Si tình làm sao mà thành
-
Chương 11:
Bảng đấu giá của Tô Trĩ Yểu vừa đưa lên đã khiến toàn khán trường khiếp sợ.
Trình Giác trợn tròn mắt, muốn ngăn cô lại cũng không kịp.
Hiện trường im lặng một chốc, đấu giá viên dựa vào đạo đức nghề nghiệp, bình tĩnh hỏi: "Một trăm mười triệu, cô Tô Trĩ Yểu cô có chắc chắn không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu hỏi đằng sau thật ra là, cô có chắc chắn muốn khiêu chiến với vị đại boss này không? Tuổi còn trẻ, đừng suy nghĩ dại dột như vậy.
Tô Trĩ Yểu nở một nụ cười như ngầm khẳng định.
Đấu giá viên âm thầm nuốt nước bọt, nhìn về phía Hạ Tư Dữ, vẻ mặt ông chủ vẫn âm trầm, chắc là cũng không nghĩ tới lại có người cả gan đấu giá với mình, không chỉ vậy đối phương còn là một cô gái trẻ vừa mới tròn hai mươi tuổi.
"Một trăm mười triệu, ngài Hạ có muốn thêm không?"
Đấu giá viên hỏi một câu thăm dò, thấy vẻ mặt lãnh đạm của boss Hạ, khẽ nhấc tay ra hiệu tiếp tục, đấu giá viên lập tức nói: "Một trăm hai mươi triệu!"
Tô Trĩ Yểu không do dự chút nào, không chịu buông tha tiếp tục giơ cao tấm bảng của mình lên.
Đấu giá viên bị cô dọa sợ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ thầm bà cô này sống còn chưa đủ hay sao, nhưng sắc mặt anh ta vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Cô Tô Trĩ Yểu ra giá một trăm ba mươi triệu!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tư Dữ nhíu mày, nghiêng người nhìn về phía hàng ghế đầu, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu của cô, cùng mái tóc dài hơi xoăn được buộc bằng một dải lụa đen rộng.
Cô gái này thực sự đang cố tranh giành với anh.
Là vì chuyện ngày hôm đó đưa cô về nhà hay là chuyện cho cô mượn ô, rốt cuộc là cô không hài lòng vì chuyện gì?
Từ Giới đứng một bên, âm thầm nói đỡ giúp Tô Trĩ Yểu: "Hình như cô Tô... cũng rất thích cặp kim cương màu hồng này."
Hạ Tư Dữ lạnh lùng cau mày.
Từ Giới quan sát sắc mặt anh, trong lòng chỉ biết đổ mồ hôi hột giùm cho Tô Trĩ Yểu, lập trường ngay lập tức trở về vị trí khách quan: “Nhưng mà ngài đã đồng ý với ông chủ Thịnh, nếu giá cao hơn một chút, chắc là cô Tô sẽ biết khó mà lui, nhưng cũng sẽ làm cho cô Tô cảm thấy khó chịu…”
Quá là không nể mặt con gái nhà người ta.
Nhưng ông chủ nhà mình vốn không phải là kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc, nếu thật sự muốn tranh giành, thì việc anh đem Tô thị đấu giá đến mức phá sản cũng không phải là chuyện gì lạ, sau buổi tối hôm nay, Tô Trĩ Yểu chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới, đáng tiếc, đúng là một cô gái tốt... Từ Giới đã bắt đầu cảm thấy đau lòng cho cô.
Hạ Tư Dữ mím đôi môi mỏng, im lặng nhắm mắt lại.
Thấy anh im lặng, đấu giá viên báo giá hiện tại, hỏi anh có thêm nữa không.
Không ai trong phòng nghi ngờ việc sẽ có đồ vật nào đó mà Hạ Tư Dữ không chiếm được vào tay, chủ nhân của cặp kim cương màu hồng này không ai khác ngoài anh, kết quả đấu giá viên vỗ một nhịp, Hạ Tư Dữ dựa vào ghế không nhúc nhích, hai nhịp, anh vẫn không nhúc nhích, nhịp cuối cùng rơi xuống, trong phiên đấu giá vang lên tiếng: "Cặp kim cương màu hồng này thuộc về cô Tô Trĩ Yểu" của đấu giá viên, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Thật không thể tưởng tượng nổi việc Hạ Tư Dữ đã nhượng bộ.
Sau đó mọi người đều nghĩ rằng Tô Trĩ Yểu đã xong đời rồi.
Trình Giác gãi tai gãi má, cũng cảm thấy lần này Tô Trĩ Yểu thật sự đã gây chuyện rồi, chết là cái chắc, kiên trì nói: "Bé ngoan, sau khi cuộc đấu giá kết thúc em rời đi trước, ai hỏi thì nói đó là giá mà anh bảo em gọi, anh đi tìm chú Hạ cầu tình cho em."
Tiếng chú này kêu rất thuận miệng.
Tô Trĩ Yểu nở nụ cười lấy lệ, nói không cần, đứng dậy đi vào toilet một mình.
Cô cố ý đi vào toilet bên cạnh phòng hòa nhạc, phòng hòa nhạc tối nay không mở cửa, lại rất xa, gần đó không có người.
Tô Trĩ Yểu đứng ở trước gương chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình, cố tình trì hoãn một lúc lâu trước khi ra ngoài.
Đi qua hành lang dài bên ngoài phòng hòa nhạc, quả nhiên là gặp được Từ Giới.
Tô Trĩ Yểu buông xuống một nửa sự cảnh giác trong lòng, khẽ thở ra, mỉm cười đi tới: "Trợ lý Từ, thật trùng hợp."
"Cô Tô, tôi đang chờ cô." Từ Giới nho nhã lễ độ nói.
Tô Trĩ Yểu biết rõ vẫn cố ý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Từ Giới nhẹ nhàng trả lời: "Nếu cô có thời gian, ngài Hạ muốn mời cô uống trà."
Tô Trĩ Yểu không kìm được nụ cười trên môi, để mặc cho nó nhếch lên: "Đúng lúc tôi đang rảnh, ở đâu?"
"Mời đi lối này."
Từ Giới dẫn cô đến phòng tiếp khách độc lập trên tầng cao nhất của rạp hát, đẩy cánh cửa bình phong được làm bằng gỗ nguyên khối ra, giơ tay mời cô vào trong, tự mình canh giữ ở cửa.
Khi đi ngang qua ghế sofa, Tô Trĩ Yểu nhìn thấy anh.
Anh đứng trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn nhà, hai tay đút trong túi quần, không mặc áo khoác, bên trong là áo vest tối màu, bên ngoài là áo sơ mi trắng còn cài khuy áo, thân hình cao lớn, đêm tuyết bên ngoài cửa sổ càng tăng thêm vẻ lãnh đạm của anh.
Nghe thấy động tĩnh, Hạ Tư Dữ nghiêng mặt, xoay người trở lại.
Ở đuôi mắt anh có một nốt ruồi lệ màu nâu nhạt, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt kia luôn mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt, vừa bị anh nhìn chằm chằm, Tô Trĩ Yểu lập tức không dám bước lên phía trước.
Ánh mắt Tô Trĩ Yểu né tránh, khẽ vuốt tóc, ho nhẹ.
Đôi giày da giẫm lên gạch men, từng tiếng từng tiếng, chậm rãi tiến tới.
Tim Tô Trĩ Yểu đập mạnh theo, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh tương tự như tình cảnh lúc này, cô còn có bóng ma tâm lý, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, sau lưng bất chợt đụng phải tường.
Người đàn ông tiến đến trước mặt cách cô nửa bước, mới chậm rãi dừng lại, không nói gì, chỉ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt nặng nề bao trùm lấy cô.
Tô Trĩ Yểu dần dần cảm thấy chột dạ, hai tay đưa về phía sau lưng, hếch cằm: "... Anh đang tìm tôi à?"
Hạ Tư Dữ không đi đường vòng, thẳng thắn nói: "Ra giá đi, tôi muốn thứ kia."
Quả nhiên, tối nay anh đến vì cặp kim cương màu hồng, cô đã đoán đúng.
“Cặp kim cương hồng kia sao?” Tô Trĩ Yểu hỏi.
Anh không nói gì, ngầm khẳng định.
Tô Trĩ Yểu nhìn anh một cái, giả vờ ngu ngốc: "Nếu anh muốn nó, tại sao lúc đó anh không theo giá?"
Hạ Tư Dữ lẳng lặng nhìn cô chiếm tiện nghi còn khoe khoang, nếu anh không từ bỏ, đêm nay chắc chắn cô sẽ gặp xui xẻo.
Hơi thở anh lộ ra một tia lạnh nhạt, hai mắt thâm trầm, lạnh lẽo như ngâm trong nước đá: "Theo giá, giống như sợi dây chuyền kia sao? Lần này cô lại muốn nâng lên mấy trăm triệu?"
Tim Tô Trĩ Yểu khẽ lộp bộp rơi xuống.
“Tôi không phải cô, cho nên không có thời gian đùa giỡn với cô.” Anh lại nói tiếp.
Hơi thở của Tô Trĩ Yểu bị đình trệ, nhịp tim dần trở nên không ổn định.
Hóa ra việc cô chỉnh Đồng Mạt, anh đều nhìn ra, cũng biết rằng cô cố tình làm điều đó...
Nhưng nếu thật sự mà nói, cũng là do Đồng Mạt gây chuyện trước, cô mới bắt đầu ra tay.
Tô Trĩ Yểu cúi đầu, chà chà chiếc giày thủy tinh xuống mặt đất, nhỏ giọng nói thầm: "Do cô ta là bắt nạt tôi trước..."
Cô dựa vào tường, hai tay chắp sau lưng, đi giày cao gót cũng mới chỉ cao đến môi anh, nhìn bộ dạng rất ủy khuất, ai không biết còn tưởng cô bị anh phạt đứng.
Hạ Tư Dữ không muốn can thiệp vào chuyện của các cô gái, anh nói với giọng nhàn nhạt: "Hình như tôi chưa từng bắt nạt cô, cô Tô."
Nói gì đi nữa, chuyện xảy ra vào tối nay đúng là cô sai.
Nhưng Tô Trĩ Yểu không muốn thừa nhận điều đó, kiêu ngạo quay mặt đi: "Vậy thì đêm nay anh có thể coi tôi là nữ hoàng của trái tim anh."
Hạ Tư Dữ rũ mắt nhìn xuống, trong tầm mắt của anh là chiếc cổ trắng nõn thon thả của cô, theo đó là xương quai xanh, đôi bông tai hình trái tim được tỉ mỉ chế tác đeo trên vành tai, đung đưa theo chuyển động của cô.
Mấy ngày trước thì là Alice đáng thương, đêm nay lại muốn trở thành nữ hoàng của trái tim anh, thật không thể hiểu nổi cô muốn gì.
Suy nghĩ của con gái thật là khó hiểu.
Hạ Tư Dữ âm thầm thở dài.
“Nói đi.” Anh bình tĩnh lại: “Hai trăm triệu, kim cương để cho tôi, nếu muốn gì, tôi cũng có thể bồi thường cho cô.”
Vốn dĩ Tô Trĩ Yểu cũng không muốn cặp kim cương màu hồng đó, nhưng cô có dụng tâm muốn tiếp cận anh, cho nên đã sử dụng một chút mánh khóe, bây giờ mục đích đã đạt được, đương nhiên là thấy tốt thì chấp nhận thôi.
Bỗng chốc cô nở nụ cười, thuận theo: "Tôi có thể đồng ý với anh... nhưng Hạ Tư Dữ, không phải anh nói muốn mời tôi uống trà sao?"
Phòng tiếp khách này có cấu trúc hai tầng, phòng trà nằm trên tầng hai.
Nhưng uống trà chỉ là một lời mời khách khí trong xã giao, Hạ Tư Dữ muốn nhanh chóng giải quyết những chuyện này, mời cô đến đây là để giải quyết vấn đề bằng vài câu nói, nhưng anh không ngờ tới, cô gái này lại khó chơi như vậy.
Còn thật sự muốn anh pha trà cho uống.
Làn da cô trắng nõn, đôi môi nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, tô son đỏ hồng, từ hai gò má đến chóp mũi đều có chút ửng hồng, phối hợp với chiếc váy nhung màu đen, càng làm cho gương mặt hoa đào thanh thuần này tăng thêm vài phần mềm mại.
Lúc trông rất xấu xa, lúc lại hoảng sợ, lúc thì ủy khuất, có lúc lại rất ngoan ngoãn.
Giống như tất cả lỗi lầm đều là lỗi của anh, mà cho dù cô như thế nào, không có việc gì anh không thể tha thứ, nếu không sẽ có vẻ như là anh quá hẹp hòi.
Hạ Tư Dữ khẽ nhíu mày, vẫn rất có phong độ nghiêng người, giơ tay ra hiệu cho cô lên lầu.
"Tôi còn có một yêu cầu nhỏ." Tô Trĩ Yểu nhẹ giọng nói.
Hạ Tư Dữ chăm chú nhìn cô, đã đến mức này, vẫn chưa muộn để cô một bước tiến thêm một thước.
“Anh có thể đeo kính vào được không?” Tô Trĩ Yểu nhìn hai mắt anh, không được mấy giây liền tránh đi, lẩm bẩm nói: “Ánh mắt của anh lúc nào cũng hung dữ như vậy, tôi sợ... Nếu sợ sẽ không thể đàm phán."
Hạ Tư Dữ nheo mắt lại, lúc đầu anh cảm thấy cô đang cố tình gây sự, sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy cách nói của cô gái này có chút buồn cười.
Anh chỉ muốn thương lượng, nhưng ngược lại cô lại nghĩ đến chuyện nghiêm túc đàm phán.
Hạ Tư Dữ nhướng mày, nâng môi dưới lên, cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt cô.
Anh đang đứng ngược với ngọn đèn pha lê, cơ thể anh đổ bóng trước mặt cô, ánh sáng mờ ảo lóe ra một màu sắc ái muội.
"Cô Tô kiều quý, cô lấy cái gì để đàm phán với tôi?"
Giọng điệu của anh bình tĩnh, giọng nói trầm nhẹ khàn khàn, chỉ xét riêng khí chất mà thôi, Tô Trĩ Yểu đã biết mình không thể địch lại anh, giờ phút này, anh đang cúi người trước mặt cô, đến càng gần, giọng nói của anh giống như mang theo dòng điện, khiến lỗ tai cô trở nên ngứa ngáy.
Tô Trĩ Yểu khẽ cắn một cái, thích hợp thể hiện sự yếu đuối: "Vậy tôi là con gái, anh không thể nhường cho tôi sao?"
"Trên bàn đàm phán nếu muốn đối phương nhượng bộ, điều kiện tiên quyết là đôi mắt của cô phải đủ kiên định." Hạ Tư Dữ bình tĩnh nói.
Chứ không phải việc ngay cả nhìn vào ánh mắt của anh cũng không dám, nhìn nhau hai giây đã ra sức né tránh, điều đó sẽ càng khiến sự sợ hãi của cô bại lộ.
Nửa câu sau anh không nói, chỉ khẽ nâng cằm: "Mời cô."
Giọng nói của anh luôn có một sức mạnh đặc biệt, sâu lắng và dễ chịu, với giọng điệu vô cùng hấp dẫn, từng lời nói đều có thể chạm đến tận đáy lòng cô.
Không hiểu sao Tô Trĩ Yểu cảm thấy thật thất bại.
Xét về tình hình hiện tại mà nói, đây quả thật là một trò hề, ở trước mặt anh, cô giống như một đứa trẻ nhỏ, nhảy lên cũng không chạm tới đầu gối anh.
Thật là một tên đàn ông chó tàn nhẫn.
"À..." Tô Trĩ Yểu cắn môi, chậm rãi đi về phía cầu thang.
Nghĩ trái nghĩ phải, thật sự không cam tâm.
Bước lên bậc thang đầu tiên, do dự một lúc, Tô Trĩ Yểu bắt đầu hoành hành, thu lại cái chân vừa bước ra, đột nhiên quay người lại, làn váy nhung dài đến đầu gối cũng theo đó xoay tròn, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.
Hạ Tư Dữ đi phía sau cô, chân trái mới bước được nửa bước lên bậc thang, ai ngờ cô đột nhiên lùi về phía sau, anh không kịp né tránh, đôi giày da chạm phải gót chân nhỏ, quần tây suýt chút nữa chạm đến bắp chân trần của cô.
Anh vừa ngước mắt lên, khuôn mặt cô gái đã ở ngay trước mặt anh, gần mũi anh thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Thân thể hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, với đôi giày cao gót và bậc thang, chiều cao của họ gần như tương đương nhau, hơi thở của nhau cũng không thể không hòa hợp lại một chỗ.
Đặc biệt là đôi mắt màu hạt dẻ óng ánh của cô, không chớp mắt, nhìn thẳng vào hai mắt anh, tiến lại rất gần.
Đôi mắt của cô rất sáng, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất nổi bật, tựa như một vầng trăng soi rọi vào một cùng tuyết đêm.
Hạ Tư Dữ giật mình một chút.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, đôi mắt đen sâu thẳm kia không chút né tránh cũng không hề lùi lại, nhìn chằm chằm về phía sau, bình tĩnh mạnh mẽ khóa chặt lấy cô.
Lần này, trong mắt cô không nhìn ra chút tia né tránh nào, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt anh.
Bốn mắt chạm nhau, thời gian như kéo dài vô tận.
“Là như vậy sao?” Lông mi Tô Trĩ Yểu khẽ chớp, nụ cười nơi đáy mắt như tan ra, đuôi mắt tự nhiên cong lên mơ hồ mang theo một tia kiều diễm.
Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, vận dụng kỹ năng đàm phán của mình, dịu dàng hỏi anh: "Hạ Tư Dữ..."
"Anh có thể nhường cho tôi không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook