Sổ Tay Chăm Sóc Bạn Cùng Bàn Ác Quỷ
-
C3: Chương 3
3
Không ngờ rằng, lần đầu tiên bị thầy chủ nhiệm mắng, là vì bị nghi ngờ yêu sớm...
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên gạch lát sàn, thầy chủ nhiệm vẫn đang nói liên tục trên đỉnh đầu.
Trần Vô Dạng thì mặt coi như không có gì, lắc lư khuôn mặt xinh đẹp không biết đang nghĩ gì.
Bởi vì tình huống đặc biệt, tôi không lên lớp tự học buổi tối nữa.
Thế là sau khi ra khỏi chỗ thầy chủ nhiệm, tôi nói với Trần Vô Dạng: “Cậu định về phòng học sao?”
Biểu cảm Trần Vô Dạng không hào hứng lắm, nghe vậy liền cau cau cái mũi cao thẳng của mình: “Hay là cùng về nhà cậu đi?”
Tôi cạn lời nhìn cậu ấy.
Khuôn mặt với vẻ đẹp sắc bén đang dần dần phóng to trước mắt, tôi vô cảm đưa bàn tay qua, canh cánh trong lòng về hành vi cậu ấy vừa mới dọa tôi.
Trần Vô Dạng phát ra một tiếng “phù phù”, không cam tâm dùng sức đẩy lòng bàn tay tôi, mấy cái xúc tu chui ra từ ống tay áo và ống quần cậu ấy, tôi tận mắt nhìn thấy tay chân thuộc về loài người của cậu ấy cũng biến thành xúc tu trơn tuồn tuột, nhất thời sợ hãi, ngượng ngập lấy bàn tay mình đang đặt trên mặt cậu ấy ra.
Xúc tu màu hồng lại quấn lấy cổ tay chuẩn bị rời đi, dường như đang quyến luyến hơi ấm thuộc về loài người.
“Các em——!” Khi thầy chủ nhiệm cầm ly nước đi ra, nhìn chúng tôi, sắc mặt tái mét, tay run rẩy cầm ly không vững.
Tôi vội vàng đẩy Trần Vô Dạng chạy đi rồi, để tránh khỏi lại bị hòa thượng niệm kinh một lần nữa.
“Tôi về đây!” Tôi đứng ở cổng trường quay đầu lại, vẫy tay với Trần Vô Dạng.
Rõ ràng là tiếng chuông đã reo lên, Trần Vô Dạng lại giống như chưa nghe thấy vậy, lười nhác đi theo bên cạnh tôi, xúc tu mềm mại đang đặt trên vai tôi.
Cậu ấy không nói gì, cũng vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi bước từng bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Trần Vô Dạng nói: “ ltôi phải đi rồi... ”
“… Ồ.”
Ồ cái gì mà ồ hả anh giai, buông xúc tu ra đi!
Xúc tu lành lạnh rất thoải mái trong ngày hè, nhưng đừng có dán lên mặt tôi!
Sắp chạm vào miệng rồi...
Tôi không khỏi nghiêng đầu né một cái, sau đó mắt Trần Vô Dạng lập tức sáng lên, hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
Đôi mắt đó rất sâu, dường như ánh sáng không xuyên tới, nhưng đặt trên khuôn mặt của Trần Vô Dạng lại rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cậu ấy.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê rần, âm thầm hối hận vừa rồi không nên trốn!
Trần Vô Dạng bỗng nhiên cười, từ từ thu lại xúc tu của mình, giống như rắn đang trườn trên cơ thể.
“Tạm biệt, Giang Hòa.”
m thanh mát lành mang theo sự cố gắng giả vờ dịu dàng, nhưng vẫn khiến tai tôi không tự chủ mà nắm bắt lấy.
Tôi rất nhanh đã tỉnh táo lại, thầm tự tát mình hai cái.
A a a nghĩ lại kết cục của những người đó trước đây đi! Đều biến mất mà không có ai nhớ đến họ cả!
A a a tỉnh táo chút đi Giang Hòa à!
Tôi vừa đi vừa tự tát mình trong hư không, tay sờ vào chìa khoá trong túi quần, sau đó hít một ngụm khí lanh.
Quên chìa khoá trong bàn học rồi!
Hết cách, tôi chỉ có thể quay trở lại, khoảng gần mười phút, là có thể nhìn thấy cánh cổng trường quen thuộc rồi.
Trường học buổi tối u ám, bởi vì tòa nhà phòng học ở phía sau cùng, đằng trước là sân vận động, đi đến phòng học còn phải xuyên qua một tòa nhà bỏ hoang.
Tim tôi đập mạnh, nhưng không có chìa khoá thì sẽ không có chỗ để tắm rửa nghỉ ngơi, vẫn là phải đi.
Nhưng thật sự sợ quá đi a a a a!
Đằng trước chính là tòa nhà bỏ hoang rồi, tôi cúi đầu kéo cổ áo đồng phục lên bên miệng, Cắm đầu bước nhanh hơn, muốn đi qua đó với tốc độ nhanh nhất.
Đúng lúc tôi đi đến trước cửa toà nhà, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng nức nở rất nhẹ.
Cả người tôi cứng đờ, ngay sau đó là một tiếng khóc kỳ lạ truyền tới.
“Cứu tôi... Cứu tôi... ”
Lúc này cái cổ tôi cứng nhắc giống như người máy nhiều năm không tu sửa, kèn kẹt chuyển hướng quay về phía cánh cửa lớn tối om.
Lâm Y Y bò ra từ trong bóng tối, trên khuôn mặt to bằng bàn tay là nỗi sợ hãi đan xen, nước mũi nước mắt nhếch nhác dính dớp với nhau. Cô ta nhìn thấy tôi, trong mắt bộc phát ra sự ngạc nhiên mừng rỡ: “Cứu tôi! Cô có thể nhìn thấy sao? Cứu tôi với!”
Giây tiếp theo, một cái xúc tu to khoẻ đỏ thẫm, dính đầy chất nhầy bay từ trong bóng tối ra, cuốn lấy cổ Lâm Y Y kéo cô ta vào bóng tối lần nữa.
Tôi vứt balo ra theo bản năng, điên cuồng chạy về phía cửa, đưa tay định kéo cô ấy lại: “ Đừng ——!”
Vẫn chậm một bước, trên mặt đất có thêm một vết máu không biết là kéo dài đến chỗ nào.
Tôi đã bước một chân vào bóng tối rồi, quay đầu nhìn, lối vào biến thành một bức tường lấp kín cũ kỹ, dính đầy chất lỏng màu nâu đậm.
Nước mắt không tự chủ mà chảy ra, tôi đưa tay ra lau, nhưng lau thế nào cũng không hết được, càng lau càng nhiều.
“Hu... Tại sao phải để tôi gặp phải chuyện như thế này chứ!”
Tôi vừa khóc vừa tìm lối ra, cố gắng hết sức tránh khỏi hướng kéo dài của vết máu trên mặt đất kia.
“Thật sự sợ quá đi... ”
Tim sắp muốn nhảy ra khỏi ngực rồi...
Nhưng dường như cho dù đi như thế nào, một tiếng lôi kéo nặng nề trơn trượt cách tôi càng ngày càng gần.
Tôi phát hiện mình đang run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, mắt đã rất lâu không chớp rồi, vẫn luôn trong trạng thái duy trì mở to, rất khô.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, dường như đang đuổi về phía của tôi.
Trong lòng tôi bỗng nhiên buông lỏng, còn tưởng là có nhân viên của trường tuần tra phát hiện ra tôi rồi.
Nhưng nhân viên của trường đi đôi giày có tiếng động lanh lảnh như thế này sao?
Trong lòng tôi sinh nghi, đi qua một khúc cua, tôi lại nhìn thấy Lâm Y Y, khuôn mặt trong chốc lát trắng bệch giống như cô ta.
Không có thời gian nghĩ nhiều, tôi quay đầu lại điên cuồng chạy về phía trước.
Lâm Y Y theo phía sau tôi.
“A a a!” Tôi vẫn là không nhịn được mà hét lên thất thanh, gió mát rót vào cổ họng và phổi, “Cô đang dùng thứ gì để đi đó chị gái!”
Nửa thân dưới của Lâm Y Y đã không còn nữa rồi, chỉ có một khung xương trắng toát, một chút “bộ phận” vụn vặt rơi xuống theo bước chạy của cô ta.
Thể lực của tôi trước giờ đều rất kém, đến nửa khung xương cũng không chạy thắng được, Lâm Y Y vượt qua tôi, kéo lấy cổ áo sau của tôi ném mạnh về phía sau.
Lực của cô ta lớn đến kỳ lạ, tôi ngây ngốc, cả người bay lơ lửng lên không trung, sau đó nhanh chóng rơi xuống!
“Xin lỗi, cô đi chết thay tôi đi!” Nét mặt Lâm Y Y lạnh lùng, dường như không hề cảm thấy thứ mình vừa tiện tay vứt lại chính là một mạng người.
Sau đó xúc tu theo sát phía sau hơi ngừng lại, cuối cùng chuyển hướng, vững vàng đón lấy tôi.
Tôi treo trên xúc tu, thở phào một hơi.
Bỗng nhiên, bên tai lóe qua một đường ánh sáng đỏ, một xúc tu khác trong chớp mắt đuổi kịp Lâm Y Y đang chạy băng băng, mũi nhọn của xúc tu dưới ánh trăng sáng lên như kim loại, sau đó “xì xì” một tiếng, xuyên qua Lâm Y Y.
Đáng sợ quá!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá!!!!!!!
Sự buồn nôn dâng lên đầu, tôi cố gắng nhịn khóc, nhưng mà nước mắt vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống, từng giọt rơi lên xúc tu.
Xúc tu lay lay tôi, dường như đang ước lượng tôi còn bao nhiêu nước mắt có thể chảy nữa.
Lâm Y Y còn hơi thở cuối cùng, giống như một chiếc ống bễ thở phì phò, vừa phát ra tiếng cười quỷ dị.
“Khà khà, khụ khụ!” Cô ta lại ho ra vài miếng thịt, sắc mặt điên cuồng kêu gào, “Hệ thống! Hệ thống! Mày lừa tao!”
Tôi không dám nói chuyện, treo trên xúc tu giống như một con cá chết, âm thầm chảy nước mắt.
Càng nhiều xúc tu xuất hiện trong tầm nhìn.
Chủ nhân của chúng cũng từ từ hiện hình trong bóng tối.
Lại là tiếng lôi kéo dính nhớp nháp, nặng nề đó.
“Lại khóc rồi, Giang Hòa.”
Một đôi tay xuyên qua dưới nách tôi, nâng tôi lên cao giống như bế búp bê vậy.
Tôi nhìn rõ người đi tới, trong nội tâm bỗng hiện ra bốn chữ “Hóa ra là thế”.
Trần Vô Dạng thò đầu, thân mật dụng vào chóp mũi tôi: “Chắc cậu vẫn thích hình dạng của con người nhỉ?”
Không phải hình dạng con người khiến cậu ấy trông rất quái dị và nguy hiểm, khuôn mặt u ám thiếu sức sống, xúc tu đỏ thẫm đáng sợ, tất cả đều vừa tách biệt, lại vừa hài hòa.
Tôi ngồi trên cánh tay cậu ấy, dáng vẻ ôm trẻ con rất kinh điển.
Xúc tu đội cậu ấy lên cao, tôi nhìn xuống phía dưới, cảm thấy hơi chóng mặt, vì để giữ đầu không cắm xuống, tôi ôm chặt lấy cổ cậu ấy.
“... Giang Hòa, tôi sắp bị ghìm chết rồi.” Giọng nói bất lực của Trần Vô Dạng truyền tới.
Tôi càng ôm chặt lấy cậu ấy, sụp đổ nói: “Cậu sẽ ném tôi xuống! Chắc chắn sẽ như vậy!”
“Không đâu không đâu.” Xúc tu đang trượt trên lưng tôi, vụng về an ủi.
Trần Vô Dạng lại nói: “Có điều tôi phải ăn rồi, ôm như này tôi không ăn được!”
“Cậu cậu cậu ăn người à?” Tôi bỗng cảm thấy không ổn.
Bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Tiếng xột xoạt vang lên, tôi vô thức muốn quay đầu, kết quả bị xúc tu nhẹ nhàng chặn lại sau gáy.
“Sao có thể nhìn trai đẹp ăn cơm chứ!”
Yết hầu đang chuyển động... Cậu ấy ăn rất nhanh, một lát sau phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Tiếp theo, đến lượt cậu rồi... ”
Một luồng khí lạnh thổi vào tai tôi.
“A a a a!” Tôi nhắm mắt lại, một sự chào hỏi.
“A!” Trần Vô Dạng phát ra một tiếng rên, cằm hướng về phía tôi, đỏ lên một mảng, “Đau quá!”
“Xin xin xin lỗi!” Tôi vừa tuôn trào nước mắt, vừa xin lỗi một cách thành thục.
Trần Vô Dạng chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt mông lung tiến lại gần, như có ma lực hút tôi lại vậy.
“Giang Hòa, cậu có thể nhìn thấy sao?”
Linh hồn lập tức bị kéo trở về cơ thể, tôi hoảng hốt đối diện với cậu ấy.
Trần Vô Dạng hài lòng nở nụ cười, dính nhớp nháp giống như xúc tu của cậu ấy dán lên, cọ cọ mặt của tôi: “Tôi biết mà, cậu nghịch xúc tu của tôi rất vui ấy!”
“Làm gì có!” Tôi lập tức phản bác, “ Tôi không có cậu đừng có nói bừa!”
Trần Vô Dạng cắn vào má trái của tôi, hàm răng nhẹ nhàng nghiền nghiền, nói mơ hồ: “Chính là có, có lúc nhéo người ta đau lắm đó!”
“Cậu đừng có… Nói bừa...” Đầu óc tôi quá tải, cpu sắp cháy xém rồi, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên.
“Giang Hòa, thích tôi sao?” Trần Vô Dạng thấp giọng dụ dỗ, “Nói, thích Trần Vô Dạng.”
Nói đến “Thích”, đầu óc tôi lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mặt tôi vô cảm đẩy mặt cậu ấy ra: “Không thể, tôi chỉ thích học thôi.”
“... Vậy thì tôi ăn cậu nhé!” Trần Vô Dạng cười hi hi nói.
A a a làm gì có ai nghe người khác nói không thích mình mà lại muốn ăn người ta chứ! Thẹn quá hoá giận đi!
Tôi điên cuồng lắc đầu, nước mắt sắp khóc cạn rồi: “Đừng đừng đừng, đừng ăn tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được, đừng ăn tôi!”
“Không ăn cũng được!”
Tôi cảm thấy mình nhìn thấy hy vọng rồi.
“Vậy Giang Hòa yêu đương với tôi đi!”
“Hả?” Tôi ngơ luôn.
Không ngờ rằng, lần đầu tiên bị thầy chủ nhiệm mắng, là vì bị nghi ngờ yêu sớm...
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên gạch lát sàn, thầy chủ nhiệm vẫn đang nói liên tục trên đỉnh đầu.
Trần Vô Dạng thì mặt coi như không có gì, lắc lư khuôn mặt xinh đẹp không biết đang nghĩ gì.
Bởi vì tình huống đặc biệt, tôi không lên lớp tự học buổi tối nữa.
Thế là sau khi ra khỏi chỗ thầy chủ nhiệm, tôi nói với Trần Vô Dạng: “Cậu định về phòng học sao?”
Biểu cảm Trần Vô Dạng không hào hứng lắm, nghe vậy liền cau cau cái mũi cao thẳng của mình: “Hay là cùng về nhà cậu đi?”
Tôi cạn lời nhìn cậu ấy.
Khuôn mặt với vẻ đẹp sắc bén đang dần dần phóng to trước mắt, tôi vô cảm đưa bàn tay qua, canh cánh trong lòng về hành vi cậu ấy vừa mới dọa tôi.
Trần Vô Dạng phát ra một tiếng “phù phù”, không cam tâm dùng sức đẩy lòng bàn tay tôi, mấy cái xúc tu chui ra từ ống tay áo và ống quần cậu ấy, tôi tận mắt nhìn thấy tay chân thuộc về loài người của cậu ấy cũng biến thành xúc tu trơn tuồn tuột, nhất thời sợ hãi, ngượng ngập lấy bàn tay mình đang đặt trên mặt cậu ấy ra.
Xúc tu màu hồng lại quấn lấy cổ tay chuẩn bị rời đi, dường như đang quyến luyến hơi ấm thuộc về loài người.
“Các em——!” Khi thầy chủ nhiệm cầm ly nước đi ra, nhìn chúng tôi, sắc mặt tái mét, tay run rẩy cầm ly không vững.
Tôi vội vàng đẩy Trần Vô Dạng chạy đi rồi, để tránh khỏi lại bị hòa thượng niệm kinh một lần nữa.
“Tôi về đây!” Tôi đứng ở cổng trường quay đầu lại, vẫy tay với Trần Vô Dạng.
Rõ ràng là tiếng chuông đã reo lên, Trần Vô Dạng lại giống như chưa nghe thấy vậy, lười nhác đi theo bên cạnh tôi, xúc tu mềm mại đang đặt trên vai tôi.
Cậu ấy không nói gì, cũng vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi bước từng bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Trần Vô Dạng nói: “ ltôi phải đi rồi... ”
“… Ồ.”
Ồ cái gì mà ồ hả anh giai, buông xúc tu ra đi!
Xúc tu lành lạnh rất thoải mái trong ngày hè, nhưng đừng có dán lên mặt tôi!
Sắp chạm vào miệng rồi...
Tôi không khỏi nghiêng đầu né một cái, sau đó mắt Trần Vô Dạng lập tức sáng lên, hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
Đôi mắt đó rất sâu, dường như ánh sáng không xuyên tới, nhưng đặt trên khuôn mặt của Trần Vô Dạng lại rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cậu ấy.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê rần, âm thầm hối hận vừa rồi không nên trốn!
Trần Vô Dạng bỗng nhiên cười, từ từ thu lại xúc tu của mình, giống như rắn đang trườn trên cơ thể.
“Tạm biệt, Giang Hòa.”
m thanh mát lành mang theo sự cố gắng giả vờ dịu dàng, nhưng vẫn khiến tai tôi không tự chủ mà nắm bắt lấy.
Tôi rất nhanh đã tỉnh táo lại, thầm tự tát mình hai cái.
A a a nghĩ lại kết cục của những người đó trước đây đi! Đều biến mất mà không có ai nhớ đến họ cả!
A a a tỉnh táo chút đi Giang Hòa à!
Tôi vừa đi vừa tự tát mình trong hư không, tay sờ vào chìa khoá trong túi quần, sau đó hít một ngụm khí lanh.
Quên chìa khoá trong bàn học rồi!
Hết cách, tôi chỉ có thể quay trở lại, khoảng gần mười phút, là có thể nhìn thấy cánh cổng trường quen thuộc rồi.
Trường học buổi tối u ám, bởi vì tòa nhà phòng học ở phía sau cùng, đằng trước là sân vận động, đi đến phòng học còn phải xuyên qua một tòa nhà bỏ hoang.
Tim tôi đập mạnh, nhưng không có chìa khoá thì sẽ không có chỗ để tắm rửa nghỉ ngơi, vẫn là phải đi.
Nhưng thật sự sợ quá đi a a a a!
Đằng trước chính là tòa nhà bỏ hoang rồi, tôi cúi đầu kéo cổ áo đồng phục lên bên miệng, Cắm đầu bước nhanh hơn, muốn đi qua đó với tốc độ nhanh nhất.
Đúng lúc tôi đi đến trước cửa toà nhà, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng nức nở rất nhẹ.
Cả người tôi cứng đờ, ngay sau đó là một tiếng khóc kỳ lạ truyền tới.
“Cứu tôi... Cứu tôi... ”
Lúc này cái cổ tôi cứng nhắc giống như người máy nhiều năm không tu sửa, kèn kẹt chuyển hướng quay về phía cánh cửa lớn tối om.
Lâm Y Y bò ra từ trong bóng tối, trên khuôn mặt to bằng bàn tay là nỗi sợ hãi đan xen, nước mũi nước mắt nhếch nhác dính dớp với nhau. Cô ta nhìn thấy tôi, trong mắt bộc phát ra sự ngạc nhiên mừng rỡ: “Cứu tôi! Cô có thể nhìn thấy sao? Cứu tôi với!”
Giây tiếp theo, một cái xúc tu to khoẻ đỏ thẫm, dính đầy chất nhầy bay từ trong bóng tối ra, cuốn lấy cổ Lâm Y Y kéo cô ta vào bóng tối lần nữa.
Tôi vứt balo ra theo bản năng, điên cuồng chạy về phía cửa, đưa tay định kéo cô ấy lại: “ Đừng ——!”
Vẫn chậm một bước, trên mặt đất có thêm một vết máu không biết là kéo dài đến chỗ nào.
Tôi đã bước một chân vào bóng tối rồi, quay đầu nhìn, lối vào biến thành một bức tường lấp kín cũ kỹ, dính đầy chất lỏng màu nâu đậm.
Nước mắt không tự chủ mà chảy ra, tôi đưa tay ra lau, nhưng lau thế nào cũng không hết được, càng lau càng nhiều.
“Hu... Tại sao phải để tôi gặp phải chuyện như thế này chứ!”
Tôi vừa khóc vừa tìm lối ra, cố gắng hết sức tránh khỏi hướng kéo dài của vết máu trên mặt đất kia.
“Thật sự sợ quá đi... ”
Tim sắp muốn nhảy ra khỏi ngực rồi...
Nhưng dường như cho dù đi như thế nào, một tiếng lôi kéo nặng nề trơn trượt cách tôi càng ngày càng gần.
Tôi phát hiện mình đang run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, mắt đã rất lâu không chớp rồi, vẫn luôn trong trạng thái duy trì mở to, rất khô.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, dường như đang đuổi về phía của tôi.
Trong lòng tôi bỗng nhiên buông lỏng, còn tưởng là có nhân viên của trường tuần tra phát hiện ra tôi rồi.
Nhưng nhân viên của trường đi đôi giày có tiếng động lanh lảnh như thế này sao?
Trong lòng tôi sinh nghi, đi qua một khúc cua, tôi lại nhìn thấy Lâm Y Y, khuôn mặt trong chốc lát trắng bệch giống như cô ta.
Không có thời gian nghĩ nhiều, tôi quay đầu lại điên cuồng chạy về phía trước.
Lâm Y Y theo phía sau tôi.
“A a a!” Tôi vẫn là không nhịn được mà hét lên thất thanh, gió mát rót vào cổ họng và phổi, “Cô đang dùng thứ gì để đi đó chị gái!”
Nửa thân dưới của Lâm Y Y đã không còn nữa rồi, chỉ có một khung xương trắng toát, một chút “bộ phận” vụn vặt rơi xuống theo bước chạy của cô ta.
Thể lực của tôi trước giờ đều rất kém, đến nửa khung xương cũng không chạy thắng được, Lâm Y Y vượt qua tôi, kéo lấy cổ áo sau của tôi ném mạnh về phía sau.
Lực của cô ta lớn đến kỳ lạ, tôi ngây ngốc, cả người bay lơ lửng lên không trung, sau đó nhanh chóng rơi xuống!
“Xin lỗi, cô đi chết thay tôi đi!” Nét mặt Lâm Y Y lạnh lùng, dường như không hề cảm thấy thứ mình vừa tiện tay vứt lại chính là một mạng người.
Sau đó xúc tu theo sát phía sau hơi ngừng lại, cuối cùng chuyển hướng, vững vàng đón lấy tôi.
Tôi treo trên xúc tu, thở phào một hơi.
Bỗng nhiên, bên tai lóe qua một đường ánh sáng đỏ, một xúc tu khác trong chớp mắt đuổi kịp Lâm Y Y đang chạy băng băng, mũi nhọn của xúc tu dưới ánh trăng sáng lên như kim loại, sau đó “xì xì” một tiếng, xuyên qua Lâm Y Y.
Đáng sợ quá!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá!!!!
đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá!!!!!!!
Sự buồn nôn dâng lên đầu, tôi cố gắng nhịn khóc, nhưng mà nước mắt vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống, từng giọt rơi lên xúc tu.
Xúc tu lay lay tôi, dường như đang ước lượng tôi còn bao nhiêu nước mắt có thể chảy nữa.
Lâm Y Y còn hơi thở cuối cùng, giống như một chiếc ống bễ thở phì phò, vừa phát ra tiếng cười quỷ dị.
“Khà khà, khụ khụ!” Cô ta lại ho ra vài miếng thịt, sắc mặt điên cuồng kêu gào, “Hệ thống! Hệ thống! Mày lừa tao!”
Tôi không dám nói chuyện, treo trên xúc tu giống như một con cá chết, âm thầm chảy nước mắt.
Càng nhiều xúc tu xuất hiện trong tầm nhìn.
Chủ nhân của chúng cũng từ từ hiện hình trong bóng tối.
Lại là tiếng lôi kéo dính nhớp nháp, nặng nề đó.
“Lại khóc rồi, Giang Hòa.”
Một đôi tay xuyên qua dưới nách tôi, nâng tôi lên cao giống như bế búp bê vậy.
Tôi nhìn rõ người đi tới, trong nội tâm bỗng hiện ra bốn chữ “Hóa ra là thế”.
Trần Vô Dạng thò đầu, thân mật dụng vào chóp mũi tôi: “Chắc cậu vẫn thích hình dạng của con người nhỉ?”
Không phải hình dạng con người khiến cậu ấy trông rất quái dị và nguy hiểm, khuôn mặt u ám thiếu sức sống, xúc tu đỏ thẫm đáng sợ, tất cả đều vừa tách biệt, lại vừa hài hòa.
Tôi ngồi trên cánh tay cậu ấy, dáng vẻ ôm trẻ con rất kinh điển.
Xúc tu đội cậu ấy lên cao, tôi nhìn xuống phía dưới, cảm thấy hơi chóng mặt, vì để giữ đầu không cắm xuống, tôi ôm chặt lấy cổ cậu ấy.
“... Giang Hòa, tôi sắp bị ghìm chết rồi.” Giọng nói bất lực của Trần Vô Dạng truyền tới.
Tôi càng ôm chặt lấy cậu ấy, sụp đổ nói: “Cậu sẽ ném tôi xuống! Chắc chắn sẽ như vậy!”
“Không đâu không đâu.” Xúc tu đang trượt trên lưng tôi, vụng về an ủi.
Trần Vô Dạng lại nói: “Có điều tôi phải ăn rồi, ôm như này tôi không ăn được!”
“Cậu cậu cậu ăn người à?” Tôi bỗng cảm thấy không ổn.
Bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Tiếng xột xoạt vang lên, tôi vô thức muốn quay đầu, kết quả bị xúc tu nhẹ nhàng chặn lại sau gáy.
“Sao có thể nhìn trai đẹp ăn cơm chứ!”
Yết hầu đang chuyển động... Cậu ấy ăn rất nhanh, một lát sau phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Tiếp theo, đến lượt cậu rồi... ”
Một luồng khí lạnh thổi vào tai tôi.
“A a a a!” Tôi nhắm mắt lại, một sự chào hỏi.
“A!” Trần Vô Dạng phát ra một tiếng rên, cằm hướng về phía tôi, đỏ lên một mảng, “Đau quá!”
“Xin xin xin lỗi!” Tôi vừa tuôn trào nước mắt, vừa xin lỗi một cách thành thục.
Trần Vô Dạng chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt mông lung tiến lại gần, như có ma lực hút tôi lại vậy.
“Giang Hòa, cậu có thể nhìn thấy sao?”
Linh hồn lập tức bị kéo trở về cơ thể, tôi hoảng hốt đối diện với cậu ấy.
Trần Vô Dạng hài lòng nở nụ cười, dính nhớp nháp giống như xúc tu của cậu ấy dán lên, cọ cọ mặt của tôi: “Tôi biết mà, cậu nghịch xúc tu của tôi rất vui ấy!”
“Làm gì có!” Tôi lập tức phản bác, “ Tôi không có cậu đừng có nói bừa!”
Trần Vô Dạng cắn vào má trái của tôi, hàm răng nhẹ nhàng nghiền nghiền, nói mơ hồ: “Chính là có, có lúc nhéo người ta đau lắm đó!”
“Cậu đừng có… Nói bừa...” Đầu óc tôi quá tải, cpu sắp cháy xém rồi, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên.
“Giang Hòa, thích tôi sao?” Trần Vô Dạng thấp giọng dụ dỗ, “Nói, thích Trần Vô Dạng.”
Nói đến “Thích”, đầu óc tôi lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mặt tôi vô cảm đẩy mặt cậu ấy ra: “Không thể, tôi chỉ thích học thôi.”
“... Vậy thì tôi ăn cậu nhé!” Trần Vô Dạng cười hi hi nói.
A a a làm gì có ai nghe người khác nói không thích mình mà lại muốn ăn người ta chứ! Thẹn quá hoá giận đi!
Tôi điên cuồng lắc đầu, nước mắt sắp khóc cạn rồi: “Đừng đừng đừng, đừng ăn tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được, đừng ăn tôi!”
“Không ăn cũng được!”
Tôi cảm thấy mình nhìn thấy hy vọng rồi.
“Vậy Giang Hòa yêu đương với tôi đi!”
“Hả?” Tôi ngơ luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook