Hiếm khi mama cho ta nghỉ một ngày. Ta và một nha hoàn khác sáng sớm xuất phủ, mua một đống đồ tốt, nhờ người mang về quê nhà.

Nguyên Hoài còn phái một vị ngự y cung đình đi theo người đó.

Đến tối, hắn vào phòng ta, nắm lấy cổ tay ta, vui vẻ nói: "Nàng nên cảm tạ ta như thế nào đây?"

Ta bị giọng nói bất thình lình này dọa đến tỉnh cả ngủ, theo phản xạ định hô to, hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức chặn miệng ta lại.

Chẳng biết vì sao, hình như là có chút thẹn quá hóa giận, ta đã làm một chuyện ta bình thường tuyệt đối không dám làm.

Ta tát Nguyên Hoài một cái, cả giận nói: "Ngươi coi ta là cái gì?"

Hắn trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức ta sợ hãi một khắc sau hắn có thể bóp chết ta ngay lập tức.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, ám vệ nói: "Chủ tử, công chúa phái người lẻn vào thư phòng, có cần thủ hạ ngăn cản hay không?"

Nguyên Hoài không biết vui hay giận nói: "Không cần."

Đợi ám vệ đi rồi, Nguyên Hoài dùng sức ôm ta thật chặt trong lồng ngực, ta cảm giác hắn muốn ta hòa vào máu thịt của hắn.

Khoảnh khắc đó ta cảm thấy việc thở thôi cũng là ca một vấn đề.

Hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận thì thầm vào tai ta: "Ta coi nàng là cái gì sao?"


Ngoài ta ra có ai để ý đến nàng là cái gì sao? "

Từ sau chuyện này, buổi tối ta cũng không dám nghỉ ngơi ở phòng mình nữa, mà chỉ ghé vào bàn trong phòng tiểu quận chúa, chật vật nghỉ qua đêm.

Chỉ là cứ kéo dài tình trạng ngủ như vậy khiến trạng thái của ta không tốt như trước kia mà thôi.

Công chúa thường đến thăm tiểu quận chúa.

Chẳng hiểu sao hôm nay công chúa lại để ý đến ta.

Cô ta nâng hàm dưới của ta lên, móng tay nhọn chạm vào mặt ta như muốn chọc chảy máu.

Sau một lúc lâu mới cười nói:" Trước kia ta chưa từng nhìn kỹ ngươi, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện vương phủ quả nhiên là một nơi phong thủy hợp lòng người, ngay cả vú em cũng có thể có chút tư sắc. "

Đều là nữ nhân, ta làm sao lại không biết ý nghĩa chân thật trong lời này của công chúa, vội vàng sợ hãi quỳ xuống.

Nàng thấy ta như thế, cười cười:" Không cần sợ hãi, bổn công chúa chỉ là muốn nhờ ngươi giúp một việc mà thôi.. "

Ta bị nha hoàn của cô ta dẫn đi, không biết đi nơi nào.

Chỉ nghe thấy hình như có người ngăn cản chúng ta lại, sau đó nha hoàn không biết lấy ra cái gì, người hầu mới cung kính cho chúng ta đi vào.

Nha hoàn nhét vào trong tay ta một hộp thức ăn, rồi đưa cho ta một cái khăn tay sạch sẽ, chậm rãi nói:" Hôm nay ngươi dọn dẹp ở đây, lau bụi trên bàn, mấy việc này không làm khó ngươi chứ. "

Trong phòng mùi đàn hương mờ mịt, ta ngồi xổm bên cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.

Qua hồi lâu, cũng không xuất hiện thêm tiếng động nào, dù vậy ta cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Không biết qua bao lâu, ta đói quá nên tỉnh lại.

Ta mở hộp thức ăn ở bên cạnh lấy ra một đĩa điểm tâm, cẩn thận ăn từng li từng tí.

" Nàng có biết nàng bị người khác bày trò hãm hại không? "

Giọng nói Nguyên Hoài đột nhiên vang lên, ta bị sặc nói không ra lời, chảy cả nước mắt.

Nguyên Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa cho ta một chén trà, ta mới bình thường lại được.

Ta nhíu mày, trong lòng đang suy đoán ý tứ trong lời nói của Nguyên Hoài.

Nguyên Hoài vươn đầu ngón tay, kéo lông mày của ta giãn ra, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làm ta co rúm lại.


Hắn cắn vành tai ta, giọng khàn khàn:" Nàng biết ta nhớ nàng đến nhường nào.. "

Nghe vậy, cả người ta như nhũn ra, sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Ta nhắm mắt lại, né tránh Nguyên Hoài, mạnh mẽ nói:" Nếu đêm nay ngươi làm gì ta, ngày mai sau khi ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm một bức tường đập đầu chết. "

Nguyên Hoài cười lạnh:" Nàng đã học được cách uy hiếp ta.. Nhưng trên đời này, không một ai có thể uy hiếp ta. "

Hắn cởi áo của ta ra, vùi đầu vào trong vai cổ của ta.

Mặt ta nóng bừng và nước mắt không ngừng chảy xuống. Ta nhớ tới trước kia lúc Nguyên Hoài tức giận, ta đã dỗ hắn như thế nào..

" Tướng công.. chàng dừng lại đi, chàng đừng đối xử với ta như vậy được không? "- Ta run rẩy nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng.

Quả nhiên hắn dừng hành động, ta vội vàng che áo lại, quay lưng về phía hắn nghẹn ngào:" Ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta cảm thấy ta và kỹ nữ không có gì khác biệt mà thôi. "

Qua hồi lâu, hắn có vẻ đã khôi phục lý trí, hoàn toàn không giống bộ dạng phát điên vừa rồi, ôm eo bế ta lên.

Nguyên Hoài đặt tay ta trước bình phong, trong giọng nói có một chút nguy hiểm:" Nàng biết trong tranh này là ai không? "

Ta rũ mi mắt, cẩn thận nói:" Ta đâu có nhìn được.. "

Hắn cầm tay ta, tinh tế vuốt ve bức tranh:" Chính là.. mẹ đẻ của tiểu quận chúa. Trước đây nếu ai vào thư phòng nhìn thấy bức tranh này, sẽ bị khoét mắt ném ra khỏi vương phủ. Nhưng hôm nay, bức tranh này bị người ta dùng mực nước hắt lên. Mà đúng lúc nàng ở chỗ này.. Nàng nói xem ta nên phạt nàng như thế nào? ". Truyện Dị Năng

Ma ma từng nói, mẹ đẻ của tiểu quận chúa là một điều cấm kỵ lớn của vương phủ, bất luận kẻ nào cũng không thể nhắc tới. Hôm nay nghe được lời này của Nguyên Hoài, ta mới biết vị trí của cô gái này trong lòng Nguyên Hoài.

Nguyên Hoài không ngu, ta một người mù làm sao lại đến thư phòng được.


Có lẽ vị công chúa được nuông chiều này chắc chắn muốn lấy ta để thăm dò điểm yếu của Nguyên Hoài..

Nhưng cô ta sai rồi, điểm yếu của Nguyên Hoài, cho dù là kẻ nào cũng không dò ra được.

Trong lòng ta hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của vị công chúa này cũng không lâu dài.

Về phần Nguyên Hoài, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải trấn an tên điên này đã.

" Tướng công.. Tha cho ta lần này đi. "

Nguyên Hoài đối với việc ta gọi hắn là" Tướng công "rất vui vẻ, ta có thể nghe được giọng hắn lúc nói chuyện lộ ra vài phần sung sướng:" Tha cho nàng cũng được.. "

* * *

Khi thủ hạ của Nguyên Hoài đưa ta đến phòng của ta, ma ma đã chờ ta từ lâu.

Bà ấy vừa thấy ta đã quan tâm hỏi:" Sao trông cô tiều tụy như vậy? Cô bị sốt sao? Môi sưng thế. "

Ta vội lắc đầu, quay mặt đi:" Có lẽ gần đây khí hậu hơi khô, ta có chút không thích ứng mà thôi. "

Ma ma lại hỏi ta đi nơi đâu, ta tìm một lý do lấp liếm vội hỏi nàng:" Tiểu quận chúa hôm nay có khóc quấy không? "

Ma ma cười trả lời:" Không đâu, quận chúa rất ngoan!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương