Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
-
Chương 96: Mộ Dung Thiên ra mặt
“ Bệ hạ có người đuổi theo.”
“ Trên kia.”
Gia Luật Trọng Nguyên nhìn lên trên vách núi cao bên trái sau đó nhìn lại phía sau mình. Hắn thấy rõ hai bóng người đang vút lên trên, dù là tận mắt chứng kiến nhưng hắn cũng không thẻ tin nỗi vào mắt mình. Võ học của Trung Nguyên phát triển cường thịnh hơn ở thảo nguyên cùng Tây Vực rất nhiều, nhân sĩ cũng đông đúc hơn. Có một số thứ dù có nghe qua cũng không thể tin tưởng, vậy mà trong một ngày Gia Luật Trọng Nguyên lại có thể thấy tới hai lần.
Lần thứ nhất chính là Ngô Minh, một con quái vật thật sự, người mà chỉ nhìn từ xa Gia Luật Trọng Nguyên cũng sợ hãi tới tận tâm can. Còn lần thứ hai là hai người thanh niên trước mặt đây. Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục khinh công tuyệt đỉnh, cả người như chim bay nhảy trên vách đá thẳng đứng.
Gia Luật Trọng Nguyên sợ hãi, hướng di chuyển này là nhắm vào hắn. Hắn có chiến xa để chặn đứng đường tiến công truy đuổi của quân Tống nhưng mà với đám cao thủ này hắn không có cách. Trong nguyên tác cũng đã cho thấy rõ sự thiếu hụt nhân tài của Đại Liêu, cả đất nước chỉ có một mình Tiêu Phong là dùng được còn lại đều nhạt nhòa không nổi bật.
Gia Luật Trọng Nguyên chỉ còn cách cầu may mắn đến với mình, hắn thúc ngựa thật mạnh hét lên cho binh lính phía trước tránh đường để mình thoát thân. Nếu hắn chịu nhìn lên phía trên kia hắn có lẽ đã không làm như vậy, tình cảnh khốn khó đã khiến hắn mất đi sự tỉnh táo để phán đoán. Mộ Dung Phục và Tiêu Phong đang cùng với đám người phía trên đỉnh núi giao đấu với nhau làm gì có thời gian mà lo tới hắn.
Lúc này trên đỉnh núi cao, hàng chục cao thủ đang cùng Tiêu Phong và Mộ Dung Phục quần chiến. Đám người này đều là cao thủ trong cao thủ, số lượng chỉ có hơn 50 người nhưng sự phiền phức mà họ đem lại rất lớn.
Hai bên đồng loạt tung ra chưởng lực, kình lực kinh hoàng nổ ra rung chuyển mặt đất. Đất đá phía trên rơi xuống phía dưới khiến cho bên dưới hoảng sợ chạy toán loạn. Mộ Dung Thiên cũng ngay sau đó xuất hiện trước mặt của hai người Tiêu Phong. Mộ Dung Phục lớn tiếng.
“ Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, phụ thân của ta ôn ấy ở đâu, ngươi đã làm gì ông ấy?”
“ Ngươi chính là phản nghịch của Đại Yên, phản bội Mộ Dung gia có tư cách gì nói chuyện với ta?”
“ Ai là kẻ phản bội, các ngươi dùng phân gia của bọn ta để ở ngoài sáng giúp các ngươi náo loạn thiên hạ, nhưng rồi sao tới thời điểm một con chó cũng không bằng. Nói vứt là vứt các ngươi mới chính là những kẻ phản bội lại ta. Uổng công ta hơn 20 năm mỗi ngày đều nuôi chí phục quốc giờ nghĩ lại đúng là nực cười.”
“ Muốn thành đại nghiệp phải biết hy sinh, ngươi từ nhỏ chẳng phải cũng được dạy như vậy sao?”
“ Đừng có ngụy biện. Ta đã quyết từ nay sẽ đi con đường của riêng mình, sống một cuộc sống mà ta mong muốn.”
“ Huynh đệ nói nhiều với hắn làm gì? Chúng ta đánh bại hắn ép hắn giao ra phụ thân chúng ta.”
Tiêu Phong đồng cảm với Mộ Dung Phục nên an ủi hắn, đồng thời cũng nhìn về Mộ Dung Thiên nói ra. Mộ Dung Thiên khuôn mặt từ đầu đã không có vẻ gì là vui sướng cả, hắn thâm độc nhìn Tiêu Phong trả lời.
“ Muốn đánh bại ta? Không nói tới các ngươi có tư cách này hay không nhưng mà cứu phụ thân ta nghĩ các ngươi từ bỏ hy vọng đi!”
“ Là ý gì?”
“ Ngươi là giả ngốc hay là ngốc thật. Ngươi xem tuổi tác của hai lão già nhà các ngươi đã bao nhiêu rồi, bị ta hút cạn công lực còn sống được hay sao?”
“ Nhưng mà Ngô Minh hắn nói..”
“ Thôi chúng ta lại bị tên khốn đó lừa rồi.”
Mộ Dung Phục thở dài. Rõ ràng hắn cũng biết Ngô Minh là lừa hắn để hắn có hy vọng mà phấn đấu nhưng hắn vẫn tin. Thà tin vào một điều tốt đẹp còn hơn tin một thứ tồi tệ. Tiêu Phong hắn cũng thế, chỉ là hắn cũng như Mộ Dung Phục luôn tự mình gạt mình. Sự thật dù đã được nói ra nhưng Tiêu Phong vẫn chưa thể tin là sự thật.
“ Ta bắt ngươi đền tội.”
“ Tội? ha ha ha. Tội ai trong chúng ta không có tội. Hai tên phụ thân các ngươi không có tội sao? Không có giết người tốt sao. Ngươi nói người thân của những kẻ bị giết tìm ai đòi công lý đây? Ta đây chẳng phải là trừ hại cho dân sao, là làm việc tốt.”
“ Không cùng hắn nói nhiều ra tay.”
Ngay cả Tiêu Phong và Mộ Dung Phục đều không thể trói cãi rằng mình từng giết người, giết người tốt hay người xấu đều là giết người. Có trách thì chỉ có thể trách thế giới này là cường giả vi tôn, kẻ yếu không tự nắm được vận mệnh của mình.
“ Các ngươi lo hai tên này cho ta. Ta đi bắt lấy tên Khiết Đan kia, còn cả tên tiểu hoàng đế nữa. Chỉ cần giết chết hai tên này dù là không có chiến tranh thiên hạ cũng đại loạn, chỉ cần như thế chúng ta cũng đã đủ điều kiện để vấy binh tạo phản.”
“ Đừng hòng.”
Tiêu Phong muốn xông tới ngăn cản Mộ Dung Thiên di chuyển nhưng đã bị chặn lại bởi đám người phía trước. Tiêu Phong nhanh nhẹn tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên gần mình.
“ Boong.”
Một tiếng động kì lạ phát sinh, chỉ thấy tên bị đánh cơ thể lùi ra sau mấy mét. Quần áo hắn rách tung, chính thứ này lại lộ ra một điều đáng kinh ngạc.
“ Đây là?”
“ Là Đồng Nhân Thiếu Lâm Tự, ta lúc nhỏ đã từng nghe Huyền Phổ sư phụ nói qua.”
Mộ Dung Thiên đôi mắt thay đổi hắn vốn cho rằng những thuộc hạ của mình có đủ khả năng đánh bịa hai tên này nhưng hiện tại hắn lại quyết định dứt khoác giết chết hai người này. Chưởng vừa rồi của Tiêu Phong đã cho hắn một mối lo lắng thật sự.
“ Ta ở Thiếu Lâm Tự bao nhiêu năm các ngươi tưởng không có chút ý nghĩa nào sao? 54 người này là ta huấn luyện. Ta lấy Thập Bát Đồng Nhân Trận của Thiếu Lâm tạo nên gấp ba lần số lượng 54 người. Đao thương bất nhập, trận pháp không có kẻ hở.”
“ Làm gì mà không có kẻ hở, nếu mà không có thì ngươi đã không phải là chủ nhân của bọn họ rồi.”
Mộ Dung Phục chế giễu, hắn tuy nói miệng như thế nhưng trong lòng cũng thầm than. Vừa rồi chưởng kia của Tiêu Phong không hề nương tay vậy mà nhìn tên kia cũng chỉ bị đẩy lùi chứ không gây ra được thương tích. Nếu những tên còn lại cũng như thế này thì đúng là phiền phức, muốn đánh hết cả đám người này tốn sẽ không ít công sức. Huống chi Mộ Dung Thiên thái độ hình như muốn giết hai người bọn họ trước, cái này lại là một việc càng đáng quan tâm.
Mộ Dung Phục bổng lên tiếng.
“ Ngươi vẫn còn chưa đột phá lên cái gọi là Âm Dương Cảnh phải không?”
Mộ Dung Thiên kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Dung Phục lại nhận ra. Cũng đúng nếu hai kẻ trước mắt này biết hắn đã đột phá lý nào lại dẫn thân tới nạp mạng.
“ Sao ngươi biết!”
“ Là tên khốn Ngô Minh nói cho hai chúng ta, hắn nói việc này có liên quan tới trận chiến năm đó của ngươi cùng Tiêu Dao Tử.”
“ Mộ Dung Phục ngươi sao lại..”
Tiêu Phong kinh ngạc nói ra, hắn muốn ngăn cản Mộ Dung Phục nói tiếp nhưng bị Mộ dung Phục giơ tay bảo dừng.
“ Ngươi nghĩ tên Ngô Minh đó còn sống không?”
“ Không thế sống, vừa rồi ta chứng kiến toàn bộ, hắn không có thoát ra ngoài. Dù có là thần tiên bị bao nhiêu khối đá đó đè xuống cũng không sống nỗi.”
“ Ngươi đúng là sai lầm, hắn nếu mà chết những đám lửa xanh kia sao vẫn còn cháy.”
Câu nói này lập tức làm Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại phía xa kia. Hắn quả thật nhìn ra được là những ngọn lửa màu xanh vẫn còn le lối giữa những tản đá ngổn ngang. Bất ngờ Mộ dung Phục nhân lúc Mộ Dung Thiên sơ ý rút kiếm đánh tới.
Một kiếm đánh trúng ngay sau lưng của đối thủ chỉ là một tiếng “ Boong” quen thuộc lại vang lên. Mộ Dung Thiên mỉm cười quay sang.
“ Ngươi suy nghĩ gì vậy, ta là kẻ dạy cho những tên này ngươi nghĩ sao ta lại không biết nó?”
Mộ Dung Phục hoảng sợ vội đưa kiếm về thủ rút lui ra sau. Lập tức một nhóm mười tám người xông tới. Mộ Dung Thiên đang muốn phối hợp thì hắn nhìn ra được một tảng đá lớn trong núi đá kia rung chuyển.
“ Hắn đúng là còn sống, không được. Hắn chắn chắn là bị trọng thương phải lập tức giết chết tên quái vật này. Hắn có khả năng hồi phục quá dị thường nhân lúc hắn còn chưa hồi phục kịp phải hạ sát một lần dứt điểm.”
Mộ Dung Thiên e ngại chỉ duy nhất một người là Ngô Minh. Hắn sở dĩ hành động lộ liễu như hiện tại cũng là nhìn thấy Ngô Minh bị liên hoàn bẫy rập đánh tới không thể trở tay, chín phần là chết mới lộ diện. Hiện tại lại nhìn ra được nửa tia sống sót của Ngô Minh, cái này hắn không cho phép.
“ Các ngươi lo hai tên này, ta nhất định phải đi giết chết tên Ngô Minh đó.”
Mộ Dung Thiên vút đi với một tốc độ cực nhanh lao thẳng tới chỗ Ngô Minh bị chôn vùi. Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục bị đám người đồng vây kín không thấy lối thoát.
Những kẻ này không chỉ không sợ đau đớn, không sợ binh khí mà còn nội lực thâm hậu. Đánh lại rất tuân thủ quy tắc, luôn di chuyển y như trận pháp đề ra tạo thành thế vây hãm không có lời giải. Trên lý thuyết Thập Bát Đồng Nhân đứng ở 18 vị trí đã rất khó để phá giải đằng này là ba lớp đồng nhân 54 vị trí tầng tầng lớp lớp càng không tìm ra được lời giải.
“ Trên kia.”
Gia Luật Trọng Nguyên nhìn lên trên vách núi cao bên trái sau đó nhìn lại phía sau mình. Hắn thấy rõ hai bóng người đang vút lên trên, dù là tận mắt chứng kiến nhưng hắn cũng không thẻ tin nỗi vào mắt mình. Võ học của Trung Nguyên phát triển cường thịnh hơn ở thảo nguyên cùng Tây Vực rất nhiều, nhân sĩ cũng đông đúc hơn. Có một số thứ dù có nghe qua cũng không thể tin tưởng, vậy mà trong một ngày Gia Luật Trọng Nguyên lại có thể thấy tới hai lần.
Lần thứ nhất chính là Ngô Minh, một con quái vật thật sự, người mà chỉ nhìn từ xa Gia Luật Trọng Nguyên cũng sợ hãi tới tận tâm can. Còn lần thứ hai là hai người thanh niên trước mặt đây. Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục khinh công tuyệt đỉnh, cả người như chim bay nhảy trên vách đá thẳng đứng.
Gia Luật Trọng Nguyên sợ hãi, hướng di chuyển này là nhắm vào hắn. Hắn có chiến xa để chặn đứng đường tiến công truy đuổi của quân Tống nhưng mà với đám cao thủ này hắn không có cách. Trong nguyên tác cũng đã cho thấy rõ sự thiếu hụt nhân tài của Đại Liêu, cả đất nước chỉ có một mình Tiêu Phong là dùng được còn lại đều nhạt nhòa không nổi bật.
Gia Luật Trọng Nguyên chỉ còn cách cầu may mắn đến với mình, hắn thúc ngựa thật mạnh hét lên cho binh lính phía trước tránh đường để mình thoát thân. Nếu hắn chịu nhìn lên phía trên kia hắn có lẽ đã không làm như vậy, tình cảnh khốn khó đã khiến hắn mất đi sự tỉnh táo để phán đoán. Mộ Dung Phục và Tiêu Phong đang cùng với đám người phía trên đỉnh núi giao đấu với nhau làm gì có thời gian mà lo tới hắn.
Lúc này trên đỉnh núi cao, hàng chục cao thủ đang cùng Tiêu Phong và Mộ Dung Phục quần chiến. Đám người này đều là cao thủ trong cao thủ, số lượng chỉ có hơn 50 người nhưng sự phiền phức mà họ đem lại rất lớn.
Hai bên đồng loạt tung ra chưởng lực, kình lực kinh hoàng nổ ra rung chuyển mặt đất. Đất đá phía trên rơi xuống phía dưới khiến cho bên dưới hoảng sợ chạy toán loạn. Mộ Dung Thiên cũng ngay sau đó xuất hiện trước mặt của hai người Tiêu Phong. Mộ Dung Phục lớn tiếng.
“ Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, phụ thân của ta ôn ấy ở đâu, ngươi đã làm gì ông ấy?”
“ Ngươi chính là phản nghịch của Đại Yên, phản bội Mộ Dung gia có tư cách gì nói chuyện với ta?”
“ Ai là kẻ phản bội, các ngươi dùng phân gia của bọn ta để ở ngoài sáng giúp các ngươi náo loạn thiên hạ, nhưng rồi sao tới thời điểm một con chó cũng không bằng. Nói vứt là vứt các ngươi mới chính là những kẻ phản bội lại ta. Uổng công ta hơn 20 năm mỗi ngày đều nuôi chí phục quốc giờ nghĩ lại đúng là nực cười.”
“ Muốn thành đại nghiệp phải biết hy sinh, ngươi từ nhỏ chẳng phải cũng được dạy như vậy sao?”
“ Đừng có ngụy biện. Ta đã quyết từ nay sẽ đi con đường của riêng mình, sống một cuộc sống mà ta mong muốn.”
“ Huynh đệ nói nhiều với hắn làm gì? Chúng ta đánh bại hắn ép hắn giao ra phụ thân chúng ta.”
Tiêu Phong đồng cảm với Mộ Dung Phục nên an ủi hắn, đồng thời cũng nhìn về Mộ Dung Thiên nói ra. Mộ Dung Thiên khuôn mặt từ đầu đã không có vẻ gì là vui sướng cả, hắn thâm độc nhìn Tiêu Phong trả lời.
“ Muốn đánh bại ta? Không nói tới các ngươi có tư cách này hay không nhưng mà cứu phụ thân ta nghĩ các ngươi từ bỏ hy vọng đi!”
“ Là ý gì?”
“ Ngươi là giả ngốc hay là ngốc thật. Ngươi xem tuổi tác của hai lão già nhà các ngươi đã bao nhiêu rồi, bị ta hút cạn công lực còn sống được hay sao?”
“ Nhưng mà Ngô Minh hắn nói..”
“ Thôi chúng ta lại bị tên khốn đó lừa rồi.”
Mộ Dung Phục thở dài. Rõ ràng hắn cũng biết Ngô Minh là lừa hắn để hắn có hy vọng mà phấn đấu nhưng hắn vẫn tin. Thà tin vào một điều tốt đẹp còn hơn tin một thứ tồi tệ. Tiêu Phong hắn cũng thế, chỉ là hắn cũng như Mộ Dung Phục luôn tự mình gạt mình. Sự thật dù đã được nói ra nhưng Tiêu Phong vẫn chưa thể tin là sự thật.
“ Ta bắt ngươi đền tội.”
“ Tội? ha ha ha. Tội ai trong chúng ta không có tội. Hai tên phụ thân các ngươi không có tội sao? Không có giết người tốt sao. Ngươi nói người thân của những kẻ bị giết tìm ai đòi công lý đây? Ta đây chẳng phải là trừ hại cho dân sao, là làm việc tốt.”
“ Không cùng hắn nói nhiều ra tay.”
Ngay cả Tiêu Phong và Mộ Dung Phục đều không thể trói cãi rằng mình từng giết người, giết người tốt hay người xấu đều là giết người. Có trách thì chỉ có thể trách thế giới này là cường giả vi tôn, kẻ yếu không tự nắm được vận mệnh của mình.
“ Các ngươi lo hai tên này cho ta. Ta đi bắt lấy tên Khiết Đan kia, còn cả tên tiểu hoàng đế nữa. Chỉ cần giết chết hai tên này dù là không có chiến tranh thiên hạ cũng đại loạn, chỉ cần như thế chúng ta cũng đã đủ điều kiện để vấy binh tạo phản.”
“ Đừng hòng.”
Tiêu Phong muốn xông tới ngăn cản Mộ Dung Thiên di chuyển nhưng đã bị chặn lại bởi đám người phía trước. Tiêu Phong nhanh nhẹn tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên gần mình.
“ Boong.”
Một tiếng động kì lạ phát sinh, chỉ thấy tên bị đánh cơ thể lùi ra sau mấy mét. Quần áo hắn rách tung, chính thứ này lại lộ ra một điều đáng kinh ngạc.
“ Đây là?”
“ Là Đồng Nhân Thiếu Lâm Tự, ta lúc nhỏ đã từng nghe Huyền Phổ sư phụ nói qua.”
Mộ Dung Thiên đôi mắt thay đổi hắn vốn cho rằng những thuộc hạ của mình có đủ khả năng đánh bịa hai tên này nhưng hiện tại hắn lại quyết định dứt khoác giết chết hai người này. Chưởng vừa rồi của Tiêu Phong đã cho hắn một mối lo lắng thật sự.
“ Ta ở Thiếu Lâm Tự bao nhiêu năm các ngươi tưởng không có chút ý nghĩa nào sao? 54 người này là ta huấn luyện. Ta lấy Thập Bát Đồng Nhân Trận của Thiếu Lâm tạo nên gấp ba lần số lượng 54 người. Đao thương bất nhập, trận pháp không có kẻ hở.”
“ Làm gì mà không có kẻ hở, nếu mà không có thì ngươi đã không phải là chủ nhân của bọn họ rồi.”
Mộ Dung Phục chế giễu, hắn tuy nói miệng như thế nhưng trong lòng cũng thầm than. Vừa rồi chưởng kia của Tiêu Phong không hề nương tay vậy mà nhìn tên kia cũng chỉ bị đẩy lùi chứ không gây ra được thương tích. Nếu những tên còn lại cũng như thế này thì đúng là phiền phức, muốn đánh hết cả đám người này tốn sẽ không ít công sức. Huống chi Mộ Dung Thiên thái độ hình như muốn giết hai người bọn họ trước, cái này lại là một việc càng đáng quan tâm.
Mộ Dung Phục bổng lên tiếng.
“ Ngươi vẫn còn chưa đột phá lên cái gọi là Âm Dương Cảnh phải không?”
Mộ Dung Thiên kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Dung Phục lại nhận ra. Cũng đúng nếu hai kẻ trước mắt này biết hắn đã đột phá lý nào lại dẫn thân tới nạp mạng.
“ Sao ngươi biết!”
“ Là tên khốn Ngô Minh nói cho hai chúng ta, hắn nói việc này có liên quan tới trận chiến năm đó của ngươi cùng Tiêu Dao Tử.”
“ Mộ Dung Phục ngươi sao lại..”
Tiêu Phong kinh ngạc nói ra, hắn muốn ngăn cản Mộ Dung Phục nói tiếp nhưng bị Mộ dung Phục giơ tay bảo dừng.
“ Ngươi nghĩ tên Ngô Minh đó còn sống không?”
“ Không thế sống, vừa rồi ta chứng kiến toàn bộ, hắn không có thoát ra ngoài. Dù có là thần tiên bị bao nhiêu khối đá đó đè xuống cũng không sống nỗi.”
“ Ngươi đúng là sai lầm, hắn nếu mà chết những đám lửa xanh kia sao vẫn còn cháy.”
Câu nói này lập tức làm Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại phía xa kia. Hắn quả thật nhìn ra được là những ngọn lửa màu xanh vẫn còn le lối giữa những tản đá ngổn ngang. Bất ngờ Mộ dung Phục nhân lúc Mộ Dung Thiên sơ ý rút kiếm đánh tới.
Một kiếm đánh trúng ngay sau lưng của đối thủ chỉ là một tiếng “ Boong” quen thuộc lại vang lên. Mộ Dung Thiên mỉm cười quay sang.
“ Ngươi suy nghĩ gì vậy, ta là kẻ dạy cho những tên này ngươi nghĩ sao ta lại không biết nó?”
Mộ Dung Phục hoảng sợ vội đưa kiếm về thủ rút lui ra sau. Lập tức một nhóm mười tám người xông tới. Mộ Dung Thiên đang muốn phối hợp thì hắn nhìn ra được một tảng đá lớn trong núi đá kia rung chuyển.
“ Hắn đúng là còn sống, không được. Hắn chắn chắn là bị trọng thương phải lập tức giết chết tên quái vật này. Hắn có khả năng hồi phục quá dị thường nhân lúc hắn còn chưa hồi phục kịp phải hạ sát một lần dứt điểm.”
Mộ Dung Thiên e ngại chỉ duy nhất một người là Ngô Minh. Hắn sở dĩ hành động lộ liễu như hiện tại cũng là nhìn thấy Ngô Minh bị liên hoàn bẫy rập đánh tới không thể trở tay, chín phần là chết mới lộ diện. Hiện tại lại nhìn ra được nửa tia sống sót của Ngô Minh, cái này hắn không cho phép.
“ Các ngươi lo hai tên này, ta nhất định phải đi giết chết tên Ngô Minh đó.”
Mộ Dung Thiên vút đi với một tốc độ cực nhanh lao thẳng tới chỗ Ngô Minh bị chôn vùi. Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục bị đám người đồng vây kín không thấy lối thoát.
Những kẻ này không chỉ không sợ đau đớn, không sợ binh khí mà còn nội lực thâm hậu. Đánh lại rất tuân thủ quy tắc, luôn di chuyển y như trận pháp đề ra tạo thành thế vây hãm không có lời giải. Trên lý thuyết Thập Bát Đồng Nhân đứng ở 18 vị trí đã rất khó để phá giải đằng này là ba lớp đồng nhân 54 vị trí tầng tầng lớp lớp càng không tìm ra được lời giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook