Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
-
Chương 55
Hai ngày trôi đi, Tô Dịch ngoài việc ở trong căn nhà nhỏ phục chế đồ thì chẳng được phép bước chân đi đâu quá nơi khoanh vùng ba trăm mét. Lão Kim lúc nào cũng luôn kè kè bên anh không rời, tuy lão không biết gì về công việc anh đang làm, nhưng hình bóng lão lúc nào cũng lởn xởn ở xung quanh đó. Thậm chí anh còn rõ ràng nhận thấy được, toàn bộ khu vực thôn Cao Tháp số người canh giữ đã nhiều hơn so với lần trước.
Lão Kim là một kẻ giảo hoạt cẩn thận, trong vòng mười mấy năm gần đây đều khiến cho cảnh sát Thượng Hải cũng như cảnh sát các khu vực đau đầu không thôi. Dưới tay của lão không biết có bao nhiêu người, nhưng tất cả đều là một đám người văn hóa trình độ thấp, hoặc là những người nghèo khó bị lão nhồi nhét vào đầu những hình thức kiếm tiền phi pháp, cứ thế bất chấp mọi thứ để làm. Đặc biệt chúng lại rất nghe lời, cho dù có bỏ mạng cũng không bao giờ phản bội hay hé lộ ra một tin tức nào gây ra cho đồng bọn những rắc rối.
Lần này là lần giao dịch quan trọng, cho nên lão Kim cùng Tam Bằng đều hết sức cẩn thận, suốt khoảng thời gian một tuần này, Tô Dịch chỉ sợ bản thân mình không thể liên lạc được với bên Cố Minh. Chính vì điều ấy mà đến hôm nay là ngày thứ ba rồi, tuy anh vẫn tập trung làm nhưng tinh thần thì không được thoải mái như thế.
- Lần gia dịch này rất quan trọng. Cho nên tôi đặt kì vọng vào cậu rất nhiều.
Trong ngôi nhà dùng để phục chế đồ, Lão Kim vừa nói chuyện vừa nhìn điếu thuốc xì gà bốc khói trên tay, đôi mắt già nua hơi híp lại hướng Tô Dịch mang theo một chút thâm trầm. Mấy ngày nay, nhìn biểu hiện của Tô Dịch không có gì đáng nghi lão cũng đã buông xuống được một ít lo lắng, tuy so với Tam Bằng thì không bằng nhưng ít nhiều như vậy cũng khá là ổn rồi. Ít nhất lão đi công chuyện cũng không cần đau đáu suy nghĩ anh ở nhà sẽ phản bội.
“ Ngày mai tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ mất khoảng 2-3 ngày gì đó”. Lão Kim thở ra một hơi thuốc rồi nói tiếp:” Lần này người hẹn tôi là một khách hàng có thế lực khá lớn, tôi cũng muốn dẫn cậu đi để cậu tiếp xúc, chỉ là sợ thời gian kéo dài cậu lại không đủ thời gian để phục chế đồ nên quyết định sẽ đi một mình. Cậu ở lại sẽ không có vấn đề gì chứ”
Tô Dịch mặt lạnh không hề cảm xúc, mắt cũng chẳng ngước lên dù chỉ là một giây, nhàn nhạt nói:” Không sao? Có điều ngài đi lâu như vậy, tôi mạn phép cũng muốn xin xỏ một điều kiện”
Lão Kim sờ chuỗi phật châu trên tay, gật đầu đồng ý:” Được thôi, tôi trước nay chưa từng bao giờ khó chịu với người của mình, cậu cần gì, muốn gì thì cứ nói. Tôi đây nhất định sẽ đáp ứng”
Tô Dịch cười mỉa, anh buông dụng cụ trên tay mình xuống bàn, người hơi xoay lại nhìn lão Kim ngồi cách mình một đoạn. Anh tháo khẩu trang xuống, chẳng hề dài dòng liền nói luôn.
- Kim Gia, tính tình tôi như nào ngài ít nhiều cũng đã biết rồi, cho nên chúng ta cứ thế đi vào vấn đề chính. Tôi đã chấp nhận làm việc cho ông, nếu có ý định phản bội, thì chẳng phải đợi đến ngày hôm nay. Một mình tôi thừa khả có thể trốn thoát được khỏi cái thôn nhỏ này. Nhưng tôi lại không chọn như thế, cho nên nhìn thái độ dè chừng của ông đối với mình, nói thật tôi cảm thấy khá là khó chịu.
Lão Kim vẻ mặt có một chút sững sờ, thật không nghĩ tới rằng Tô Dịch lại nói như vậy. Đúng là mấy nay hành động này của lão có một chút lộ liễu khiến cho anh khó chịu, nhưng mà hai lần đêu bị cảnh sát vây bắt hụt, cảnh giác của lão cũng cao hơn trước rất nhiều. Điều ấy cũng không phải là điều gì quá quắt, đều là tính chất công việc cả.
Lúc này, thâm âm của Tô Dịch lại truyền đến:” Tôi là người đảm nhận công việc phục chế, thế nhưng quyền lợi lại chẳng được thoải mái như mấy người canh gác. Ngài nói xem, tôi đây có nên cảm thấy mình đang bị lợi dụng hơn là trọng dụng”
Lão Kim cười giả lả, cẩn thận từng chút rót lấy hai cốc trà, một cốc của mình, một cốc lão cầm đưa cho Tô Dịch, hơi nhướn mày bảo anh nhận lấy, lúc sau mới lên tiếng.
“ A Dịch, chuyện này đúng là do tôi sơ xuất, cậu đừng chấp nhặt với một lão già đãng trí như tôi làm gì.. Hà hà.. Thật ra tôi hôm nay tới đây cũng là muốn đưa cho cậu cái này “... Nói rồi lão đưa tay lấy ra từ túi áo một chiếc điện thoại đưa cho anh:” Hai ngày tới tôi không có ở đây, cậu dùng nó liên lạc với tôi báo cáo tình hình về công việc. Được chứ”
Tô Dịch rũ mắt, nhìn ra không ai có thể đoán được đó là biểu hiện gì. Anh không lên tiếng cũng chẳng đưa tay ra nhận lấy, sắc mặt cùng với hành động đi đôi đều thể hiện lên việc bản thân vẫn còn khó chịu.
Lão Kim tinh ý nhận ra điều đó, bản thân có một chút không hài lòng xen lẫn tức giận, thế nhưng nhìn đến thành quả sắp tới của Tô Dịch với sự hợp tác của anh, lão vẫn xuống nước cầu cạnh. Lão suy nghĩ sâu hơn một chút, điều anh cần là quyền lợi được tự do như những người khác, bây giờ lão cứ kiên quyết bác bỏ, chỉ sợ người đàn ông này dứt khoát bỏ ngang mọi thứ. Cho dù lão có đe dọa muốn giết chết cũng không thể thay đổi được gì, chi bằng nhùn nhượng một chút sẽ không sao.
“ Kim Gia”.. Tô Dịch cười khẩy:” Tôi cảm thấy đây giống như là tôi đang ép buộc ngài ấy nhỉ...”
Lão Kim lắc đầu, suy đi tính lại thật không muốn vì một chuyện nhỏ nhoi này mà làm mất lòng Tô Dịch, để rồi từ đó ảnh hưởng đến “ hàng” được anh phục chế ra. Lão cười đầy thân thiện.
- A Dịch, tôi hiểu cậu giận tôi vì mấy ngày này đa nghi cậu quá mức. Cậu cứ coi như lão già tôi lẩm cẩm không hiểu chuyện đi, từ bây giờ cậu cũng giống như Tam Bằng, tự do thoải mái đi lại. Có điều vẫn nên cẩn thận một chút, ngoài kia đám cảnh sát vẫn luôn truy lùng chúng ta đó.
Tô Dịch nhếch môi không lên tiếng, từ góc độ chỗ anh đứng chỉ có thể nhìn thấy nét mặt hòa nhã nhưng ẩn sâu bên trong là sự xảo quyệt của Lão Kim. Anh hạ tầm mắt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại mà lão đưa cho mình. Đó chẳng phải là thứ điện thoại gì thông minh có thể lên mạng trực tuyến, mà chỉ là chiếc ngoại trừ nghe gọi thì chẳng thể làm gì được nữa.
Nửa khắc sau, lão Kim cũng chống tay ngồi dậy đi đến trước mặt anh, đưa tay vỗ lên vai anh mấy cái, mắt hơi híp lại vì khói thuốc xộc lên.
- Được rồi, tạm thời cứ như vậy nhé. Đến giờ tôi phải đi rồi, mấy ngày sau tôi trở lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Tô Dịch gật đầu cho có lệ, sau đó lại tiếp tục xoay người làm việc, chẳng để tâm quá nhiều đến những việc ở bên ngoài. Khoảng chừng mười phút sau, đợi khi tiếng động cơ xe kêu ầm ầm kêu lên anh mới ngẩng đầu buông dụng cụ trên tay xuống, khuôn mặt được dấu trong lớp khẩu trang hiện lên nét cười thâm trầm.
Lão Kim đi rồi, đám người Tam Bằng thi thoảng vẫn lượn qua lượn lại để ý anh từng chút. Tô Dịch nghiêng đầu nhìn qua khe hở, ở đó có đến khoảng tận chục người đứng ngồi canh giữ, trên tay chúng đều cầm mã tấu sắc bén.
Mặc dù lão Kim nói từ nay anh sẽ có đặc quyền ngang bằng chẳng khác gì Tam Bằng, nhưng nhìn cái hành động ngoài kia, anh có ngu cũng đoán được lão cáo già vẫn thấp thỏm không yên tâm đối với mình. Có điều hiện tại anh không vội, chờ đợi qua ngày nay ngày mai hắn lơ là, anh có thể viện cớ một chút rồi liên lạc ra ngoài.
Đến trưa muộn, Tam Bằng mang cơm đến cho Tô Dịch, nét mặt tuy cực kì khó chịu nhưng hắn vẫn chẳng dám động thủ hay khơi mào tức giận. Ngược lại anh thì lại không dễ thỏa thuận như mọi ngày, khi ánh mắt nhìn thấy mấy món được xếp trong mâm, đường ấn liền nhíu lại.
- Tôi hôm nay cảm thấy bản thân có một chút không khỏe, mấy đồ mặn như này vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu rồi.
Tam Bằng nghiến răng, từng khớp xương tay vì dùng lực siết lại và trở nên trắng bệch:” A Dịch, cậu đừng được nước lấn tới. Điều kiện ở đây như nào hẳn cậu cũng đã biết rồi, chúng ta không phải muốn là được”
“ Tôi chỉ cần một chén cháo trắng”. Tô Dịch nhướn mi:” Đừng nói với tôi một chén cháo trắng ở nơi này cũng không có”
Anh không mặn không nhạt nói từng chữ, mắt cũng chẳng thèm quan tâm Tam Bằng tức giận như thế nào, bóng người cao lớn tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kĩ ở trong phòng. Anh đặt chiếc điện thoại lão Kim đưa cho mình lên trên bàn, đôi mắt hổ phách nhắm lại, tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương cho bớt khó chịu.
Mấy ngày nay, vừa làm việc vừa suy nghĩ về vấn đề Cố Minh đã đến Miên Châu hay chưa nên tinh thần anh có chút không được tốt, vì thế trong người thật sự cảm thấy hơi khó chịu. Mặc dù nó chẳng ảnh hưởng quá nhiều gì đến sức khỏe hiện tại, nhưng Tô Dịch anh ngứa mắt cái thái độ của Tam Bằng, nên phải dạy dỗ lại một chút. Anh muốn hắn ta biết, đến lão Kim anh cũng có thể phách lối, thì những người khác trong mắt anh đều chẳng có một chút đe dọa nào.
- Được rồi, cậu đợi một chút.
Phải một lúc thật lâu sau đấy, Tam Bằng mới ép được xuống sự phẫn nộ của mình, hắn bưng mâm cơm xoay người đi ra ngoài, đáy mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm. Hắn là anh em với lão Kim, tình thân với tình đồng đội, trước nay đều là dưới một người trên rất nhiều người, mọi chuyện lớn nhỏ đều là hắn đứng ra giải quyết. Nhưng kể từ hôm nay, Tô Dịch lại ngang hàng với hắn về quyền lực, về sự tự do, hắn không tức giận không được. Có điều hắn cũng không phải là mù quáng đến mức nhân cơ hội này hãm hại anh, bởi vì giống như lão Kim đã nói, anh đối với đế chế của chúng chính là con át chủ bài. Một người có thể làm đồ phục chế giống nguyên mẫu gần đến hơn 95%, không phải là ai cũng có thể làm được, nếu anh phật lòng đổi ý, cơ hội kiếm tiền của chúng sao có thể hoàn hảo.
Thời tiết giữa trưa càng lúc càng lên cao, cảm giác khô nóng khó chịu đến mức mới ngồi có một lúc mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, Tô Dịch không chịu được liền đứng dậy. Anh sải chân bước nhanh ra bên ngoài, ánh mắt nhìn đám người canh giữ mình lạnh nhạt chẳng mang theo một chút quan tâm, xoay người đi vào con đường dẫn ra bờ suối.
Suối nước ở đây không lớn, nhưng khá là sâu và trong vắt, hai bên là cỏ lau um tùm che đi những tầm nhìn xung quanh. Tô Dịch đứng cạnh tảng đá lớn, anh chậm rãi cởi quần áo của mình ném xuống, chỉ để lại trên người một chiếc quần cộc.
Nước mùa hè mát lạnh trong vắt, anh sừng sững đứng ở nơi sâu nhất, nước dâng cao miễn cưỡng che được được đến phần vùng thắt lưng. Làn da màu đồng dưới ánh nắng càng thêm sắn chắc khỏe khoắn, những vết sẹo ngang dọc nơi vùng ngực cùng với sau lưng ẩn hiện những vệt đỏ, thật may là chúng đều bằng phẳng chứ không phải gồ ghề.
Tô Dịch sờ lên từng vết, anh ngửa đầu nhắm mắt nghĩ đến Tạ Đình. Nếu có cô ở đây, nhất định cô sẽ dùng tay của mình miết lên từng đường ngang dọc này, dùng lưỡi lướt lên chúng và nói với anh những lời ám muội. Còn anh cũng sẽ ôm cô vào lòng mình, cùng cô hoan ái một trận quên trời quên đất, cảm nhận hương vị của cô từ trong xương cốt, từng chút từng chút ngặm nhấm.
Giữa quang cảnh thiên nhiên rộng lớn, giữa những cô quạnh xung quanh, nỗi nhớ Tạ Đình của anh như cơn sóng trào dâng lên trong lòng, mỗi lúc một lớn, bập bềnh dữ dội. Giờ này cô đang làm gì, cô đang ở đâu, vết thương đã tróc vẩy hay chưa,và đặc biệt hơn cả liệu có nhớ tới một người như anh hay không.
Tô Dịch cúi đầu, bất giác anh siết chặt tay lại, đấm mạnh một phát xuống mặt nước khiến chúng bắn lên từng hạt tung tóe. Anh ép buộc bản thân mình không được phân tâm, nhưng anh không làm nước, cho dù có anh có vục cả đầu ngâm dưới nước thì mọi thứ vẫn mồn một như thế.
Nửa tiếng, sau khi tinh thần được ổn định lại, Tô Dịch lúc này mới chậm rãi bước lên trên bờ mặc quần áo, tiện thể nhét chiếc điện thoại mới toanh vào túi quần. Anh không có gấp gáp gọi cho Cố Minh ngay, bởi vì anh biết có thể ở trong những bụi rậm kia, có người của Tam Bằng đang trốn ở đấy nghe ngón từng động tĩnh của mình. Chúng vẫn muốn đạp đổ anh xuống vì không phục.
Đến tối mịt, Tô Dịch sau mấy tiếng đồng hồ chăm chú với công việc của mình cũng ngẩng đầu lên, anh ăn qua loa vài món được mang tới rồi lại tiếp tục nghiên cứu những cách phục chế tiếp theo. Cả phòng đất chỉ có một mình anh ngồi lại, ánh điện lập lòe hắt lên người anh phản chiếu cái bóng thật dài, nhìn vào chỉ toàn thấy thê lương và cô độc.
Tô Dịch thở phì phì, một luồng khói trắng phả ra theo hơi thở của anh. Bên ngoài trời đang mưa từng hạt lớn, tiếng gió rì rào gào thét cùng với tiếng sấm đôi lúc vang lên ầm ầm rất lớn làm cho đầu óc của anh tỉnh táo lại đôi chút.
Anh nhìn ra bên ngoài, không có một ai đứng canh gác, Tam Bằng từ chập tối đã cùng với Trần Tuân lái xe đi đâu đó, đến hiện tại vẫn chưa thấy về, có lẽ là vướng phải chuyện gì đó khá là quan trọng.
Mưa càng lúc càng lớn, khoảng cách hai nơi lại xa, nên Tô Dịch quyết định đêm nay không về. Anh ngồi ở chiếc ghế cũ, cả người chìm trong bóng tối, huyệt thái dương có một chút đau đớn hơi nhói vì quá sức. Dù sao di chứng ảnh hưởng bởi những vết thương lần trước không thể nói là ngày một ngày mai có thể chữa khỏi.
Đêm càng về khuya, hơi lạnh càng bốc lên khiến cho Tô Dịch chẳng thể nào chợp mắt được nổi, tinh thần so với chập tối vẫn còn tỉnh táo như cũ. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo ở tay, thời gian lúc này đã là một rưỡi sáng.
Anh đấu tranh rất lâu giữa lý trí và trái tim có nên gọi cho Tạ Đình hay không, cuối cùng trái tim với nỗi nhớ quay quắt cũng chiếm được phần thắng. Anh không chịu nổi được sự khống chế của mình, với tay cấm lấy điện thoại thay chiếc sim mới mà mình đã mua lúc ở dưới trấn, sau đó mở khóa, bấm một dãy số đã khắc sâu vào trong não bộ.
Ngày đó lúc chạy trốn, lão Kim không hề mang theo điện thoại của Tạ Đình cùng với của anh bởi vì lão sợ bên trong hai người đã cài đặt định vị với cảnh sát. Cho nên lúc này, anh mới dám gọi bấm gọi dãy số của cô, bởi vì anh biết, cô nhất định sẽ không bỏ chúng mà dùng số mới.
Tiếng tút tút vang lên từng hồi đơn điệu, đến hồi chuông thứ ba cũng đã có người nhấc máy. Người đó yên lặng hai giây, hai giây dài đằng đẵng, dài đến mức khiến cho Tô Dịch có thể nghe rõ được tiếng thở đều đều của cô. Sau đó, trong điện thoại liền vang lên giọng nói lành lạnh.
- Alo..?
Nghe giọng nói đó, trái tim Tô Dịch hẫng đi một nhịp, ngay phút chốc liền cảm thấy bình yên. Anh khẽ nhắm mắt một cái rồi mở ra, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhẹ.
- Là tôi, Tạ Đình...?
Giọng nói của Tô Dịch truyền đến từ đầu bên kia khiến cho Tạ Đình ngay lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt cô tỉnh táo.
- Em biết..
Tạ Đình không để anh đợi anh, ngay lập tức liền đáp lại. Thời gian xa cách nhau đến hơn hai mươi này, cô đã nghĩ rất nhiều lần, nếu anh gọi điện cho cô, cô sẽ nói điều gì, có tức giận hay không. Có quan tâm anh như cái cách mà các cặp đôi khác đang yêu nhau,dặn dò anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe không được quá sức.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh, thì mọi suy nghĩ trước đó cô đều tắc nghẹn nơi cổ họng. Có điều nghe chừng dường như anh rất mệt mỏi, kiểu như đã rất lâu rồi, chưa từng có được một giấc ngủ trọn vẹn.
- Tô Dịch, anh vẫn khỏe đấy chứ?
Tô Dịch khẽ cười, đáy mắt nhu hòa như nước:” Vẫn...”
“ Nói dối”...Tạ Đình nhìn lên trần nhà của phòng trọ, ở đó xuất hiện hai con nhện đang cùng nhau giăng cơ làm tổ để ở. Cô nhìn chúng thật lâu, chẳng hiểu sao lại cảm tưởng được chính mình cùng với Tô Dịch lại giống chúng như thế, đều cố gồng mình để sống giữa bao nguy hiểm rình rập...:” Anh Mười, em rất nhớ anh”.
Rất nhớ anh, nhớ nhất là lúc khoảng thời gian được cùng với anh ở bên, tuy cả hai luôn đấu khẩu, nhưng tình cảm đã cứ vậy mà lớn lên, sưởi ấm trái tim cô quạnh bị ấn chìm trong bùn lầy đen đặc. Vừa nhớ, vừa chờ mong.
Hởi thở của Tô Dịch có phần nặng nề, anh nắm chặt di động trên tay, đáy mắt hiện lên một đốm lửa nhỏ:” Tôi cũng vậy...”... Ngừng một lúc anh lại nói tiếp, giọng nói có phần dồn dập hơn:” Tạ Đình, tôi cũng rất nhớ em...”
Lão Kim là một kẻ giảo hoạt cẩn thận, trong vòng mười mấy năm gần đây đều khiến cho cảnh sát Thượng Hải cũng như cảnh sát các khu vực đau đầu không thôi. Dưới tay của lão không biết có bao nhiêu người, nhưng tất cả đều là một đám người văn hóa trình độ thấp, hoặc là những người nghèo khó bị lão nhồi nhét vào đầu những hình thức kiếm tiền phi pháp, cứ thế bất chấp mọi thứ để làm. Đặc biệt chúng lại rất nghe lời, cho dù có bỏ mạng cũng không bao giờ phản bội hay hé lộ ra một tin tức nào gây ra cho đồng bọn những rắc rối.
Lần này là lần giao dịch quan trọng, cho nên lão Kim cùng Tam Bằng đều hết sức cẩn thận, suốt khoảng thời gian một tuần này, Tô Dịch chỉ sợ bản thân mình không thể liên lạc được với bên Cố Minh. Chính vì điều ấy mà đến hôm nay là ngày thứ ba rồi, tuy anh vẫn tập trung làm nhưng tinh thần thì không được thoải mái như thế.
- Lần gia dịch này rất quan trọng. Cho nên tôi đặt kì vọng vào cậu rất nhiều.
Trong ngôi nhà dùng để phục chế đồ, Lão Kim vừa nói chuyện vừa nhìn điếu thuốc xì gà bốc khói trên tay, đôi mắt già nua hơi híp lại hướng Tô Dịch mang theo một chút thâm trầm. Mấy ngày nay, nhìn biểu hiện của Tô Dịch không có gì đáng nghi lão cũng đã buông xuống được một ít lo lắng, tuy so với Tam Bằng thì không bằng nhưng ít nhiều như vậy cũng khá là ổn rồi. Ít nhất lão đi công chuyện cũng không cần đau đáu suy nghĩ anh ở nhà sẽ phản bội.
“ Ngày mai tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ mất khoảng 2-3 ngày gì đó”. Lão Kim thở ra một hơi thuốc rồi nói tiếp:” Lần này người hẹn tôi là một khách hàng có thế lực khá lớn, tôi cũng muốn dẫn cậu đi để cậu tiếp xúc, chỉ là sợ thời gian kéo dài cậu lại không đủ thời gian để phục chế đồ nên quyết định sẽ đi một mình. Cậu ở lại sẽ không có vấn đề gì chứ”
Tô Dịch mặt lạnh không hề cảm xúc, mắt cũng chẳng ngước lên dù chỉ là một giây, nhàn nhạt nói:” Không sao? Có điều ngài đi lâu như vậy, tôi mạn phép cũng muốn xin xỏ một điều kiện”
Lão Kim sờ chuỗi phật châu trên tay, gật đầu đồng ý:” Được thôi, tôi trước nay chưa từng bao giờ khó chịu với người của mình, cậu cần gì, muốn gì thì cứ nói. Tôi đây nhất định sẽ đáp ứng”
Tô Dịch cười mỉa, anh buông dụng cụ trên tay mình xuống bàn, người hơi xoay lại nhìn lão Kim ngồi cách mình một đoạn. Anh tháo khẩu trang xuống, chẳng hề dài dòng liền nói luôn.
- Kim Gia, tính tình tôi như nào ngài ít nhiều cũng đã biết rồi, cho nên chúng ta cứ thế đi vào vấn đề chính. Tôi đã chấp nhận làm việc cho ông, nếu có ý định phản bội, thì chẳng phải đợi đến ngày hôm nay. Một mình tôi thừa khả có thể trốn thoát được khỏi cái thôn nhỏ này. Nhưng tôi lại không chọn như thế, cho nên nhìn thái độ dè chừng của ông đối với mình, nói thật tôi cảm thấy khá là khó chịu.
Lão Kim vẻ mặt có một chút sững sờ, thật không nghĩ tới rằng Tô Dịch lại nói như vậy. Đúng là mấy nay hành động này của lão có một chút lộ liễu khiến cho anh khó chịu, nhưng mà hai lần đêu bị cảnh sát vây bắt hụt, cảnh giác của lão cũng cao hơn trước rất nhiều. Điều ấy cũng không phải là điều gì quá quắt, đều là tính chất công việc cả.
Lúc này, thâm âm của Tô Dịch lại truyền đến:” Tôi là người đảm nhận công việc phục chế, thế nhưng quyền lợi lại chẳng được thoải mái như mấy người canh gác. Ngài nói xem, tôi đây có nên cảm thấy mình đang bị lợi dụng hơn là trọng dụng”
Lão Kim cười giả lả, cẩn thận từng chút rót lấy hai cốc trà, một cốc của mình, một cốc lão cầm đưa cho Tô Dịch, hơi nhướn mày bảo anh nhận lấy, lúc sau mới lên tiếng.
“ A Dịch, chuyện này đúng là do tôi sơ xuất, cậu đừng chấp nhặt với một lão già đãng trí như tôi làm gì.. Hà hà.. Thật ra tôi hôm nay tới đây cũng là muốn đưa cho cậu cái này “... Nói rồi lão đưa tay lấy ra từ túi áo một chiếc điện thoại đưa cho anh:” Hai ngày tới tôi không có ở đây, cậu dùng nó liên lạc với tôi báo cáo tình hình về công việc. Được chứ”
Tô Dịch rũ mắt, nhìn ra không ai có thể đoán được đó là biểu hiện gì. Anh không lên tiếng cũng chẳng đưa tay ra nhận lấy, sắc mặt cùng với hành động đi đôi đều thể hiện lên việc bản thân vẫn còn khó chịu.
Lão Kim tinh ý nhận ra điều đó, bản thân có một chút không hài lòng xen lẫn tức giận, thế nhưng nhìn đến thành quả sắp tới của Tô Dịch với sự hợp tác của anh, lão vẫn xuống nước cầu cạnh. Lão suy nghĩ sâu hơn một chút, điều anh cần là quyền lợi được tự do như những người khác, bây giờ lão cứ kiên quyết bác bỏ, chỉ sợ người đàn ông này dứt khoát bỏ ngang mọi thứ. Cho dù lão có đe dọa muốn giết chết cũng không thể thay đổi được gì, chi bằng nhùn nhượng một chút sẽ không sao.
“ Kim Gia”.. Tô Dịch cười khẩy:” Tôi cảm thấy đây giống như là tôi đang ép buộc ngài ấy nhỉ...”
Lão Kim lắc đầu, suy đi tính lại thật không muốn vì một chuyện nhỏ nhoi này mà làm mất lòng Tô Dịch, để rồi từ đó ảnh hưởng đến “ hàng” được anh phục chế ra. Lão cười đầy thân thiện.
- A Dịch, tôi hiểu cậu giận tôi vì mấy ngày này đa nghi cậu quá mức. Cậu cứ coi như lão già tôi lẩm cẩm không hiểu chuyện đi, từ bây giờ cậu cũng giống như Tam Bằng, tự do thoải mái đi lại. Có điều vẫn nên cẩn thận một chút, ngoài kia đám cảnh sát vẫn luôn truy lùng chúng ta đó.
Tô Dịch nhếch môi không lên tiếng, từ góc độ chỗ anh đứng chỉ có thể nhìn thấy nét mặt hòa nhã nhưng ẩn sâu bên trong là sự xảo quyệt của Lão Kim. Anh hạ tầm mắt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại mà lão đưa cho mình. Đó chẳng phải là thứ điện thoại gì thông minh có thể lên mạng trực tuyến, mà chỉ là chiếc ngoại trừ nghe gọi thì chẳng thể làm gì được nữa.
Nửa khắc sau, lão Kim cũng chống tay ngồi dậy đi đến trước mặt anh, đưa tay vỗ lên vai anh mấy cái, mắt hơi híp lại vì khói thuốc xộc lên.
- Được rồi, tạm thời cứ như vậy nhé. Đến giờ tôi phải đi rồi, mấy ngày sau tôi trở lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Tô Dịch gật đầu cho có lệ, sau đó lại tiếp tục xoay người làm việc, chẳng để tâm quá nhiều đến những việc ở bên ngoài. Khoảng chừng mười phút sau, đợi khi tiếng động cơ xe kêu ầm ầm kêu lên anh mới ngẩng đầu buông dụng cụ trên tay xuống, khuôn mặt được dấu trong lớp khẩu trang hiện lên nét cười thâm trầm.
Lão Kim đi rồi, đám người Tam Bằng thi thoảng vẫn lượn qua lượn lại để ý anh từng chút. Tô Dịch nghiêng đầu nhìn qua khe hở, ở đó có đến khoảng tận chục người đứng ngồi canh giữ, trên tay chúng đều cầm mã tấu sắc bén.
Mặc dù lão Kim nói từ nay anh sẽ có đặc quyền ngang bằng chẳng khác gì Tam Bằng, nhưng nhìn cái hành động ngoài kia, anh có ngu cũng đoán được lão cáo già vẫn thấp thỏm không yên tâm đối với mình. Có điều hiện tại anh không vội, chờ đợi qua ngày nay ngày mai hắn lơ là, anh có thể viện cớ một chút rồi liên lạc ra ngoài.
Đến trưa muộn, Tam Bằng mang cơm đến cho Tô Dịch, nét mặt tuy cực kì khó chịu nhưng hắn vẫn chẳng dám động thủ hay khơi mào tức giận. Ngược lại anh thì lại không dễ thỏa thuận như mọi ngày, khi ánh mắt nhìn thấy mấy món được xếp trong mâm, đường ấn liền nhíu lại.
- Tôi hôm nay cảm thấy bản thân có một chút không khỏe, mấy đồ mặn như này vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu rồi.
Tam Bằng nghiến răng, từng khớp xương tay vì dùng lực siết lại và trở nên trắng bệch:” A Dịch, cậu đừng được nước lấn tới. Điều kiện ở đây như nào hẳn cậu cũng đã biết rồi, chúng ta không phải muốn là được”
“ Tôi chỉ cần một chén cháo trắng”. Tô Dịch nhướn mi:” Đừng nói với tôi một chén cháo trắng ở nơi này cũng không có”
Anh không mặn không nhạt nói từng chữ, mắt cũng chẳng thèm quan tâm Tam Bằng tức giận như thế nào, bóng người cao lớn tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kĩ ở trong phòng. Anh đặt chiếc điện thoại lão Kim đưa cho mình lên trên bàn, đôi mắt hổ phách nhắm lại, tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương cho bớt khó chịu.
Mấy ngày nay, vừa làm việc vừa suy nghĩ về vấn đề Cố Minh đã đến Miên Châu hay chưa nên tinh thần anh có chút không được tốt, vì thế trong người thật sự cảm thấy hơi khó chịu. Mặc dù nó chẳng ảnh hưởng quá nhiều gì đến sức khỏe hiện tại, nhưng Tô Dịch anh ngứa mắt cái thái độ của Tam Bằng, nên phải dạy dỗ lại một chút. Anh muốn hắn ta biết, đến lão Kim anh cũng có thể phách lối, thì những người khác trong mắt anh đều chẳng có một chút đe dọa nào.
- Được rồi, cậu đợi một chút.
Phải một lúc thật lâu sau đấy, Tam Bằng mới ép được xuống sự phẫn nộ của mình, hắn bưng mâm cơm xoay người đi ra ngoài, đáy mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm. Hắn là anh em với lão Kim, tình thân với tình đồng đội, trước nay đều là dưới một người trên rất nhiều người, mọi chuyện lớn nhỏ đều là hắn đứng ra giải quyết. Nhưng kể từ hôm nay, Tô Dịch lại ngang hàng với hắn về quyền lực, về sự tự do, hắn không tức giận không được. Có điều hắn cũng không phải là mù quáng đến mức nhân cơ hội này hãm hại anh, bởi vì giống như lão Kim đã nói, anh đối với đế chế của chúng chính là con át chủ bài. Một người có thể làm đồ phục chế giống nguyên mẫu gần đến hơn 95%, không phải là ai cũng có thể làm được, nếu anh phật lòng đổi ý, cơ hội kiếm tiền của chúng sao có thể hoàn hảo.
Thời tiết giữa trưa càng lúc càng lên cao, cảm giác khô nóng khó chịu đến mức mới ngồi có một lúc mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, Tô Dịch không chịu được liền đứng dậy. Anh sải chân bước nhanh ra bên ngoài, ánh mắt nhìn đám người canh giữ mình lạnh nhạt chẳng mang theo một chút quan tâm, xoay người đi vào con đường dẫn ra bờ suối.
Suối nước ở đây không lớn, nhưng khá là sâu và trong vắt, hai bên là cỏ lau um tùm che đi những tầm nhìn xung quanh. Tô Dịch đứng cạnh tảng đá lớn, anh chậm rãi cởi quần áo của mình ném xuống, chỉ để lại trên người một chiếc quần cộc.
Nước mùa hè mát lạnh trong vắt, anh sừng sững đứng ở nơi sâu nhất, nước dâng cao miễn cưỡng che được được đến phần vùng thắt lưng. Làn da màu đồng dưới ánh nắng càng thêm sắn chắc khỏe khoắn, những vết sẹo ngang dọc nơi vùng ngực cùng với sau lưng ẩn hiện những vệt đỏ, thật may là chúng đều bằng phẳng chứ không phải gồ ghề.
Tô Dịch sờ lên từng vết, anh ngửa đầu nhắm mắt nghĩ đến Tạ Đình. Nếu có cô ở đây, nhất định cô sẽ dùng tay của mình miết lên từng đường ngang dọc này, dùng lưỡi lướt lên chúng và nói với anh những lời ám muội. Còn anh cũng sẽ ôm cô vào lòng mình, cùng cô hoan ái một trận quên trời quên đất, cảm nhận hương vị của cô từ trong xương cốt, từng chút từng chút ngặm nhấm.
Giữa quang cảnh thiên nhiên rộng lớn, giữa những cô quạnh xung quanh, nỗi nhớ Tạ Đình của anh như cơn sóng trào dâng lên trong lòng, mỗi lúc một lớn, bập bềnh dữ dội. Giờ này cô đang làm gì, cô đang ở đâu, vết thương đã tróc vẩy hay chưa,và đặc biệt hơn cả liệu có nhớ tới một người như anh hay không.
Tô Dịch cúi đầu, bất giác anh siết chặt tay lại, đấm mạnh một phát xuống mặt nước khiến chúng bắn lên từng hạt tung tóe. Anh ép buộc bản thân mình không được phân tâm, nhưng anh không làm nước, cho dù có anh có vục cả đầu ngâm dưới nước thì mọi thứ vẫn mồn một như thế.
Nửa tiếng, sau khi tinh thần được ổn định lại, Tô Dịch lúc này mới chậm rãi bước lên trên bờ mặc quần áo, tiện thể nhét chiếc điện thoại mới toanh vào túi quần. Anh không có gấp gáp gọi cho Cố Minh ngay, bởi vì anh biết có thể ở trong những bụi rậm kia, có người của Tam Bằng đang trốn ở đấy nghe ngón từng động tĩnh của mình. Chúng vẫn muốn đạp đổ anh xuống vì không phục.
Đến tối mịt, Tô Dịch sau mấy tiếng đồng hồ chăm chú với công việc của mình cũng ngẩng đầu lên, anh ăn qua loa vài món được mang tới rồi lại tiếp tục nghiên cứu những cách phục chế tiếp theo. Cả phòng đất chỉ có một mình anh ngồi lại, ánh điện lập lòe hắt lên người anh phản chiếu cái bóng thật dài, nhìn vào chỉ toàn thấy thê lương và cô độc.
Tô Dịch thở phì phì, một luồng khói trắng phả ra theo hơi thở của anh. Bên ngoài trời đang mưa từng hạt lớn, tiếng gió rì rào gào thét cùng với tiếng sấm đôi lúc vang lên ầm ầm rất lớn làm cho đầu óc của anh tỉnh táo lại đôi chút.
Anh nhìn ra bên ngoài, không có một ai đứng canh gác, Tam Bằng từ chập tối đã cùng với Trần Tuân lái xe đi đâu đó, đến hiện tại vẫn chưa thấy về, có lẽ là vướng phải chuyện gì đó khá là quan trọng.
Mưa càng lúc càng lớn, khoảng cách hai nơi lại xa, nên Tô Dịch quyết định đêm nay không về. Anh ngồi ở chiếc ghế cũ, cả người chìm trong bóng tối, huyệt thái dương có một chút đau đớn hơi nhói vì quá sức. Dù sao di chứng ảnh hưởng bởi những vết thương lần trước không thể nói là ngày một ngày mai có thể chữa khỏi.
Đêm càng về khuya, hơi lạnh càng bốc lên khiến cho Tô Dịch chẳng thể nào chợp mắt được nổi, tinh thần so với chập tối vẫn còn tỉnh táo như cũ. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo ở tay, thời gian lúc này đã là một rưỡi sáng.
Anh đấu tranh rất lâu giữa lý trí và trái tim có nên gọi cho Tạ Đình hay không, cuối cùng trái tim với nỗi nhớ quay quắt cũng chiếm được phần thắng. Anh không chịu nổi được sự khống chế của mình, với tay cấm lấy điện thoại thay chiếc sim mới mà mình đã mua lúc ở dưới trấn, sau đó mở khóa, bấm một dãy số đã khắc sâu vào trong não bộ.
Ngày đó lúc chạy trốn, lão Kim không hề mang theo điện thoại của Tạ Đình cùng với của anh bởi vì lão sợ bên trong hai người đã cài đặt định vị với cảnh sát. Cho nên lúc này, anh mới dám gọi bấm gọi dãy số của cô, bởi vì anh biết, cô nhất định sẽ không bỏ chúng mà dùng số mới.
Tiếng tút tút vang lên từng hồi đơn điệu, đến hồi chuông thứ ba cũng đã có người nhấc máy. Người đó yên lặng hai giây, hai giây dài đằng đẵng, dài đến mức khiến cho Tô Dịch có thể nghe rõ được tiếng thở đều đều của cô. Sau đó, trong điện thoại liền vang lên giọng nói lành lạnh.
- Alo..?
Nghe giọng nói đó, trái tim Tô Dịch hẫng đi một nhịp, ngay phút chốc liền cảm thấy bình yên. Anh khẽ nhắm mắt một cái rồi mở ra, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhẹ.
- Là tôi, Tạ Đình...?
Giọng nói của Tô Dịch truyền đến từ đầu bên kia khiến cho Tạ Đình ngay lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt cô tỉnh táo.
- Em biết..
Tạ Đình không để anh đợi anh, ngay lập tức liền đáp lại. Thời gian xa cách nhau đến hơn hai mươi này, cô đã nghĩ rất nhiều lần, nếu anh gọi điện cho cô, cô sẽ nói điều gì, có tức giận hay không. Có quan tâm anh như cái cách mà các cặp đôi khác đang yêu nhau,dặn dò anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe không được quá sức.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh, thì mọi suy nghĩ trước đó cô đều tắc nghẹn nơi cổ họng. Có điều nghe chừng dường như anh rất mệt mỏi, kiểu như đã rất lâu rồi, chưa từng có được một giấc ngủ trọn vẹn.
- Tô Dịch, anh vẫn khỏe đấy chứ?
Tô Dịch khẽ cười, đáy mắt nhu hòa như nước:” Vẫn...”
“ Nói dối”...Tạ Đình nhìn lên trần nhà của phòng trọ, ở đó xuất hiện hai con nhện đang cùng nhau giăng cơ làm tổ để ở. Cô nhìn chúng thật lâu, chẳng hiểu sao lại cảm tưởng được chính mình cùng với Tô Dịch lại giống chúng như thế, đều cố gồng mình để sống giữa bao nguy hiểm rình rập...:” Anh Mười, em rất nhớ anh”.
Rất nhớ anh, nhớ nhất là lúc khoảng thời gian được cùng với anh ở bên, tuy cả hai luôn đấu khẩu, nhưng tình cảm đã cứ vậy mà lớn lên, sưởi ấm trái tim cô quạnh bị ấn chìm trong bùn lầy đen đặc. Vừa nhớ, vừa chờ mong.
Hởi thở của Tô Dịch có phần nặng nề, anh nắm chặt di động trên tay, đáy mắt hiện lên một đốm lửa nhỏ:” Tôi cũng vậy...”... Ngừng một lúc anh lại nói tiếp, giọng nói có phần dồn dập hơn:” Tạ Đình, tôi cũng rất nhớ em...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook