Nguyên nhân gây nên khói lửa trong nhóm chat là một nam sinh nào đó bỗng gửi một tấm ảnh chụp Cung điện Versailles(*). Lúc đó Cố Cẩm Chi đang cầu kỳ lựa chọn một nhà hàng để giải quyết bữa trưa, nhưng vì chỗ đó không gần công ty, hắn lười hoạt động nên quyết định gọi về ăn uống luôn tại văn phòng.

Ngày đầu tiên đi làm đã muốn bỏ việc…

Cố Cẩm Chi tiện tay vứt chiếc áo vest có giá lên đến năm con số sang một bên, vắt chéo chân chơi điện thoại.

Hắn vừa chọc thức ăn trong đĩa, vừa đọc tin nhắn trên nhóm chat. Rất nhanh sau đó, hắn đã lướt đến đoạn mọi người tán dóc về mối quan hệ yêu đương giữa hắn và Amour.

Sức hút của Amour ở trong nhóm là không thể bàn cãi, những tin nhắn thể hiện thái độ bực bội đa số là đến từ đám bot từng bị Amour trêu đùa. Nhưng bên cạnh đó, Amour cũng khiến vài top khó chịu. Bọn họ ai mà chẳng là con cưng của trời, trong khi thực chất điều kiện của Amour cũng bình thường. Bảo kinh doanh bất động sản, có lẽ chỉ là mở một công ty nho nhỏ chẳng có danh tiếng gì. Hơn nữa tuổi của hắn cũng không nhỏ, chẳng qua là được tâng bốc quà đà mà thôi.

Trong đó, Nohon cũng là một top khá được hoan nghênh.

So với một tên lừa gạt như Lâm Hử, vị này đúng là có chút giá trị. Hắn ít tuổi hơn Lâm Hử, là dân gốc thủ đô, còn đang du học Mĩ, gia cảnh quả thật không tồi.

Giao diện của hắn thiên về phong cách dân chơi, ăn mặc rất thời trang, cực kỳ năng nổ chia sẻ cuộc sống thường ngày lên mạng xã hội. Gần như mỗi tấm ảnh selfie của hắn đều phô bày góc nghiêng hút mắt hoặc đeo thêm một cặp kính râm cool ngầu. Nói chung nhìn chính diện thì gương mặt không có gì ấn tượng.

Thực ra điều kiện như vậy đã đủ khiến đám bột tôm chạy theo như vịt rồi. Hắn cảm thấy mình không nổi bằng Amour là vì hắn gia nhập nhóm sau, thời gian tiếp xúc với mọi người ngắn hơn thôi. Hiển nhiên Nohon không chịu chấp nhận ngoại hình của mình thua kém người ta. Theo như hắn vẫn nói thì khí chất còn quan trọng hơn diện mạo nhiều.

Hơn nữa, hắn cảm thấy Amour rất ít đăng tin lên trang cá nhân, rất có thể đối phương là một tên lừa gạt. Cho nên việc có nhiều kẻ ngốc mắc mưu, miệt mài bám đuôi người nọ lại càng khiến hắn khó chịu.

Ngoài đời, Nohon không thiếu người theo đuổi, thậm chí còn toàn là bot ngon ưu tú về cả ngoại hình và khí chất.

Amour không đắc tội Nohon, nhưng hắn không thích đối phương được nhiều người săn đón, càng không thích cảnh đối phương đã có CP rồi mà vẫn được nhiều người nhớ thương.

Thế nên trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, hắn đã nhắn một câu đậm chất nghi ngờ nhưng lại như đang đùa cợt: “Tôi không hiểu, các cậu bị chuốc bùa mê thuốc lú gì à? Người ta đã cặp với một nam sinh rồi, sao các cậu vẫn u mê thế. Xem ra là tôi không xứng với các cậu rồi (cười).”

“Chưa chắc cậu đã thèm để ý tới chúng tôi, cậu trẻ như thế, nhiều nguy cơ lắm. Không thì sao trong nhóm lại có nhiều người độc thân thế chứ.” Người trong nhóm cũng sẽ giữ thể diện cho Nohon, lời nói rõ ràng mang theo ý tán tỉnh. Dù sao thì trừ Amour, giờ Nohon chính là top độc thân có chất lượng tốt nhất.

“Hừ, tôi thích người lớn tuổi, nhưng hình như tôi không được yêu thích lắm~ (ấm ức)” Nohon còn gửi kèm một emotion làm từ chính ảnh chụp của mình, nhìn vừa non vừa cáo, đúng là rất có sức hút.

“Chẳng phải cậu vẫn đang đi học à? Yêu đương không sợ ảnh hưởng đến học hành hả…”

Mọi người đều biết Nohon đang đi du học. Tuy bọn họ chưa từng nghe danh ngôi trường kia nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy đi du học là không tồi, thế nên vẫn hơi sùng bái.

“Không đâu, tôi đi du học chủ yếu là để khám phá ẩm thực thôi (nhe răng).” Nhắn xong, Nohon lại chia sẻ bữa trưa của mình hôm nay. Trong ảnh là một nhà hàng Tây ở gần trường học.

“Nhà hàng này ngon đấy. Sau này nếu mọi người tới đây du lịch thì nhớ tìm tôi nhé, tôi sẽ nhận trách nhiệm làm hướng dẫn viên~”

Mọi người lại tán gẫu thêm một lúc, bấy giờ hắn mới để lộ bữa cơm này của mình tốn hơn một trăm đôla.

Đổi thành nhân dân tệ là mấy ngàn, đám người trong nhóm chat lại có nhận thức mới về độ giàu có của hắn.

Sau đó, đề tài câu chuyện dần lệch hướng. Đúng vậy, tuy Amour tự nhận nhà mình có điều kiện nhưng vẫn chưa từng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày, đừng bảo đang lừa đảo đấy nhé. Hắn cũng là hoa đã có chủ rồi… So ra, rõ ràng em trai Nohon này thơm ngon hơn chứ nhỉ?

Cố Cẩm Chi im lặng xem Nohon giả ngầu, thật lâu sau đó mới đạp một chân vào bàn làm việc, mất hết kiên nhẫn mắng: “Con mẹ nó, bố mày ghét nhất mấy thằng hay nổ.”

Tuy không quan tâm đến chuyện học hành nhưng hắn vẫn biết cái trường tên kia theo học vô danh muốn chết. Học phí đúng là đắt đỏ song đó không phải cơ sở để đào tạo ra những sinh viên ưu tú.

Hơn nữa, ăn một bữa cơm mà cũng toan tính khoe khoang, thật rẻ tiền.

Mấu chốt nhất là, đối phương dựa vào cái gì để hạ thấp Amour?

Tuy Cố Cẩm Chi cũng ngầm hiểu rất có thể Amour chỉ là một người bình thường, vì làm tiền, đúng là đối phương có tự tô vẽ bản thân đôi chút. Nhưng đây là lừa hắn chứ có phải lừa người khác đâu.

Huống hồ hắn có tiền, rõ ràng không đến lượt Nohon hạ thấp Amour để tôn bản thân lên.

Vì thế, Cố Cẩm Chi mang theo trăm phần trăm hỏa lực, lên nhóm châm chọc: “Thật không biết khiêm tốn chút nào, cái trường kia nát như cám. Hừm… cậu thi trượt đại học trong nước nên mới sang đó học đúng không?”

Thành tích học tập của Cố Cẩm Chi không bằng anh trai, hoặc có thể nói là kém xa, nhưng hồi cấp ba hắn cũng bị ép ôn luyện, cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ngay tại thủ đô.

Đương nhiên hắn chưa bao giờ cảm thấy chuyện ấy có gì để khoe khoang. Người ngoài cứ coi thường bảo nhị thiếu gia nhà họ Cố không học vấn không nghề nghiệp, chẳng qua cũng vì lấy anh trai hắn ra làm tiêu chuẩn để tham chiếu mà thôi.

À nhưng hiện giờ, đúng là hắn đã mang chữ thầy trả lại hết cho cô rồi…

Trong nhóm chat, hình tượng của Cố Cẩm Chi luôn là khủng long phun lửa bất chấp lý lẽ, lúc đâm bị thóc, lúc chọc bị gạo. Cho nên khi hắn lên tiếng chế giễu Nohon, mọi người đều không nghĩ hắn đang ra mặt bảo vệ Amour, chỉ cảm thấy hắn lại đang phát bệnh.

Dù sao thì việc Nohon có thể đi du học đã chứng minh gia đình hắn thật sự có tiền.

Bọn họ đều cảm thấy Cố Cẩm Chi đang ghen tị với người ta.

Nohon được nịnh đang sướng, cười không khép được miệng. Nhưng khi nhìn thấy Chi Chi Mang Mang với avatar mèo Ragdoll dễ thương phun ra mấy lời như thế, hắn liền cảm nhận được sự trào phúng cực độ của đối phương.

Hiển nhiên Nohon biết việc mình đi du học chỉ là một lớp vàng mạ bên ngoài mà thôi, bên trong cơ bản không có bao nhiêu giá trị. Bị vạch trần, chắc chắn hắn sẽ tức giận rồi.

“Ấy, cậu có thể nói tôi thế này thế nọ, nhưng nói trường tôi như vậy có vẻ mất lịch sự quá đi. Mà cậu học trường nào? Thử nói ra xem.”

Cố Cẩm Chi hừ lạnh, vừa định trả lời lại chợt nhớ ra mình đang giả làm sinh viên.

Hắn không cảm thấy chuyện một người 24 tuổi như mình còn đi hơn thua với một sinh viên là ấu trĩ, tay gõ bàn phím cành cạch, vẻ mặt tức giận hằm hằm, thậm chí hợp đồng cần ký cũng bị ném sang một bên.

“Tôi không phải hạng khoe khoang làm màu, bớt tò mò chuyện của người khác đi, chỉ cần biết hơn cậu là đủ. Lần sau đừng chơi trò âm thầm đâm chọc sau lưng người ta nữa nhé.” Nếu đối phương không ngầm hạ thấp Amour, Cố Cẩm Chi đã chẳng rỗi hơi mà nhảy vào.

“Không dám nói chứ gì? Ha ha, tôi có nát như cám cũng hơn cái loại nhát gan nào đó.” Nohon mạnh miệng, thầm nghĩ Chi Chi Mang Mang nhất định không bằng mình, không chừng đối phương chỉ học trường làng linh tinh trong nước.

Nếu hôm nay không dí Cố Cẩm Chi vào chân tường mà sỉ nhục, sau này hắn sẽ bị chúng bạn trong nhóm hoài nghi.

Ngẫm nghĩ một lát, Nohon kích động gửi bài tập Tiếng Anh của mình lên nhóm. Đây là phiếu học tập trên lớp của hắn, không ai biết hắn đã thuê người làm hộ từ trước rồi.

Dù sao bọn họ cũng không hiểu gì hết.

Nohon khiêu khích Cố Cẩm Chi: “Ít nhất tôi có thể làm được những bài tập ở cấp độ này, còn cậu thì sao? Có hiểu đề bài hỏi gì không?”

Nói thật, hơn một nửa sỉ nhục trong đời Cố Cẩm Chi đều nhận được từ cõi mạng. Ngoài hiện thực, không ai dám đắc tội với nhị thiếu gia nhà họ Cố. Mà trên internet, hắn không để lộ danh tính, chỉ là một anh hùng bàn phím đấu đá lung tung, đúng như những gì hắn nói, hắn ghét nhất là mấy người thích nổ.

Thậm chí khi một bạn mạng nào đó khoe nhà mình có 2 căn hộ cho thuê lúc đang combat với hắn, hắn cũng chỉ hừ lạnh trong lòng: bố đây còn có thể mua được mấy tòa chung cư ấy chứ.

Nhưng hắn thà cãi nhau vô nghĩa ngày này qua tháng nọ chứ nhất quyết không nói ra mấy câu như vậy. Dù sao Cố Cẩm Chi cũng chỉ là không nhịn được mà mắng đám người kia ngu xuấn chứ không có ý định cậy thế hiếp người.

“Nực cười, chờ đấy.” Cố Cẩm Chi bị Nohon chọc giận. Hắn đúng là không biết làm, tốt nghiệp vài năm rồi mà, nhưng hắn có cả đống người có thể làm.

Vì thế, nhị thiếu gia nhà họ Cố bỏ việc trong giờ làm, tiền không thèm kiếm mà nhấc máy lên gọi điện cho Trưởng phòng Nhân sự của công ty: “Gọi mấy nhân tài mới tuyển năm nay đến văn phòng cho tôi.” Làm bài chứ gì, hắn sẽ làm cho biết mặt.

Một cục diện cực kỳ ấu trĩ được hình thành chỉ vì hắn muốn ra mặt bảo vệ Amour.

“Ai làm nhanh nhất tốt nhất, ngày mai sẽ được thăng chức.” Cố Cẩm Chi chống má nhìn chằm chằm vài người vừa bước vào văn phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Mấy người kia như thấy quỷ, còn tưởng công ty có kỳ kiểm tra gì, sao tự nhiên lại bắt thi ngay như thế?

Nhưng phần thưởng quá hấp dẫn, mấy người lập tức cầm bút, bắt đầu viết.

Cố Cẩm Chi không trả lời tin nhắn khoảng mấy phút, người trong nhóm mới bắt đầu ồ lên. Không ngờ lại có một ngày hai sinh viên trong nhóm trực tiếp combat bằng cách làm bài tập, thú vị thật đấy.

Tuy bọn họ không hiểu bài tập Tiếng Anh kia hỏi gì, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ hóng kết quả.

Còn có người hỏi: “Trong nhóm đã loạn lên như thế này rồi, Amour đâu? Hắn mặc kệ CP của mình luôn hả?”

Sức ảnh hưởng của Amour vẫn còn, lập tức có người lên tiếng nói đỡ: “Ban ngày người ta còn phải đi làm. Chắc công ty đang có cuộc họp rồi, sao có thể để ý bạn trai cả ngày được. Hơn nữa chỉ là một trò chơi thôi, cần gì tỏ ra căng thẳng như thế.”

“Nói thật, nếu người yêu của tôi cư xử như Chi Chi Mang Mang, tôi sẽ cảm thấy hơi mất mặt.” Cần gì phải tranh cãi với du học sinh người ta chứ.

Cố Cẩm Chi càng xem càng bực. Nhưng lần này hắn không tin suy đoán Amour mất mặt nên lặn thật sâu của đám người trong nhóm. Hắn cảm thấy có lẽ đối phương lại đang không cầm điện thoại rồi, đúng là một thói quen lạc hậu.

So với đám bạn mạng, hiển nhiên Cố Cẩm Chi sẽ đứng về phía Amour.

Tiếng giày da đạp vào chân ghế liên tục vang lên, các nhân viên cực kỳ tập trung làm bài tập. Đối với họ, những bài tập này đương nhiên không khó, chỉ là hơi bất ngờ. Hơn nữa, họ quen dùng Tiếng Anh chuyên ngành để làm việc, nên khi đối mặt với loại bài tập mang tính học thuật này vẫn cần tra cứu ít nhiều.

Mà ngay sau đó, điện thoại của Cố Cẩm Chi vang lên tiếng thông báo có tin nhắn đến.

Là Amour, nội dung toàn tiếng Anh, rõ ràng là đáp án của phiếu bài tập nọ.

Cố Cẩm Chi ngây ngẩn cả người: “?”

“Đáp án.” Lâm Hử trả lời ngắn gọn rồi dùng tay gạt đám lá trên đầu mình ra.

Cậu đang ngồi cạnh bụi cỏ gần phòng y tế. Không ai phát hiện cậu trốn học, chỉ là lá cây cọ vào cổ khiến cậu hơi ngứa chút thôi. Nơi này không xa khu lớp học, xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thầy cô giảng bài.

Lâm Hử cũng luôn để ý xem bảo vệ có đi tới đây không. Cậu thực sự không muốn rơi vào tình cảnh xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Chuyện giả bệnh để trốn học như thế này, cả đời Lâm Hử cũng không muốn cho người khác biết.

Lúc sự việc trong nhóm chat vừa xảy ra, Lâm Hử đã bắt đầu dùng chức năng chuyển giọng nói thành ký tự để nhập đáp án vào điện thoại. Tuy cậu cảm thấy hơn thua kiểu này rất ấu trĩ, nhưng giờ Chi Chi Mang Mang chắc chắn đang là bên bị nghi ngờ. Ngoài làm như vậy, cậu không nghĩ được cách nào khác.

May mà Nohon gửi bài tập môn Tiếng Anh nên Lâm Hử không cần chuẩn bị gì nhiều.

Tôi là sinh viên hay bác là sinh viên?

Đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Cố Cẩm Chi. Hắn thật sự không ngờ CP của hắn còn có năng lực này. Nhưng hắn cũng chẳng nghi ngờ gì, ngược lại còn cảm thấy vui vui.

Amour thấy tin nhắn trên nhóm chat, đối phương không giận vì bản thân bị hạ thấp mà chỉ quan tâm đến hắn thôi.

“Sau này phải học tập thật tốt, đừng kích động, cũng không cần để ý đến bọn họ làm gì.” Người sáng suốt đều nhận ra Nohon quá đáng, chưa rõ Cố Cẩm Chi học chuyên ngành gì đã ép người ta thi thố với mình, mà Cố Cẩm Chi chắc chắn sẽ quyết hơn thua. Trên thực tế, không giỏi tiếng Anh cũng chẳng chứng minh được điều gì. Nếu Cố Cẩm Chi không đi du học, hắn căn bản không cần học quá nhiều Tiếng Anh. Bình thường muốn ra nước ngoài thì biết sơ sơ mấy câu là đủ.

“Ừa… Nhưng bọn họ kết bè bắt nạt em, may mà anh không vờ như không thấy (vui vẻ xoay vòng tròn).” Cố Cẩm Chi lại nghiến răng gửi mấy tin nhắn mất não, nhưng khóe môi cứ cong lên, không hề nhận ra trông mình ngu ngốc cỡ nào. Đúng là hắn đang rất rất vui.

Lâm Hử cảm thấy rất đau đầu, không biết phải trả lời ra sao. Chi Chi Mang Mang đang làm nũng gì vậy, đáng sợ quá.

Thực ra, Lâm Hử vẫn không quen nổi với phong cách của người kia, càng không dám đề nghị kết thúc hoạt động ghép đôi.

Coi như giúp bot phụ hy sinh này vậy, chờ đến khi chắc chắn top chính sẽ không dây dưa với Chi Chi Mang Mang nữa đã.

“Đúng rồi, cậu ta làm sai rất nhiều chỗ…” Lâm Hử nhanh chóng nói sang chuyện khác. Cậu chỉ rõ từng chỗ sai cho Cố Cẩm Chi, hành động này là ngầm đồng ý cho quả pháo kia phát nổ với trăm phần trăm hỏa lực. Dù sao hành vi của Nohon cũng không đàng hoàng.

Cố Cẩm Chi càng nghe càng kinh hãi, vừa cảm thán giọng nói của ông chú sao lại trẻ và hay đến thế, vừa giật mình vì đối phương đã ngần đó tuổi mà khả năng nói tiếng Anh vẫn tốt đến vậy. Đây không phải loại trình độ ra nước ngoài ăn vài bữa cơm có thể đạt được đâu.

Hơn nữa Amour không nói trực tiếp trong nhóm mà lại nói riêng với hắn, rõ ràng là để hắn tự tay tát bôm bốp vào mặt thằng nhóc gáy bẩn kia.

Có Lâm Hử giúp đỡ, Cố Cẩm Chi chuẩn bị thêm một lát rồi bắt đầu hăng hái bắn tin lên nhóm, giảng giải đến là rành mạch rõ ràng.

Mọi người vốn không xác định được ai trâu hơn ai, nhưng thấy Nohon dần trở nên luống cuống, lại không giải thích được gì thì đã hiểu trận này Cố Cẩm Chi trên cơ rồi.

Thách hắn làm mà hắn làm được thật, đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Bên cạnh đó, Nohon quả thực rất nát.

Thả đám nhân viên ra khỏi văn phòng, Cố Cẩm Chi cảm thấy cực kỳ sung sướng. Đây là lần đầu tiên hắn combat mà giành thắng lợi vang dội đến vậy, bữa chiều có thể ăn thêm hai chén cơm rồi.

Sự việc kết thúc, Lâm Hử nhắn riêng cho Cố Cẩm Chi: “Thực ra… chúng ta có thể thoát nhóm mà.” Cậu cảm thấy hai người không cần trà trộn ở đây, cậu không thích chat chit, đã vậy trong nhóm còn lắm chuyện lằng nhằng.

“Hả… Không!” Cố Cẩm Chi ngẩn người mấy giây rồi kiên quyết từ chối. Hắn kinh ngạc trước ý định rời nhóm của Lâm Hử. Dù sao đối phương cũng rất được hoan nghênh, sau này còn có thể chăn tiền người khác nữa.

Là vì hắn sao? Rời nhóm cùng với hắn… Thế mà lại có cảm giác lãng mạn nhỉ.

Nhưng Cố Cẩm Chi không nỡ. Hắn muốn ở lại hóng hớt, không thì cuộc sống của hắn sẽ nhàm chán lắm. Hắn cũng không sợ Lâm Hử chuyển mục tiêu, nhìn qua cũng thấy trong cái nhóm này không ai giàu hơn hắn cả, có gì để lo đâu!

“Ừm…” Lâm Hử câm nín. Cậu không hiểu nổi Chi Chi Mang Mang. Nhưng chuyện hôm nay cũng giải quyết xong rồi, Lâm Hử tắt điện thoại định sẽ giả vờ rời phòng y tế để trở về sân thể dục.

Nhưng cậu vừa đứng dậy khỏi bụi cỏ đã thấy bác bảo vệ đang nhìn thẳng vào mặt mình. Trong phút chốc, hai bên đều không biết phải nói gì.

Vài giây qua đi, bác bảo vệ mới lớn tiếng hỏi: “Cậu bạn này, trong giờ học mà cậu ra đây làm gì hả?”

“Cháu…” Lâm Hử nắm chặt góc áo đồng phục, cái gáy trắng nõn đỏ rực lên.

Lời tác giả:

Lâm Hử: Xin chân thành cảm ơn… Yêu đương không phải chuyện một người sợ giao tiếp có thể đảm nhiệm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương