Khoảng cách lập tức bị rút ngắn, hơi thở của Tô Trĩ Yểu bị mùi gỗ mun nhàn nhạt xâm chiếm, hương thơm hay giọng điệu cũng giống như đêm đó, lúc tới gần, cô phát hiện mùi này xuất hiện từ quần áo của anh.

Không giống với hương nước hoa, mùi gỗ trên người của anh sạch sẽ lại trầm ấm, có thể áp chế sự lạnh lẽo trên người anh.

Có lẽ quần áo của anh đều được hộ lý xử lý bằng hương gỗ mun sau khi giặt.

Thật ra lúc tới gần anh, trong lòng Tô Trĩ Yểu đã đánh trống lui quân, lập tức muốn lui né về phía sau. Nhưng lúc mùi gỗ mun riêng biệt của anh xộc thẳng vào mũi, cô bất chợt mất cảnh giác.

Cũng chính vào khoảnh khắc xuất thần này, trong đầu lại nảy sinh nhiều vọng tưởng càng khiến trái tim cô loạn nhịp, không hề báo trước, bắt đầu xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.

Cô hiểu rất rõ tình hình lúc này, ngoại trừ người trước mặt ra, ai cũng không giúp được cô, cũng sẽ không giúp cô.

Đầu của Tô Trĩ Yểu đau nhức dữ dội, vừa mất khống chế vừa tỉnh táo hy vọng vào người ở ngay trước mặt.

Cô đơn giản nghĩ, đây là một canh bạc.

Cược thắng, thủy triều sẽ dâng lên đầy hai bên bờ sông mênh mông, cho dù không thành công, liệu tình hình có tồi tệ hơn tình hình lúc bấy giờ không?

Không thể.

Vì thế tại sao cô lại không thử xem.

Tô Trĩ Yểu nép trước người anh, sau đó không buồn nhúc nhích, hồi hộp tới mức co rút đầu ngón tay, tất cả các giác quan đều trở nên tê liệt.

May mà người này cũng được coi là lịch sự, không lập tức đẩy cô ra.

Có thể quyết đoán đưa người cha ăn tham ô nhận hối lộ của mình đi ăn cơm tù, tự tay quét sạch đám phe cánh trong nội bộ, dùng hai năm ngắn ngủi cùng thủ đoạn kiên quyết chỉnh đốn đám cáo già quản lý cấp cao ăn không ngồi rồi của Hạ Thị.

Nhà tư bản như Hạ Tư Dữ, gần như không có thời điểm không kiềm chế được , cũng sẽ không đánh mất chừng mực.

Vì thế Tô Trĩ Yểu biết, dù người đàn ông sau lưng có nói khàn cả giọng cũng không có ích gì, cũng sẽ không tới lượt cô cầu xin vô ích thay anh ta.

Một hai phút trôi qua, có lẽ còn lâu hơn, lâu đến mức gần như không còn bất kỳ tiếng động nào, tay Tô Trĩ Yểu đặt hai bên mới từ từ tuột xuống, nắm lấy một góc vạt áo khoác của anh rồi giật nhẹ hai lần.

Lúc ngẩng đầu lên, Hạ Tư Dữ đang cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt u ám chiếm lấy cô, lãnh đạm nhưng không chứa đựng vẻ tàn nhẫn như lúc xử lý người kia.

"Xong rồi ư..." Tô Trĩ Yểu đối diện với ánh mắt của anh, tỏ vẻ sợ hãi yếu đuối nửa thật nửa giả.

Đôi mắt hẹp dài của Hạ Tư Dữ khẽ nheo lại.

Cô có một đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp, cong cong mềm mại bên, con ngươi có màu sữa hạt dẻ nhạt, rất ẩm ướt, mang vẻ thuần khiết.

Thoạt nhìn trông có vẻ tâm cơ, nhưng nếu nhìn lại kĩ sẽ thấy đó chỉ là hiểu lầm, ánh mắt của cô dường như rất bình thường.

Hai năm trôi qua, trông vẻ ngoài đã trưởng thành hơn nhiều, một phần thiếu nữ ngây ngô đã dần nhạt phai, khí chất thanh tú nhiều hơn. Nhưng vẻ thông minh biết xác định tình hình của cô vẫn không hề thay đổi.

Nhất là bản lĩnh làm ra vẻ ngoan ngoãn này, rõ ràng đã giỏi hơn.

Nhưng Hạ Tư Dữ vẫn thấy ổn.

Anh ghét nhất là kiểu người lòng dạ Bồ Tát ngu ngốc, đặc biệt là những người không thể tự bảo vệ tốt được bản thân mình.

Hạ Tư Dữ phất tay, vệ sĩ thả tay ra, người đàn ông kia dường như không còn chút sức lực nào, ngay cả quỳ cũng không nổi, thoáng cái đã ngã nhào về phía trước rồi nằm la liệt dưới mặt đất.

"Đại ca..." Anh ta run rẩy chìa tay ra, muốn nắm lấy ống quần anh nhưng hiển nhiên vẫn cách rất xa.

Mà Hạ Tư Dữ chỉ lạnh nhạt nhìn xuống: "Tiết kiệm sức để bò tới bệnh viện đi, cánh tay này của cậu có lẽ còn có thể nối lại."

Nói xong, anh vô tình xoay người rời đi.


Giọng nói yếu ớt của người đàn ông phía sau, cuối cùng có một chút hối hận khóc nức nở: "Tôi đáng chết... là tôi khốn nạn vong ân bội nghĩa... Đại ca, tôi xin lỗi anh..."

"Niềm tin chỉ có một lần mà thôi." Hạ Tư Dữ đè thấp giọng, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn: "La Kỳ, cậu hiểu mà."

Sắc mặt của anh hết sức u ám, mỗi một chữ đều vô cùng nhẫn tâm. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

"Tôi ghét nhất là bị người khác lợi dụng!"

Không còn đường lui để cứu vãn nữa, Hạ Tư Dữ sải bước rời đôi đi, bóng lưng lạnh lùng của anh khiến người khác tuyệt vọng.

Tiếc là câu nói cuối cùng kia, lúc đó Tô Trĩ Yểu không hiểu.

Bởi vì bọn họ đang nói tiếng Quảng Đông.

Trong chốc lát Hạ Tư Dữ đã đi xa, Tô Trĩ Yểu không có thời gian để suy nghĩ, vội vã đuổi theo.

Chiếc xe công vụ Bugatti màu đen đúng lúc chạy đến.

Bảo vệ giúp anh kéo cửa ở ghế sau, Hạ Tư Dữ vừa định ngồi vào đột nhiên dừng lại nhớ tới cái gì đó.

Nhìn lại, thì thấy cô gái nọ vẫn đi theo sau anh cách anh hai bước.

Hai tay trắng trẻo mảnh khảnh, cô nắm chặt một cái khăn quàng cổ mỏng màu hồng cánh sen trước người, cằm vùi vào cổ áo nhung, đi đứng rất cẩn thận, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Có lẽ là đã đồng ý với yêu cầu của Zane là chăm sóc cô thật tốt, cũng có thể là nguyên nhân không rõ nào khác, Hạ Tư Dữ dừng lại, xoay người lại hướng về phía cô, chờ cô tự nói ra mục đích của mình.

Thấy anh không bỏ cô lại đi thẳng một mạch, Tô Trĩ Yểu thở phào, ngón tay siết chặt hơi thả lỏng, mặt mày giãn ra.

Cô bày ra một nụ cười, mắt hoa đào lập tức cong cong lên, hiện ra bọng mắt vô cùng xinh đẹp.

Hạ Tư Dữ nhìn cô kĩ hơn.

"Tôi muốn về nhà..."

Tô Trĩ Yểu đè giọng xuống thấp, chớp mắt mấy lần, hai móng vuốt nhỏ còn khép lại, bắt chước theo dáng vẻ một chú mèo con hướng về anh xin xỏ.

Gương mặt Hạ Tư Dữ vẫn không có biểu cảm gì, chờ cô nói xong, anh không nói lời nào vòng qua thân xe, ngồi vào một bên của ghế sau.

Mà cửa xe trước mặt cô vẫn mở.

Như vậy là đã đồng ý cho cô đi nhờ một đoàn đường rồi chăng?

Tô Trĩ Yểu kinh ngạc sững sờ mất một lúc, sợ anh sẽ đổi ý, cô không chút nghĩ ngợi ngồi theo lên xe của anh.

Lúc đó cô cảm giác mình đang trong thần thoại phương tây cổ xưa, bán đi linh hồn, hoàn thành giao dịch Faust với Quỷ Satan.

Chiếc Bugatti chạy khỏi gara, hoà vào dòng xe đông đúc trên đường.

Tuyết lại bắt đầu rơi, hạt tuyết màu trắng bay khắp không trung, trong bóng đêm, dần dần rời xa đại viện Hòa Bình, đến khi không còn trông bóng dáng đại viện nữa, Tô Trĩ Yểu mới dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngồi ngay ngắn lại. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Cô đã âm thầm rời đi, có nên báo bình an không đây...

Tô Trì Yểu bị mù đường, Tô Bách có tư lợi nhưng thương cô cũng là thật, ông không tiếc chi tiêu cho cô, cho máy bay riêng đưa đón cô, cả lộ trình đều có trợ lý đi theo phụ trách, cô lên xe ra ngoài, xuống xe khi hạ cánh, đến giấy phép lái xe cô cũng không cần thi.

Vì vậy khi chiếc xe chạy lên cầu, cô cũng không biết có phải là lái về hướng Phủ Ngự Chương không.

Nhưng Tô Trĩ Yểu cũng không có gì để sợ, dù sao Hạ Tư Dữ cũng không thiếu tiền đem bán cô.

Ngay cả khi tâm trạng của anh trông đặc biệt u ám, anh chống tay vịn lên thành ghế, Tô Trĩ Yểu vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, lạnh đến mức không khí gần như đóng băng.


Chiếc xe thương vụ cao cấp bản giới hạn trên thế giới có không gian rất rộng rãi, nội thất sang trọng, ngồi lên cũng rất thoải mái. Tuy nhiên lại không bật radio, tạo nên sự yên tĩnh đến đáng sợ. Tô Trĩ Yểu cũng không tìm được cơ hội làm thân.

Cô nhìn trộm sang trái một cái.

Người đàn ông khoanh tay, bắt chéo chân, nhắm mặt dựa vào lưng ghế, kể từ lúc ở bãi đậu xe vẻ mặt đã không được tốt cho lắm.

Tô Trĩ Yểu không dám làm phiền anh.

Theo những câu chuyện thần thoại phương Tây, muốn ký khế ước với ma quỷ thì không được khiến ma quỷ tức giận.

Cô cẩn thận nghiêm túc thực hiện nguyên tắc.

Cũng may không khí này không kéo dài quá lâu, trợ lý Từ ngồi ở ghế phụ lái phá tan đi bầu không khí lạnh lẽo: “Thưa anh.”

Người nào đó thốt ra một chữ: “Nói.”

“Tối nay anh Thịnh gọi điện tới, nói rằng nếu anh có thời gian thì thứ năm thay anh ấy tham gia một buổi đấu giá từ thiện.” Trợ lý đặc biệt thành thật nói.

Hạ Tư Dữ vẫn nhắm mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có món đồ cậu ta muốn không thể lấy được sao? Cần tôi ra mặt ư?”

Trợ lý Từ trả lời: “Điều này... Tôi cũng không rõ.”

Đến đây, Tô Trĩ Yểu thầm nghĩ.

Phải công nhận rằng tiếng Quảng Đông của anh rất hay, khiến tim người ta không khỏi loạn nhịp, nhưng không thể nói tiếng phổ thông sao?

Làm sao cô có thể chen vào được chứ.

Huống hồ, trước đây toàn chỉ có người khác dính lấy cô. Chuyện chủ động lôi kéo đàn ông này, cô không thể nào làm được.

“... Ừm, có thể nghe nhạc không?”

Một giọng nói dịu dàng khẽ vang lên, mang theo sự thăm dò rất đúng nơi đúng chỗ, tham dự vào cuộc trò chuyện của họ.

Theo bản năng trợ lý Từ quay đầu quan sát vẻ mặt Hạ Tư Dữ, không thấy anh có ý phản đối, mới hỏi: “Cô Tô muốn nghe bài gì?”

Tô Trĩ Yểu trầm ngâm, cân nhắc một lúc rồi nói: “Alice đi, là đoạn Alice bị rơi vào động thỏ ấy...”

Vừa nói, cô vô thức thở dài.

Trợ lý Từ ngây người.

Tiếng thở dài đầy bất lực này khiến anh ấy cảm thấy dường như cô gái này đang ám chỉ điều gì đó nhưng bản thân anh ấy lại không hiểu rõ được. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Hạ Tư Dữ chậm rãi nâng mi mắt lên, ghé mắt nhìn sang bên cạnh.

Phát hiện anh đang nhìn mình, Tô Trĩ Yểu mím môi cười, có chút ngây ngô nói với anh: “Bình thường hai người cũng nói chuyện như vậy sao? Không nói tiếng phổ thông à?”

Hạ Tư Dữ nghiêng người nhìn ánh sáng từ cửa sổ bên trái hắt vào, trong bóng tối đường nét góc cạnh của anh càng trở nên rõ ràng hơn. Anh vẫn im lặng, chỉ hờ hững nhìn cô.

“Tôi không rành tiếng Quảng Đông, nên thấy hơi chóng mặt...”

Tô Trĩ Yểu nhìn anh, muốn truyền đạt ý tứ của mình với anh. Anh xem dáng vẻ mơ màng của cô có giống Alice bị rơi vào động thỏ không?

Khi xe xuống xa lộ, đi qua cột đèn giao thông, ánh sáng và bóng tối bên ngoài chập chờn phản chiếu vào mặt anh. Vào khoảnh khắc được chiếu sáng, Tô Trĩ Yểu có thể nhìn rõ mắt anh.

Không có chút tình cảm, cũng vì vậy càng trở nên đáng sợ hơn. Ánh mắt của anh tựa như thần chết, chỉ cần đảo sang là có thể rút da xé thịt kẻ khác.


Giống như một lời cảnh tỉnh, còn nói nhảm nữa sẽ vứt cô xuống xe.

Tiếng còi từ mọi hướng cắt ngang dòng suy nghĩ, trái tim Tô Trĩ Yểu đập mạnh, lập tức nuốt lại lời tiếp theo vào trong lòng: “Chóng mặt quá... Chắc là do tôi buồn ngủ.”

Cô mỉm cười né tránh ánh mắt ấy, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.

Người này rất đẹp trai nhưng cũng thật đáng sợ.

Nếu biết sớm thì nói thẳng ra còn hơn. Bây giờ thì tốt rồi, anh không hiểu cô có ý gì, khiến cô trông thật ngốc nghếch.

Tim Tô Trĩ Yểu đập mạnh, giống như trải qua một trận giao đấu giữa hai bên quá chênh lệch về sức mạnh. Nhiệt độ trong xe rất cao, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, bàn tay lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Cô nới lỏng chiếc khăn nhưng không vẫn có hiệu quả, hơi thở ấm nóng khiến cô như ngạt thở.

Tô Trĩ Yểu nắm lấy cổ áo dày của chiếc áo khoác nỉ, cô không ngừng do dự, lặng lẽ nhìn lén anh rồi xoay lại, sau đó lại nhìn lén anh.

“Nhìn đến nghiện rồi à?” Hạ Tư Dữ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vốn lạnh lùng lại có chút không vui.

Bị bắt được, Tô Trĩ Yểu không khỏi rùng mình, ấp a ấp úng nói: “Tôi, tôi muốn cởi áo khoác.”

“Nóng...” Cô nói rất nhỏ, nghe có vẻ tội nghiệp.

Hạ Tư Dữ khẽ cau mày.

Cởi áo khoác còn phải xin ý kiến của anh, không biết còn tưởng cô muốn hiến thân ở đây, cởi đồ cho anh xem.

Hạ Tư Dữ khoanh tay trên đùi, hướng ánh mắt về phía cửa sổ, giọng nói đều đều, trên khuôn mặt không chút cảm xúc.

“Cởi đi.”

Từ này khiến cho bầu không khí trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu, biết là ý gì nhưng không khí đột nhiên có phần nóng bức cùng chút ám muội mập mờ.

Tô Trĩ Yểu cũng không làm gì thừa thãi, cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra ôm vào trong lòng, trong nháy mắt thấy thoải mái hơn nhiều.

Xong xuôi hết tất cả mọi việc, cô bỗng nhiên trở nên luống cuống, quyết định giả vờ chuyển sang chủ đề khác, hướng về phía ghế phụ hỏi: “Cho hỏi có khăn ướt không?”

Trợ lý Từ xốc lại tinh thần, xác nhận với cô: “Cô cần khăn ướt sao?”

Tô Trĩ Yểu khẽ nói: “Ừ, giày tôi bị bẩn.”

“À, có đây.” Trợ lý Từ không chút do dự, lập tức lấy ra một gói khăn ướt trong hộp đựng đồ, đưa cho cô gái nhỏ ngồi ở phía sau: “Của cô đây.”

Tô Trĩ Yểu nhận lấy, dịu dàng nói: “Phải xưng hô với anh thế nào đây?”

“Tôi là Từ Giới, là trợ lý hành chính đặc biệt của anh Hạ.” Từ Giới tự giới thiệu.

Tô Trĩ Yểu mỉm cười: “Cảm ơn anh, trợ lý Từ.”

“Cô khách sáo quá rồi.” Từ Giới cười đáp lại, thầm nghĩ lời đồn đại quả là có thật. Cô Tô này đúng là kiểu người vừa xinh đẹp lại lịch sự nhưng không kiêu ngạo hiếm có trong giới thượng lưu.

Tô Trĩ Yểu cúi xuống, dùng chiếc khăn ướt gấp gọn lau nhẹ đôi bốt bằng da cừu, rất kiên nhẫn lau bốn năm lần cho đến khi không còn vết bẩn nào. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. Sau khi hoàn thành, cô lại ngồi dậy, rút ra tờ mới để lau sạch từng ngón tay tinh xảo của mình, từ kẽ tay đến móng tay.

Đôi bàn tay có khả năng đánh đàn piano với những khớp xương mảnh mai, trắng nõn giống như chỉ khẽ dùng sức một chút đã có thể bị trầy da.

Cuối cùng, Tô Trĩ Yểu gói gọn gàng đống khăn ướt đã sử dụng bằng một chiếc khăn sạch khác ở bên ngoài.

Tư Giới rất tinh ý, quay lại nhận lấy bọc khăn giấy trong tay mà cô đang định ném xuống xe: “Cô cứ đưa cho tôi.”

“Làm phiền anh rồi.” Tô Trĩ Yểu lịch sự mỉm cười, không khách sáo.

“Điều tôi nên làm mà thôi.”

Hạ Tư Dữ tập trung quan sát cô một lúc, chỉ cảm thấy con gái thật nhiều chuyện.

Không quan tâm đến cô nữa, anh lấy điện thoại ra, đích thân gọi điện.

“Ông chủ Hạ, đang đi cùng em gái khác còn có thời gian gọi điện cho tôi à. Sao lại không tinh ý như vậy?” Người bên kia châm chọc anh đang nói giọng Bắc Kinh.


“Em gái?” Hạ Tư Dữ thản nhiên trả lời, tình cờ ghé mắt nhìn sang bên cạnh.

Nghe thấy anh nói tiếng phổ thông, giọng nói ở bên kia điện thoại lại lúc rõ lúc không. Tô Trĩ Yểu lấy lại tinh thần, lặng lẽ vểnh tai lên nghe.

“Vừa nãy tôi ăn cơm cùng vợ ở đại viện Hòa Bình, nhìn thấy xe của cậu.” Thịnh Tam trong điện thoại trêu chọc, im lặng hai giây rồi hỏi anh với vẻ thâm sâu: “Không sao chứ?”

Biết anh ấy đang hỏi chuyện La Kỳ, hàng mi của Hạ Tư Dữ khép hờ, che nửa đôi mắt đen láy của anh: “Chút chuyện vặt vãnh, không đáng để coi trọng.”

Thịnh Tam bật cười, không hỏi thêm.

Đối phương có lẽ đang hút thuốc lá, phả ra một tầng khói, lười biếng nói: “Thứ năm ở nhà hát, cậu phải chụp ảnh cặp kim cương hồng giúp tôi đấy.”

Hạ Tư Dữ cười đểu: “Tôi rảnh lắm sao?”

“Không phải ông chủ Hạ còn nợ ơn tôi à?” Thịnh Tam không chút sợ hãi, chậm rãi cười nói: “Đã lấy lòng cô gái nhỏ cho cậu rồi, cậu giúp tôi lấy lòng vợ tôi, không quá đáng chứ?”

Anh ấy nói hôm ấy mình không rảnh, phải đi nghỉ mát cùng vợ. Còn nói, người già độc thân vạn năm như anh không hiểu được thú vui tao nhã như vậy đâu.

Đầu lưỡi Hạ Tư Dữ chạm vào kẽ răng, lập tức cúp máy.

“Anh định đến hội đấu giá ở nhà hát sao?”

Có một giọng nói rất nhỏ vang bên tai, giọng điệu cẩn thận dò hỏi, len lỏi trong bóng đêm giống như tiếng nỉ non của người đầu ấp tay gối.

Hạ Tư Dữ khựng lại, quay sang nhìn cô.

Tối hôm nay cô trang điểm rất nhạt, trong đêm lại càng dịu dàng thuần khiết hơn. Một lọn tóc xoăn buông xõa xuống cắm, lúc cô hành động đáng yêu trông rất ngây thơ và trẻ con. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

“Làm sao?” Hạ Tư Dữ vẫn khá kiên nhẫn.

Hai từ ngắn ngủi lại khiến Tô Trĩ Yểu cảm thấy giọng điệu anh có vẻ không thiện chí, vì vậy khẽ lắc đầu vài cái, nhẹ nhàng cười gượng: “Vô tình nghe được cuộc gọi của anh, nên đoán vậy.”

Thấy cô không muốn nói gì thêm, Hạ Tư Dữ ngả người về phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, xem cô như không tồn tại.

Tô Trĩ Yểu mím môi, cảm thấy thật thất bại.

Chiêu làm bộ ngoan ngoãn này không có tác dụng, đừng nói là anh không biết yêu đấy nhé...

Tô Trĩ Yểu thầm oán giận, chống cằm dựa vào cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe lái vào một con hẻm vắng vẻ trông rất xa lạ, cô hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đường đến Phủ Ngự Chương sao?”

Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng nói: “Bây giờ mới hỏi, muộn rồi.”

Tô Trĩ Yểu ngạc nhiên quay đầu, anh vẫn ung dung nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi nhận ra tình hình có chút không ổn lắm, chỉ vài giây Tô Trĩ Yểu đã tưởng tượng ra hàng ngàn khả năng trong đầu. Chỉ bắt gặp anh xử lý đàn em thôi mà, có đến mức phải giết người diệt khẩu không?

Nghĩ lại thì hình như anh cũng không phải là không làm được những chuyện này.

Trái tim của Tô Trĩ Yểu khẽ chùng xuống.

“Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Tôi sẽ không nói ra đâu... Với lại, với lại anh ta cũng không gặp gì nguy hiểm đến tính mạng...”

Cô khẽ cắn môi dưới, kéo lê âm cuối với vẻ vô tội. Một mặt có trực giác rằng anh chỉ đang hù doạ mình, một mặt lại lo rằng mình có thể nghĩ sai, khiến trong lòng cô thấp thỏm không yên.

“Hạ Tư Dữ.”

“Hạ Tư Dữ...”

Tiếng huyên thuyên không ngớt bên tai, ồn ào khiến anh không yên. Hạ Tư Dữ thở ra một hơi thiếu kiên nhẫn, mở mắt ra, quay đầu lại, chống khuỷu tay phải lên hộp tay vịn, rướn thân trên về phía trước, quay sang phía cô, chặn đi ánh sáng rực rỡ xuất hiện bên ngoài cửa xe.

Lúc này là trực diện, mặt đối mặt.

Khi cúi đầu nhìn cô, cô rúc về phía sau, nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt vô cùng tủi thân.

“Đến nhà cô rồi.” Hạ Tư Dữ dừng một lúc, chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một: “Cô Alice à.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương