Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
-
Chương 41
“Thẩm Trung Hoa là người không giữ chữ tín, hơn nữa lại tham lam vô liêm sỉ,” Giang Ninh nhìn về phía Tần Phi, ngữ khí khá bất đắc dĩ nói, “Hiện tại hai người đã ký kết hợp đồng, có hiệu lực pháp luật, anh nhất định phải đề phòng lão.”
Chuyện ký hợp đồng này Giang Ninh đã từng khuyên Tần Phi mấy lần, không chỉ không khuyên nổi, hai người còn bởi vì chuyện này mà tan rã trong không khí không vui vẻ.
Tần Phi giương mắt đối diện ánh mắt Giang Ninh, cười nhạt: “Không nghĩ tới cậu còn quan tâm tôi.”
Sắc mặt Giang Ninh cứng ngắc, nhíu mày nói: “Tần Phi, anh đang giận tôi ư?”
Tần Phi cúi đầu nhìn tư liệu, cực kỳ yên tĩnh nói: “Không có.”
“Chính là……”
“Tôi còn có việc, phải đi ra ngoài.” Tần Phi đánh gãy lời Giang Ninh, cẩn thận đem tư liệu thu vào trong tay, đứng lên vòng qua người Giang Ninh, tiến vào thư phòng.
Giang Ninh trố mắt nhìn Tần Phi, thật lâu sau, đi tới trước cửa thư phòng, chần chừ trong chốc lát nói: “Anh muốn tới công ty sao? Buổi chiều tôi không có việc gì, để tôi lái xe đưa anh đi.”
Động tác trong tay Tần Phi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng: “Không cần, tiểu Trương sẽ đến đón tôi.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tâm Giang Ninh nháy mắt lạnh đi, Tần Phi chưa từng dùng thái độ xa cách đối xử với cậu như thế, thời điểm hai người cùng nhau, đa số thời gian Tần Phi đều chủ động, thao thao không ngớt, đây là lần đầu tiên, Tần Phi đối với cậu lạnh lùng như vậy.
Giang Ninh đứng tại chỗ, nhìn Tần Phi lấy đi đồ tốt, thay đổi âu phục già dặn, mở cửa rời đi, thậm chí ngay cả khi ra ngoài cũng không hề bắt chuyện.
Giang Ninh thở một hơi thật dài, ngồi vào trên ghế sô pha phòng khách, nhìn chung quanh căn nhà đã ở hơn nửa năm, trong lòng có điều phiền muộn không thể nói ra.
Từ thời điểm nào biến thành như vậy? Vốn là dựa theo kế hoạch của cậu, lấy được đồ vật sau đó tiêu sái xoay người, nhanh chân rời đi, nhưng vì cái gì bước chân lại trở nên nặng nề như thế?
Cậu xoa bóp huyệt thái dương, thả tay xuống, ngón tay chạm tới gạt tàn thuốc đặt trên bàn trà, bên trong còn có nửa điếu thuốc Tần Phi đã hút qua.
Giang Ninh đưa tay nhặt lên điếu thuốc, đặt ở trước mũi ngửi, cỗ hương vị quen thuộc, khiến người không thể chống cự, mùi vị thuộc về Tần Phi tiến vào trong lỗ mũi, Giang Ninh có chút thất thần, không tự chủ được nhớ tới lần ôm Tần Phi vào trong lòng ngực.
Cho đến khi chuông di động vang lên, cậu mới đột nhiên tỉnh táo, nhìn trong tay nửa đoạn điếu thuốc, không thể tin được chính mình sẽ nhặt lên điếu thuốc Tần Phi đã hút qua, cậu lắc lắc đầu, nhanh chóng ném điếu thuốc, vội vã nhận cuộc gọi.
“Là Giang tiên sinh sao, tôi có thể nói chuyện với ngài được không?”
“Được, luật sư Chu cứ nói.”
“Ngài đưa tới bức ảnh quá quan trọng, trong ảnh từng văn kiện tỉ mỉ ghi chép lúc Tiếu Cẩn còn trong nhiệm kỳ, Thẩm Trung Hoa đối với hắn có hành vi hối lộ, trong đó có một lần nội dung bên trong nhắc tới “Lần sự cố này”, tôi tin tưởng đây là chứng cứ Tiếu Cẩn giúp Thẩm Trung Hoa che lấp chân tướng sự tình. Có chứng cứ trong tay, trận kiện tụng này chúng ta nhất định sẽ thắng! Giang tiên sinh, chứng cứ quan trọng như thế, ngài làm sao có được?”
Âm thanh Giang Ninh lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ: “Đừng hỏi nhiều, nếu như những chứng cứ này thành lập, Thẩm Trung Hoa sẽ được phán định ra sao?”
Luật sư Chu suy tư trong chốc lát: “Lão phụ trách hoàn toàn vụ án về khai thác quặng, đồng thời còn phạm vào tội đút lót, còn khiến người khác phải chịu tội thay, những tội danh này nếu như được thành lập, nhất định sẽ phán tử hình.”
“Ừ.” Giang Ninh nghĩ hồi lâu, lại hỏi, “Còn Tiếu Cẩn thì sao?”
“Lấy chứng cứ hiện nay mà nói, Tiếu Cẩn sẽ được phán mười lăm năm cho đến hai mươi năm tù có thời hạn.”
Giang Ninh trầm mặc, không nói gì, trong mắt càng ngày càng sâu thẳm.
Luật sư Chu còn nói: “Nguyên cáo bên kia đều đã tề tựu, chứng cứ hiện tại cũng chuẩn bị gần đủ rồi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố.”
“Ừ……” Giang Ninh nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn nói: “Vậy thì khởi tố đi.”
“Được, tôi lập tức đi làm ngay.”
Cúp máy, Giang Ninh mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.
Cuối cùng cũng đến một ngày này, đã từng lập lời thề, quyết tâm muốn cho những kẻ ác phải bị trừng phạt thích đáng, vì những nỗ lực này, sớm gặt hái được thành quả, nhưng vì sao lại mệt như vậy?
Giang Ninh bất tri bất giác ngủ quên, sau đó do lạnh quá nên chợt tỉnh dậy, khi tỉnh lại, không cách nào khống chế nhớ tới lần buổi chiều anh ngủ ở đây, cũng ngủ trên ghế sô pha này, không giống chính là, khi đó có người cho cậu tấm thảm lông đắp trên người.
##
Tần Phi đi xuống lầu trước tiên gọi điện đến Tiếu Cẩn, hẹn xong địa điểm, để trợ lý Trương cùng tài xế trực tiếp đưa anh đi.
Bên trong xe, trợ lý Trương hướng về Tần Phi báo cáo tiến triển điều tra.
“Tần tổng, tôi tra được một chút chuyện liên quan đến thân thế Giang tiên sinh.”
“Thân thế?” Tần Phi kinh ngạc nói, “Thân thế hắn có vấn đề?”
“Cái này…… Tôi cũng rất tò mò.”
“Mau nói.”
“Theo điều tra, Giang Như Hải chưa từng kết hôn.”
“Chưa kết hôn? Vậy Giang Ninh từ đâu tới? Con riêng sao?” Tần Phi có chút bực bội nói.
Trợ lý Trương biết đụng đến vấn đề Giang Ninh, Tần tổng sẽ trở nên nóng giận, vì lẽ đó cậu cẩn thận từng li từng tí một tiếp tục báo cáo.
“Tuy rằng Giang Như Hải là người Bắc Kinh, nhưng lúc còn trẻ đã sớm thành đạt ở Sơn Tây, ông ở Sơn Tây làm ăn tận mười năm, trở về Bắc Kinh mang về một đứa bé, cũng chính là Giang Ninh, khi đó Giang Ninh chỉ mới sáu tuổi. Thế nhưng Giang Như Hải ở Sơn Tây chưa từng kết hôn, tư liệu về mẹ Giang Ninh không cách nào tra được.”
Tần Phi suy tư chốc lát: “Mẹ Giang Ninh không phải người Bắc Kinh, đã qua đời nhiều năm, nếu Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn buôn bán trong lúc đó nhận thức được Giang Ninh, hai người kết giao cũng có khả năng sinh ra Giang Ninh, điều này cũng có thể lý giải.”
Trợ lý Trương gật đầu nói: “Đã đi thăm dò tư liệu mẹ Giang Ninh, nhưng bởi vì sự tình đã trôi qua mười mấy năm, nếu muốn tra lên thật sự rất khó.”
“Ừ, Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn ở địa phương nào?” Tần Phi hỏi.
Trợ lý Trương mở ipad đem tài liệu bên trong đưa cho Tần Phi: “Ông đã đi qua vài nơi, trong đó thời gian ở lâu nhất chính là đây.”
Tần Phi nhìn chằm chằm màn hình, nhìn đến một hàng địa danh, ba chữ “Huyện Tấn Nham” bỗng nhiên xuất hiện trong hàng ngũ đó.
Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt tuôn đến, Tần Phi hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, huyện Tấn Nham, huyện Tấn Nham, quả nhiên Giang Ninh tìm tới địa điểm này!
##
Tần Phi hẹn Tiếu Cẩn đến quán trà ngon, Tiếu Cẩn đến sớm, ngồi bên trong nhàn nhã uống trà.
Tần Phi ngồi xuống đối diện anh.
Tiếu Cẩn giương mắt nhìn Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay có vẻ mệt muốn chết rồi nhỉ?”
“Dạ.” Tần Phi cởi áo khoác, cầm lên ly trà trước mặt.
“Chuyện trong nhà ra sao rồi?”
“Ngày mai sẽ tiến hành lễ truy điệu.”
Tiếu Cẩn nhìn Tần Phi một lúc, thấy em trai mấy ngày nay không gặp, trở nên càng thành thục cẩn trọng.
Tần Phi không nói nữa, trực tiếp lấy tư liệu Thẩm Trung Hoa đưa ra đẩy trước mặt Tần Phi.
Tiếu Cẩn biết trong túi hồ sơ sắp xếp cái gì, mở ra xong nhìn mấy lần, liền để một bên không muốn nhìn lại.
“Anh, những thứ kia em đã xem qua, anh đối thoại cùng Thẩm Trung Hoa đưa ra một vấn đề, đến tột cùng đó là cái gì?”
Tiếu Cẩn đưa mặt nhìn sang hướng khác, hai hàng lông mày nhíu lại, lặng yên một lúc, nói: “Là sự cố tai nạn khai thác mỏ than.”
“Mỏ than?”
Trên mặt Tiếu Cẩn lộ ra thần sắc rối rắm, thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi nói.
“Huyện Tấn Nham có mỏ than đá tài nguyên phong phú, có tận mười mấy mỏ than đá to nhỏ khác nhau, trong huyện có rất nhiều người làm khai thác mỏ than đá, Thẩm Trung Hoa là một trong những ông chủ đầu tư các mỏ than đá ở đây. Sau này anh đến huyện Tấn Nham nhậm chức, lão ta muốn lôi kéo anh, bị anh từ chối nhưng lão không từ bỏ, dùng hết thảy chiêu trò cưỡng bức dụ dỗ, cuối cùng làm ra ám chiêu tiêm ma túy vào người anh, ép buộc anh nghiện ma túy, để lão có thể chi phối anh. Ngày 15 tháng 4 năm 1995, một mỏ than đá nằm trong quyền quản lý của Thẩm Trung Hoa phát sinh sự cố nổ khí gas, mười bốn người gặp nạn, đây là sự cố mỏ than lần đầu tiên mà anh nhận được khi nhậm chức.”
Âm thanh Tiếu Cẩn rất trầm thấp, chuyện này giấu ở trong lòng anh tận mười bốn năm, chưa từng lần nào nói qua chuyện này, ngày hôm nay nói ra, cảm giác được cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Trong lòng có tảng đá đè lâu như thế, cũng nên dời đi rồi.
Tần Phi không dám tin nhìn anh trai mình, từ khi anh biết trong tay Thẩm Trung Hoa có chứng cứ năm đó ép Tiếu Cẩn dùng ma túy, anh còn tưởng năm đó Tiếu Cẩn làm những việc nhiều nhất cũng chỉ là bị Thẩm Trung Hoa uy hiếp mà thôi, vì chuyện làm ăn của Thẩm Trung Hoa mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghĩ tới còn có chuyện tai nạn mỏ than đá như thế này.
Tần Phi nhíu chặt hai hàng lông mày nói: “Sự cố như thế này sao anh không báo?”
“Có báo, nhưng lại che giấu hết nhân số thương vong, hơn nữa Thẩm Trung Hoa tìm người chịu tội thay mình.” Tiếu Cẩn trong thanh âm khó nén thống khổ cùng bất kham, “Lúc đó Thẩm Trung Hoa lấy ma túy đến uy hiếp anh, bắt anh đem chuyện này che giấu đi, anh thật sự không nhịn được thống khổ khi cơn nghiện phát tác, đồng thời, khi đó anh còn quá trẻ, cũng rất sợ hãi, lúc đó anh còn nhậm chức mà lại phát sinh sự cố như thế này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, anh không biết chính mình có gánh vác nổi chuyện này không……”
Hai tay Tiếu Cẩn chống lên trên trán, cúi đầu, cay đắng nói: “Chuyện này về sau, lương tâm anh cắn rứt, suốt đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ tới những người thợ mỏ đã chết kia tìm đến anh đòi mạng, sau đó…… Anh không chịu đựng được nữa, quyết định từ chức xuất ngoại. Kỳ thực nguyên nhân lớn nhất khiến anh xuất ngoại, chính là muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi chuyện ám ảnh mà anh không dám đối mặt. Tiểu Phi, anh không xứng đáng làm con cháu Tiếu gia, không xứng làm cháu của ông nội! Đã làm sai lại còn không dám đối mặt, chỉ biết trốn tránh, anh không xứng đáng làm anh trai của em! Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu rõ, có một số việc cho dù có muốn trốn cũng không thoát! Trong những năm anh ở nước ngoài, nhìn qua cứ tưởng anh sống thoải mái, kỳ thực chỉ có anh là người hiểu rõ nhất, không có một đêm nào anh ngủ ngon giấc, anh thật sự quá mệt mỏi.”
Tần Phi nhìn dáng vẻ anh hai chịu đựng sự dằn vặt, trong lòng rất khó chịu, anh nhớ tới năm đó Tiếu Cẩn hai mươi tuổi đi tới huyện Tấn Nham nhậm chức có bao nhiêu là hăng hái, hùng tâm tráng chí, nhưng còn hiện tại…… Hiện tại ngồi ngay trước mặt anh lại là một nam nhân yếu đuối không chịu nổi gánh nặng này.
Này không phải vận mệnh trêu đùa, đây là một người vào thời khắc mấu chốt đưa ra lựa chọn sai lầm, một bước sai, từng bước sai, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Tần Phi chợt nhớ tới lúc trước Giang Ninh đã từng nói, cậu nói: Nếu như anh hai anh thật sự làm chuyện sai, lẽ nào vì không muốn ông nội bị ảnh hưởng đến danh dự mà che lấp đi chân tướng sự thật à?
Khi đó chính mình cùng Giang Ninh nói một đống đạo lý, nhưng hiện tại xem ra, chính mình nói những lời này thiệt hết sức buồn cười.
Thân thể Tiếu Cẩn run rẩy, anh cầm ấm trà rót nước trà đầy ly mình, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới hòa hoãn xuống.
“Tiểu Phi, buông tha sự tình Thẩm Trung Hoa đi! Năm đó anh bị lão uy hiếp, làm ra rất nhiều chuyện sai trái, anh không thể nhìn em bước vào vết xe đổ của anh, anh đã nghĩ thông suốt rồi, trốn tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp giải quyết vấn đề này, chuyện này anh thừa nhận, anh sẽ phụ trách trách nhiệm sẽ do anh gánh chịu!”
Chuyện ký hợp đồng này Giang Ninh đã từng khuyên Tần Phi mấy lần, không chỉ không khuyên nổi, hai người còn bởi vì chuyện này mà tan rã trong không khí không vui vẻ.
Tần Phi giương mắt đối diện ánh mắt Giang Ninh, cười nhạt: “Không nghĩ tới cậu còn quan tâm tôi.”
Sắc mặt Giang Ninh cứng ngắc, nhíu mày nói: “Tần Phi, anh đang giận tôi ư?”
Tần Phi cúi đầu nhìn tư liệu, cực kỳ yên tĩnh nói: “Không có.”
“Chính là……”
“Tôi còn có việc, phải đi ra ngoài.” Tần Phi đánh gãy lời Giang Ninh, cẩn thận đem tư liệu thu vào trong tay, đứng lên vòng qua người Giang Ninh, tiến vào thư phòng.
Giang Ninh trố mắt nhìn Tần Phi, thật lâu sau, đi tới trước cửa thư phòng, chần chừ trong chốc lát nói: “Anh muốn tới công ty sao? Buổi chiều tôi không có việc gì, để tôi lái xe đưa anh đi.”
Động tác trong tay Tần Phi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, ánh mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng: “Không cần, tiểu Trương sẽ đến đón tôi.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tâm Giang Ninh nháy mắt lạnh đi, Tần Phi chưa từng dùng thái độ xa cách đối xử với cậu như thế, thời điểm hai người cùng nhau, đa số thời gian Tần Phi đều chủ động, thao thao không ngớt, đây là lần đầu tiên, Tần Phi đối với cậu lạnh lùng như vậy.
Giang Ninh đứng tại chỗ, nhìn Tần Phi lấy đi đồ tốt, thay đổi âu phục già dặn, mở cửa rời đi, thậm chí ngay cả khi ra ngoài cũng không hề bắt chuyện.
Giang Ninh thở một hơi thật dài, ngồi vào trên ghế sô pha phòng khách, nhìn chung quanh căn nhà đã ở hơn nửa năm, trong lòng có điều phiền muộn không thể nói ra.
Từ thời điểm nào biến thành như vậy? Vốn là dựa theo kế hoạch của cậu, lấy được đồ vật sau đó tiêu sái xoay người, nhanh chân rời đi, nhưng vì cái gì bước chân lại trở nên nặng nề như thế?
Cậu xoa bóp huyệt thái dương, thả tay xuống, ngón tay chạm tới gạt tàn thuốc đặt trên bàn trà, bên trong còn có nửa điếu thuốc Tần Phi đã hút qua.
Giang Ninh đưa tay nhặt lên điếu thuốc, đặt ở trước mũi ngửi, cỗ hương vị quen thuộc, khiến người không thể chống cự, mùi vị thuộc về Tần Phi tiến vào trong lỗ mũi, Giang Ninh có chút thất thần, không tự chủ được nhớ tới lần ôm Tần Phi vào trong lòng ngực.
Cho đến khi chuông di động vang lên, cậu mới đột nhiên tỉnh táo, nhìn trong tay nửa đoạn điếu thuốc, không thể tin được chính mình sẽ nhặt lên điếu thuốc Tần Phi đã hút qua, cậu lắc lắc đầu, nhanh chóng ném điếu thuốc, vội vã nhận cuộc gọi.
“Là Giang tiên sinh sao, tôi có thể nói chuyện với ngài được không?”
“Được, luật sư Chu cứ nói.”
“Ngài đưa tới bức ảnh quá quan trọng, trong ảnh từng văn kiện tỉ mỉ ghi chép lúc Tiếu Cẩn còn trong nhiệm kỳ, Thẩm Trung Hoa đối với hắn có hành vi hối lộ, trong đó có một lần nội dung bên trong nhắc tới “Lần sự cố này”, tôi tin tưởng đây là chứng cứ Tiếu Cẩn giúp Thẩm Trung Hoa che lấp chân tướng sự tình. Có chứng cứ trong tay, trận kiện tụng này chúng ta nhất định sẽ thắng! Giang tiên sinh, chứng cứ quan trọng như thế, ngài làm sao có được?”
Âm thanh Giang Ninh lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ: “Đừng hỏi nhiều, nếu như những chứng cứ này thành lập, Thẩm Trung Hoa sẽ được phán định ra sao?”
Luật sư Chu suy tư trong chốc lát: “Lão phụ trách hoàn toàn vụ án về khai thác quặng, đồng thời còn phạm vào tội đút lót, còn khiến người khác phải chịu tội thay, những tội danh này nếu như được thành lập, nhất định sẽ phán tử hình.”
“Ừ.” Giang Ninh nghĩ hồi lâu, lại hỏi, “Còn Tiếu Cẩn thì sao?”
“Lấy chứng cứ hiện nay mà nói, Tiếu Cẩn sẽ được phán mười lăm năm cho đến hai mươi năm tù có thời hạn.”
Giang Ninh trầm mặc, không nói gì, trong mắt càng ngày càng sâu thẳm.
Luật sư Chu còn nói: “Nguyên cáo bên kia đều đã tề tựu, chứng cứ hiện tại cũng chuẩn bị gần đủ rồi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố.”
“Ừ……” Giang Ninh nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn nói: “Vậy thì khởi tố đi.”
“Được, tôi lập tức đi làm ngay.”
Cúp máy, Giang Ninh mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.
Cuối cùng cũng đến một ngày này, đã từng lập lời thề, quyết tâm muốn cho những kẻ ác phải bị trừng phạt thích đáng, vì những nỗ lực này, sớm gặt hái được thành quả, nhưng vì sao lại mệt như vậy?
Giang Ninh bất tri bất giác ngủ quên, sau đó do lạnh quá nên chợt tỉnh dậy, khi tỉnh lại, không cách nào khống chế nhớ tới lần buổi chiều anh ngủ ở đây, cũng ngủ trên ghế sô pha này, không giống chính là, khi đó có người cho cậu tấm thảm lông đắp trên người.
##
Tần Phi đi xuống lầu trước tiên gọi điện đến Tiếu Cẩn, hẹn xong địa điểm, để trợ lý Trương cùng tài xế trực tiếp đưa anh đi.
Bên trong xe, trợ lý Trương hướng về Tần Phi báo cáo tiến triển điều tra.
“Tần tổng, tôi tra được một chút chuyện liên quan đến thân thế Giang tiên sinh.”
“Thân thế?” Tần Phi kinh ngạc nói, “Thân thế hắn có vấn đề?”
“Cái này…… Tôi cũng rất tò mò.”
“Mau nói.”
“Theo điều tra, Giang Như Hải chưa từng kết hôn.”
“Chưa kết hôn? Vậy Giang Ninh từ đâu tới? Con riêng sao?” Tần Phi có chút bực bội nói.
Trợ lý Trương biết đụng đến vấn đề Giang Ninh, Tần tổng sẽ trở nên nóng giận, vì lẽ đó cậu cẩn thận từng li từng tí một tiếp tục báo cáo.
“Tuy rằng Giang Như Hải là người Bắc Kinh, nhưng lúc còn trẻ đã sớm thành đạt ở Sơn Tây, ông ở Sơn Tây làm ăn tận mười năm, trở về Bắc Kinh mang về một đứa bé, cũng chính là Giang Ninh, khi đó Giang Ninh chỉ mới sáu tuổi. Thế nhưng Giang Như Hải ở Sơn Tây chưa từng kết hôn, tư liệu về mẹ Giang Ninh không cách nào tra được.”
Tần Phi suy tư chốc lát: “Mẹ Giang Ninh không phải người Bắc Kinh, đã qua đời nhiều năm, nếu Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn buôn bán trong lúc đó nhận thức được Giang Ninh, hai người kết giao cũng có khả năng sinh ra Giang Ninh, điều này cũng có thể lý giải.”
Trợ lý Trương gật đầu nói: “Đã đi thăm dò tư liệu mẹ Giang Ninh, nhưng bởi vì sự tình đã trôi qua mười mấy năm, nếu muốn tra lên thật sự rất khó.”
“Ừ, Giang Như Hải ở Sơn Tây làm ăn ở địa phương nào?” Tần Phi hỏi.
Trợ lý Trương mở ipad đem tài liệu bên trong đưa cho Tần Phi: “Ông đã đi qua vài nơi, trong đó thời gian ở lâu nhất chính là đây.”
Tần Phi nhìn chằm chằm màn hình, nhìn đến một hàng địa danh, ba chữ “Huyện Tấn Nham” bỗng nhiên xuất hiện trong hàng ngũ đó.
Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt tuôn đến, Tần Phi hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, huyện Tấn Nham, huyện Tấn Nham, quả nhiên Giang Ninh tìm tới địa điểm này!
##
Tần Phi hẹn Tiếu Cẩn đến quán trà ngon, Tiếu Cẩn đến sớm, ngồi bên trong nhàn nhã uống trà.
Tần Phi ngồi xuống đối diện anh.
Tiếu Cẩn giương mắt nhìn Tần Phi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay có vẻ mệt muốn chết rồi nhỉ?”
“Dạ.” Tần Phi cởi áo khoác, cầm lên ly trà trước mặt.
“Chuyện trong nhà ra sao rồi?”
“Ngày mai sẽ tiến hành lễ truy điệu.”
Tiếu Cẩn nhìn Tần Phi một lúc, thấy em trai mấy ngày nay không gặp, trở nên càng thành thục cẩn trọng.
Tần Phi không nói nữa, trực tiếp lấy tư liệu Thẩm Trung Hoa đưa ra đẩy trước mặt Tần Phi.
Tiếu Cẩn biết trong túi hồ sơ sắp xếp cái gì, mở ra xong nhìn mấy lần, liền để một bên không muốn nhìn lại.
“Anh, những thứ kia em đã xem qua, anh đối thoại cùng Thẩm Trung Hoa đưa ra một vấn đề, đến tột cùng đó là cái gì?”
Tiếu Cẩn đưa mặt nhìn sang hướng khác, hai hàng lông mày nhíu lại, lặng yên một lúc, nói: “Là sự cố tai nạn khai thác mỏ than.”
“Mỏ than?”
Trên mặt Tiếu Cẩn lộ ra thần sắc rối rắm, thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi nói.
“Huyện Tấn Nham có mỏ than đá tài nguyên phong phú, có tận mười mấy mỏ than đá to nhỏ khác nhau, trong huyện có rất nhiều người làm khai thác mỏ than đá, Thẩm Trung Hoa là một trong những ông chủ đầu tư các mỏ than đá ở đây. Sau này anh đến huyện Tấn Nham nhậm chức, lão ta muốn lôi kéo anh, bị anh từ chối nhưng lão không từ bỏ, dùng hết thảy chiêu trò cưỡng bức dụ dỗ, cuối cùng làm ra ám chiêu tiêm ma túy vào người anh, ép buộc anh nghiện ma túy, để lão có thể chi phối anh. Ngày 15 tháng 4 năm 1995, một mỏ than đá nằm trong quyền quản lý của Thẩm Trung Hoa phát sinh sự cố nổ khí gas, mười bốn người gặp nạn, đây là sự cố mỏ than lần đầu tiên mà anh nhận được khi nhậm chức.”
Âm thanh Tiếu Cẩn rất trầm thấp, chuyện này giấu ở trong lòng anh tận mười bốn năm, chưa từng lần nào nói qua chuyện này, ngày hôm nay nói ra, cảm giác được cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Trong lòng có tảng đá đè lâu như thế, cũng nên dời đi rồi.
Tần Phi không dám tin nhìn anh trai mình, từ khi anh biết trong tay Thẩm Trung Hoa có chứng cứ năm đó ép Tiếu Cẩn dùng ma túy, anh còn tưởng năm đó Tiếu Cẩn làm những việc nhiều nhất cũng chỉ là bị Thẩm Trung Hoa uy hiếp mà thôi, vì chuyện làm ăn của Thẩm Trung Hoa mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghĩ tới còn có chuyện tai nạn mỏ than đá như thế này.
Tần Phi nhíu chặt hai hàng lông mày nói: “Sự cố như thế này sao anh không báo?”
“Có báo, nhưng lại che giấu hết nhân số thương vong, hơn nữa Thẩm Trung Hoa tìm người chịu tội thay mình.” Tiếu Cẩn trong thanh âm khó nén thống khổ cùng bất kham, “Lúc đó Thẩm Trung Hoa lấy ma túy đến uy hiếp anh, bắt anh đem chuyện này che giấu đi, anh thật sự không nhịn được thống khổ khi cơn nghiện phát tác, đồng thời, khi đó anh còn quá trẻ, cũng rất sợ hãi, lúc đó anh còn nhậm chức mà lại phát sinh sự cố như thế này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, anh không biết chính mình có gánh vác nổi chuyện này không……”
Hai tay Tiếu Cẩn chống lên trên trán, cúi đầu, cay đắng nói: “Chuyện này về sau, lương tâm anh cắn rứt, suốt đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ tới những người thợ mỏ đã chết kia tìm đến anh đòi mạng, sau đó…… Anh không chịu đựng được nữa, quyết định từ chức xuất ngoại. Kỳ thực nguyên nhân lớn nhất khiến anh xuất ngoại, chính là muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi chuyện ám ảnh mà anh không dám đối mặt. Tiểu Phi, anh không xứng đáng làm con cháu Tiếu gia, không xứng làm cháu của ông nội! Đã làm sai lại còn không dám đối mặt, chỉ biết trốn tránh, anh không xứng đáng làm anh trai của em! Hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu rõ, có một số việc cho dù có muốn trốn cũng không thoát! Trong những năm anh ở nước ngoài, nhìn qua cứ tưởng anh sống thoải mái, kỳ thực chỉ có anh là người hiểu rõ nhất, không có một đêm nào anh ngủ ngon giấc, anh thật sự quá mệt mỏi.”
Tần Phi nhìn dáng vẻ anh hai chịu đựng sự dằn vặt, trong lòng rất khó chịu, anh nhớ tới năm đó Tiếu Cẩn hai mươi tuổi đi tới huyện Tấn Nham nhậm chức có bao nhiêu là hăng hái, hùng tâm tráng chí, nhưng còn hiện tại…… Hiện tại ngồi ngay trước mặt anh lại là một nam nhân yếu đuối không chịu nổi gánh nặng này.
Này không phải vận mệnh trêu đùa, đây là một người vào thời khắc mấu chốt đưa ra lựa chọn sai lầm, một bước sai, từng bước sai, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Tần Phi chợt nhớ tới lúc trước Giang Ninh đã từng nói, cậu nói: Nếu như anh hai anh thật sự làm chuyện sai, lẽ nào vì không muốn ông nội bị ảnh hưởng đến danh dự mà che lấp đi chân tướng sự thật à?
Khi đó chính mình cùng Giang Ninh nói một đống đạo lý, nhưng hiện tại xem ra, chính mình nói những lời này thiệt hết sức buồn cười.
Thân thể Tiếu Cẩn run rẩy, anh cầm ấm trà rót nước trà đầy ly mình, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới hòa hoãn xuống.
“Tiểu Phi, buông tha sự tình Thẩm Trung Hoa đi! Năm đó anh bị lão uy hiếp, làm ra rất nhiều chuyện sai trái, anh không thể nhìn em bước vào vết xe đổ của anh, anh đã nghĩ thông suốt rồi, trốn tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp giải quyết vấn đề này, chuyện này anh thừa nhận, anh sẽ phụ trách trách nhiệm sẽ do anh gánh chịu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook