Đôi mắt đen nhánh âm trầm của anh gần trong gang tấc.

Không quá ba giây, Tô Trĩ Yểu bị áp sát đến độ không dám nhìn thẳng, hai mắt khép hờ, nghiêng đầu chống cằm nhìn về phía sau.

Ngoài cửa sổ xe là cửa chính phòng bảo vệ của khu biệt thự, phong cách cổ kính, đèn đuốc sáng trưng, trên tảng đá cảnh cẩm thạch trắng có khắc mạ vàng ba chữ phồn thể ‘Phủ Ngự Chương’ thật lớn bằng thể Sấu Kim*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thể Sấu Kim*: Là một lối thư pháp của Trung Quốc.

Đúng thật là về tới nhà rồi...

Tô Trĩ Yểu chậm rãi quay đầu lại.

Không thể trách cô không biết đường, ai bảo Bắc Kinh chỉ có ba trăm sáu mươi con hẻm có tên, còn ngõ hẻm vô danh lại nhiều không đếm xuể.

Cô bỏ ra chút thời gian để nhớ lại tiếng gọi "cô Alice" lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông. Cô cảm thấy ý của anh gần như là… Cô có thể rờ khỏi hang thỏ và trở lại thế giới của riêng mình rồi.

Cho nên rõ ràng anh hiểu, chẳng qua là không muốn phản ứng với cô.

Trong lòng Tô Trĩ Yểu thầm oán giận anh, lại bởi vì hành động lúc nãy của mình nên hơi xấu hổ, miễn cưỡng cười rồi nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tư Dữ không nói gì, ánh mắt dời khỏi gương mặt của cô, vẻ mặt vô cảm dựa vào thành ghế.

Ngay cả tiếng "ừ" cũng không có.

Tô Trĩ Yểu chưa từng bị người khác lạnh nhạt như vậy. Cô mím môi, vừa định coi như không có gì bước xuống xe thì ở ghế phụ phía trước lại vang lên tiếng dò hỏi: "Ông chủ
, hay là cho cô Tô một chiếc ô nhé? Bên ngoài tuyết rơi rất lớn.”

Nhìn ra bên ngoài, tuyết trắng dày đặc giống như tơ liễu.

Thoáng chốc trận tuyết này càng lúc càng lớn hơn.

Tô Trĩ Yểu đảo mắt, lặng lẽ thu lại bàn tay vừa định duỗi ra rồi quay đầu lại, nhìn vào nửa cái ót của anh.

Hạ Tư Dữ quay mặt về phía cửa sổ bên trái, ngón cái đặt bên má, đầu ngón tay khác lại chống lên trán. Anh dựa người ở đó như không có việc gì, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết anh có nghe thấy hay không.

Tô Trĩ Yểu nhìn trộm anh một cái, dùng giọng điệu vô tội nhỏ giọng nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, dầm tuyết một lát cũng không sao..."


Vừa nghe giọng nói thỏ thẻ mềm mại này đã biết đây là một cô công chúa nhỏ yếu đuối không chịu được gió thổi.

Từ Giới không đành lòng, chờ ông chủ nhà mình tỏ thái độ.

Sau khi im lặng hai ba giây, người nào đó có thể nói là tích chữ như vàng chỉ tùy ý phất tay.

Đây là ý cho phép.

Từ Giới hiểu ý, bèn xuống xe mở cốp lấy ra chiếc ô lớn màu đen, sau đó anh ấy căng ô đi tới chỗ Tô Trĩ Yểu, mở cửa xe cho cô, chờ cô xuống xe thì đưa ô qua.

"Ô hơi nặng, cô nhớ cầm thật chắc nhé."

"Cảm ơn anh." Tô Trĩ Yểu kìm nén khóe miệng đang vểnh lên, hai tay nhận lấy chuôi ô. Sau khi Từ Giới khép cửa xe lại, cô vờ như lơ đãng hỏi: “Thứ năm anh ấy đến nhà hát lớn à? Tôi muốn trả ô.”

Từ Giới do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn trả lời cô: “Theo tình hình thì chắc sẽ đến đó. Nhưng chỉ là một cái ô thôi, ông chủ không cần cô trả lại đâu.”

Tô Trĩ Yểu mỉm cười: “Phải trả chứ.”

Về đến nhà, Tô Trĩ Yểu tiện tay đặt dù vào giá đỡ trước cửa, sau đó trực tiếp trở về phòng.

Sau khi sạc điện thoại và mở nguồn, mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat lập tức nhảy lên, có của Trình Giác, cũng có của Tô Bách.

Cha: [Đừng đi lâu quá, về sớm một chút.]

Trình Giác: [Bé ngoan, sắc mặt của cha em không tốt lắm, mau về đi!]

Trình Giác: [Nhìn em hôm nay không có khẩu vị, có phải bị bệnh hay khó chịu gì không? Anh đưa em về nhà trước, đang ở đâu? Anh qua tìm em.]

...

Trình Giác: [Sao lại tắt máy rồi?]

Tô Trĩ Yểu đau đầu, vùi người vào ghế dựa.

Làm thế nào để giải thích rằng mình vốn chỉ muốn trốn Hồng Môn Yến, kết quả lại tình cờ gặp Hạ Tư Dữ, sau đó vì dụ dỗ mà cùng anh rời đi?


Sau khi nhanh chóng suy nghĩ, Tô Trĩ Yểu gọi điện cho Tô Bách, mượn lý do đã chuẩn bị từ trước, nói với ông rằng mình đã về nhà, điện thoại hết pin, trong người không thoải mái lắm, gặp người quen nên đi nhờ xe về trước.

Tô Bách dạy dỗ cô vài câu, nói đêm nay người nhà họ Trình đặc biệt tới vì cô, thế mà cô lại không biết tốt xấu rời đi trước.

Tô Trĩ Yểu không lên tiếng. Cô rất muốn hỏi ông một câu, vội vàng gả cô ra ngoài như vậy có khác gì bán con gái cầu vinh thời cổ đại đâu chứ?

Câu nói này bị kẹt lại trong cổ họng.

"Về cũng về rồi, lần này thôi vậy. Con nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu vẫn không thoải mái thì cứ nói, chúng ta lập tức đi bệnh viện." Tô Bách quan tâm một câu, đè lời nói của cô lại.

Sau khi ứng phó xong, Tô Trĩ Yểu lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Nhung: “Em nhớ lúc trước có nhận được lời mời tham gia một buổi đấu giá từ thiện, cụ thể là cái nào vậy?”

“Chị kiểm tra một chút!” Một phút sau, Tiểu Nhung tỉ mỉ đọc: "Là buổi đấu giá từ thiện về trang sức cao cấp do Trung Quốc và Pháp cùng tổ chức, tại nhà hát lớn vào tối thứ năm.”

"Nghe nói hàng trưng bày có giá trị rất cao, khách mời cũng đều là những người nổi tiếng từ các giới ngành. Lúc ấy công ty thay em đồng ý lời mời, ý định ban đầu là muốn em mở rộng mối quan hệ. Nhưng em không muốn đi nên công ty đã khéo léo từ chối rồi." Tiểu Nhung giải thích với cô đầu đuôi câu chuyện. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Tô Trĩ Yểu không cần suy nghĩ: "Thứ năm phái xe tới đón em.”

“Hả?” Tiểu Nhung nghi hoặc: "Yểu Yểu, em đồng ý tham dự sao? Sao đột nhiên lại có hứng đi vậy?”

"Có người em muốn kết giao."

"Wow, người nào mà có sức hấp dẫn lớn thế?"

"Hạ Tư Dữ."

“...”

Đầu bên kia điện thoại im lặng mất nửa phút, giọng nói của Tiểu Nhung truyền tới giống như hồn đã bay ra khỏi cơ thể: “Cố lên!”

"Hả?" Tô Trĩ Yểu không hiểu.

Tiểu Nhung thấy chết không sợ liều mạng thở dài một hơi: “Đúng là một mộng tưởng liều lĩnh không biết sợ!”

“...”


Mặc dù có tin đồn rằng tiếp cận Hạ Tư Dữ chẳng khác gì tìm tới chỗ chết nhưng Tô Trĩ Yểu vẫn không tin: “Anh ấy thật sự khó tiếp cận đến vậy sao? Không phải cũng là sinh vật gốc Cacbon thôi ư.”

"Yểu Yểu, em bị nam sắc làm choáng váng đầu óc rồi âo?"

"Đương nhiên không phải." Tô Trĩ Yểu thề thốt phủ nhận. Nhưng lời vừa thốt ra, trong đầu cô chợt xuất hiện gương mặt lạnh lùng quyến rũ kia.

Im lặng trong chốc lát.

“... Không hoàn toàn.” Cô ấp úng bổ sung thêm một câu.

Tiểu Nhung ngầm hiểu mà xóa đi ba chữ ‘không hoàn toàn’, tận tình giúp cô phân tích: “OK, coi như em chỉ đơn thuần thưởng thức anh trả thôi. Nhưng Yểu Yểu à, vị đại lão này không lớn hơn em mười tuổi thì cũng phải tám, chín tuổi. Liệu giữa hai người có khoảng cách thế hệ quá lớn không?”

Tô Trĩ Yểu bị hỏi khó.

Lặng lẽ hồi tưởng lại dáng vẻ lạnh lùng không coi ai ra gì của Hạ Tư Dữ...

"Em nói đùa mà chị cũng tin, ngốc quá." Tô Trĩ Yểu lập tức dựng cho mình một bậc thang đi xuống, sau đó bỏ lại câu ngủ ngon rồi kết thúc cuộc trò chuyện, để lại một mình Tiểu Nhung sững sờ ở đầu dây bên kia.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn thấy trong nhóm danh viện có tag tin về mình. Cô nhấn vào và nhìn thấy mấy tấm ảnh.

Là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của nhóm cậu ấm bên kia.

Trình Giác: [@Mọi người, tối nay là đứa cháu trai nào dám vượt qua ranh giới của tôi mà đưa Yểu Yểu về nhà? Vội vàng tìm chết à!]

[Sao vậy? Có người đụng vào em Yểu á?]

[Mẹ nó, đứa nào chán sống vậy? Không biết em Yểu được tôi che chở à?]

[Nếu mấy anh em hẹn với Tiểu Điêu Thuyền thì chắc chắn sẽ báo cho anh trước. Anh Giác, anh yên tâm, không phải anh em trong nhóm đâu.]

[Ngoài cậu ba Thịnh và ông chủ Hạ ở khu Hồng Kông kia, trong giới này nào có ai dám đối nghịch với chúng ta chứ. Gan của người anh em này rất lớn đó!]

...

Trình Giác: [Đi, lật hết Bắc Kinh cũng phải tìm ra người này cho tôi. Dám cướp người phụ nữ của tôi, ông đây sẽ cho nó đẹp mặt.]

Đám cô chiêu hỏi đây là tình huống gì.

Sau khi xem xong ảnh chụp màn hình, Tô Trĩ Yểu không nói gì, cũng không trả lời rõ ràng, chỉ nghĩ bọn họ nói năng lỗ mãng như vậy, tốt nhất là nên thắp thêm vài nén nhang, cầu nguyện đừng để Hạ Tư Dữ biết.

Hai tiếng sau, Tô Trĩ Yểu tắm rửa xong, cô đốt nến thơm rồi chậm rãi chăm sóc da toàn thân, cuối cùng ôm tập nhạc phổ của nữ nghệ sĩ piano hàng đầu nước Áo là Saria vùi mình trên ghế nằm. Sau khi xem đến mệt mỏi, cô chui vào ổ chăn ấm áp.


Nhắm mắt lại, cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề khoảng cách thế hệ với người nào đó, nghĩ đến hôm ấy anh lấy thân phận bề trên gọi Trình Giác là người bạn nhỏ, vậy đối với anh, có phải cô cũng chỉ là một cô bé thôi không?

Anh căn bản không coi cô là một người phụ nữ trưởng thành, thế nên mới không làm cô khó xử ở bữa tiệc, tối nay đưa cô về nhà cũng là dựa trên chủ nghĩa nhân đạo thôi sao?

Tô Trĩ Yểu ảo não trở mình.

Nhà họ Trình và cha cô đạt được sự đồng thuận, muốn mượn hiệp ước để đè ép cô. Nhưng năm đó Trình thị phát tài là nhờ có ông cụ Hạ nâng đỡ, thế nên một nửa mạng lưới làm ăn đều phải vượt qua ngưỡng cửa Hạ thị này. Có thể nói, Hạ thị chỉ búng tay cũng có thể gây ảnh hưởng trực tiếp tới những hạng mục nghiên cứu nòng cốt của Trình thị. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Tô Trĩ Yểu biết rõ, chỉ cần người nắm quyền của Hạ thị lúc này là Hạ Tư Dữ ra mặt, chắc chắn Trình thị sẽ ngoan ngoãn thả cô rời đi, đến lúc đó cha cô có bất kỳ ý kiến gì cũng vô dụng, hai trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Nhưng trước mắt Hạ Tư Dữ vẫn không để ý tới cô, anh nhìn cô giống như nhìn một đứa trẻ mới ba tuổi vậy. Nếu muốn cùng anh có chút tình cảm đến mức độ kia, quả thực rất khó khăn.

Tô Trĩ Yểu cau mày, mơ màng suy nghĩ.

Cô phải nghĩ ra biện pháp...

Mải suy nghĩ tới chuyện tấn công người đàn ông vô tình Hạ Tư Dữ, Tô Trĩ Yểu hoàn toàn quên mất chuyện bị theo dõi ở bãi đậu xe.



Tối thứ năm, Nhà hát lớn Bắc Kinh.

Phòng hát Opera với thiết kế theo hình mẫu giọt nước được chọn làm nơi tổ chức đấu giá, bên trong được đặt hàng trăm chiếc ghế màu đỏ ruby, toàn bộ bóng đèn trên dưới đều được bật sáng, ánh đèn vàng chiếu xuống khiến đại sảnh rộng lớn càng trở nên tráng lệ và lộng lẫy hơn.

Buổi đấu giá tối hôm nay không giống bình thường. Mặc dù xuất phát từ mục đích làm từ thiện, hơn nữa còn do các nhà đấu giá hàng đầu Trung - Pháp phối hợp tổ chức, thế nên hầu hết các khách mời đều tự mình đến dự chứ không hề ủy thác.

Dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để nâng cao hình ảnh và danh tiếng.

Lúc Tô Trĩ Yểu được nhân viên công tác đón vào phòng đấu giá, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tô Mạn Lộ đang đứng ở khu nghỉ ngơi.

Cô ta cầm một chiếc ly đế cao, đứng cùng một chỗ với mấy tổng giám đốc thành công giàu có nói nói cười cười, chiếc váy hai dây màu đỏ rực bó sát người trông vừa gợi cảm vừa phô trương.

Như có điềm báo, Tô Mạn Lộ nhìn xuyên qua đám khách khứa qua lại chạm mắt với cô ở phía xa, đồng thời cũng bị sự xuất hiện của cô mà ngây người trong giây lát.

Tô Trĩ Yểu không muốn giả vờ giả vịt nên không thèm để ý tới cô ta, cô giẫm trên đôi giày cao gót đi tới chỗ ngồi của mình.

Hai người không hợp nhau, đây là sự thật được cả giới công nhận.

Trong vòng tự nhiên cũng chia thành hai nhóm, nhóm chính thì thổi phồng Tô Trĩ Yểu, dù sao cô cũng là con gái ruột của nhà họ Tô. Hầu hết các cô chiêu đều bài xích con riêng, rất coi trọng xuất thân, người nào lại cảm thấy vui vẻ khi phải nịnh bợ một đứa con gái riêng tự hạ thấp giá trị bản thân cơ chứ.

Nhóm nhỏ còn lại rất đố kỵ Tô Trĩ Yểu, cũng có người có chút quan hệ với cô, tính cách có phần bất đồng, rất hợp tình hợp lý mà thân thiết với Tô Mạn Lộ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương