đi luôn sao.
Thật ra mấy ngày nay Giang Văn Ngọc nghe theo lời khuyên của Chu Hoằng Nghị, trên cơ bản cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý tiếp nhận cô con dâu tương lai này, sau đó thấy cô mỗi lần ra ngoài mua sắm cái gì, cũng sẽ mua về ít đồ cho bà, mặc dù bà không nói, nhưng trong bụng cảm thấy rất hài lòng. Một người mẹ chồng bị con dâu năm lần bảy lượt khéo léo lấy lòng, có thể không hài lòng sao, chỉ có điều bây giờ không còn nữa rồi.
Chu Bảo Cầm thật không ngờ, em trai mình lại mở miệng đuổi mình đi. Mấy bữa nay chị ta cũng thường hay gây sự, mặc dù không có làm được cái gì, nhưng chị ta vẫn có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của em trai mình. Chị ta hiểu thằng em mình, cho nên cũng không dám trực tiếp đối đầu với người phụ nữ kia, chỉ có thể nói mấy lời khó nghe, mà lần nào cũng phải chịu báo ứng.
"Chu Cẩn Du, em có ý gì? Em bị người phụ nữ này mê hoặc đến nỗi không biết mình là ai luôn rồi có phải không? Chị là chị ruột của em, còn cô ta em mới quen biết được có mấy ngày, vậy mà lại vì cô ta đuổi chị đi hả! Lương tâm của em bị chó tha rồi phải không!" Chị ta thấy có mẹ đứng về phía mình, có được chỗ dựa vững chắc rồi, chị ta liền trực tiếp công kích Vương Tĩnh Kỳ.
“Người ta thường nói làm người phải biết giữ thể diện, cô Vương, cô nhìn xem, bởi vì cô mà gia đình chúng tôi gà chó không yên. Có phải cô nên biết tự giác một chút rồi hay không!
Kể từ khi quen nhau đến bây giờ cô cũng đào được không ít của cải từ thằng em của tôi rồi, chắc cũng được một khoảng không tệ, nếu như cô quá tham lam, về sau mất nhiều hơn được cũng không chừng!"
Mấy ngày nay Chu Bảo Cầm để ý Chu Cẩn Du dẫn cô đi mua rất nhiều quần áo đẹp, toàn là mấy món hàng hiệu của nước ngoài vô cùng đắt tiền, có nhiều món chị ta còn không nở bỏ tiền mua. Mặc dù biết gia đình nhà chồng mình hiển hách, nhưng cũng không phải là cực kỳ giàu có, tuy không phải lo về vấn đề ăn uống tiêu xài, nhưng không phải muốn mua cái gì là mua cái đó.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy sự ghen tỵ trong ánh mắt Chu Bảo Cầm, làm cô cảm thấy khó hiểu, chị ta là con gái gia đình giàu có, muốn cái gì mà không được, lại chỉ vì nhìn thấy mấy bộ quần áo của cô mà thèm thuồng như vậy.
"Chị hai, chị nói như vậy làm em không hiểu, bạn trai em mua cho em mấy bộ quần áo là em đào mỏ, vậy chắc mấy năm nay chị cũng đào được không ít rồi phải không! Dựa theo tiêu chuẩn của chị, em cảm thấy lòng tham của mình còn chưa có sánh bằng đâu!" Vương Tĩnh Kỳ không hề tỏ ra tức giận, cười châm biếm nói với Chu Bảo Cầm.
Cô lại nhìn sắc mặt Chu Cẩn Du, ổn định tâm tình, nói tiếp: "Còn nữa, chị hai nói cái gì mà từ ngày em đến đây, trong nhà liền gà chó không yên, em còn không hiểu nổi nữa chứ! Ông nội, bác gái và chị dâu cả đối xử với em đều rất tốt, em cảm thấy mọi người rất thích em, ngược lại chị hai hình như có hơi cáu kỉnh. Cẩn Du, không thì lần sau chúng ta quay lại đây dành thời gian ra đi với chị hai đến bệnh viện một chuyến đi, cứ kéo dài mãi như vậy cũng không tốt đâu!"
Gương mặt Chu Cẩn Du không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ, không nói chuyện, nhưng mà gật đầu.
Chu Bảo Cầm tức giận vì bị em trai đuổi, bây giờ lại bị người ngoài châm chọc, trái tim bé nhỏ của chị ta có chút không chịu nổi, gương mặt đông cứng vì xấu hổ, chị ta nhìn xung quanh, muốn tìm một người làm đồng minh, cuối cùng chỉ có thể gục đầu nhào vào trong lòng mẹ Chu để tìm kiếm sự an ủi.
"Mẹ, mẹ xem cô ta nói cái gì kìa, cô ta châm chọc con đó! Người như vậy mà mẹ có thể để cho em trai cưới về sao, con nhất định không đồng ý, người phụ nữ này, có cô ta thì không có con, mà có con thì sẽ không có cô ta! Nếu như cô ta được gả vào cửa nhà họ Chu, thì về sau con cũng không về nhà mẹ đẻ nữa!"
Dù sao Giang Văn Ngọc cũng là một người đàn bà 70 tuổi rồi, bị chị ta bổ nhào vào như vậy, không kịp chuẩn bị liền đứng không vững ngã ra phía sau, may là có chị dâu cả Lý Kim Hồng đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, lúc này mới giữ được thăng bằng.
"Bảo Cầm, em làm cái gì vậy, lỡ như mẹ sơ suất ngã xuống thì làm sao bây giờ!" Chu Quân Kỳ cũng phản ứng kịp, ở bên cạnh giúp vợ đỡ mẹ mình, nhìn chằm chằm Chu Bảo Cầm, tỏ ý trách cứ.
Đứa em gái này càng lớn tính tình càng trẻ con, càng lúc càng không biết điều.
Giang Văn Ngọc cũng bị chuyện này dọa sợ, đứng vững lại đưa tay ôm ngực, bà có thể cảm nhận lúc này tim mình đang đập dồn dập.
"Con, con không phải cố ý! Mẹ không sao chứ?" Chu Bảo Cầm cũng biết bản thân mình xém chút nữa là gặp rắc rối, lách người một cái chen vào bên cạnh mẹ Chu, đẩy chị dâu cả qua một bên, đồng thời nắm cánh tay mẹ Chu.
"Mẹ không sao, không sao rồi!" Giang Văn Ngọc còn ý thức được Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn đang đứng đây, cho nên bây giờ phải cố gắng đứng vững vàng, làm chỗ dựa cho con gái mình, nếu không sau này cô thật sự được gả về đây, thì con gái mình sẽ càng ngày càng không có địa vị trong gia đình.
"Cái gì mà nôn nôn nóng nóng!" Chu Hoằng Nghị nghiêm khắc nói: "Cẩn Du, lúc nhỏ con được dạy dỗ như vậy sao? Có biết anh em hòa thuận là cái gì không hả!" Ông vừa nói vừa quay qua liếc Vương Tĩnh Kỳ một cái.
Mặc dù bên ngoài Chu Hoằng Nghị rất lợi hại, nhưng thật ra không có tiếng nói trong gia đình, thông qua mấy ngày nay quan sát, ông cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ là một cô gái tốt, không khoa trương, không kiêu căng, cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, tuy thân phận có hơi thấp, nhưng nếu sau này Cẩn Du cưới được một người con dâu như vậy, ông cũng rất hài lòng. Đối với ông, nếu như chuyện này không có gì làm ảnh hưởng đến cả gia tộc, thì con cái có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc ông cũng rất cao hứng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không để cho mấy anh chị em nhà họ Chu trở mặt thành thù.
Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy trong lời nói của ông còn có ý khác, định mở miệng nói mấy câu, đã bị Chu Cẩn Du kéo lại. Vương Tĩnh Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Thôi, ngày mai cũng đi rồi, sau này mình đừng tới đây nữa là được.
"Đủ rồi, lớn không nên thân, nhỏ không nên nết, mới đầu năm đầu tháng đã chọc lão già này tức giận rồi, muốn làm cái gì thì làm đi!" Ông cụ Chu nhìn một hồi cũng quyết định kết thúc chuyện này, trừng mắt nhìn cháu nội và con trai mấy lần, bỏ lại một câu cuối cùng, sau đó thẳng thừng chống gậy bỏ đi.
Cái này gọi là làm cái gì cũng phải lường trước hậu quả, ha ha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook