Sổ Tay Chăm Sóc Bạn Cùng Bàn Ác Quỷ
-
C4: Chương 4
4
Tương truyền, có một quái vật sống trong biển sâu, chúng lấy tình yêu làm thức ăn, sẽ ăn mất những người yêu say đắm mình.
Tôi đóng tạp chí quái vật lại, liếc nhìn trộm Trần Vô Dạng đang cúi đầu ngủ say, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ chính là cậu ấy?
Đã qua một tuần kể từ ngày đó rồi, vì cái mạng nhỏ, tôi chịu khổ đồng ý với Trần Vô Dạng, yêu đương với cậu ấy trong thời kỳ thi đại học.
Thời tiết dần dần nóng nực hơn, cậu ấy hình như rất khó chịu đựng được nhiệt độ, suốt ngày ỉu xìu không có sức lực.
Nhưng xúc tu vẫn còn đang quấn lấy tôi đó... Tôi nhìn xuống bàn một cái, bốn cái xúc tu, hai cái quấn lấy tay, hai cái quấn lấy chân.
Hay lắm, tổng cộng cậu ấy có mấy cái vậy?
Trần Vô Dạng mơ mơ màng màng mở mắt, bĩu môi với tôi, vươn qua bàn kéo lấy tay của tôi, ngón út cào vào lòng bàn tay tôi vài cái.
Tôi hất vài lần hất không ra, thế là đổi tay phải viết chữ.
Cậu ấy ghé đầu lại gần, hỏi nhỏ: “Cậu viết gì thế?”
“Vi tích phân.” Tôi cũng đáp lại rất nhỏ.
Cậu bạn học dốt này nghi hoặc cau mày: “Hả? Là tiếng anh sai?”
Tiết này là tiết tiếng anh.
“Không phải, là số học.”
“Ồ. Tan học đi uống trà sữa đi!” Trần Vô Dạng nhanh chóng đổi chủ đèe, cậu ấy rất thích những thứ ngọt ngọt lạnh lạnh.
Chiều nay được nghỉ, tôi gật đầu đồng ý rồi.
“Cậu uống cái gì?” Cậu ấy không biết lôi điện thoại từ đâu ra, xúc tu nhanh chóng ấn ấn ấn trên đó.
100% đường, thêm trân châu khoai môn và thạch pudding sương sáo.
Khóe miệng tôi giật một cái: “Cậu thích ăn cháo à?”
“Ờ—— cũng tạm?” Trần Vô Dạng không biết tại sao tôi hỏi như vậy, xúc tu cuốn lấy điện thoại di động đưa cho tôi.
Sau khi tôi gọi một ly dương chi cam lộ, vừa hay chuông tan học kêu lên.
Các bạn học xông ra như ong vỡ tổ, chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
“Giang Hòa, hôn tôi đi!” Trần Vô Dạng tiến lại gần giống như một con mèo, mắt nhìn tôi mong chờ.
Tôi cảnh giác nhìn trái phải một lượt, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên má cậu ấy.
Trần Vô Dạng bỗng nhiên nhào tới giống như uống phải thuốc kích thích, mấy cái xúc tu ghìm chặt tôi vào trong ngực, đầu vùi vào cổ tôi hút mạnh.
“Thơm quá, Giang Hòa thơm quá!” Trên mặt Trần Vô Dạng đỏ ửng bất thường, lồng ngực phập phồng, nhịp tim nhanh kỳ lạ.
Cũng có lẽ là do ăn nhiều đồ ngọt đi, giọng nói của cậu ấy cũng rất ngọt rất ngọt, ngọt đến mức đầu tôi căng lên.
“Giang Hòa, nói thích tôi đi mà!” Cậu ấy làm nũng mềm nhũn, kéo tay tôi vuốt ve xúc tu của cậu ấy.
Một lần nữa, tôi tỉnh táo lại: “Không, tôi thích học.”
Trần Vô Dạng trở mặt, mặt không vui, nhưng cảm xúc của cậu ấy tới nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh đã vứt điều không vui đó ra sau đầu, cười hớn hở nói: “Vậy tôi làm cún của Giang Hòa!”
Tôi tháo kính xuống, xoa xoa tròng mắt đang căng lên, bất lực nói: “Cậu lại nghe thấy ở đâu ra vậy?”
Đoán chừng là lại xem nhiều tiểu thuyết đầu óc toàn yêu đương nào đó rồi.
Quả nhiên, Trần Vô Dạng lôi một cuốn tiểu thuyết bìa màu hồng từ trong bàn học ra, tên là ‘Quan chấp hành cấp cao—— vợ yêu chạy đi đâu’.
Tôi mắc ói, vội vàng giục Trần Vô Dạng cùng đi lấy trà sữa.
Ở cổng trường, tôi bị thầy chủ nhiệm chặn lại rồi.
“Cậu đi lấy trà sữa trước, tôi sẽ tới!” Tôi trấn an Trần Vô Dạng đang tỏ vẻ không vui, đi cùng thầy chủ nhiệm.
“Đang yêu đương với Trần Vô Dạng hả?” Thầy chủ nhiệm trêu chọc.
Tôi ngượng ngùng sờ lên cổ, gật đầu thừa nhận rồi.
“Cũng tốt, đừng có suốt ngày cắm đầu vào học hành Giang Hòa à, cũng phải quan sát quanh mình nhiều hơn, thế mới có chút sức sống thanh thiếu niên chứ!” Thầy chủ nhiệm là một ông già hiền hòa, điềm đạm vỗ vỗ vai tôi, “Thành tích của em tôi không lo lắng!”
Lúc nói chuyện, đã đến văn phòng hiệu trưởng rồi.
Bên trong đầy ắp người ngồi.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng kéo tôi ra, thấp giọng nói: “Thanh Hoa vẫn muốn tranh giành em, học bổng nói đến con số này!”
Ông ấy giơ “năm” với tôi.
Tôi không do dự quá lâu, lắc lắc đầu: “Thôi ạ hiệu trưởng, em còn muốn đến Bắc Đại.”
Hiệu trưởng cũng gật đầu: “Cũng tốt, dù sao cũng là trường học của cha mẹ em.”
Tôi cúi đầu với thầy hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì em đi trước đây ạ.”
“Được, bên này để tôi nói chuyện.”
5
Khi tôi quay lại cổng trường, cũng khoảng mười phút, Trần Vô Dạng không thấy tung tích đâu.
Tôi vốn tưởng cậu ấy đi lấy trà sữa chưa về, nhưng tiệm trà sữa ở đối diện căn bản không đông người, Trần Vô Dạng có ở bên trong không có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong lòng không hiểu sao thấy bất an, tôi nhanh chóng chạy qua, thở hổn hển hỏi nhân viên cửa hàng: “Vừa rồi, vừa rồi có một nam sinh rất đẹp trai nào từng đến đây không ạ?”
Nhân viên nghĩ cũng không cần nghĩ đã gật đầu: “Có đó, đi với một cô gái vào trong hẻm nhỏ kia rồi.”
Biểu cảm của nhân viên cửa hàng rất tế nhị, hình như tưởng là tam giác tình yêu gì đó.
Tôi không rảnh giải thích, quay người chạy về phía con hẻm.
Đến trước hẻm, tôi lại chậm lại, chần chừ không dám tiến vào.
Sao lại là nơi tăm tối thế này nữa...
Còn chưa vào, sau lưng tôi đã toàn mồ hôi lạnh.
Ghét chết đi được!
Tôi cắn răng, quyết đâm thẳng đầu vào.
A a a Trần Vô Dạng tôi ghét cậu!
Xuất phát từ sự cân nhắc các yếu tố an toàn và tâm lý, tôi từ trước tới giờ không bao giờ đi vào hẻm nhỏ, ngày hôm nay đúng là một tình huống đặc biệt rồi.
Tôi nơm nớp lo sợ đi trong hẻm tắt, cố gắng hết mức cuộn tròn cơ thể, nhỏ tiếng gọi tên Trần Vô Dạng.
m thanh gây ra tiếng vọng lại trong bóng tối, thùng rác chất đầy rác có một con vật không biết là chuột hay mèo chui qua, con gián lướt qua trên chân tôi, mùi hôi tràn vào mũi.
Không lâu, tôi nhìn thấy một đàn chuột tụ tập lại, cúi đầu gặm nhấm gì đó, một chút sắc đỏ như ẩn như hiện, trong lòng tôi trùng xuống, bước nhanh lên dọa đuổi chuột đi.
Một đoạn xúc tu bị gặm đến mức loang loang lổ lổ nằm trên chỗ trà sữa và topping sền sệt, bỗng nhiên giãy mạnh giống như còn sinh mệnh.
Tôi bị dọa đến mức liên tục lùi lại, gót chân không biết chạm phải cái gì, ngồi phịch xuống đất.
Đáng sợ quá, hay là thôi đi vậy...
Nước mắt tự nhiên chảy xuống, hàm trên hàm dưới va vào nhau phát ra tiếng “lập cập lập cập”, gió âm u lạnh lẽo thổi từ nơi sâu thẳm lướt nhẹ qua mặt, nước mắt khô một nửa dính lại trên mặt, một mảng mồ hôi lạnh.
Tôi run lập cập, nhặt cây gậy gỗ bên cạnh lên, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
m thanh cách đó không xa càng rõ ràng hơn—— đó là một âm thanh một vũ khí sắc bén đâm vào thịt.
Chân tôi mềm nhũn gần như không đi nổi nữa, dùng sức nắm chặt gậy gỗ, gai gỗ vểnh lên đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn kéo lại một chút lý trí.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cuối đường, chân giẫm lên mấy cái xúc tu hồng nhạt.
Anh ta nói toàn những ngôn ngữ gì tôi không hiểu, lòng bàn tay giống như Iron Man phát ra ánh sáng màu xanh, chiếu sáng lên gương mặt tái nhợt của Trần Vô Dạng.
Tôi nức nở không tiếng động, phát huy khí thế chạy 50 mét, giơ cây gậy gỗ lên cao, đập mạnh xuống đúng vào đầu của hắn!
Người đàn ông theo đó ngã xuống đất, tôi lập tức buông tất cả sức lực, quỳ phịch xuống mặt đất, nước mắt chảy xuống như xả van.
“Trần Trần Trần —— ”
“Được rồi được rồi, Giang Hòa của tôi giỏi quá!” Xúc tu đến trước mắt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt của tôi đi.
Tôi vung tay ra, dùng cổ áo đồng phục lau nước mắt: “Bẩn chết đi được!”
“... Ghét, ghét bỏ tôi sao?” Lần này đến lượt Trần Vô Dạng rơi nước mắt rồi.
Tôi cực kỳ sợ hãi, chưa khi nào gặp phải cảnh tượng này, luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu ấy: “Không không không, không có ghét bỏ cậu, đừng có khóc!”
Tôi khóc càng khỏe hơn.
Cùng nhau khóc một lúc, Trần Vô Dạng không còn nước mắt để chảy nữa, xúc tu mềm oặt vòng lấy tôi: “Giang Hòa, tôi bị thương rồi, đưa tôi về nhà cậu đi!”
“Bản thân cậu không có nhà sao?” Tôi thút thít, không quên mắng.
Không ngờ Trần Vô Dạng thừa nhận rất sảng khoái: “Tôi không có, cũng không có cha mẹ!”
“... Ặc, a, ồ.” Tôi nhịn nửa ngày, “Xin lỗi... ”
“Giang Hòa đưa tôi về nhà được không, cậu xem, xúc tu đứt cả rồi!”
Trần Vô Dạng nâng xúc tu của cậu ấy lên cho tôi nhìn, nơi bị đứt đoạn vẫn không ngừng trào ra chất nhầy màu xanh.
“Máu của cậu là màu xanh lam sao?”
“Ừ ừ, đẹp đó!”
“Không đẹp!”
Tương truyền, có một quái vật sống trong biển sâu, chúng lấy tình yêu làm thức ăn, sẽ ăn mất những người yêu say đắm mình.
Tôi đóng tạp chí quái vật lại, liếc nhìn trộm Trần Vô Dạng đang cúi đầu ngủ say, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ chính là cậu ấy?
Đã qua một tuần kể từ ngày đó rồi, vì cái mạng nhỏ, tôi chịu khổ đồng ý với Trần Vô Dạng, yêu đương với cậu ấy trong thời kỳ thi đại học.
Thời tiết dần dần nóng nực hơn, cậu ấy hình như rất khó chịu đựng được nhiệt độ, suốt ngày ỉu xìu không có sức lực.
Nhưng xúc tu vẫn còn đang quấn lấy tôi đó... Tôi nhìn xuống bàn một cái, bốn cái xúc tu, hai cái quấn lấy tay, hai cái quấn lấy chân.
Hay lắm, tổng cộng cậu ấy có mấy cái vậy?
Trần Vô Dạng mơ mơ màng màng mở mắt, bĩu môi với tôi, vươn qua bàn kéo lấy tay của tôi, ngón út cào vào lòng bàn tay tôi vài cái.
Tôi hất vài lần hất không ra, thế là đổi tay phải viết chữ.
Cậu ấy ghé đầu lại gần, hỏi nhỏ: “Cậu viết gì thế?”
“Vi tích phân.” Tôi cũng đáp lại rất nhỏ.
Cậu bạn học dốt này nghi hoặc cau mày: “Hả? Là tiếng anh sai?”
Tiết này là tiết tiếng anh.
“Không phải, là số học.”
“Ồ. Tan học đi uống trà sữa đi!” Trần Vô Dạng nhanh chóng đổi chủ đèe, cậu ấy rất thích những thứ ngọt ngọt lạnh lạnh.
Chiều nay được nghỉ, tôi gật đầu đồng ý rồi.
“Cậu uống cái gì?” Cậu ấy không biết lôi điện thoại từ đâu ra, xúc tu nhanh chóng ấn ấn ấn trên đó.
100% đường, thêm trân châu khoai môn và thạch pudding sương sáo.
Khóe miệng tôi giật một cái: “Cậu thích ăn cháo à?”
“Ờ—— cũng tạm?” Trần Vô Dạng không biết tại sao tôi hỏi như vậy, xúc tu cuốn lấy điện thoại di động đưa cho tôi.
Sau khi tôi gọi một ly dương chi cam lộ, vừa hay chuông tan học kêu lên.
Các bạn học xông ra như ong vỡ tổ, chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
“Giang Hòa, hôn tôi đi!” Trần Vô Dạng tiến lại gần giống như một con mèo, mắt nhìn tôi mong chờ.
Tôi cảnh giác nhìn trái phải một lượt, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên má cậu ấy.
Trần Vô Dạng bỗng nhiên nhào tới giống như uống phải thuốc kích thích, mấy cái xúc tu ghìm chặt tôi vào trong ngực, đầu vùi vào cổ tôi hút mạnh.
“Thơm quá, Giang Hòa thơm quá!” Trên mặt Trần Vô Dạng đỏ ửng bất thường, lồng ngực phập phồng, nhịp tim nhanh kỳ lạ.
Cũng có lẽ là do ăn nhiều đồ ngọt đi, giọng nói của cậu ấy cũng rất ngọt rất ngọt, ngọt đến mức đầu tôi căng lên.
“Giang Hòa, nói thích tôi đi mà!” Cậu ấy làm nũng mềm nhũn, kéo tay tôi vuốt ve xúc tu của cậu ấy.
Một lần nữa, tôi tỉnh táo lại: “Không, tôi thích học.”
Trần Vô Dạng trở mặt, mặt không vui, nhưng cảm xúc của cậu ấy tới nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh đã vứt điều không vui đó ra sau đầu, cười hớn hở nói: “Vậy tôi làm cún của Giang Hòa!”
Tôi tháo kính xuống, xoa xoa tròng mắt đang căng lên, bất lực nói: “Cậu lại nghe thấy ở đâu ra vậy?”
Đoán chừng là lại xem nhiều tiểu thuyết đầu óc toàn yêu đương nào đó rồi.
Quả nhiên, Trần Vô Dạng lôi một cuốn tiểu thuyết bìa màu hồng từ trong bàn học ra, tên là ‘Quan chấp hành cấp cao—— vợ yêu chạy đi đâu’.
Tôi mắc ói, vội vàng giục Trần Vô Dạng cùng đi lấy trà sữa.
Ở cổng trường, tôi bị thầy chủ nhiệm chặn lại rồi.
“Cậu đi lấy trà sữa trước, tôi sẽ tới!” Tôi trấn an Trần Vô Dạng đang tỏ vẻ không vui, đi cùng thầy chủ nhiệm.
“Đang yêu đương với Trần Vô Dạng hả?” Thầy chủ nhiệm trêu chọc.
Tôi ngượng ngùng sờ lên cổ, gật đầu thừa nhận rồi.
“Cũng tốt, đừng có suốt ngày cắm đầu vào học hành Giang Hòa à, cũng phải quan sát quanh mình nhiều hơn, thế mới có chút sức sống thanh thiếu niên chứ!” Thầy chủ nhiệm là một ông già hiền hòa, điềm đạm vỗ vỗ vai tôi, “Thành tích của em tôi không lo lắng!”
Lúc nói chuyện, đã đến văn phòng hiệu trưởng rồi.
Bên trong đầy ắp người ngồi.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng kéo tôi ra, thấp giọng nói: “Thanh Hoa vẫn muốn tranh giành em, học bổng nói đến con số này!”
Ông ấy giơ “năm” với tôi.
Tôi không do dự quá lâu, lắc lắc đầu: “Thôi ạ hiệu trưởng, em còn muốn đến Bắc Đại.”
Hiệu trưởng cũng gật đầu: “Cũng tốt, dù sao cũng là trường học của cha mẹ em.”
Tôi cúi đầu với thầy hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì em đi trước đây ạ.”
“Được, bên này để tôi nói chuyện.”
5
Khi tôi quay lại cổng trường, cũng khoảng mười phút, Trần Vô Dạng không thấy tung tích đâu.
Tôi vốn tưởng cậu ấy đi lấy trà sữa chưa về, nhưng tiệm trà sữa ở đối diện căn bản không đông người, Trần Vô Dạng có ở bên trong không có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong lòng không hiểu sao thấy bất an, tôi nhanh chóng chạy qua, thở hổn hển hỏi nhân viên cửa hàng: “Vừa rồi, vừa rồi có một nam sinh rất đẹp trai nào từng đến đây không ạ?”
Nhân viên nghĩ cũng không cần nghĩ đã gật đầu: “Có đó, đi với một cô gái vào trong hẻm nhỏ kia rồi.”
Biểu cảm của nhân viên cửa hàng rất tế nhị, hình như tưởng là tam giác tình yêu gì đó.
Tôi không rảnh giải thích, quay người chạy về phía con hẻm.
Đến trước hẻm, tôi lại chậm lại, chần chừ không dám tiến vào.
Sao lại là nơi tăm tối thế này nữa...
Còn chưa vào, sau lưng tôi đã toàn mồ hôi lạnh.
Ghét chết đi được!
Tôi cắn răng, quyết đâm thẳng đầu vào.
A a a Trần Vô Dạng tôi ghét cậu!
Xuất phát từ sự cân nhắc các yếu tố an toàn và tâm lý, tôi từ trước tới giờ không bao giờ đi vào hẻm nhỏ, ngày hôm nay đúng là một tình huống đặc biệt rồi.
Tôi nơm nớp lo sợ đi trong hẻm tắt, cố gắng hết mức cuộn tròn cơ thể, nhỏ tiếng gọi tên Trần Vô Dạng.
m thanh gây ra tiếng vọng lại trong bóng tối, thùng rác chất đầy rác có một con vật không biết là chuột hay mèo chui qua, con gián lướt qua trên chân tôi, mùi hôi tràn vào mũi.
Không lâu, tôi nhìn thấy một đàn chuột tụ tập lại, cúi đầu gặm nhấm gì đó, một chút sắc đỏ như ẩn như hiện, trong lòng tôi trùng xuống, bước nhanh lên dọa đuổi chuột đi.
Một đoạn xúc tu bị gặm đến mức loang loang lổ lổ nằm trên chỗ trà sữa và topping sền sệt, bỗng nhiên giãy mạnh giống như còn sinh mệnh.
Tôi bị dọa đến mức liên tục lùi lại, gót chân không biết chạm phải cái gì, ngồi phịch xuống đất.
Đáng sợ quá, hay là thôi đi vậy...
Nước mắt tự nhiên chảy xuống, hàm trên hàm dưới va vào nhau phát ra tiếng “lập cập lập cập”, gió âm u lạnh lẽo thổi từ nơi sâu thẳm lướt nhẹ qua mặt, nước mắt khô một nửa dính lại trên mặt, một mảng mồ hôi lạnh.
Tôi run lập cập, nhặt cây gậy gỗ bên cạnh lên, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
m thanh cách đó không xa càng rõ ràng hơn—— đó là một âm thanh một vũ khí sắc bén đâm vào thịt.
Chân tôi mềm nhũn gần như không đi nổi nữa, dùng sức nắm chặt gậy gỗ, gai gỗ vểnh lên đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn kéo lại một chút lý trí.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cuối đường, chân giẫm lên mấy cái xúc tu hồng nhạt.
Anh ta nói toàn những ngôn ngữ gì tôi không hiểu, lòng bàn tay giống như Iron Man phát ra ánh sáng màu xanh, chiếu sáng lên gương mặt tái nhợt của Trần Vô Dạng.
Tôi nức nở không tiếng động, phát huy khí thế chạy 50 mét, giơ cây gậy gỗ lên cao, đập mạnh xuống đúng vào đầu của hắn!
Người đàn ông theo đó ngã xuống đất, tôi lập tức buông tất cả sức lực, quỳ phịch xuống mặt đất, nước mắt chảy xuống như xả van.
“Trần Trần Trần —— ”
“Được rồi được rồi, Giang Hòa của tôi giỏi quá!” Xúc tu đến trước mắt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt của tôi đi.
Tôi vung tay ra, dùng cổ áo đồng phục lau nước mắt: “Bẩn chết đi được!”
“... Ghét, ghét bỏ tôi sao?” Lần này đến lượt Trần Vô Dạng rơi nước mắt rồi.
Tôi cực kỳ sợ hãi, chưa khi nào gặp phải cảnh tượng này, luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu ấy: “Không không không, không có ghét bỏ cậu, đừng có khóc!”
Tôi khóc càng khỏe hơn.
Cùng nhau khóc một lúc, Trần Vô Dạng không còn nước mắt để chảy nữa, xúc tu mềm oặt vòng lấy tôi: “Giang Hòa, tôi bị thương rồi, đưa tôi về nhà cậu đi!”
“Bản thân cậu không có nhà sao?” Tôi thút thít, không quên mắng.
Không ngờ Trần Vô Dạng thừa nhận rất sảng khoái: “Tôi không có, cũng không có cha mẹ!”
“... Ặc, a, ồ.” Tôi nhịn nửa ngày, “Xin lỗi... ”
“Giang Hòa đưa tôi về nhà được không, cậu xem, xúc tu đứt cả rồi!”
Trần Vô Dạng nâng xúc tu của cậu ấy lên cho tôi nhìn, nơi bị đứt đoạn vẫn không ngừng trào ra chất nhầy màu xanh.
“Máu của cậu là màu xanh lam sao?”
“Ừ ừ, đẹp đó!”
“Không đẹp!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook