Sơn Hải Đề Đăng
Chapter 1: Xuân

 

 Mặt trời lặn đỏ rực như một con thú dữ lao vào biển khơi giận dữ, thật là hùng vĩ. Cái bóng của núi non biến ra những hình thù kì quái trên mặt đất, như ẩn chứa một nỗi đau chưa dứt.

Gió bụi thỉnh thoảng nổi lên, thổi qua vùng đất không có lấy một ngọn cỏ, nhìn xa chỉ thấy sự hoang vu trập trùng.

Trong thung lũng, một nhóm thợ mỏ đang hối hả làm việc, đổ đất đá khai thác từ sâu dưới lòng đất ra ngoài, lấp đầy các khe núi gần đó, từng đống từng đống một.

Khi mặt trời lặn, ánh sáng dần mờ nhạt, cảm giác nóng rát dần dần dịu đi, những nhân viên canh gác bí mật ấp núp quanh công trường bắt đầu lộ diện, thăm dò xung quanh.

Một chiếc ghế nằm đơn sơ, ghép từ những mảnh gỗ cũ, được hai người khiêng lên đỉnh núi rồi đặt xuống. Trên ghế là một người trung niên gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ già trước tuổi, ông ta nheo mắt nhìn mặt trời lặn, vẫy tay xua đuổi những người xung quanh, để lộ vẻ u buồn. Gió lùa qua mái tóc bạc phơ, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng ông ta lại là người ăn mặc chỉnh tề nhất ở đây.

Dù chỉ là bộ quần áo bình thường không đáng chú ý, nhưng so với những thợ mỏ khác, bao gồm cả những nhân viên canh gác và những người vừa khiêng ông lên đây, thì bộ quần áo này đúng thật là xa xỉ vô cùng. Phần lớn trong số họ chỉ có vài mảnh vải rách để che thân, người gầy gò, bẩn thỉu, tóc tai bù xù, nơi đây không có người nào mập.

Điểm khác biệt giữa nhân viên canh gác và thợ mỏ là, ngoài việc nhân viên canh gác có vũ khí, thì họ còn đeo một chiếc mặt nạ làm bằng cỏ và buộc thêm dải vải đen trên tay để phân biệt. Hành động xé một tấm vải đen thành dải đã được coi là xa xỉ ở nơi lưu đày thiếu thốn vật tư này.

Những thợ mỏ đang quay trở lại mỏ sau khi đổ đất đá ra khe núi, làn da họ ngăm đen, hầu như không có người nào có làn da trắng sạch như người trung niên trên ghế nằm. Đa số đều đi chân trần, một phần là vì không có giày, phần khác là do họ treo giày cỏ ở eo, vì không muốn làm mòn giày khi đường không quá gồ ghề, may là họ đã quen, lớp da dưới lòng bàn chân đã trở nên cực kỳ chai sạn.

Trong số đó, có hai người, một cao một thấp, trông có vẻ khá cá biệt.

So sánh thì nói là cao và thấp, nhưng người thấp cũng không thấp hơn người khác là bao, chỉ là người cao thì cao hơn người bình thường nhiều lắm.

Gió bụi nổi lên, thổi bay tóc rối phủ mặt, dù khuôn mặt lộ ra rất bẩn, thêm vào đó là bộ râu đã lâu không được cạo, nhưng cũng không thể che giấu được nét thanh xuân trên gương mặt của hai người này.

Những thợ mỏ khác lộ rõ vẻ đờ đẫn sau thời gian dài lao động mệt mỏi, nhưng hai người cá biệt kia lại đang chăm chú quan sát người trung niên trên đỉnh núi từ xa, cho đến khi họ bước đến miệng mỏ, có người đi ra từ trong mỏ mà họ vẫn không nhận ra. Những thợ mỏ khác đều chủ động nhường đường, tránh sang một bên, nhưng hai người này suýt nữa thì đụng vào người kia.

Người kia là một nam tử mặt mày hung dữ, tên là Thân Vưu Côn, dù quần áo không đồng bộ và có nhiều miếng vá, nhưng gã vẫn là một trong hai người duy nhất ở đây có một bộ quần áo hoàn chỉnh để mặc.

Thân Vưu Côn là người chủ trì việc khai thác mỏ này, tính khí gã ta không tốt, hay đánh mắng người khác, khiến cho những thợ mỏ được gọi đến đây đều có phần sợ gã. Nhưng không ai làm gì được gã, vì gã có thực lực, có thể đảm bảo rằng mọi người được ăn hai bữa cơm khô mỗi ngày, và còn hứa hẹn sẽ thưởng một lượng lương thực sau khi xong việc!

Thân Vưu Côn trước đây luôn là người đứng đầu nơi này, nhưng từ khi người trung niên nằm trên ghế vừa đến, vai trò của gã có vẻ đã lập tức bị hạ xuống thành thuộc hạ dưới trướng của người trung niên. Vì vậy, bộ đôi trẻ tuổi cao thấp mới đặc biệt chú ý quan sát người trung niên này.

Họ không biết người trung niên đó là ai, cũng chưa từng gặp ở nơi lưu đày này, nhưng họ lại quen biết Thân Vưu Côn, thậm chí còn có thù hằn với gã.

Khi hai bên đụng mặt nhau, hai người không khỏi lo lắng, thực sự không nghĩ rằng sẽ đụng phải đối phương. Họ vội cúi đầu, để tóc rối che mặt, người cao lớn thậm chí còn cúi người thấp xuống, giả vờ khom lưng để che giấu chiều cao của mình, coi như là người biết thân biết phận.

May mà Thân Vưu Côn không hề chú ý đến họ, vừa tới miệng mỏ đã nhìn quanh bên ngoài, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt người trung niên trên đỉnh núi, gã bực bội đẩy hai người ra, hét lên một cách thô lỗ “Cút đi”, rồi nhanh chóng bước qua giữa họ, hướng thẳng đến mục tiêu.

Những thợ mỏ đờ người chỉ quay đầu nhìn một cái, không dám chậm lại bước chân, nếu chậm trễ sẽ bị coi là lười biếng, cây roi của giám công không biết thương xót là gì.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương