Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách trên những phiến lá xanh biếc. Mưa chưa được bao lâu đã ngừng, trời cũng lập tức xanh trong, chỉ còn phiến lá ướt lắc lư, sung sướng tận hưởng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới cuối mùa xuân. Thời tiết cuối cùng ấm lên ngay đêm trước bữa tiệc đính hôn.

Trao nhau lời cam kết trọn đời trong thời điểm như vậy dường như càng thể hiện ý nghĩa vĩnh cửu của sự gắn kết.

Lâm Hử và Cố Cẩm Chi đều đang nhàn rỗi ở nhà. Còn hơn hai mươi giờ nữa mới tới lúc làm lễ, bọn họ gần như không có việc gì để làm.

Cố Cẩm Chi hiếm khi được lúc cầm chổi lau nhà lên dọn dẹp, sự khẩn trương và chờ mong trong lòng không thể che giấu.

Sinh nhật của hắn vừa hay vào đúng lễ tình nhân, tính ra hiện giờ Cố Cẩm Chi đã thêm một tuổi. Sinh nhật tuổi hai mươi lăm của hắn đã được tổ chức như thế nào? Nhất định lễ đính hôn phải hoành tráng gấp đôi.

Đương nhiên trong mắt Lâm Hử cũng như Cố Khởi, hắn không hề thay đổi chút nào, thêm một tuổi nhưng tính tình lại chẳng trưởng thành, vẫn y như một chú gấu koala, xong việc liền bám chặt lấy Lâm Hử.

Không đúng, vẫn có chút thay đổi, Lâm Hử nghĩ. Hiện giờ Chi Chi sẽ cậy già lên mặt. Rõ ràng vẫn còn rất trẻ, nhưng lại thường xuyên sai cậu đấm bóp chân, dặn cậu phải tôn trọng người lớn.

Lâm Hử không có ý kiến gì. Khách quan mà nói, cậu không mệt. Còn từ góc độ chủ quan, cậu vui vẻ chịu đựng việc nâng niu, chiều chuộng bạn trai mình như thế này.

Lâm Hử nhìn Cố Cẩm Chi cầm cây lau nhà đi qua đi lại trong phòng, vạt áo bay phấp phới, phần đùi như ẩn như hiện, khiến lòng người không yên.

“Chi Chi, đừng làm nữa, đã sạch rồi.” Lâm Hử bất đắc dĩ ôm hắn, giữ người ngồi lại trên sô pha.

Sau một năm đại học, Cố Cẩm Chi cảm thấy bạn trai mình dường như đã thành thục hơn rất nhiều. Bọn họ ở chung hơn nửa năm, giờ hệt như một đôi vợ chồng, ít nhất cậu đã không còn xấu hổ dễ đỏ mặt như trước.

“Chúng ta thật sự sắp đính hôn rồi.” Cố Cẩm Chi nói. Hắn vẫn không thể tin được, qua ngày mai thôi, hắn sẽ trở thành người đã có hôn ước.

Hắn sẽ không còn giống bạn bè, muốn chia tay lúc nào cũng được nữa, vì sau khi đính hôn, muốn từ hôn sẽ rất phiền toái.

“Sau này anh không dám ngắm thực tập sinh trong công ty nữa, nếu không danh tiếng sẽ hỏng bét. Biết sao giờ, ai bảo anh muốn chịu trách nhiệm với em chứ?” Cố Cẩm Chi ra vẻ phiền não.

Có trời mới biết, mỗi lần đi khảo sát người mới, hắn đều cảm thấy như đang ngồi tù, ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ, hoàn toàn không hiểu mị lực của bọn họ ở đâu.

Lâm Hử yêu nhất kiểu ra vẻ này của hắn, cảm thấy hắn rất đáng yêu.

Tuy Chi Chi thích đùa giỡn, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Thái độ thay đổi quá nhanh khiến người ta không thể nhịn cười.

“Không sao, em không ngại.” Lâm Hử xoa bóp ngón tay hắn, cười nói.

Không thành công khiến bạn trai… à, chồng tương lai ghen, Cố Cẩm Chi tức đến nhăn mặt, nhưng cũng không làm ra hành động gì thái quá.

Hiện tại hắn đang ăn vạ trên người Lâm Hử, cảm giác được ôm rất thoải mái, hắn không muốn đứng dậy.

Mỗi ngày, khi đến giờ tan tầm, hắn sốt ruột muốn về nhà còn hơn cấp dưới. Trước đó, Cố Cẩm Chi chưa từng lưu luyến gia đình đến vậy. Trong thời kỳ trưởng thành, hầu như hôm nào cũng phải nửa đêm hắn mới về, hàng ngày đều lêu lổng cùng Từ Châu và đám bạn bè không nên thân bên ngoài.

Vào đêm cuối cùng trước ngày đính hôn, tên nhóc Từ Châu kia kiên quyết yêu cầu Cố Cẩm Chi tổ chức một bữa tiệc độc thân.

“Dù sao sau này mày cũng thành người có gia đình, không thể chơi không kiêng nể như trước nữa.” Từ Châu nói năng rất hùng hồn dù trong đầu đang nghĩ thầm, từ khi có người yêu, tên nhóc này đã hoàn toàn bị thuần hóa, chẳng dành chút thời gian cho bạn bè nữa rồi.

Cố Cẩm Chi không hề hứng thú với chuyện này, hắn thà dành thời gian đó ở bên bạn trai mình. Nhưng quả thật đã lâu không gặp mặt bạn bè, hắn cũng cảm thấy có lỗi. Vì thế, dưới sự tác động của Từ Châu, Cố Cẩm Chi thỏa hiệp.

“Được rồi, vậy mày chốt địa điểm, tao trả tiền.” Cố Cẩm Chi hào phóng nói.

Hắn nghe nói gần đây, vì chuyện xem mắt, Từ Châu đã làm ầm lên với gia đình, cuối cùng bị hạn chế tiền nong, thẻ cũng bị khóa. Tuy là con nhà giàu, trong tay chắc chắn cũng có chút tài chính, nhưng quả thật so với trước đây, hắn đang có phần “túng quẫn”.

Bữa tiệc độc thân này chẳng qua cũng là cái cớ để Từ Châu chơi đùa thỏa thích thôi.

“Được được, chắc chắn tao sẽ khiến Cố nhị thiếu gia thỏa mãn. Mày nói dối người nhà mày hoặc bảo người ta ra ngoài chơi với bạn đi, tóm lại đừng làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, dù sao đây cũng là đêm tự do cuối cùng.” Từ Châu nhắn nhủ, chủ yếu hắn muốn nhắc Cố Cẩm Chi đừng để Lâm Hử biết là hắn giật dây. Không phải hắn sợ Lâm Hử có ý kiến với mình, chỉ là hắn muốn tận hưởng một đêm thật vui vẻ.

Cố Cẩm Chi liếc nhìn Lâm Hử bên cạnh, chớp mắt.

“Nhớ là đêm nay chỉ một mình mày tới thôi đấy, hai huynh đệ chúng ta ôn chuyện, lát nữa tao sẽ gửi địa chỉ cho mày.” Nói xong, Từ Châu hưng phấn cúp máy, nhanh chóng bắt đầu mời người, kéo tất cả các trai xinh gái đẹp còn đang độc thân đến.

Làm gì có ai dám không nể mặt Cố Cẩm Chi.

Nhưng Từ Châu đã quá ngây thơ. Hắn nghĩ cho dù Cố Cẩm Chi và Lâm Hử yêu nhau thật lòng thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện tiệc tùng, huống chi đây còn là cơ hội tự do cuối cùng. Ngờ đâu, bạn hắn đã hoàn toàn bị thuần hóa, trở thành mẫu bạn trai chỉ muốn ở nhà, không còn ham muốn cuộc sống sinh hoạt kịch thích về đêm nữa.

“Về sớm nhé.” Lâm Hử xoa đầu Cố Cẩm Chi, dịu dàng dặn dò. Chi Chi ở nhà không có việc gì làm lại sốt ruột, chẳng thà cứ đi ra ngoài thả lỏng.

Đây không phải phản ứng mà Cố Cẩm Chi mong muốn, Lâm Hử này, dù có xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ ghen.

“Sao em không ngăn anh? Nhỡ ở đó có trai đẹp độc thân hợp gu anh thì sao?” Cố Cẩm Chi trừng mắt hỏi. Sao bạn trai hắn yên tâm quá vậy? Hắn đứng dậy mà không vui vẻ nổi.

“Vậy cũng vừa hay, ngày mai mới đính hôn, anh có thể đổi ý.” Lâm Hử nghiêm túc trả lời, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ hứng thú hóng chuyện vui.

Cố Cẩm Chi lập tức trở nên nóng ruột, đỏ bừng từ mặt đến cổ. Sau khi nhận ra A Hử đang nói đùa, hắn đấm mạnh một phát vào ngực Lâm Hử.

“Đồ tồi.” Cố Cẩm Chi nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy tức giận. Vừa rồi, trong nháy mắt, hắn đã thật sự cho rằng A Hử do dự chuyện đính hôn với mình, cơn giận lập tức dâng trào.

Ây da, kích động Chi Chi dễ thật chứ. Lâm Hử chấp nhận số mệnh đi dỗ hắn, người này giống hai mươi lăm tuổi chỗ nào vậy?

Đã thế, Chi Chi còn đặc biệt thích trêu cậu, mong cậu ghen, mấy vở kịch nhỏ này thật sự rất dễ nhận ra, Lâm Hử hoàn toàn không tức giận nổi.

“Em đi cùng anh nhé, quấn lấy anh một khắc không rời.” Lâm Hử rất nhạy bén, biết Cố Cẩm Chi muốn nghe gì.

“Hừ, được.” Cố Cẩm Chi bĩu môi, coi như vừa lòng.

Như vậy, hắn vẫn có thể giữ được mặt mũi, không hề phá vỡ lời hứa. Là do bạn trai nhỏ quá dính người, có thể giải thích với Từ Châu. Hơn nữa, đi cùng A Hử, hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán. Có mấy trò chơi hắn có thể chơi với A Hử, quá tuyệt.

Ban đêm.

Khi xuất hiện tại buổi tiệc, Cố Cẩm Chi vẫn rạng ngời bắt mắt như mọi khi. Gương mặt hắn vốn đã tinh xảo, quyến rũ, lại được nuông chiều, cả người toát ra khí chất con nhà giàu. Khi nói chuyện, khí chất này càng thể hiện rõ hơn.

Trong khi đó, sự hiện diện của Lâm Hử lại khiến người ta cảm thấy cậu hoàn toàn không thuộc về nơi này, vì cậu mang đậm dáng vẻ thuần khiết, sạch sẽ của học sinh. Kiếp trước, cậu từng du học vài năm tại Anh, phong thái tự nhiên nhiễm sự nội liễm, quý tộc.

Phong thái này rất khó giả bộ, nhưng lại được lứa con nhà giàu ưa chuộng. Vì thế, có không ít người có chút dung mạo cố gắng lấy lòng cậu.

Cố Cẩm Chi nhìn quanh, tặc lưỡi: “Anh còn tưởng nó sẽ tìm người thế nào, hóa ra đều là hạng người hời hợt.” Điều này có nghĩa là không có nhiều người lọt vào mắt hắn.

Lâm Hử hoàn toàn trái ngược với Cố Cẩm Chi, cậu không thích sự náo nhiệt, cũng không quá để ý ở đây có những kiểu người như thế nào. Trong khi đó, những người khác khi thấy bọn họ bước vào đều ngừng lại đánh giá trong chốc lát.

“Nghe nói đó là Cố nhị thiếu, tôi còn chưa gặp bao giờ, khó trà trộn vào lắm.”

“Đừng nói tới Cố nhị thiếu, mấy người bên kia, tùy tiện cặp được với ai thôi cũng đều tốt cả.” Những người đang nói chuyện với nhau bên này là thành phần góp mặt cho đủ quân số, tuy cũng đều là trai xinh gái đẹp.

Từ Châu đang nói chuyện phiếm với một cô gái, vừa thấy Cố Cẩm Chi liền cười ẩn ý gọi một tiếng rồi bước tới.

Sau đó… hắn bắt gặp Lâm Hử bên cạnh Cố Cẩm Chi, nụ cười vụt tắt. Cố lão nhị đã không còn đáng tin nữa rồi, đã bảo không dẫn người nhà theo cơ mà?

Vẻ mặt Từ Châu u ám, dẫn bọn họ tới một góc vắng vẻ, ở đây có thể uống chút rượu, nếu cảm thấy nhàm chán có thể ra khiêu vũ.

“Không liên quan tới tao, là A Hử không thể rời xa tao. Mày biết mà, nam sinh dính người lắm.” Cố Cẩm Chi dang hai tay biện minh nhưng không thể giấu được vẻ hạnh phúc trên gương mặt.

Lâm Hử cũng gật đầu hưởng ứng. Trong nhà bọn họ, mặt mũi của Chi Chi là quan trọng nhất.

Từ Châu còn lâu mới tin. Hắn đâu phải chưa từng tiếp xúc với Lâm Hử. Cậu là kiểu quân tử khiêm nhường, nếu Cố Cẩm Chi không nói, cậu chắc chắn sẽ không làm phiền bọn họ. Thậm chí, Lâm Hử còn có thể tới đón Cố Cẩm Chi sau khi hết tiệc, rõ ràng là tên nhãi kia không thể rời xa người ta.

“Ha ha ha ha ha đùa thôi, tao rất hâm mộ tình cảm của hai người đấy.” Từ Châu cười nói.

Thể hiện tình cảm gì chứ! Giờ này, Từ Châu hoàn toàn cạn lời về thằng bạn nối khố. Tương lai còn dài, sau này, nếu có một ngày đối phương nảy sinh khao khát tự do thì cũng đã muộn. Khi ấy, Từ Châu sẽ cười vào mặt Cố Cẩm Chi.

Còn bản thân hắn cứ tiêu sái là được rồi.

Từ Châu nói chuyện với hai người một lát rồi đi tìm nữ sinh, hắn rất cần mỹ nữ. Cố Cẩm Chi ngồi ở sô pha trong góc cùng Lâm Hử, không ai dám quấy rầy. Nếu không thể làm quen với Cố Cẩm Chi, giao du với những người trong vòng quan hệ của hắn cũng tốt.

Nhạc rất to, tuy ngũ âm của Cố Cẩm Chi không đầy đủ, nhưng tứ chi lại rất dẻo dai. Hắn tùy tiện xoay người đã đủ quyến rũ. Dù sao hắn cũng từng tới vũ trường từ nhỏ, da trắng dáng đẹp, đôi mắt mơ màng hấp dẫn.

Nhưng hắn không dễ dàng phô bày dáng vẻ này trước mặt người khác, chỉ thể hiện với những người bạn thân nhất.

Đặc biệt, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai quay chụp, dù là vì cảm thấy hắn đẹp trai, quyến rũ, muốn đăng lên khoe đi chăng nữa.

Tóm lại, ở phương diện này, Cố Cẩm Chi rất bảo thủ.

Trước mặt bạn trai, hắn trở nên vừa ngốc vừa ngây thơ. Hoặc nên nói rằng, Cố Cẩm Chi không muốn Lâm Hử cảm thấy hắn là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt như Từ Châu.

Có một số việc, chỉ khi có hai người hắn mới dám làm.

Cho dù ở trong hoàn cảnh này, Cố Cẩm Chi cũng chỉ lười biếng dựa vào người Lâm Hử, đỏ mặt đưa rượu cho cậu.

Nói ra chẳng ai tin, nhưng thật sự có người mang theo vị hôn phu đến bữa tiệc độc thân của mình để tình chàng ý thiếp.

Lâm Hử cũng sợ hắn vặn vẹo trượt xuống nên vẫn luôn ôm lấy eo hắn, ai bảo Chi Chi thích nằm úp trên người cậu chứ.

Chi Chi hăng hái đến mức ai mời cũng không từ chối, hai người đều hơi say nhưng lại rất vui.

Bỗng nhiên, Cố Cẩm Chi tập trung nhìn sang một nơi đang phát ra tiếng ồn, có một nam sinh gương mặt thanh tú, mặc áo phông trắng đang nhảy vô cùng quyến rũ.

Lâm Hử thấy vậy bèn tò mò muốn quay đầu, nhưng lại bị ép quay về, áp sát vào gương mặt đỏ bừng của Cố Cẩm Chi.

“Không có gì hay để nhìn.” Cố Cẩm Chi lẩm bẩm.

“Hửm?” Nhạc hơi to, Lâm Hử không nghe rõ hắn nói, băn khoăn ghé sát lại.

Cố Cẩm Chi mím môi, bỗng cảm thấy xấu hổ không thể giải thích, nhưng hắn không cam lòng thừa nhận, nói lớn: “Không được nhìn, nếu muốn xem, về nhà anh sẽ nhảy cho em xem.”

Lâm Hử che đôi tai gần như sắp điếc của mình, vội vàng đáp được, không dám quay đầu. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này có vẻ cứ đồng ý là tốt nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương