Siêu Việt Tài Chính
-
Chương 52: Mượn nhà hàng
Thiếu Kiệt rời khỏi phòng Tần Tiến. Hắn vẫn đang suy nghĩ biện pháp đối phó với Hồ Hưng vì hắn bây giờ đã biết lý do Tần Tiến bị thay đi để Hồ Hưng tới đây. Thiếu Kiệt hắn không thể nào để cho Hồ Hưng liên kết được với Từ Phong đối phó hắn.
Tại một nơi khác không xa lạ đó là phòng hiệu trưởng tại đây có mặt ba người Hồ Hưng, Từ Phong và Minh Long cùng ngồi trên bộ sofa. Ba người ngồi đó như đang thương thảo mọi việc để đối phó với Thiếu Kiệt cũng để gỡ rối cho Từ Phong.
Lúc này Hồ Hưng vẫn đang nói.
- Anh Dân đưa tôi xuống để giúp cậu! nhưng xem ra tình hình không được tốt cho lắm. Mà muốn giải quyết chuyện này thì phải giải quyết cái thằng học sinh kia.
- Điều đó thì quá rõ ràng nhưng mà đối phó bằng cách nào. Nó hiện tại đang là học sinh tốt trong mắt tất cả các giáo viên mà muốn làm khó thằng này phải lấy lý do gì?
Minh Long hắn ở đây cũng có tiếng nói có trọng lượng bởi người được điều tới làm việc tại đây dưới quyền bố hắn nên hắn có thể không kiêng nể gì. Hồ Hưng cũng biết hắn là con của cấp trên mình nên cũng không nói gì.
- Hiện tại nếu điểm yếu của nó trong trường chỉ có thể là bọn Lý Bân và bọn học sinh tụ tập chung với tụi nó. Chứ về vấn đề học tập của nó hiện tại rất khá khó lòng ra tay bởi nếu đụng tới thằng nhóc mấy đứa giáo viên chắc chắn sẽ phản ứng khá là khó chịu.
Từ Phong lúc này cũng nói ra ý nghĩ trong đầu mình về những gì hắn quan sát được Thiếu Kiệt trong một tuần qua bởi vì hắn mất mặt nên nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt mong tìm được nhược điểm để đánh vào.
- Còn cả hai con nhỏ Ngọc Nhi và Nhã Oanh cũng thường hay giao thiệp với nó nữa.
Minh Long không ngại thêm hai người này vào trong danh sách đen vì hắn bị Thiếu Kiệt đánh đến nay chưa nguôi được cơn giận, vì bị phá mất cái kết cuộc đẹp mà hắn đã bày ra.
Hồ Hưng cũng trầm ngâm một lúc mới nói với hai người.
- Nếu thế thì nhắm vào những người xung quanh thằng này trước, Thầy Phong ở trường hoạt động đã lâu, thầy biết gì về mấy học sinh này.
- Đối với những thành phần này tôi hiểu rõ cái học sinh Lý Bân. Phụ huynh là người làm kinh doanh ít quan tâm hắn nên học lực không ổn định lại là một trạm thông tin của trường, bất cứ chuyện gì học sinh Lý Bân này đều lấy được tin tức. Bọn người đi theo Lý Bân cũng vậy thật chất việc kéo bè kết cánh là Lý Bân, chỉ là mượn danh thằng Thiếu Kiệt. Còn học sinh Nhã Oanh và Ngọc Nhi thì lại là hai học sinh mũi nhọn của trường, nếu mà nói tìm điểm để đối phó hai học sinh này, thì sẽ làm cho học sinh có cái nhìn không tốt.
Từ Phong hắn nói ra đánh giá của mình, vì cả một tuần nay hắn tìm hiểu hết mọi chuyện về những người xung quanh Thiếu Kiệt, chỉ đợi thời điểm này mà ra tay. Nói vậy chỉ có thể mượn Lý Bân này làm bia thế mạng trước cho thằng nhóc Thiếu Kiệt.
- Minh Long trong ngày hôm nay, em lấy hết tất cả các tài liệu về Lý Bân kể cả những gì hắn đang làm và chuẩn bị các bước cần thiết sẽ đối phó Lý Bân. Chúng ta phải nhanh ra tay để bọn chúng không thể nào phòng bị.
Về tới lớp khi vừa ngồi xuống, Lý Bân không chần chờ một phút giây nào hướng Thiếu Kiệt hỏi
- Anh Kiệt! sao rồi anh? Thầy Tiến nói với anh chuyện gì? có phải liên quan đến hiệu trưởng mới không?
Dù đang là giờ sinh hoạt lớp, nhưng Lý Bân cũng không xem nó là điều quan trọng cho lắm, hắn thật sự lúc này cần nói cho Lý Bân và mọi người trong nhóm biết việc Hồ Hưng đến thay đổi cho Tần Tiến là sự việc được sắp xếp để đối phó hắn.
Thiếu Kiệt hiểu biết rõ ràng vì nếu Hồ Hưng không đối phó được với hắn ở hiện tại thì sẽ kéo vào những người xung quanh bên cạnh hắn, mà hơn ai hết đó làm bọn người Lý Bân cùng đám học sinh mang danh nghĩa là đàn em của Thiếu Kiệt, nhưng được Lý Bân tụ tập lại vì sức học những thành viên này đều bình thường. Mà với tính cách còn là học sinh nên thường hay quá khích trong một số việc dễ dẫn đến sai lầm.
Lúc này Thiếu Kiệt không ngại nói với Lý Bân
- Hồ Hưng được điều xuống trường mình để hợp tác với Từ Phong đối phó với tụi mình, bọn mày cẩn thận dù sao hắn không tìm được cớ để khó dễ tao thì cũng quay sang bọn mày.
Lý Bân nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng mở miệng mắng một câu.
- Bà mẹ chơi cả quyền giúp đỡ của người thân, thằng cha Từ Phong này hèn thật.
- Cái này không gọi là hèn hắn chỉ đang tận dụng những gì hắn có thôi, giờ chẳng biết Hồ Hưng đối phó bọn mình ra sao nhưng chắc chắn lần này phải cho bọn hắn một màn đẹp mắt. Lát nữa giờ ra chơi nói anh em cuối giờ tập trung một chỗ nào đó, để đưa ra phương pháp đánh trận này với Từ Phong.
Nói rồi Thiếu Kiệt lại tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi hắn đang tìm biện pháp để đánh phủ đầu Hồ Hưng trước. Ông bà xưa thường có câu phòng thủ tốt nhất là tấn công mà hắn không ngại vận động tấn công khi đối thủ chưa ra tay là điều tốt nhất.
Cứ như thế cho đến khi buổi học kết thúc, Lý Bân cũng thông tin hết cho toàn bộ mọi người trong nhóm về địa điểm. Đến khi Lý Bân nói Thiếu Kiệt cũng bất ngờ bởi địa điểm này lại là Nhà Hàng 751. Khi hỏi ra mới biết vì không có nơi nào đủ rộng để chứa toàn bộ anh em, nên Lý Bân gọi điện thoại cho Tước Phàm, mượn tạm đỡ một chỗ để Thiếu Kiệt họp.
Vì lấy danh nghĩa là Thiếu Kiệt mượn, nên rất nhanh chóng Tước Phàm đồng ý ngay vì đối với Tước Phàm, Thiếu Kiệt không phải người lạ. Lý Bân hắn thấy Tước Phàm đồng ý cũng mừng rỡ, lần đó sau vụ của Thiếu Kiệt hắn bắt Tước Phàm đưa cho bằng được số điện thoại, nói khi nào có bất trắc gì thì gọi điện thoại cho Tước Phàm. Giờ đây cũng nhờ có số điện thoại ấy mà hắn chiếm được cả một khu vực dành cho Thiếu Kiệt họp anh em.
Tới địa điểm tập trung là nhà hàng 751, Thiếu Kiệt mới biết tại sao Lý Bân phải mượn cả phía bên ngoài nhà hàng, nhìn xung quanh toàn là mặc đồng phục của trường Thiếu Kiệt mới thật sự giật mình, lần trước tràng cảnh đã khá đồ sộ lần này nó còn hơn xa lần trước phó ước với Tước Phàm.
Những học sinh nào ngồi đây đa phần vì thấy bài diễn thuyết của Hồ Hùng nhắm về mình, còn một số người thân cận với Thiếu Kiệt thường tiếp xúc muốn biết làm cách nào để đối phó lại với vị hiệu trưởng mới này. Cũng có một số học sinh trong nhóm cũng hiếu kỳ. Tại sao Thiếu Kiệt lại có thể để toàn bộ anh em tập trung ở nhà hàng 751 mà chỉ là buổi họp mặt, qua đó cũng nhận thức thêm một phần về Thiếu Kiệt.
Nhìn toàn bộ xung quanh mọi người ở đây có người quen có người không quen nhưng dù sao Lý Bân đều biết mặt.
Thấy Thiếu Kiệt tới Tước Phàm chạy lại gần nói.
- Thiếu Kiệt em định họp hành gì mà sao đông vậy?
Tước Phàm lúc mới đầu nhận được điện thoại của Lý Bân, Tước Phàm cũng cho rằng Thiếu Kiệt hắn họp mặt anh em chỉ chừng chục người, nên hào phóng nói sử dụng luôn cả đại sảnh cũng được. Nhưng hắn không ngờ Lý Bân lại làm thật, chỉ đến khi người bên dưới báo cho hắn biết Thiếu Kiệt họp mặt gần cả trăm người. Lúc này hắn mới hớt ha hớt hải chạy tới, nhìn cái tràng diện bên trong nhà hàng hắn cũng không cười nổi. Vì khi nghe được những anh em nói người của Thiếu Kiệt tập trung rất đông. nhưng đông thế này thì hắn mới cảm giác được lời nói Lý Bân khi lần gặp mặt đầu tiên không phải là nói chơi. Chính xác cỡ nào số lượng gần cả trăm người này, mà đi đánh nhau có thể nói là làm cho phe đối phương phải hơi chùng bước.
Nhưng biết làm sao được vì đã chấp nhận với Lý Bân nên đành phải chịu như thế này, với hắn cũng muốn biết Thiếu Kiệt định làm gì mà sao lại kéo một đám học sinh tới đây.
Nghe Tước Phàm hỏi vậy Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười cho có rồi nói.
- Chẳng qua trường em mới đổi thằng cha Hiệu trưởng, mà hắn thì lại muốn đối phó với anh em học sinh bình thường, nên tập trung lại một chút, lấy cái thống nhất đoàn kết chống lại thôi ấy mà.
- Vãi Trường học giờ còn vụ như thế này nữa à. Hên là hồi đó bọn anh không học đến nơi đến chốn, muốn đi học lại mà gặp tình trạng như thế này chắc thằng hiệu trưởng nhập viện với tụi anh rồi.
Tước Phàm cũng thật tình, dù sao hắn cũng không đi học nhiều, nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng nói thẳng luôn. Dù sao thế hệ của Tước Phàm, việc học sinh không thích giáo viên là chuyện thường ngày, mà theo tâm lý lúc đó là đánh cho bỏ ghét. những năm đầu lúc đó thì việc học sinh đánh giáo viên nhập viện hoặc phải chuyển công tác rất thường xuyên đó là một mặt tối của giáo dục thời bấy giờ.
Để Tước Phàm đứng đó, Thiếu Kiệt bước đến chỗ mọi người đang tập trung, sau khi được Lý Bân ổn định trật tự. Hắn biết Tước Phàm cho mượn mặt bằng như thế này là quá tốt rồi, vì nhà hàng kinh doanh ít khách không có nghĩa là không có khách, mà nếu khách hàng vào thấy một đống người như vậy cũng hơi ngán, nên hắn muốn bắt đầu và nhanh chóng kết thúc để trả lại hiện trạng vốn có của nhà hàng cho Tước Phàm.
- Chắc anh em cũng biết mình tập trung mọi người lại đây vì chuyện của Hiệu Trưởng. bài phát biểu của Hồ Hưng toàn bộ anh em ai nằm trong danh sách mà mình cảm thấy Hồ Hưng nhắc đến.
Hàng loạt cánh tay được đưa lên, sau khi Thiếu Kiệt dứt câu vì đa số đều là học sinh bình thường, cũng không ít một số học sinh thuộc dạng khá. Nhưng đó chỉ là số ít hầu như ai ở đây đều nằm trong dạng học sinh không tốt của Hồ Hưng.
Tại một nơi khác không xa lạ đó là phòng hiệu trưởng tại đây có mặt ba người Hồ Hưng, Từ Phong và Minh Long cùng ngồi trên bộ sofa. Ba người ngồi đó như đang thương thảo mọi việc để đối phó với Thiếu Kiệt cũng để gỡ rối cho Từ Phong.
Lúc này Hồ Hưng vẫn đang nói.
- Anh Dân đưa tôi xuống để giúp cậu! nhưng xem ra tình hình không được tốt cho lắm. Mà muốn giải quyết chuyện này thì phải giải quyết cái thằng học sinh kia.
- Điều đó thì quá rõ ràng nhưng mà đối phó bằng cách nào. Nó hiện tại đang là học sinh tốt trong mắt tất cả các giáo viên mà muốn làm khó thằng này phải lấy lý do gì?
Minh Long hắn ở đây cũng có tiếng nói có trọng lượng bởi người được điều tới làm việc tại đây dưới quyền bố hắn nên hắn có thể không kiêng nể gì. Hồ Hưng cũng biết hắn là con của cấp trên mình nên cũng không nói gì.
- Hiện tại nếu điểm yếu của nó trong trường chỉ có thể là bọn Lý Bân và bọn học sinh tụ tập chung với tụi nó. Chứ về vấn đề học tập của nó hiện tại rất khá khó lòng ra tay bởi nếu đụng tới thằng nhóc mấy đứa giáo viên chắc chắn sẽ phản ứng khá là khó chịu.
Từ Phong lúc này cũng nói ra ý nghĩ trong đầu mình về những gì hắn quan sát được Thiếu Kiệt trong một tuần qua bởi vì hắn mất mặt nên nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt mong tìm được nhược điểm để đánh vào.
- Còn cả hai con nhỏ Ngọc Nhi và Nhã Oanh cũng thường hay giao thiệp với nó nữa.
Minh Long không ngại thêm hai người này vào trong danh sách đen vì hắn bị Thiếu Kiệt đánh đến nay chưa nguôi được cơn giận, vì bị phá mất cái kết cuộc đẹp mà hắn đã bày ra.
Hồ Hưng cũng trầm ngâm một lúc mới nói với hai người.
- Nếu thế thì nhắm vào những người xung quanh thằng này trước, Thầy Phong ở trường hoạt động đã lâu, thầy biết gì về mấy học sinh này.
- Đối với những thành phần này tôi hiểu rõ cái học sinh Lý Bân. Phụ huynh là người làm kinh doanh ít quan tâm hắn nên học lực không ổn định lại là một trạm thông tin của trường, bất cứ chuyện gì học sinh Lý Bân này đều lấy được tin tức. Bọn người đi theo Lý Bân cũng vậy thật chất việc kéo bè kết cánh là Lý Bân, chỉ là mượn danh thằng Thiếu Kiệt. Còn học sinh Nhã Oanh và Ngọc Nhi thì lại là hai học sinh mũi nhọn của trường, nếu mà nói tìm điểm để đối phó hai học sinh này, thì sẽ làm cho học sinh có cái nhìn không tốt.
Từ Phong hắn nói ra đánh giá của mình, vì cả một tuần nay hắn tìm hiểu hết mọi chuyện về những người xung quanh Thiếu Kiệt, chỉ đợi thời điểm này mà ra tay. Nói vậy chỉ có thể mượn Lý Bân này làm bia thế mạng trước cho thằng nhóc Thiếu Kiệt.
- Minh Long trong ngày hôm nay, em lấy hết tất cả các tài liệu về Lý Bân kể cả những gì hắn đang làm và chuẩn bị các bước cần thiết sẽ đối phó Lý Bân. Chúng ta phải nhanh ra tay để bọn chúng không thể nào phòng bị.
Về tới lớp khi vừa ngồi xuống, Lý Bân không chần chờ một phút giây nào hướng Thiếu Kiệt hỏi
- Anh Kiệt! sao rồi anh? Thầy Tiến nói với anh chuyện gì? có phải liên quan đến hiệu trưởng mới không?
Dù đang là giờ sinh hoạt lớp, nhưng Lý Bân cũng không xem nó là điều quan trọng cho lắm, hắn thật sự lúc này cần nói cho Lý Bân và mọi người trong nhóm biết việc Hồ Hưng đến thay đổi cho Tần Tiến là sự việc được sắp xếp để đối phó hắn.
Thiếu Kiệt hiểu biết rõ ràng vì nếu Hồ Hưng không đối phó được với hắn ở hiện tại thì sẽ kéo vào những người xung quanh bên cạnh hắn, mà hơn ai hết đó làm bọn người Lý Bân cùng đám học sinh mang danh nghĩa là đàn em của Thiếu Kiệt, nhưng được Lý Bân tụ tập lại vì sức học những thành viên này đều bình thường. Mà với tính cách còn là học sinh nên thường hay quá khích trong một số việc dễ dẫn đến sai lầm.
Lúc này Thiếu Kiệt không ngại nói với Lý Bân
- Hồ Hưng được điều xuống trường mình để hợp tác với Từ Phong đối phó với tụi mình, bọn mày cẩn thận dù sao hắn không tìm được cớ để khó dễ tao thì cũng quay sang bọn mày.
Lý Bân nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng mở miệng mắng một câu.
- Bà mẹ chơi cả quyền giúp đỡ của người thân, thằng cha Từ Phong này hèn thật.
- Cái này không gọi là hèn hắn chỉ đang tận dụng những gì hắn có thôi, giờ chẳng biết Hồ Hưng đối phó bọn mình ra sao nhưng chắc chắn lần này phải cho bọn hắn một màn đẹp mắt. Lát nữa giờ ra chơi nói anh em cuối giờ tập trung một chỗ nào đó, để đưa ra phương pháp đánh trận này với Từ Phong.
Nói rồi Thiếu Kiệt lại tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi hắn đang tìm biện pháp để đánh phủ đầu Hồ Hưng trước. Ông bà xưa thường có câu phòng thủ tốt nhất là tấn công mà hắn không ngại vận động tấn công khi đối thủ chưa ra tay là điều tốt nhất.
Cứ như thế cho đến khi buổi học kết thúc, Lý Bân cũng thông tin hết cho toàn bộ mọi người trong nhóm về địa điểm. Đến khi Lý Bân nói Thiếu Kiệt cũng bất ngờ bởi địa điểm này lại là Nhà Hàng 751. Khi hỏi ra mới biết vì không có nơi nào đủ rộng để chứa toàn bộ anh em, nên Lý Bân gọi điện thoại cho Tước Phàm, mượn tạm đỡ một chỗ để Thiếu Kiệt họp.
Vì lấy danh nghĩa là Thiếu Kiệt mượn, nên rất nhanh chóng Tước Phàm đồng ý ngay vì đối với Tước Phàm, Thiếu Kiệt không phải người lạ. Lý Bân hắn thấy Tước Phàm đồng ý cũng mừng rỡ, lần đó sau vụ của Thiếu Kiệt hắn bắt Tước Phàm đưa cho bằng được số điện thoại, nói khi nào có bất trắc gì thì gọi điện thoại cho Tước Phàm. Giờ đây cũng nhờ có số điện thoại ấy mà hắn chiếm được cả một khu vực dành cho Thiếu Kiệt họp anh em.
Tới địa điểm tập trung là nhà hàng 751, Thiếu Kiệt mới biết tại sao Lý Bân phải mượn cả phía bên ngoài nhà hàng, nhìn xung quanh toàn là mặc đồng phục của trường Thiếu Kiệt mới thật sự giật mình, lần trước tràng cảnh đã khá đồ sộ lần này nó còn hơn xa lần trước phó ước với Tước Phàm.
Những học sinh nào ngồi đây đa phần vì thấy bài diễn thuyết của Hồ Hùng nhắm về mình, còn một số người thân cận với Thiếu Kiệt thường tiếp xúc muốn biết làm cách nào để đối phó lại với vị hiệu trưởng mới này. Cũng có một số học sinh trong nhóm cũng hiếu kỳ. Tại sao Thiếu Kiệt lại có thể để toàn bộ anh em tập trung ở nhà hàng 751 mà chỉ là buổi họp mặt, qua đó cũng nhận thức thêm một phần về Thiếu Kiệt.
Nhìn toàn bộ xung quanh mọi người ở đây có người quen có người không quen nhưng dù sao Lý Bân đều biết mặt.
Thấy Thiếu Kiệt tới Tước Phàm chạy lại gần nói.
- Thiếu Kiệt em định họp hành gì mà sao đông vậy?
Tước Phàm lúc mới đầu nhận được điện thoại của Lý Bân, Tước Phàm cũng cho rằng Thiếu Kiệt hắn họp mặt anh em chỉ chừng chục người, nên hào phóng nói sử dụng luôn cả đại sảnh cũng được. Nhưng hắn không ngờ Lý Bân lại làm thật, chỉ đến khi người bên dưới báo cho hắn biết Thiếu Kiệt họp mặt gần cả trăm người. Lúc này hắn mới hớt ha hớt hải chạy tới, nhìn cái tràng diện bên trong nhà hàng hắn cũng không cười nổi. Vì khi nghe được những anh em nói người của Thiếu Kiệt tập trung rất đông. nhưng đông thế này thì hắn mới cảm giác được lời nói Lý Bân khi lần gặp mặt đầu tiên không phải là nói chơi. Chính xác cỡ nào số lượng gần cả trăm người này, mà đi đánh nhau có thể nói là làm cho phe đối phương phải hơi chùng bước.
Nhưng biết làm sao được vì đã chấp nhận với Lý Bân nên đành phải chịu như thế này, với hắn cũng muốn biết Thiếu Kiệt định làm gì mà sao lại kéo một đám học sinh tới đây.
Nghe Tước Phàm hỏi vậy Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười cho có rồi nói.
- Chẳng qua trường em mới đổi thằng cha Hiệu trưởng, mà hắn thì lại muốn đối phó với anh em học sinh bình thường, nên tập trung lại một chút, lấy cái thống nhất đoàn kết chống lại thôi ấy mà.
- Vãi Trường học giờ còn vụ như thế này nữa à. Hên là hồi đó bọn anh không học đến nơi đến chốn, muốn đi học lại mà gặp tình trạng như thế này chắc thằng hiệu trưởng nhập viện với tụi anh rồi.
Tước Phàm cũng thật tình, dù sao hắn cũng không đi học nhiều, nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng nói thẳng luôn. Dù sao thế hệ của Tước Phàm, việc học sinh không thích giáo viên là chuyện thường ngày, mà theo tâm lý lúc đó là đánh cho bỏ ghét. những năm đầu lúc đó thì việc học sinh đánh giáo viên nhập viện hoặc phải chuyển công tác rất thường xuyên đó là một mặt tối của giáo dục thời bấy giờ.
Để Tước Phàm đứng đó, Thiếu Kiệt bước đến chỗ mọi người đang tập trung, sau khi được Lý Bân ổn định trật tự. Hắn biết Tước Phàm cho mượn mặt bằng như thế này là quá tốt rồi, vì nhà hàng kinh doanh ít khách không có nghĩa là không có khách, mà nếu khách hàng vào thấy một đống người như vậy cũng hơi ngán, nên hắn muốn bắt đầu và nhanh chóng kết thúc để trả lại hiện trạng vốn có của nhà hàng cho Tước Phàm.
- Chắc anh em cũng biết mình tập trung mọi người lại đây vì chuyện của Hiệu Trưởng. bài phát biểu của Hồ Hưng toàn bộ anh em ai nằm trong danh sách mà mình cảm thấy Hồ Hưng nhắc đến.
Hàng loạt cánh tay được đưa lên, sau khi Thiếu Kiệt dứt câu vì đa số đều là học sinh bình thường, cũng không ít một số học sinh thuộc dạng khá. Nhưng đó chỉ là số ít hầu như ai ở đây đều nằm trong dạng học sinh không tốt của Hồ Hưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook