Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ ba: Thật ra tôi đã biết đến anh từ một năm trước rồi.

“Sherry, con đang làm gì mà trễ như vậy vẫn chưa đi ngủ? Đang đọc sách sao?” Bà Jones ngồi bên giường của Sherry nắm lấy tay cô hỏi.

Sherry nhìn lướt qua bức thư trên bàn vẫn chưa viết được chữ nào thì cười nói, “Không phải ạ, mẹ, con đang viết một bức thư hồi âm. Ngày mai con muốn gửi nó đi nên con định viết xong mới đi ngủ.” Cô đưa một tay khác nắm lại tay của bà Jones. “Mẹ yên tâm, con sẽ không thức quá muộn đâu. Con viết gần xong rồi, mẹ mau đi ngủ đi ạ.”

“Được rồi, vậy con nghỉ sớm một chút nhé, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy. Yêu con, bé cưng của mẹ!” Bà Jones đứng dậy hôn lên má Sherry một cái. “Chúc con ngủ ngon.”

“Chúc mẹ ngủ ngon.” Sau khi Sherry đáp lại bà ấy bằng một nụ hôn trên má thì bà mới ra ngoài, lúc đến gần cửa bà dừng lại nói thêm một câu. “Sau khi viết xong thư hồi âm thì con ngủ ngay đi nhé, đừng có đọc cuốn sách quý của con nữa!”

Sherry đành phải rướn cổ lên nói to, “Con biết rồi, mẹ!”

Cô mỉm cười vừa dịu dàng lại kiên định, sau đó tiếp tục nhấc bút lên viết. Ánh đèn ấm áp từ chiếc đèn bàn chiếu lên mặt cô tạo ra một vẻ đẹp rất huyền ảo.

“Đùng … Đùng đùng …” Nhìn mục tiêu không bắn trúng trên bia ngắm trước mặt, Reid cảm thấy mình sẽ không muốn bắn lại lần nữa đâu, anh thất vọng bĩu môi.

“Ngắm mục tiêu cho chuẩn sau đó bóp cò thì sẽ trúng. Cậu đã làm sai bước nào?” Hotch hướng dẫn Reid bằng giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc thường thấy.

“Tôi không ngắm chuẩn.” Reid khẽ cúi đầu, có vẻ hơi mất tinh thần. “Anh biết mà, nếu tôi không vượt qua bài kiểm tra bắn súng vào ngày mai thì họ sẽ thu lại súng của tôi.” Anh ngẩng đầu lên hai mắt mở to.

“Cậu phụ trách lập hồ sơ tội phạm nên không cần phải mang theo súng đâu.” Hotch làm cấp trên của cậu cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“Vậy tại sao anh lại mang theo hai khẩu súng?”

Nhìn Reid đang có phần chán nản, Hotch quyết định an ủi cậu một chút: “Khi tôi gia nhập BAU, Gideon đã nói với tôi rằng ‘Muốn giết một người thì không nhất thiết phải dùng súng.’”

“Tôi không hiểu.” Reid cau mày lắc đầu.

“Sau này cậu sẽ hiểu. Chúc cậu may mắn vào ngày mai.” Hotch vỗ vai anh rồi rời khỏi sân tập. Reid đeo lại nút bịt tai cách âm.

Kết quả đúng là Reid đã không vượt qua bài kiểm tra. Anh vội vã bước đi, cúi đầu đến thẳng bàn làm việc của mình mà không chào hỏi hay nhìn bất cứ ai.

Đột nhiên Morgan từ phía sau đeo một cái còi lên người anh cười nói, “Tôi bảo thật này, nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ thổi còi nha~!” Ôi! Có Chúa mới biết Reid đang rất không vui khi nhìn chằm chằm vào cái còi trên ngực mình. Nhưng biết làm sao đây, trượt bài kiểm tra bắn súng nên anh cực kỳ không vui chút nào!

Tuy nhiên, ngay khi ngồi xuống bàn làm việc thì anh nhìn thấy bức thư quen thuộc ở trên bàn —— Gửi Spencer Reid.

Reid mím môi mở thư ra:

“Chào Tiến sĩ Reid,

Tôi đã đọc câu hỏi mà anh viết trong bức thư trước.

Đầu tiên, xin thứ lỗi cho tôi vì khi chúng ta chưa biết nhau mà tôi đã tự ý gửi thư cho anh, chắc hẳn việc này đã khiến anh cảm thấy khá khó xử.

Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, thật ra tôi đã biết đến anh từ một năm trước rồi.

Ý tôi là, một năm trước, khi tôi vừa tới làm việc tại Viện điều dưỡng Bennington và bắt đầu phụ trách việc chăm sóc mẹ anh – bà Reid thì vào ngày đầu tiên làm việc người phụ trách lúc trước của bà ấy đã nói với tôi rằng mỗi ngày bà Reid đều sẽ nhận được một bức thư từ con trai và nhắc tôi nhớ phải lấy thư giúp bà ấy. Vì vậy, ngay từ đầu tôi đã biết đến sự tồn tại của anh.

Bà Reid là một người phụ nữ tốt bụng và hiểu biết rộng. Bởi kiến thức uyên bác của bà ấy nên hàng ngày khi ở cùng bà ấy tôi sẽ thường hỏi bà ấy một vài câu hỏi về các vấn đề học thuật, trừ lần đó ra thì thỉnh thoảng bà ấy sẽ kể cho tôi một chút tin tức về anh. Mặc dù đôi khi những điều này liên quan đến nội dung trong một vài bức thư mà anh gửi tới nhưng xin anh yên tâm vì các nội dung ấy không chứa bất kỳ thông tin nào về tư liệu vụ án. Là một y tá, tôi có thể bảo đảm rằng tôi luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.

Tôi nghĩ một nhân viên FBI như anh tất nhiên có thể dễ dàng biết được danh tính của tôi nên tôi cho rằng anh đoán được lý do duy nhất khiến tôi gửi bức thư đó là vì bà Reid.

Mỗi buổi chiều, khi thời tiết tốt, tôi sẽ đưa bà Reid ra vườn hoa của Viện điều dưỡng phơi nắng, phong cảnh ở đó khá đẹp. Những lúc như thế, hai người chúng tôi sẽ đọc thư mà anh gửi tới.

Về việc tại sao tôi lại biết ngày sinh nhật của anh thì thực ra đó là chuyện ngoài ý muốn. Ngày đó khi bà Reid đọc xong thư của anh thì theo thường lệ bà ấy sẽ kể một chút cho tôi, bà ấy nói rằng anh sẽ đến San Diego để thực hiện một “chuyến phiêu lưu” mới. Đúng vậy, chuyến phiêu lưu, đây chính là cụm từ mà bà ấy thường dùng để miêu tả về công việc của anh, rất dễ thương phải không?

Chúng ta đều biết rằng cảm xúc và hành vi của bệnh nhân tâm thần phân liệt thường bị chi phối bởi các ảo giác và sự hoang tưởng. Lúc đó tôi đã cho rằng bà ấy sẽ muốn nói gì đó về chủ đề “chuyến phiêu lưu” này giống những gì mà bà ấy tưởng tượng ra như thường ngày nhưng bà ấy đã không làm thế.

Tôi nhớ rõ vẻ mặt khi ấy của bà trông hơi buồn bã nhưng ánh mắt rất dịu dàng. Bà ấy nói: “Hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của nó.”

Tôi nghĩ bà Reid có thể rất muốn gửi lời chúc tốt lành tới cho anh mà tôi nghĩ chắc hẳn anh, Tiến sĩ Reid, cũng là người mong chờ lời chúc này nhất, vì vậy tôi đã gửi bức thư kia hy vọng có thể truyền đạt tâm ý này.

Nói thật thì tôi chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ viết thư hồi âm lại. Bởi vì dù sao công việc của anh cũng rất bận rộn, thậm chí còn không có thời gian để đến thăm mẹ mình thì đối với một người lạ mà anh không quen biết, có khả năng anh sẽ càng không trao đổi thêm bất kỳ điều gì.

Nhưng bây giờ tôi muốn nói cho anh biết, thông qua đôi mắt của bà ấy tôi có thể thấy được mẹ anh thật sự rất rất nhớ anh, mỗi ngày bà ấy đều nhắc đến anh và mong anh đến đây hơn bất kỳ ai. Bà ấy có thể hơi cô đơn cho nên nếu có thể thì tôi hy vọng anh có thể đến thăm bà ấy khi anh không quá bận được không?

Trân trọng gửi anh,

Sherry Jones,

Viện điều dưỡng Bennington.”

So với lần trước thì bức thư lần này rất dài. Nhưng đối với Reid mà nói thì anh cũng có thể đọc xong rất nhanh, tuy nhiên lúc này đây anh lại dành nhiều thời gian hơn mọi khi để đọc bức thư này. Càng đọc, anh càng cảm thấy mình khó có thể tiếp tục đọc thêm nữa. Trong lòng anh tràn đầy những cảm xúc hỗn loạn và phức tạp, một vài suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh không thể suy nghĩ như bình thường. Anh vẫn giữ vẻ ngơ ngẩn đọc thư, vành mắt hơi đỏ, đôi môi mím chặt, hơi thở gấp gáp như một con thú bị thương.

“Reid, đi nào! Lại có một vụ án mới, đến phòng họp thôi.” Đột nhiên tiếng nói của Gideon đã phá tan tâm trạng rối bời của anh. Reid hốt hoảng nhét bức thư vào ngăn kéo, anh ho mạnh vài cái rồi đứng dậy tùy tiện lấy vài tập hồ sơ và sổ ghi chép chuẩn bị đến phòng họp. “Được, à, tôi sẽ đến ngay lập tức.” Lúc đứng dậy, anh vô tình làm đổ cốc cà phê trên bàn xuống đất và bị văng lên quần áo.

“Tốt hơn hết là cậu nên chỉnh trang lại mình trước đã.”

“Vâng, vâng, tôi biết rồi.” Reid nhắm mắt vuốt trán một cái. Anh nhặt cốc giấy lên rồi vội vã đi về phía toilet. Gideon nhìn chằm chằm vào lưng cậu cau mày. Anh ta nghĩ có thể Reid đã gặp chuyện gì đó.

Khi tới phòng họp thì Reid đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng trong lúc phân tích sơ bộ về vụ án anh không phát biểu ý kiến như thường ngày. Anh chỉ ghi lại những ý kiến phát biểu của mọi người một cách cẩn thận ​​và ngồi yên lặng suy nghĩ. Các thành viên trong nhóm tưởng rằng vì không vượt qua buổi kiểm tra bắn súng vào sáng nay nên anh mới buồn như vậy, do đó không ai nghi ngờ gì hết. Chỉ có Gideon, người vừa chứng kiến ​​trước đó, trong lòng ông cảm thấy hơi lo lắng cho tình hình hiện tại của Reid.

Sau khi thảo luận sơ bộ, đội BAU lên máy bay tới Des Plaines* để mở một cuộc điều tra chính thức về vụ án.

(*) Des Plaines là một thành phố thuộc quận Cook, tiểu bang Illinois, Hoa Kỳ.

Las Vegas.

Bởi vì bức thư đã được gửi vào sáng nay, thế là giải quyết xong một chuyện đau đầu nên hiện tại Sherry có vẻ khá thoải mái. Cô vừa kết thúc một ngày làm việc của mình nên cô quyết định đến Las Vegas, Nevada* để tham gia một lớp học tâm lý.

(*) Nevada là một tiểu bang có diện tích rộng hàng thứ 7 nằm ở miền tây Hoa Kỳ. Thủ

DÀNH CHO BẠN

Rủng rỉnh quà tặng tại One88 - Hoàn trả Keno đến 1.58%

phủ của Nevada là thành phố Carson còn thành phố lớn nhất là Las Vegas. Ngày nay Nevada là một trong những bang giàu mạnh nhất nước Mỹ với những ngành kinh tế chủ lực là khai mỏ, chăn nuôi, sòng bạc và du lịch.

Xem ra thì tình trạng hiện giờ của mẹ đã rất ổn định mà cô cũng có thu nhập cao nên khi nghĩ đến tương lai sau này, Sherry lại muốn tiếp tục lên kế hoạch thực hiện ước mơ ban đầu của mình —— trở thành một chuyên gia tư vấn tâm lý.

Mọi người đều biết, rất khó để lấy được giấy chứng nhận chuyên gia tư vấn tâm lý ở Mỹ, càng chưa nói đến tình hình hiện tại của Sherry. Bởi vì cô không chỉ cần phải học và lấy bằng cử nhân hoặc bằng thạc sĩ về tâm lý học mà còn cần phải vượt qua kỳ thi kiểm tra kiến thức pháp luật và đạo đức nghề nghiệp dành cho các chuyên gia tư vấn tâm lý trên toàn quốc được tổ chức tại Nevada. Hơn nữa, trước khi đạt được giấy chứng nhận thì giám sát viên sẽ hướng dẫn và sắp xếp một khoảng thời gian nhất định để họ thực tập tư vấn tâm lý. Vì vậy sau khi biết được suy nghĩ của Sherry, bà Jones đã bày tỏ sự ủng hộ của mình đồng thời bà cũng vô cùng lo lắng con gái mình sẽ chịu nhiều mệt nhọc. Tuy nhiên bà biết, Sherry là một đứa con rất kiên cường và thông minh, có chủ kiến riêng nên dù lo lắng nhưng bà sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt và uống thuốc đầy đủ để giảm bớt gánh nặng cho con gái.

Khi Sherry nhìn thấy sự khích lệ thầm lặng của mẹ thì cô càng kiên định hơn về điều mình theo đuổi và nỗ lực rất nhiều để thực hiện ước mơ của mình. Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ đi dự thính* một số các khóa học ở một trường danh tiếng.

(*) dự thính (lớp học, hội nghị) chỉ để nghe, không có quyền phát biểu, biểu quyết (vì không có tư cách là một thành viên hay một đại biểu chính thức)

Khi Sherry vào lớp, giảng viên vẫn chưa đến, trong phòng học cũng không có nhiều người. Vì là dự thính nên cô chọn ngồi ở phía sau. Cô sắp xếp lại tài liệu học tập và sổ ghi chép mà cô đã chuẩn bị, mở sách ra bắt đầu đọc trước những phần kiến thức sẽ giảng ngày hôm nay.

Thời gian từ từ trôi qua, số người trong lớp càng ngày càng nhiều hơn, đến khi mọi người vào lớp gần hết thì một người phụ nữ trung niên da trắng trông hơi nghiêm túc bước vào phòng học. Bà ấy là giảng viên của lớp học này, cũng là vị giáo sư mà Sherry thường đi dự thính —— Sharon Green. Nội dung và phong cách giảng dạy của cô Green cũng giống như ấn tượng mà cô mang lại cho người khác, cực kỳ nghiêm khắc và khuôn mẫu nhưng lại giúp Sherry bắt đầu lại từ đầu dễ dàng hơn và đặt nền tảng tốt cho việc học tiếp sau này.

Khóa học chính thức bắt đầu sau khi giảng viên vào vị trí, Sherry từ từ chìm trong mạch suy nghĩ của cô Green.

Sherry đã vượt qua một tuần vừa bận rộn vừa phong phú. Cô đến Viện điều dưỡng giúp đỡ bà Reid, đi dự thính các lớp học về tâm lý, về nhà chăm sóc mẹ và đọc sách.

Đội BAU đã bắt được kẻ giết người hàng loạt bằng xạ kích từ xa và đang trên máy bay trở về.

Vì đây là lần đầu tiên Reid dùng súng bắn chết tên tội phạm tạo bước ngoặt giúp xoay chuyển tình thế, không chỉ tự bảo vệ bản thân mà còn cứu mạng Hotch vào thời khắc nguy hiểm nên anh đã nhận được sự chấp thuận đặc biệt từ Hotch là có một khẩu súng mới. Đối với hành động lần này của anh, các thành viên trong đội đều tỏ ý khen ngợi.

Khi các thành viên khác trong đội đều tìm cho mình một vị trí thoải mái để tạm thời nghỉ ngơi trong suốt hành trình bay thì Reid đang ngồi một mình ở cái bàn thấp phía trước. Anh thật sự rất vui vì lần này anh đã có thể lấy lại được khẩu súng, đúng là anh khá hài lòng nhưng bây giờ vẫn còn có hai chuyện khiến anh bối rối. Khi anh đang mặt ủ mày chau thì Gideon cầm một tách cà phê ngồi xuống đối diện anh, “Reid, cậu có thể cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra không?” Không thể nghi ngờ người đàn ông khôn ngoan nhiều tuổi này rất tinh ý. Ông nhìn chăm chú vào Reid bằng ánh mắt đầy bao dung.

Reid do dự, ánh mắt anh có phần mất tập trung. Anh há miệng rồi mấp máy môi, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Gideon nói, “Tôi, thật ra tôi rất muốn làm một chuyện nhưng đôi khi, ừm… Tôi cảm thấy nếu tôi làm điều đó, nó có thể khiến tôi nhớ lại những điều tồi tệ và ảnh hưởng xấu đến tôi. Ngài biết không, tôi hơi sợ hãi, đúng, tôi đang sợ hãi.” Nói xong, đôi mắt anh lại rũ xuống, bả vai có phần thả lỏng hơn nhưng giọng vẫn trầm thấp, “Nhưng tôi biết như thế này là không tốt.”

“Cậu biết không, Reid, có một câu nói như vậy ‘Niềm hy vọng và nỗi sợ hãi không thể tách rời nhau, không hy vọng thì sẽ không sợ hãi, không sợ hãi cũng sẽ không hy vọng.” Gideon nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa. “Cậu sợ hãi chứng minh rằng chính bản thân cậu có sự kỳ vọng đối với chuyện này, trong lòng cậu có hy vọng. Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc, có lẽ sự sợ hãi của cậu chỉ xảy ra sau kết quả của chuyện ấy, vậy tại sao cậu không đi tìm kiếm lời giải thích cho kết quả đó? Cứ trốn tránh mãi hoặc cách xa căn nguyên của nỗi sợ hãi này cũng không thể giải quyết được vấn đề. Cậu có thể học cách tiếp cận từ từ tới gần nó để tự mình lý giải về nó cuối cùng đánh bại nó.”

Reid ngẩng đầu lên, anh không nhìn Gideon nhưng từ vẻ mặt của anh có thể thấy dường như anh đã được trấn an một chút.

Anh cảm động trước những gì được miêu tả trong bức thư. Kể từ năm 18 tuổi khi anh đưa mẹ vào Viện điều dưỡng Bennington tới nay thì đã 6 năm họ chưa gặp nhau. Không phải anh không khát vọng tình thân, anh cũng muốn mẹ làm bạn trong quá trình trưởng thành của mình nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tương lai sau này anh có thể sẽ di truyền căn bệnh của mẹ và trở thành một bệnh nhân tâm thần không thể tự lo liệu sinh hoạt giống như bà ấy thì anh lại cảm thấy rất khó để đối mặt với bà ấy vào lúc này. Khi còn nhỏ, bố anh đã bỏ rơi cả hai mẹ con anh, gia đình tan vỡ khiến anh vừa hoảng hốt vừa lo sợ cho tương lai của mình. Vì vậy, anh không gặp mẹ cũng không dám nói chuyện với bà ấy, sau đó anh lại càng ngày càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Cho đến khi bức thư này xuất hiện và phá vỡ sự ổn định tâm lý mà anh đã cẩn thận duy trì bao lâu nay. Gideon nói đúng, trốn tránh mù quáng không thể loại bỏ được nỗi sợ hãi của anh.

Anh có thể thử cố gắng thay đổi một vài thứ, anh không thể luôn sống trong sự giả tạo mà tự mình dựng nên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương