Số 13 Phố Mink
Chương 1596: Chuyện cũ (2)

"Đúng vậy, ta phát hiện trong ánh mắt của ngươi, so sánh cùng những người

khác, có thiếu đi vài thứ."

"Thiếu đi vài thứ gì?"

"Thiếu sự kính sợ từ trong xương tủy."

"Thưa thầy, lời này ngài cũng không thể nói lung tung..."

"Chuyện này cũng không có gì lớn, giống như trước khi ngài Tahisen lâm chung

cũng đã nói tới, ở trong « Điều Lệ Trật Tự » còn có Thần Linh Quyển, tín đồ

trật tự chúng ta nên có can đảm đứng thẳng lưng của mình khi đối mặt với

Thần."

"Ngài là bởi vì chuyện này, cảm thấy lúc nói chuyện với ta, ta sẽ không vì kính

sợ ngài mà có sự ngăn cách?"

"Cách hình dung của ngươi rất chính xác."

"Được rồi, ta đã biết, thưa thầy."

Karen nhẹ gật đầu, Marvalho là bởi vì những người tiếp xúc xung quanh đều

xem hắn thành hóa thân của "Marchetini", mặc dù Marchetini chỉ là một trong

12 Kỵ Sĩ Trật Tự, nhưng khi đặt ở trong thần thoại tự thuật của các Thần Giáo

khác, chính là Thần chi nhánh, mà lại là Thần chi nhánh đứng rất cao.

Rất nhiều người có thân phận cao quý đều có loại tâm trạng này, sẽ cảm thấy

mới lạ khi ngươi không quan tâm đến thân phận của hắn, sẽ nhìn ngươi với một

con mắt khác, sẽ cảm thấy tò mò đối với ngươi.

Nhưng tuyệt đối không nên cảm thấy luôn luôn làm vậy là điều đúng đắn, bởi vì

cảm giác mới lạ của một người là có giới hạn.

Tựa như là theo đuổi con gái, ngay từ đầu biểu hiện ra vẻ độc lập độc hành để

hấp dẫn một chút sự chú ý là được rồi, không thể luôn luôn tỏ vẻ như vậy.

"Ngài Tahisen là ông nội của ta."

"Vậy xin ngài nén bi thương."

"Ông ấy thật ra là một người cực kỳ cứng nhắc, nhưng ông ấy lại là một người

cực kỳ hiền hòa, ông ấy kiên trì gọi ta là ngài, dù là lúc chỉ có ta và ông ấy, ông

ấy cũng đều kiên trì gọi như vậy.

Ngươi biết không, cũng vào lúc ta nói chuyện với ông ấy trong phòng vào hai

ngày trước thì ông mới bộc lộ nhiều hơn một chút tình cảm thật sự, chuyện này

thì chúng ta đều biết, điều kiện tiên quyết chính là ông ấy cũng biết mình sắp

chết."

"Ta cảm thấy ông ấy chỉ là tuân thủ theo quy tắc một cách nghiêm ngặt."

"Đúng vậy, nhưng mà ta cũng không trách ông ấy, bởi vì ta từng thử thay mình

vào trong vị trí của ông ấy, trong cơ thể của cháu trai ngươi còn có một người

khác thì hắn vẫn là cháu trai của ngươi sao? Ngươi còn có thể tiếp tục yêu

thương hắn sao? Cho dù huyết mạch trên người vẫn như nhau, nhưng thần quan

chúng ta có thể đụng chạm đến linh hồn, chúng ta biết rõ, linh hồn, mới là thứ

tạo thành quyết định cuối cùng của một người.

Thật có lỗi, vấn đề này có chút không thích hợp, dù sao thì ai sẽ đi suy nghĩ về

việc này, cũng không ai có thể đi đặt bản thân vào việc này đâu."

Karen trừng mắt nhìn.

"Ông ấy đi, ta không khóc được, ta muốn bày tỏ một chút sự bi thương, nhưng

ta phát hiện ta không làm được, điều này khiến ta cảm thấy có chút khó chịu, ta

cảm thấy không nên giống như thế này."

Karen mở miệng an ủi: "Có rất nhiều hình thức để biểu hiện sự bi thương, mà ta

cảm thấy ngài Tahisen đi rất bình thản, ngài ấy đi đến cuối con đường của mình,

là đến lúc nên nghỉ ngơi, cho nên, chúng ta vốn cũng không cần cảm thấy bi

thương, giống như là đang đối mặt với một tác phẩm hoàn chỉnh, chúng ta

thưởng thức và cảm nhận là được rồi."

"Là bởi vì như thế sao?"

"Đúng vậy, không sai."

"Cám ơn ngươi đã an ủi."

"Đây không phải là lời an ủi." Karen đưa tay cầm mấy cục đá ở dưới đất lên,

"Ngài không cần ta an ủi, mỗi người đều có con đường riêng của mỗi người, lúc

tiến lên ở trên con đường này, chúng ta sẽ bởi vì mệt mỏi bởi vì mê mang mà

ngồi xuống, cũng sẽ quay đầu hoặc là ngừng chân để nhìn phong cảch khiến

mình lưu luyến vài lần.

Đương nhiên, phong cảnh cũng có thể khắc ghi ở trong lòng, không quay đầu

lại và không ngừng chân không phải là bởi vì nó không đủ đẹp, mà là vẻ đẹp

của nó đã sớm đi theo ta."

"Trong lời của ngươi, rất có thâm ý, sau khi trở về ta sẽ dần dần nghiền ngẫm,

đúng rồi, ngươi cũng phải quay trở về phải không?"

"Đúng vậy, có lẽ trong hai ngày nữa, về thành phố York, nếu nhanh mà nói, có

thể vào ngày mai? Chủ yếu là phải xem trận pháp dịch chuyển đưa đến nơi

nào."

"Vậy thì lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào, lần này, ngươi làm rất tốt,

ở trên xử lý tình huống thì ngươi tốt hơn ta nhiều, bỏ qua chuyện mà ông nội ta

nói về con đường đầu cơ này, ngươi thật sự rất lợi hại.

Đáng tiếc, tính cách của ta cũng không thích hợp để tự mình làm việc, ta càng

ưa thích có người dặn dò ta làm chuyện gì, vậy thì tốt, ta sẽ hoàn thành, từ nhỏ

ta đã thích trò chơi điền vào chỗ trống, một trò chơi cực kỳ khô khan, nhưng ta

vẫn luôn có thể chơi không biết mệt."

"Cái này cũng không tính là có ưu tú hay không, bởi vì một số thời điểm ngươi

sẽ muốn phát huy tính năng động chủ quan của mình... Ngài có biết ý nghĩa của

từ này không?"

"Hiểu được."

"Đúng vậy, có đôi khi ngươi sẽ nghĩ chủ động đi làm một vài chuyện, để cho

mình nhìn có vẻ bận rộn nhiều việc, hoặc là tạo cho mình ảo giác mình bận rộng

nhiều việc, nhưng cuối cùng, ngươi bỗng nhiên ý thức được trước đó mình bận

đến bận lui, đều là sai.

A..."

Hai tay Karen chống lên mặt đất phía sau, nói một câu xúc động:

"Mệt mỏi quá..."

"Có thể thản nhiên tiến hành phủ định bản thân, thật ra thì phần lớn người trên

đời này sẽ không làm được.

Nếu như ông nội có thể nghe được những lời nói này của người thì ông ấy chắc

chắn sẽ rất vui mừng, ông ấy vẫn luôn rất thưởng thức ngươi, có nhìn qua về lý

lịch của ngươi, ông ấy thích người trẻ tuổi ưu tú trong giáo.

Ta biết tính cách của ông ấy, nếu như không phải thật sự thích ngươi, ông ấy sẽ

không dạy dỗ ngươi."

"Cho nên, ta rất cảm kích ngài Tahisen, cảm ơn ông ấy đã giáo dục. Ngài biết

đấy, nhiều khi không cách nào quay đầu không phải là bởi vì không biết mình

sai, mà là bởi vì mình thật ra đã sai quá nhiều, không còn cách nào để quay đầu

lại."

"Còn ngươi thì sao, ngươi thuộc về loại nào?"

"Đường, là nhất định phải đi, đi lầm đường, vậy thì phải đi lại một con đường

đúng đắn. Ta... Không, là cuộc đời của phần lớn người thật ra không có đường

lui, chỉ có thể tin tưởng rằng con đường mà mình đi chắc chắn sẽ gặp phải long

đong, nhưng phương hướng phát triển, tất nhiên sẽ theo chiều xoắn ốc hướng

lên trên cao..."

Karen duỗi tay ra, tiến hành quơ tay theo chiều "Xoắn ốc lên cao" về phía

Marvalho.

"Ha ha." Marvalho đưa tay chỉ vào đầu mình, "Con đường này quanh co, nhưng

mục tiêu, là kiên định. Đối diện bản thân, xem kỹ bản thân, phê phán bản thân,

như vậy sai lầm sẽ chỉ trở thành bàn đạp cho con đường thành công của ngươi."

"Lời ngài nói thật có thâm ý, sau khi trở về ta sẽ nghiền ngẫm thật kỹ."

"Không phải do ta nói."

"Ồ? Vậy thì ghi lại ở trên quyển sách nào sao? Sau khi trở về ta cũng sẽ tìm

đọc, hi vọng quyền hạn của ta có thể đọc được."

"Là một âm thanh đặc thù trong ký ức của ta, là Thần vĩ đại nói, giữ lại trong

đầu của ngài Marchetini, sau đó, được người kế thừa là ta đọc được.

Nhưng mà một đoạn này có ghi chép bên trong thần thoại tự thuật « Ánh Sáng

Trật Tự », sau khi Thần vĩ đại và Thần Luân Hồi bất đồng ý kiến thì xuất hiện."

Là... do Thần Trật Tự nói.

Sau khi ý kiến khác nhau?

Cũng chính là khi Thần Trật Tự tìm tới Thần Ánh Sáng, nói với Thần Ánh Sáng

rằng Thần Luân Hồi xây dựng Cánh Cổng Luân Hồi đã phá hủy trật tự giữa sự

sống và cái chết, nhưng Thần Ánh Sáng lại lựa chọn xử lý lạnh cái chuyện này,

rốt cuộc Thần Luân Hồi cũng tham gia vào trận doanh của Thần Ánh Sáng.

Dựa theo tình cảnh này mà phỏng đoán, lúc Thần Trật Tự nói những lời này,

phải chăng cũng mang ý nghĩa rằng Thần Trật Tự cũng tiến hành tự suy nghĩ lại

bản thân đối với việc lúc đầu đứng ở trong trận doanh của Thần Ánh Sáng?

Karen do dự một chút, vẫn đứng người lên, khoanh hai tay lại trước ngực, nói

thành tiếng:

"Cảm tạ Thần Trật Tự vĩ đại đã dạy bảo."

Marvalho có chút dở khóc dở cười, nhưng Karen làm như vậy thì hắn chỉ có thể

đứng người lên mà tiến hành đáp lễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương