Tần Phi ngồi ở phòng chờ sân bay, hai mắt nhắm nghiền, suy nghĩ rất lâu, trước khi lên máy bay gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

“Tiểu Trương, đi điều tra một người.”

“Xin ngài phân phó, Tần tổng.”

Tần Phi hít sâu một hơi: “Giang Ninh.”

“Ách?!” Dù cho trợ lý Trương bên người Tần Phi nhiều năm, từ lâu đã luyện thành bản lĩnh tùy cơ ứng biến, nhưng giờ phút này nghe được Tần Phi muốn điều tra Giang Ninh, cũng là vạn phần kinh ngạc.

Tần Phi trầm giọng nói: “Cậu ta đang giao thiệp với một người luật sư họ Chu, điều tra bọn họ đàm luận vụ án gì, bất cứ lúc nào có tiến triển phải hướng về tôi báo cáo.”

Nói xong những điều này, Tần Phi suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Không được để cho hắn phát hiện, không nên quấy rầy hắn.”

“Dạ.” Trợ lý Trương nhanh chóng đáp lại.

Tần Phi giao phó xong, tắt di động, đi đăng ký đến Hàng Châu.

Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm điều tra Giang Ninh, không phải không nghĩ tới muốn đem người bên gối điều tra rõ ràng từ đầu đến đuôi, thế nhưng anh luôn cảm thấy Giang Ninh rất đặc thù, trước đó chính anh chủ động theo đuổi Giang Ninh, Giang Ninh không có lý do gì phải ở bên cạnh anh.

Khoảng thời gian gần đây Giang Ninh rất khác thường, khiến anh càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó đã bị mình bỏ qua. Tần Phi không thích cục diện bị khống chế này, anh muốn biết rõ đến tột cùng Giang Ninh muốn làm cái gì.

Máy bay hạ xuống ở sân bay Hàng Châu, trợ lý sinh hoạt của ông ngoại đã chờ đợi rất lâu, đưa Tần Phi đến tận bệnh viện.

Đến bệnh viện, Tần Phi nhìn thấy cả người ông ngoại cắm đầy đường ống dẫn, tinh thần đã từng quắc thước, lão nhân gia quát tháo thương trường giờ phút này nhìn qua rất gầy yếu, ngọn nến sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng sẽ lụi tắt.

Tần Phi chỉ nhìn thoáng qua, tâm đau đớn không thôi. Anh quỳ gối trước giường bệnh, cầm tay ông ngoại, run rẩy gọi một tiếng: “Ông ngoại.”

Đáng tiếc ông không nghe thấy tiếng nói của anh, lâm vào trạng thái hôn mê.

Tần Phi vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi thăm bệnh tình.

Bác sĩ nói với anh: “Người bệnh xuất huyết não, trước mắt huyết áp lại quá cao, bệnh tình nguy hiểm, trải qua trị liệu ban đầu không có hiệu quả, tốt nhất dùng phương pháp tiến hành giải phẫu ngoại khoa, thế nhưng người bệnh tuổi tác quá cao, không chịu được cơn phẫu thuật phức tạp này, thế nên chúng tôi đề nghị không nên giải phẫu ngay lúc này.”

Tần Phi lặng yên, hồi lâu không nói, ông ngoại hơn chín mươi tuổi, không có cách nào làm phẫu thuật lớn đến thế, hiện tại anh chỉ có một lựa chọn —— Phối hợp với bác sĩ tiến hành bảo thủ trị liệu, nói thẳng ra là, chính là chờ ông ngoại tắt thở.

Mặc dù biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng tới khi đến thì, không người nào có thể tiếp nhận được.

Đến chiều chạng vạng, người Tần gia lũ lượt kéo đến Hàng Châu.

Cả đời này Tần lão gia chỉ có một trai ba gái, trưởng tử Cách Văn bị phê đấu, sau đó chết trong tù, khi chết còn chưa kịp kết hôn, cũng không lưu lại con nối dõi; Trưởng nữ chính là mẹ Tần Phi, đến tuổi xuân thì cũng chết sớm; còn lại hai nữ nhi, cũng chính là dì hai cùng dì út Tần Phi, hai người đều sinh sống ở nước ngoài, dì hai gả cho một vị luật sư nước Mỹ, hai người lại hiếm muộn, không có con, dì út chỉ sinh ra được một đứa con gái.

Một nhà dì hai cùng một nhà dì út đến sau, rất nhanh, còn có một người không được hoan nghênh cũng đến đây, đó chính là cha kế Tần Phi – Vương Chí Đạt.

Tần Phi đã mười mấy năm qua chưa từng thấy Vương Chí Đạt, năm đó ông ngoại về hưu, đem Tần thị giao trong tay Tần Phi, Vương Chí Đạt cùng Tần Phi hoàn toàn trở mặt, Vương Chí Đạt bị Tần Phi uy hiếp phải đi đến Thâm Quyến phát triển sự nghiệp.

Nếu như nói người trong Tần gia hận Tần Phi nhất, không thể nghi ngờ đó chính là Vương Chí Đạt.

Lần này Vương Chí Đạt đột nhiên lộ diện, hiển nhiên là hướng về phía Tần lão gia đòi di sản. Ông ngoại tĩnh dưỡng mười mấy năm, người này một lần còn không thèm qua hỏi, lúc này nghe được động tĩnh liền lập tức tới đây, người vô liêm sỉ cũng chỉ như thế là giỏi.

Tần Phi vội vàng ở trong bệnh viện chăm sóc ông ngoại, công việc này giao cho người khác khiến anh không yên tâm; Còn phải an bài thân quyến, động viên dì hai cùng dì út; Công ty bên kia còn phải đưa ra thông báo cùng hội đồng quản trị các cổ đông khác tình hình bên này; Đồng thời còn phải đề phòng Vương Chí Đạt thừa cơ quấy rối, mỗi ngày kết thúc sự tình khiến anh cả người mệt mỏi.

Khi trời trở tối, anh mới trở lại biệt thự của ông ngoại nghỉ ngơi.

Tắm rửa sạch sẽ, thay xong đồ ngủ, nằm ở trên giường, anh không nhịn được cầm di động lên, xem cuộc gọi cùng tin nhắn, Giang Ninh một cú gọi điện cũng không có, một cái tin nhắn cũng không gửi đến.

Anh nhìn chăm chú màn hình di động, nhìn chăm chú rất lâu, cuối cùng không nhìn nữa.

Đêm khuya yên tĩnh, cả người Tần Phi mệt mỏi nhưng không sao ngủ được……

Hai ngày sau, vẫn bận rộn như thế, ông ngoại vẫn hôn mê, tình huống một ngày so với một ngày càng gay go hơn.

Tâm tình Tần Phi ngày càng kém đi, nhưng anh cái gì cũng làm không được, chỉ có thể hầu ông ngoại bên giường, trơ mắt nhìn sinh mệnh ông ngoại từng chút một trôi qua.

Tuy rằng anh đang ở Hàng Châu, thế nhưng Thẩm Trung Hoa ở Bắc Kinh cũng khiến anh không dám thả lỏng, phái người đuổi tới Hàng Châu để lấy cho được chữ kí hợp đồng trên tay. Đồng thời, Thẩm Trung Hoa đáp ứng, khi lão nhìn thấy hợp đồng nội trong ba ngày, sẽ đưa hết tất cả nhược điểm của Tiếu Cẩn đưa tới tay Tần Phi.

Tần Phi thầm mắng lão hồ ly Thẩm Trung Hoa, đã kí rồi còn muốn kéo dài ba ngày. Nhưng giờ phút này anh không rảnh cùng Thẩm Trung Hoa kỳ kèo điều kiện, ba ngày liền ba ngày.

Tình huống ông ngoại càng ngày càng kém, lại qua một ngày rưỡi, cuối cùng ông cũng không chịu đựng được.

Ông ngoại đi thực bình tĩnh, thân nhân trong nhà đều canh giữ ở bên người lão gia. Dì hai cùng dì út khóc đến thở không ra hơi, Tần Phi khóe mắt chảy ra nước mắt.

Một giây đó, Tần Phi cảm thấy quá sức mệt mỏi, lại thêm một người thân thiết với anh ra đi, anh thật sự không chịu đựng nổi cơn đau khổ này lần nữa.

Kế tiếp là lo liệu hậu sự của ông ngoại, dựa theo di nguyện của ông ngoại, lá rụng về cội, hậu sự vẫn nên làm ở Bắc Kinh, trước tiên đem di thể chở về Bắc Kinh.

Tần Phi đi suốt đêm trở lại Bắc Kinh, sau đó không ngừng không nghỉ lo liệu hậu sự, mãi cho đến tận lễ truy điệu xong xuôi hẳn hoi, lúc này anh mới về nhà nghỉ ngơi.

Ở Hàng Châu ngây người mất năm ngày, trong năm ngày này, hoàn toàn không liên lạc với Giang Ninh. Trợ lý Trương hướng về anh báo cáo chuyện Giang Ninh cùng luật sư Chu có tiếp xúc qua lại lẫn nhau, căn cứ điều tra của trợ lý Trương, Giang Ninh đang giúp vụ án của ba Bạch Soái.

Trước đây Giang Ninh đã từng đề cập với anh sự tình về nhà Bạch Soái, ba Bạch Soái đang ngồi tù, anh đây cũng biết vụ này, nếu là như vậy, có thể giải thích nguyên nhân ngày đó Giang Ninh cùng Bạch Soái ở bên nhau. Thế nhưng Tần Phi không thể nào hiểu được, vì cái gì Giang Ninh lại gạt anh làm những chuyện này, nếu như Giang Ninh trực tiếp nói cho anh biết về vụ án ba Bạch Soái, thì anh sao lại ngăn cản cho được? Không chỉ không ngăn cản, e còn hỗ trợ thêm, ai bảo Bạch Soái và Giang Ninh là bằng hữu.

Mấy ngày nay cũng coi như là chiến tranh lạnh với Giang Ninh đi, trong lòng Tần Phi vẫn có chút oán hận Giang Ninh, nếu như Giang Ninh đồng ý đi với anh gặp ông ngoại, như vậy ít nhất có thể khiến cho ông ngoại đi không nuối tiếc, nhưng còn hiện tại, từ đầu đến cuối ông ngoại không nhìn thấy cháu ngoại ông yêu nhất, muốn dùng cả quãng đời còn lại đi chung với người kia.

Lúc Tần Phi về đến nhà, trong nhà không có ai.

Anh nhìn thấy Giang Ninh không có trong nhà, trong lòng có chút thất vọng, nhìn chung quanh một lần, trong nhà rất sạch sẽ, xem ra mấy ngày nay Giang Ninh vẫn chưa trở về, nghĩ tới đây, anh có chút âm thầm vui mừng, nói thật, anh rất lo lắng khi vừa trở về nhìn thấy Giang Ninh đã chuyển đi, nếu thật là như vậy, anh không biết phải làm sao bây giờ.

Tần Phi quá mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi lên trên giường ngủ, một giấc ngủ này ngủ đến tận buổi sáng hôm sau.

Tỉnh lại xong phát hiện di động không ở bên giường, anh vừa định xuống giường, liền nghe thấy âm thanh Giang Ninh truyền đến: “Dậy rồi?”

Giương mắt nhìn lại, Giang Ninh bận quần áo thông thường ở nhà, đứng tựa ở cạnh cửa, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tuấn tú, hai mắt trong sáng nhìn chăm chú vào anh.

Trong lòng Tần Phi khẽ run, đáp: “Ừ.”

“Lại đây ăn một chút gì đi.” Ngữ khí Giang Ninh rất tự nhiên, dường như giữa hai người chưa từng có chuyện không vui đã xảy ra vào mấy ngày hôm trước.

Tần Phi yên lặng nhìn Giang Ninh, anh biết, hiện tại ở trước mặt anh có hai sự lựa chọn: Một, phối hợp với Giang Ninh, không nhắc lại sự tình của mấy ngày trước nữa, đem vụ này bỏ qua một bên, hai người nên như thế nào thì làm thế ấy; Hai, cùng Giang Ninh nói chuyện công bằng, hỏi cậu một chút đến cùng đang suy nghĩ đến điều gì!

Nếu như là trước kia, Tần Phi không chút do dự lựa chọn phương án thứ hai, bởi vì trong mắt Tần đại thiếu không được lọt vào hạt cát nào.

Thế nhưng giờ phút này, anh vừa mất đi thân nhân yêu quý nhất, tâm tình thống khổ không thể vứt đi được, vào lúc này anh cần Giang Ninh làm bạn, dù cho lúc đó hai người đang có khúc mắc, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, anh không muốn phải gánh vác một mình.

Tần Phi trầm mặc trong chốc lát, gật đầu: “Ừ.”

Trong chớp mắt lúc anh gật đầu, trong mắt Giang Ninh lóe ra ánh sáng vui sướng không cách nào che giấu.

Tần Phi rời giường, chuẩn bị tiến vào phòng tắm rửa mặt, khi mở cửa phòng tắm ra, Giang Ninh từ phía sau ôm lấy anh.

Đôi môi ấm áp rơi vào phía sau cổ Tần Phi, hôn lên da thịt anh, hít sâu mùi vị trên người anh.

Thân thể Tần Phi bỗng dưng cứng đờ, Giang Ninh rất ít khi ở trên giường chủ động ôm lấy anh, ôm ấp ôn nhu như thế này là chưa từng có.

Giang Ninh dán vào lỗ tai anh nói: “Xin lỗi, Tần Phi, tôi không nghĩ tới ông ngoại anh……”

“Thôi được rồi, không đề cập tới việc này nữa.” Tần Phi đánh gãy lời Giang Ninh, nếu quyết định bỏ qua vụ này, anh không muốn xoắn xuýt vấn đề này nữa.

“Tôi……” Giang Ninh há miệng, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng kẹt ở trong cổ họng không nói ra được.

Tần Phi lắc đầu, kéo cánh tay cậu xuống, tiến vào phòng tắm.

Giang Ninh nhìn Tần Phi đóng cửa lại, biểu tình trên mặt dần lạnh xuống, rũ mắt xuống, có chút cô đơn.

Tần Phi rửa mặt xong, Giang Ninh đã đem bữa sáng đặt trên bàn ăn, nói là bữa sáng, kỳ thực đã sắp đến 11 giờ, phải gọi là ăn cơm trưa.

Tần Phi cúi đầu húp cháo, Giang Ninh rất thích nấu cháo, thường thả một chút đường trắng vào, hương vị thơm ngọt, rất hợp khẩu vị của anh.

Giang Ninh ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng nhìn anh mấy lần, cảnh tượng như vậy cùng trước kia không hề khác biệt.

Nhưng trong lòng hai người đều hiểu, giữa bọn họ không thể dễ dàng nói ra, không muốn đàm luận đề tài này, thật giống như trứng gà hoàn hảo lại nứt ra một đường khe hở.

Ăn cơm xong, Giang Ninh đến phòng khách lấy một thùng giấy nhỏ, nói với Tần Phi: “Buổi sáng có người đưa đồ chuyển phát nhanh đến đây, lúc đó anh còn ngủ, tôi thay anh nhận rồi.”

“À.”

“Thùng giấy chuyển phát nhanh này không có viết tên người nhận, chỉ có địa chỉ, tôi còn tưởng rằng đây là đồ vật tôi đặt hàng tới, liền mở ra nhìn, mở ra xong mới phát hiện đó là đồ vật của anh.” Giang Ninh đem thùng giấy đặt trên bàn, áy náy nói.

“Không sao đâu.” Tần Phi thuận miệng nói.

Anh đem đồ vật bên trong lấy ra nhìn mấy lần, lập tức nhíu mày nói: “Đây là tư liệu của anh trai tôi, không phải Thẩm Trung Hoa nói phái người tự mình đưa tới đây à, CMN lại bảo chuyển phát nhanh đưa tới, đúng là không xem chuyện của lão tử là chuyện to tát mà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương