Sinh Hoạt Cấm Kị
-
Chương 4
Vương Thiệu gọi cho Kha Bối, tên này là đồng nghiệp đồng thời cũng là bạn rượu của y, so về mức độ tàn nhẫn có lẽ y hơn hắn nhưng nếu nói về gian xảo thì hắn bỏ xa y rất nhiều. Một tuần vài tối ngồi uống rượu cùng nhau đã là thói quen của hắn và y, Kha Bối vốn dĩ hoạt bát, đóng vai điều giáo viên nghiêm nghị làm hắn phát ngốt lên, nên lúc nào y hẹn hắn cũng đã ngồi trước ở quầy bar rồi.
“Sao hả? Nghe nói cậu đầu tư cho “thú cưng” mới một bộ trang sức luôn.” Hắn hỏi liền khi thấy Vương Thiệu bước đến. Y chậm rãi kêu một ly Rumth, kéo ghế ngồi cạnh hắn “Ừ, cảm thấy hợp thì làm thôi.” Kha Bối nghe thế bèn làm điệu bộ trợn tròn mắt “Nhưng đó đâu phải thói quen của cậu ha, tự nhiên làm vậy làm tôi cảm thấy hoài nghi.”
Vương Thiệu cười nhẹ “Cậu thôi để ý đến những việc tôi làm đi. Bên kia đồng ý chưa?” Kha Bối nghe hắn hỏi bèn lắc đầu “Khá là gay go. Cậu thu mua nhiều như thế để làm gì?” Vương Thiệu không đáp, nâng ly uống một ngụm “Nghe nói “thú cưng” của cậu bị hành xém nữa chết ngất?”
Kha Bối cười to “Không phải vốn dĩ tụi mình làm nghề này cũng vì vậy hả? Mỗi lần nhìn bọn nhỏ, tôi chẳng là tôi nữa.” Hắn luôn cường bạo những “thú cưng” được công ty giao cho ngay lập tức, cứ như thế mỗi đêm, hầu như khiến người ta tinh tẫn nhân vong, sau đó mới tiến hành điều giáo. Vương Thiệu vừa thầm ngưỡng mộ hắn, vừa ngầm phản đối cách thức của hắn, nhưng trên thực tế, hai gã vẫn là bạn thân.
“Kiềm chế một chút. Chết người sẽ rất rắc rối có biết không? Cậu nếu cuồng *** đến thế, tôi sẵn sàng cho số điện thoại một vài người đẹp.” Vương Thiệu khinh khỉnh, tỏ ra xem thường hắn như thế cũng là một phép khích tướng thôi, Kha Bối và y là hai cánh tay trên cùng một thân thể. Tay trái cầm muỗng, tay phải cầm đũa, có khác nhau cách mấy cũng không rời xa nổi. Huống chi….
Kha Bối liếm mép nhìn Vương Thiệu “Thanh tâm quả dục như cậu mới là chết không biết ngày đấy. Hay là tụi mình…” Móng vuốt lang sói thò qua vạt áo của Vương Thiệu, không màng sống chết bắt đầu sờ lung tung.
Vương Thiệu cau mày, hơi nghiêng người ra sau mà né, lấy tay gạt cái móng hư đốn đó ra: “Tránh. Tôi không thích đùa như thế.” Vài năm trước, khi mới gặp Kha Bối, y có cảm giác như thình lình trúng sét giữa quảng trường. Y ngửi thấy mùi đồng loại trên người hắn, cũng thực vừa lòng gu ẩm thực tinh tế của hắn, hơn nữa, ngoại hình của hắn thuộc loại có sức hút mãnh liệt vô cùng.
Kha Bối lúc nào cũng để xõa mái tóc mềm mượt, đen óng ngang vai, cơ thể thanh mảnh, áo lúc nào cũng phanh đến giữa ngực rất yêu nghiệt. Buổi sáng hắn uể oải như một con mèo, đến tối lại nhộn nhạo không yên, thuộc loài động vật sống về đêm. Khí chất nữ vương của hắn khiến Vương Thiệu cảm thấy hứng thú, y chỉ muốn mau mau đem con mèo hư hỏng đó về dạy dỗ thật quy củ. Nhưng sau khi kết giao vài ngày, cả Vương Thiệu lẫn Kha Bối đều nhận ra bọn hắn lầm to, cơ bản là hai thằng cùng S rồi cùng làm 1 chỉ có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy chứ không thể cùng nhau lăn giường.
Từ sau cái đêm hỗn độn cùng cực ấy, mỗi lần Kha Bối mất nết bò đến rờ rẫm là ngực y lại nghẹn theo kiểu hóc phải xương. Y không hiểu suy nghĩ trong đầu của Kha Bối, bất quá y tin tưởng hắn, là một loại tin tưởng không dễ gì xuất hiện ở trên người chỉ mới quen.
Kha Bối bị từ chối, giả bộ mất mặt bò về, tay phanh cho cổ áo trễ xuống càng sâu, tay vuốt suối tóc mềm mại “Ai dà, cậu thật chẳng nể mặt tôi. Nhớ lúc trước chúng ta còn hôn…” hắn cười tinh quái liếc nhìn khuôn mặt như ăn phải ớt của Vương Thiệu.
Y càng lúc càng cảm thấy gã đàn ông ngồi bên cạnh mình chính là muốn ăn đập, “Việc tôi nói ấy. Cậu cố gắng làm đi.” Nốc hết phần còn lại của ly rượu, y đưa thẻ thanh toán cho cả hai rồi đứng dậy khoác áo ra về. Cậu nhóc ở nhà đang sốt, cần có người trông nom.
~~~
Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ xuống thân thể run rẩy trên giường, Lâm Tuyền cuốn chặt chăn bông, mặc cho dòng sữa nho nhỏ từ ngực cứ chảy ra dính dấp khắp nệm giường. Cậu không muốn ở đây, cậu không muốn bị đối xử như con thú thế này. Sợi xích lành lạnh nơi cổ, miếng tã đầy trướng giữa hai chân nhắc cậu nhớ cậu đã mất tự do như thế nào.
Cậu đã từng mơ khi lớn lên sẽ đi làm, sẽ phụ giúp ba mẹ chăm lo cho em gái nhỏ, sau đó cưới về một nàng dâu, rồi có em bé, cả nhà bên nhau an ổn sống tốt. Đó phải là tương lai của cậu, chứ không phải hiện thực là cậu nằm đây, bị nuôi nhốt như một món hàng cho người ta giải toả thú tính của mình.
Cậu đói và khát, vùi mặt vào gối che đi đôi mắt bắt đầu nhoà nước của mình, cậu không cho phép bản thân tỏ ra bi luỵ trước tên đàn ông kia, y là một tên khốn, đồ khốn kiếp. Cơn đau nơi ngực, bụng trướng to giày vò cậu, nếu có thể, cậu muốn giết y,… phải, nếu có thể, cậu sẽ giết y.
Đau đớn khiến toàn thân Lâm Tuyền run rẩy, cơ thể thon dài nửa mở ra dưới ánh đèn vàng làm Vương Thiệu cảm thấy thèm khát. Y bước qua, luồn tay dưới mái đầu nho nhỏ đó, liếm nhẹ đi nước mắt dưới khoé mi của cậu. Hương vị thiếu niên trong tay chỉ làm hắn càng nếm lại càng thèm khát nhiều hơn.
Lâm Tuyền đột nhiên bị đụng chạm, không kiềm chế nổi nữa, nước tiểu đã từ từ đổ tràn như suối. Cậu rụt người, ngẩng đầu nhìn tên đàn ông vừa có chút hành động ôn nhu với mình kia, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bao nhiêu quyết tâm giết người vừa nãy cũng bay biến chẳng còn vết tích gì. Cậu cắn môi, tay nắm chặt mép chăn: “Tôi, tôi xin lỗi. Anh… chủ nhân, tôi…” Giọng nói yếu ớt không rõ phát ra khỏi miệng vậy mà cũng làm cậu đau đớn, gương mặt lại càng nhăn nhó hơn.
“Không sao, thuốc đây, mau uống đi.” Trái với vẻ mặt nghiêm nghị ác liệt mọi khi, lần này y chỉ lẳng lặng đút từng ngụm nước thuốc cho Lâm Tuyền. Y biết chỉ trong một ngày mà cơ thể phải chịu nhiều giai đoạn sửa đổi như thế, chắc chắn là cậu ta sẽ chịu không nổi, y không nên chấp nhất làm gì.
“Tôi… tôi đau lắm.” giọng nói thì thào của cậu làm cho y mềm lòng. “Đau ở đâu nữa?” Vương Thiệu lấy tay xoa xoa vùng ngực sưng vù vì thuốc và vì cả khuyên kia. “Ở chỗ này sao? Tôi lấy thêm thuốc xoa cho cậu nhé?”
Bàn tay mang hơi ấm của y tuy không phải thần dược giảm đau, nhưng lại làm cho Lâm Tuyền có cảm giác dễ chịu đôi chút. Cậu lắc đầu: “Anh…, chủ nhân, có thể…có thể…cho tôi thay tã được không?”
Vương Thiệu cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ nhu thuận của cậu, bèn giúp cậu cởi bỏ chiếc tã ẩm ra, lấy khăn tay lau đi hạ bộ dùm cậu. “Thú cưng” lần này rất lạ, khi bệnh liền ngoan ngoãn đến mức động lòng. Nếu sau này cậu ta sẽ như thế luôn thì sao nhỉ? Vừa nghĩ, y vừa đưa tay đỡ cậu nằm xuống, phủ chăn che kín cơ thể trần trụi kia rồi tắt đèn bỏ đi.
~~~
Vương Thiệu vốn là một người quy củ, y thường đi ngủ lúc mười giờ và sẽ dậy trước bốn giờ sáng. Từ lúc thức dậy đến khi có mặt tại trụ sở Song An lúc 8 giờ thường là quãng thời gian y cáu kỉnh cay độc nhất. Đến mức y không thể cùng dùng bữa sáng với mẹ mình được, chỉ có thể vệ sinh thân thể qua loa rồi lấy vài món đồ đóng hộp bỏ vào lò vi sóng mà dùng tạm.
Tối hôm qua y ngủ một giấc yên ổn đến sáng, đã từ rất lâu rồi y chưa từng nằm ngủ nướng như thế này. Vương Thiệu cứ nằm sấp trên giường mặc cho ánh sáng buổi sớm mai chảy tràn qua cửa sổ, phủ hơi ấm lên vai y. Nằm chán chê rồi y mới đứng dậy, hâm chút sữa nóng, bưng đến phòng ngủ của Lâm Tuyền.
Cậu bé kia ngủ rất ngoan, vẫn giữ tư thế tối qua, khoé mắt vẫn còn vệt nước đã khô, cậu nghe thấy tiếng y mở cửa, liền đưa tay dụi mắt nhìn. Vương Thiệu cảm thấy lúc này cậu đúng là rất giống thú cưng bình thường, thật nhạy bén với sự có mặt của chủ nhân. Y đặt tô sữa xuống sàn, tháo dây xích ra khỏi thành giường rồi bước lại ghế ngồi.
Lâm Tuyền tỉnh lại rất nhanh, cơn sốt nhẹ tối qua đã không còn, cậu nhẹ nhàng bò xuống, đến hôn lấy chân Vương Thiệu, sau đó ngẩng đầu nhìn y “Chủ nhân, sớm an.” Nhận được một cái gật đầu của y, cậu mới tiến lại phần sữa của mình mà bắt đầu chậm rãi liếm láp.
Có vẻ bài học Lễ phép và Làm nũng được cậu ta tiếp thu khá tốt, y thầm nghĩ, thế nhưng sao vào hôm đó cậu ta lại làm ra vẻ lóng ngóng không thực hành được để rồi bị trừng phạt? Tuy thắc mắc như vậy, nhưng Vương Thiệu cũng không muốn hỏi nhiều, y không hứng thú với suy nghĩ của sủng vật, “thú cưng” phải đoán ý chủ nhân chứ không phải ngược lại.
Lâm Tuyền chậm rãi hưởng thức hương vị của sữa ấm, nhàn nhạt và thơm, không hề có mùi thuốc, có lẽ đây là phần sữa ngon nhất mà cậu được uống từ trước đến giờ. Dưới chân người đàn ông này, nếu cậu muốn có một cuộc sống dễ chịu, cậu nên duy trì sự khôn ngoan của mình.
Sau khi xong bữa sáng, Vương Thiệu đưa Lâm Tuyền đến công ty, các chuyên gia có vẻ hài lòng về những thay đổi trên cơ thể cậu, thậm chí số trang sức được mang thêm trên người Lâm Tuyền lại càng đảm bảo giá trị của cậu sau này. Như thế, Vương Thiệu tiện miệng lại đòi đem Lâm Tuyền về nhà điều giáo riêng, y chán ngán thời gian biểu tám giờ sáng làm đến ba giờ chiều trong toà nhà kín như cái hộp này. Ít ra ở nhà y, mọi thứ y cần đều trong tầm tay. Nhà, chính là lớp vỏ bọc an toàn nhất của y.
“Sao hả? Nghe nói cậu đầu tư cho “thú cưng” mới một bộ trang sức luôn.” Hắn hỏi liền khi thấy Vương Thiệu bước đến. Y chậm rãi kêu một ly Rumth, kéo ghế ngồi cạnh hắn “Ừ, cảm thấy hợp thì làm thôi.” Kha Bối nghe thế bèn làm điệu bộ trợn tròn mắt “Nhưng đó đâu phải thói quen của cậu ha, tự nhiên làm vậy làm tôi cảm thấy hoài nghi.”
Vương Thiệu cười nhẹ “Cậu thôi để ý đến những việc tôi làm đi. Bên kia đồng ý chưa?” Kha Bối nghe hắn hỏi bèn lắc đầu “Khá là gay go. Cậu thu mua nhiều như thế để làm gì?” Vương Thiệu không đáp, nâng ly uống một ngụm “Nghe nói “thú cưng” của cậu bị hành xém nữa chết ngất?”
Kha Bối cười to “Không phải vốn dĩ tụi mình làm nghề này cũng vì vậy hả? Mỗi lần nhìn bọn nhỏ, tôi chẳng là tôi nữa.” Hắn luôn cường bạo những “thú cưng” được công ty giao cho ngay lập tức, cứ như thế mỗi đêm, hầu như khiến người ta tinh tẫn nhân vong, sau đó mới tiến hành điều giáo. Vương Thiệu vừa thầm ngưỡng mộ hắn, vừa ngầm phản đối cách thức của hắn, nhưng trên thực tế, hai gã vẫn là bạn thân.
“Kiềm chế một chút. Chết người sẽ rất rắc rối có biết không? Cậu nếu cuồng *** đến thế, tôi sẵn sàng cho số điện thoại một vài người đẹp.” Vương Thiệu khinh khỉnh, tỏ ra xem thường hắn như thế cũng là một phép khích tướng thôi, Kha Bối và y là hai cánh tay trên cùng một thân thể. Tay trái cầm muỗng, tay phải cầm đũa, có khác nhau cách mấy cũng không rời xa nổi. Huống chi….
Kha Bối liếm mép nhìn Vương Thiệu “Thanh tâm quả dục như cậu mới là chết không biết ngày đấy. Hay là tụi mình…” Móng vuốt lang sói thò qua vạt áo của Vương Thiệu, không màng sống chết bắt đầu sờ lung tung.
Vương Thiệu cau mày, hơi nghiêng người ra sau mà né, lấy tay gạt cái móng hư đốn đó ra: “Tránh. Tôi không thích đùa như thế.” Vài năm trước, khi mới gặp Kha Bối, y có cảm giác như thình lình trúng sét giữa quảng trường. Y ngửi thấy mùi đồng loại trên người hắn, cũng thực vừa lòng gu ẩm thực tinh tế của hắn, hơn nữa, ngoại hình của hắn thuộc loại có sức hút mãnh liệt vô cùng.
Kha Bối lúc nào cũng để xõa mái tóc mềm mượt, đen óng ngang vai, cơ thể thanh mảnh, áo lúc nào cũng phanh đến giữa ngực rất yêu nghiệt. Buổi sáng hắn uể oải như một con mèo, đến tối lại nhộn nhạo không yên, thuộc loài động vật sống về đêm. Khí chất nữ vương của hắn khiến Vương Thiệu cảm thấy hứng thú, y chỉ muốn mau mau đem con mèo hư hỏng đó về dạy dỗ thật quy củ. Nhưng sau khi kết giao vài ngày, cả Vương Thiệu lẫn Kha Bối đều nhận ra bọn hắn lầm to, cơ bản là hai thằng cùng S rồi cùng làm 1 chỉ có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy chứ không thể cùng nhau lăn giường.
Từ sau cái đêm hỗn độn cùng cực ấy, mỗi lần Kha Bối mất nết bò đến rờ rẫm là ngực y lại nghẹn theo kiểu hóc phải xương. Y không hiểu suy nghĩ trong đầu của Kha Bối, bất quá y tin tưởng hắn, là một loại tin tưởng không dễ gì xuất hiện ở trên người chỉ mới quen.
Kha Bối bị từ chối, giả bộ mất mặt bò về, tay phanh cho cổ áo trễ xuống càng sâu, tay vuốt suối tóc mềm mại “Ai dà, cậu thật chẳng nể mặt tôi. Nhớ lúc trước chúng ta còn hôn…” hắn cười tinh quái liếc nhìn khuôn mặt như ăn phải ớt của Vương Thiệu.
Y càng lúc càng cảm thấy gã đàn ông ngồi bên cạnh mình chính là muốn ăn đập, “Việc tôi nói ấy. Cậu cố gắng làm đi.” Nốc hết phần còn lại của ly rượu, y đưa thẻ thanh toán cho cả hai rồi đứng dậy khoác áo ra về. Cậu nhóc ở nhà đang sốt, cần có người trông nom.
~~~
Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ xuống thân thể run rẩy trên giường, Lâm Tuyền cuốn chặt chăn bông, mặc cho dòng sữa nho nhỏ từ ngực cứ chảy ra dính dấp khắp nệm giường. Cậu không muốn ở đây, cậu không muốn bị đối xử như con thú thế này. Sợi xích lành lạnh nơi cổ, miếng tã đầy trướng giữa hai chân nhắc cậu nhớ cậu đã mất tự do như thế nào.
Cậu đã từng mơ khi lớn lên sẽ đi làm, sẽ phụ giúp ba mẹ chăm lo cho em gái nhỏ, sau đó cưới về một nàng dâu, rồi có em bé, cả nhà bên nhau an ổn sống tốt. Đó phải là tương lai của cậu, chứ không phải hiện thực là cậu nằm đây, bị nuôi nhốt như một món hàng cho người ta giải toả thú tính của mình.
Cậu đói và khát, vùi mặt vào gối che đi đôi mắt bắt đầu nhoà nước của mình, cậu không cho phép bản thân tỏ ra bi luỵ trước tên đàn ông kia, y là một tên khốn, đồ khốn kiếp. Cơn đau nơi ngực, bụng trướng to giày vò cậu, nếu có thể, cậu muốn giết y,… phải, nếu có thể, cậu sẽ giết y.
Đau đớn khiến toàn thân Lâm Tuyền run rẩy, cơ thể thon dài nửa mở ra dưới ánh đèn vàng làm Vương Thiệu cảm thấy thèm khát. Y bước qua, luồn tay dưới mái đầu nho nhỏ đó, liếm nhẹ đi nước mắt dưới khoé mi của cậu. Hương vị thiếu niên trong tay chỉ làm hắn càng nếm lại càng thèm khát nhiều hơn.
Lâm Tuyền đột nhiên bị đụng chạm, không kiềm chế nổi nữa, nước tiểu đã từ từ đổ tràn như suối. Cậu rụt người, ngẩng đầu nhìn tên đàn ông vừa có chút hành động ôn nhu với mình kia, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bao nhiêu quyết tâm giết người vừa nãy cũng bay biến chẳng còn vết tích gì. Cậu cắn môi, tay nắm chặt mép chăn: “Tôi, tôi xin lỗi. Anh… chủ nhân, tôi…” Giọng nói yếu ớt không rõ phát ra khỏi miệng vậy mà cũng làm cậu đau đớn, gương mặt lại càng nhăn nhó hơn.
“Không sao, thuốc đây, mau uống đi.” Trái với vẻ mặt nghiêm nghị ác liệt mọi khi, lần này y chỉ lẳng lặng đút từng ngụm nước thuốc cho Lâm Tuyền. Y biết chỉ trong một ngày mà cơ thể phải chịu nhiều giai đoạn sửa đổi như thế, chắc chắn là cậu ta sẽ chịu không nổi, y không nên chấp nhất làm gì.
“Tôi… tôi đau lắm.” giọng nói thì thào của cậu làm cho y mềm lòng. “Đau ở đâu nữa?” Vương Thiệu lấy tay xoa xoa vùng ngực sưng vù vì thuốc và vì cả khuyên kia. “Ở chỗ này sao? Tôi lấy thêm thuốc xoa cho cậu nhé?”
Bàn tay mang hơi ấm của y tuy không phải thần dược giảm đau, nhưng lại làm cho Lâm Tuyền có cảm giác dễ chịu đôi chút. Cậu lắc đầu: “Anh…, chủ nhân, có thể…có thể…cho tôi thay tã được không?”
Vương Thiệu cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ nhu thuận của cậu, bèn giúp cậu cởi bỏ chiếc tã ẩm ra, lấy khăn tay lau đi hạ bộ dùm cậu. “Thú cưng” lần này rất lạ, khi bệnh liền ngoan ngoãn đến mức động lòng. Nếu sau này cậu ta sẽ như thế luôn thì sao nhỉ? Vừa nghĩ, y vừa đưa tay đỡ cậu nằm xuống, phủ chăn che kín cơ thể trần trụi kia rồi tắt đèn bỏ đi.
~~~
Vương Thiệu vốn là một người quy củ, y thường đi ngủ lúc mười giờ và sẽ dậy trước bốn giờ sáng. Từ lúc thức dậy đến khi có mặt tại trụ sở Song An lúc 8 giờ thường là quãng thời gian y cáu kỉnh cay độc nhất. Đến mức y không thể cùng dùng bữa sáng với mẹ mình được, chỉ có thể vệ sinh thân thể qua loa rồi lấy vài món đồ đóng hộp bỏ vào lò vi sóng mà dùng tạm.
Tối hôm qua y ngủ một giấc yên ổn đến sáng, đã từ rất lâu rồi y chưa từng nằm ngủ nướng như thế này. Vương Thiệu cứ nằm sấp trên giường mặc cho ánh sáng buổi sớm mai chảy tràn qua cửa sổ, phủ hơi ấm lên vai y. Nằm chán chê rồi y mới đứng dậy, hâm chút sữa nóng, bưng đến phòng ngủ của Lâm Tuyền.
Cậu bé kia ngủ rất ngoan, vẫn giữ tư thế tối qua, khoé mắt vẫn còn vệt nước đã khô, cậu nghe thấy tiếng y mở cửa, liền đưa tay dụi mắt nhìn. Vương Thiệu cảm thấy lúc này cậu đúng là rất giống thú cưng bình thường, thật nhạy bén với sự có mặt của chủ nhân. Y đặt tô sữa xuống sàn, tháo dây xích ra khỏi thành giường rồi bước lại ghế ngồi.
Lâm Tuyền tỉnh lại rất nhanh, cơn sốt nhẹ tối qua đã không còn, cậu nhẹ nhàng bò xuống, đến hôn lấy chân Vương Thiệu, sau đó ngẩng đầu nhìn y “Chủ nhân, sớm an.” Nhận được một cái gật đầu của y, cậu mới tiến lại phần sữa của mình mà bắt đầu chậm rãi liếm láp.
Có vẻ bài học Lễ phép và Làm nũng được cậu ta tiếp thu khá tốt, y thầm nghĩ, thế nhưng sao vào hôm đó cậu ta lại làm ra vẻ lóng ngóng không thực hành được để rồi bị trừng phạt? Tuy thắc mắc như vậy, nhưng Vương Thiệu cũng không muốn hỏi nhiều, y không hứng thú với suy nghĩ của sủng vật, “thú cưng” phải đoán ý chủ nhân chứ không phải ngược lại.
Lâm Tuyền chậm rãi hưởng thức hương vị của sữa ấm, nhàn nhạt và thơm, không hề có mùi thuốc, có lẽ đây là phần sữa ngon nhất mà cậu được uống từ trước đến giờ. Dưới chân người đàn ông này, nếu cậu muốn có một cuộc sống dễ chịu, cậu nên duy trì sự khôn ngoan của mình.
Sau khi xong bữa sáng, Vương Thiệu đưa Lâm Tuyền đến công ty, các chuyên gia có vẻ hài lòng về những thay đổi trên cơ thể cậu, thậm chí số trang sức được mang thêm trên người Lâm Tuyền lại càng đảm bảo giá trị của cậu sau này. Như thế, Vương Thiệu tiện miệng lại đòi đem Lâm Tuyền về nhà điều giáo riêng, y chán ngán thời gian biểu tám giờ sáng làm đến ba giờ chiều trong toà nhà kín như cái hộp này. Ít ra ở nhà y, mọi thứ y cần đều trong tầm tay. Nhà, chính là lớp vỏ bọc an toàn nhất của y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook