Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
-
Chương 56
Giọng của anh dù trầm thấp vẫn vô cùng thân thiết, Tạ Đình muốn giận cũng chẳng thể giận nổi, ngược lại bản thân còn cảm thấy vô cùng ấm áp. Xác định mối quan hệ trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gần năm mươi ngày xa nhau chưa được gặp lại cũng như gần gũi, nhưng mỗi từ mỗi lời nói của Tô Dịch đều mang theo yêu đương riêng biệt khiến cô càng thêm kiên định vào quyết định của hai người bọn họ. Dù sao thì cũng chỉ còn một tuần nữa, cô cũng không nhất thiết phải vội vàng đến mức điên rồ phá hỏng kế hoạch của người kia.
Lắc đầu cười một cái, bỗng dưng cô nhớ đến một chuyện không thể không hỏi.
- Anh gọi cho em thế này có sợ bọn chúng biết không? Ngộ nhỡ chúng phát hiện...
Tô Dịch nghe ra được sự lo lắng của Tạ Đình, anh lập tức ngắt lời an ủi:” Đừng lo, mọi chuyện anh đều cẩn thận tính toán hết cả rồi, nói chuyện một lúc thôi sẽ không sao?”
- Thật không đấy.
Giọng nói của cô mang theo một chút ngờ vực, cao vút thanh thanh như tiếng dương cầm khiến người nào đó ở đầu giây bên kia trái tim như đang được xoa dịu bởi cánh hoa bồ công anh mềm mại. Anh siết chặt tay, trong đầu hiện tại chỉ có duy nhất một ước muốn chính là muốn được gặp lại Tạ Đình, ở bên cô. Chẳng cần phải là hai ba ngày, một hai tiếng thôi cũng đã đủ lắm rồi, như vậy anh có thể yên tâm mà không bị phân tâm.
“ Anh nói thật”. Tô Dịch xoa đường ấn mày, anh nhẹ giọng nói với Tạ Đình:” Đợi anh, ngày mai, không, chậm nhất là ngày kia anh sẽ đi tìm em”
Tạ Đình mỉm cười, cô cũng không có ý định ngăn bản bởi vì cô cũng rất muốn được gặp Tô Dịch. Tuy biết hành động này của hai người có một chút gấp gáp không quan tâm đến đại cuộc, nhưng ai bảo họ yêu nhau cơ chứ. Khi đôi bên đều nhận ra đối phương quan trọng với mình như nào, thì do dù biết đó là đường chết, họ vẫn bất chấp xa bước chân của mình sâu vào hơn. Và cô cùng người đàn ông đó cũng y hệt như thế chẳng khác hơn được bao nhiêu.
Nghĩ đến điều ấy, Tạ Đình cảm thấy rất thỏa mãn, cô hỏi anh:” Công việc ở đó thế nào...?”
Tô Dịch do dự một lúc, sau một hồi đấu tranh cũng không có ý định muốn giấu cô, vì thế bèn nói:” Khá ổn. Sắp tới hắn có một cuộc giao dịch với khách hàng, hiện tại anh đang làm đồ phục chế để tuần sau hắn có đồ giao cho bên kia”
Tạ Đình không biết gì nhiều về giới cổ vật, cũng như nghề nghiệp của Tô Dịch đang làm. Trước đó anh nói với cô anh là một chuyên gia giám định, cô ít nhiều cũng có thể ngờ ngợ ra được công viêc đó là phân biệt thật giả mà thôi. Còn đi sâu hơn nữa thì cô không có ý định nghiên cứu, căn bản cô bị dị ứng với những chồng sách cao ngất ngưởng viết về lịch sử lâu đời. Im lặng một lúc, cô lại lên tiếng nói.
- Đừng để bản thân quá mệt. Mọi thứ đều sẽ qua, đừng để bản thân mệt mỏi.
Tô Dịch gật đầu, anh nhắm mắt, ngả người tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại hừng hực lửa cháy của Tạ Đình. Ánh đèn yếu ớt ánh lên gương mặt anh tuấn của anh, tranh tối tranh sáng không nhìn rõ ràng, chỉ thấy khóe môi câu nhẹ lên ý cười đầy thỏa mãn, ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng nổi:” Anh biết, lúc trước bản thân không có gì để mong chờ, lúc này thì khác rồi...”
Một câu nói không đầu không cuối, nhưng Tạ Đình lại có thể hiểu được, cô không từ chối:” Được, đợi anh xong việc chúng ta sẽ cùng đi...”
Tô Dịch khựng lại mấy giây, một thoáng sau anh mở mắt, trong lòng như có một dòng hải lưu ấm chảy qua, bồng bềnh sóng sánh chạm nhẹ vào tâm hồn khô cằn của anh, xoa dịu nó trở nên mềm mại như nước.
- Anh sẽ đưa em về Khả Khả Tây Lý, sau đó sang Nam Cực, quảng trường London,.. Ừm.. Sẽ cùng em đi hết một vòng thế giới, mỗi nơi đều sẽ khắc tên của hai ta ở lại.
Tạ Đình mở to mắt nhìn ánh điện mờ mờ của nhà nghỉ, cô hơi có một chút ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Dịch lại để lộ ra ý muốn của bản thân đối với cô. Cả hai người đều cứng rắn như nhau, trước kia chẳng ai nhịn ai, nhưng từ khi nguy hiểm vây quanh, dù thế nào vẫn là anh bao bọc cho cô. Bây giờ xác định quan hệ, cô mới biết người đàn ông này muốn bọn họ cũng như bao người khác, chính là anh muốn cho cô những chuyến đi đầy tuyệt vời.
Cổ họng hơi nghẹn lại, Tạ Đình chưa kịp đáp trả thì lại thấy Tô Dịch ở bên kia nói chuyện tiếp.
“ Sau này em thích đi đâu chụp ảnh, anh sẽ là người đồng hành cùng em, sẽ làm người bưng cơm mang nước cho em mỗi khi em đói em khát”. Ngừng một lúc cô nói tiếp:” Tạ Đình, hết thảy quãng còn lại, anh chỉ muốn ở gần em”
Tạ Đình vốn là một người cao ngạo mạnh mẽ, trước nay những lời yêu thương ngọt ngào chẳng được cô để vào tai, thậm chí khi nghe thấy cô còn hừ mũi mà khinh thường. Bởi vì suy cho cùng tất cả những thứ ấy đều là những lời nói vô bổ, chẳng giải quyết được điều gì. Thế nhưng khoảnh khắc này, từng từ người đàn ông kia nói, cô đều nghe không bỏ xót, thậm chí cô còn nhớ hết không bỏ xót, hết thảy niềm vui đều dâng đầy trong lòng.
- Được.. Tất cả đều nghe lời anh.
Tô Dịch hài lòng, anh còn muốn nói chuyện tiếp với Tạ Đình hơn nữa nhưng tiếng xe gầm rú xa xa lọt vào tai báo hiệu sự trở lại của Tam Bằng cùng với Trần Tuân. Ép sự hụt hẫng của mình xuống, anh thì thầm nói lời tạm biệt.
- Ừ, đợi anh liên lạc nhé. Bây giờ anh có chút chuyện phải giải quyết rồi.
Tạ Đình gật đầu, cô nghe lời tắt điện thoại, tiếng tút tút cứ thế kéo dài trong không gian tối mờ đầy cô độc. Cô ngồi nghĩ ngợi mông lung một chút, nhìn đồng hồ còn chưa đến hai giờ, giấc ngủ bị đứt quãng chẳng thể nào có thể tiếp tục được. Cô chán nản ngồi dựa người vào thành giường cũ kĩ, mái tóc dài rối tung trượt trên da thịt trắng nõn mang theo một chút ngưa ngứa.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chỉ có mấy phút, Tạ Đình đưa tay sờ lên trái tim của mình, ở đấy nó vẫn liên hồi đập từng nhịp mạnh mẽ. Trước kia cô không biết yêu ai nên chẳng hiểu được cảm giác mãnh liệt cần một người là như thế nào, bây giờ đã và đang trải qua mới cảm thấy mọi thứ hóa ra lại kì liệu đến như thế.
Ngoài cửa sổ là những hạt mưa rơi lộp bộp, Tạ Đình để tâm tình của mình trôi theo từng cơn gió trong đêm, đáy mắt phút chốc phủ lên một tầng sương mờ. Nỗi nhớ đối với người kia ngày càng một lớn hơn, cô cảm giác chính mình đang dần thay đổi, từ sâu thẳm thật sự chỉ muốn bản thân yếu ớt đi một chút cho người kia có thể bảo vệ, để tình cảm của họ đơn giản như bao người khác. Chỉ là hiện thực tàn khố, cô không thể nào dung hòa được nó, nói trắng ra, trước những tình huống nguy hiểm, cô đều tỏ ra mạnh mẽ theo bản năng.
Khẽ thở dài, Tạ Đình với tay cầm laptop bật lên, ánh sáng màn hình sáng chói một góc. Cô nhìn màn hình một lúc, lúc này thần trí hỗn loạn chẳng thể nào viết bài được nên cứ để như vậy không có ấn vào biểu tượng nào. Cho đến khi chúng tắt ngủm, cô mới bần thần nhớ ra, mình có một file ảnh chụp từng đường nét của Tô Dịch...
Cứ thế, một đêm ấy đối với cô là khó ngủ đến sáng...
- --------------
Thôn Cao Tháp...
Tam Bằng cùng với Trần Tuân dừng xe lại khu nhà chế nhà, hắn mở cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Tô Dịch đang pha cho mình một ly cafe bằng gói pha sẵn, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ, rất nhanh liền cất giọng hỏi.
- Cậu vẫn ở đây à?
Tô Dịch nhấm nháp mùi vị của gói cafe mà người làm mua trên trấn, khẽ lắc đầu. Anh cảm nhận vị cafe trong cốc, có một chút ngon ngọt, có một chút đắng, thoang thoảng bốc khói mang theo vị thơm nhàn nhạt của sữa. Mùi sữa này giống y hệt mùi hương trên người của Tạ Đình, luôn luôn làm người khác say đắm không muốn rời dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
- Ừ, trời mưa lớn, không có áo mưa nên lười về. Thêm nữa không ngủ được nên tiếp tục làm đồ, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành trước ngày gia hẹn.
Sắc mặt Tam Bằng đầy hiểm độc, mặt cười nhưng trong bụng lại đầy một rổ căm hận, nhìn Tô Dịch chằm chằm không hề giấu giếm ý định thù ghét. Trần Tuân hắn đã chiêu mộ được làm chân tay sai cho mình, đơn giản là vì cậu ta thông minh, qua một vài năm chịu khó bồi dưỡng ắt sẽ có thể đạp anh xuống. Tuy hơi lâu một chút, nhưng hắn thà chờ đợi cũng không muốn mình ngang hàng với Tô Dịch, bởi vì khí chất của anh dư sức đè bẹp hắn dưới chân.
- Hôm nay Kim Gia không có ở đây, mày hà tất gì phải tỏ ra hòa thuận vừa mắt với tao.
Tô Dịch tay vẫn cầm cốc cafe sữa, anh nhướn mày, cười nhạt một cái:” Đúng thật tôi không vừa mắt ông, nhưng tôi cũng chẳng rảnh đến mức đạp đổ ông xuống. Tôi nghĩ biểu hiện rõ ràng của tôi ít nhiều cũng đã quá rõ ràng rồi chứ”
Tam Bằng híp mắt nhìn Tô Dịch, hắn siết chặt nắm đấm, nước mưa nhỏ từ mái tóc xuống khuôn mặt đen sạm đầy mưu mô tàn ác.
“ A Dịch, bây giờ ở đây chẳng có ai khác, tao với mày một lời nói rõ”. Hắn dơ tay chỉ vào căn phòng rồi chỉ vào người mình:” Tao có thể nhắm một mắt mở một mắt với mày, có điều mày nên ở dưới trướng của tao”
Tam Bằng là một kẻ có lòng tham nhưng cũng bốc đồng, lúc tức giận là không hề để ý đến những hậu quả nào khác. Giống như lúc này, hắn đã lâu luôn đứng trên người khác tỏ ra oai phong hống hách, bây giờ đột nhiên ngang bằng với một người như Tô Dịch, chữ “ không phục” liền biến thành chữ “ hận”.
Ngày hôm qua lúc lão Kim rời đi đã tuyên bố với lão ngoài việc để ý Tô Dịch đi đâu thì không được can thiệp và bất cứ chuyện gì khác, đặc biệt là phòng phục chế, không có sự cho phép của anh thì không được vào. Thời gian này là thời gian quan trọng, nếu chẳng may anh phật lòng, bọn chúng không có hàng giao chẳng khác gì công khai đắc tội với bên kia. Vì thế cho nguyên một ngày hôm nay, hắn cảm thấy vô cùng bực bội lẫn khó chịu, thậm chí lúc tiêu cực còn có suy nghĩ cho anh một dao.
Đứng nghe Tam Bằng lảm nhảm một hồi, Tô Dịch cũng đã uống xong gần hết cốc cafe trên tay, anh nâng mí mắt đầy kiêu ngạo lẫn khinh thường của mình chiếu lên hắn cũng như Trần Tuân, dưới ánh đèn vàng vọt khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.
- Tam Bằng, tôi đây nhỏ tuổi hơn ông nên mới tôn trọng ông trong từng lời ăn tiếng nói. Có điều tôi cũng chẳng phải loại dễ dãi gì, bình thường nói chuyện đã cứng nhắc cọc cằn, tức lên thì sẽ không được hòa nhã như thế. Vì vậy tôi khuyên ông, dẫn theo người của ông trở về, chạm mặt với tôi cũng đừng tìm cách khiêu khích như vừa nãy.
Tô Dịch nói rất thản nhiên, nhưng bây lời cũng đủ khiến cho Tam Bằng cùng với Trần Tuân khuôn mặt khẽ biến sắc. Chuyện ở căn nhà hoang hôm đó hắn không phải không nhớ, bản lĩnh của anh ra sao hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy. Vốn dĩ hắn muốn cậy đông đàn áp anh, nhưng nghe chừng kế hoạch này không ổn rồi. Không những không ép chế được, đã vậy còn kéo thêm phiền phức về sau, ngộ nhỡ anh báo với Kim Gia, hắn cho dù có là em trai thì vẫn bị xử đẹp như người thường dưới trướng.
“ Nếu ông cảm thấy khó xử”... Tô Dịch châm cho mình một điếu thuốc, anh rít một hơi thật dài rồi thở ra, đáy mắt lạnh lẽo ẩn hiện sau lớp khói mờ mờ:” Nếu cảm thấy khó xử, tôi đây không ngại báo cáo với Kim Gia một lời, để ông ta nói lại cho mấy người nghe rõ một lời”
Tam Bằng nghiến răng, sự tức giận bỗng dưng bị đùn lên đến đỉnh điểm, hắn điên cuồng mất lý trí lao vào đánh Tô Dịch, tay với luôn chai bai đặt bên bàn đập mạnh vào đầu anh.
Chai bia vỡ nát, người anh toàn mùi bia, toàn thân cao lớn loạng choạng một hồi liền ngã phịch xuống đất. Cả người chìm trong bóng tối nơi góc phòng, bên trên truyền đến một cơn đau nhói, máu chảy theo dòng xuống vầng trán cương nghị rồi đến sườn mặt nam tính.
Tô Dịch siết chặt hai tay, anh nín nhịn không đánh trả, chống người ngồi dậy. Anh đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Tam Bằng thần người đứng đó, trên tay vẫn cầm cổ của chai bia, nụ cười trên khóe ẩn hiện sự khinh thường lẫn thỏa mãn. Không phải anh không nhanh bằng hắn, mà chính là anh muốn mình bị thương, như thế ngày mai mới có cơ hội lên trấn, đặc biệt là có thể kéo dài quá trình làm việc, thuận lợi khiến lão Kim với Tam Bằng bất hòa. Có điều, vết thương này không được tính là nhẹ, nói thẳng ra chính là khá nặng.
- Anh Bằng...
Đám người canh gác nghe thấy tiếng động lớn thì kéo nhau chạy lại, chúng nhìn một màn trước mặt hỗn độn, rồi lại nhìn Tô Dịch một thân bếch nhếch với khuôn mặt đầy máu, toàn thân run sợ. Một tên vội vàng chạy lên, luống cuống lắp bắp nói.
- Anh Dịch, vết thương của anh chảy máu nhiều quá...
Tô Dịch ánh mắt vẫn lạnh như cũ, anh không nhìn người đang nói chuyện với mình, bước chân cứ thể đi thẳng ra ngoài. Lúc bước qua chỗ Tam Bằng, anh dừng chân lại, cúi đầu nói nhỏ với hắn.
- Tôi nhất định sẽ báo việc này lên với Kim Gia. Thật tiếc, vết thương của tôi phải tĩnh dưỡng vài ngày, e rằng quá trình làm việc đều không ổn rồi.
Tam Bằng người run lên một hồi, hắn nghiêng đầu trừng mắt với anh, răng nghiến lại kêu ken két. Hắn tức giận bởi sự khiêu khích của Tô Dịch, ngược lại anh thì ung dung ngồi hưởng thành quả của người bị hại. Bây giờ kết cục như này, hắn có mười cái miệng cũng không thể thanh minh được với lão Kim đang đi công chuyện kia. Chỉ còn năm ngày nữa hàng sẽ phải giao rồi, hắn đúng con mẹ nó ngu hết thuốc chữa mà.
Càng nghĩ càng không thể tìm được cách xử lý nào ổn thỏa, Tam Bằng chẳng còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu nhân nhượng với Tô Dịch, hắn nhẹ giọng thỏa thuận với anh.
- Bây giờ cậu muốn sao?
Tô Dịch cười lạnh, anh mặc kệ máu vẫn ở trên mặt, đôi mắt co lại đầy sát khí:” Muốn sao? Đánh tôi thành như vầy, bây giờ lại cúi đầu muốn nói chuyện êm đẹp. Tam Bằng, ông có cảm thấy mình quá là vô lý hay không?”
“ Là do tôi mất khống chế”. Tam Bằng uất hận nói ra lời mà bản thân không hề muốn, hắn hơi cúi đầu:” Tôi cũng đã già, tinh thần đôi lúc sẽ không phân biệt được đúng sai, mong cậu thứ lỗi”
Tô Dịch chẳng thèm để ý đến từng nói ăn năn của Tam Bằng, anh vốn dĩ cũng chẳng để hắn vào mắt của mình. Mấy ngày này, tâm tư của hắn như nào sao anh không biết, bây giờ có cơ hội dạy cho hắn một bài học, anh vẫn là nhỏ nhen không muốn bỏ qua.
“ Mất khống chế”... Anh hơi híp mắt nguy hiểm:” Tam Bằng, lần nào mất khống chế ông cũng tặng tôi một chai bia, tôi sợ mình không lĩnh nổi ba cái. Chuyện này suy cho cùng vẫn là ông sai trước, phân xử như thế nào thì cứ đợi Kim Gia trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện”
Tô Dịch nói xong cũng dứt khoát bước ra ngoài, anh nhìn một người thanh niên đứng ở ngoài cửa, lạnh nhạt cất giọng ra lệnh.
- Ngày mai tôi muốn vào trấn, cậu nhớ chuẩn bị xe.
Tam Bằng tuyệt nhiên không đồng ý, hắn trừng mắt:” Không được, xung quanh đây đều là cảnh sát...”
Tô Dịch xoay người, anh thản nhiên:” Vậy sao. Nếu sợ tôi để lộ địa điểm thì ngày mai ông đưa tôi đi, tôi cũng không ngại. Có điều sau đó tôi có làm sao, công việc bị ảnh hưởng các người cũng đừng có đổ lên đầu tôi”
Tô Dịch vừa dứt lời, Tam Bằng chỉ cảm thấy cả người dâng đầy một trân xung huyết. Ngày mai hắn với Trần Tuân còn có việc lão Kim giao chưa giải quyết xong, làm sao có thể đưa anh lên trấn được cơ chứ. Mà ngược lại nếu không cho anh đi, với vết thương như kia, không được xử lý rồi tiêm thuốc, chắc chắn sẽ để lại di chứng. Như thế quá trình giao hàng cho khách trăm phần trăm sẽ phải ngưng trệ thành trễ hẹn.
Vì thế, sau một hồi tính toán hắn chỉ có thể thỏa thuận:” Kêu cả hắn ta cùng cậu đi. Tốt nhất là nên đi trong ngày rồi về, nhớ chú ý cảnh sát...”
Tô Dịch không đáp, anh cứ thế xoay người đi vào trong màn mưa rơi lấm tấm trở về phòng của mình, vết thương trên đầu đau nhói cũng không bằng sự vui sướng ở trong tim lúc này. Ngày mai, cuối cùng anh cũng được lên trấn, cuối cùng anh cũng có thể gặp được Tạ Đình rồi.
Xử lý qua loa vết thương, Tô Dịch ngả người nằm xuống giường, mặc dù không buồn ngủ nhưng anh vẫn cố để bản thân có thể chợp mắt được một tí. Cả ngày hôm nay, bấy nhiêu thứ đã quá đủ mệt mỏi rồi.
Sáng ngày hôm sau, vì ngủ muộn lên đến khi mặt trời sáng bừng Tô Dịch mới nhíu mày tỉnh giấc. Máu ở vết thương trên đầu đã khô, cơn đau không giảm đi chút nào, ngược lại anh còn cảm thấy cả người anh có một chút phát sốt.
Ngồi dậy thay một bộ quần áo mới, đánh răng rửa mặt qua loa cho xong, Tô Dịch sải chân đi về phía A Mân đang ngồi ở ghế lái đợi mình. Anh mở cửa xe bước vào, toàn thân mệt mỏi dựa vào ghế phụ, nói.
- Đi thôi...
A Mân là một chàng trai mới khoảng tầm hai mươi tuổi, là người dân tộc, nét mặt vẫn còn rất trẻ. Điểm khiến Tô Dịch cảm thấy thoải mái trong suốt quá trình di chuyển chính là cậu ta không hề giống như người khác, không lên tiếng nói chuyện, cũng không hề đề phòng anh, ngược lại lúc ánh mắt nhìn sang anh còn mang theo một chút lo lắng.
Tô Dịch sắc mặt nhợt nhạt nhìn A Mẫn qua gương trước mặt, anh lên tiếng hỏi:” Nhà cậu ở đâu...”
A Mân rụt rè:” Em nhà ở Tây Nạp, cách nơi này rất xa...”
Tô Dịch gật đầu:” Còn tôi ở Tây An”.. Anh nói tiếp:” Sao cậu lại làm cho Kim Gia...”
A Mân cười khổ:” Nhà em rất nghèo, bố mẹ đều ốm yếu, mấy đứa em cũng vậy, cơm không đủ no ấm. Em là anh cả nên bỏ học lên đây đi làm rất sớm, sau đó thì trong một lần tình cờ liền gặp được Kim Gia. Ông ấy chiêu mộ mọi người làm việc cho ông ấy, công việc của em quanh năm đều ở trong rừng trồng cần sa, sau đó là thu hoạch. Tiền lương mỗi tháng ngài ấy cho em rất cao, gia đình em từ đó cũng bắt đầu được ăn ngon, mấy đứa em cũng được mặc đẹp”
Tô Dịch gật đầu, anh không nói chuyện tiếp nữa, tiếp tục nghiêng đầu nhắm mắt nằm ngủ.
Qua vài tiếng cũng đến được trấn, A Mân lái xe đưa anh vào trạm xá của trấn huyện, cũng may tuy trời đã trưa nhưng mọi người đều vẫn còn chưa về. Tô Dịch ngồi đó nhìn ra ngoài một lúc, anh rút mấy tờ tiền đưa cho A Mân ở bên cạnh, hắng giọng lên tiếng.
- Cậu đi ăn đi, tôi ở đây một mình được rồi. Lúc nào xong tôi sẽ gọi điện cho cậu.
- Nhưng mà...
A Mân ngập ngừng, Tô Dịch nhận ra được cậu bé lo lắng cho mình, anh trấn an:” Tôi không sao. Hiếm khi mới có một ngày được xuống trấn, cậu cứ đi chơi thoải mái đi, nhưng nhớ cẩn thận một chút là được. Cảnh sát vẫn luôn theo dõi chúng ta...”
Tô Dịch cặn kẽ dặn dò, A Mân trước những lời đầy thâm trầm của anh chỉ có thể xúc động nhận lấy, rất nghe lời anh đẩy cửa bước xuống, chẳng mấy đã hòa mình vào dòng người đông đúc. Bóng dáng của thiếu năm hai mươi in dưới nền đất đỏ bazan càng xa càng thêm cô độc, giống hệt như anh của rất nhiều năm về trước..
Tô Dịch khẽ thở dài, chờ đến khi A Mân thật sự khuất hẳn trong hẻm nhỏ đông người, anh mới lấy điện thoại ra từ trong túi, bấm dãy số quen thuộc. Đầu bên kia người đó bắt máy, trong phút chốc đôi mắt hổ phách của anh lập tức trở nên nhu hòa, giọng đầy ôn nhu.
- Tạ Đình, em ở đâu, anh qua đón em....
Lắc đầu cười một cái, bỗng dưng cô nhớ đến một chuyện không thể không hỏi.
- Anh gọi cho em thế này có sợ bọn chúng biết không? Ngộ nhỡ chúng phát hiện...
Tô Dịch nghe ra được sự lo lắng của Tạ Đình, anh lập tức ngắt lời an ủi:” Đừng lo, mọi chuyện anh đều cẩn thận tính toán hết cả rồi, nói chuyện một lúc thôi sẽ không sao?”
- Thật không đấy.
Giọng nói của cô mang theo một chút ngờ vực, cao vút thanh thanh như tiếng dương cầm khiến người nào đó ở đầu giây bên kia trái tim như đang được xoa dịu bởi cánh hoa bồ công anh mềm mại. Anh siết chặt tay, trong đầu hiện tại chỉ có duy nhất một ước muốn chính là muốn được gặp lại Tạ Đình, ở bên cô. Chẳng cần phải là hai ba ngày, một hai tiếng thôi cũng đã đủ lắm rồi, như vậy anh có thể yên tâm mà không bị phân tâm.
“ Anh nói thật”. Tô Dịch xoa đường ấn mày, anh nhẹ giọng nói với Tạ Đình:” Đợi anh, ngày mai, không, chậm nhất là ngày kia anh sẽ đi tìm em”
Tạ Đình mỉm cười, cô cũng không có ý định ngăn bản bởi vì cô cũng rất muốn được gặp Tô Dịch. Tuy biết hành động này của hai người có một chút gấp gáp không quan tâm đến đại cuộc, nhưng ai bảo họ yêu nhau cơ chứ. Khi đôi bên đều nhận ra đối phương quan trọng với mình như nào, thì do dù biết đó là đường chết, họ vẫn bất chấp xa bước chân của mình sâu vào hơn. Và cô cùng người đàn ông đó cũng y hệt như thế chẳng khác hơn được bao nhiêu.
Nghĩ đến điều ấy, Tạ Đình cảm thấy rất thỏa mãn, cô hỏi anh:” Công việc ở đó thế nào...?”
Tô Dịch do dự một lúc, sau một hồi đấu tranh cũng không có ý định muốn giấu cô, vì thế bèn nói:” Khá ổn. Sắp tới hắn có một cuộc giao dịch với khách hàng, hiện tại anh đang làm đồ phục chế để tuần sau hắn có đồ giao cho bên kia”
Tạ Đình không biết gì nhiều về giới cổ vật, cũng như nghề nghiệp của Tô Dịch đang làm. Trước đó anh nói với cô anh là một chuyên gia giám định, cô ít nhiều cũng có thể ngờ ngợ ra được công viêc đó là phân biệt thật giả mà thôi. Còn đi sâu hơn nữa thì cô không có ý định nghiên cứu, căn bản cô bị dị ứng với những chồng sách cao ngất ngưởng viết về lịch sử lâu đời. Im lặng một lúc, cô lại lên tiếng nói.
- Đừng để bản thân quá mệt. Mọi thứ đều sẽ qua, đừng để bản thân mệt mỏi.
Tô Dịch gật đầu, anh nhắm mắt, ngả người tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại hừng hực lửa cháy của Tạ Đình. Ánh đèn yếu ớt ánh lên gương mặt anh tuấn của anh, tranh tối tranh sáng không nhìn rõ ràng, chỉ thấy khóe môi câu nhẹ lên ý cười đầy thỏa mãn, ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng nổi:” Anh biết, lúc trước bản thân không có gì để mong chờ, lúc này thì khác rồi...”
Một câu nói không đầu không cuối, nhưng Tạ Đình lại có thể hiểu được, cô không từ chối:” Được, đợi anh xong việc chúng ta sẽ cùng đi...”
Tô Dịch khựng lại mấy giây, một thoáng sau anh mở mắt, trong lòng như có một dòng hải lưu ấm chảy qua, bồng bềnh sóng sánh chạm nhẹ vào tâm hồn khô cằn của anh, xoa dịu nó trở nên mềm mại như nước.
- Anh sẽ đưa em về Khả Khả Tây Lý, sau đó sang Nam Cực, quảng trường London,.. Ừm.. Sẽ cùng em đi hết một vòng thế giới, mỗi nơi đều sẽ khắc tên của hai ta ở lại.
Tạ Đình mở to mắt nhìn ánh điện mờ mờ của nhà nghỉ, cô hơi có một chút ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Dịch lại để lộ ra ý muốn của bản thân đối với cô. Cả hai người đều cứng rắn như nhau, trước kia chẳng ai nhịn ai, nhưng từ khi nguy hiểm vây quanh, dù thế nào vẫn là anh bao bọc cho cô. Bây giờ xác định quan hệ, cô mới biết người đàn ông này muốn bọn họ cũng như bao người khác, chính là anh muốn cho cô những chuyến đi đầy tuyệt vời.
Cổ họng hơi nghẹn lại, Tạ Đình chưa kịp đáp trả thì lại thấy Tô Dịch ở bên kia nói chuyện tiếp.
“ Sau này em thích đi đâu chụp ảnh, anh sẽ là người đồng hành cùng em, sẽ làm người bưng cơm mang nước cho em mỗi khi em đói em khát”. Ngừng một lúc cô nói tiếp:” Tạ Đình, hết thảy quãng còn lại, anh chỉ muốn ở gần em”
Tạ Đình vốn là một người cao ngạo mạnh mẽ, trước nay những lời yêu thương ngọt ngào chẳng được cô để vào tai, thậm chí khi nghe thấy cô còn hừ mũi mà khinh thường. Bởi vì suy cho cùng tất cả những thứ ấy đều là những lời nói vô bổ, chẳng giải quyết được điều gì. Thế nhưng khoảnh khắc này, từng từ người đàn ông kia nói, cô đều nghe không bỏ xót, thậm chí cô còn nhớ hết không bỏ xót, hết thảy niềm vui đều dâng đầy trong lòng.
- Được.. Tất cả đều nghe lời anh.
Tô Dịch hài lòng, anh còn muốn nói chuyện tiếp với Tạ Đình hơn nữa nhưng tiếng xe gầm rú xa xa lọt vào tai báo hiệu sự trở lại của Tam Bằng cùng với Trần Tuân. Ép sự hụt hẫng của mình xuống, anh thì thầm nói lời tạm biệt.
- Ừ, đợi anh liên lạc nhé. Bây giờ anh có chút chuyện phải giải quyết rồi.
Tạ Đình gật đầu, cô nghe lời tắt điện thoại, tiếng tút tút cứ thế kéo dài trong không gian tối mờ đầy cô độc. Cô ngồi nghĩ ngợi mông lung một chút, nhìn đồng hồ còn chưa đến hai giờ, giấc ngủ bị đứt quãng chẳng thể nào có thể tiếp tục được. Cô chán nản ngồi dựa người vào thành giường cũ kĩ, mái tóc dài rối tung trượt trên da thịt trắng nõn mang theo một chút ngưa ngứa.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chỉ có mấy phút, Tạ Đình đưa tay sờ lên trái tim của mình, ở đấy nó vẫn liên hồi đập từng nhịp mạnh mẽ. Trước kia cô không biết yêu ai nên chẳng hiểu được cảm giác mãnh liệt cần một người là như thế nào, bây giờ đã và đang trải qua mới cảm thấy mọi thứ hóa ra lại kì liệu đến như thế.
Ngoài cửa sổ là những hạt mưa rơi lộp bộp, Tạ Đình để tâm tình của mình trôi theo từng cơn gió trong đêm, đáy mắt phút chốc phủ lên một tầng sương mờ. Nỗi nhớ đối với người kia ngày càng một lớn hơn, cô cảm giác chính mình đang dần thay đổi, từ sâu thẳm thật sự chỉ muốn bản thân yếu ớt đi một chút cho người kia có thể bảo vệ, để tình cảm của họ đơn giản như bao người khác. Chỉ là hiện thực tàn khố, cô không thể nào dung hòa được nó, nói trắng ra, trước những tình huống nguy hiểm, cô đều tỏ ra mạnh mẽ theo bản năng.
Khẽ thở dài, Tạ Đình với tay cầm laptop bật lên, ánh sáng màn hình sáng chói một góc. Cô nhìn màn hình một lúc, lúc này thần trí hỗn loạn chẳng thể nào viết bài được nên cứ để như vậy không có ấn vào biểu tượng nào. Cho đến khi chúng tắt ngủm, cô mới bần thần nhớ ra, mình có một file ảnh chụp từng đường nét của Tô Dịch...
Cứ thế, một đêm ấy đối với cô là khó ngủ đến sáng...
- --------------
Thôn Cao Tháp...
Tam Bằng cùng với Trần Tuân dừng xe lại khu nhà chế nhà, hắn mở cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Tô Dịch đang pha cho mình một ly cafe bằng gói pha sẵn, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ, rất nhanh liền cất giọng hỏi.
- Cậu vẫn ở đây à?
Tô Dịch nhấm nháp mùi vị của gói cafe mà người làm mua trên trấn, khẽ lắc đầu. Anh cảm nhận vị cafe trong cốc, có một chút ngon ngọt, có một chút đắng, thoang thoảng bốc khói mang theo vị thơm nhàn nhạt của sữa. Mùi sữa này giống y hệt mùi hương trên người của Tạ Đình, luôn luôn làm người khác say đắm không muốn rời dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
- Ừ, trời mưa lớn, không có áo mưa nên lười về. Thêm nữa không ngủ được nên tiếp tục làm đồ, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành trước ngày gia hẹn.
Sắc mặt Tam Bằng đầy hiểm độc, mặt cười nhưng trong bụng lại đầy một rổ căm hận, nhìn Tô Dịch chằm chằm không hề giấu giếm ý định thù ghét. Trần Tuân hắn đã chiêu mộ được làm chân tay sai cho mình, đơn giản là vì cậu ta thông minh, qua một vài năm chịu khó bồi dưỡng ắt sẽ có thể đạp anh xuống. Tuy hơi lâu một chút, nhưng hắn thà chờ đợi cũng không muốn mình ngang hàng với Tô Dịch, bởi vì khí chất của anh dư sức đè bẹp hắn dưới chân.
- Hôm nay Kim Gia không có ở đây, mày hà tất gì phải tỏ ra hòa thuận vừa mắt với tao.
Tô Dịch tay vẫn cầm cốc cafe sữa, anh nhướn mày, cười nhạt một cái:” Đúng thật tôi không vừa mắt ông, nhưng tôi cũng chẳng rảnh đến mức đạp đổ ông xuống. Tôi nghĩ biểu hiện rõ ràng của tôi ít nhiều cũng đã quá rõ ràng rồi chứ”
Tam Bằng híp mắt nhìn Tô Dịch, hắn siết chặt nắm đấm, nước mưa nhỏ từ mái tóc xuống khuôn mặt đen sạm đầy mưu mô tàn ác.
“ A Dịch, bây giờ ở đây chẳng có ai khác, tao với mày một lời nói rõ”. Hắn dơ tay chỉ vào căn phòng rồi chỉ vào người mình:” Tao có thể nhắm một mắt mở một mắt với mày, có điều mày nên ở dưới trướng của tao”
Tam Bằng là một kẻ có lòng tham nhưng cũng bốc đồng, lúc tức giận là không hề để ý đến những hậu quả nào khác. Giống như lúc này, hắn đã lâu luôn đứng trên người khác tỏ ra oai phong hống hách, bây giờ đột nhiên ngang bằng với một người như Tô Dịch, chữ “ không phục” liền biến thành chữ “ hận”.
Ngày hôm qua lúc lão Kim rời đi đã tuyên bố với lão ngoài việc để ý Tô Dịch đi đâu thì không được can thiệp và bất cứ chuyện gì khác, đặc biệt là phòng phục chế, không có sự cho phép của anh thì không được vào. Thời gian này là thời gian quan trọng, nếu chẳng may anh phật lòng, bọn chúng không có hàng giao chẳng khác gì công khai đắc tội với bên kia. Vì thế cho nguyên một ngày hôm nay, hắn cảm thấy vô cùng bực bội lẫn khó chịu, thậm chí lúc tiêu cực còn có suy nghĩ cho anh một dao.
Đứng nghe Tam Bằng lảm nhảm một hồi, Tô Dịch cũng đã uống xong gần hết cốc cafe trên tay, anh nâng mí mắt đầy kiêu ngạo lẫn khinh thường của mình chiếu lên hắn cũng như Trần Tuân, dưới ánh đèn vàng vọt khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.
- Tam Bằng, tôi đây nhỏ tuổi hơn ông nên mới tôn trọng ông trong từng lời ăn tiếng nói. Có điều tôi cũng chẳng phải loại dễ dãi gì, bình thường nói chuyện đã cứng nhắc cọc cằn, tức lên thì sẽ không được hòa nhã như thế. Vì vậy tôi khuyên ông, dẫn theo người của ông trở về, chạm mặt với tôi cũng đừng tìm cách khiêu khích như vừa nãy.
Tô Dịch nói rất thản nhiên, nhưng bây lời cũng đủ khiến cho Tam Bằng cùng với Trần Tuân khuôn mặt khẽ biến sắc. Chuyện ở căn nhà hoang hôm đó hắn không phải không nhớ, bản lĩnh của anh ra sao hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy. Vốn dĩ hắn muốn cậy đông đàn áp anh, nhưng nghe chừng kế hoạch này không ổn rồi. Không những không ép chế được, đã vậy còn kéo thêm phiền phức về sau, ngộ nhỡ anh báo với Kim Gia, hắn cho dù có là em trai thì vẫn bị xử đẹp như người thường dưới trướng.
“ Nếu ông cảm thấy khó xử”... Tô Dịch châm cho mình một điếu thuốc, anh rít một hơi thật dài rồi thở ra, đáy mắt lạnh lẽo ẩn hiện sau lớp khói mờ mờ:” Nếu cảm thấy khó xử, tôi đây không ngại báo cáo với Kim Gia một lời, để ông ta nói lại cho mấy người nghe rõ một lời”
Tam Bằng nghiến răng, sự tức giận bỗng dưng bị đùn lên đến đỉnh điểm, hắn điên cuồng mất lý trí lao vào đánh Tô Dịch, tay với luôn chai bai đặt bên bàn đập mạnh vào đầu anh.
Chai bia vỡ nát, người anh toàn mùi bia, toàn thân cao lớn loạng choạng một hồi liền ngã phịch xuống đất. Cả người chìm trong bóng tối nơi góc phòng, bên trên truyền đến một cơn đau nhói, máu chảy theo dòng xuống vầng trán cương nghị rồi đến sườn mặt nam tính.
Tô Dịch siết chặt hai tay, anh nín nhịn không đánh trả, chống người ngồi dậy. Anh đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Tam Bằng thần người đứng đó, trên tay vẫn cầm cổ của chai bia, nụ cười trên khóe ẩn hiện sự khinh thường lẫn thỏa mãn. Không phải anh không nhanh bằng hắn, mà chính là anh muốn mình bị thương, như thế ngày mai mới có cơ hội lên trấn, đặc biệt là có thể kéo dài quá trình làm việc, thuận lợi khiến lão Kim với Tam Bằng bất hòa. Có điều, vết thương này không được tính là nhẹ, nói thẳng ra chính là khá nặng.
- Anh Bằng...
Đám người canh gác nghe thấy tiếng động lớn thì kéo nhau chạy lại, chúng nhìn một màn trước mặt hỗn độn, rồi lại nhìn Tô Dịch một thân bếch nhếch với khuôn mặt đầy máu, toàn thân run sợ. Một tên vội vàng chạy lên, luống cuống lắp bắp nói.
- Anh Dịch, vết thương của anh chảy máu nhiều quá...
Tô Dịch ánh mắt vẫn lạnh như cũ, anh không nhìn người đang nói chuyện với mình, bước chân cứ thể đi thẳng ra ngoài. Lúc bước qua chỗ Tam Bằng, anh dừng chân lại, cúi đầu nói nhỏ với hắn.
- Tôi nhất định sẽ báo việc này lên với Kim Gia. Thật tiếc, vết thương của tôi phải tĩnh dưỡng vài ngày, e rằng quá trình làm việc đều không ổn rồi.
Tam Bằng người run lên một hồi, hắn nghiêng đầu trừng mắt với anh, răng nghiến lại kêu ken két. Hắn tức giận bởi sự khiêu khích của Tô Dịch, ngược lại anh thì ung dung ngồi hưởng thành quả của người bị hại. Bây giờ kết cục như này, hắn có mười cái miệng cũng không thể thanh minh được với lão Kim đang đi công chuyện kia. Chỉ còn năm ngày nữa hàng sẽ phải giao rồi, hắn đúng con mẹ nó ngu hết thuốc chữa mà.
Càng nghĩ càng không thể tìm được cách xử lý nào ổn thỏa, Tam Bằng chẳng còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu nhân nhượng với Tô Dịch, hắn nhẹ giọng thỏa thuận với anh.
- Bây giờ cậu muốn sao?
Tô Dịch cười lạnh, anh mặc kệ máu vẫn ở trên mặt, đôi mắt co lại đầy sát khí:” Muốn sao? Đánh tôi thành như vầy, bây giờ lại cúi đầu muốn nói chuyện êm đẹp. Tam Bằng, ông có cảm thấy mình quá là vô lý hay không?”
“ Là do tôi mất khống chế”. Tam Bằng uất hận nói ra lời mà bản thân không hề muốn, hắn hơi cúi đầu:” Tôi cũng đã già, tinh thần đôi lúc sẽ không phân biệt được đúng sai, mong cậu thứ lỗi”
Tô Dịch chẳng thèm để ý đến từng nói ăn năn của Tam Bằng, anh vốn dĩ cũng chẳng để hắn vào mắt của mình. Mấy ngày này, tâm tư của hắn như nào sao anh không biết, bây giờ có cơ hội dạy cho hắn một bài học, anh vẫn là nhỏ nhen không muốn bỏ qua.
“ Mất khống chế”... Anh hơi híp mắt nguy hiểm:” Tam Bằng, lần nào mất khống chế ông cũng tặng tôi một chai bia, tôi sợ mình không lĩnh nổi ba cái. Chuyện này suy cho cùng vẫn là ông sai trước, phân xử như thế nào thì cứ đợi Kim Gia trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện”
Tô Dịch nói xong cũng dứt khoát bước ra ngoài, anh nhìn một người thanh niên đứng ở ngoài cửa, lạnh nhạt cất giọng ra lệnh.
- Ngày mai tôi muốn vào trấn, cậu nhớ chuẩn bị xe.
Tam Bằng tuyệt nhiên không đồng ý, hắn trừng mắt:” Không được, xung quanh đây đều là cảnh sát...”
Tô Dịch xoay người, anh thản nhiên:” Vậy sao. Nếu sợ tôi để lộ địa điểm thì ngày mai ông đưa tôi đi, tôi cũng không ngại. Có điều sau đó tôi có làm sao, công việc bị ảnh hưởng các người cũng đừng có đổ lên đầu tôi”
Tô Dịch vừa dứt lời, Tam Bằng chỉ cảm thấy cả người dâng đầy một trân xung huyết. Ngày mai hắn với Trần Tuân còn có việc lão Kim giao chưa giải quyết xong, làm sao có thể đưa anh lên trấn được cơ chứ. Mà ngược lại nếu không cho anh đi, với vết thương như kia, không được xử lý rồi tiêm thuốc, chắc chắn sẽ để lại di chứng. Như thế quá trình giao hàng cho khách trăm phần trăm sẽ phải ngưng trệ thành trễ hẹn.
Vì thế, sau một hồi tính toán hắn chỉ có thể thỏa thuận:” Kêu cả hắn ta cùng cậu đi. Tốt nhất là nên đi trong ngày rồi về, nhớ chú ý cảnh sát...”
Tô Dịch không đáp, anh cứ thế xoay người đi vào trong màn mưa rơi lấm tấm trở về phòng của mình, vết thương trên đầu đau nhói cũng không bằng sự vui sướng ở trong tim lúc này. Ngày mai, cuối cùng anh cũng được lên trấn, cuối cùng anh cũng có thể gặp được Tạ Đình rồi.
Xử lý qua loa vết thương, Tô Dịch ngả người nằm xuống giường, mặc dù không buồn ngủ nhưng anh vẫn cố để bản thân có thể chợp mắt được một tí. Cả ngày hôm nay, bấy nhiêu thứ đã quá đủ mệt mỏi rồi.
Sáng ngày hôm sau, vì ngủ muộn lên đến khi mặt trời sáng bừng Tô Dịch mới nhíu mày tỉnh giấc. Máu ở vết thương trên đầu đã khô, cơn đau không giảm đi chút nào, ngược lại anh còn cảm thấy cả người anh có một chút phát sốt.
Ngồi dậy thay một bộ quần áo mới, đánh răng rửa mặt qua loa cho xong, Tô Dịch sải chân đi về phía A Mân đang ngồi ở ghế lái đợi mình. Anh mở cửa xe bước vào, toàn thân mệt mỏi dựa vào ghế phụ, nói.
- Đi thôi...
A Mân là một chàng trai mới khoảng tầm hai mươi tuổi, là người dân tộc, nét mặt vẫn còn rất trẻ. Điểm khiến Tô Dịch cảm thấy thoải mái trong suốt quá trình di chuyển chính là cậu ta không hề giống như người khác, không lên tiếng nói chuyện, cũng không hề đề phòng anh, ngược lại lúc ánh mắt nhìn sang anh còn mang theo một chút lo lắng.
Tô Dịch sắc mặt nhợt nhạt nhìn A Mẫn qua gương trước mặt, anh lên tiếng hỏi:” Nhà cậu ở đâu...”
A Mân rụt rè:” Em nhà ở Tây Nạp, cách nơi này rất xa...”
Tô Dịch gật đầu:” Còn tôi ở Tây An”.. Anh nói tiếp:” Sao cậu lại làm cho Kim Gia...”
A Mân cười khổ:” Nhà em rất nghèo, bố mẹ đều ốm yếu, mấy đứa em cũng vậy, cơm không đủ no ấm. Em là anh cả nên bỏ học lên đây đi làm rất sớm, sau đó thì trong một lần tình cờ liền gặp được Kim Gia. Ông ấy chiêu mộ mọi người làm việc cho ông ấy, công việc của em quanh năm đều ở trong rừng trồng cần sa, sau đó là thu hoạch. Tiền lương mỗi tháng ngài ấy cho em rất cao, gia đình em từ đó cũng bắt đầu được ăn ngon, mấy đứa em cũng được mặc đẹp”
Tô Dịch gật đầu, anh không nói chuyện tiếp nữa, tiếp tục nghiêng đầu nhắm mắt nằm ngủ.
Qua vài tiếng cũng đến được trấn, A Mân lái xe đưa anh vào trạm xá của trấn huyện, cũng may tuy trời đã trưa nhưng mọi người đều vẫn còn chưa về. Tô Dịch ngồi đó nhìn ra ngoài một lúc, anh rút mấy tờ tiền đưa cho A Mân ở bên cạnh, hắng giọng lên tiếng.
- Cậu đi ăn đi, tôi ở đây một mình được rồi. Lúc nào xong tôi sẽ gọi điện cho cậu.
- Nhưng mà...
A Mân ngập ngừng, Tô Dịch nhận ra được cậu bé lo lắng cho mình, anh trấn an:” Tôi không sao. Hiếm khi mới có một ngày được xuống trấn, cậu cứ đi chơi thoải mái đi, nhưng nhớ cẩn thận một chút là được. Cảnh sát vẫn luôn theo dõi chúng ta...”
Tô Dịch cặn kẽ dặn dò, A Mân trước những lời đầy thâm trầm của anh chỉ có thể xúc động nhận lấy, rất nghe lời anh đẩy cửa bước xuống, chẳng mấy đã hòa mình vào dòng người đông đúc. Bóng dáng của thiếu năm hai mươi in dưới nền đất đỏ bazan càng xa càng thêm cô độc, giống hệt như anh của rất nhiều năm về trước..
Tô Dịch khẽ thở dài, chờ đến khi A Mân thật sự khuất hẳn trong hẻm nhỏ đông người, anh mới lấy điện thoại ra từ trong túi, bấm dãy số quen thuộc. Đầu bên kia người đó bắt máy, trong phút chốc đôi mắt hổ phách của anh lập tức trở nên nhu hòa, giọng đầy ôn nhu.
- Tạ Đình, em ở đâu, anh qua đón em....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook