Si tình làm sao mà thành
-
Chương 12:
Cô gái trước mặt chỉ mới độ tuổi hai mươi, sinh nhật vào lễ Giáng sinh vừa qua, hiện đang học cuối năm ba.
Cô gái có gương mặt nhỏ hình trái xoan, vóc dáng mảnh mai, làn da trắng nõn mịn màng không thấy lỗ chân lông, mềm mại nõn nà như kem, dù trang điểm vẫn không che lấp được nét ngây thơ, không thấy chững chạc chút nào.
Đôi mắt cô long lanh phát sáng, con ngươi trong suốt nhìn anh, biết rõ cô có ý đồ nhưng vẫn không nhìn thấu được mưu tính trong đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực tế là trước khi Tô Trĩ Yểu đến, Hạ Tư Dữ có ý định hưng sư vấn tội nhưng khi cô vừa xuất hiện đã tỏ vẻ rụt rè trốn vào góc tường, vô cùng ngoan ngoãn, dáng vẻ rất dễ bắt nạt.
Bỗng chốc cơn tức giận của anh không có chỗ phát tiết.
Sắc mặt Hạ Tư Dữ vẫn lạnh lùng như cũ, trong thoáng chốc khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, giọng anh chợt trầm xuống không ít.
“Nếu tôi không cho phép, tối nay cặp kim cương đó đã không đến tay cô rồi.”
Mi mắt Tô Trĩ Yểu khẽ run lên.
Cô biết mình không thể qua mặt anh, khi kêu giá tim cô như rớt xuống vực thẳm nhưng cô lại cũng không có đường lui.
Người xưa có khí phách, thà chết chứ không làm tôi tớ. Cô cũng mang tâm tình đó, thề không làm công cụ kiếm tiền cho người khác, kiếp sau thà làm một người bình thường còn hơn phải chịu một cuộc hôn nhân đầy mùi tiền hôi thối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trĩ Yểu thường xuyên cảm thấy mọi người xung quanh rất kỳ lạ.
Vừa nuôi bạn ăn sung mặc sướng như công chúa, cho bạn cuộc sống không phải vất vả như người khác, bên cạnh đó vừa ép bạn vào một tòa bạch ngọc khiến bạn phải liều mạng chiến đấu để giành lại sự tự do của chính bản thân mình.
Đợi đến khi bạn vùng vẫy trong trạng thái hấp hối, họ sẽ chạy đến trách bạn vô tâm, không hiểu chuyện.
Đêm nay cô bỏ hết kiêu ngạo, ngụy trang bản thân thành một miếng mồi đặt trước mặt người đàn ông ở Cao Vân này, rõ ràng cô không có năng khiếu trong lĩnh vực này nhưng muốn dùng cách này để dụ dỗ anh, quả là cùng đường nên không trâu bắt chó đi cày.
Ngoài ý muốn là, trong buổi đấu giá Hạ Tư Dữ không những không làm khó cô còn rất nể mặt cô, không để cô phải mất mặt.
Anh là người vô tội trong thủ đoạn đấu tranh của cô, Tô Trĩ Yểu cảm thấy hơi áy náy.
Tô Trĩ Yểu ấp úng, chột dạ cười cười với anh, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết.
Hạ Tư Dữ nhìn thoáng qua cô vài giây rồi xoay người ra chỗ khác, chân bước xuống bậc thang, giơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng sau tôi có một cuộc họp, nếu cô còn không đi sẽ lãng phí thời gian của tôi.”
Cô “à” một tiếng ngắn ngủi, bỗng nhiên rất hiểu chuyện, dường như không muốn làm ảnh hưởng tới thời gian làm việc của anh, quay đầu bước lên lầu, đôi giày cao gót nện trên thang lầu bằng gỗ vang lên tiếng lộc cộc.
Hạ Tư Dữ ngước nhìn.
Dưới ánh nhìn của anh, bóng dáng yểu điệu mau chóng biến mất ở cuối cầu thang.
Hai tay Hạ Tư Dữ đút vào túi quần, từ tốn đuổi theo.
Phòng trà có phong cách wabi-sabi, gỗ gụ màu đỏ thẫm tối giản, đèn màu đen mờ nhạt lạnh như băng, một bức tranh thủy mặc cao từ trần đến sàn được treo trên bức tường chính, không gian rộng rãi đến mức có để đá bóng, đem lại cảm giác lạnh lẽo giống hệt tính cách của anh.
Trên một chiếc bàn gỗ đơn giản, Tô Trĩ Yểu ngồi đối diện Hạ Tư Dữ, hai tay ôm mặt, ngoan ngoãn chờ đợi.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo, nắm cổ tay áo sơ mi trắng, từ từ xắn lên hai nếp gấp, nhấc ấm nước sôi nặng nề đổ vào bộ trà cụ bằng gốm sứ xanh, gân xanh trên mu bàn tay uốn lượn đến tận cánh tay.
Bàn tay này không nắm ga trải giường thật đáng tiếc.
Trong chốc lát Tô Trĩ Yểu bị những suy nghĩ không đứng đắn của mình dọa sợ, tất cả đều do văn hóa cởi mở của nước Mỹ, nhưng cô cũng chỉ có vốn hiểu biết phong phú còn kinh nghiệm thực tế lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô khẽ ho nhẹ, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hồ nước nhân tạo bên ngoài nhà hát tối om, chiếu rõ màn đêm mờ mịt với những bông tuyết trắng đang êm ái thả mình xuống mặt đất.
“Mỗi lần chúng ta gặp mặt đều là ngày tuyết rơi.”
Ngón tay Hạ Tư Dữ lướt qua dãy lọ sứ đựng trà, chọn ra loại tốt nhất.
Không định đáp lời.
Đột nhiên cô quay đầu lại, mỉm cười với anh, vẻ mặt như mới phát hiện một chuyện gì rất lý thú.
Chợt Hạ Tư Dữ nhớ lại lễ Giáng sinh hai năm trước, cô gục ngã bên cây đàn dương cầm, cánh tay run rẩy ôm lấy thân mình, vừa nhếch nhác vừa đáng thương.
Đó cũng là một đêm tuyết lớn.
Chỉ là cô bé này hoàn toàn không nhận ra anh.
“Đúng vậy.” Hạ Tư Dữ ẩn ý đáp lại, mở nắp lọ sứ ra.
Ánh mắt Tô Trĩ Yểu bị bàn tay anh hấp dẫn.
Thấy lá trà xanh bên trong lọ, cô giật mình lo lắng: “Đã muộn thế này rồi, uống cái này chắc chắn sẽ mất ngủ.”
Giọng Tô Trĩ Yểu ngày càng nhỏ lại.
Người muốn uống trà là cô, người sợ mất ngủ cũng là cô, người gây phiền phức cho anh trong buổi đấu giá đêm nay vẫn là cô. Vốn không phải người quá tốt tính, Tô Trĩ Yểu cảm thấy, chút xíu kiên nhẫn của anh có thể vì những lời này của cô mà biến mất ngay lập tức, gọi người kéo cô ra ngoài.
Nhưng nếu không ngủ đúng giờ sẽ ảnh hưởng đến làn da đó.
Tô Trĩ Yểu lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mắt.
Anh cũng đang nhìn qua, ánh mắt thâm trầm, con ngươi đen nhánh rõ ràng hiện lên sáu chữ: “Cô cút ra ngoài cho tôi.”
Tô Trĩ Yểu bĩu môi dưới, cúi đầu không dám nói nữa.
Cô trông rất oan uổng.
Hạ Tư Dữ liếc cô, nhẹ nhàng đậy nắp lọ sứ lại, lấy lọ hoa hồng khô Thiên Diệp của Pháp, dùng muỗng cà phê múc mấy đóa hoa bỏ vào bình sứ, tráng qua nước sôi một lượt rồi mới rót nước ủ trà.
Anh rất cẩn thận làm những việc này, vô cùng bình thản, thao tác hết sức tao nhã, không làm rơi một giọt nước nào ra ngoài.
Thật bất ngờ, không hề giống một Hạ Tư Dữ âm trầm kiêu ngạo mà cô được biết.
Trước mặt cô là tay và nửa thân trên của anh, đồng hồ màu vàng đen, chiếc nhẫn bạc trơn có kiểu dáng đơn giản, áo sơ mi màu trắng, áo vest…
Đôi mắt cô dõi theo chuyển động của tay anh.
Sau khi anh mở tủ gỗ phía sau, lấy một bình sữa đặc, có vẻ chuẩn bị pha cho cô một ly trà sữa hoa hồng giúp bổ trợ cho giấc ngủ.
Đôi mi Tô Trĩ Yểu chớp chớp, vội lên tiếng: “Tôi…”
Nghe giọng nói của cô vang lên, cổ tay Hạ Tư Dữ khựng lại trên nắp bình đang vặn dở, đôi mày nhíu chặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, mắt ngước lên nhìn cô, dường như trong mắt đang thầm hỏi cô muốn nói gì.
“Tôi…” Tô Trĩ Yểu ngập ngừng một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi không dung nạp được Lactose.”
Không uống được sữa.
“…”
Hạ Tư Dữ nghẹn lời, thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, ngẫm nghĩ không biết phải trách cô thế nào. Gương mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhấn nút gọi điện thoại trên chiếc điện thoại riêng bên cạnh bàn.
Đến khi điện thoại được kết nối, giọng nói nhiệt tình của nhân viên lễ tân vang lên: “Ngài Hạ có gì căn dặn ạ?”
“Mang một chai sữa dừa lên đây.” Anh nói ngắn gọn.
Đầu dây bên kia lập tức đáp: “Vâng ạ, ngài chờ một lát.”
Hạ Tư Dữ cúp điện thoại, lấy hai cái ly thủy tinh ra khỏi tủ.
Sự nhường nhịn và khoan dung của anh đã vượt quá tầm hiểu biết của cô, Tô Trĩ Yểu cảm thấy hơi nghi ngờ, âm thanh nhỏ nhẹ có ý thăm dò: “Anh không cảm thấy tôi rất phiền phức sao?”
Hạ Tư Dữ khép hờ đôi mắt, rót cho mình hơn nửa ly trà hoa hồng: “Đêm nay cô Tô ngồi ở đây với tôi không phải vì muốn gây phiền phức cho tôi sao?”
Giọng điệu anh vẫn nhẹ nhàng nhưng sắc bén như muốn xuyên thẳng vào lòng người.
Tô Trĩ Yểu bối rối khi bị người ta nhìn thấu ý đồ của mình, ánh mắt nhìn qua chỗ khác: “Chuyện này, ý là…”
Hạ Tư Dữ không quan tâm đến việc cô tiếp tục giả vờ ngây thơ.
“Tôi còn không đến nửa tiếng để nghe cô nói.” Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Bây giờ cô có thể nói yêu cầu của cô cho tôi được chứ?”
Trống ngực cô đập dồn dập, Tô Trĩ Yểu hít một hơi thật sâu.
Cô không biết đây có phải là thời cơ tốt để nói thẳng vấn đề không nữa.
Hiệu suất làm việc của lễ tân rất cao, chưa đến hai phút nước sữa dừa đã được đặt trước mặt Hạ Tư Dữ.
Từ đầu đến cuối, bàn tay của Hạ Tư Dữ luôn ở trong tư thế thoải mái, không hề thúc giục cô trả lời, từ từ dùng bình hâm nóng nước sữa dừa đến nhiệt độ thích hợp, thả vào đó một túi trà hoa hồng, túi trà từ từ lan ra màu sắc hòa quyện hoàn toàn với nước sữa dừa.
Chuyện ồn ào như vậy dưới bàn tay của anh trở thành cảnh đẹp ý vui.
Tô Trĩ Yểu chú tâm thưởng thức cảnh tượng này, bỗng nhiên bốc đồng, hỏi một câu trong vô thức: “Tôi muốn gì anh cũng sẽ đồng ý chứ?”
Hạ Tư Dữ thờ ơ khép mi, tầm mắt nhìn xuống, cầm bình sữa rót vào một chiếc ly không khác, trong lúc sữa dừa đang được rót vào ly thủy tinh bỗng vang lên giọng nói: “Cô Tô.”
Buông chiếc bình xuống, cánh tay dài vươn ra đem chiếc ly đến trước mặt cô.
Anh thản nhiên nói: “Tôi không phải là Phật.”
Trong không khí cô hít vào, bốn phía xung quanh Tô Trĩ Yểu thoang thoảng mùi nước dừa thơm ngát vô cùng ấm áp.
Cô bừng tỉnh, sực nhớ đến chuyện lúc nãy mình vừa có một ý nghĩ kỳ quặc.
May mà không kích động nói thẳng mục đích, nếu không cô đã uổng công.
Tô Trĩ Yểu thở hắt ra.
Cô cảm nhận hình như anh rất quen thuộc với nơi này, nếu không phải cô biết bên trong nơi này có nhà hát, Tô Trĩ Yểu đã cho rằng mình đã rơi vào địa bàn của anh.
Một gian phòng trà, cái gì cần đều có, thậm chí trà sữa hương hoa mấy cô gái yêu thích cũng không thiếu.
Tô Trĩ Yểu quyết định dè dặt lại, trở về chiến lược quanh co ban đầu, lưng thẳng tắp, xem như không có gì xảy ra, hỏi: “Không có, tôi chỉ muốn hỏi có phải anh thường mang các cô gái đến đây không?”
“Cô là người đầu tiên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook