Sau khi Tô Trĩ Yểu sửng sốt, khóe môi chợt cong nhẹ lên: “Ồ.”

Hạ Tư Dữ trả lời tùy ý, không hề quan tâm, cầm ly trà lên, ánh mắt thoáng thấy cô gái còn đang mỉm cười, anh hơi khựng lại.

“Cám ơn anh, chúc mừng Tư Dữ.” Tâm trạng Tô Trĩ Yểu vui sướng, bưng ly trà hoa hồng sữa dừa lên, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Tư Dữ không đáp, uống một ngụm trà lài, đặt ly xuống bàn, hai tay đan nhau để trên mặt bàn, khoanh chân lại, ngả người về sau tựa vào lưng ghế, lười nhác nhìn cô đánh giá.

Cô được giáo dục tốt, vóc dáng rất đẹp, kể cả khi ngồi lưng eo đều thẳng, cẩn thận bưng một ly thủy tinh ấm áp đưa đến bên môi nhấp nhẹ, rất quy củ.

Nếu trong thời cổ đại chính là một cô gái trong khuê phòng được nuông chiều, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một danh môn khuê tú ngây thơ.

Thấy cô nhìn xuống, tập trung uống trà, Hạ Tư Dữ không làm phiền nhưng không có ý định để cô uống hết, xem như nể tình đợi cô hai phút, anh mới từ từ bàn vào việc chính: “Có phải cô Tô mạo hiểm quá không?”

Tô Trĩ Yểu mơ màng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng: “À.”

Hạ Tư Dữ không thích chơi trò quanh co với cô: “Nếu đêm nay tôi nhất định phải có được cặp kim cương đó, cô định thế nào?”

Tô Trĩ Yểu hơi giật mình, may mà cô phản ứng kịp, anh không phải đang nói đùa với cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trĩ Yểu từng tính đến hậu quả, cô kêu giá không quá ba lần với anh, nếu anh không chịu cô sẽ bỏ cuộc, sau đó chơi xấu, lên án anh.

Cùng lắm thì tìm anh khóc.

Dù sao mục đích của cô không phải là chiếc kim cương màu hồng phấn, cô chỉ cần một lý do để gặp anh là được. Nếu không thể thì vẫn còn một lần trả dù cho anh.

Tất nhiên không thể nói thật lòng ra được.

“Tìm tôi khóc à?” Giọng người đàn ông thản nhiên vang lên.

Sống lưng Tô Trĩ Yểu cứng đờ, ngạc nhiên nhìn lại, nghi ngờ không biết anh có thuật độc tâm không.


Một giây sau, anh thay cô giải đáp: “Ý nghĩ của cô hiện lên hết trên mặt rồi kìa.”

“…”

Tô Trĩ Yểu cảm thán một tiếng, bỗng nhiên sực nhớ ra mình là bên chủ động, không biết khi nào quyền chủ động lại do anh nắm giữ.

Cô hít một hơi thật sâu, buông ly xuống, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nghiêm túc nói: “Không phải chúng ta muốn đàm phán sao? Bắt đầu đi.”

Hạ Tư Dữ vẫn giữ vững thái độ bình thản, giơ tay làm động tác mời: “Cô muốn đàm phán thế nào?”

Có kinh nghiệm lúc trước, Tô Trĩ Yểu hiểu việc đầu tiên khi đối diện với anh là không thể thua khí thế, vì vậy hơi giương cao cằm, bắt đầu mạnh mẽ: “Viên kim cương hồng phấn có quan trọng với anh không?”

“Không quan trọng.” Anh cần ly thủy tinh lên, bình tĩnh nhấp một hớp trà.

Đột nhiên Tô Trĩ Yểu nghẹn ngay cuống họng.

Sao anh không ra bài theo lẽ thường thế này?

Lợi thế duy nhất của cô biến mất vì những lời này của anh, những câu nói cô đã chuẩn bị sẵn từ lúc đầu đã đến miệng nhưng cô không thể bật nên lời.

“Tôi tin rằng cô Tô cũng thế.” Anh ung dung đặt ly trà xuống.

Hạ Tư Dữ cho Tô Trĩ Yểu một thời gian suy nghĩ nhưng cô vẫn tiếp tục mù mờ, im lặng không nói được câu nào.

Ánh mắt lướt qua gương mặt cô, phản ứng của cô đã nằm trong dự liệu của anh.

Hạ Tư Dữ cong cong khóe môi: “Thế này vậy, tôi sẽ cho cô Tô hai lựa chọn.”

Tô Trĩ Yểu nhìn anh, trong ánh mặt đầy vẻ giận dỗi.

“Tôi sẽ mua kim cương trong tay cô với giá hai triệu.”

Hạ Tư Dữ thành thạo thao túng cục diện, nhẹ nhàng nhướng mày: “Hoặc tôi sẽ thay cô thanh toán một trăm ba mươi triệu tiền đấu giá, đồng thời tôi sẽ đồng ý thực hiện một yêu cầu của cô trong khả năng mình, ví dụ như…”


Anh cố ý dừng hai giây, sự chú ý của Tô Trĩ Yểu tập trung vào giọng nói của anh, nghe anh nói rằng:

“Khóa học cá nhân với Saria.”

Tô Trĩ Yểu sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm, sau đó ngạc nhiên kêu lên, ánh mắt sáng như sao: “Anh biết Saria à?”

“Từng qua lại.” Anh lạnh lùng nói.

Bậc thầy Piano người Áo Saria được vinh danh là Nữ hiệp sĩ nghệ thuật gia cao quý nhất thế kỷ này, giành lấy vô số giải thưởng toàn cầu, là mục tiêu duy nhất Tô Trĩ Yểu theo đuổi nhiều năm qua.

Tuy nhiên bây giờ bà đã hơn năm mươi tuổi, hiện nay muốn nghe bà diễn tấu trực tiếp còn khó hơn lên trời, có thể mời bà đến phụ đạo Piano đâu phải chỉ mối quan hệ qua lại đơn giản là mời được.

Cơ hội đặt ở trước mặt là sự cám dỗ không một nghệ sĩ Piano nào có thể từ chối.

Tô Trĩ Yểu không thể không động tâm.

Khuỷu tay Hạ Tư Dữ chống vào tay vịn trên ghế gỗ Thái sư, mười ngón tay đan xen đặt trên bụng, thản nhiên ngồi: “Nếu cô không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng.”

Mỗi câu của anh, thậm chí mỗi chữ đã từng bước phá vỡ hàng phòng ngự của cô.

Suýt chút nữa Tô Trĩ Yểu đã mơ màng nhận lời.

Vô tình bị anh nắm thế chủ động, Tô Trĩ Yểu giữ bình tình: “Thật tình tôi không muốn viên kim cương đó, tuy nhiên…”

“Cô không thích điều kiện tôi đưa ra sao?” Ngay lúc đó, anh ngắt lời, nhẹ hỏi.

Thích, rất thích. Chỉ cần cô nói như vậy bọn họ sẽ giải quyết xong, Tô Trĩ Yểu tỉnh táo cảm thấy, chắc chắn vì lợi ích to lớn hôm nay cô vừa chiếm được của anh mà sau này cô mất đi cơ hội tiếp cận anh lần nữa.

Ban đầu Tô Trĩ Yểu nghĩ rất đơn giản.

Đưa kim cương cho anh, để anh phải mắc nợ cô, có nợ nần nhau mới có lý do gặp gỡ thường xuyên. Nếu không với thân phận của anh, cô không có cách nào đến gần anh được.


Đối diện cô là một thương nhân, mà từ đầu đến cuối cô đã bị anh dắt mũi.

Lúc hiểu rõ vấn đề thì đã muộn.

Tô Trĩ Yểu không phải không nghĩ đến việc nói thẳng nhờ anh ra mặt, yêu cầu Trình Thị hủy bỏ hôn ước, thế nhưng anh đã nói anh không phải là Phật, kim cương cũng không quan trọng, huống chi thế hệ trước của anh và Trình thị có mối quan hệ thâm tình, cô không thể nào bằng. Nghĩ kỹ, giữa hai bên Hạ Tư Dữ không thể nào chọn đứng về phía cô.

Chỉ có thể chọn cách an toàn, sau đó sẽ tính kỹ lại.

“Cô Tô, tôi nghĩ tôi đã nêu đủ thành ý của mình.” Hạ Tư Dữ lẳng lặng nhìn cô: “Vì cô kêu giá mà bỗng nhiên bị đẩy lên ba mươi triệu, đây chính là phí giao dịch tôi phải bỏ thêm. Nếu cô vẫn không đồng ý…”

Anh buông thõng tay: “Không sao cả, tôi tôn trọng cô.”

Lại nữa, lại nữa rồi… Ý của câu này rõ ràng là, tôi không thèm tính toán với cô, hi vọng cô cũng biết điều một chút.

Anh học kinh tế song song với bác sĩ tâm lý à? Nếu không sao có thể dễ dàng bắt chẹt cô với ưu thế áp đảo như vậy?

Tô Trĩ Yểu bị anh nói đến đuối lý, không thể phản đối.

Cho rằng tối nay cô vẫn không thể quyết định được, trong chốc lát, Hạ Tư Dữ đứng dậy, cầm áo khoác đang phủ trên lưng ghế máng vào cánh tay trái: “Tôi còn có việc, cô Tô cứ tự nhiên.”

Dứt lời, anh lững thững rời đi.

Thấy bóng dáng anh dần khuất nơi góc cầu thang, Tô Trĩ Yểu vẫn còn hoang mang, ngồi yên thất thần.

Anh đi rồi ư? Bỏ mặc cô ở đây, không cần kim cương sao? Cứ vậy mà không quan tâm nữa rồi à?

Không lịch sự chút nào.

Tô Trĩ Yểu được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không chịu được chút uất ức này, lập tức cô cảm thấy hơi bực dọc, chu mỏ, hừ lạnh rời đi.

Không cần thì thôi!

Từ Giới tiến vào văn phòng chính trên tầng cao nhất của nhà hát, sau khi đặt văn kiện lên tay Hạ Tư Dữ, báo cáo tình huống với anh: "Ông chủ, cô Tô đã rời đi, nhìn qua… Có vẻ không vui lắm.”

Lông mi Hạ Tư Dữ cúi xuống, cầm bút máy lưu loát ký tên trên văn kiện, không quan tâm đáp: “Ừ.”

“Cần tôi hẹn cô Tô lần nữa không? Đôi kim cương màu hồng phấn đó…” Từ Giới hỏi ý anh.


“Không cần.”

Sau cặp mắt kính gọng vàng là một đôi mắt đen tinh ranh, Hạ Tư Dữ trầm ngâm nói: “Cô ấy sẽ tự quay lại.”



Tô Trĩ Yểu hết cách đành trở về Phủ Ngự Chương, tinh thần sa sút, chuẩn bị về phòng ngủ sớm, bất ngờ thấy Tô Bách vẫn còn ngồi trên sô pha ngoài phòng khách.

Vừa vào nhà, Tô Bách đã gọi cô: “Yểu Yểu, con qua đây.”

Hóa ra đang đợi cô.

Thấy mặt cha có vẻ nghiêm túc, Tô Trĩ Yểu loáng thoáng đoán được tình hình, tám mươi phần trăm là Tô Mạn Lộ đã rêu rao khắp nơi chuyện cô làm trong buổi đấu giá.

Tô Trĩ Yểu bước qua: “Cha.”

“Chuyện ở hội đấu giá đêm nay là thế nào?” Không ngoài dự đoán, Tô Bách hỏi cô, mày nhíu chặt.

“Con thấy có một cặp kim cương màu hồng phấn rất đẹp nên đã ra giá để mua, một trăm ba mươi triệu.” Tô Trĩ Yểu thành thật báo cáo, trong lòng vẫn giận cha mình việc hôn ước, bình thản nói: “Thật xin lỗi cha, con tiêu tiền của cha lung tung rồi.”

Sắc mặt Tô Bách suy sụp, thấp giọng nói:

“Yểu Yểu, tiền bạc không quan trọng. Từ nhỏ đến lớn con muốn gì, có khi nào cha không cho con đâu.”

“Nhưng con phải biết người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào. Chưa kể đêm nay Hạ Tư Dữ tham dự thay cho Thịnh Tam. Lần này con làm mất lòng cả hai vị Phật lớn rồi!”

Vốn Tô Bách muốn nhân dịp này dạy dỗ cô một phen, ngẩng đầu đã thấy cô gái cúi đầu không nói câu nào, ông muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nỡ la mắng cô thêm.

Sau cùng, Tô Bách thở dài nặng nề: “Ngày mai, đi giải thích với ngài Hạ chung với cha.”

Tô Trĩ Yểu không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt.

Hình như có gì đó không đúng lắm.

Cô ở vực sâu nhìn trộm cá, hao hết công sức từng cây kim sợi chỉ dệt thành lưới đánh cá, chẳng biết từ lúc nào con mồi âm thầm trở thành người thu lưới thế kia…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương