Sick Boy - Taekook
-
C21: #20
JungKook vốn đã tưởng tượng ra khoảnh khắc này hàng ngàn lần trong đời nhưng cậu lại không thể ngờ được là nó lại diễn ra chớp nhoáng như vậy. JungKook biết đáng ra mình nên thấy đau đớn nhưng cảm giác nhẹ nhõm lại gần như chiếm lấy toàn bộ cơ thể cậu. Một cuộc tình mà tiếp tục chỉ khiến cho cả hai mỏi mệt thì tốt nhất là nên kết thúc sớm.
- Anh có lỗi với em, JungKook à, em xứng đáng có được những thứ tốt hơn là dính dáng tới một thằng tồi tệ như anh, vậy nên chúng ta chia tay đi.
Taehyung nghẹn ngào nói, và khoảnh khắc đó JungKook biết rằng lối thoát duy nhất cho cả hai đã mở cửa rộng, cậu chỉ việc giơ chân ra và bước qua. Nhưng có gì đó trong JungKook như nuối tiếc, như tan vỡ, cậu không muốn mất Taehyung trong đời. Nhưng có một sự thật rằng cậu đã mất anh vào ngay khoảnh khắc Mina bước vào căn nhà của bọn họ rồi.
- Chúng ta rồi sẽ chia tay, em biết mà.
JungKook khó khăn nói, có bao nhiêu lời muốn nói với anh thời gian qua nhưng trong giây phút này lại thật khó nói nên lời.
- Em thương anh và đã luôn mong rằng anh sẽ san sẻ nỗi buồn và đau thương ngập tràn trong ánh mắt anh cùng với em.
Taehyung nghe tiếng trái tim mình nứt vỡ, có gì đó nghẹn trong cổ họng khiến anh khó khăn hít thở.
JungKook vẫn nhìn anh, rất rất chân thành và Taehyung thấy ghét ánh mắt đó của cậu vô cùng.
- Và đôi lúc em thậm chí còn ước rằng mình sẽ là một phần trong nỗi đau đó. Nhưng em biết là không hề có em. Mặc dù vậy em vẫn yêu anh.
JungKook không biết tại sao mình lại có nhiều bình tĩnh và thản nhiên đến vậy. Có lẽ do trong đầu cậu đã mường tượng tới lần chia tay này biết bao nhiêu lần, và đương nhiên cũng đoán được người nói lời chia tay không phải là mình. Suy cho cùng, cậu vẫn yêu Taehyung nhiều lắm.
- Chúng ta chia tay thôi, tạm biệt anh.
Sau đó, cậu lấy hết can đảm nói ra lời cuối, chính thức cắt đứt thật sự mối quan hệ từng ngọt ngào giữa cả hai. Taehyung thấy như trời đất sụp đổ, giống như vòng xoáy đau buồn vô tận từng cuốn lấy anh khi Mina rời đi năm đó quay trở lại. Vậy là anh với JungKook đã thật sự kết thúc.
Taehyung nhìn bóng cậu quay bước đi, thấy khoé mắt mình cay xè, nỗi thống khổ trào lên qua khoé mắt như bão lũ nhấn chìm lấy mọi giác quan của anh. JungKook bước đi rồi nhưng Taehyung vẫn còn ngây ngốc đứng đó khóc mãi.
-----------------------------------------------------------
Hôm sau Mina lập tức được phẫu thuật. Taehyung đi theo bác sĩ đẩy cáng của cô vào tận phòng phẫu thuật rồi mới yên tâm quay ra. Cho đến khi đèn phẫu thuật bật sáng, Taehyung mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đêm qua sau khi JungKook rời đi, Taehyung ngoài uống rượu và hút thuốc ra không hề chợp mắt lấy một giây đến tận 7 giờ sáng mò mẫm ngồi dậy trong những cơn đau bao phủ toàn bộ cơ thể.
Mọi thứ diễn ra nhanh giống như một giấc mơ và người mong muốn nhanh tỉnh dậy nhất là Taehyung. Nhưng ánh mắt của Mina và JungKook là hai điều khiến Taehyung nhận ra đây hoàn toàn là hiện thực, là thứ anh phải đối mặt.
Hai năm trước, Mina từng là cả thế giới của Taehyung. Năm đó, anh thậm chí có thể vì cô mà nâng cả thế giới này lên, nhưng Taehyung vĩnh viễn không thể ngờ người mà mình muốn đi cùng đến suốt đời lại bỏ rơi mình, bỏ luôn cả cuộc sống của Taehyung rơi xuống vực thẳm thật sâu.
Bây giờ cô gái đó quay trở lại cùng những vết rạn nứt loang lổ trong bức tranh từng xinh đẹp biết bao đó. Taehyung nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, chẳng hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình bình thản tới lạ. Không còn cảm giác lo lắng tới sốt vó giống như khi thấy JungKook bị đánh tới chảy máu ở quán bar ngày hôm đó. Cũng không có cảm giác như cả thế giới bỗng chợt bỏ mình mà đi như khi nhìn theo bóng cậu bỏ đi đêm hôm qua. Thứ anh cảm nhận thấy duy nhất lúc này chỉ là một trái tim trống rỗng chỉ còn tồn tại duy nhất những nhịp đập để sinh tồn.
Giấc ngủ không tìm đến với Taehyung mà kéo anh vào những dòng suy nghĩ thật rắc rối. Taehyung mở mắt dậy nhìn xung quanh hành lang bệnh viện trắng toát, đầu đau như búa bổ vì những tác hại của rượu đêm hôm qua.
Có tiếng bước chân vang lên thật khẽ, chiếc ghế bên cạnh có ai đó ngồi xuống, mùi gỗ thông phủ đầy khoang mũi quen thuộc mà cũng như xa lạ.
- Em thật sự trông tàn tạ quá đó.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, Taehyung không hề trong trạng thái phòng bị thấy mình như bị tấn công một cú quay sang nhìn Namjoon chằm chằm.
- Sao anh lại đến đây?
Namjoon không nhìn Taehyung, từ góc độ của cậu chỉ thấy anh đang mỉm cười, bên má chiếc má núm nhè nhẹ xuất hiện.
- Vì hình như có người cần "healing".
Taehyung bật cười khi nghe những điều Namjoon nói. Mấy tuần trước cả hai có ngồi uống cùng nhau và Taehyung có nói rằng cậu đang rất cần một người để chữa lành vết thương cho mình, khi đó thậm chí còn nói đùa với Namjoon rằng nghe giọng nói của anh cũng giống như được tiêm một loại thuốc thần, vì vậy mà Namjoon xuất hiện ở đây ngày hôm nay với câu nói này khiến Taehyung thấy mình đột nhiên bé lại.
- Bây giờ anh còn có cả ra đa dò sóng nữa sao?
Taehyung nói đùa, khoé mắt nặng trĩu cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra tới nơi. Namjoon không đáp ngay, lúc này mới quay lại nhìn đứa em ngày nào còn đẹp ngời ngợi giờ trông thảm hại vô cùng.
- Em đang làm từ thiện hay là do còn yêu người ta?
Taehyung không cần nhìn cũng biết ánh mắt của Namjoon lúc này hẳn là tăm tối lắm. Mặc dù ngày đầu tiên khi gặp anh, Taehyung đã mặc định rằng người đàn ông này có đôi mắt biết nhìn đời và nhìn người ra sao, nhưng hiện tại, chỉ có một Kim Namjoon với niềm hy vọng duy nhất cũng bị bóp chết đi.
- Em không phải tỷ phú, cũng không phải ai đó quá xa lạ. Em không làm từ thiện.
Taehyung đáp đều đều, những ngón tay bấu chặt vào nhau như sắp bật máu tới nơi. Namjoon lại nhếch khoé môi, như có như không mỉm cười đầy khó hiểu.
- Vậy là em còn yêu?
Câu hỏi của anh có hai vế, nhưng Taehyung lại không nhắc tới vế thứ hai, hoàn toàn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ với một trái tim đã chằng chịt vết thương. Namjoon hiểu, hơn ai hết sau tất cả mọi chuyện Taehyung là người tổn thương nhất, về cả thể xác lẫn tâm hồn.
- Em không biết. Em đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng liệu điều gì khiến em làm việc này. Là tình yêu hay sự thương hại.
Taehyung dừng lại đôi chút, giữa hành lang lặng như tờ của bệnh viện, từng tiếng thở nặng nề như tan vỡ vào không trung.
- Như anh đã nói, tuy không phải làm từ thiện, nhưng em đã đánh đổi cả cuộc sống của mình cho sự lựa chọn này.
Namjoon khe khẽ thở dài, có gì đó giống như vỡ oà khi anh nghe Taehyung nói tới cả cuộc sống. Có một người cũng từng là cả cuộc sống của anh. Mà không phải, vẫn là cả cuộc sống của anh, nhưng đã thuộc về một người khác.
- Đúng là những con người rơi vào tình yêu, trở nên ngốc xít như vậy cũng là một loại yêu thương.
Taehyung không đáp, Namjoon lại nói.
- JungKook quan trọng với em như vậy liệu sau này em có hối tiếc không Taehyung?
Namjoon đã từng bỏ lỡ nhiều cơ hội trong đời được gặp lại người đó, và bây giờ nghĩ lại anh thấy mình ngu ngốc vô cùng. Thời gian đúng là chẳng chờ đợi một ai, đã cướp đi người anh yêu nhất vào tay người khác rồi.
- Có chứ. Em vẫn đang hối tiếc. Nhưng nếu là anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào chứ?
Namjoon nhận thấy trong giọng Taehyung có quá nhiều bất mãn và đau thương. Vì vậy mà anh im lặng chẳng nói nữa.
- Em đã gần như có JungKook trong cuộc đời mình, sau đó cũng là chính em đẩy em ấy ra xa. Rồi một lần nữa làm JungKook tổn thương. Anh biết không chưa một lần nào em cảm nhận thấy em ấy thật sự đã thuộc về em. Mặc dù em ấy nằm ngay cạnh bên em mỗi tối, ngồi đối diện em trong mỗi bữa ăn và luôn dành những lời yêu thương cho em.
Taehyung nói không ngừng nghỉ, cảm xúc trong trái tim như một quả bom hẹn giờ chỉ chờ lúc để bùng nổ. Namjoon không biết nước mắt mình đã lăn xuống từ bao giờ, và Taehyung lại nói.
- Em yêu JungKook vô cùng nên em mới quyết định như vậy. JungKook không đáng phải chịu những tổn thương mà em mang lại anh ạ. Em ấy tốt biết bao nhiêu, em ấy đáng ra không nên gặp em mới đúng.
Và rồi Taehyung bật khóc giống như chưa từng được khóc bao giờ. Namjoon đưa tay ra vỗ lên lưng cậu, cả hai cứ vậy ngồi bên cạnh nhau im lặng chờ cho nỗi đau thấm dần từng mạch máu.
Cuộc phẫu thuật diễn ra hơn 3 tiếng đồng hồ mới kết thúc. Vừa thấy đoàn bác sĩ và y tá đi ra Taehyung liền đứng bật dậy, vị bác sĩ chính nhìn anh, sau đó ra hiệu cho Taehyung vào phòng làm việc riêng của mình.
Taehyung chậm rãi đi theo bác sĩ vào phòng, trái tim trong lồng ngực vẫn tĩnh lặng như là nó vẫn thế. Bác sĩ nhìn anh, nhưng ông chưa vội làm gì, việc đầu tiên ông làm là mở ngăn kéo và lôi ra một tập tài liệu.
- Đây là tài liệu chúng tôi ghi lại trong suốt thời gian cô Hwang Mina nằm viện. Cậu xem qua thì sẽ thấy tiến trình của khối u đã được kìm lại bằng thuốc và việc đó có vẻ khá hiệu quả.
Ông vừa giải thích vừa đẩy tệp tài liệu về phía Taehyung.
- Chúng tôi cũng đã kiểm tra các chỉ số cua bệnh nhân rồi mới đưa ra quyết định sẽ phẫu thuật theo phương pháp nào. Mới đầu thì có vẻ mọi thứ chúng ta có nói qua với nhau đều khít với cô Mina. Nhưng đến khi phẫu thuật lại xảy ra một vấn đề mà chúng tôi không lường trước được.
Bác sĩ nói rất nhiều nhưng Taehyung chỉ nghe được có vài chữ lọt tai. Đột nhiên anh đâm ra lo sợ liệu có phải quyết định phẫu thuật sẽ giết chết Mina sớm hơn.
- Cậu đừng quá lo lắng quá. Cuộc phẫu thuật đã thành công rồi. May mắn đã lựa chọn Mina.
Bác sĩ hơi mỉm cười, Taehyung thở ra nhẹ nhõm.
- Vậy thì tốt quá. Thế còn vấn đề mà bác sĩ nhắc tới.
- À. Đây thật sự là một vấn đề rất bé. Tuy là rất bé thôi nhưng tôi nghĩ nó vẫn sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống và sức khoẻ của bệnh nhân sau này.
Taehyung cắn môi, tập trung nghe bác sĩ nói tiếp.
- Trong quá trình phẫu thuật cô Mina đã tự chống lại với thuốc mê. Não bộ cô ấy phản kháng lại nó và chúng tôi đã rất khó khăn để kìm hãm lại những tế bào phản thuốc đó. Nói một cách đơn giản thì bệnh nhân rất có thể sẽ tỉnh dậy với một tâm lý lo sợ và ám ảnh vì hình ảnh của cuộc phẫu thuật khi não cô ấy kháng lại thuốc.
Taehyung nghe chữ được chữ mất, dù sao thì vẫn thật may mắn vì Mina đã phẫu thuật thành công. Tâm lý của cô ấy có lẽ sẽ ảnh hưởng nặng nề, nhưng Taehyung vẫn thấy thật may mắn vì Mina không có mệnh hệ gì.
- Vậy khả năng cô ấy bị ảnh hưởng có cao không thưa bác sĩ.
Taehyung hỏi lại và nhận được một cái gật đầu rất chắc chắn của ông.
Mina được chuyển về phòng hồi sức trong tình trạng vẫn còn hôn mê. Taehyung đứng bên ngoài cửa nhìn cô mà không bước vào. Anh tự hỏi tại sao lồng ngực mình vẫn nặng nề như vậy, khi mà đáng ra anh phải vui mừng và nhẹ nhõm khi cô ấy đã ổn mới phải. Nhưng cảm giác lúc này lại như có gì đó nặng trĩu đè nặng lên lồng ngực anh.
Cuộc sống của Taehyung từ đây chẳng còn JungKook. Anh sẽ quay trở về với cuộc sống có một Mina từng là cả bầu trời trong đời. Nhưng trái tim anh đã chẳng còn những rung động và hạnh phúc đó như những ngày xưa cũ.
#endchap20
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook