Si Tình Nhàm Chán Nhất
Chương 14: Thời gian ơi thời gian

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Czo-b8fUAAAlyvo

Lý Kinh Niên đi garage lấy xe. Ba người chúng tôi chờ tại quảng trường nhỏ cạnh đài truyền hình, cạnh đó còn có mấy bác gái ở quảng trường đang nhảy “Tình yêu đổi dời” (1)theo nhịp 4/4 rất hăng.

(1) 爱情转移 Tình yêu đổi dời/Ái tình chuyển dịch: là một bài hát của Trần Dịch Tấn.

Nhà của Triệu Nhị Hầu cùng Lý Kỷ đều ở đường phố phụ cận Thất Trung. Nhà tôi là xa nhất, cho nên Lý Kinh Niên đưa Triệu Nhị Hầu cùng Lý Kỷ về nhà trước. Lúc bọn họ xuống xe thì anh nói lần sau mời ăn cơm.

Tôi cũng muốn xuống xe ở chỗ này, tự mình đón xe về nhà là được. Lý Kinh Niên lại không cho tôi xuống, nói, “Đây không phải là nhân tiện luôn sao? Anh sẽ đưa em đến tận cửa nhà.”

Tôi không dễ từ chối nữa, bèn ngồi đàng hoàng lại.

Lý Kinh Niên bật một bài hát tiếng Anh, nhịp điệu rất nhanh. Anh bật lên xong hỏi tôi, “Hiện tại mấy người trẻ tuổi các em có phải là đều yêu thích loại nhạc này không?”

“Anh Kinh Niên, anh vẫn rất trẻ.” Tôi nói. Lý Kinh Niên này rõ ràng mới chỉ bước nửa bước vào xã hội, nhưng lại mang giọng điệu già hơn rất nhiều.

“Đúng đúng.” Lý Kinh Niên phụ họa, còn nói, “Lý Kỷ nói, nghe nhạc tiếng Anh có vẻ…kiểu cách!”

Tôi phụt cười, thầm nghĩ, trình độ tiếng Anh của Lý Kỷ cùng tôi kẻ tám lạng người nửa cân, nghe nhạc tiếng Anh cũng không biết hiểu được mấy chữ nữa.

Ở chung với Lý Kinh Niên rất thoải mái. Anh sẽ dẫn dắt lời tôi nói, sẽ không để cho tôi cảm thấy trầm lặng, cũng sẽ không khiến tôi cảm thấy được quá thân thiện hay đột ngột.

Tôi nghĩ, loại ngốc nghếch Lý Kỷ kia tại sao có thể có anh họ thần tiên như thế.

Nói chuyện câu được câu không cùng Lý Kinh Niên, xe bất tri bất giác đã đến khu nhà tôi. Lý Kinh Niên bắt đầu giảm tốc độ rồi nhìn khu chung cư, nói, “Không nhìn ra em còn là phú nhị đại(2) ẩn hình. Khu chung cư này được kêu là tấc đất tấc vàng đấy. Lúc khu nhà vừa khai trương, đặt câu quảng cáo là gì ấy nhỉ?”

(2) Phú nhị đại: con nhà giàu (thường là đời thứ hai) được kế thừa tài sản kếch xù. Phú nhị đại thường sẽ kế thừa tài sản cá nhân có tổng giá trị vượt qua 10 triệu nhân dân tệ (bao gồm động sản cùng bất động sản). (Baidu)

Tôi nói tiếp, “Khiến bạn trở thành người trên mây.”

Lý Kinh Niên nở nụ cười, “Đúng đúng đúng, người trên mây. Cảm giác thế nào?”

“Chẳng ra sao cả.” Tôi nhớ lại cảm giác cùng Lâm Thanh Dật bò 23 tầng trước đó. Ở đây nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng nhà tôi thật sự trên mây.

“Mau vào nhà đi, ” Lý Kinh Niên dừng xe.

Tôi mở cửa xe, nhìn Lý Kinh Niên lái xe đi rồi mới tiến vào khu nhà. Khu chung cư chỗ nhà tôi rất lớn, hơn nữa còn lớn nổi danh toàn thành phố. Từ cửa khu chung cư đến nhà cũng mất năm phút đồng hồ.

Tôi mở cửa đi vào phòng khách là nhìn thấy mẹ tôi đang ngồi cuộn chân trên ghế sofa xem TV, là một bộ phim thần tượng hết sức não tàn. Đến đoạn nam chính xảy ra tai nạn xe cộ mất trí nhớ và nữ chính khóc, mẹ tôi cũng mang vẻ mặt lo lắng.

Tôi sờ tờ giấy có chữ ký của Anya trong túi, đi ra sau sofa, đứng sau lưng mẹ. Tôi vòng tay ôm lấy vai bà, mặt cọ mặt bà, rất thân mật.

“Dọa mẹ một hồi.” Mẹ tôi ôm ngực.

“Mẹ, mẹ có thích vai nữ chính đóng công chúa hòa thân kia không?” Tôi hỏi, “Tên là Anya, diễn vai công chúa hòa thân.”

Mẹ tôi không hiểu tôi muốn làm gì, nói, “Có thích, làm sao?”

“Ta ra!” Tôi lấy ra chữ ký trong túi, lắc lắc trước mặt mẹ tôi, nói, “Nhìn xem, chữ ký của Anya nè!”

Mẹ tôi kích động, tránh khỏi tay tôi rồi cầm lấy chữ ký, hỏi, “Con lấy ở đâu ra đó?”

Tôi giải thích, “Mẹ nhớ Lý Kỷ không? Thất Trung á, từng tới nhà chúng ta ăn cơm. Anh họ nó làm ở đài truyền hình. Hôm nay bọn con đi đài truyền hình chơi, gặp được Anya liền xin cô ấy.”

“Cô ấy ngoài đời có đẹp không?” Mẹ tôi tò mò hỏi.

Tôi hồi tưởng bộ dáng của Anya, ăn ngay nói thật, “Đẹp thì đẹp thật, nhưng không đẹp như trong phim truyền hình.”

“Thì là phim cổ trang mà.” Mẹ tôi cầm chữ ký, hình như rất vui vẻ.

Tôi không làm phiền bà xem TV, tự trở lại phòng mình chơi game.

Máy vi tính trong phòng tôi được trang bị từ lúc kết thúc thi lên cấp, là phần thưởng cha tôi mua cho tôi vì thi đậu Dân Dục, chúc mừng tôi rời khỏi Thất Trung.

Như Lý Kinh Niên nói, điều kiện nhà tôi tốt hơn gia đình bình thường rất nhiều. Khi vô số người còn chưa dùng di động, tôi đã bắt đầu dùng điện thoại thông minh. Sau đó điện thoại thông minh phổ biến, tôi đã có máy vi tính của riêng mình.

Trong mười tám năm cuộc đời trước đó, tôi xưa nay không có khái niệm về tiền, muốn cái gì là gần như có thể được đến. Do vậy, khi không còn gì cả, vì cuộc sống mà phải bôn ba mệt mỏi, phải buông thể diện và bỏ kiêu ngạo, tôi đã mất thời gian rất dài để thích ứng.

Đương nhiên đấy là chuyện sau đó.

Vào giờ phút này, tôi đang vùi ở máy vi tính trước mặt, mở ra màn hình game, đăng nhập vào tài khoản của mình. Kỹ thuật game của tôi rất cùi bắp, thế nhưng trang bị trên người đầu tư nhiều tiền.

Bởi vụ nạp tiền vào game, tôi còn bị Chu Minh Khải cười nhạo.

Khi ấy, game tôi chơi là “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện”.

Thời gian chơi game thường trôi qua nhanh chóng, thời gian cuối tuần cũng giống như thế. Thứ hai đến thứ sáu rõ ràng chỉ nhiều hơn cuối tuần ba ngày, dưới trải nghiệm của tôi lại như nhiều hơn gấp mười lần.

Ngày ngày không ngừng học tập, nhanh chóng đến cuối tuần.

Tuần cuối cùng của tháng 11, trường học chúng tôi muốn tổ chức đại hội thể thao mỗi năm một lần. Lâm Thanh Dật mong mọi người vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, nên ép buộc mỗi người nhất định phải tham gia một môn thi. Dù bị đào thải vòng đấu loại cũng phải tham dự.

Vì thế, cả lớp cùng đi tham gia vòng loại. Loại bỏ khoảng 90%, đến cuối cùng, có thể tham gia chung kết toàn trường cũng chỉ có tôi và Lục Tư Nặc.

Tôi dám cam đoan Chu Minh Khải tuyệt đối là cố ý bị loại ở vòng loại, do không muốn tham gia hội thể thao. Hơn nữa người cố ý thua từ vòng loại chắc chắn không chỉ mỗi Chu Minh Khải.

Ban đầu tôi cũng định như vậy, cố ý thua.

Tôi đăng ký nhảy xa. Lúc tham gia vòng loại, tôi tận lực nhảy rất sát, cơ bản là không lấy đà. Song không nghĩ tới chuyện có người còn không biết xấu hổ hơn tôi, nhảy chưa tới một mét.

Tôi liếc nhìn Lục Tư Nặc, có lẽ tình huống không khác tôi lắm.

Chỉ có điều, tình huống của tôi tốt hơn một chút. Tôi đăng ký môn nhảy xa, cô đăng ký chính là ném tạ.

Đều là lớp rút thăm quyết định.

Vào ngày hội thể thao, trời đã rất lạnh, nhưng không có ít học sinh dự thi mặc quần áo thể thao ngắn tay.

Tôi cũng mặc bộ đồ thể thao ngắn tay màu đỏ. Chu Minh Khải cố ý kéo chặt áo khoác đồng phục của mình, cười nói với tôi, “May là tôi mặc khá nhiều!”

Học sinh nam một khi lên trường đấu đều có lòng hiếu thắng sục sôi. Ban đầu tôi vốn không muốn tham gia, mà vào lúc này nhìn thấy những người khác bắt đầu làm vận động nóng người, tôi cũng bắt đầu nghiêm túc.

Học sinh lớp chúng tôi chia làm hai tổ nam nữ. Học sinh nam đi cổ vũ cho tôi, học sinh nữ cổ vũ Lục Tư Nặc. Nhưng thời gian thi đấu của tôi và Lục Tư Nặc không cùng lúc. Thành ra, cả lớp đồng thời đi cổ vũ cho tôi xong, lại cùng đi cổ vũ Lục Tư Nặc.

Đến khi tôi vào trận, trước tiên tôi nhảy vài cái tại chỗ, sau đó bắt đầu chạy lấy đà. Tôi nhìn hố cát phía trước, lao nhanh về phía trước với tất cả sức lực của mình rồi ra sức nhảy một cái, suýt thì nhảy ra khỏi hố cát.

Học sinh lớp chúng tôi bắt đầu gào thét, Lâm Thanh Dật cũng đứng bên cạnh vỗ tay.

“Rất cừ!” Lâm Thanh Dật giơ ngón tay cái về phía tôi.

Lúc này tôi lại có chút ngượng ngùng, lùi sang một bên. Thấy Chu Minh Khải đang nhìn mình, tôi đi tới chỗ hắn, hỏi, “Thế nào?”

“Chẳng ra sao!” Chu Minh Khải nói xong liền cầm lấy đồng phục của tôi từ bạn nam phía sau. Hắn ném cho tôi và nói, “Mặc vào đi, loại thời tiết này dễ bị ốm lắm.”

Tôi cầm đồng phục cười cười, sau đó mặc vào.

Qua tầm nửa tiếng là đến lượt Lục Tư Nặc thi ném tạ.

Phần lớn con gái tham gia thi ném tạ đều khá cường tráng, tương đối cao, lực cánh tay mạnh.

Chiều cao của Lục Tư Nặc cũng được tính là trung bình trở lên, nhưng cân nặng thì không thể nào so với những người đó. Đứng giữa đám học sinh nữ, lại mặc một bộ đồ thể thao không quá vừa vặn, cô không khỏi có chút cảm giác đáng thuơng.

Có bạn học nói, “Xem ra… Lục Tư Nặc thua chắc rồi.”

“Hiểu hiểu.” Lâm Tuyết phụ họa. Lúc đầu cô rút thăm ra ném tạ có cố ý thua vòng loại, bởi vì cô cảm thấy rằng con gái ném tạ rất không đẹp mắt.

Có người nói, “Quan trọng là tham gia mà.”

Tôi nhìn Lục Tư Nặc ra sân, nghĩ, lúc tôi thi đấu cô cổ vũ tôi rất nhiều, hiện tại đến lượt cô thi, bất kể là kết quả gì tôi đều cần phải cổ vũ cô.

“Cố lên!” Tôi đứng lên, vô cùng dễ gây chú ý trong đám ghế khán giả, “Cố lên Lục Tư Nặc! Cậu là giỏi nhất!”

Lục Tư Nặc quay đầu nhìn tôi, cười đầy cảm kích.

Có lẽ là bị tôi nhiễm, cũng có thể là cảm giác vinh dự tập thể, mọi người đều đứng lên. Không quan tâm việc chủ yếu là tham dự linh tinh, họ cổ vũ Lục Tư Nặc như vừa cổ vũ cho tôi.

Lễ trao giải cuối cùng, tôi là quán quân nhảy xa bên nam. Còn Lục Tư Nặc lại không lấy được thứ tự tốt.

Thi đấu kết thúc, tôi và Chu Minh Khải đang chuẩn bị cùng nhau về nhà thì Lục Tư Nặc đi tới.

Cô đã thay một bộ quần áo, là một cái áo lông màu lam nhạt rất dễ nhìn. Chiều cao của Lục Tư Nặc, vừa thấy là đã biết nó không chênh lệch với tôi nhiều lắm.

“Chúc mừng.” Cô nói.

Tôi cười, “Cậu cũng rất tuyệt!”

Lục Tư Nặc cười cười, không nói gì nữa rồi rời đi.

Cô vừa đi, tôi liền hỏi Chu Minh Khải, “Cô ấy cao như vậy, sau đó làm sao tìm được bạn trai nhỉ?”

Chu Minh Khải, “Không thì cậu làm đi?”

“Không được. Cô ấy mà đi giày cao gót thì tôi sẽ cảm thấy áp lực mất.” Tôi nói.

Nhưng về phần chiều cao, tôi mới mười sáu, hẳn là còn tiếp tục cao lên chứ?

Tác giả có lời muốn nói: Rất đáng sợ, thi học kỳ, tôi phải bắt đầu học tập!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương