Số 13 Phố Mink
Chương 1595: Chuyện cũ (1)

Nếu như quay lưng nhìn về phía biển cả, không nhìn tới những phần thành thị bị

phá hủy kia vậy thì phong cảnh của Hỏa Đảo vẫn rất đẹp;

Đương nhiên, nếu như thả lỏng những khúc mắc đạo đức trong lòng, thì khi

dùng tầm mắt mà nhìn về phía thành thị bị phái hủy, nếu chỉ nói đến cảm xúc

dựa trên cảnh tượng, nó cũng có thể xem như một vẻ "Đẹp".

Karen tin tưởng, nếu như cha vợ tương lai Bede của mình ở chỗ này, ông ấy có

lẽ đã không nhịn được mà ngồi ở trên sườn núi của ngọn núi nhỏ này, dựng lên

khung vẽ, bắt đầu sáng tác.

Vẫn may là Marvalho cũng không có hứng thú làm vậy, lúc này hắn ta đang đưa

lưng về phía thành thị, mặt nhìn ra biển cả, bên người còn đặt một cái bình

rượu.

Gió biển sau giờ ngọ thổi phần phật trên người của hắn, lay động tóc của hắn,

rất đầy sức sống và cực kỳ nhu hòa.

"Ngồi đi."

"Được rồi, thưa thầy."

Karen ngồi xuống bên cạnh của Marvalho.

Marvalho đưa bình rượu cho Karen: "Nếm thử hương vị xem?"

Karen nhận lấy, mở ra, uống một ngụm.

"Hương vị thế nào?"

Karen dùng mu bàn tay lau khóe miệng, hồi đáp: "Thật là khó uống."

Rượu này không chỉ rất đục, mà lại ê răng, hương vị rất kỳ lạ.

Bình thường Karen cũng không uống rượu, nhưng cơ bản cũng có thể phân biệt

ra rượu "Tốt xấu", hoặc là "Mắc rẻ".

"Ừm, quả thực uống không ngon lắm, ta lấy từ trong hầm rượu, hẳn là dùng

chuối hột làm nguyên liệu rồi dựa vào cách thức rất tệ mà nấu ra."

"Vậy chắc là để chuẩn bị cho đám cướp biển lúc nghèo khổ uống, đến bây giờ

thì trở thành đồ uống phong tục?"

"Trong mảnh vỡ ký ức của ngài Marchettini, có ký ức liên quan với loại rượu

này, ngài ấy cực kỳ thích loại rượu này, lúc trước ta cũng sẽ cố ý gom loại rượu

này để thỉnh thoảng nếm thử, rất đáng tiếc là, ta vẫn luôn không thích hương vị

của loại rượu này, dù uống như thế nào cũng uống không quen được."

Karen mở miệng nói: "Có lẽ thứ mà ngài Marchettini thích không phải là bản

thân loại rượu này, mà là lúc uống loại rượu này có thể hồi tưởng lại những năm

tháng ấy."

Marvalho sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Karen;

Trên mặt Karen mỉm cười, lại cầm bình rượu lên uống một ngụm, nụ cười biến

mất, biến thành cười khổ, thật là quá khó uống.

"Rất thú vị, ta cảm thấy ngươi nói đúng, một người ngoài như ngươi cứ ngỡ như

còn hiểu rõ ngài ấy hơn người thừa kế của ngài Marchettini là ta đây."

"Đây chỉ là một chi tiết nhỏ, có lẽ trong mắt của thầy thì việc ngài thường xuyên

uống nó là vì thể hiện một sự tôn trọng, mà ta, ta cũng không có nguyên nhân

xuất phát từ phương diện này."

"Đúng vậy, đây là vì sự tôn trọng. Thật ra thì ta sẽ thường xuyên không phân

biệt được, rốt cuộc ta là ta hay là ngài Marchettini;

Nếu như ta cảm thấy ta vẫn là ta, đó chính là sự thiếu tôn trọng đối với truyền

thừa này; ta muốn cảm thấy mình là ngài Marchettini, ha ha, ta lại có tư cách gì

để đại diện cho ngài Marchettini thật sự đây, đây cũng là một sự thiếu tôn trọng

đối với ngài Marchettini."

Karen nhẹ gật đầu, chuyện như vậy, bên cạnh anh có rất nhiều ví dụ, đó là một

sự mê man trong việc nhận biết định vị của bản thân.

"Nhưng mà, ta cảm thấy ngài cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chuyện

này."

Từ góc nhìn của Karen, Marvalho thật ra sống cũng rất nhẹ nhàng, bình thường

bản thân của người thiếu thốn về sự tự nhận biết định vị của mình thì cảm xúc

sẽ vội vàng xao động và mất cân bằng, bởi vì nếu như sự nhận biết bản thân còn

không rõ rệt, thì lại làm sao mà kiên nhẫn để đối diện với những thứ xung

quanh?

"Ừm, ta không muốn suy nghĩ về việc này, người khác gọi ta là ngài, ta cũng chỉ

ừm một tiếng, bọn họ thích gọi ta là gì thì gọi ta là như thế, ta cũng lười mà suy

nghĩ rằng ta là ai.

Chẳng qua là ta cảm thấy việc ta là ai hình như cũng không phải là việc gì quá

quan trọng, nếu ngài Macchetini đã lựa chọn ta làm người thừa kế, vậy thì ta sẽ

đi làm một vài chuyện cần làm trong Thần Giáo.

Có vài vấn đề sẽ không có đáp án, hoặc là nói, có lẽ là khi không tìm thấy đáp

án thì ta nên lựa chọn dứt khoát gác lại, cũng có thể gọi là từ bỏ."

"Ngài rất rộng rãi." Karen tán dương, "Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ngài

Marchetini lựa chọn ngài làm người thừa kế."

Đây không phải là đang nịnh nọt, bởi vì Marvalho một trong những người có

trạng thái tốt nhất khi gặp phải loại vấn đề này, đây không phải một sự cam

chịu, mà là một loại trí tuệ.

Trên con đường đời, mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, lựa chọn mục

đích là để mình có thể sống một cách thoải mái hơn, cho nên sau khi hoàn thành

xong trách nhiệm của mình, hoàn toàn có thể từ chối bị cuốn theo dòng chảy.

Karen sẽ không thể nào tiếp nhận trong cơ thể mình có thêm một người khác

tồn tại, bởi vì điều này sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái, cho dù trong cơ

thể có sự tồn tại "Dis", vậy cũng chỉ là truyền thừa tín ngưỡng gia tộc mà ông

nội cho mình, cái hình chiếu này cũng không phải thật sự là Dis.

Neo cũng giống như vậy, cho nên trong mười năm quá khứ của Neo không tiếc

trả giá hết thảy mà tiến hành đấu tranh với "Philias", chó săn là cách khắc họa

Neo chân thật nhất, hoặc là ngươi chơi chết ta, hoặc là ta cắn chết ngươi.

Nhưng mà Marvalho không nhất định phải giống như mình và Neo.

"Ha ha." Marvalho hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, "Rất xin lỗi, kêu ngươi ra

ngoài này chỉ bởi vì ta muốn tìm người nói chuyện, vì ta phát hiện ở chỗ này, ta

không có một đối tượng nào khác để nói chuyện cùng."

"Wilker đâu?"

"Ngươi thích Wilker à?"

"Có thể là còn không quen lắm."

"Người quá thông minh, thường rất khó để người khác yêu thích."

Karen nghe nói như thế, nhẹ gật đầu.

"Thật có lỗi, ý của ta không phải nói ngươi không thông minh, trước lúc đến

Hỏa đảo thì ta cũng đã nói với ngài Tahisen rồi, ngươi là nhười có thiên phú tốt

nhất kể từ lúc ta tiếp nhận truyền thừa cho đến này.

Bây giờ ta còn nhớ rõ lúc mình truyền thụ thuật pháp Pháo Đài Hắc Ngục cho

các ngươi, biểu hiện của ngươi, thật sự không thể bắt bẻ, thậm chí có thể nói là

khiến ta kinh ngạc, thuật pháp chiến tranh, thật ra là thứ khó học nhất."

"Nhưng..." Karen muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì thì cứ nói đi."

"Nhưng ngài vẫn không nói lý do mà ngài tìm tôi để trò chuyện."

"Ngươi có nhớ rõ lúc mà ta đặt dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh lên mu bàn

tay của ngươi không?"

"Nhớ, bởi vì ngài mà ta được thấy sự uy nghiêm của Thần Khí."

Sau đó ban đêm lúc nằm ngủ ở trên giường của khách sạn, cảm nhận được cái

đầm nước sâu thanh lưỡi hái kia, máu của Karen cũng đã nhuộm đỏ khăn trải

giường.

Mấy ngày kế tiếp Ventura vẫn ngủ ở trước của phòng của mình, sợ vị đội trưởng

này chết bất đắc kỳ tử trong phòng lúc đang ngủ.

"Thật ra thì lúc đó ta đang quan sát ngươi."

"Quan sát ta?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương