Chương 127: Karlstein (1)

 

Misha Karlstein.

Mặc dù cô xuất thân từ một gia đình thuần huyết và có 5 năm kinh nghiệm làm nhà thám hiểm, cô chưa bao giờ bị đối xử như một đứa trẻ sau khi không ký được hợp đồng với linh thú.

‘Vậy là bố cô ấy muốn gặp mình…’

Tôi có chút hiểu lý do rồi.

Nhờ Misha, tôi đã nắm bắt khá rõ cách thức vận hành của Bộ tộc Mèo.

“Nhưng tại sao cô im lặng thế? Tôi hỏi chúng ta nên đi lúc mấy giờ mà.”

“À, đó là vì…ngày mai thì không được. Tôi cần thời gian để chuẩn bị tinh thần… Và tôi cũng nên thông báo trước cho cha tôi.”

“Cái gì? Ý cô là sao? Không phải cô là người rủ tôi đi cùng vào ngày mai à?”

Khi tôi hỏi lại với một vẻ mặt đầy khó tin, Misha tránh ánh mắt của tôi và bắt đầu nghịch tay.

“Chỉ là…Tôi không biết là anh lại dễ dàng đồng ý như vậy…….”

“Thế nên cô nói ngày mai chúng ta đi à?”

“Ừ, anh nói đó là cách anh đàm phán phải không, Nyah?”

“…”

Tôi không nhớ mình đã nói thế nhưng kế hoạch của Misha có vẻ khá hợp lý.

“Nếu tôi nói không thể đến được, cô ấy sẽ tùy tiện hoãn cuộc hẹn sang lần khác sao?”

“Mỗi lần tôi rủ anh đi chơi, anh đều bận rộn, nhưng tại sao lần này anh lại thay đổi ý định vậy, Nyah?”

“Không phải là vì cha cô gọi tôi sao? Đương nhiên là tôi phải đi gặp ông ấy rồi.”

“Ờ? Vậy, vậy sao?”

Misha né tránh câu hỏi bằng câu trả lời mơ hồ.

“Anh, anh thật sự… Sao anh có thể nói ra điều xấu hổ như vậy chứ, Nyah?”

Không phải chính cô đã nói rằng tộc thú nhân và tộc man di không xa lạ gì nhau sao?

*****

 (Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

*****

“Cô sẽ nói với tôi khi cuộc hẹn được ấn định, và cô nên đi ngay bây giờ. Tôi cần ngủ thêm. À, và đừng đến vào ngày mai. Tôi phải đi sớm.”

“Cái gì? Anh đã ngủ cả ngày rồi mà còn định ngủ nữa sao, Nyah?”

“Nếu cô cứ tiếp tục thế, tôi sẽ không đi-“

“Không đời nào! Tôi sẽ không làm phiền anh đâu, nghỉ ngơi đi, Nyah!!”

Sau khi Misha vội vã rời khỏi phòng, tôi tiếp tục giấc ngủ bị gián đoạn của mình.

Và sáng hôm sau.

“Phù, cuối cùng mình cũng cảm thấy mình còn sống rồi.”

36 giờ ngủ liên tục cuối cùng cũng giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút.

Tôi sẽ phải kiềm chế không ép buộc bản thân quá mức trong tương lai.

Dù sao đi nữa, sau khi nhanh chóng tắm rửa, tôi đến nơi linh thiêng và được một trưởng lão chào đón.

“Đã lâu rồi nhỉ, Bjorn, con trai của Jandel.”

“Tộc trưởng ở đâu?”

Vì tò mò, tôi hời hợt hỏi thăm, nhưng câu trả lời lại khiến tôi ngạc nhiên.

“Tướng quân đi thành phố có chút việc, hẳn là sẽ trở về vào ngày mai.”

“Tộc trưởng bộ lạc đang đi chơi, thật bất thường mà.”

“Vâng, không bình thường lắm. Nhưng khi cậu ở đây, tại sao cậu không gặp những chiến binh trẻ tuổi chứ? Cậu có thể là nguồn cảm hứng lớn cho họ.”

Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị đầy hy vọng của trưởng lão.

Tôi cảm thấy rất vui khi được công nhận là một trong những thành tựu của bộ tộc man di, nhưng hôm nay tôi còn có những vấn đề khác phải giải quyết.

“Ông có thể gọi pháp sư giúp tôi được không?”

Sau một hồi chờ đợi, người học việc của pháp sư đến và dẫn tôi vào lều.

Vị pháp sư hói đầu với khuôn mặt nhăn nheo đang phả khói từ một chiếc tẩu lớn.

“Kekeke, chiến binh trở về. Luôn là niềm vui.”

Giọng nói của ông ấy hôm nay cao bất thường, và cách phát âm cũng hơi líu lưỡi, như thể tôi đang nói chuyện với một kẻ buôn ma túy vậy.

“Hôm nay tôi có thể nhận được bản khắc linh hồn không?”

“Nếu cậu có đủ tiền, keke.”

Không, không, không, tôi đang hỏi liệu ông có thể làm điều đó khi đang phê không.

Tôi lo lắng nhưng vẫn mở ví.

Leng keng, leng keng.

‘Bây giờ mình lại phá sản rồi.’

Giá cho một tác phẩm điêu khắc cấp 5 là 8 triệu thạch.

Sau đó, tôi chỉ còn lại khoảng 700.000 thạch. Ừmm, vẫn còn 2 triệu thạch trong tài khoản chung với Misha, nhưng…

Số tiền đó không được sử dụng cho mục đích cá nhân.

“Cậu còn thiếu một thứ, chiến binh ạ.”

“…Tôi định thêm nó vào.”

Sau đó, tôi thêm viên đá ma thuật cuối cùng trị giá 500.000 và hoàn tất giao dịch.

‘Haizzz, mình hy vọng lần này nó sẽ có tác dụng.’

‘Mình nghĩ mình có thể ngừng lo lắng về lỗi trong quá trình khắc.’

Tập trung vào những điều tích cực, tôi nằm xuống giường.

Và sau đó…

“Hự hự…”

“Keke, chiến binh! Hét to hơn nữa!”

“Áaaaaaaah!!”

Chẳng mấy chốc, cơn đau quen thuộc lại nhấn chìm tôi.

[Kích hoạt Điêu Khắc Bất Tử Cấp 5. Sức sống của bạn tăng lên đáng kể]

[Chỉ số vật lý tăng +30]

[Chỉ số tinh thần tăng +30]

Trong [Ngục Thạch], sức sống là một chỉ số quan trọng. Mặc dù không ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh chiến đấu, nhưng khi hết sức sống, người chơi không thể hành động. Trong các cuộc đột kích kéo dài hàng giờ, ‘Cuộn tái tạo sức sống’ được coi là vật phẩm tiêu hao thiết yếu.

Tuy nhiên…

“Tôi không bao giờ biết rằng chỉ số như vậy lại có ích trong cuộc sống thực đấy.”

Tôi từng trải qua giới hạn của sự mệt mỏi trong khu Rừng Phù thủy trước đây. Chỉ ngày hôm qua, tôi đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê do kiệt sức về mặt tinh thần. Điều này khiến những thay đổi trong cơ thể và tâm trí tôi thậm chí còn rõ rệt hơn.

“Keke, hôm nay trông cậu có vẻ ổn đấy.”

Bình thường thì giờ này tôi đã sống dở chết dở rồi, nhưng hôm nay, sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể và tinh thần tôi dường như giảm đi đáng kể.

Mặc dù tôi sẽ phải kiểm tra lại thông tin chi tiết sau, nếu hiệu ứng này vẫn tiếp diễn, có lẽ tôi có thể thức trắng đêm liên tiếp mà vẫn ổn chăng?

Tất nhiên, nếu được hỏi liệu 8 triệu thạch có xứng đáng không thì câu trả lời chắc chắn là không.

“…Điêu khắc thực sự không mang lại cho bạn giá trị xứng đáng với số tiền bỏ ra nếu chỉ xét về mặt hiệu quả.”

Có thể sẽ khác ở giai đoạn giữa và cuối trò chơi khi chỉ số sẽ giá trị hơn tiền.

Nhưng trong giai đoạn đầu đến giữa trò chơi, mua trang bị hoặc tốt hơn là mua tinh hồn và sử dụng sẽ hiệu quả hơn. …….

Đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng và thu thập tiền để nâng cấp bản khắc là một cách để rút ngắn thời gian tăng trưởng.

Đó là lý do tại sao ban đầu tôi chỉ định khắc Cấp độ 1 và không động đến nó trong một thời gian.

Nhưng tôi không ngờ mình lại đạt được [Đại hóa] sớm như vậy.

“Phù, nhưng nếu tập trung toàn lực vào khắc họa, giờ tôi thực sự chỉ còn cách một giai đoạn nữa thôi.”

Sự thất vọng thoáng qua khi tiêu hết tiền của mình được thay thế bằng cảm giác tự hào.

Khi đạt đến Cấp 6, tôi sẽ nhận được phần thưởng gấp nhiều lần so với chi phí tôi đã đầu tư cho đến thời điểm đó.

“Chiến binh, tại sao cậu lại ngẩn ra vậy? Cậu hẳn là mệt mỏi rồi, nên đi ngay đi.”

Đang chìm trong suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng người học việc đuổi đi và rời khỏi lều.

Bên ngoài trời đã chạng vạng.

Tôi nhìn quanh bụi cây tìm Aynar, tự hỏi liệu cô ấy có đang đợi tôi như lần trước không, nhưng…….

“Cô ấy không có ở đây.”

Tôi không thấy Aynar đâu cả khi tôi đi qua con đường rừng mờ tối và đến thành phố.

Ừmm, quá trình huấn luyện của cô ấy hẳn đã đến giai đoạn cuối nên có lẽ cô ấy đang rất bận rộn.

“Giờ nghĩ lại thì chỉ còn một tháng nữa thôi.”

Hôm nay, khi đi bộ qua những con phố yên tĩnh, tôi không khỏi mỉm cười.

Thời gian vừa nhanh vừa chậm.

Cảm giác như mới ngày hôm qua tôi còn vấp ngã vì không có giày da, bị mắc bẫy của Goblin.

“Bjorn Jandel”

Cấp độ: 4

Thể chất: 330 (Mới +30) / Tinh thần: 154 (Mới +30) / Siêu nhiên: 128

Tổng điểm chiến đấu: 941 (Mới +60)

Tinh hồn thu được: Xác Golem – Cấp 7 / Ma cà rồng(B) – Cấp 5 / Anh hùng Orc– Cấp 5

Ba ngày sau, Misha và tôi lên một cỗ xe ngựa lớn hướng đến Quận 13.

Suy cho cùng, nơi trú ẩn của tộc Thú Nhân không giáp ranh với Quận 7, nơi chúng tôi hiện đang sống.

“Nyah, anh có khát không? Tôi lấy cho anh ít nước nhé?”

“Tôi ổn.”

“Còn đói thì sao? Anh đói không? Tôi mang theo nhiều thứ phòng khi anh muốn ăn, Nyah?”

Nhìn thái độ quá để tâm của Misha, tôi bật cười không tin nổi.

“Dừng lại đi. Tôi sẽ không quay lại hay gì cả.”

“Không, không phải vậy. Tôi chỉ lo lắng thôi. Có thể vì tôi mà anh ở đây sẽ không thoải mái. Tôi ít nhất cũng nên chăm sóc anh đến mức này. -”

“Được rồi, tôi ngủ đây. Đến nơi thì đánh thức tôi dậy.”

“Được rồi… Sẽ mất khoảng ba giờ, vì vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt, Nyah.”

Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, tôi nói rằng mình sẽ ngủ và nhắm mắt lại.

Và sau một khoảng thời gian.

Đúng như Misha nói, phải đến trưa thì cỗ xe mới đến đích.

‘Sáu tiếng khứ hồi…Chẳng trách cô ấy đều ngủ mỗi lần đi.’

Khoảng cách không xa nếu đi theo đường chim bay, nhưng chúng tôi phải đi vòng qua Quận 14 bị hạn chế, khiến hành trình dài hơn dự kiến.

‘Ừmm, có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy chọn định cư ở đó. Cô ấy muốn ở càng xa nhà càng tốt.’

“Bjorn, sao anh cứ ngồi đó thế? Anh mệt à? Tôi cõng anh nhé, Nyah?”

“Không sao đâu, cô cứ dẫn đường đi.”

“Được rồi!”

Đi theo Misha, người có thể được coi là người địa phương ở đây, tôi ngắm cảnh trong khu vực.

Nó không khác mấy so với Khu 7 nơi chúng tôi hiện đang sinh sống.

Chỉ có đường phố phức tạp hơn một chút và có nhiều thú nhân và người lùn hơn.

Tuy nhiên…

“Chúng ta tới rồi.”

Nơi trú ẩn của bộ tộc thú nhân mà chúng tôi đến rất khác so với nơi trú ẩn của người man di.

‘Mình đã nghe nói về điều đó, nhưng được chứng kiến ​​tận mắt như thế này…’

Giống như người man di, thánh địa này nằm ở bên ngoài thành phố.

Nhưng đó là điểm tương đồng duy nhất.

Thay vì sống trong những túp lều hoặc lều bạt giữa các bụi cây, hầu hết các tòa nhà đều được làm bằng đá và có những con đường được xây dựng cho phù hợp.

Hơn thế nữa…

“Bố ơi, nhìn kìa, một Man di. Một Man di!”

Có những cửa hàng mở cửa kinh doanh và những gia đình thú nhân đi lại trên phố, sống cuộc sống của họ ở đây như thể đây là một thành phố vậy.

‘Chúng tôi đều bị đuổi ra ngoài sau lễ trưởng thành…….’

Nơi ẩn náu của tộc thú nhân thực sự giống như một ngôi làng nằm ngoài thành phố, dành riêng cho tộc thú nhân.

Có phải tôi đang nhìn chằm chằm một cách quá vô hồn không?

“Sao thế…? Có vấn đề gì không? Cho dù có, chúng ta cũng không thể quay lại được nữa, đúng không?”

“…Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.”

“Ngạc nhiên?”

Misha tỏ vẻ bối rối, không hiểu gì cả.

Tôi có nhiều điều muốn nói nhưng lại kìm lại. 

Phàn nàn về điều kiện sống khắc nghiệt của người man di chẳng khác nào tự khạc nhổ vào mặt mình.

Tôi hờ hững hỏi.

“Có phải mọi nơi thần thánh đều như thế này không?”

“Ý anh là gì?”

“Chẳng phải các bộ tộc thú nhân được cho là sống trong rừng, chăn nuôi các loại động vật sao?”

Đó chính là hình ảnh miêu tả về nơi trú ẩn của các bộ tộc thú nhân trong trò chơi.

Lúc đó, khoảng 150 năm trước thì phải?

“À, tôi nghe nói ngày xưa, họ sống theo truyền thống… Nhưng đó là chuyện đã lâu lắm rồi, tôi không thực sự biết rõ nữa.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Haizzz, tại sao chỉ có người man di vẫn giữ nguyên vậy?

Gạt bỏ lời phàn nàn, chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi một tòa biệt thự đồ sộ hiện ra trước mắt.

“Đây, đây là nhà của chúng ta.”

Mẹ kiếp, chết tiệt.

Tộc trưởng của bộ lạc chúng tôi vẫn ngủ trong lều.

Khi tôi thở dài, Misha lại bắt đầu tỏ vẻ lo lắng.

“Đừng lo lắng. Sẽ ổn thôi. Anh là Bjorn, con trai của Jandel và là tiểu Balkan nổi tiếng, đúng không? Bố tôi thích những nhà thám hiểm nổi tiếng. Ổn chứ?”

Misha cố gắng trấn an tôi, nhưng rõ ràng cô ấy mới là người thực sự lo lắng.

“Người cần bình tĩnh là cô. Chúng tôi đến thăm nhà cô, sao cô lại kích động thế?”

“Hả? Tôi ổn mà.”

“Vậy thì mở cửa ra. Chúng ta phải đứng ở đây bao lâu nữa?”

Nghe lời tôi, Misha hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông gọi người hầu.

“Chúng tôi muốn vào. Nyah, có thể mở cửa được không?”

Người hầu không nói một lời, liếc nhìn chúng tôi, mở cửa và rời đi. 

Đó là một cảnh tượng rất kỳ lạ.

Misha không còn là người nửa người nửa thú nữa.

‘Mình nghe nói cha cô ấy biết về khế ước linh thú của cô ấy.’

Tôi nhìn Misha một cách vô hồn và nhận ra cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Cảm xúc trong mắt cô ấy rất quen thuộc với tôi.

Bạn gái cũ của tôi cũng từng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi khi cô ấy nhìn thấy điều gì đó mà cô ấy không muốn tôi nhìn thấy.

“Có điều tôi vẫn chưa nói với anh, Bjorn.”

“Phun ra.”

Nuốt nước bọt trong lo lắng, Misha bắt đầu giải thích cẩn thận.

“Chỉ có cha tôi biết về khế ước của tôi với linh thú. Cho nên, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, xin đừng tức giận. Được chứ?”

“Chúng ta đang nói đến ‘cái gì đó’ nào vậy?”

“Chỉ tệ hơn một chút so với người mà chúng ta vừa nhìn thấy.”

“Cụ thể hơn đi. Tôi cần biết phải phản ứng thế nào.”

Misha do dự một lúc rồi miễn cưỡng kể.

Những lời lăng mạ từ anh chị em, sự bắt nạt trá hình dưới dạng trò đùa, và người hầu nói chuyện đủ lớn để cô nghe thấy.

Mặc dù nghe có vẻ tệ, nhưng rõ ràng là cô ấy đã chọn những câu chuyện nhẹ nhàng hơn để kể. 

Chắc chắn, thực tế khắc nghiệt hơn nhiều.

“Đương nhiên, bọn họ sẽ không đối xử với anh như vậy, cho nên đừng lo lắng quá nhiều—”

Không hiểu sao tôi thấy mình đang mỉm cười.

“Bjorn? Tại sao anh lại cười chứ? Đừng cười. Tôi sợ khi anh làm thế… Một khi cha lên tiếng, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tôi chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi.”

Misha bảo vệ cha mình với vẻ mặt lo lắng, nhưng với tôi, đó mới là vấn đề lớn nhất.

Cha cô biết mọi chuyện nhưng vẫn bỏ mặc cô đau khổ.

Bất kể lý do gì, ông ta đã bỏ bê nỗi đau của đứa con vì hoàn cảnh riêng của mình.

Vậy mà ông ấy vẫn còn can đảm mời tôi đến nhà họ.

‘Ông ta tự đánh giá mình rất cao, phải không?’

Đột nhiên, ngôi biệt thự dường như tỏa ra bầu không khí u ám, như thể nó là một mê cung đầy quái vật vậy.

Và có lẽ đó là lý do tại sao…

“Bethel—raaaaaaaah!”

Một tiếng hét vang lên từ phía tôi.

Cùng lúc đó, người hầu vừa biến mất không một lời chào lại xuất hiện trở lại.

“Đây là hành vi gì thế, đồ man di! Hãy tỏ ra là có phép tắc đi!”

“Phép tắc…”

Tôi bước tới gần hắn, suy ngẫm về lời hắn nói.

“Rõ ràng là đầu óc mày có vấn đề.”

Từ khi nào mà những kẻ man di cần phải cư xử lịch sự với kẻ thù của mình chứ?

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương