Si tình làm sao mà thành
-
Chương 7:
Bắc Kinh rộng như vậy, nào có nhiều lần vô tình gặp gỡ như thế. Tuy vậy nhưng muốn tìm anh rất dễ, một người luôn nổi bật như anh, trong giới chưa bao giờ thiếu các cô gái theo dõi động tĩnh của anh.
Ví dụ như trước tết nguyên đán, Hạ Tư Dữ đã quay về Hồng Kông.
Anh xuất hiện trong tiệc mừng cuối năm ở trụ sở chính của Hạ Thị, chiếc kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao, áo sơ mi trắng kết hợp với áo gile, vest kiểu Anh màu xám. Một bức ảnh chụp tại hiện trường nhanh chóng lan truyền rộng rãi giữa các cô nàng trong giới thượng lưu, đám cô chiêu yêu thích vẻ bề ngoài đó đến phát điên gần như vứt hết liêm sỉ, ra sức bày tỏ niềm yêu thích của mình đối với anh trong nhóm chat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên Tô Trĩ Yểu cũng nhìn thấy bức ảnh đó trong nhóm.
Trong ảnh, anh vẫn mang bộ dạng bất cần, trên đôi chân dài là vòng eo hẹp, tay áo xắn lên để lộ ra cánh tay rắn chắc đẹp đẽ, bàn tay xòe ra đặt trên bàn. Tư thế nhàn nhã đọc lướt qua báo cáo của anh khiến toát lên vẻ đẹp ưu nhã vô cùng quyến rũ, vĩnh viễn là sự tồn tại nổi bật nhất trong biển người.
Thậm chí trong nhóm còn có cô gái bắt đầu nửa thật nửa giả đùa nói rằng muốn nhập hồn vào tờ báo cáo đó để bị anh đè dưới thân.
Tô Trĩ Yểu chống cằm, nhìn chằm chằm bức ảnh đó rất lâu.
Bỗng nhiên có một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu cô lại tràn ngập những suy nghĩ hết sức hoang đường kia.
Cô không nhịn được mà nghĩ, làm thế nào để có gì đó với anh…
Gần đến cuối năm, trong giới thường xuyên tụ tập tiệc tùng, Tô Trĩ Yểu không có hứng thú nhưng những lời mời dự tiệc vẫn rất nhiều, cô không thể từ chối hết. Trong lòng dần cảm thấy thật phiền phức, chuyện đáng để vui mừng nhất trong khoảng thời gian này là nhận được tấm vé tham dự lễ hội âm nhạc piano quốc tế được tổ chức tại Hồng Kông do ban tổ chức gửi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, Tô Bách tổ chức tiệc tại đại viện Hòa Bình, hẹn gặp với người nhà họ Trình, trai gái hai bên không ai được vắng mặt.
Tô Trĩ Yểu vốn không muốn đi nhưng Tô Bách lại không cho phép cô từ chối.
Bữa cơm này, nếu không ngoài dự đoán thì đây là Hồng Môn Yến của cô. Có lẽ việc trước đó cô làm loạn đòi hủy hợp đồng đã khiến ông tỉnh táo lại nên Tô Bách nóng lòng muốn đẩy nhanh tiến độ mối hôn sự giữa cô và Trình Giác. Tô Mạn Lộ khéo léo phụ họa theo, trái lại Ôn Trúc Âm chỉ im lặng ngồi một bên.
Cha mẹ nhà họ Trình cũng rất hài lòng về cô.
Cô giống như một món hàng bị bọn họ đặt lên bàn cân.
Tô Trĩ Yểu nghe đến mức cảm thấy phiền lòng, một bàn đầy thức ăn cung đình vô cùng phong phú nhưng cô lại không muốn ăn, cô dứt khoát đứng dậy, nở một nụ cười xuất phát từ phép lịch sự của mình: “Hơi ngột ngạt, bác trai, bác gái, cháu ra ngoài hít thở một chút.”
“Anh đi cùng em.” Trình Giác kéo áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy.
Mẹ Trình thấy vậy cười, nói: “Phải đó, Yểu Yểu muốn đi đâu, để A Giác đi cùng cháu.”
“Không cần đâu, cảm ơn bác gái.” Tô Trĩ Yểu quàng khăn, không đợi bọn họ nói tiếp, cô cầm áo khoác lông cừu đi thẳng ra khỏi phòng riêng.
Bắc Kinh hiếm khi có mấy ngày nắng ráo, tối nay lại bắt đầu xuất hiện những cơn tuyết nhỏ. Tô Trĩ Yểu không muốn hứng gió lạnh nên đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Cô muốn về nhà, vừa đi vừa cúi đầu gửi địa chỉ cho chú Dương, bảo ông ấy qua đón mình.
Lúc đó hầm đỗ xe gần như không có người, sân đỗ rất lớn, đi bộ cũng có thể nghe thấy tiếng vọng bước chân của chính mình.
Mùa đông hết pin nhanh không tưởng, cô còn chưa kịp gửi định vị thành công thì điện thoại đã tắt nguồn vì pin yếu. Tô Trĩ Yểu cạn lời, cất điện thoại vào trong túi áo, coi như không có gì, chuẩn bị quay lại phòng riêng.
Sau lưng có một tiếng “bịch” rất nhẹ.
Cô vô thức quay đầu, ánh đèn mờ ảo trong hầm đỗ xe rất tối, trừ những chiếc xe trống không ra thì nhìn mãi vẫn không thấy tận cùng.
Cô còn cho rằng bản thân mình nghe nhầm, lúc quay đầu lại, cô bỗng nhiên nhìn thấy nửa đôi giày da nam màu nâu lộ ra từ đằng sau chiếc xe địa hình cách đó vài mét.
Có người đang trốn ở đó.
Tô Trĩ Yểu nín thở, cô thử tiến lên vài bước, cẩn thận phân biệt tiếng động phía sau, xác định rằng chắc chắn người đó đang đi theo mình.
Tim cô đập thình thịch, bước chân trong vô thức trở nên nhanh hơn, cảm giác người đằng sau đi theo càng lúc càng gần, cô gần như bắt đầu chạy chậm. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
“Đại ca, tôi sai rồi… Tôi biết sai rồi…”
Phía xa có tiếng nói chuyện vang lên, có vẻ như nơi đó có nhiều người. Tô Trĩ Yểu vội vàng chạy về phía đó, cuối cùng chạy tới một góc không có xe. Cô vội vàng dừng lại, bị cảnh tượng trước mắt dạo ngây người.
Quần áo của người đàn ông nhăn nhúm, mặt mũi bầm dập, mở miệng ra đều là máu. Anh ta đang bị vài vệ sĩ lực lưỡng túm lấy tay và cổ, bì đè quỳ sụp xuống mặt đất.
Rõ ràng đám người kia còn nguy hiểm hơn.
Tô Trĩ Yểu thở hổn hển, cô nhận ra bản thân vừa thoát khỏi miệng hổ đã rơi vào ổ sói, không kịp nghĩ ngợi gì liền lui về sau hai bước, có ý định muốn bỏ chạy.
Vừa quay người, một khuôn mặt quen thuộc đã đập vào mắt cô.
Đường nét sắc bén, khuôn mặt ưu tú, đôi mắt sâu nhưng có hồn.
… Hạ Tư Dữ.
Vào giây phút nhìn thấy anh đó, Tô Trĩ Yểu bỗng chốc dừng bước, ngẩng đầu lên, không nghĩ tới anh lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Đáy mắt Hạ Tư Dữ không chút cảm xúc, giây phút đối mắt với cô, anh di chuyển tầm mắt, trong mắt dường như chỉ có sự lạnh lùng, liếc nhìn người đàn ông bị đè dưới mặt đất.
Không nói lời nào dư thừa, anh bước qua người cô, đi về phía bên kia.
Nhưng có lẽ là do bị dọa sợ hoặc do cô vội vã chạy trốn, khiến hô hấp hơi khó khăn. Cô dùng sức hít thở, tim đập như sấm.
Vào lúc Hạ Tư Dữ chuẩn bị lướt qua, cô vội vàng giơ tay kéo tay áo của anh lại.
“Hạ Tư Dữ…” Tô Trĩ Yểu buột miệng gọi tên anh.
Không thể nói cô hoàn toàn không có suy nghĩ riêng, dù sao cô có ý nghĩ đối với anh không chỉ một lần. Nhưng lúc đó ý chí muốn sống sót vẫn nhiều hơn cả.
Hạ Tư Dữ bị ép phải dừng bước.
Chợt dừng lại hai giây, anh chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhánh đó nhìn cô.
Cô gái cẩn thận từng chút ngẩng đầu lên, lông mi khẽ run nhẹ, mái tóc rối tung, khăn quàng cổ cũng bung ra, hai má cô trắng bệch, đôi mắt nhìn anh với vẻ đáng thương.
Trông dáng vẻ như đang rất sợ hãi.
“Hình như có người đi theo tôi, tôi hơi sợ… anh…” Có thể đừng đi được không.
Giọng nói cũng rất nhỏ, mang theo sự sợ hãi và chút âm mũi, chữ cuối cùng vừa yếu ớt vừa kéo dài. Có một khoảnh khắc dáng vẻ ấy giống y như năm đó cô bị anh dọa sợ phát khóc ở New York.
Hạ Tư Dữ đứng im bất động.
Cô gái hai mươi tuổi dùng ánh mắt van xin nhìn anh, cho dù Zane không nhờ vả thì có lẽ anh cũng sẽ hơi động lòng trắc ẩn.
Hạ Tư Dữ cụp mắt, im lặng một hồi không để tâm đến cô. Tô Trĩ Yểu cho rằng anh không muốn lo chuyện bao đồng của cô, ngón tay xấu hổ trượt dần xuống, từng chút một buông tay áo anh ra. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Vào lúc tay cô sắp buông xuống, anh trầm giọng, chậm rãi lên tiếng: “Bịt tai lại.”
Tô Trĩ Yểu sững sờ, ngẩng đầu, muốn suy xét ý nghĩa câu nói này của anh. Nhưng ánh mắt anh đã nhìn về phía sau lưng cô.
“Đừng quay đầu.” Giọng Hạ Tư Dữ vẫn trầm thấp, lạnh lùng như cũ, dường như trong lời nói còn chứa hàm ý khác.
Hoặc là nghe lời, hoặc là cút.
Tô Trĩ Yểu không dám nghĩ nhiều, cô đưa tay, ngoan ngoãn bịt hai tai lại.
“Đại ca, tha cho tôi đi, tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi, tôi cũng không muốn hại anh…”
Cách một lòng bàn tay, Tô Trĩ Yểu vẫn mang máng nghe được chút âm thanh.
Người đàn ông quỳ sau lưng đó nói tiếng Quảng Đông, có vẻ như đang cầu xin anh hết lần này đến lần khác.
Người này đã phạm vào điều kiêng kị gì của anh sao?
Tô Trĩ Yểu ngước mắt nhìn anh.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, không để lộ ra chút cảm xúc nào, cặp kính phong ấn khí thế bức người của anh. Lúc anh không đeo kính, trong mắt chỉ sót lại sự lạnh lùng vô cùng tuyệt tình, hơi lạnh trong đáy mắt lan đến lông mày.
Tô Trĩ Yểu thấy anh lạnh lùng ghé mắt nhìn một cái, cô nhanh chóng bịt tai, khiến xung quanh chỉ còn sót lại tiếng ù ù, loáng thoáng trộn lẫn vài tiếng kêu đau đớn, thảm thiết.
Chắc là vệ sĩ đã nhận được chỉ thị của anh, bắt đầu trừng phạt người kia rồi.
Dáng người anh cao ráo thẳng thắn, đứng trước mặt cô, sắc mặt u ám, bàn tay chậm rãi chống lưng. Không biết là anh đang thưởng thức cảnh tượng thanh lý môn hộ hay là đang mất kiên nhẫn, ngón trỏ gõ liên tục.
Tô Trĩ Yểu nhìn anh không chớp mắt, nhìn gần mới phát hiện ra rằng, hóa ra đuôi mắt phải của anh có một nốt ruồi lệ rất nhạt.
Đến cả sự hung ác, nham hiểm cũng nhuộm thêm vài phần quyến rũ.
Cô lắng nghe hơi thở và nhịp tim khó của mình, lòng bàn tay thêm một tầng mồ hôi mỏng.
Sẽ không xảy ra án mạng chứ…
Tô Trĩ Yểu bỗng nhiên cảm thấy khó tin khi bản thân lại cầu xin anh ở cùng mình, rõ ràng anh mới là người đáng sợ nhất.
Nhận thấy cô gái vẫn luôn nhìn mình, Hạ Tư Dữ thu hồi tầm mắt, ánh mắt dần di chuyển lại gần, tập trung lên khuôn mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Tô Trĩ Yểu đập thình thịch, vẫn còn ngây ra đó, sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đánh đập nặng nề. Cô bị dọa sợ, theo bản năng khẽ run rẩy.
Cô dùng sức bịt chặt tai mình lại, đầu cúi cực thấp, hai mắt nhìn xuống đôi giày da đen bóng của anh, giày cô chỉ cách giày của anh một bước.
Trong lòng đột nhiên có một giọng nói thì thầm với cô rằng, anh đang ở ngay trước mặt cô, sẽ không biến mất.
Sau đó, một sức mạnh vô hình thúc giục cô mau nghĩ cách để có gì đó với anh, làm sao để có gì đó với anh…Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Tô Trĩ Yểu nhìn chằm chằm đôi giày da của anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Mũi chân không nghe theo sự điều khiển mà cử động, cô chậm rãi, thấp thỏm từ từ dịch về phía trước một chút.
Không bị anh đẩy ra.
Cô dịch thêm một chút.
Anh không có phản ứng gì, vậy thì cô lại dịch thêm một chút…
Lặng lẽ dịch lại gần, không biết từ lúc nào, chóp mũi cô đã sắp chạm vào vị trí cúc áo sơ mi thứ hai của người đàn ông.
Từ đầu đến cuối Hạ Tư Dữ chỉ cụp mắt nhìn, cứ nhìn cô lén lút ghé sát vào người mình từng chút một như vậy.
Những cô gái có tâm tư với anh trước nay chỉ có đi mà không có về, vẻ mặt anh không hề thay đổi, không có bất kỳ phản ứng nào, cứ lặng lẽ theo dõi xem cô gái này rốt cuộc có ý định gì, hay là, cô có thể làm đến bước nào.
Không nghĩ tới, lúc chỉ còn một chút nữa thôi có thể dựa vào ngực anh cô đột nhiên đứng im, không cử động nữa. Cô cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ đứng im trước mặt anh.
Giống như đã trốn được vào trong lòng anh nhưng dường như lại không phải.
Cơ thể cô mềm mại, mảnh khảnh. Tư thế này giống như một chú thỏ tai cụp yếu ớt, sau khi bị doạ sợ liền ngoan ngoãn, dịu dàng cọ vào người chủ nhân của mình, muốn được ôm ấp, an ủi. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.
Một giây trước, Hạ Tư Dữ còn không để ý.
Cô gái chỉ có chút bản lĩnh như vậy còn học người khác làm ra loại chuyện này.
Kết quả, cô gái vừa hít thở, hơi thở hổn hển nhẹ nhàng từ cánh mũi xuyên qua lớp vải mỏng, chui vào áo anh.
Giây tiếp theo.
Nơi xương quai xanh của anh bỗng chốc cảm nhận được hơi ấm, cảm giác đó giống như tai thỏ đầy lông chui vào trong cổ áo anh, cố ý quệt qua quệt lại bên trong…
Ngón tay đang gõ của Hạ Tư Dữ trong vô thức dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook