Đối với Cố Cẩm Chi, những ngày tháng chung sống cùng bạn trai nhỏ ngô nghê quả thực là ngây ngất như mơ, tràn đầy sung sướng.
Thoáng chốc, hắn bỗng trở thành kẻ cán đích đầu tiên trong đám bạn cùng trang lứa.
Khi bọn Từ Châu còn đang phiền não vì xem mắt với đính hôn, chiếc nhẫn Lâm Hử mua tặng đã an vị trên ngón áp út bàn tay trái của Cố Cẩm Chi. Toàn thân hắn tỏa ra hơi thở của kẻ đã có gia đình, thậm chí còn sớm được trải nghiệm cuộc sống tân hôn hạnh phúc.
Về phương diện sự nghiệp, Cố Cẩm Chi cũng coi như đã có được thành công nhất định, ít nhiều gì cũng là ông chủ của một công ty giải trí, người trong giới đều nể mặt gọi hắn một tiếng “tổng giám đốc”. Quan trọng nhất vẫn là nhóc bạn trai của hắn thật sự quá hoàn mỹ, có sức hút lại biết quan tâm chăm sóc gia đình, và còn trẻ tuổi nữa. Bởi vậy, Cố Cẩm Chi đi làm rất hăng hái, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hiệu suất làm việc cũng tăng theo.
Mỗi ngày, vừa về tới nhà, hắn liền thay áo sơ mi trắng của Lâm Hử, thả cặp đùi trần chạy tới chạy lui, dù sao cũng mở điều hòa.
Cố Cẩm Chi thích mặc quần áo của bạn trai, đương nhiên ngoại trừ đồng phục.
“A Hử, sao em mang theo cả đồng phục cấp ba?” Có cần tiết kiệm đến thế không?
Cố Cẩm Chi ngồi khoanh chân trên giường thu dọn quần áo, nghẹn họng nhìn bộ đồng phục trung học của người kia, lớn tiếng gọi Lâm Hử đang học ở phòng bên cạnh.
Khác với sự màu mè của Cố Cẩm Chi, Lâm Hử ăn mặc vô cùng đơn giản. Ở nhà, Cố Cẩm Chi mua cái gì, cậu mặc luôn cái đó.
“Em nghĩ ngày thường vẫn có thể mang ra mặc được…” Lâm Hử nghe tiếng gọi thì nhanh chóng về phòng. Bóng dáng cao gầy của cậu xuất hiện trước mắt Cố Cẩm Chi, còn ngây ngốc gãi đầu.
Dù sao cũng không có phù hiệu, cứ xem mặc như áo polo trắng mà thôi.
Cố Cẩm Chi bĩu môi, nghĩ thôi thì cứ để lại đi, sau này mang ra cosplay cũng được… Dù sao hắn vẫn chưa được nếm thử Lâm Hử trong diện mạo nam sinh trung học, chắc chắn sẽ càng thêm kích thích.
Đòi bạn trai sắp xếp đủ loại tây trang và quần áo mới mua cùng mình xong, Cố Cẩm Chi mới lười biếng vươn tay vòng qua cổ đối phương, vùi đầu vào vai cậu.
Cảm nhận ngón tay người nọ hơi dùng sức song vẫn nhẹ nhàng đè xuống đùi mình, lòng Cố Cẩm Chi ngứa ngáy không thôi, nhìn nửa bên mặt nghiêng của bạn trai cũng yêu thích không gì sánh được.
Hắn đúng là quá may mắn rồi!
Nếu nhân viên của Cố Cẩm Chi có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không một ai nhận ra giám đốc Cố nhà mình nữa.
Vì chút cử chỉ thân mật này, hai người lăn lộn một trận ở phòng sách. Cạnh bàn thủy tinh trong suốt hằn lên mắt cá chân Cố Cẩm Chi vài vệt đỏ.
Thực ra ban đầu Lâm Hử cũng không nghĩ đến phương diện này, nhưng Chi Chi quá nóng bỏng, cậu cũng bị cuốn theo. Gần đây đúng là cậu hơi mất khống chế.
Khi bạn cùng phòng vừa mới nắm tay nhau thoát ế, Lâm Hử thường ngẫm lại bản thân, có phải mình tiến triển nhanh quá rồi không? Những người quanh cậu đều không như vậy.
Nhưng sau đó liền bị người yêu ôm cổ…
Tóm lại, cậu cũng sa đọa.
Lâm Hử thường nhíu mày chê trách bản thân, cảm thấy sau khi ở chung với Chi Chi, cậu đã biến thành một thằng đàn ông không có nguyên tắc, chỉ biết hưởng thụ sướng vui.
Nhưng rõ ràng suy nghĩ và cảm xúc trong lòng cậu không hề hiện lên trên mặt. Sự tha hóa bên trong cậu không một ai biết được, đã thế cậu còn thường xuyên bị người khác hiểu lầm. Dù đã có bạn trai, còn sống chung ngay từ năm nhất, song trong mắt người ngoài, cậu vẫn là một sinh viên tài năng vừa đơn giản lại vừa ngây ngô, đúng chuẩn bé trai được cha mẹ nuông chiều.
Bà Trương lầu dưới là một ví dụ điển hình cho cái gọi là “người ngoài” đó.
Lúc này, Lâm Hử mới vừa tan học, đang đội gió đội tuyết đi vào sảnh chính, trong ngực còn ôm một cuốn sách mới mượn về, dọc đường vô tình gặp bà Trương.
Bà Trương là một bà lão hiền lành, nếu chỉ xét những hộ gia đình sinh sống ở đây thì rõ ràng điều kiện nhà bà không tồi, làm người cũng nhiệt tình, cởi mở. Thế nên dù không sống cùng tầng, song Lâm Hử và Cố Cẩm Chi đều được bà biết đến… với thân phận hai cư dân hoàn toàn tách biệt…
Sau khi biết bà Trương là tín đồ trung thành của Cơ đốc giáo, Lâm Hử và Cố Cẩm Chi bèn tốt bụng che giấu sự thật họ là một đôi để đảm bảo bà được vui vẻ mỗi ngày.
“Tiểu Hử à, tan học về đó hả?” Bà Trương đứng ở cửa thang máy chuyện trò với cậu.
Trước mặt người lớn, Lâm Hử vẫn tràn đầy phong cách học sinh, ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay cậu mặc áo khoác cotton dáng dài kiểu Hàn, trên lưng đeo túi xách. Bộ quần áo này là do Cố Cẩm Chi mua nên vừa thời trang vừa trẻ trung, rất hợp với gương mặt cậu. Theo lời Cố Cẩm Chi thì chính là: đẹp trai hơn nam chính phim Hàn nhiều lắm.
“Khi nào ba mẹ cháu về? Cứ bỏ mặc cháu ở nhà một mình thế này sao được?” Bà Trương quan tâm nói. Trong mắt bà, những sinh viên tài năng trong lòng chỉ có học tập như Lâm Hử chắc chắn không biết chăm sóc bản thân. Hơn nữa, bà rất thích đứa trẻ này, cho nên cũng thật lòng lo lắng.
“Ba mẹ cháu không thường ở nhà, không sao đâu ạ.” Lâm Hử xấu hổ di chân xuống mặt sàn. Cậu rất muốn nói mình không phải trẻ con, nhưng hiển nhiên nói vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thỏa hiệp vì vẻ ngoài và tuổi tác của mình.
“Học tập có áp lực lắm không? Đại học Q của các cháu học nặng thế, chắc chắn là rất mệt.” Bà Trương lại nói, cảm thấy hết sức đau lòng.
“Thực ra cũng không có gì bà ạ.” Lâm Hử cứng người, tiếp tục trả lời, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
“Thang máy đến rồi, chúng ta vào thôi.” Sự chú ý của bà Trương chuyển về hướng khác, Lâm Hử cũng đi theo bà vào bên trong.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bóng người vội vã lách vào. Đối diện với tầm mắt của đối phương, Lâm Hử chỉ biết mím môi vì bối rối.
Sao hôm nay lại trùng hợp thế, Chi Chi tan làm đúng giờ cậu tan học luôn.
Trời đông giá rét, Cố Cẩm Chi mặc một chiếc măng tô đen, bên trong là tây trang lịch thiệp, rất ra dáng một doanh nhân thành đạt. Bà Trương cũng có ấn tượng rất sâu về hắn.
Anh giám đốc ở tầng trên cùng của tòa chung cư, một người trẻ tuổi có sự nghiệp thành công.
Cố Cẩm Chi không bối rối như Lâm Hử. Hắn thản nhiên cười, ánh mắt nhìn cậu còn mang theo bỡn cợt, lúc đứng bên cạnh cũng lén lút khều ngón tay cậu.
“Cẩm Chi, cháu thường xuyên ra ngoài ở thế này mà vợ cháu không nói gì à?” Bà Trương lại bắt đầu quan tâm, dù sao người trẻ tuổi hiện giờ hay gặp trục trặc hôn nhân lắm, nếu có thể, bà cũng muốn khuyên nhủ vài câu.
Tay Cố Cẩm Chi đeo nhẫn cưới, vừa thấy đã biết là người có gia đình. Còn chiếc nhẫn trên tay Lâm Hử lại không khiến người khác có suy nghĩ tương tự. Họ chỉ nghĩ cậu nhóc này tiện tay đeo chơi, có khi còn không biết ý nghĩa của ngón áp út bàn tay trái là gì đâu.
“Em ấy rất biết thông cảm, tình cảm của chúng cháu tốt lắm.” Cố Cẩm Chi cố ý nhìn Lâm Hử, đáp.
Lâm Hử xấu hổ nghiêng đầu, vành tai hơi hồng lên, ngại ngùng vì lời nói dối của người yêu. Nhưng ngẫm lại, nếu biết hai người là gay, chỉ sợ định kiến và nền tảng văn hóa của bà Trương khẽ khiến bà không chấp nhận được, thậm chí còn khó chịu mất mấy ngày.
Chung quy cũng không thường xuyên gặp gỡ, bà Trương cũng chỉ tới nhà con trai đón Tết mà thôi, cứ để vậy đi.
“Đúng rồi, sao các cháu không ấn nút? Đừng mải nói chuyện quá mà quên.” Bà Trương tốt bụng nhắc nhở.
Hai người đồng thời vươn tay chạm vào nút số 22. Lúc này, Cố Cẩm Chi mới chợt nhớ ra, nhanh tay dịch lên tầng chót. Bà Trương ở tầng mười mấy thôi, kiểu gì cũng đến nơi trước họ.
Nhưng cái chạm tay kia mang theo kích thích như bị điện giật, rõ ràng là bạn trai đường đường chính chính, tự nhiên lại như đang yêu đương vụng trộm với nhau.
“Xin lỗi.” Cố Cẩm Chi thấp giọng nói bên tai Lâm Hử. Hơi thở của đối phương mang theo cảm giác mờ ám, khoảng cách quá gần khiến vành tai mái tóc hai người thoáng chạm vào nhau. Trong phút chốc, bàn tay ôm sách của Lâm Hử chợt siết chặt lại.
Bà Trương vẫn đang nói mãi không ngừng, đại khái là quan tâm đến cuộc sống của hai người trẻ tuổi, còn giới thiệu cho cả hai quen nhau để mai này có thể làm bạn tốt. Tuy một người là sinh viên, một người là giám đốc thành đạt, nhưng chắc chắn phải có cùng một thú vui nào đó chứ.
Hai người phối hợp như vừa quen biết, đợi bà Trương ra khỏi thang máy, bầu không khí lập tức thay đổi hẳn.
“Bạn sinh viên tuổi trẻ tài cao này lôi kéo tôi làm gì đấy? Cẩn thận về tôi mách ba mẹ cậu giờ.” Cố Cẩm Chi cố ý trêu chọc.
Lâm Hử liếc hắn. Tuy không phải lần đầu Chi Chi ra vẻ kẻ cả, nhưng lần nào cũng thật sự rất ngứa đòn. Cậu nhướn mày, vờ muốn buông tay, song lại bị người kia tóm chặt.
“Giám đốc Cố, anh đang quấy rầy tôi.” Lâm Hử mỉm cười.
Cuối cùng, thang máy mang đầy mùi thuốc súng cũng dừng ở tầng 22. Hai người liếc nhau, nhanh chóng mở cửa vào phòng.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Cố Cẩm Chi tùy tiện ném cuốn sách trên tay Lâm Hử xuống mặt thảm, ôm chầm lấy cậu, đè thẳng xuống ghế sa lông.
Hai người hôn môi đầy kịch liệt, từ sô pha ra đến sau cửa, chẳng mấy chốc tây trang vướng víu đã biến mất tăm.
Hôn xong, Cố Cẩm Chi vừa táy máy tay chân, vừa tò mò hỏi: “Vừa nãy bà Trương hỏi gì em đấy?”
Lâm Hử nghiêm túc đáp: “Bà ấy cảm thấy em cần phụ huynh chăm sóc.”
Cố Cẩm Chi cười tủm tỉm: “Chẳng phải đã có anh rồi sao? Anh chính là người giám hộ của em.” Hắn thực sự coi Lâm Hử là trẻ nhỏ.
Lâm Hử cười khẽ, muốn bảo đối phương tự nhìn lại bản thân xem lớn được bao nhiêu.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ. Cả hai ngẩn ra. Cố Cẩm Chi ngồi thừ trên ghế sa lông, vẻ mặt vẫn mơ màng chưa nắm bắt được tình hình. May là Lâm Hử phản ứng kịp thời, chỉnh lại vạt áo rồi mới đi ra mở cửa, chẳng qua môi cậu nhìn vẫn có chút khác thường.
Ngoài cửa là một bé trai.
“Anh, bà nội bảo em mang bánh kem vừa làm lên cho anh này.” Bé trai ngoan ngoãn nói.
Lâm Hử đã từng gặp nó, là cháu nội của bà Trương. Vì thế, cậu mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn bà của em, cũng cảm ơn em nhé, anh bạn nhỏ.” Dứt lời, cậu xoay người vào phòng, lấy một món đồ chơi nhỏ đưa cho nó.
Bé trai vô cùng vui vẻ cưỡi thang máy xuống lầu.
Ở trong nhà, Cố Cẩm Chi hiển nhiên đã nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa, bèn biếng nhác chu môi, bảo: “Nó gọi em là anh nhưng lại gọi anh là chú.” Bà Trương cảm thấy hắn là người đã có gia đình, gọi chú sẽ thích hợp hơn, nhưng hắn vẫn còn rất trẻ mà!
Lâm Hử đặt bánh kem lên bàn: “Bà Trương thực sự lo em không biết tự chăm sóc bản thân.” Còn cố ý mang bánh tới, cậu rất cảm động, nhưng cũng bất đắc dĩ quá rồi.
Trở lại ghế sa lông, “ông chú” Cố Cẩm Chi mềm nhũn nằm trên người Lâm Hử, không hề có dáng vẻ người lớn chút nào.
“Chi Chi, anh thích đồ ngọt, anh ăn đi.” Lâm Hử muốn đút bánh cho Cố Cẩm Chi. Thường thì cứ có đồ ngon, cậu sẽ để dành cho hắn, bản thân cậu không thích ăn uống nhiều.
Cố Cẩm Chi ngẫm nghĩ một chút, nhìn gương mặt Lâm Hử, biết cơn sóng trong lòng đối phương vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, bèn vươn ngón trỏ ra ngăn cản.
“Từ từ, để dành cho em ăn.” Cố Cẩm Chi cười thần bí, liếm môi.
Lâm Hử không biết người nọ đang toan tính gì, bị kéo vào phòng tắm trong nghi hoặc.
Sau đó cậu mới biết bánh kem còn có cách ăn khác nữa. Lâm Hử run mi ăn bánh, nhưng hoàn toàn không nhận ra mình đang ăn cái gì, có mùi vị như thế nào.
Có điều, dường như bánh ngọt thật là ngon, là ngọt ngào mang theo vô vàn sảng khoái.
Thoáng chốc, hắn bỗng trở thành kẻ cán đích đầu tiên trong đám bạn cùng trang lứa.
Khi bọn Từ Châu còn đang phiền não vì xem mắt với đính hôn, chiếc nhẫn Lâm Hử mua tặng đã an vị trên ngón áp út bàn tay trái của Cố Cẩm Chi. Toàn thân hắn tỏa ra hơi thở của kẻ đã có gia đình, thậm chí còn sớm được trải nghiệm cuộc sống tân hôn hạnh phúc.
Về phương diện sự nghiệp, Cố Cẩm Chi cũng coi như đã có được thành công nhất định, ít nhiều gì cũng là ông chủ của một công ty giải trí, người trong giới đều nể mặt gọi hắn một tiếng “tổng giám đốc”. Quan trọng nhất vẫn là nhóc bạn trai của hắn thật sự quá hoàn mỹ, có sức hút lại biết quan tâm chăm sóc gia đình, và còn trẻ tuổi nữa. Bởi vậy, Cố Cẩm Chi đi làm rất hăng hái, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hiệu suất làm việc cũng tăng theo.
Mỗi ngày, vừa về tới nhà, hắn liền thay áo sơ mi trắng của Lâm Hử, thả cặp đùi trần chạy tới chạy lui, dù sao cũng mở điều hòa.
Cố Cẩm Chi thích mặc quần áo của bạn trai, đương nhiên ngoại trừ đồng phục.
“A Hử, sao em mang theo cả đồng phục cấp ba?” Có cần tiết kiệm đến thế không?
Cố Cẩm Chi ngồi khoanh chân trên giường thu dọn quần áo, nghẹn họng nhìn bộ đồng phục trung học của người kia, lớn tiếng gọi Lâm Hử đang học ở phòng bên cạnh.
Khác với sự màu mè của Cố Cẩm Chi, Lâm Hử ăn mặc vô cùng đơn giản. Ở nhà, Cố Cẩm Chi mua cái gì, cậu mặc luôn cái đó.
“Em nghĩ ngày thường vẫn có thể mang ra mặc được…” Lâm Hử nghe tiếng gọi thì nhanh chóng về phòng. Bóng dáng cao gầy của cậu xuất hiện trước mắt Cố Cẩm Chi, còn ngây ngốc gãi đầu.
Dù sao cũng không có phù hiệu, cứ xem mặc như áo polo trắng mà thôi.
Cố Cẩm Chi bĩu môi, nghĩ thôi thì cứ để lại đi, sau này mang ra cosplay cũng được… Dù sao hắn vẫn chưa được nếm thử Lâm Hử trong diện mạo nam sinh trung học, chắc chắn sẽ càng thêm kích thích.
Đòi bạn trai sắp xếp đủ loại tây trang và quần áo mới mua cùng mình xong, Cố Cẩm Chi mới lười biếng vươn tay vòng qua cổ đối phương, vùi đầu vào vai cậu.
Cảm nhận ngón tay người nọ hơi dùng sức song vẫn nhẹ nhàng đè xuống đùi mình, lòng Cố Cẩm Chi ngứa ngáy không thôi, nhìn nửa bên mặt nghiêng của bạn trai cũng yêu thích không gì sánh được.
Hắn đúng là quá may mắn rồi!
Nếu nhân viên của Cố Cẩm Chi có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không một ai nhận ra giám đốc Cố nhà mình nữa.
Vì chút cử chỉ thân mật này, hai người lăn lộn một trận ở phòng sách. Cạnh bàn thủy tinh trong suốt hằn lên mắt cá chân Cố Cẩm Chi vài vệt đỏ.
Thực ra ban đầu Lâm Hử cũng không nghĩ đến phương diện này, nhưng Chi Chi quá nóng bỏng, cậu cũng bị cuốn theo. Gần đây đúng là cậu hơi mất khống chế.
Khi bạn cùng phòng vừa mới nắm tay nhau thoát ế, Lâm Hử thường ngẫm lại bản thân, có phải mình tiến triển nhanh quá rồi không? Những người quanh cậu đều không như vậy.
Nhưng sau đó liền bị người yêu ôm cổ…
Tóm lại, cậu cũng sa đọa.
Lâm Hử thường nhíu mày chê trách bản thân, cảm thấy sau khi ở chung với Chi Chi, cậu đã biến thành một thằng đàn ông không có nguyên tắc, chỉ biết hưởng thụ sướng vui.
Nhưng rõ ràng suy nghĩ và cảm xúc trong lòng cậu không hề hiện lên trên mặt. Sự tha hóa bên trong cậu không một ai biết được, đã thế cậu còn thường xuyên bị người khác hiểu lầm. Dù đã có bạn trai, còn sống chung ngay từ năm nhất, song trong mắt người ngoài, cậu vẫn là một sinh viên tài năng vừa đơn giản lại vừa ngây ngô, đúng chuẩn bé trai được cha mẹ nuông chiều.
Bà Trương lầu dưới là một ví dụ điển hình cho cái gọi là “người ngoài” đó.
Lúc này, Lâm Hử mới vừa tan học, đang đội gió đội tuyết đi vào sảnh chính, trong ngực còn ôm một cuốn sách mới mượn về, dọc đường vô tình gặp bà Trương.
Bà Trương là một bà lão hiền lành, nếu chỉ xét những hộ gia đình sinh sống ở đây thì rõ ràng điều kiện nhà bà không tồi, làm người cũng nhiệt tình, cởi mở. Thế nên dù không sống cùng tầng, song Lâm Hử và Cố Cẩm Chi đều được bà biết đến… với thân phận hai cư dân hoàn toàn tách biệt…
Sau khi biết bà Trương là tín đồ trung thành của Cơ đốc giáo, Lâm Hử và Cố Cẩm Chi bèn tốt bụng che giấu sự thật họ là một đôi để đảm bảo bà được vui vẻ mỗi ngày.
“Tiểu Hử à, tan học về đó hả?” Bà Trương đứng ở cửa thang máy chuyện trò với cậu.
Trước mặt người lớn, Lâm Hử vẫn tràn đầy phong cách học sinh, ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay cậu mặc áo khoác cotton dáng dài kiểu Hàn, trên lưng đeo túi xách. Bộ quần áo này là do Cố Cẩm Chi mua nên vừa thời trang vừa trẻ trung, rất hợp với gương mặt cậu. Theo lời Cố Cẩm Chi thì chính là: đẹp trai hơn nam chính phim Hàn nhiều lắm.
“Khi nào ba mẹ cháu về? Cứ bỏ mặc cháu ở nhà một mình thế này sao được?” Bà Trương quan tâm nói. Trong mắt bà, những sinh viên tài năng trong lòng chỉ có học tập như Lâm Hử chắc chắn không biết chăm sóc bản thân. Hơn nữa, bà rất thích đứa trẻ này, cho nên cũng thật lòng lo lắng.
“Ba mẹ cháu không thường ở nhà, không sao đâu ạ.” Lâm Hử xấu hổ di chân xuống mặt sàn. Cậu rất muốn nói mình không phải trẻ con, nhưng hiển nhiên nói vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thỏa hiệp vì vẻ ngoài và tuổi tác của mình.
“Học tập có áp lực lắm không? Đại học Q của các cháu học nặng thế, chắc chắn là rất mệt.” Bà Trương lại nói, cảm thấy hết sức đau lòng.
“Thực ra cũng không có gì bà ạ.” Lâm Hử cứng người, tiếp tục trả lời, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
“Thang máy đến rồi, chúng ta vào thôi.” Sự chú ý của bà Trương chuyển về hướng khác, Lâm Hử cũng đi theo bà vào bên trong.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bóng người vội vã lách vào. Đối diện với tầm mắt của đối phương, Lâm Hử chỉ biết mím môi vì bối rối.
Sao hôm nay lại trùng hợp thế, Chi Chi tan làm đúng giờ cậu tan học luôn.
Trời đông giá rét, Cố Cẩm Chi mặc một chiếc măng tô đen, bên trong là tây trang lịch thiệp, rất ra dáng một doanh nhân thành đạt. Bà Trương cũng có ấn tượng rất sâu về hắn.
Anh giám đốc ở tầng trên cùng của tòa chung cư, một người trẻ tuổi có sự nghiệp thành công.
Cố Cẩm Chi không bối rối như Lâm Hử. Hắn thản nhiên cười, ánh mắt nhìn cậu còn mang theo bỡn cợt, lúc đứng bên cạnh cũng lén lút khều ngón tay cậu.
“Cẩm Chi, cháu thường xuyên ra ngoài ở thế này mà vợ cháu không nói gì à?” Bà Trương lại bắt đầu quan tâm, dù sao người trẻ tuổi hiện giờ hay gặp trục trặc hôn nhân lắm, nếu có thể, bà cũng muốn khuyên nhủ vài câu.
Tay Cố Cẩm Chi đeo nhẫn cưới, vừa thấy đã biết là người có gia đình. Còn chiếc nhẫn trên tay Lâm Hử lại không khiến người khác có suy nghĩ tương tự. Họ chỉ nghĩ cậu nhóc này tiện tay đeo chơi, có khi còn không biết ý nghĩa của ngón áp út bàn tay trái là gì đâu.
“Em ấy rất biết thông cảm, tình cảm của chúng cháu tốt lắm.” Cố Cẩm Chi cố ý nhìn Lâm Hử, đáp.
Lâm Hử xấu hổ nghiêng đầu, vành tai hơi hồng lên, ngại ngùng vì lời nói dối của người yêu. Nhưng ngẫm lại, nếu biết hai người là gay, chỉ sợ định kiến và nền tảng văn hóa của bà Trương khẽ khiến bà không chấp nhận được, thậm chí còn khó chịu mất mấy ngày.
Chung quy cũng không thường xuyên gặp gỡ, bà Trương cũng chỉ tới nhà con trai đón Tết mà thôi, cứ để vậy đi.
“Đúng rồi, sao các cháu không ấn nút? Đừng mải nói chuyện quá mà quên.” Bà Trương tốt bụng nhắc nhở.
Hai người đồng thời vươn tay chạm vào nút số 22. Lúc này, Cố Cẩm Chi mới chợt nhớ ra, nhanh tay dịch lên tầng chót. Bà Trương ở tầng mười mấy thôi, kiểu gì cũng đến nơi trước họ.
Nhưng cái chạm tay kia mang theo kích thích như bị điện giật, rõ ràng là bạn trai đường đường chính chính, tự nhiên lại như đang yêu đương vụng trộm với nhau.
“Xin lỗi.” Cố Cẩm Chi thấp giọng nói bên tai Lâm Hử. Hơi thở của đối phương mang theo cảm giác mờ ám, khoảng cách quá gần khiến vành tai mái tóc hai người thoáng chạm vào nhau. Trong phút chốc, bàn tay ôm sách của Lâm Hử chợt siết chặt lại.
Bà Trương vẫn đang nói mãi không ngừng, đại khái là quan tâm đến cuộc sống của hai người trẻ tuổi, còn giới thiệu cho cả hai quen nhau để mai này có thể làm bạn tốt. Tuy một người là sinh viên, một người là giám đốc thành đạt, nhưng chắc chắn phải có cùng một thú vui nào đó chứ.
Hai người phối hợp như vừa quen biết, đợi bà Trương ra khỏi thang máy, bầu không khí lập tức thay đổi hẳn.
“Bạn sinh viên tuổi trẻ tài cao này lôi kéo tôi làm gì đấy? Cẩn thận về tôi mách ba mẹ cậu giờ.” Cố Cẩm Chi cố ý trêu chọc.
Lâm Hử liếc hắn. Tuy không phải lần đầu Chi Chi ra vẻ kẻ cả, nhưng lần nào cũng thật sự rất ngứa đòn. Cậu nhướn mày, vờ muốn buông tay, song lại bị người kia tóm chặt.
“Giám đốc Cố, anh đang quấy rầy tôi.” Lâm Hử mỉm cười.
Cuối cùng, thang máy mang đầy mùi thuốc súng cũng dừng ở tầng 22. Hai người liếc nhau, nhanh chóng mở cửa vào phòng.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Cố Cẩm Chi tùy tiện ném cuốn sách trên tay Lâm Hử xuống mặt thảm, ôm chầm lấy cậu, đè thẳng xuống ghế sa lông.
Hai người hôn môi đầy kịch liệt, từ sô pha ra đến sau cửa, chẳng mấy chốc tây trang vướng víu đã biến mất tăm.
Hôn xong, Cố Cẩm Chi vừa táy máy tay chân, vừa tò mò hỏi: “Vừa nãy bà Trương hỏi gì em đấy?”
Lâm Hử nghiêm túc đáp: “Bà ấy cảm thấy em cần phụ huynh chăm sóc.”
Cố Cẩm Chi cười tủm tỉm: “Chẳng phải đã có anh rồi sao? Anh chính là người giám hộ của em.” Hắn thực sự coi Lâm Hử là trẻ nhỏ.
Lâm Hử cười khẽ, muốn bảo đối phương tự nhìn lại bản thân xem lớn được bao nhiêu.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ. Cả hai ngẩn ra. Cố Cẩm Chi ngồi thừ trên ghế sa lông, vẻ mặt vẫn mơ màng chưa nắm bắt được tình hình. May là Lâm Hử phản ứng kịp thời, chỉnh lại vạt áo rồi mới đi ra mở cửa, chẳng qua môi cậu nhìn vẫn có chút khác thường.
Ngoài cửa là một bé trai.
“Anh, bà nội bảo em mang bánh kem vừa làm lên cho anh này.” Bé trai ngoan ngoãn nói.
Lâm Hử đã từng gặp nó, là cháu nội của bà Trương. Vì thế, cậu mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn bà của em, cũng cảm ơn em nhé, anh bạn nhỏ.” Dứt lời, cậu xoay người vào phòng, lấy một món đồ chơi nhỏ đưa cho nó.
Bé trai vô cùng vui vẻ cưỡi thang máy xuống lầu.
Ở trong nhà, Cố Cẩm Chi hiển nhiên đã nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa, bèn biếng nhác chu môi, bảo: “Nó gọi em là anh nhưng lại gọi anh là chú.” Bà Trương cảm thấy hắn là người đã có gia đình, gọi chú sẽ thích hợp hơn, nhưng hắn vẫn còn rất trẻ mà!
Lâm Hử đặt bánh kem lên bàn: “Bà Trương thực sự lo em không biết tự chăm sóc bản thân.” Còn cố ý mang bánh tới, cậu rất cảm động, nhưng cũng bất đắc dĩ quá rồi.
Trở lại ghế sa lông, “ông chú” Cố Cẩm Chi mềm nhũn nằm trên người Lâm Hử, không hề có dáng vẻ người lớn chút nào.
“Chi Chi, anh thích đồ ngọt, anh ăn đi.” Lâm Hử muốn đút bánh cho Cố Cẩm Chi. Thường thì cứ có đồ ngon, cậu sẽ để dành cho hắn, bản thân cậu không thích ăn uống nhiều.
Cố Cẩm Chi ngẫm nghĩ một chút, nhìn gương mặt Lâm Hử, biết cơn sóng trong lòng đối phương vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, bèn vươn ngón trỏ ra ngăn cản.
“Từ từ, để dành cho em ăn.” Cố Cẩm Chi cười thần bí, liếm môi.
Lâm Hử không biết người nọ đang toan tính gì, bị kéo vào phòng tắm trong nghi hoặc.
Sau đó cậu mới biết bánh kem còn có cách ăn khác nữa. Lâm Hử run mi ăn bánh, nhưng hoàn toàn không nhận ra mình đang ăn cái gì, có mùi vị như thế nào.
Có điều, dường như bánh ngọt thật là ngon, là ngọt ngào mang theo vô vàn sảng khoái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook