Sính Mục - Phóng Tầm Mắt Thả Tâm Hồn
-
C9: Chương 9
Ta tới vương phủ đã được hai tháng, điều vui vẻ nhất từ khi đến đây là nhận được thư từ quê nhà.
Ta bảo ma ma mở phong bì ra, đọc cho ta nghe.
Trong thư viết: Du nhi bệnh nặng đã khỏi, hoạt bát vui vẻ, đã bập bẹ nói được vài chữ, miệng ngọt như mật, mọi người trong thôn đều vây quanh nó.
Ta ôm tiểu quận chúa, nghe ma ma đọc thư trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên tiểu quận chúa lại kéo tóc ta, gọi: "Mẫu thân, lấy đi."
Ma ma nghe không rõ lắm, còn cười hỏi tiểu quận chúa: "Lấy cái gì? Trống bỏi hay là búp bê vải?"
Tiểu quận chúa chỉ chỉ trống bỏi, cầm trong ta lắc vài cái, quay đầu cười với ta: "Mẫu thân.."
Lúc này ma ma và ta đều im lặng.
Ma ma ôm tiểu quận chúa, nghiêm túc nói với nó: "Đây là vú em, không phải mẫu thân, tiểu quận chúa, không thể gọi bừa được đâu.."
Tiểu quận chúa nghe vậy, khóc to, chúng ta dỗ hồi lâu mới ngừng khóc.
Trong lòng ta lại chua xót, nghĩ tới Du nhi..
Nó sẽ gọi mẹ sao?
Nguyên Hoài gọi ta đến thư phòng, trên đường đi đến đó ta gặp công chúa.
Từ lần công chúa lừa ta đến thư phòng, ta chưa từng gặp lại cô ta.
Lúc này, cô ta điên điên khùng khùng xông lên, nắm lấy bả vai của ta khiến vai ta đau nhức.
Cô ta nói: "Ngươi thật đáng thương, rồi ngươi cũng sẽ thành mỹ nhân tiếp theo thôi!"
Ta nhíu mày, bên hông đột nhiên bị Nguyên Hoài ôm lấy đưa đi, chỉ để lại một câu với công chúa: "Công chúa, tự giải quyết cho tốt."
"Hiện giờ triều cục hỗn loạn, họ Nguyên các ngươi dựa vào thế lực của phụ thân ta, nếu phụ thân ta trở mặt, ai thắng còn chưa chắc đâu.."
"Ồ? Vậy cứ thử xem."
Ta cố ý bỏ ngoài tai tiếng kêu điên cuồng của công chúa, trong lòng cảm thấy đó chính là kết cục tương lai của ta, tay ôm trên cổ Nguyên Hoài cũng vì sợ hãi mà run rẩy.
Nguyên Hoài hôn lên trán ta: "Nguyệt nhi không cần sợ hãi, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy.."
Đợi vào thư phòng, Nguyên Hoài mới nói chuyện chính với ta - - Du nhi bệnh nặng vừa mới khỏi, hắn muốn đón Du nhi tới vương phủ để nuôi nấng cho tốt.
Nghe được hắn nói những lời này, trong lòng ta cảm thấy vui buồn lẫn lộn, một là lo lắng Du nhi ở lại vương phủ sẽ không quen, nhưng được ở gần con dù sao cũng tốt.
Ta mang theo tâm sự trở về phòng, dỗ dành tiểu quận chúa, trong lòng nghĩ thầm: Nguyên Hoài tuy là một người mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với tiểu quận chúa thực sự vô cùng tận tâm, Du nhi tốt xấu gì cũng là con trai của hắn, hắn không niệm tình cũ của ta, cũng sẽ đối xử tốt với huyết mạch của hắn.
Về phần ta, nên đi nơi nào đây..
Ngày hôm sau, ta cùng ma ma ngồi trong hoa viên nhỏ tránh mưa, tiểu quận chúa ngồi ở một bên ngoan ngoãn chơi đồ chơi.
Không ngờ công chúa lại đến.
Hôm qua công chúa say rượu mới không kiềm chế được bản thân. Hôm nay đã bình tĩnh lấy lại dáng vẻ của một công chúa.
Cô ta muốn ôm tiểu quận chúa, tiểu quận chúa lại quay đầu ôm lấy ta, gọi một tiếng: "Mẫu thân."
Trong lòng ta hoảng hốt, vội giải thích: "Tiểu quận chúa bây giờ còn đang học nói nên rất nhiều thứ tiểu quận chúa vẫn chưa hiểu."
Công chúa lúng túng nói: "Thì ra là thế."
Đợi mưa tạnh, cô ta nói với ta: "Nguyên Hoài quyền khuynh triều dã đã mười năm, không biết có bao nhiêu người âm thầm ngấp nghé địa vị hiện giờ của hắn, hắn cầm quyền lâu như vậy, đến lúc nên xuống đài rồi.."
"Nếu ta không thể đợi đến ngày đó, đó là tiếc nuối lớn nhất của ta, nhưng ta lại phát hiện một bí mật. Ta vốn tưởng rằng, hắn thật sự là một tên điên vô tâm vô phế, không nghĩ tới, tên điên cũng sẽ có điểm yếu."
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô ta hoàn toàn không giống trước kia, giống như đã biến thành người khác, công chúa đứng ở bên cạnh ta, hạ giọng: "Nếu cần hỗ trợ, có thể tới tìm ta. Ta hiện giờ đã là một kẻ bị vứt bỏ, có tin ta hay không, là chuyện của ngươi."
Sau khi trở về, ta cảm thấy rất rối với những lời của công chúa.
Theo ma ma nói, xe đón Du nhi còn ba ngày nữa sẽ đến Chung Châu, đến lúc gặp Du nhi, nhất định sẽ không nỡ rời xa nó, muốn đi, sẽ càng khó khăn.
Nguyên Hoài mặc dù là vương thất, ngoài sáng trong tối không biết bao nhiêu tranh đấu, nhưng của cải nhiều vô kể, Du nhi của ta nếu nhận cha sẽ không cần lo áo cơm. Ngược lại nếu đi theo ta, chỉ có đường cùng..
Ngày sinh nhật ma ma, ta đề nghị đi Đông Giao du ngoạn hồ nước.
Nguyên Hoài cũng vui vẻ đi cùng chúng ta.
Thuyền đến giữa hồ, chúng ta dùng một ít đồ nhắm và uống rượu, ma ma đã ngà ngà say, nói năng không kiểm soát.
Nguyên Hoài thì cứ lặng yên, không biết là tỉnh hay say.
Ta và nha hoàn đỡ ma ma đã say vào trong thuyền nghỉ ngơi, sợ bà bị gió hồ thổi vào sẽ khiến bà đau đầu.
Lúc trở về, Nguyên Hoài giữ chặt tay ta, kéo cho ta ngã vào lòng hắn.
Vừa rồi ta còn cho rằng Nguyên Hoài không say, bây giờ xem ra, lại là ta đoán sai rồi.
Đầu ngón tay của hắn vuốt nhẹ qua lông mày của ta, hôn lên khuôn mặt ta một nụ hôn nóng rực, cứ lặp đi lặp lại, nỉ non: "Nguyệt nhi, sao nàng không chịu hiểu rõ?"
Chẳng biết vì sao, trong lòng ta thấy chua xót, cũng không muốn nghe hắn nói bậy sau khi uống rượu.
Thấy ta im lặng không nói, hắn có chút tức giận, môi ấm áp hôn vào vành tai ta, kéo áo ta ra, cúi đầu dùng sức cắn vào vai ta.
Ta nhắm mắt lại, ôm cổ hắn, chủ động hôn hắn. Hắn sững sờ một lát, sau đó dần dần siết chặt bả vai ta, triền miên đảo khách thành chủ.
Sau khi đánh giá thời gian chênh lệch không nhiều lắm, ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hắn không có bất kỳ khí lực nào, giống như một vũng bùn nhão tựa vào cây cột.
Ta dùng khăn tay lau son môi, đầu óc choáng váng dần dần tỉnh táo..
Ta biết xung quanh đây ẩn giấu ám vệ của Nguyên Hoài, bất đắc dĩ, ta cởi áo khoác của ta ra, chậm rãi ôm Nguyên Hoài.
Sau đó trong nháy mắt, ta lặng lẽ nhảy xuống hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook